Bạn đang đọc Lăng Tổng Cưa Lại Vợ Cũ – Chương 38: Có Lẽ Là Thói Quen
Mới sáng hôm ngoài trời đã mưa lất phất, cơn mưa phùn đầu đông nhỏ nhẹ và ảm đạm.
Lộ Quân Dao chầm chậm mở mắt, cô liếc nhìn quang cảnh quạnh hiu của tiết trời âm u, tự nhiên nghe lòng thật xao xuyến.
Cô nhớ chẳng còn mấy hôm nữa là tới ngày dỗ ba mẹ mình.
Hằng năm cứ tới thời điểm này một mình cô sẽ đi dạo dưới làn mưa phùn như một thói quen.
Và hôm nay cũng thế, nhân lúc anh đang say ngủ cô nhẹ nhàng vén tấm chăn sang bên rồi tự mình thức giấc.
Tiết trời đã chuyển lạnh, cái lạnh thấu xương của mùa đông đã thực sự tới.
Điều mà cô không mong muốn nhất cũng đã xảy ra.
Ba mẹ đã mất được nhiều năm nhưng lòng Lộ Quân Dao chưa bao giờ nguôi ngoai trước sự ra đi của họ.
Tưởng chừng như mới chỉ hôm qua cô vẫn còn có một gia định trọn vẹn nhưng hôm nay những người thân nhất đã rời bỏ cô mà đi, thật chua xót và nghẹn lòng.
Cô mặc chiếc quần jean màu xanh ống rộng, khoác chiếc áo phao dài qua đùi, cổ choàng khăn len ấm cúm, chân đi đôi bốt đen cao hơn năm phân.
Những bước đi thật chậm rãi và có chút trĩu nặng.
Hạt mưa lất phất bay bay đọng lại một chút ít dư vị trên tấm áo phao căng phồng mọng nước.
Chân cô cứ bước, mắt cô hướng về xa xa, nhưng cô lại chẳng biết bản thân mình sẽ đi về đâu, tự nhiên nỗi lòng cô cảm thấy trống trải đến lạ.
Mênh mông, lạnh lẽo, cô đơn, độc bước, vô tình tạo ra một thế giới quạnh hiu trong đôi mắt Lộ Quân Dao.
Người qua kẻ lại vẫn tấp nập xuôi ngược nhưng lòng cô ẩn duật bao nhiêu sự hiu hắt.
Cô cảm thấy mình lạc lõng giữa chốn xa hoa này.
Tận sâu trong thâm tâm cô cảm nhận thấy có điều gì đó lớn lao đã thay đổi nhưng cô lại không hề nhớ rõ đó là gì, nó mơ hồ như một giấc mộng say.
Bất giác những kí ức ngày xưa lũ lượt ùa về.
Sự ngây ngô và vui vẻ của Lộ Quân Dao ngày ấy khiến biết bao người phải ngưỡng mộ.
Tiếc nuối thay cho hiện tại ít cười, ít nói, ít buồn, ít vui, nói trắng ra là cảm xúc đã chai sạn.
Hình như cô đã thay đổi đi nhiều rồi.
Kể từ sau khi ba mẹ mất và cô được gả cho Lăng Trạch Hàm thì dường như cô đã không còn là cô của thủa xưa.
Cũng phải thôi, từ đó đến nay biết bao biến cố đã xảy ra.
Nhà họ Lộ sụp đổ ngay trước mắt cô, nhà họ Lăng xem cô như kẻ thù mà đối xử tàn nhẫn, người chồng cô hết mực yêu thương lại thường xuyên ghẻ lạnh và bỏ rơi cô.
Mặc dù bây giờ cuộc sống của cô đã tốt hơn nhiều nhưng cô lại không cách nào quên nổi quá khứ cay nghiệt ấy.
Mọi luồng suy nghĩ của Lộ Quân Dao vụt tắt khi có một đứa trẻ chừng hơn mười tuổi từ đâu xuất hiện ngay trước mắt cô.
“Cô à, chú kia nhờ cháu tặng cô thứ này.”
Thằng bé chỉ tay hướng về phía Lăng Trạch Hàm đang đứng bên đường phía đối diện.
Cô khá bất ngờ về sự xuất hiện của anh, làn môi nhẹ hé lên nụ cười, nụ cười như xua đi cái lạnh lẽo của mùa đông.
Bàn tay cô run run đón nhận bông hoa hồng đỏ rực từ trên tay đứa trẻ, hương hoa dịu nhẹ phảng phất tạo ra cảm giác thư thái, dễ chịu.
Lăng Trạch Hàm rảo bước qua dòng người và xe cộ tấp nập, mà đi về phía Lộ Quân Dao.
Anh xuất hiện như một thứ ánh sáng chói rạng soi dõi trên con đường tăm tối mà cô đi.
“Sao anh biết em ở đây mà tới?”
“Chẳng phải năm nào em cũng sẽ một mình đi dạo ở nơi này sao?”
Thì ra anh không hời hợt và vô tâm như cô nghĩ.
Bất giác ánh mắt Lộ Quân Dao chững lại ngắm nhìn vẻ điển trai của người đàn ông bên cạnh, sâu tận cõi lòng cô dấy lên niềm hạnh phúc khó tả.
Vô tình ánh mắt đắm đuối của cô bị anh bắt gặp, làn môi hơi nhợt nhạt do bị cái lạnh thâu tóm của anh khẽ nhếch lên điệu cười êm ái.
“Em không thích sự có mặt của anh sao?”
Lộ Quân Dao lắc đầu theo vô thức, cô đáp lại:
“Không có.”
Bất chợt anh đan chặt bàn tay cô rồi đút vào túi áo choàng của mình, một luồng hơi ấm len lỏi qua các mô da đi thẳng vào trái tim buồn thương của Lộ Quân Dao, tạo ra một sức mạnh vô hình, biến cô từ kẻ ủ dột thành một con người tràn trề sức sống.
“Quân Dao, tại sao em lại thích đi giữa trời mưa?”
Cô cúi gầm mặt xuống mặt đường, cố kìm nén cảm xúc để không rơi những giọt nước mắt đầy xót xa.
“Có lẽ là thói quen.”
Câu trả lời của Lộ Quân Dao khiến Lăng Trạch Hàm không khỏi kinh ngạc.
Anh sống trên đời ba mươi năm nhưng lại chưa từng thấy ai có thói quen lạ lùng như thế.
“Thói quen ấy bắt đầu từ khi nào?”
Cổ họng cô ứ nghẹn, mãi mới thốt được nên lời:
“Từ sau khi ba mẹ em mất.
Có lẽ mọi thứ diễn ra quá đột ngột cho nên em không thể nhanh chóng thích ứng được, đành tìm cho mình một thói quen khác để khoả lấp đi sự trống trải và u buồn.”
Nghe tới đây trong lòng Lăng Trạch Hàm dấy lên sự chua xót và không khỏi quặn thắt.
Thì ra cuộc sống trước kia của cô cũng không hề dễ dàng gì, còn anh lúc ấy chỉ mải chìm đắm trong hận thù mà mù mắt hành hạ cô khiến cô rơi vào thảm cảnh nỗi đau chồng chất nỗi đau.
“Xin lỗi, vì trước kia anh không đối xử tốt với em.”
Sự vị tha của cô càng làm anh thêm áy náy.
“Em chưa từng oán trách anh.
Khi ấy nhà họ Lăng cũng không thua gì nhà họ Lộ cả, những nỗi đau mà anh chịu đựng chắc là còn lớn hơn cả em.”
Mặc dù miệng nói thế nhưng sự thật hẳn không phải thế.
Tận sâu trong mi mắt cô ẩn duật sự sầu ưu và mâu thuẫn.
Đôi tay cô lạnh buốt, lạnh hơn cả luồng gió đông ngoài kia.
“Vậy nếu như…”
Sự ngập ngừng của anh khiến cô khó hiểu, đôi lông mày cô nhiu lại nhưng bờ môi vẫn mỉm cười nhẹ nhàng.
“Nếu như làm sao?”
Anh thực không thể nào mở lời nổi.
Sự thật đối với cả cô và anh mà nói quá tàn khốc.
Nếu như có một ngày cô thực sự biết hai người đã ly hôn, thời gian qua anh vẫn luôn gạt cô thì mọi chuyện sẽ ra sao?
Cố gượng cười nhưng lòng đầy rẫy xót xa, Lăng Trạch Hàm vu vơ lắc đầu:
“Không… không có gì…”.