Đọc truyện Lang Vẫn (Mõm Sói) – Chương 32: Lại một lời mời
Ngươi là vợ của ta
Câu nói bá đạo khiến Lâu Ánh Thần trong nhất thời tức giận đến không nói ra lời. Chỉ cảm thấy trong ngực có một cỗ khí, lên cũng không được mà xuống cũng không xong, nghẹn đến mức muốn bạo phát. Y có thể xem chuyện tối qua là ngoài ý muốn, chẳng qua là làm một lần, không là gì hết, Lâu Ánh Thần y lại không phải trinh nam liệt nữ, sẽ không vì chuyện đó nghĩ không thông mà nhảy sông tự tận, nhưng mà
Y phẫn nộ chính là cái con lang này lại xem chuyện đó như là lý lẽ thỏa đáng, hơn nữa còn cho y đeo lên cái nhãn của nó.
Vợ?
Thiệt là chuyện hài hước đáng buồn cười! “Ta hi vọng ngươi có thể hiểu rõ” Trầm mặc một lúc thật lâu, Lâu Ánh Thần cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để nói, “Trước mắt cho tới hiện tại, ta không thiếu ngươi cái gì, cho nên, đừng dùng mấy thứ của ngươi đến bó buộc ta, ta không có khả năng cùng ngươi bên nhau.” Y không muốn lặp lại cái từ “vợ” chết tiệt đó. Đáng tiếc câu nói này vào tai Lang Vương lại hoàn toàn không có ý nghĩa, vốn không phải là sinh vật cùng một thế giới, giá trị quan của chúng là hoàn toàn bất đồng.
Lang Vương chỉ nhìn y, biểu tình trên mặt nói rõ nó xem lời y vừa nói là đang giận dỗi: “Bất luận thế nào, ngươi là vợ của ta, đây là sự thật không thể thay đổi”
Lâu Ánh Thần có một xung động, muốn đập đầu vào tường.
Đột nhiên cảm giác, đàn gảy tai trâu không đáng sợ, đáng sợ chính là trâu đàn cho ngươi nghe. “Mẹ nó ta là nam!” Cuối cùng cũng nhịn không được mà bạo phát ra một câu chửi bậy, không mong đợi nhìn thấy Lang Vương hơi nhíu chân mày một chút, phẫn nộ nghĩ: Nó không đi ta đi, đánh không lại chẳng lẽ trốn không thoát? Đáng tiếc y vừa đứng dậy, ngay thoáng chốc vuốt phải dẫm lên mặt đất, thần kinh ở một chỗ nào đó trong đại não truyền tới một cảm giác xé rách bén nhọn. Lập tức nước mắt tràn đầy khóe mắt. Lâu Ánh Thần lúc này mới nhớ trên chân của mình bị thương, thù mới hận cũ trào lên khiến y quay đầu hướng về phía Lang Vương đang lại gần nghiến răng nghiến lợi: “Cút ra!”
Lang Vương trầm thấp hít một hơi, không phải vì ngôn từ mạo phạm của Lâu Ánh Thần, từ góc độ của nó mà nhìn, Lâu Ánh Thần hoàn toàn là một bộ dáng mê hoặc Đương nhiên, giọng điệu của Lâu Ánh Thần hoàn toàn không có chút nào khác lạ. Nhưng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi. Lâu Ánh Thần cũng không phải kẻ ngu ngốc gì trong chuyện tình cảm, thấy thần sắc Lang Vương quái lạ, nhất thời liền cảnh giác, mắt thấy nó lại đến gần, mục quang đảo qua cái chỗ khí quan đang ngẩng đầu gần như song song với tầm nhìn kia, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Không phải đi……
Nếu còn chơi tiếp, y sẽ bị Lang Vương làm chết mất
Khi lỗ tai đầu tiên gặp phải “công kích”, Lâu Ánh Thần nghĩ bản thân có nên nhảy lên giống như lần đó đối đầu với ngân lang mà cắn vào cổ họng của nó không, nhưng cũng may còn chưa đến mức độ phải làm như vậy, thì nghe chi chi hai tiếng, Lang Vương ngừng lại, thấy trong đám cỏ mềm nhảy ra một quả cầu xám, đứng thẳng lắc lắc cho rơi đám cỏ vụn rồi bắt đầu thị uy.
Sao lại quên mất nó rồi……
Lang Vương dù có đang gấp cũng không còn hưng trí nữa, lạnh lùng đảo mắt nhìn Mãnh Cáp, chuyển động tác trước đó thành thân mật kéo một cái, day day mấy cái trước tai của Lâu Ánh Thần, chép chép miệng: “Ta sẽ quay lại ngay.” Sau đó đội mưa xông ra ngoài.
Nguy cơ……. được tiêu trừ
Lâu Ánh Thần thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiểu Mãnh Cáp lười biếng bước lại gần, ôm một vòng quanh cổ Lâu Ánh Thần, thấy đối phương không cự tuyệt, liền lanh lẹ trèo lên đầu của y dành lại bảo tọa của mình.
“Ngươi a……”
Lâu Ánh Thần đã không muốn nói gì nữa, vừa nghiêng đầu, liền ngã người vào trong đám cỏ mềm, trầm trầm mơ mơ ngủ mất.
Bước chân dẫm lên mớ bùn mềm dẻo, Phong Khởi có chút lo lắng ngước nhìn bầu trời sau khi tạnh mưa vẫn âm u như cũ, cơn mưa hôm nay rất lớn, nước mưa tựa hồ nhiều hơn rất nhiều……. hy vọng sẽ không có tai họa rừng nào.
Đột nhiên nhớ tới chuyện phát sinh mấy ngày trước, khiến nó lại cảm thấy nghi hoặc vô cùng. Tại sao Lang Vương lại xuất hiện? Tuy cả lãnh địa này đều thuộc về phần đất của Lang Vương, nhưng thường thì Lang Vương sẽ không can thiệp vào nơi cai quản của từng đàn, hơn nữa sau khi cự xà chạy thoát, Lang Vương tựa hồ như đang tìm kiếm cái gì…….
Ngoài ra, Lâu Ánh Thần cũng không thấy nữa.
Chắc không phải là Lang Vương quen biết Lâu Ánh Thần đi……
Cảm thấy giữa bọn họ không quá có khả năng sẽ có quan hệ, nhưng lại không tìm được lý do nào tốt hơn, Phong Khởi nặng nề than thở, trong lòng suy tính, gần đây cũng thật sự không được an ổn. Tạm thời vẫn chỉ có thể đi tìm Lâu Ánh Thần để thương lượng chuyện đó thôi….. vạn nhất Lang Vương cũng ở đó….. đang nghĩ vậy, chợt ngửi thấy trong không khí ẩm ướt một mùi vị quen thuộc, quay đầu nhìn lại chỗ lùm cây, không bao lâu, một đạo bóng xám xông ra, không có nhanh chóng ly khai, mà ngừng lại một chút tại chỗ, giọng điệu ngoài ý muốn hỏi: “Ngươi sao lại ở đây?”
Phong Khởi cười khổ: “……. Muốn đến tìm ngươi Lâu Ánh Thần.”
Lần này thì tốt rồi, không cần nó phải đi thỉnh sư nữa.
Lâu Ánh Thần hôm nay tính đi ra ngoài hít không khí, Lang Vương không biết nghĩ thế nào, thế nhưng cũng trú lại tại chỗ của y, nhưng may mà không có những hành vi khác lạ gì, chỉ đơn thuần cùng y ăn chung ngủ chung thôi.
“Tìm ta có chuyện gì?”
Tuy Lang Vương không hạn chế hành động của y, nhưng cho dù là bắt mồi cũng có thể cảm nhận được một cảm giác áp bức bên cạnh, khiến Lâu Ánh Thần luôn có thói quen tản mạn cảm thấy rất không thích, hôm nay vừa khéo nhân đối phương ra ngoài săn mồi, bản thân lén đi ra.
Phong Khởi ẩn ẩn ngửi được trên người Lâu Ánh Thần có một khí vị khiến nó kinh hoảng, nhưng không lộ ra chút gì, vẫn lấy thái độ bình thường nói: “Thật ra cũng là chuyện kia thôi, ta muốn mời ngươi giúp….. chỉ đạo một chút, đám lang trong đàn phương pháp tác chiến.”
“ Cái này……”
Lâu Ánh Thần khó xử một lúc.
“Mấy ngày trước tác chiến ngươi cũng thấy được rồi, năng lực chống lại ngoại địch của chúng ta có hạn, mà những kỹ xảo của ngươi lại là thứ trước giờ chúng ta chưa từng thấy qua, cho nên”
“……”
Từng thấy qua mới là lạ đó
Lâu Ánh Thần âm thầm co rút khóe miệng, bất đắc dĩ cười khổ: Đó đều là kỹ xảo chiến đấu ám sát của nhân loại a Ngươi có thể nhìn thấy một con lang, đứng thẳng hai chân đánh quyền sao….. một đoạn thời gian trước đối thủ chiến đấu đa phần đều là mấy loại có thể hình to lớn, cho nên sau khi y bổ nhào tới có thể dùng chiêu thức trước kia, miễn cưỡng coi như là tư thế đứng thẳng ra đòn. Nhưng là……. khi đối đầu với đối thủ có thể hình tương tự, hoàn toàn phải dựa vào độ nhạy bén.
Trong một đoạn thời gian ngắn ngủi thì không thể nào hoàn toàn huấn luyện được, hơn nữa, cũng không biết phải bắt đầu huấn luyện từ chỗ nào.
“Cái này, ta cảm thấy”
Lâu Ánh Thần suy đi tính lại, quyết định vẫn là cự tuyệt. Lời còn chưa nói xong, Phong Khởi đã dùng thân thể đẩy đẩy y cười nói: “Đi xem một chút thôi, chẳng qua là làm mẫu một chút mà mọi người đều đang đợi ngươi đó……” Sau đó, không giải thích thêm dẫn Lâu Ánh Thần tới chỗ tập hợp.
Trong một góc rừng.
“Cho tới hiện tại, ta cũng không cho rằng ngươi sẽ tốt bụng giúp ta như vậy.”
Con lang màu lông đỏ sậm cảnh giác nói.
Ngân lang không chút để ý cười giễu: “Đáng tiếc cho dù như vậy, ngươi không phải cũng đã đồng ý liên minh với ta rồi sao?” Nó tự mình chủ đạo tiến tới trước, “Huống hồ, muốn rút lui, tựa hồ đã quá trễ rồi đi”
“Ta không có nói là muốn rút lui.”
Hồng Tiêu khẩu khí có chút lỏng lẻo: “Nhưng là, ta muốn biết mục đích của ngươi.”
“Mục đích?” Ngân lang cuối cùng dừng bước lại, nhưng không nói gì, ngẩng đầu nhìn bầu trời, híp mắt lại, sau rất lâu trầm mặc, mới chậm rãi nói: “Cái này, ngươi không tất yếu phải biết.”
Có tư cách chia sẻ tâm tình với ta, không phải là ngươi
Nó đột nhiên nghĩ tới con lang màu xám kia, trong lòng nhất thời dâng lên một sự thỏa mãn kỳ dị.
“Bất luận ngươi tính toán chủ ý gì, ta sẽ đạt được cái mà ta muốn” Nói rồi, Hồng Tiêu quay người nhảy sang một đường rừng khác, quẹo mấy lần, biến mất.
Thứ ngươi muốn?
Ngân lang cuối cùng lộ ra nụ cười lạnh của bản chất thật, chế giễu kéo khóe môi, tiểu quỷ không biết trời cao đất dày
Kiêu ngạo của ngươi, sẽ khiến ngươi phải trả giá, hơn nữa……
Là một cái giá cực lớn và nặng nề!