Lãng tử gió

Chương 16-80


Bạn đang đọc Lãng tử gió – Chương 16-80

76.
Di có vẻ bất ngờ với câu trả lời của tôi, chính xác là với thái độ của tôi. Hắn dừng mút cây kem của mình, đưa mắt nhìn tôi 1 lúc, trong khi tôi vẫn ăn 1 cách ngon lành, dù khóe mắt đã cay cay.
« Em thấy sao ? »
Nhét phần bánh ko kem còn lại vào miệng, tôi quay mặt đi – « Ko dễ dàng chút nào »
« Ừ. Dù sao đi nữa, như thế có vẻ tốt hơn cho anh ta, và cho em… » – Giọng Di có vẻ tần ngần.
« Ko tốt cho anh à ? »
Thấy tôi vừa hỏi vừa nhìn 1 cách hoang mang, Di cười hiền, và khoác vai tôi, kéo lại.
«Dĩ nhiên cũng tốt cho anh, giành được con nai vàng ngơ ngác này mà, hehe»
« Lúc nào cũng đùa. Ko biết đâu là thật, đâu là giả nữa »
« Ơ, thế em nghĩ anh giả dối chỗ nào ? »
« Chẳng biết. Thấy anh mơ hồ…như lãng tử . Ko nắm bắt được… »
Với câu nói chính hiệu nai vàng của tôi, Di ngửa người ra sau 1 chút và phá lên cười to. T_T
« Haha. Người bằng xương bằng thịt thế này mà bảo ko nắm bắt được ? »
« Có cảm giác anh cứ như 1 cơn gió… » « …… »
“Em đưa bàn tay đây »- Sau vài giây im lặng, Di lại lên tiếng.
“Để làm gì? Coi bói à?”
“Bảo thì cứ đưa đi”
Vì Di hơi gắt giọng, tôi cũng chià bàn tay phải ra theo ý hắn. Di cầm lấy cổ tay tôi đưa cao lên, hướng ra trước. Hắn mở bung những ngón tay tôi ra để chúng cảm nhận được những luồng gió đang thổi nhẹ mơn man, vừa dịu dàng, vừa khao khát. “Dù có là gió thì em cũng bắt được, đúng ko?”
“Ko. Chỉ có thể cảm nhận nó lướt qua mình, có giữ được đâu”
Sau khi thở dài 1 lượt, đột nhiên Di đặt bàn tay trái của hắn lên tay tôi, đan những ngón tay của 2 đứa vào nhau, nắm chặt. “Vậy thế này đã nắm bắt được chưa?”
“À…ờ…” – Mặt tôi đỏ ngượng, cố rút tay ra.
“Sao thế?”
“Anh…bao nhiêu tuổi? Gia đình? Rồi nhiều thứ nữa… Tôi…à…em…à…ko biết….” T__T
“Hoá ra là cần nhân thân lý lịch!”
Nói rồi, Di liền đưa tay ra túi quần sau lấy chiếc ví da màu đen, rút ra…1 tờ Chứng minh nhân dân. O___o

“Gì đây?”
“Xem rồi thì xưng “em” với “anh” ko ngại nữa nhé, hehe”
Trên giấy CMND là bản mặt ngô ngố của Di, nhìn buồn cười. Chẳng biết hắn chụp năm bao nhiêu tuổi, mà đầu tóc kiểu rẽ ngôi, áo sơ mi trắng học sinh ngây thơ vô số tội. Tên Lê Nhật Di, sinh năm 1985. Vậy là bằng tuổi với Khoa, thậm chí còn lớn hơn vài tháng.
“Anh…già vậy à?”
77.
Nghe tôi lẩm bẩm, Di quay sang lấy tay vò đầu tôi, khiến mớ tóc đang được kẹp bung ra rối mù.
« Già cái đầu nàng. Tuổi này là tuổi ngon nhất của 1 thằng đàn ông, rõ chưa?”
“ Quê anh ở Khánh Hoà hả? » – Ko để ý đến câu hỏi, tôi tiếp tục  để mắt đến những thông tin trên tờ CMND.
« Ừa »
« Tết ko về sao ? » « Sao ko ? Sáng mai về đấy »
« Vậy à? »
Ko hiểu sao tự nhiên tôi thẫn thờ khi nghe Di nói thế. Như thể ngày mai sẽ cách xa vĩnh viễn ko bao giờ gặp lại vậy. Sợ như sợ cái cảm giác thấy gió lướt qua những ngón tay rồi đi mất…
« Sao tự nhiên buồn hiu vậy ? Nhớ hả ? »
« Ko… Khi nào anh vào lại ? »
« 1- 2 tuần gì đó… »
« Ờ… »
« Hay là… »
Có vẻ Di định đề nghị gì đó với tôi, nhưng chuông điện thoại reo nên hắn phải cho tay vào túi quần lôi điện thoại ra xem. Vừa nhìn thấy người gọi, Di nhấn nút ‘im lặng’ rồi cất vào túi trở lại.
« Ai thế ? Sao ko nghe ? »
« Là Phong Linh »
Sao những điều mà Di cho tôi biết hôm nay, toàn là những điều khiến tôi thấy bất ngờ đến vậy ? Tại sao anh ko bắt máy ? Tôi thực sự muốn hỏi như vậy. Có quá nhiều lý do để bạn ko nghe điện thoại của ai đó. Nhưng rồi, ngập ngừng 1 hồi, tôi lại hỏi câu khác.
« Nhỡ có chuyện gì với Linh thì sao ? »
« Chuyện gì ? »
« Em nó cần anh. Linh vốn yếu tâm lý, anh biết mà. Linh đã tự sát 1 lần rồi… »

« Ý em là gì ? »
Thực sự tôi bắt đầu sợ hãi với những điều mình vừa nhắc đến. Mặt Di có vẻ cũng hơi căng ra, trán nhăn lại đầy vẻ ưu tư. Rồi, anh lại lấy điện thoại ra, khi nó tiếp tục reo lần nữa.
« Nghe liền đi ! » – Tôi gần như ra lệnh, còn Di thì lật đật bấm máy trả lời.
« Alo ?…. Ừ…lúc nãy chạy xe nên ko nghe đựơc…Có gì ko em ?…..À, mai anh ko có ở Sài Gòn… Anh về quê thôi….Bây giờ hả ? Ko được. Anh đang bận…. Tại sao anh phải nói cho em ??…. » – Giọng Di chuyển dần từ dịu dàng lịch sự sang cáu gắt – « Thôi, em nghỉ đi. Ăn Tết vui nhé. Bye em ! »
Và Di ngắt máy, 1 cách hết sức lạnh lùng.
 
78.
Gương mặt Di chau lại, tay nhét điện thoại vào túi với vẻ chán nản như thể anh thấy hối hận vì đã trả lời cuộc gọi. “Sao khó chịu vậy?” – Khoảng gần 1 phút tôi mới mở miệng bằng giọng rụt rè.
“Không…” – Di lắc đầu cho qua chuyện. Tính tôi lại ko ưa những kiểu như vậy, nên càng muốn hỏi thêm nữa.
“Linh hỏi gì anh à?” “Anh đi đâu, đang ở với ai, làm gì… – Những câu đại loại như thế. Chẳng biết lần thứ bao nhiêu nữa. Biết là ko nên gắt gỏng với cô bé, nhưng bực đéo chịu nổi”.
Thấy tôi nhăn mặt, Di gãi đầu – “À, ý anh là, bực chẳng chịu được nữa”
Thật ra tôi ko để ý đến tiếng văng tục trong lời nói của Di, mà việc tôi nhăn mặt là vì điều Di nói làm tôi băn khoăn quá. Dường như Linh luôn nghĩ về Di đến mức muốn kiểm soát anh. Lẽ tất nhiên, với 1 kẻ đam mê tự do như Di, điều đó làm sao tránh khỏi khiến hắn đổ quạu như vậy.
Nghĩ thế, tôi thôi hỏi han và cũng chẳng đưa ra lời khuyên nào. Nhưng sâu trong tâm thức, tôi bắt đầu thấy lo lắng về Linh… Làm sao để mang Di ra khỏi trái tim em? Hình như tôi đang đóng vai cô công chúa nước láng giềng, cướp đi chàng hoàng tử của nàng tiên cá đang tràn ngập mộng ước tình yêu.
Cảm giác ấy, bạn có hiểu ko, thật tồi tệ làm sao.

“Nghĩ gì mơ màng như mộng du vậy hả?” – Di đập bàn tay lên phần mũi chiếc nón bảo hiểm của tôi. Tôi tháo nón trả lại hắn và cười nhạt.
“Mai đi máy bay hay tàu? Hay xe?”
“Tàu thôi”
“Ừ. Về đến thì báo hen”
“Ờ. Rảnh thì ra chơi, dắt đi ăn mực mệt nghỉ”
“Sao chỉ có mực? Ko có tôm hùm hả?”
“Muốn tôm hùm thì có tôm hùm. Nhưng bắt về làm vợ trả nợ nhé? Hehe”
Dẫu biết Di chỉ cao hứng nói đùa, vậy mà ko hiểu sao tim tôi cứ nhảy lambada trong lồng ngực, vội đẩy hắn đi cho nhanh.

“Về lẹ đi, nghỉ ngơi mai còn đi sớm!”

Khi tôi vào nhà, cha đang ngồi đợi ở phòng khách, đồng hồ chỉ 11 giờ kém. Kể từ lúc tốt nghiệp đại học và đi làm, cha ít khi giám sát giờ giấc đi về của tôi, nên có lẽ ông ngồi đó vì 1 lý do khác.
“Cha chưa ngủ à?”
“Con đi với cậu nào thế?” – Lời cha vẫn giữ nhịp đều và thấp, mà sao tôi đã thấy sợ run lên.
“Là bạn của…con”
“Bạn ở mức độ nào?”
Tôi tự siết tay mình và cố thu hết dũng khí để trả lời. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cha uy quyền ẩn chứa những câu hỏi phía sau, tôi ko biết mình phải sắp xếp trình tự của đáp án như thế nào. Hồi còn sinh viên, tôi rất ngại phải hỏi bài cha, vì mỗi khi ông giảng giải, đều kèm theo những lập luận và đánh giá khiến tôi cứ như bơi giữa đại dương, càng hỏi càng thấy mù mịt.
“Sao con im lặng? Khó định nghĩa mối quan hệ vậy hả?”
“Có thể là…1 người đặc biệt đối với con”
79.
Cha hơi nhíu mày, và khẽ lắc đầu tỏ vẻ ko đồng ý.
“Mối quan hệ đặc biệt là gì? Yêu đương? Hay bạn bè? Hay đồng nghiệp? Nhưng con ko cần trả lời nữa. Cha biết ngay từ khi con nhón chân ra cửa với vẻ mặt hớn hở khi nãy rồi” Trước những chất vấn lẫn phán xét của cha, tôi chỉ biết làm thinh. Nhón chân và hớn hở ư?
“Cha ko can dự vào chuyện của con. Làm gì thì làm, hành xử sao cho có trách nhiệm”
“Có trách nhiệm gì ở đây hả cha?” – Tôi ngẩng đầu hỏi.
Lúc này, cha bỏ quyển sách trên tay cầm từ nãy giờ lên bàn, thả chân xuống và đứng dậy, tằng hắng 1 vài tiếng. Thái độ của cha khiến tôi khó thở, hệt thứ cảm giác với Khoa. Tự nhiên sao tôi thấy 2 người giống nhau quá đỗi.
“Thôi, con về phòng đi” – Cha nói, giọng thấp và hơi mệt mỏi rồi bỏ lên lầu. Tôi ngồi thừ trên ghế sofa, ngó những chú cá bơi nhàn nhã trong hồ kính 1 cách mông lung. Chúng nó xem ra hạnh phúc hơn tôi nhiều. Dường như chẳng ai mừng cho tôi đã tìm được 1 người để yêu thực sự. Đôi khi tôi tự hỏi, nếu cách đây 3 năm tôi biết tình yêu ko phải thứ cảm giác “ổn định và an toàn” như với Khoa, mọi chuyện sẽ diễn biến thế nào? Suy cho cùng, chẳng lẽ khi bạn ko thể tiếp tục yêu 1 người nào đó, bạn đáng bị cả thế giới xem như tội đồ vậy sao? Thế là vô trách nhiệm ư?

Mùng 3 Tết, Linh sang nhà tôi.
Em mang theo 1 chiếc ba lô, mặc áo thun sọc xanh biển với quần kaki màu đen. Nhìn em hơi lạ, ko thục nữ yểu điệu như mọi khi, dù vẫn xinh đẹp mong manh kiểu tiểu thư.
Em nói, đã xin mẹ được cùng tôi đi Nha Trang chơi. Vâng, chính là Nha Trang.
“Sao em ko nói gì với chị?” – Tôi hơi bực.
Linh cười, chạy đến cầm tay tôi – “Em chỉ biết nhờ chị thôi mà. Em hỏi trước sợ chị ko đồng ý…”
“Chị ko đi được thì sao?”
“Thì…em vẫn đi 1 mình!”
Tôi nhớ lại thái độ khi Di trả lời điện thoại của Linh. Có lẽ cảm giác của tôi bây giờ giống y như vậy. Em ko hách dịch ngang tàng nhưng cái cách mà em khiến người khác thấy như bị áp đặt thực sự khó chịu.
“Em trẻ con quá vậy?”
“Chị ko biết là em muốn đi thế nào đâu…”

…..
80.
Cuối cùng, tôi phải sửa soạn đồ đạc trong vòng 30 phút và cùng em đón taxi ra sân bay. Vé 2 chiều cho cả tôi đã được Linh chuẩn bị từ trước.
Thực ra, nếu Linh ko đến, tôi cũng định ra đó để được “ăn mực mệt nghỉ”. Chỉ đang ko biết phải nói với cha mẹ thế nào. Trước giờ tôi ko khi nào đi xa 1 mình. Bảo Anh đã về quê, còn Khoa thì đã thôi rồi. Giờ có Linh, tôi đi dễ hơn, nhưng liệu có vui vẻ gì ko khi 3 chúng tôi gặp nhau?

“Chị ko hỏi em vì sao muốn đi Nha Trang à?” – Vừa lẩm nhẩm hát 1 bài tiếng Anh, Linh vừa hỏi tôi – “Chị cũng biết anh ấy ở đó, đúng ko?”
Trước nay thường chỉ có tôi phán đoán người khác, nên khi Linh đưa ra nhận định bằng 1 câu hỏi, tôi khá bất ngờ và có phần lúng túng.
“À…ừ, chị biết”
“Chị hay gặp anh ấy ko?”
“Ko thường lắm” – Ko biết tôi có đang nói dối ko. “Vậy chị muốn gặp anh ấy ko?” – Em lại hỏi kiểu mớm cung.
“Cũng bình thường” – Câu này thì đích thị là nói dối. Linh ra chiều suy nghĩ, ko xét hỏi nữa vì có vẻ chẳng tin lắm vào lời tôi.

Sau hơn 2 giờ bay cộng với ngồi xe từ Cam Ranh, chúng tôi đến Nha Trang vào buổi chiều tà. Đúng dịp Tết nên chốn này đông đúc náo nhiệt kinh khủng. Quán ăn nào ở khu trung tâm đều chật kín chỗ. Bọn tôi phải chờ đợi gần tiếng đồng hồ mới ăn được 2 đĩa mì xào hải sản.
“Em có đặt khách sạn chưa?” – Tôi hỏi khi đã thấy uể oải vì chen chúc nãy giờ.
“Chưa chị!” – Linh đáp, trông em vẫn tươi tỉnh vào hào hứng.
“Kiểu này mình có khi phải ngủ ngoài đường mất! Em đã đặt vé máy bay trước sao ko đặt luôn khách sạn?”
“Hì, ko sao. Bạn mẹ làm khách sạn ở đây mà! Nếu ko có phòng luôn thì em gọi Di ra. Anh ấy sẽ có chỗ cho tụi mình thôi”
“Chỗ nào? Chẳng lẽ về nhà Di ở?”
“Vậy cũng được mà!”
Tôi vỗ đầu ko nói thêm gì được, thấy mình giống 1 con rối ngớ ngẩn. Linh lại kéo tôi ra ngoài gọi xe  đến 1 khách sạn khá to ở trong hẻm đường Trần Phú. Vừa đến quầy tiếp tân đang hỏi phòng thì ông chủ khách sạn đã niềm nở ra đón và dắt chúng tôi lên 1 phòng trên tầng 4, có cửa sổ hướng ra biển. Tiện nghi đầy đủ dù ko sang trọng lắm. “Mẹ Linh là chỗ quen biết lâu năm với chú. Cô ấy đã điện trước dặn dò rồi” – Ông thân thiện cho biết.
“Hai chị em cứ thoải mái, cần gì thì nhấn 100 gọi tiếp tân”
“Dạ, cảm ơn chú nhiều” – Tôi nói khi Linh đang bấm điện thoại và đi ra chỗ cửa sổ. Ông chủ vừa ra khỏi, tôi nằm phịch xuống giường liền. Đã gì đâu!
“Đoán xem em đang ở đâu?” – Tiếng Linh lảnh lót –“Ko, em đang ở chỗ anh đấy!… Ko tin à? Em đã bay ra hồi chiều này…đang ở Khách sạn Song Linh nè… Em đi với chị Chi!”
Nghe đến tên mình, tôi bật dậy như 1 phản xạ. Linh cũng quay vào nhìn tôi, có vẻ ngập ngừng.
“Anh Di muốn nói chuyện với chị nè…” – Em chìa cái điện thoại ra.
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.