Bạn đang đọc Lăng Tổng Cưa Lại Vợ Cũ – Chương 31: Không Cần Nhớ Lại Chỉ Cần Anh Kể Em Nghe
Một tuần sau đó Lộ Quân Dao được xuất viện, vì để diễn trọn vai vợ chồng thắm thiết cho nên tất cả đồ đạc cá nhân của cô và con trai đều được chuyển tới biệt thự Lăng gia.
Đương nhiên, Lăng Trạch Hàm đã đặc biệt căn dặn những người liên can về sự việc xảy ra để tránh có sai sót gì.
Đứng trước cửa biệt thự rộng lớn, Lộ Quân Dao vừa cảm thấy xa lạ, vừa thấy thân quen.
Cánh cửa lớn vừa hé mở thì Lộ Thiên Thiên vội vàng chạy từ trong nhà ra, thằng bé ôm chầm lấy Lộ Quân Dao.
“Á… mẹ Dao trở về rồi…”
Lộ Quân Dao nhẹ quỳ chân xuống cạnh con trai, cô khẽ vuốt ve khuôn mặt bánh bao của nó rồi mỉm cười.
“Trạch Hàm, con trai rất giống anh.”
Đôi mắt sáng long lanh của Thiên Thiên hướng về phía Lăng Trạch Hàm, thằng bé vẫn còn ngượng miệng khi phải gọi anh một tiếng “ba”, mặc dù ban tối cả hai đã tập tành một hồi lâu.
“Con là con trai của ba mẹ không giống hai người thì giống ai?”
Trái lại Lộ Quân Dao lại không hề hoài nghi gì, cô nhẹ ôm con trai sà vào lòng.
Cảm giác vừa xa lạ vừa thân quen.
Xa lạ khi đây là lần đầu cô nhìn thấy gương mặt đáng yêu bụ bẫm của con.
Thân quen là khi như có luồng khí ẩn duật kết nối giữa hai người, chắc đó là tình mẫu tử thiêng liêng.
Cô gắng gượng nhớ lại, hi vọng sẽ nhớ ra tên con trai.
Nhưng dường như đó là điều không thể, cô bất lực đến đau lòng.
“Tên con là…”
Lăng Trạch Hàm thấy vậy bèn lên tiếng giúp cô:
“Con trai chúng ta là Thiên Thiên…”
Nét mặt Lộ Quân Dao có phần rạng rỡ hơn lúc ban đầu, cô nhẹ bế con trai đứng dậy rồi chợt mỉm cười, nụ cười như ánh nắng bình minh phơi phới.
“Lăng Thiên Thiên… tên rất hay.”
Thực ra không chỉ riêng Lộ Quân Dao mà Lăng Trạch Hàm cũng cảm thấy chua xót.
“Nào…Thiên Thiên qua đây ba bế.
Mẹ con còn chưa khỏi hẳn đâu, chắc là vẫn còn mệt lắm!”
Thiên Thiên nghe lời chuyển sang sà vào vòng tay Lăng Trạch Hàm.
Cũng may nó là đứa hiểu chuyện nên anh vừa giải thích về bệnh tình của mẹ thì nó đã hiểu và làm theo những gì mà anh dặn dò.
Có điều Thiên Thiên lại cảm thấy thích khoảnh khắc hiện tại hơn.
Mặc dù trước kia nó có một người ba thương yêu nhưng lại chưa từng có một gia đình hoàn chỉnh.
Bởi vì ba mẹ nó không thật sự hạnh phúc, mà ngược lại nó nhận thấy mẹ rất vui vẻ khi ở cạnh “người ba hụt” này.
Tuy là đứa trẻ con nhưng suy nghĩ của Thiên Thiên vượt bậc mấy con số so với tuổi thực.
Một phần là bởi vì cuộc sống trước kia bắt nó phải tự lập, phần còn lại là do tư chất thông minh sẵn có.
Dù không nói ra nhưng có những chuyện nó đã hiểu, hiểu chuyện tới mức khiến người lớn cũng phải đau lòng.
Lăng Trạch Hàm một tay bế Thiên Thiên, tay còn lại vòng qua vai ôm lấy Lộ Quân Dao dìu cô lên phòng để nghỉ ngơi.
Cô cảm nhận được luồng hơi ấm phảng phất từ cơ thể anh đang truyền thẳng vào con tim mình.
Dường như cô chỉ muốn thời gian hiện tại kéo dài thật lâu, thật bền.
Sau khi Lộ Quân Dao lên phòng không lâu thì dì Phụng mang theo ly nước ấm tới.
“Con uống ít nước đi.”
“Cảm ơn dì.
Nhưng mà sao dì lại ở đây?”
“Bao năm qua vẫn là dì cùng con chăm sóc Thiên Thiên.”
Đương nhiên lý do ấy rất là hợp lí để dì Phụng tiếp tục ở lại Lăng gia.
Nói thực ra là dì không yên tâm giao Thiên Thiên lại cho người khác chăm sóc, lại càng không muốn Lộ Quân Dao một mình ở lại nhà họ Lăng.
Mặc dù dì không biết rõ những chuyện trước kia của cô nhưng phần nào dì cảm nhận được rằng quá khứ cô không hề dễ dàng.
Vì thế lần này dì không nhẫn tâm nhìn cô một mình nhảy vào miệng cọp.
Chỉ có thể âm thầm ở cạnh cô, chăm sóc thật tốt cho mẹ con cô.
“Dì cứ tiếp tục chăm sóc Thiên Thiên giống như trước đi.”
Lăng Trạch Hàm vừa ra ngoài xử lí chút công việc, khi quay lại thì tình cờ nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người họ.
Đương nhiên anh biết rõ là Lộ Quân Dao không muốn giao con trai cho người lạ chăm sóc và cũng không muốn rời xa dì Phụng.
Vì thế anh đành để dì ấy ở lại.
Sau khi dì Phụng bế Thiên Thiên rời đi thì Lăng Trạch Hàm tiến lại ngồi xuống cạnh Lộ Quân Dao.
Anh nhẹ ôm cô vào lòng, tay vuốt ve mái tóc mềm chấm eo của cô.
“Đừng lo, dù thế nào thì mọi chuyện vẫn sẽ không thay đổi.
Em sẽ làm tốt trách nhiệm của người vợ và người mẹ mà thôi!”
Sắc mặt Lộ Quân Dao đen lại, cô liên tục buông tiếng thở dài.
“Nhưng mà bây giờ ngay đến cả tên con em còn không nhớ thì làm sao mà em biết được con thích gì và ghét gì cơ chứ.”
Cũng may ban nãy Lăng Trạch Hàm có đọc qua cuốn sổ ghi chép mà David đưa cho nên kha khá hiểu.
“Không phải còn có anh đây sao.
Thiên Thiên thích ăn kem nhưng lại rất dễ viêm họng nên không thể cho con ăn nhiều.
Nó thích ăn thịt bò và hải sản nhưng vì em dị ứng hải sản nên nó vẫn hay ăn thịt bò nhiều hơn.
Con trai thích những trò chơi vận động hoặc bộ xếp hình dạng khó để tìm tòi.
Và còn… nhiều lắm! Sau này dần dần anh sẽ nói cho em nghe.”
Dựa đầu vào lồng ngực anh, cô ngước mắt nhìn lên, môi hé nụ cười nhẹ.
“May mà có anh.
Chứ thực sự em không biết nên bắt đầu từ đâu!”
Cứ giống như cô đang tìm hiểu con trai lại từ đầu.
Cứ như lần đầu cô chăm sóc con trẻ.
Cứ như mọi sở thích của con đều lạ lẫm.
Tất cả chúng khiến cô thực hoang mang.
Có điều Lăng Trạch Hàm thực sự khiến cô ngạc nhiên tột độ.
Trước giờ anh đâu biết cách chăm sóc người khác.
Sao giờ đây lại chịu để ý đến từng điều vụn vặt của cô và con trai như thế? Nhưng mà tận sâu trong đáy lòng cô dâng lên nguồn ấp áp vô tận và niềm hạnh phúc vô bờ.
Hiện tại cô không mong ước cao sang, chỉ cần khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi là đủ.
Cô cũng không cần nhớ lại, chỉ cần anh kể cô nghe là được..