Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 14: Tôi tên là Lâm Dật Phi


Đọc truyện Lãng Tử Tại Đô Thị – Chương 14: Tôi tên là Lâm Dật Phi

Người mặc áo đen càng hoảng sợ. Y chỉ cảm thấy cổ tay tể rần, con dao đã nằm trong tay của người thiếu niên. Y biết đã gặp phải cao thủ, liền
cuống quít chạy về hướng cô gái.

Vì quá bất ngờ mà cô gái quên cả trốn tránh. Mắt thấy tên kia sắp tới gần.

Bỗng nhiên y cảm thấy cổ áo bị xiết chặt. Rồi cả người lơ lửng trên không. Rõ ràng bị người thiếu niên kia xách lên.

Cô gái thì càng hoảng sợ. Thiếu niên kia chỉ dùng một tay đã xách người
mặc áo đen như xách một con gà vậy. Điều này khiến cô giật mình hơn cả
khi tên cướp dùng dao uy hiếp. Người này lấy đâu ra sức lực lớn như vậy?

Người mặc áo đen vừa kinh vừa sợ, biết gặp được cao nhân, nhịn không được hét lớn:

– Anh hùng tha mạng, phía trên tôi còn có mẹ già sáu mươi tuổi, phía dưới…Phía dưới không có.

Cô gái cắn môi, nghĩ bụng, cái gì mà phía dưới không có, chẳng lẽ y là thái giám?

Thiếu niên cũng nhíu mày, trực tiếp hỏi: – Anh là thái giám?

Người mặc áo đen cuống quít lắc đầu: – Không phải, tôi không phải có ý
này. Tôi định nói tôi còn chưa cưới vợ, nên đương nhiên là không có con
cái. Trong lòng y rất sợ hãi. Điều này tuyệt đối không thể nói dối. Nếu
như người thiếu niên trong cơn giận dữ, vung dao lên, cắt phía dưới của
mình thì đúng thật là không có.

Thiếu niên mỉm cười, bỏ tay ra: – Chưa từng thấy tên cướp nào kém cỏi như ông anh.

Thấy vị anh hùng này không có ý thay trời hành đạo, người mặc áo đen
cuống quít nói: – Anh hùng có chỗ không biết, tôi không phải là cướp
đường.

– Không phải cướp đường? Cô gái ở phía sau bĩu môi nói: – Vậy anh cầm dao bán thịt à?

Người mặc áo đên đau khổ nói: – Anh hùng…


Thiếu niên khoát tay chặn lại: – Anh có việc gì khó xử phải không?

Người mặc áo đen khẽ giật mình: – Vì sao cậu biết?

Thiếu niên mỉm cười: – Anh cướp tiền không cướp sắc, còn nói là mượn
tiền sẽ trả lại. Một dao vừa nãy đâm về phía tôi đầy vẻ do dự. Vừa xem
là biết anh chỉ muốn dọa tôi mà thôi, chứ không ý gây thương tích. Tôi
đoán rằng đây là lần đầu tiên anh làm việc này. Nhìn anh sắc mặt bối
rối, bàn tay đầy vết chai, tuyệt đối không phải là hạng người ham ăn
biếng làm. Hơn nữa ánh mắt đầy vể lo lắng, chỉ muốn năm nghìn. Chắc là
cần tiền dùng gấp phải không?

Cô gái nghe thấy cướp tiền không cướp sắc, khuôn mặt hơi đỏ, trong lòng
nén giận, cướp đường nói vậy mà ngươi cũng tin, đúng là ngây thơ. Chỉ là càng nghe càng thấy người thiếu niên này phân tích rất đúng. Lại nhìn
quần áo của tên cướp đầy vể bụi bặm, giống một người dân công hơn, không khỏi xem xét lại.

Nhưng người thiếu niên kia nói đầy vẻ chi, hồ, giả, dã, nghe không được tự nhiên lắm.

Người mặc đen vừa nghe, suýt nữa rơi nước mắt: – Anh hùng có điều không
biết, tôi làm vậy chỉ là vì bất đắc dĩ. Tôi là dân công ở công trường.
Bình thường làm những việc lặt vặt, tiền lương chẳng đâu vào đâu. Ngày
hôm qua, mẹ tôi bỗng nhiên bị đau bụng, đưa tới bệnh viện thì bác sĩ nói rằng bà ấy bị viêm ruột thừa khiến cho dạ dày bị thủng, cần phải phẫu
thuật gấp.

Cô gái nghe vậy, nhướn mày. Nghĩ bụng, bệnh của mẹ người này thật quái, viêm ruột thừa sao có thể thủng dạ dày được?

Người thiếu niên chỉ gật đầu. Người này vì bối rối mà nói năng có chút lộn xộn, nhưng mẹ của y quả thật là bệnh không nhẹ.

– Bệnh viện bảo tôi lập tức nộp tiền phẫu thuật. Tôi làm ở công trường,
mỗi tháng chỉ có mấy trăm nguyên, mà công trường đã khất lương mấy tháng rồi. Nói mãi nhân viên tạp vụ mới tạm ứng hai nghìn nguyên. Rồi lại một phen vất vả cầu xin bệnh viện làm phẫu thuật cho mẹ của tôi trước.
Nhưng bác sĩ nói, trước tám giờ ngày hôm nay nhất định phải giao đủ năm
nghìn nguyên, bằng không sẽ không kê đơn thuốc.

Sắc mặt của người thiếu niên hòa hoãn lại, nhưng cô gái kia vẫn lộ vẻ nửa tin nửa ngờ.


– Tôi nghe vậy rất là lo lắng. Mẹ của tôi đã vất vả cả đời, phẫu thuật
xong mà không được chăm sóc, thì không chỉ nói căn bệnh, chỉ đau thôi
cũng đủ chết rồi. Nhưng trong túi tôi đã không còn đồng nào, bí quá hóa
liều, mới nghĩ ra việc cướp đường. Tôi chỉ hy vọng có người nào hảo tâm
có thể cho tôi mượn năm nghìn nguyên trả tiền thuốc men. Cho dù tôi làm
trâu làm ngựa cũng nhất định báo đáp.

Nói đến đây, người mặc áo đen nhịn không được rơi nước mắt. Nhìn rất rõ trên khuôn mặt đen nhẻm.

Thiếu niên duyệt qua vô số người, biết người này không nói dối. Nhưng
mình lại không có năm nghìn nguyên. Chợt nhìn qua cô gái: – Cô có năm
nghìn nguyên không? Nếu có thì trước cho anh ta mượn.

Cô gái sững sờ. Thầm nghĩ chẳng lẽ hai người này đang diễn trò lừa gạt.
Một người đóng giả tên cướp, một người đóng giả anh hùng? Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của người thiếu niên, trong lòng cô run lên, lầu bầu một
câu:

– Ai biết anh ta có nói thật hay không. Nếu là thật, cho anh ta mượn năm nghìn nguyên cũng không sao cả.

Người mặc áo đen mừng rờ, vội vàng nói: – Nếu tôi nói dối sẽ bị sấm sét đánh chết, linh hồn không được đầu thai!

Cô gái thầm nghĩ, hạng người như ngươi thề độc có tác dụng gì. Thiếu niên chợt hỏi: – Mẹ của anh đang nằm ở bệnh viên nào?

– Bệnh viện An Bình.

Lông mày thiếu niên gương lên: – Vậy thì tốt, tôi đi cùng anh. Còn cô? Ánh mắt nhìn về phía cô gái, đầy vẻ chờ mong.

Cô gái hơi trầm tư: – Tôi cũng đi cùng.

Người mặc áo đen mừng rỡ, cuống quít nói: – Vậy tôi dẫn hai người tới đó.


Ba người đi tới đầu đường, người mặc áo đen đi phía trước, cô gái bỗng
kêu lên: – Bệnh viện An Bình cách đây gần 20km, anh định đi bộ tới đó à?

Người mặc áo đen lộ vẻ khó khăn: – Hiện tại trong người tôi không còn
một đồng nào. Đêm qua đi loạn khắp nơi, cơm còn chưa ăn, thật sự không
trả nổi tiền xe.

Cô gái lầu bầu một câu, vẫy một chiếc xe taxi rồi ngồi lên ghế trước.
Người thiếu niên mỉm cười, ngồi cùng người mặc áo đen ngồi ở ghế sau.

– Các vị muốn tới đâu? Lái xe thấy ba người đi cùng nhau có vẻ kỳ quái.
Nếu chỉ có một mình người mặc áo đen, y đã không dừng xe lại. Chỉ là bên cạnh có đôi nam nữ thanh lịch, lúc này mới đồng ý chở bọn họ.

– Bệnh viện An Bình. Cô gái chỉ nói một câu liền im lặng. Chiếc xe khởi
động, nhanh chóng đi về phía bệnh viện An Bình. Còn chưa tới giờ đi làm, nên đường phố khá là vắng.

Cô gái quan sát người thanh niên qua kính xe. Thấy vẻ mặt của hắn đầy u
buồn, hai mắt nhìn về phía trước giống như đang xuất thần, giống như
đang có tâm sự gì đó. Cô nghĩ bụng, hắn là ai nhỉ? Tại sao mình chưa
từng nhìn thấy hắn trong đại học Chiết Thanh? Nếu như hắn là sinh viên
của trường, sao có thể không biết mình được?

Mười phút sau, xe đã đỗ ở cửa bệnh viện. Cô gái thanh toán tiền xe liền
đi theo sau người mặc áo đen. Người mặc áo đen vội vàng đi tới một phòng bệnh, còn chưa tới cửa, đã bị một y tá ngăn lại: – Bì Nhị, tiền mang
tới chưa?

– Y tá Vương, mẹ của tôi thế nào rồi? Bì Nhị không trả lời mà hỏi ngược lại.

– Không chết được. Y tá Vương nghiêm mặt nói, chẳng có vẻ gì là sứ giả
của thiên thần, mà giống như ôn thần ác sát. – Nếu cậu không mang đủ
tiền tới, hôm nay chúng tôi sẽ phải mời mẹ cậu rời khỏi bệnh viện.

Cô gái liếc nhìn người thiếu niên, thầm nghĩ, quả nhiên hắn không đoán sai. Xem ra hắn không phải là đồng bọn của Bì Nhị.

Bì Nhị không dám đắc tội y tá Vương, quay đầu nhìn người thiếu niên, buồn bã nói: – Anh hùng, cậu xem…

Y tá Vương nhìn thấy người thiếu niên, kinh ngạc nói: – Là cậu?

Thiếu niên không để ý tới y tá Vương, mà nhìn cô gái nói: – Cô cho tôi
mượn năm nghìn, tôi đảm bảo trong một tuần tôi sẽ trả lại cho cô.


Lúc này cô gái đã không còn hoài nghi nữa, cũng không nói nhảm, lấy điện thoại ra, ấn vài nút: – Cha à? Là con đây, cha bảo Lão Lưu cầm năm
nghìn nguyên tới bệnh viện An Bình nhé. Không phải cho con, mà là… Nhìn
người thiếu niên. – Là một người bạn của con bị bệnh, cần dùng tiền gấp. Vâng, bệnh viện An Bình, nhanh lên nhé!

Bỏ điện thoại xuống, nói với Bì Nhị: – Tiền rất nhanh sẽ tới, anh cứ yên tâm đi.

Bì Nhị cảm động tới nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: – Cảm ơn cô, cảm ơn anh hùng.

Cô gái nghe vậy cảm thấy không được tự nhiên lắm. Mà người thiếu niên chỉ mỉm cười, có vẻ không thèm để ý.

Y tá Vương vừa nhìn là biết, lai lịch của cô gái không nhỏ. Nghe cô ta
nói nhà cô ta còn có lái xe riêng, không cần hỏi cũng biết là tiểu thư
nhà giàu. Như vậy thì viện phí đã không phải vấn đề. Nghĩ tới đây, sắc
mặt cô ta hòa hoãn xuống, từ bộ dáng ma quỷ vừa nãy biến trở về khuôn
mặt thiên sứ: – Bì Nhị, cậu có thể vào thăm mẹ của cậu. Lúc bà ấy tỉnh
có nhắc tới cậu.

Hiện tại Bì Nhị cảm thấy như cầu vòng sau cơn mưa, nhưng câu tiếp theo
của y tá Vương đã kéo cậu ta về hiện thức: – Nhưng cậu phải nhớ rõ, vừa
nhận được tiền phải nộp luôn đấy.

Cô gái nhìn bóng lưng của y tá, chợt nhớ ra cái gì đó, nhìn đồng hồ trên điện thoại, kêu lên: – Chết, sắp đến giờ đi học rồi.

Thiếu niên cũng giật mình, hắn nhớ mình cũng phải đi học. Chỉ là hắn vẫn chưa quen lắm với khái niệm lên lớp.

– Vậy phải làm sao bây giờ? Bì Nhị khẩn trương, nếu cô gái rời đi, thì ai sẽ đưa tiền cho mình.

Nhìn ra cửa bệnh viên, cô gái có vẻ bất mãn: – Sao Lão Lưu vẫn chưa tới nhỉ.

Thiếu niên mỉm cười: – Cho dù ông ta có biết bay, cũng phải một lúc mới
tới đây được chứ. Nghỉ một hai tiết có là gì, cứu mạng một người còn hơi xây bảy tòa tháp.

Cô gái cũng cười: – Tòa tháp bảy tầng này có một nửa là của anh. Đúng
rồi, tôi… Hơn do dự hỏi: – Tôi còn chưa biết tên của anh? Anh cũng học ở đại học Chiết Thanh à?

Thiếu niên chần chừ một lúc mới trả lời: – Không sai, tôi là sinh viên
năm thứ ba khoa báo chí của trường đại học Chiết Thanh. Tôi tên là
Tiêu…Lâm Dật Phi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.