Đọc truyện Lãng Tử Tại Đô Thị – Chương 16: Đi học
– Hai người quen nhau? Lâm Dật Phi kỳ quái hỏi.
– Oh, my god. Ngưu Phấn bật thốt lên một câu tiếng Anh. Dù với trình độ
của cậu ta, cũng chỉ biết vài câu. Tuy nhiên xem nhiều phim Mĩ cũng biết được một chút. Chẳng hạn như mấy câu mắng chửi bằng tiếng Anh như
bitch, suck, my god gì đó. Lúc này tùy tiện toát câu tiếng Anh, độ lưu
loát còn hơn người bản địa.
– Đó là do một người Tình Thánh như ông mới không để ý tới chuyện bên
ngoài. Chứ ở đại học Chiết Thanh, ai còn không biết tiếng Bách Lý Băng.
– Tôi rất nổi tiếng?
Bách Lý Băng cười tủm tỉm.
– Nghe danh không bằng gặp mặt, nghe danh không bằng gặt mặt. Đại Ngưu
rung đùi đắc ý, ra vẻ như một vị tài tử: – A Thủy, ông thấy có đúng
không?
Nhưng trong lòng lại kỳ quái. Cậu ta đã thấy Bách Lý Băng mấy lần, nhưng chỉ là từ xa nhìn mà thôi. Thúy Hoa coi chặt vô cùng, chỉ cần nhìn
nhiều các cô gái xinh đẹp sẽ khiến bạn gái không vui. Tuy nhiên Đại Ngưu cũng biết Bách Lý Băng là mỹ nhân lạnh lùng. Thật không ngờ hôm nay cô
ta lại hay cười như vậy, đâu có cảm giác lãnh đạm như mọi ngày?
– Gặp cái đầu ông, tôi cũng có biết đâu. A Thủy lạnh lùng nói:
– Tiểu Phi không biết càng không kỳ lạ quý hiếm.
Lúc này Đại Ngưu mới phát hiện mình nói sai. Không nên ở trước mặt Lâm
Dật Phi nói cái gì Tình Thánh, chẳng phải sẽ kích thích hắn sao? Nhưng
nhìn thấy vẻ điềm nhiên của Lâm Dật Phi, Đại Ngưu lại có chút hoài nghi
hắn đã không còn mặn nồng với Phong Tuyết Quân nữa rồi. Hoặc là ứng với
câu nói kia, đau thương không bằng tâm chết.
Bách Lý Băng nhịn không được liếc nhìn A Thủy. Nam sinh bình thường nếu
thấy cô thật như ong thấy mật vậy, không ngừng chủ động đến gần xum xoe. Thật không ngờ hôm nay lại gặp được hai người ngoại lệ. – Lâm Dật Phi,
đưa di động cho tôi.
Lâm Dật Phi lắc đầu, định nói không mang theo, A Thủy đã đưa điện thoại
cho hắn: – Tiểu Phi, tôi cầm theo điện thoại của ông là sợ ông không nhớ số điện thoại nào khác, chỉ nhớ số điện thoại của mình. Nếu lạc đường
gọi vào số đó thì tôi cũng biết.
Bách Lý Băng chẳng muốn nghe A Thủy dong dài, vươn tay nhận lấy điện
thoại của Lâm Dật Phi, ấn ấn vài nút. Ba nam sinh mở to mắt nhìn mỹ nữ
trước mắt, không biết cô ta muốn làm gì. Bách Lý Băng ấn vào nút gọi,
điện thoại của cô liền rung chuông.
Cô thản nhiên cười, trả lại điện thoại cho Lâm Dật Phi, vung vung điện
thoại của mình: – Lâm Dật Phi, số của anh đã ở trong danh bạ của tôi.
Anh muốn chạy cũng không chạy thoát được.
Lâm Dật Phi mỉm cười: – Tôi việc gì phải chạy? Cô cứ yên tâm, Bì Nhị nợ tiền của cô, một tuần sau tôi sẽ trả lại.
Hắn biết với gia cảnh của Bì Nhị, muốn trả mười nghìn nguyên trong vòng
một tuần là điều bất khả thi. Cho nên đành phải do mình nghĩ biện pháp
khác.
– Tốt lắm, tôi phải lên lớp đây, mọi người cứ nói chuyện tiếp đi. Bách Lý Băng cười một tiếng rồi đi tới phòng học.
Đại Ngưu trợn mắt há mồm nhìn bóng lưng của Bách Lý Băng, sau nửa ngày
mới lên tiếng: – Tiểu Phi, làm sao ông quen được mỹ nữ Bách Lý Băng?
– Sáng sớm chim chóc đã bắt đầu kiếm ăn, ngủ đến tận trưa như ông, thì
chúng đã sớm chết đói. A Thủy âm dương quái khí nói: -Vừa mới sáng tinh
mơ, Tiểu Phi của chúng ta đã đi ra ngoài kiếm ăn. Tuy nhiên Đại Ngưu ông không phải lo lắng, người ta là người có tiền, có dung mạo, ông không
với tới được đâu. Hơn nữa ông không sợ Thúy Hoa biết à?
– Không ăn được, thì nhìn có chết ai. Đại Ngưu lầu bầu một câu, vẫn
không nhịn được hỏi: – Tiểu Phi, rốt cuộc ông làm sao quen được Bách Lý
Băng?
Lâm Dật Phi kỳ quái hỏi: – Cô ấy thực sự rất nổi tiếng?
A Thủy gật đầu: – Ừ, Bách Lý Băng không những là người đẹp, cha của cô
ấy, Bách Lí Hùng còn là chủ tịch tập đoàn Bách Lí, một trong những tập
đoàn đứng đầu quốc gia. Ở thành phố Giang Nguyên càng là tiếng tăm lững
lẫy. Cho dù là chủ tịch thành phố cũng là khách quen của nhà ông ta.
Nghe nói tài sản của ông ta đã lên tới vài tỷ nguyên.
– Không phải ông nói không biết cô ta sao? Đại Ngưu kỳ quái hỏi.
– Tôi không biết, nhưng tôi còn có lỗ tai, nên nghe qua. A Thủy thản nhiên nói.
Hiện tại Lâm Dật Phi cũng hiểu một người có tài sản mấy tỷ là như thế
nào. Tuy nhiên, trong mắt hắn, vài tỷ với vài trăm không có gì khác
nhau. Mấu chốt bây giờ là làm sao trả tiền cho Bách Lý Băng. Hắn không
muốn xin tiền vợ chồng Lâm Bình. Trong đầu đã có một chủ ý, lại không
biết có thể làm được hay không.
– Tiểu Phi, nói xem, ông làm sao mà quen biết được cô ấy?
Đại Ngưu hỏi lại, biểu lộ sốt ruột chờ đáp án.
Thủy Trung Vũ cũng hơi kỳ quái nhìn Lâm Dật Phi. Cậu ta là bạn của Lâm
Dật Phi, biết rằng trong hai năm qua, Lâm Dật Phi quen rất ít bạn bè,
nam chỉ có vài người, nữ thì càng không cần phải nói. Chỉ sợ quen còn
không nhiều bằng mình. Nhưng cô nàng Bách Lý Băng, tình nhân trong mộng
của toàn bộ nam sinh lại có vài phần kính trọng với Tiểu Phi như vậy.
Cho dù là cậu ta cũng không nhịn được hiếu kỳ.
– Quen biết cô ấy như thế nào à? Lâm Dật Phi mỉm cười: – Tôi thấy cô ấy
bị một tên cướp chặn đường, tôi liền hô to một tiếng, dọa tên cướp phải
bỏ chạy. Cứ như vậy quen thôi.
– Chỉ đơn giản như vậy?
Đại Ngưu và A Thủy cùng kêu lên.
– Ừ. Lâm Dật Phi cười nói: – Các ông còn cho rằng thế nào? Chẳng lẽ tôi
phải kể đại chiến với bọn cướp ba trăm hiệp, đánh tới đầu rơi máu chảy?
Nhưng lúc đó cũng nguy hiểm, tên cướp kia có dao găm trong tay.
– Sợ cái gì. Đại Ngưu buồn nản nói: – Chuyện tốt như vậy, sao tôi không gặp phải nhỉ.
– Ông gặp phải thì thế nào. A Thủy không quên mỉa mai Đại Ngưu vài câu:
– Nói không chừng còn bị nó đâm cho vài lỗ thủng, Bách Lý Băng còn chưa thấy, đã phải thấy y tá Tiếu trước.
Nếu bàn về tài ăn nói, Đại Ngưu còn kém A Thủy xa lắm. Nhưng nếu bàn về
da mặt, còn dày hơn cả Lâm Dật Phi và Thủy Trung Vũ cộng lại. Cậu ta
cười hắc hắc: – Nhìn không tới Bách Lý Băng, thấy y tá Tiếu cũng không
tồi. Mà từ khi Tiểu Phi xuất viện đến giờ, tôi còn chưa gặp lại cô ấy.
Hai người lại nhìn Lâm Dật Phi với vẻ nghiền ngẫm. Không thấy có dấu vết đánh nhau, liền tin lời hắn nói. Bỗng vang lên chuông từ trong trường
học, là tiếng chuông báo vào lớp. Đại Ngưu cuống quít nói: – Vào lớp
rồi, tôi đi trước đây. Dứt lời, cũng không quay đầu chạy về phía lớp
học.
– Quái, hôm nay sao cậu ta tích cực vậy? Lâm Dật Phi hơi tò mò.
– À, cậu ta có nhiệm vụ chiếm trước một chỗ ngồi cho Thúy Hoa. Nếu vào
muộn thì kiểu gì chả ăn chửi. A Thủy lại âm dương quái khí nói.
– Vậy sao ông không vội? Lâm Dật Phi cười hỏi.
– Tôi độc thân độc cố, có ai nhớ thương đâu. Nếu không phải là đi tìm
ông. A Thủy ngáp một cái. – Thì chỉ sợ tôi đã ngủ đến tối mịt rồi. Mấy
chương trình tin học kia đi nghe chỉ lãng phí thời gian. Còn ông? Cùng
tôi trở về phòng trọ ngủ hay là đi làm sinh viên tốt?
Lâm Dật Phi cười cười: – Tôi không buồn ngủ lắm, chỉ đành lựa chọn làm sinh viên tốt.
Hắn đến thời đại này mới có vài ngày, nhưng nhờ bản lĩnh thấy qua là
không quên được, kiến thức mấy ngày nay học được còn nhiều hơn người
bình thường học vài năm.
Dù môn lịch sử cổ đại Trung Quốc không phải là môn bắt buộc của khoa báo chí. Nhưng hắn cảm thấy môn này còn thú vị hơn mấy môn tin tức truyền
thông hay biên tập báo chí gì đó. Bởi vì hắn rất bức thiết muốn tìm hiểu những ghi chép về thời đại của mình cách đây tám trăm năm.
Mà hắn thì càng muốn nghe tới những chuyện liên quan tới Nhạc nguyên
soái. Dù hắn biết lịch sử ghi chép về sau sẽ có sự chênh lệch so với sự
thật, giống như mình cũng rất khó khăn giải thích những việc của thời
Tống tám trăm năm trước.
Chậm rãi đi tới cửa lớp học rồi lén lút đi vào. Lâm Dật Phi sợ quấy rầy
người khác học hành. Dù cổ đại hay là hiện đại, một chút lễ phép đó hắn
vẫn phải biết. Chỉ có điều hắn thật không ngờ phía sau đã ngồi đầy nam
sinh, nữ sinh.
Việc học ở đại học không như ở cấp 2, cấp 3. Các sinh viên chỉ thích
chen nhau ngồi ở cuối, sợ nghe những lời lải nhải của thầy giáo. Huống
chi môn này không quan trọng lắm, tới là để điểm danh, nghe cũng được,
không nghe cũng không sao.
Tới đây chủ yếu là nói chuyện yêu đương, ăn quà vặt, ngủ gật, đọc
truyện. Còn những sinh viên mở ra quyển lịch sử cổ đại Trung Quốc chờ
đợi nghe giảng bài chỉ có rải rác vài người.
Lâm Dật Phi thấy vậy chỉ có thể cười khổ, từ chối cho ý kiến. Đang còn
do dự, thì thầy giáo trên giảng đài đã kêu lên: – Cái anh cao cao kia,
không cần quay đầu lại, tôi đang bảo cậu đấy, tìm cái gì mà tìm. Phía
trước có nhiều chỗ ngồi trống như vậy sao không ngồi? Tới phía trước
ngồi đi, tôi cũng không phải là con cọp.
Lâm Dật Phi biết thầy giáo này là một giáo sư họ Chu, là người rất uyên
bác. Tuy nhiên, mấy ngày hôm trước, lúc đi học, hắn đều lặng lẽ ngồi ở
một góc ở phòng học. Cho dù hắn có cao một mét tám, cũng không có ai để
ý. Lúc này hắn đứng ở cuối phòng học, trông rất rõ ràng, giáo sư vừa
liếc cái là thấy.
Mọi người đều cười to, ánh mắt đều tập trung về phía Lâm Dật Phi. Lâm
Dật Phi hơi xấu hổ, bước nhanh tới phía trước, tìm một chỗ rồi ngồi
xuống.
Một mùi thơm nhẹ nhàng xông vào mũi. Lâm Dật Phi liếc xéo, chỉ thấy một
khuôn mặt xinh đẹp đang nhìn chằm chằm về phía mình. Cô nàng này đeo một cặp kính đen, khiến cô ta trông có vẻ cứng nhắc. Nhìn thấy ánh mắt của
Lâm Dật Phi, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, quay đầu về phía bảng đen.
– Như vậy mới đúng. Giáo sư Chu thỏa mãn nói: – Hiện tại tôi bắt đầu
giảng bài. Mấy buổi trước tôi có nói về lịch sử thời Tam Quốc. Còn hôm
nay tôi sẽ nói về lịch sử Tây Tấn và Đông Tấn. Đúng rồi, em này, em trả
lời cho tôi, em biết những gì về thời Lưỡng Tấn. Không phải lo lắng, cứ
tùy tiện nói.