Bạn đang đọc Lãng tử gió – Chương 14-70
66.
Lần đầu tiên tôi ăn ốc ở quán cóc 1 mình, với 1 chai bia trên bàn, chẳng khác nào những gã thất chí chán đời tìm quên trong men rượu nhan nhản quanh đó. Họ cũng chẳng để ý đến tôi, trừ nhóc phục vụ. Nó cứ tủm tỉm cười trước bộ dạng 1 cô gái tóc dài ngang vai, đeo kính, mặc áo voan hoa màu vàng chanh và quần tây đứng với túi xách vải giả da ngồi…nhậu.
“Chị thất tình hả?” – Cuối cùng nó cũng ko nén nổi tò mò.
“Ờ… thất tình…hi hi…” – Tôi phì cười. “Hông iu thì thôi, tội gì mà khổ mà buồn!”
“Ờ, tội gì hen…” – Tôi lại ực 1 ngụm bia đắng nghét. Thứ này, nói chung là chẳng ngon lành gì, nhưng uống 1 lúc tự nhiên…thấy sảng khoái lạ. T__T
Ông chủ quán lại gọi nó, nên thằng nhóc vội chạy đi. Tôi nhân tiện kêu nó mang ra 1 chai nữa. +___+
Khi gió đêm mỗi lúc 1 mạnh hơn, tôi bắt đầu thấy run rẩy. Gió lạnh quá. Gió chết tiệt! Ghét gió!! Mình ko có áo khoác! Mình lại đang uống nước đá!! Thế là tôi cứ lảm nhảm trong đầu 1 hồi, rồi rút điện thoại, dò tên Di trong danh bạ và gọi. Lúc này, có lẽ men bia đã làm chủ lý trí đầu óc tôi hết rồi.
Chuông đổ khá lâu, tôi vẫn kiên nhẫn đợi, tay còn lại thì xoay ly bia trên bàn. Đến lúc gần dập máy thì bên kia có tiếng – “Alo”
“……………”
“Sao ồn vậy?”
“Ừ…quán nhậu mà….hì hì hì” – Thực sự tôi cười rất ghê.
“Hử?…”
“Ra đây uống ko??”
“………….”
“Ra đây điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii” – Tiếng tôi lại ghê hơn cả giọng cười.
“…………Được rồi, quán nào?”
“Biết chết liền!”
“Thôi, đừng lè nhè nữa. Quanh quẩn đó thì chắc cũng chỉ có mấy quán ấy thôi. Ngồi yên nhé?”
“OK!”
………
Ko biết bao lâu sau đó thì Di tìm ra tôi, trong khi tôi đã gần như đổ gục xuống bàn. Hắn cố xốc tôi dậy và thanh toán tiền trước khi đưa tôi ra khỏi đó, đến 1 quán nước yên tĩnh hơn và gọi tắc muối nóng cho tôi.
Ly dâu tây sữa chua cộng với món ốc xào dừa và 2 chai bia đã khiêu khích ngài Tào Tháo. Ngài đuổi tôi ra vào WC của quán nước nọ 2-3 lần mới tạm tha. Dù sao đi nữa, cũng nhờ ngài mà tôi tỉnh hơn được chút xíu, dù người vẫn còn lâng lâng.
“Thế nào rồi?” – Di nhăn mặt hỏi khi thấy tôi lau mồ hôi trên trán.
“Chắc phải uống Smecta quá”.
Hắn hơi cười – “Cần ko, tôi đi mua cho…?”
“Thôi, chắc tạm ổn rồi”
“Sao lại uống nhiều vậy?”
“Thích thì uống!”
67.
Nghe kiểu trả lời ngang ngang của tôi, Di nhíu mày và bóp mũi tôi, nghiến giọng.
“Yếu mà thích ra gió. Ko uống được thì đừng có thích!”
“Ai bảo tôi ko uống được?”
“1 chai đã quắc cần câu rồi mà được à?”
Một chai? Hai chai mà? Sao tôi ko nhớ mình đã rót chai thứ 2 ra chưa nhỉ?? Di cứ ngồi cười khi tôi đang vừa suy nghĩ vừa xoa bụng.
“Sao cười?”
“Mặt đỏ như Quan công ấy” – Hắn nói, 1 tay bất giác đưa lên sát mặt tôi, định chạm vào nhưng rụt vội lại.
“Em…có hạnh phúc ko?” – Tiếng Di ngập ngừng, đã đổi cách gọi tôi như lần trước.
“Anh đã ở đó và thấy chúng tôi từ lâu đúng ko?”
“Ừ”
“Anh thấy tôi có hạnh phúc ko?”
“Hình như ko”
“Ừ…”
“Em uống vì điều đó à?”
“Vì điều gì?”
“1 tình yêu ko hạnh phúc”
“Nó đâu có phải là tình yêu?”
“Em vẫn gọi đó là người yêu đấy thôi”
Tự nhiên Di có vẻ hơi dỗi. Hắn ngả lưng vào ghế bố, nhắm mắt lại và thở mạnh.
“Đó mới là điều khiến em uống…” – Tôi buồn bã nói mà ko nhận ra mình cũng đã bị cuốn theo cách xưng hô của Di.
“Ừ…tôi hiểu…”
“Em làm thế nào đây, hả? Làm sao để chia tay khi anh ấy chẳng có lỗi gì…Làm sao nói với anh ấy là em ko yêu anh ấy chút nào hết?…Và làm sao mà …”
“Nghe như bài How can I tell him about you nhỉ?”
Trời ạ. Trong khi tôi đang sắp vỡ vụn ra vì những điều bất an trong lòng, thì cái gã ngồi cạnh tôi đang cười, ánh mắt lấp lánh nỗi sung sướng. Tôi ngừng nói, tim như sôi lên và đứng dậy, trừng mắt nhìn Di.
“Anh thấy vui lắm hay sao? Mà đùa kiểu đấy?”
“Ok, sorry, tôi xin lỗi. Em ngồi xuống và nói tiếp đi!”- Di cầm tay tôi kéo xuống. Nhưng vô ích, tôi giật mạnh tay ra và bước ra khỏi ghế, lấy túi xách rồi chạy đi. Đôi gò má đã khô nước mắt lại ướt đẫm lần 2.
Tôi muốn ….UNDO tất cả những chuyện này. Trở lại lúc chưa lao theo Di từ ngoài cửa quán. Hay thậm chí là trở lại lúc chưa bao giờ gõ cửa phòng bệnh Di nhờ giúp đỡ….
Như 1 X-men về tốc độ, Di tóm lấy tay tôi từ phía sau, kéo tôi vào lòng và ôm ghì. Cái ôm tôi đã từng mong mỏi cách đây ko lâu, khi dầm mưa giữa đường hôm ấy…Cái ôm như 1 quả bom phát nổ sau bao ngày bị vùi lấp. Chỉ ôm thôi, ko kèm theo 1 lời nói nào, thậm chí là 1 từ, hay 1 tiếng từ cả 2 phía.
Có còn là say nắng nữa ko?
68.
Gần 11 giờ đêm.
Sau khi để tôi ngồi đợi chừng 10 phút, Di đưa tôi về bằng xe “mượn của bạn” như hắn nói. Tôi ko hiểu Di có thể tìm được 1 người bạn ượn xe vào lúc đêm hôm thế này ở đâu ra, nhưng lại ko định hỏi thêm.
Lần thứ hai ngồi sau Di, tôi đã thấy thoải mái nhiều hơn, ko rõ có phải vì cái ôm vừa rồi hay ko, hay vì cơn say vẫn làm tôi có cảm giác lâng lâng, ko thực. Tôi tựa đầu vào lưng Di, lẩm nhẩm bài hát hit của Hồ Ngọc Hà 1 cách vô thức.
Nhiều khi em muốn như chim trời đến nơi xa vời
khác khao hạnh phúc ước mơ có thê thôi .
Mà sao em cứ bay đi tìm mãi đến bây giờ
mà tìm không thấy ,tìm hoài không thấy …
Từ giây phút ấy đến bây giờ cũng đã bao ngày
mà tình vẫn đấy, ngại ngùng vẫn đấy…ư ư…ư….ừ….
…..
Về đến cổng nhà, tôi đã buồn ngủ lắm rồi, cả người như 1 trái chuối dập, chỉ chờ gặp chiếc giường quen là lăn ra ngay ko biết trời trăng gì. Thế mà, cái bóng Khoa cùng chiếc xe như 1 liều thuốc tỉnh ngủ tức thì đối với tôi. Anh đứng dựa vào tường, giữa ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn cách đó hơn 5m, cùng 1 điếu thuốc trên tay. Tôi chưa bao giờ thấy Khoa hút thuốc sau từng ấy năm quen nhau.
“Em gọi thế này là lang-thang-một-mình?” – Khoa hỏi giọng mỉa mai, sau khi dụi tắt điếu thuốc cháy dở. Tôi trèo khỏi xe Di, chưa kịp lên tiếng thì Khoa đã bước đến nói tiếp.
“Hay em muốn nói đây là xe ôm?”
“Anh có thấy xe ôm nào đẹp trai thế này chưa?” – Tiếng Di rất cởi mở kèm theo nụ cười, ko cho thấy hắn đang cố ý sinh sự dẫu câu nói lại có vẻ như vậy. Tôi giật nhẹ tay áo Di, ra hiệu cho hắn thôi đùa, nhất là trong tình cảnh này, với người đang như sẵn sàng lôi chúng tôi ra trước tòa án.
“Sao…anh ở đây…?”
Tôi chen vào hỏi Khoa, nhưng anh gạt tôi ra và tiến gần Di hơn nữa, giọng vẫn nặng như chì – “Xin lỗi, với cách nhìn của tôi thì anh trông chẳng khá hơn 1 gã xe ôm”
“Hì, vậy, cho xin 5 triệu tiền xe” – Di chìa tay ra, mặt tỉnh queo. Hai người cứ nhìn nhau như thế khiến tôi thấy căng thẳng chết đi được, đành phải chen vào kéo Khoa ra.
“Anh về đi, Di!”
Mặc kệ lời tôi, Di nghiêng đầu ra nhìn Khoa, với vẻ mặt ko cười đùa nữa, thay vào đó là 1 thái độ hết sức nghiêm túc.
“Để cho cô ấy vào nghỉ ngơi đã. Chúng ta sẽ gặp nhau sau!” – Di nổ máy xe, nhìn tôi rất nhanh, rồi chạy đi.
69.
Gió đêm chỉ nhè nhẹ thổi qua những tán lá vươn ra từ sân nhà tôi, nhưng khi lùa vào áo vẫn đủ làm người ta rùng mình.
“Sao em lại…. đối với anh………… như vậy………?” – Phải 1 ít lâu sau khi Di đi khỏi, Khoa mới lên tiếng, từng quãng rất dài
“Lẽ ra anh ko nên chờ em …” – Tôi nghẹn giọng, thấy lòng đau rất nhiều. Cứ nghĩ cảnh Khoa đứng đó suốt mấy tiếng từ nãy, tôi ko thể chịu nổi cảm giác tội lỗi dày xéo tâm can mình.
“Em nghĩ anh muốn đứng đây để thấy em đi với 1 thằng đàn ông khác? Em ko nghĩ là anh phải nói với cha mẹ em làm sao khi anh đến đón em đi và ko biết khi nào em về nhà? Anh đã gọi cho em từ hồi 10h rưỡi mà em lại tắt máy…”
“Khoan…em tắt máy?” – Hơi ngỡ ngàng trước điều Khoa nói, tôi lục giỏ tìm điện thoại. Quái lạ, sao nó đen thùi thế này?
“Anh thật ko thể tin được là em lại có thể…. về nhà mới mùi bia nồng trong hơi thở, cùng 1 gã nào đó mà anh ko hề biết…” – Khoa vẫn nói trong khi tôi đang cố khởi động lại điện thoại. Hết pin ư?
“Có lẽ anh nên buông em ra thôi, nếu đó là điều em muốn…”
Khoa như thì thào với chính mình, còn tôi bắt đầu thấy…đau bụng. Hic. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, ông Tào Tháo lại kiếm tôi nữa.
“Em nghĩ…là……em phải vào nhà đi…toilet…=___=”
Thấy tôi ôm bụng khổ sở, mặt Khoa có phần bớt sầu não hơn, nheo mắt nhìn tôi khó hiểu. Anh vội 1 tay bấm chuông 1 tay đặt lên lưng tôi – “Em sao vậy? Đau bụng à?”
“Ừ, chắc là vì ly dâu tây…”
“À… anh nói rồi, em sẽ hối hận với lựa chọn đó mà…” – Khoa nói, phần nào đó tỏ ra tự đắc.
Tôi chỉ nhìn Khoa 1 cách hụt hẫng. Sao lúc nào anh cũng muốn khẳng định là mình đúng? Anh muốn thấy em chịu hậu quả vì lựa chọn của em như thế sao?
Mẹ mở cửa khá nhanh, nét mặt dường như đang rất ko hài lòng, chuẩn bị cằn nhằn tôi và Khoa. Nhưng tôi chỉ có thể ù chạy ngay vào toilet dưới nhà bếp, bỏ Khoa lại đối phó với các câu hỏi của mẹ. Dù sao, để anh trình bày thì mọi chuyện rồi cũng êm xuôi hơn là tôi phải đứng đó trả lời trong trạng thái chẳng ra hồn người này.
Tắm rửa và uống xong 2 gói thuốc tiêu chảy, tôi lên giường khi đã là rạng sáng của ngày hôm sau. Vớ chiếc điện thoại đang cắm sạc với vài nấc pin đầu tiên, tôi thấy màn hình hiển thị tin dịch vụ báo 3 cuộc gọi nhỡ của Khoa ban nãy và 1 tin nhắn mới.
“Mr. Tào ko tìm nàng nữa chứ?”
Dù mệt đến ko thể mở mắt lên, tôi vẫn vừa cười vừa bấm trả lời Di, xong thì buông máy ngủ luôn mà ko thể chờ nổi tin hồi đáp.
70.
Cuộc gọi của Bảo Anh đánh thức tôi dậy vào lúc 9h sáng. Nó rủ đi chụp hình ở đường hoa Nguyễn Huệ, rồi ăn trưa ở…đâu đó tôi cũng ko nghe rõ. Bằng giọng uể oải và mơ ngủ, tôi bảo nó rằng chỉ có xe cứu thương mới có thể mang tôi ra khỏi nhà lúc này. Nhỏ cố động viên lẫn trách móc thêm vài tiếng, nhưng vô ích. Thực sự cho dù trong người có khỏe hơn, tôi cũng ko ham hố màn chụp hình làm dáng như nó, nói gì đến việc đang mệt mỏi rệu rã thế này.
Lúc bấm nút ngắt máy, tôi đã định ngủ thêm 1 chút nữa, nhưng lại kịp thấy tín hiệu báo còn 1 tin nhắn chưa đọc. Trở người ngồi dậy, tôi mò tìm chiếc kính mãi mới thấy nó nằm chỏng chơ dưới sàn. Thiệt là lần đầu tiên bê bối thế này.
– From Di: “OK. I know, love you too”
What?? Love you? Anh ta tỏ tình ư?………………Điều này là thật sao??
Mà khoan, Know? Know what? Rồi sao lại có “too” nữa?
Đêm qua mình đã trả lời cái quái gì vậy? Tôi lập tức mở Sent Box để xem lại tin nhắn đã gửi.
“Vừa bị dí xong. thanks for being with me…Love u…..”
Trời ạh. Người tỏ tình, là tôi. Là tôi. Có chết ko cơ chứ. T___________T
“Con dậy chưa?? Mẹ nói chuyện chút?”
“Dạ rồi mẹ…”
Tôi vội dúi điện thoại vào gối khi mẹ đẩy cửa vào. Nét mặt mẹ có vẻ nghiêm trọng làm tôi thấy hơi bất an. Bình thường cũng ít khi mẹ phải hỏi ý tôi khi muốn nói chuyện gì đó như vậy.
“Chuyện gì vậy mẹ?”
“Mẹ hỏi con câu đó thì đúng hơn”
“Dạ???”
“Sao Khoa bảo 2 đứa chia tay?”
“Huh??”
Mới sáng ra đã có nhiều tin mang tính khủng bố thế này. Tôi thậm chí còn chưa kịp bước khỏi giường cơ mà… Chia tay ư? Anh đã quyết định trước khi chúng tôi có thể ngồi lại giải quyết cùng nhau?
“Ko thể cứu vãn gì sao con?”
“Ảnh… nói với mẹ lúc nào?”
“Đêm qua chứ đâu. Lúc con chỉ biết ào vào toilet rồi chạy ngay lên phòng ngủ…”
Những hình ảnh đêm qua của Khoa bắt đầu kéo về, khơi gợi lại nỗi đau đớn trong tim tôi,thứ nỗi đau của kẻ vừa làm tổn thương 1 người quá tốt đối với mình, mà lại ko cách chi bù đắp được.
“Nếu ảnh đã nói rồi thì…vậy thôi mẹ à…”
Tiếng thở dài của mẹ như kéo giãn ko gian trong phòng. Tôi chẳng biết nói thêm gì, còn mẹ có vẻ cũng ko biết phải an ủi hay tìm kiếm 1 lý do từ tôi. Điều duy nhất hiện rõ trong mắt mẹ có lẽ chỉ là nỗi thất vọng ko diễn tả được bằng lời.
“Thôi, con rửa mặt rồi xuống ăn sáng…” – Mẹ gượm đứng dậy, nhưng tôi vội ôm chặt lấy mẹ, tìm kiếm 1 chỗ dựa để bấu víu.
“Mẹ đừng buồn. Hãy ủng hộ con. Con nghĩ mình… ko thuộc về Khoa”
“Thì mẹ sẽ vẫn bên con thôi…Nhưng thằng Khoa, mẹ thấy thương nó quá…”
………..