Bạn đang đọc Lăng Tổng Cưa Lại Vợ Cũ – Chương 42: Anh Không Thể Thoát Khỏi Sự Quyến Rũ Của Em
Cảm giác một luồng hơi ấm nóng truyền thẳng từ nơi tư mật cứng cáp của anh vào tận nơi “động sâu huyền bí”, toàn thân anh nhũn ra như người không xương, có lẽ là thoả mãn và sung sướng cùng với sự thấm mệt rã rời.
Anh nhẹ đặt cô đứng xuống sàn, kéo tay cô tiến lại dưới vòi hoa sen, dòng nước róc rách chảy trên hai thân thể trần truồng nõn nà, trắng sáng.
“Không cần, để em tự làm.”
“Ngoan, đứng im.”
Hai tay anh nhẹ cọ xát trên cơ thể mượt mà của cô, cố ý kích thích những nơi tư mật yếu điểm, thi thoảng lại trêu đùa dục vọng trong cô.
Trong ánh mắt cô ẩn duật sự ngại ngùng và nơm nớp, càng nhìn sâu vào đáy mắt chứa đầy sức chiếm hữu của anh, cô càng không yên tâm nổi.
Cảm thấy bản thân có thể sẽ bị anh tấn công bất cứ lúc nào.
Nhìn thân thể thon thả của cô, anh không thể không thừa nhận, nó quyến rũ đến lạ lùng, chắc hẳn không ai là không bị say, và cũng không ai có thể cưỡng lại nổi cơn thèm khát khi chiêm ngưỡng sự thuần khiết trong trẻo toát ra từ cơ thể ấy.
Anh là chồng cô, anh chiếm hữu cô rất nhiều lần, dù là trước đây hay hiện tại, thì anh không thể chối bỏ là mình bị người phụ nữ ấy cuốn hút, cứ mỗi khi nhìn thấy dáng hình mảnh mảnh thon gầy ấy, là tư mật trong anh rung rinh không chịu yên thân.
Đặc biệt là khi chạm tới da thịt mềm mịn như tuyết đầu mùa, nó khiến anh chỉ muốn cắn lên đó một dấu vết, như để đánh giấu chủ quyền của mình.
“Vợ à, sao em lại thơm ngon tới thế.
Thực sự, giây phút nào anh cũng muốn ăn em thôi!”
“Đừng mà… em mệt lắm rồi… xin anh tha cho em.”
Choàng tới ôm chặt cô vào lòng, khoảnh khắc da chạm da, thịt đụng thịt ấy thật sung mãn, anh ghé cằm lên bờ vai run run của cô đầy hạnh phúc, giọng thỏ thẻ thầm thì.
“Tha cho em cũng được… Nhưng tối phải bù anh hai cái…”
Lập tức sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, toàn thân yếu ớt run run.
“Nhưng mà…”
Anh ghé môi hôn bên bờ má cô, giọng nói pha lẫn giữa lưu manh và ngọt sủng.
“Vậy thì có thể một trận bây giờ, một trận chờ đến tối.”
Đáy mắt cô dập dìu vẻ đen tối, hơi thở loạn xạ như vừa chạy maraton trở về.
“Thôi đừng… để dành tối đi.”
Cúi đầu hôn nhẹ lên nhũ hoa hồng tươi trên bầu ngực cô, anh mỉm cười nham hiểm.
“Ngoan… vợ anh thật tuyệt.”
——————————————-
Mấy ngày liền bị vứt bỏ trong bệnh viện khiến thần thái Ôn Tiểu Noãn không được tốt lắm! Cho dù là ai đem thức ăn tới cũng đều bị cô ta đập vỡ tan, thậm chí còn quậy phá các thiết bị trong phòng bệnh.
Người ngoài nhìn vào còn tưởng cô ta bị điên hết thuốc chữa.
Điều đó khiến Trình Nhược muối mặt, nhưng đến bản thân bà ta cũng đang phải hứng chịu cơn phẫn nộ từ Ôn Tiểu Noãn, cứ mỗi lần thấy mặt là hai mẹ con họ lại tự choảng nhau không trượt phát nào.
Đã mấy ngày liền Ôn Tiểu Noãn cố gọi cho Lăng Trạch Hàm, nhưng anh đều từ chối nghe máy, từ đó trong lòng cô ta trở nên mơ hồ trồi lên dự cảm xấu.
Cô ta dần thấu hiểu số phận của mình sau này.
Nếu còn không ra tay thì sẽ thật sự mất đi anh.
Trong luồng suy nghĩ điên rồ ấy, chợt vụt lên một con dao găm sắc bén đập ngay trước mắt Ôn Tiểu Noãn.
Cô ta không ngần ngại cứa thêm một nhát lên vết thương cũ, vốn đã đau sẵn rồi thì còn sợ gì đau thêm.
Giọt máu tươi đỏ lòm róc rách nhỏ xuống, in đẫm vết trên nền gas giường trắng tinh, thật đáng sợ và kinh hãi.
Cánh cửa vừa hé mở, tất thảy thức ăn đều rơi xuống sàn, Trình Nhược vội vã chạy tới ôm chầm lấy con gái nức nở.
“Tiểu Noãn,… Tiểu Noãn…”
Trong nháy mắt tất cả hiện lên thực mơ hồ và mụ mị, hai mắt Ôn Tiểu Noãn yếu ớt không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, bên tai chỉ văng vẳng lại mấy chữ không tỏ cùng giọng thét thất thanh của mẹ.
“Bác sĩ… mau tới đây.”
Dù là nửa đêm nhưng khi Trình Nhược gọi thì vợ chồng Lăng Trạch Hàm cũng vội vã chạy tới bệnh viện.
Lúc hai người họ tới nơi thì Ôn Tiểu Noãn đang hấp hối trong phòng cấp cứu.
Lần này cô ta cắt đứt hẳn động mạch chủ, mất máu quá nhiều, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Đến khi tỉnh lại, Ôn Tiểu Noãn nằng nặc chỉ gặp mình Lăng Trạch Hàm.
Cô ta doạ nếu như anh không chịu ở bên sẽ tiếp tục cắt tay tự vẫn, tới lúc nào chết thì thôi!
Mặc dù lòng đau như cắt nhưng Lộ Quân Dao chỉ đành khuyên nhủ chồng tạm thời ở bên cạnh Ôn Tiểu Noãn, có sao cô cũng không ngờ, Tiểu Noãn lại cố chấp tới vậy, vì tranh giành một người không yêu mình mà không màng tới tính mạng.
Một mình lặng lẽ ngồi nơi hành lang lạnh lẽo, Lộ Quân Dao cố tỏ ra là mình ổn, nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng, làm sao mà không đau cho được, khi cô phải tự tay dâng chồng tới cạnh người phụ nữ khác.
Nhưng vốn bản tính lương thiện, cô không nỡ nhìn Ôn Tiểu Noãn một lần nữa đem tính mạng mình ra đánh cược.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt…
Ánh mắt mệt mỏi của Ôn Tiểu Noãn nhìn thẳng vào ánh mắt lãnh đạm của Lăng Trạch Hàm, đôi môi thâm tím vì mất máu quá nhiều của cô ta đung đưa, giọng nói yếu ớt như người sắp chầu Diêm Vương.
“Anh Hàm, em không thể sống thiếu anh được.”
Không thể không xót xa, Lăng Trạch Hàm có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi Ôn Tiểu Noãn muốn gì, sao lại tự biến mình thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như thế kia?
“Tiểu Noãn, em đừng cố chấp nữa.
Anh nghĩ mình đã nói rất rõ ràng với em rồi kia mà.”
Trên mặt Ôn Tiểu Noãn hiện vẻ tươi cười, chỉ một giây sau, cơn đau nơi cổ tay truyền thẳng tới tận tim gan, hai hàng nước mắt chảy dài nơi gò má lạnh tanh.
“Em không nghe, không hiểu gì hết.
Em chỉ biết là mình cần anh.”
Dù lòng như bị dằng xé chia cắt, nhưng Lăng Trạch Hàm vẫn cố kìm chế, để bản thân có sự điềm tĩnh nhất có thể.
“Anh hứa sẽ tới thăm em thường xuyên hơn.
Nhưng mà em không được làm chuyện dại dột như này nữa.”
“Em đồng ý…”.