Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 19: Thịt kho tàu và cô gái béo


Đọc truyện Lãng Tử Tại Đô Thị – Chương 19: Thịt kho tàu và cô gái béo

Lâm Dật Phi mỉm cười, không lộ vẻ giật mình. Cho dù có mười tên Kim binh dùng trường thương chĩa về phía hắn, hắn cũng không có chút nào bối
rối. Huống chi ở trước mặt là vị mỹ nữ Bách Lý Băng.

– Cô cũng ăn cơm ở đây à? Trong mặt Lâm Dật Phi lộ tia nghi hoặc. Hắn
biết thức ăn ở căn tin này bình thường, cũng biết Bách Lý Băng là con
nhà giàu. Những người như cô ta không giống như là khách quen ở đây.
Bách Lý Băng giơ hộp đựng cơm trong tay, vui vẻ nói: – Anh mượn của tôi
mười nghìn nguyên, khiến ví tiền của tôi rỗng tuếch, không tới đây ăn
cơm thì tới đâu. Hay là anh mời tôi một bữa nhé.

Lâm Dật Phi cười khổ một tiếng: – Trí nhớ của tôi không tồi, sẽ không
quên trả nợ cho cô đâu. Cho nên cô không cần phải luôn nhắc tới việc trả nợ.

Bách Lý Băng thản nhiên cười: – Anh nhớ thì tốt, tôi đi lấy cơm, anh chờ tôi chút. Không để cho Lâm Dật Phi cự tuyệt, đã như một cơn gió tới chỗ bán thức ăn.

Nhìn qua bóng lưng chập chờn của Bách Lý Băng, Lâm Dật Phi bất đắc dĩ
tìm một chỗ ngồi. Mỹ nữ đã bảo hắn đợi, hắn đương nhiên không thể bỏ đi
rồi. Huống chi người ta vẫn là chủ nợ.

Một lúc sau, Bách Lý Băng mang theo hộp cơm tới, ngồi trước mặt Lâm Dật
Phi, mỉm cười nhìn hai cặp lồng của hắn: – Không ngờ sức ăn của anh lại
lớn như vậy. Một người có thể ăn hết hai suất.

– Tôi mua thêm cho bạn cùng phòng. Lâm Dật Phi nhìn hộp cơm của Bách Lý
Băng, cười nói: – Xem ra lần sau mua cơm phải nhờ cô mua hộ rồi.

Mị lực của mỹ nữ đúng là lớn, mua cơm cũng được ưu đãi hơn người bình

thường nhiều. Bách Lý Băng vui vẻ cười: – Tốt, chỉ cần lúc ăn cơm anh
tìm tôi là được. Tuy nhiên, tôi biết ở căn tin này có một cô gái béo bán thịt kho tàu. Bách Lý Băng che miệng cười: – Đương nhiên không phải rất béo, tôi cũng chưa từng gặp qua.

Cô nói chưa từng gặp qua cô gái béo, không phải là nói dối. Dù Bách Lý
Băng đã học ở đại học Chiết Thanh hai năm, nhưng tới căn tin ăn cơm mới
chỉ có hai lần. Lần thức nhất là lúc khai giảng, lần thứ hai chính là
hôm nay.

– Vậy thì sao? Lâm Dật Phi hỏi.

– Nghe nói cô gái béo kia còn trẻ, chưa lập gia đình, nhưng rất muốn có
chồng. Bách Lý Băng nhìn chằm chằm vào Lâm Dật Phi, ánh mắt của cô khiến cho một vị tiên phong thân kinh bách chiến như hắn cũng có chút không
chịu được.

– Hơn nữa cô ta còn có một đặc điểm. Chính là thích những anh chàng đẹp
trai. Căn cứ vào thống kê của các nam sinh trong khoa của tôi, các nam
sinh đẹp trai khi mua thịt kho tàu đều được bỏ vào thêm hai, ba miếng.

Lâm Dật Phi rốt cuộc biết một tác dụng của môn thống kê đối với sinh viên, lại nhịn không được hỏi: – Thì sao?

Hắn cũng đã biết anh chàng đẹp trai có nghĩa như thế nào. Năm đó, trong
Nhạc gia quân, có đủ hạng người từ Nam ra Bắc, hắn được mọi người công
nhận là cao thủ tinh thông ngôn ngữ. Hắn thường xuyên được nghe những
danh từ lưu hành trong trường học qua miệng của Đại Ngưu và A Thủy. Đại
Ngưu và A Thủy vẫn thỉnh thoảng tự xưng là đẹp trai, chửi bới đối phương là xấu trai. Hắn muốn không biết cũng khó.


Bách Lý Băng nhìn Lâm Dật Phi từ trên xuống dưới: – Dù anh không tính là đẹp trai, nhưng cũng không phải là xấu trai. Nếu anh mua thịt kho tàu,
tôi đảm bảo số thịt kho tàu bỏ vào cho anh sẽ vượt mọi người.

Lâm Dật Phi sửng sốt, nửa ngày sau mới nói: – Thật không ngờ đẹp trai
cũng có cái lợi như vậy. Nhưng trong lòng thì nghĩ, trách không được Đại Ngưu và A Thủy tranh nhau gọi bản thân là đẹp trai. Cũng trách không
được, mỗi lần bọn họ mua thức ăn về, đều vô cùng đau đớn, không ngừng
mắng to. Lúc đó mình không biết vì sao họ giận dữ như vậy. Lúc này mới
biết thì ra trong suy nghĩ của cô gái béo, hai người bọn họ còn chưa
xứng là đẹp trai.

Thấy Lâm Dật Phi ngẩn người, Bách Lý Băng chợt hỏi: – Tôi có chậm trễ anh và tình nhân ăn cơm không?

– Tình nhân? Lâm Dật Phi khẽ giật mình. Thấy cô nhìn về phía hai cặp
lồng đựng cơm, liền tỉnh ngộ. Xem ra danh tiếng vương tử si tình của Lâm Dật Phi kia đã truyền khắp mọi nơi. Mặc dù mình chưa từng nhìn thấy
Phong Tuyết Quân, nhưng mỗi khi có ai gặp mình đều nhắc qua một chút.

– Số cơm này là cho A Thủy. Lâm Dật Phi đoán chắc cô không biết Thủy Trung Vũ là ai.

– Đó là một người bạn cùng phòng. Cậu ta vẫn còn đang ngủ, nên tôi giúp
cậu ta mua cơm. Thường thì suất ăn của cậu ta là đắt nhất.

Đại Ngưu ăn mặc tiết kiệm, lưu lại tiền để hiếu kính cho bạn gái. A Thủy chỉ có một mình, chưa bao giờ sợ lãng phí.

– Thủy Trung Vũ phải không? Bách Lý Băng chợt hỏi.


– Cô quen A Thủy à? Lâm Dật Phi hơi kỳ quái. A Thủy là người ít ra
ngoài, một ngày khó được đi ra hai tiếng. Người như vậy sao Bách Lý Băng cũng biết?

Bách Lý Băng mỉm cười:

– Ba người trong phòng trọ anh đều rất có danh tiếng. Chẳng lẽ anh còn không biết?

Lâm Dật Phi có thể biết, nhưng Tiêu Biệt Ly tuyệt đối không biết. Hắn
thật không ngờ hai người bạn cùng phòng của mình cũng có danh tiếng
không nhỏ.

– Ngưu Phấn, là kiện tướng thể thao của đại học Chiết Thanh. Bách Lý
Băng cười nói: – Danh tiếng dù kém vương tử sinh tình anh, nhưng coi như là Tình Thánh. Cậu ta rất chung tình với Thúy Hoa ở khoa âm nhạc. Chính vì sự chung tình đó, mà mọi người đều biết.

Lâm Dật Phi lắc đầu cười khổ. Xem ra đệ tử ở thời đai này khác thời kỳ
mình rất lớn. Phải biết rằng người Tống rất coi trọng lễ nghi, sự cởi mở cách thời này một trời một vực.

– Thủy Trung Vũ, chính là thiên tài máy tính. Chân không bước ra khỏi
cửa, nhưng việc gì cũng biết. Nghe nói trận đại chiến Hacker Trung Mĩ
mấy năm qua cũng có phần của cậu ta. Còn là thành phần quan trọng nữa
chứ. Mặc dù chuyện này là bí mật không truyền ra ngoài, nhưng lại là bí
mật công khai ở đại học Chiết Thanh.

Lâm Dật Phi im lặng không nói. Muốn tiêu hóa những chuyện này phải mât
một thời gian. Hắn không biết Thủy Trung Vũ có đúng như lời Bách Lý Băng nói hay không. Tuy nhiên, đại học Chiết Thanh từ trước tới nay vốn an
phận, đối với chuyện này là mắt nhắm mắt mở. Không động viên, cũng không ngăn cản.

Gắp một miếng bỏ vào mồm, Bách Lý Băng không cảm thấy khó ăn chút nào.
Cho dù những thức ăn như vậy, lúc bình thường, liếc cô cũng chả muốn

liếc. – Sao vậy, vương tử si tình, ngồi với tôi nên ăn không trôi cơm à? Có cần tôi gọi Phong Tuyết Quân tới cho anh không?

Cuống quit ăn một miếng, Lâm Dật Phi thiếu chút nữa sặc. Phong Tuyết
Quân và Lâm Dật Phi trước kia có quan hệ phức tạp, hắn thực sự không
biết nên đối mặt với cô ta như thế nào.

Giống như ảo thuật, Bách Lý Băng đưa một chai nước cho hắn: – Ăn từ từ,
có ai đoạt thức ăn của anh đâu. Chai nước này tôi vừa mới mua, còn chưa
uống, anh uống đi.

Lâm Dật Phi thấy thế chỉ phải nhận lấy, uống một ngụm rồi đặt xuống bàn. Nhìn quanh một cái, thấy vô số ánh mắt sáng như đèn pin nhìn về phía
mình, không khỏi xấu hổ.

Cũng không trách ánh mắt của đám học sinh này hừng hực như lửa. Bách Lý
Băng chính là đại mỹ nữ của đại học Chiết Thanh. Cộng thêm một người cha giàu không thể giàu hơn. Có thể nói cô là tình lữ trong mộng của tất cả nam sinh. Mãi tới tận hôm nay mới thấy cô ấy tới căn tin, vậy mà lại bị tiểu tử kia độc chiếm, sao có thể không khiến người khác đỏ mắt.

Ăn thêm mấy miếng, Bách Lý Băng cầm chai nước uống một ngụm. Đám sinh
viên vốn theo dõi từ đầu tới cuối, thấy thế suýt nữa ngã ngửa. Cử động
như vậy, cho dù là tình lữ cũng ngại vì quá thân mật. Chẳng lẽ Băng mỹ
nhân không phát hiện ra sao?

Lâm Dật Phi chỉ cúi đầu ăn cơm nhằm che dấu, thật sự không nghĩ tới cái
khác. Đây là lần đầu tiên hắn ăn cơm với nhiều áp lực như vậy. Ngược
lại, Bách Lý Băng rất chậm rãi ăn, không chút nóng nảy. Đợi khi hai
người cơm xong, sóng vai tới nơi rửa bát, những ánh mắt phía sau nếu như có thể giết người, vị tiên phong của chúng ta phỏng chừng đã ngã xuống
mặt đất, không gượng dậy nổi.

Đi tới cửa ra vào của căn tin, Lâm Dật Phi bỗng dừng lại, bất động thanh sắc nhìn về phía một góc tối, hơi sững sờ. Chỗ đó có một người quen
đang đứng. Hắn nhìn Bách Lý Băng như có điều suy nghĩ, muốn nói nhưng
vẫn nhịn được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.