Bạn đang đọc Lăng Tổng Cưa Lại Vợ Cũ – Chương 54: Cho Dù Em Có Đuổi Vạn Lần Thì Anh Cũng Sẽ Không Buông
Chán chường và bất lực, Lộ Quân Dao đột nhiên thả chai bia xuống bàn, sắc mặt cô đen lại, bao nhiêu vết thương cũ lũ lượt ùa về, cứ tưởng say là có thể quên đi, nhưng thật không ngờ lại càng nhớ rất rõ.
“Tịnh Tịnh à, tớ với Trạch Hàm đã ly hôn thật rồi.”
Cố Tịnh chống tay trên bàn cố gượng người ngồi thẳng dậy, giọng nói vất vưởng như phiêu diêu trên tầng mây.
“Trên đời này thiếu gì đàn ông tốt, sao cứ phải là anh ta? Yên tâm đi, sau này tớ bảo Thẩm Xuyên nhà tớ giới thiệu cho cậu người đàn ông xứng đáng hơn.”
“Nhưng mà…” Lộ Quân Dao mếu máo khóc lóc.
“Tớ thật sự không quên được anh ấy.
Tớ càng không biết là những gì anh ấy đang làm có thật lòng hay không?”
Cố Tịnh vớ lấy điện thoại của Lộ Quân Dao, không nói không rằng mà ấn gọi cho Lăng Trạch Hàm ngay.
“Gọi điện hỏi thẳng anh ta là được rồi.”
Lí trí của Lộ Quân Dao lúc ấy đều bị men bia vùi lấp, cô mặt dày cướp lấy điện thoại ghé sát vành tai chờ anh nhấc máy.
Đầu giây bên kia vang lên chất giọng nam dõng dạc:
“Alo, Quân Dao…”
Bờ môi Lộ Quân Dao hé lên nụ cười đắng buốt, cô uống một ngụm bia để xốc lại tinh thần, rồi thẳng đuột một đường chất vấn.
“Lăng Trạch Hàm, rốt cuộc anh đã từng yêu em chưa? Anh đã khi nào thật lòng quan tâm em chưa?”
“Em say rồi sao? Mau gửi định vị để anh tới đón em.”
Thanh âm của Lộ Quân Dao chợt ngân lên cao vút, cô ghé miệng sát mic di động nói lớn:
“Tại sao tôi phải gửi? Anh lấy tư cách gì mà ra lệnh cho tôi.
Anh nói anh yêu tôi, muốn kết hôn với tôi, kết quả thì sao hả? Một mình tôi với hai bàn tay trắng ra khỏi nhà họ Lăng, để quên đi những kí ức thương đau tôi phải tự mình buôn ba nơi đất người xứ lạ, anh có biết tôi mệt mỏi nhường nào không? Vậy mà khi cuộc sống tôi ổn định hơn một chút anh lại xuất hiện đến bên đời tôi thêm một lần nữa.
Anh là có ý gì? Nói đi… anh mau nói đi…”
Giọng nói của Lộ Quân Dao càng lúc càng khàn đi, cho tới lúc ứ nghẹn không thể nói thêm được nữa, thì cô lại oà khóc nức nở.
Tiếng khóc như muốn xé toạc đi tâm can anh, như có con dao bén găm vào trái tim anh.
Vừa lúc đó, Cố Tịnh cướp lấy điện thoại trên tay Lộ Quân Dao, gửi định vị sang cho Lăng Trạch Hàm.
“Mau tới đi, cô ấy say rồi.”
Một thoáng không lâu sau đó, hai chiếc Audi hạng sang đồng dừng lại trước cửa quán nhậu vỉa hè, Lăng Trạch Hàm cùng Thẩm Xuyên tất bật chạy vào.
“Tịnh Tịnh…”
“Dao Dao…”
Hai người đàn ông bất lực nhìn nhau rồi lắc đầu.
Làm trò gì thế này không biết?
Uống tới mức trời ơi đất hỡi như này thì có ai bê đi chắc cũng chẳng bận tâm.
“Trạch Hàm, tớ về trước nhé!”
“Ừm… tạm biệt.”
Đôi mắt đỏ hoe của Lộ Quân Dao chớp chớp nhẹ rồi mở ra.
Xuất hiện trước mặt cô là Lăng Trạch Hàm sao? Không phải cô uống nhiều quá nên sinh ra ảo giác đó chứ!
“Tránh ra… tôi không cần ai đỡ hết.”
Lăng Trạch Hàm bất ngờ bị đẩy lùi lại mấy bước, nhưng vẫn cố chấp bước tới đỡ lấy cô.
“Em say rồi, để anh đưa em về.”
“Không say, buông tôi ra, tôi không say.”
Nhưng lần này cho dù cô có đẩy như nào cũng không thể khiến vòng tay anh đứt gãy, hiển nhiên thân hình mỏng manh của cô đang bị kìm kẹp trong đó, thực khiến cô hoang mang và rối rắm.
“Cho dù em có đuổi anh vạn lần thì anh cũng sẽ không buông.”
Sau một lúc vùng vẫy, Lộ Quân Dao đã thấm mệt, cô gục đầu lên bờ ngực anh mê man, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm mãi không ngừng.
“Trạch Hàm… em cũng không muốn buông tay anh đâu! Nhưng mà em thực sự sợ khi mình yếu lòng rồi thì ngay cả cơ hội được ở cạnh anh, em cũng chẳng còn nữa.
Em cũng không hề để ý tới việc chúng ta đã ly hôn nhiều tới mức như anh nghĩ đâu, chỉ là em cảm thấy giận vì phải nghe sự thật từ miệng người khác.
Trạch Hàm em…”
Lời nói bị chặn đứng, Lăng Trạch Hàm cúi đầu hôn lên làn môi mềm của Lộ Quân Dao, thoang thoảng trong hơi thở của cô vẫn nằng nặc mùi bia, trên bờ môi cô dính đầy dầu mỡ và hơi ấm của thức ăn còn sót lại.
Nhưng anh lại không hề muốn rời đi, chỉ muốn hôn người ấy mãi mãi như thế.
Còn cô đã say tới mức không biết gì, cứ vô thức hưởng thụ mật ngọt, nhưng chắc chắn sáng mai tỉnh dậy cô sẽ phải hối hận lắm cho mà xem.
“Quân Dao, xin lỗi và cảm ơn em”
Theo bản năng cô ôm chầm lấy cổ anh, hơi giật mình vì bị anh bế bổng lên, làn môi mềm ấy thực khiến anh không thể cưỡng lại được, cúi xuống mà hôn điên cuồng, khát khao sở hữu bủa vây lấy thần trí anh, khiến anh không cách nào làm chủ được bản thân mình.
Vì đã khuya muộn nên anh không thể đưa cô về nhà, chỉ có thể tới Lăng gia nghỉ ngơi trước.
Đặt cô nằm xuống giường, cẩn thận cởi giày ra giúp cô, rồi kéo tấm chăn đắp lên người.
Dáng ngủ kiều diễm của cô thực khiến người ta mê mẩn.
Anh lén ngồi xuống cạnh, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trên khuôn mặt cô.
Từ vầng trán nhấp nhô xuống sống mũi ẩn duật, từ gò má mềm mại tới đôi môi nồng say, từ mái tóc đen mượt tới vành tai đỏ hây hây.
Sau đó, anh khẽ mở cửa ra hành lang gọi điện thoại.
“Ngay lập tức đẩy mẹ con Ôn Tiểu Noãn ra nước ngoài vô thời hạn cho tôi, không trở về nữa càng tốt.”
“Nhưng mà chủ tịch giấy tờ cần chuẩn bị sẽ mất kha khá thời gian, cho nên…”
“Tôi không cần biết quá trình, tôi cho cậu một tuần để hoàn thành, nếu như không được thì cậu cũng đừng tới công ty nữa.”
“Vâng thưa chủ tịch…”
Bóng hình anh ẩn duật trong màn đêm và gió lạnh, sự lạnh lùng dấy lên bao nỗi phiền ưu.
Đáng lẽ ra anh phải tìm hiểu mọi chuyện sớm hơn, nếu như thế thì có lẽ giữa anh và cô sẽ không phải đi tới bước đường này.
Nhưng lần này dù thịt nát xương tan thì anh vẫn sẽ tìm cô về cạnh mình, không để cô phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa..