Bạn đang đọc Lăng Tổng Cưa Lại Vợ Cũ – Chương 66: Đối Với Anh Không Có Lỡ Như…
Dựa đầu vào vai anh, cùng anh đơn độc trong sự mênh mông của trời đất, ngồi trên vách đá chênh vênh, ngắm nhìn ánh sáng dập dìu của buổi hoàng hôn thơ mộng.
Biển xanh trải rộng, như bàn tay khổng lồ chạm tới chân trời, hai màu xanh đậm nhạt quyện lẫn, tạo nên sắc thái lưỡng cực hoà hợp, ở hai bên cánh, là những ngọn đồi trù phú nhấp nhô mờ ảo trong màn sương chiều phủ đặc, thêm một ít váng chiều vàng cam, tạo nên một thế giới đất trời diễm lệ, càng ngắm càng say mê khó tả.
Đã từng đọc nhiều bài thơ miêu tả chiều tà trên biển, Lộ Quân Dao từng mong ước được một lần chiêm ngưỡng, bây giờ điều ước đã thành hiện thực rồi, hơn nữa, còn khiến cô mở rộng tầm mắt.
So với sự bó buộc trên những trang giấy, thì được tận mắt nhìn thấy sinh động và tuyệt đẹp hơn nhiều.
“Trạch Hàm, sao anh lại đưa em tới nơi này?”
“Anh xem trên watchat, thấy em muốn được đi biển ngắm hoàng hôn, nên đã nhân cơ hội này đưa em tới đây.”
Câu trả lời của Lăng Trạch Hàm nhất thời khiến cả người Lộ Quân Dao cứng đờ, đó là status cô đăng cách đây hơn hai năm, không phải anh đã lướt đọc hết những dòng trạng thái trên trang cá nhân của cô đó chứ?
“Anh… đọc hết rồi sao?”
“Ừm… không những đọc hết, mà còn nhớ rất rõ, cũng vô tình phát hiện ra, có một cô gái làm mẹ rồi mà vẫn trẻ trâu tới thế.”
Mi tâm Lộ Quân Dao nhiu lại, làn da trắng như tuyết lập tức chuyển sắc hồng, vành tai đỏ ửng, cảm giác nóng ran đã truyền đi khắp người.
Lúc tức giận hay khi vui vẻ, cô đều ghi lên watchat một vài dòng trạng thái, chỉ là không ngờ anh lại rảnh rỗi lướt lại xem, và còn dùng chúng để trêu chọc cô, thật đáng ghét!
“Ai… ai trẻ trâu cơ?”
Thái độ bối rối của cô khiến anh bật cười sặc sụa, điều đó càng khiến sắc mặt cô đen sạm lại.
“Lăng Trạch Hàm, anh nói xem là ai trẻ trâu?”
Biết rõ yếu điểm của anh là bị chọc lét, mỗi khi như thế anh sẽ không chịu được quá năm giây, cô đành ra tay từ đó, thành công lật ngược tình thế, bắt anh phải tự vả vào mặt mình.
“Là anh… anh trẻ trâu… Dao Dao mau dừng tay lại đi.”
Nhếch mép môi cười nhẹ, trong đáy mắt Lộ Quân Dao loé lên tia thoả mãn, anh muốn chơi cô sao, còn non và xanh lắm!
Trước kia, khi còn là bà Lăng danh chính ngôn thuận, cô đã dành không ít thời gian để tìm hiểu về con người anh, cho dù là từng sợi lông nhỏi nhoi được đặt ở vị trí nào, hay trên người có dấu hiệu gì đặc biệt, cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay, chứ đừng nói mấy thứ mánh khoé đơn giản.
“Anh còn dám dở trò với em thì em sẽ công bố với toàn dân thiên hạ này biết, là chủ tịch Fashin sợ bị người ta chọc lét.
Sao hả? So với trẻ trâu thì cái nào mất mặt hơn.”
“Dao Dao yêu… nữ hoàng tại vị… từ nay tại hạ không dám làm càn nữa, xin hãy tha cho tại hạ một mạng.”
Lời của anh như mật ngọt róc rách chảy vào tim Lộ Quân Dao, thành công chọc cười cô, làn môi anh đào túm tím hạnh phúc, như biển gặp được trời xanh.
“Trạch Hàm… em thấy anh gần đây hơi dẻo miệng quá rồi đó.”
Đúng thế! Từ bao giờ mà Lăng Trạch Hàm hờn cả thế giới lại biết nói mấy lời a dua nịnh hót như thế.
Lại còn nghe rất lọt tai, không thể nào cưỡng lại được.
“Nữ hoàng không thích sao?”
“Thích… đương nhiên là thích rồi…”
Phụ nữ yêu bằng tai, đàn ông yêu bằng mắt.
Đó là sự thật đã được chứng minh bằng thực tiễn, không thể nào chối cãi.
Cô không thể không thừa nhận, là anh hiện tại mới chính là bậc trượng phu chân chính, biết nhu biết cương, hiểu rõ lúc nào nên cứng lúc nào nên mềm, cũng đang dần học cách nuông chiều, khiến cô luôn bị mê mẩn trong sự dịu dàng và nhu tình của anh.
Bầu trời yên tĩnh thì đã có biển xanh rì rào, chân mây bình lặng thì đã có sóng vỗ dập dềnh.
Trên đời này có những thứ cần đối ngược mới là sự trường tồn vĩnh cửu.
“Trạch Hàm, anh có bao giờ nghĩ nếu như chúng ta không thể làm chìm lắng dư luận, thì tình yêu của chúng ta sẽ trở thành cái gai trong mắt mọi người không?”
Điều mà Lộ Quân Dao lo không phải là tai tiếng, mà là thị phi.
Cô không muốn tình yêu của mình bị vấy bẩn, càng không muốn bị người ta đưa ra bàn tán, rồi cuối cùng lại tan đàn xẻ nghé trở về vạch xuất phát ban đầu.
“Đừng lo, có anh đây.
Mặc kệ người khác nghĩ gì, chỉ cần em đừng buông tay anh, thì chắc chắn anh sẽ nắm tay em thật chặt, tình yêu của chúng ta cứ để thời gian minh chứng.”
Bên nhau rồi chia tay, cuối cùng lại quay về bên nhau.
Như thế rồi còn có gì đáng sợ hơn nữa.
“Lỡ như…”
Môi cô bị khoá chặt, ngang nhiên chặn lời, nụ hôn nhẹ nhàng nhưng ấm áp, tạo lên luồng hơi thở ngọt ngào phảng phất trong miền đất trời bao la.
“Đối với anh không có lỡ như…”
Màn đêm sà xuống ngày càng đặc hơn, bóng tối lên ngôi cai trị thế giới mênh mông, sự tĩnh lặng khuấy thêm chút đáng sợ.
Giữa bóng đêm đen kịt, con người thật nhỏ bé.
Bầu trời về đêm thật đẹp, những vì sao lấp lánh như thiên thạch đá quý, vầng trăng sắp tròn thắp sáng nhân gian, một mình chống chọi với sự tăm tối của đất trời, len lói cho con người chút hi vọng trường sinh, mở đường để không ai bị lạc lối.
Đã quen với ánh sáng của đèn điện, chỉ khi tới nơi này, mới khiến cô có cảm giác thư thái, tuy không sáng lung linh nhưng sự phảng phất của tia sáng nhỏ nhoi như kích thích khiến con người ta tò mò.
Không ai bị bóng tối nuốt chửng, vì ở đâu đó vẫn còn có một ánh sáng dành riêng cho mình, nó sẽ tới vào lúc bản thân cần nhất, nó sẽ âm thầm giõi theo bước chân của mình, mang mình tới nơi cần đến.
Và anh chính là ánh sáng của cuộc đời cô, tuy mờ nhạt và mơ hồ nhưng lại khiến cô không bị lạc lối trong thế giới bóng đêm của chính mình, anh khiến cô hiểu, đằng sau sự tối tăm kia vẫn còn có anh đợi chờ..