Đọc truyện Lãng Tử Tại Đô Thị – Chương 564: Kinh biến (3)
Cánh ta vừa rung lên thì Phục Bộ Ngọc Tử đã xông ra như một viên đạn, chạy thẳng đến vách đá đối diện. Nhan Phi Hoa liếc mắt một cái đã thấy cổ tay có một điểm màu đen, mặt cô biến sắc nhưng cũng không kịp giết Phục Bộ Ngọc Tử nữa rồi.
Cô đã trúng mưu của Phục Bộ Ngọc Tử.
Sắc mặt Nhan Phi Hoa kinh sợ, quát lớn một tiếng, vẻ tái nhợt biến thành đỏ ửng, đỉnh đầu trong nháy mắt cuồn cuộn bốc ra một luồng hơi nóng. Cô chỉ vung tay lên một cái thì cái cột đá đã lao về hướng các Ninja, tay trái của cô dường như trong nháy mắt không thể nào nhúc nhích được, tay phải mò một cái đã túm được cái xác đã ngã xuống của Đằng Thôn Chính Bộ rồi núp phía sau.
Sau đó chỉ nghe thấy tiếng thở phù phù không dứt, không ngờ thi thể của Đằng Thôn Chính Bộ bốc cháy, tỏa ra mùi hôi thối. Nhan Phi Hoa giơ tay ra vừa run tay lên một cái thì xác của Đằng Thôn Chính Bộ đã biến thành một quả cầu lửa lao đến phía trước, nương theo thi thể của Đằng Thôn Chính Bộ là vô số ám khí như điện.
Vô số âm thanh thảm thiết kêu lên, lúc lên lúc xuống. Sau một kích toàn lực, Nhan Phi Hoa giết vô số người nhưng sắc mặt đỏ ửng lại lần nữa trở nên tái nhợt, nhìn Phục Bộ Ngọc Tử núp ở một góc của thạch thất, ánh mắt lạnh lùng: – Cô dám phản bội?
– Tôi không phản bội mà là chấn hưng. Tuy sắc mặt Phục Bộ Ngọc Tử tái nhợt nhưng cũng đứng thẳng người lên: – Nhan Phi Hoa, cô tác oai tác quái cũng lâu rồi, ở đây ngoài anh Lâm ra thì còn ai không muốn giết cô không?
– Hiển nhiên là cô đã ấp ủ cơ hội này từ rất lâu rồi nhỉ? Nhan Phi Hoa đến lúc này mà lại cực kỳ bình tĩnh, khiến trong lòng Phục Bộ Ngọc Tử thấp thỏm không yên: – Đúng vậy, chúng tôi luôn chờ cơ hội giết cô. Bách Địa Trung Cương là thủ hạ trung thành của cô, tuyệt đối không có lòng phản nghịch nhưng buồn cười là cô lại bảo tôi giết anh ta. Hiện giờ cô đã bị mọi người cô lập hoàn toàn rồi, lẽ nào cô vẫn muốn ngoan cố chống lại?
Trong giọng điệu của cô không ngờ cũng coi như kính trọng Lâm Dật Phi, cũng có thể cô cảm thấy không đắc tội nổi Lâm Dật Phi hoặc có lẽ cho dù cô muốn đắc tội với Lâm Dật Phi thì cũng phải chờ sau khi Nhan Phi Hoa chết đã.
– Cô có bản lĩnh giết được tôi sao? Ánh mắt Nhan Phi Hoa lộ ra tia sát khí, lạnh lùng nói.
– Tôi? Phục Bộ Ngọc Tử mỉm cười nói: – Đương nhiên tôi không có bản lĩnh đó nhưng hiện giờ cô còn có thể phát lực như vừa nãy không vậy? Cô đừng quên rằng cô đã trúng Nhất Tuyến Xuyên tiếng tăm lừng lẫy của Y Hạ Lưu đấy.
Cuối cùng Nhan Phi Hoa cũng biến sắc, cúi đầu xuống nhìn, thân mình hơi run lên, một đường màu đen đã thuận theo cánh tay cô mà lan ra, lấy nội lực của cô mà cũng không chặn lại được. Thực ra nội lực của cô đã tổn hao rất nhiều, một kích kinh thiên vừa nãy đã vi phạm kiến thức về võ công. Khi nội lực của cô bị tổn hao nghiêm trọng mà còn phải chống lại một loại kịch độc bá đạo của Y Hạ Lưu, cô cảm thấy lực bất tòng tâm. Nếu như cô có một chút khả năng thì đã sớm tung người nhảy lên giết tên thủ hạ ngỗ nghịch này, xem cô ta còn nói gì với cô được nữa.
– Nhất Tuyến Xuyên, xuyên ở đâu thì mục nát ở đó. Phục Bộ Ngọc Tử cười lạnh nói: – Nhan Phi Hoa, cô độc ác với người khác nhưng lại không thể độc ác với chính mình. Hiện giờ cô chặt đứt cánh tay của mình đi, nói không chừng cũng chỉ mất đi một cánh tay thôi nhưng có thể ngăn được độc lan vào tim, đợi đến khi độc vào đến tâm mạch thì chỉ sợ không cứu được thôi.
– Tôi muốn trước khi chết thì tôi cũng phải giết chết cô. Nhan Phi Hoa mới đứng dậy thì Phục Bộ Ngọc Tử đã biến sắc, chỉ xoa một cái vào vách tường đá thì đã biến mất tăm, chỉ để lại một câu nói còn quanh quẩn trong không khí: – Đáng tiếc cô không có cơ hội.
Nhan Phi Hoa chỉ cảm thấy toàn thân có chút mệt mỏi, lung lay hai cái, dáng vẻ dường như sắp ngã quỵ xuống, khi cô mơ hồ thì một người đã đỡ lấy cánh tay cô nhưng có chút cười khổ.
– Tiêu đại hiệp, không ngờ anh lại xuất thủ cứu tôi. Dường như Nhan Phi Hoa lại nhớ về tám trăm năm trước, khóe miệng nở một nụ cười.
– Tôi không cứu cô, tôi chỉ đỡ cô thôi. Lâm Dật Phi nhìn cổ tay của cô, cau mày rồi vươn tay điểm hai cái vào đầu vai cô: – Chúng ta phải ra ngoài đã rồi hãy nói.
Không ngờ Nhan Phi Hoa lại cười khanh khách: – Tiêu đại hiệp tung hoành một đời mà cũng có lúc chạy trối chết sao?
Tuy Du Lão Thử không hiểu tại sao Nhan Phi Hoa lại gọi Lâm Dật Phi là Tiêu đại hiệp nhưng ít nhiều cũng cảm thấy cô gái này chẳng biết tốt xấu gì cả: – Cậu Lâm cứu cô chứ không phải là chạy trối chết.
– Tôi không bảo anh ta cứu tôi. Nhan Phi Hoa cười lạnh nói.
– Thế thì mời cô dẫn chúng tôi ra ngoài đi. Lâm Dật Phi thở dài một tiếng, ánh mắt có chút lo lắng: – Xem ra chỗ này có thể sụp xuống bất cứ lúc nào, dường như chỉ có cô mới quen thuộc chỗ này. Hắn nhìn xung quanh một cái, thấy tất cả dường như đang rung động nhưng không mãnh liệt như vừa nãy thì ít nhiều cũng có chút nghi hoặc.
Nhan Phi Hoa nhoẻn miệng cười: – Nếu như anh nói thế thì đương nhiên trong lòng tôi cũng thấy khá hơn một chút. Cô duỗi tay vịn chặt đầu vai của Lâm Dật Phi: – Chắc chắn không thể quay lại được, ở đó thủ hạ của tôi đã thành kẻ thù của tôi rồi. Nụ cười của Nhan Phi Hoa vẫn rất rạng rỡ: – Vậy nên Tiêu đại hiệp anh không nên hỏi tôi, bọn họ đi mật đạo thì đương nhiên chúng ta cũng có thể, anh đừng quên tám trăm năm trước Tiêu đại hiệp là người đầu tiên ra được mê cung độ kiếp, so với cơ quan ở đó thì ở đây chỉ được coi là đồ chơi của trẻ con thôi.
Lâm Dật Phi cười khổ một tiếng: – Điều này cũng được cô nghĩ đến sao? Nhưng đến đâu thì tôi còn phải nghĩ một chút. Hắn nói xong thì đã đưa Du Lão Thử và Nhan Phi Hoa đến một vách tường, hắn chỉ xoa một cái thì vách đá đã tách ra. Lâm Dật Phi bước vào trong, Nhan Phi Hoa đi song song cùng hắn còn Du Lão Thử thì một tay túm chặt vạt áo Lâm Dật Phi, rụt rè đi phía sau.
Mới đi được mấy bước, tiếng gió vừa hiện trong thông đạo tối om, Lâm Dật Phi vươn tay ra đã đánh rơi một thanh đao không biết từ đâu bổ tới, người tập kích chỉ lóe lên rồi lướt qua, không để lại dấu vết gì.
– Anh ra tay quá nhân từ. Nhan Phi Hoa cau mày: – Đám người này không bị anh làm cho cảm động đâu, nếu như anh ở cùng tôi thì tốt nhất là đừng mềm lòng như vậy vì chắc chắn bọn họ không muốn tôi còn sống mà ra ngoài. Anh là người cùng hội cùng thuyền với tôi nên chắc chắn là cũng như vậy.
– Còn tôi thì sao? Tôi vô tội mà. Du Lão Thử không kìm nổi hỏi.
– Anh sống hay chết thì có gì khác nhau đâu. Nhan Phi Hoa lạnh lùng nói, hiển nhiên ngoài Lâm Dật Phi ra thì cô chẳng đặt ai vào mắt cả.
Lâm Dật Phi nhìn Du Lão Thử một cái: – Thực ra anh chỉ cần rời khỏi chúng tôi là có có hội sống hơn rồi.
– Tại sao?
Du Lão Thử khó hiểu hỏi.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng, lắc lắc đầu: – Đi thôi.
Tuy Nhan Phi Hoa bị đánh lén một lần nhưng lần này lại nói rất chuẩn. Ba người vừa bước được ba bước thì một thanh trường mâu từ một lỗ bên vách tường đâm ra, vô cùng sắc bén. Sắc mặt Lâm Dật Phi lạnh lùng, một chưởng làm đứt thanh trường mâu, một chưởng đánh vào vách đá, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết rồi không còn tiếng động gì nữa.
– Hay cho một chiêu Cách Sơn Đả Ngưu. Vẻ mặt Nhan Phi Hoa hưng phấn: – Chúc mừng Tiêu đại hiệp, chỉ một chiêu này đã có thể nhìn ra võ công của anh đã không còn kém tôi nữa rồi.
Giọng nói của cô không thấp, Lâm Dật Phi nhìn cô một cái, thản nhiên nói: – Quá khen rồi.
Khi ba người vừa đi tiếp thì dường như kẻ thù sợ Lâm Dật Phi ra tay nữa nên cũng không hề đánh lén. Lúc này Lâm Dật Phi mới có thể hỏi được một câu: – Hiện giờ tất cả thủ hạ của cô đã phản bội, Ngô Vũ Thân và Tô Yên Nhiên đâu? Hiện giờ bọn họ đang ở đâu?
– Tôi cứ tưởng Tiêu đại hiệp cứu tôi là từ tình nghĩa tám trăm năm trước chứ. Nhan Phi Hoa thản nhiên nói: – Hiện giờ xem ra hóa ra chỉ là vì bạn bè mà thôi.
Lâm Dật Phi yên lặng, một lúc lâu sau mới nói: – Hiện giờ đi thế nào đây? Thông đạo của lăng tẩm xen đầy mật đạo, không biết ai có bản lĩnh xây được công trình lớn như vậy nữa.
– Đương nhiên là hoàng thượng rồi, hơn nữa còn là hoàng thượng của nước Kim. Nhan Phi Hoa thản nhiên nói một câu: – Đi đường bên trái tốt hơn.
Lâm Dật Phi cũng không hỏi gì mà chỉ bước về phía trước không chút do dự nhưng Du Lão Thử có chút mê hoặc, hiển nhiên là vô cùng mù mịt với khái niệm tám trăm năm này. Thông đạo yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân bình bịch của Nhan Phi Hoa và Du Lão Thử. Dường như Nhan Phi Hoa càng ngày càng vô lực nhưng ánh mắt lại càng ngày càng có thần, Lâm Dật Phi chỉ im lặng không nói. Có lúc đến chỗ non nước trùng điệp thì luôn có thể tìm được cửa ra ở phía trước. Mấy người không ngừng khai thông mật đạo, càng về sau thì Du Lão Thử càng không phân được phương hướng nhưng dường như Nhan Phi Hoa đã từng đến đây, cô chỉ chỉ trỏ trỏ còn Lâm Dật Phi chỉ làm theo chỉ dẫn của cô.
Không biết đã qua bao lâu, khi Du Lão Thử chỉ cảm thấy linh hồn và thể xác sắp lìa ra thì cuối cùng Lâm Dật Phi cùng dừng lại, quay đầu nhìn Nhan Phi Hoa: – Ở đây đã không còn mật đạo nữa rồi, đây chỉ là một gian thạch thất, không có cơ quan gì cả.