Bạn đang đọc Lăng Tổng Cưa Lại Vợ Cũ – Chương 4: Chỉ Là Quan Hệ Công Việc
Lộ Quân Dao mở cốp đồ trang điểm bắt đầu makeup cho Âu Thiên Ân.
Từng kĩ năng của cô đều rất điêu luyện, phải nói là trên đời rất hiếm người có thể làm được.
Cô biết kết hợp các phong cách trang điểm khác nhau từ Âu đến Á, từ Hàn Quốc đến Thái Lan.
Nhưng chưa bao giờ khiến lớp trang điểm bị vỡ, trái lại mỗi một đường nét trên khuôn mặt đều trở nên hài hoà và được nhấn trọn.
Trong gương phản chiếu lại hình ảnh Lăng Trạch Hàm lạnh lùng, anh đứng ngay phía sau vị trí của cô không xa.
Nếu cô nói không để ý tới anh thì là đang nói dối.
Rõ ràng cô có chút căng thẳng, lại thấy có gì đó không quen.
Trước kia, khi hai người vẫn là vợ chồng, suốt ngày cô chỉ ru rú trong nhà nên rất ít khi cô trang điểm lồng lộn.
Thời gian đầu cô còn trau chuốt nhiều cho bản thân nhưng về sau càng ngày càng mờ nhạt, anh chưa từng nhìn thẳng vào mắt cô, thử hỏi như thế cô xinh đẹp cũng để làm gì, cho ai ngắm, cho ai xem?
Thậm chí lúc cô trang điểm anh còn nói là cô đang làm trò rồi bắt cô phải tẩy trang đi.
Nhìn thấy vẻ lơ đãng trên khuôn mặt Lộ Quân Dao, Âu Thiên Ân bèn lên tiếng hỏi:
“Sao thế? Thấy không khoẻ ở đâu à?”
Lắc đầu theo bản năng, Lộ Quân Dao gượng cười đáp lại:
“Không có… Em không sao.”
Sau khi hoàn thành makeup cho Âu Thiên Ân, Lộ Quân Dao vội vàng tới nhà vệ sinh rửa mặt.
Cô tự nhìn mình trong gương, chu môi thở một hơi thật dài, tuốt tát lại vẻ lạnh lùng rồi mới quay về vị trí.
Suốt cả buổi sáng ngày hôm đó, hầu như Lộ Quân Dao và Lăng Trạch Hàm đều sát cánh bên nhau nhưng cả hai lại chưa từng nói với nhau câu gì ngoài công việc.
Có lẽ là không biết nên bắt đầu từ đâu, nên nói những lời gì.
Cũng có thể cả hai đều muốn quên đi đoạn nghiệt duyên trong quá khứ, để bắt đầu cuộc sống mới không có đối phương.
Hoặc là cả cô và anh đều không muốn bới móc lại những đau thương ấy thêm lần nào nữa.
Suy cho cùng anh vì thù hận che mờ mắt nên mới đối xử lạnh nhạt với cô như thế.
Còn cô cứ ngây ngô cho rằng chỉ cần bao dung và chân thành thì sẽ cảm hoá được anh.
Đến sau cuối sự chờ đợi và tình yêu thương mà cô dành cho anh cũng chỉ giống như bọt sóng nhỏ trong Đại Dương hận thù mênh mông.
Lộ Quân Dao đang thu dọn đồ đạc thì chợt nghe thấy tiếng Lăng Trạch Hàm đang nói chuyện điện thoại ở cách chỗ cô không xa.
“Tiểu Noãn ngoan… bây giờ anh đang làm việc, lát nữa sẽ đến chỗ em.”
“Tiểu Noãn muốn anh Hàm qua ngay bây giờ cơ…”
“Ôn Tiểu Noãn đừng làm nũng nữa.
Nghe lời đi.”
Ôn Tiểu Noãn!
Cái tên mà Lộ Quân Dao không muốn nghe thấy nhất.
Thật không ngờ đã bốn năm rồi, cô vẫn phải chính tai mình nghe anh nhắc tới.
Tuy đã không còn sự căm hận như trước kia nhưng Lộ Quân Dao không thể phủ nhận là bản thân vẫn có chút gì đó chạnh lòng.
Cuộc hôn nhân của cô rơi xuống vực thẳm cũng đều nhờ Ôn Tiểu Noãn ban cho.
Cứ mỗi khi Lăng Trạch Hàm trở về nhà thì Ôn Tiểu Noãn sẽ gọi tới làm phiền.
Anh cũng chưa từng từ chối lời mời gọi của cô ta.
Thậm chí đang lúc ân ái, chỉ cần đó là cuộc gọi của Ôn Tiểu Noãn thì anh vẫn sẵn sàng vứt cô lại mà bỏ đi.
Cho dù cô có níu kéo như thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn chưa từng ngoái đầu lại nhìn.
“Cô chỉ là nơi để tôi thoả mãn… Còn Tiểu Noãn mới là người thân của tôi.”
Lời anh nói như có hàng vạn mũi dao đâm xuyên vào tâm can cô.
Đau tới mức cô không thể rơi xuống giọt nước mắt nào.
Tê tái tới mức cho dù cô có cắn môi tới mức chảy máu, vẫn không còn thấy đau.
Có điều bây giờ đã khác đi, trước kia chưa từng thấy anh gắt gỏng với Ôn Tiểu Noãn như thế bao giờ.
Lắc đầu gạt bỏ đi những suy nghĩ viển vông, Lộ Quân Dao cảm thấy thật nực cười, bây giờ hai người họ có ra sao thì cũng đâu có liên quan gì tới cô nữa.
Sau đó Lộ Quân Dao rời đi, Lăng Trạch Hàm vừa nghe xong điện thoại ngoái lại đã không thấy cô đâu.
Anh cho người thu dọn đồ đạc, một mình chạy ra ngoài tìm cô.
“Quân Dao…”
Giọng nói quen thuộc nhưng cách gọi dường như lại xa lạ nhường nào.
Trước kia anh chưa từng gọi tên cô như thế.
Nếu không phải là phù thuỷ ác độc thì cũng gọi bằng hai chữ “bà Lăng” đầy châm biếm.
Dừng bước nhưng không ngoái đầu, Lộ Quân Dao chỉ hắt lại chất giọng lạnh lùng.
“Lăng tổng có việc gì sao?”
Lăng Trạch Hàm chậm bước tới gần cô, khoảng cách giữa hai người rất gần nhưng lại rất xa.
“Tôi muốn bàn với em về stylist ngày mai của Âu Thiên Ân.”
Quay đôi mắt lạnh nhìn anh, Lộ Quân Dao hờ hững đến mức khiến Lăng Trạch Hàm hoàn toàn bất ngờ.
“Như thế thì không cần đâu! Trang phục bên anh cứ chọn, ngày mai tôi chỉ cần nhìn qua là có thể lựa được phong cách makeup phù hợp.”
“Nhưng mà… cũng cần bàn bạc chút… ít ra là lựa chọn trang phục như nào mới thích hợp.”
“Điều này là việc của Fashin, hoàn toàn không liên quan tới tôi.”
Dứt lời Lộ Quân Dao bước vào thang máy rồi rời đi.
Cô hiện tại chỉ muốn tập trung vào công việc, nuôi nấng Thiên Thiên thật tốt, trân trọng phút giây bình yên hiện tại đang có.
Như vậy đối với cô là quá đủ rồi.
Còn những thứ khác chỉ giống như mây trôi trên trời, như bọt sóng trên mặt biển, không có gì đáng để cô bận tâm.
Ra khỏi phim trường Lộ Quân Dao đi thẳng tới nhà trẻ để đón Thiên Thiên trở về nhà.
Cô tự tay chuẩn bị bữa tối cho con trai, rồi cùng con trai vẽ tranh, ca hát.
Khoảng thời gian ấy đối với cô là giây phút hạnh phúc nhất.
Sau khi dỗ con trai ngủ, Lộ Quân Dao lặng mình ngồi bên góc cửa sổ ngắm nhìn toàn cảnh thành phố.
Cảnh vật còn đổi thay nữa là con người.
Thấm thoát đã bốn năm qua đi, nhanh như cái chớp mắt.
Cô vẫn còn nhớ như in ngày đầu tiên mình rời khỏi nơi thành phố đau thương này.
Đi hết nửa vòng Trái Đất đến cuối cùng vẫn quay lại nơi đây.
Tuy vết thương cũ vẫn còn đó, người xưa vẫn xuất hiện bên cạnh cô nhưng cô hiện tại đã học được cách che giấu cảm xúc, học cách đi một mình, buông xuống những thứ cần buông..