Đọc truyện Lang Tịch – Chương 20
Trịnh Tuân phát hiện mình không thể liên lạc được với Dư Khác Bạch, không gọi được điện thoại, đến trường tìm cũng không thấy người. Đến lúc này hắn mới chợt phát hiện ra sợi dây liên kết giữa hai người mỏng manh như thế nào, một chút thừa thãi cũng không có. Nói đứt liền đứt, Dư Khác Bạch quyết tâm không để lại một chút dấu vết nào.
Trịnh Tuân đứng trước cửa kí túc xá cũ của Dư Khác Bạch, cửa lên tầng đã bị khóa, toàn bộ nam sinh năm thứ tư đã rời khỏi trường. Hắn xoay người tìm một chỗ ngồi, cuối cùng ngồi hút thuốc trên bậc thang xi măng, vốn muốn giải buồn, kết quả lại càng thêm buồn. Buồn phiền vì cái gì chứ? Trịnh Tuân nghĩ: chắc là do tên nhóc Dư Khác Bạch quá vô tình, nói đi là đi luôn. Người đó có thể đi chỗ nào chứ? Không nhà không người thân, chẳng có chỗ nào cả.
Trịnh Tuân là người duy nhất Dư Khác Bạch có thể trông cậy vào, thậm chí ngay cả hắn còn cảm nhận được mỗi ngày Dư Khác Bạch sống, là để trải qua hai năm với hắn. Bây giờ thì sao, đã hết hai năm rồi, Dư Khác Bạch sẽ như thế nào?
Trịnh Tuân đột nhiên hoảng hốt, hắn sợ Dư Khác Bạch lại tìm đến cái chết. Dẫu sao, chuyện này cũng chưa phải chưa từng diễn ra, năm đó khi hai người gặp nhau chính Trịnh Tuân đã kéo Dư Khác Bạch ra khỏi con đường “tự sát”. Hắn cảm thấy tình hình không ổn lắm, vội vàng lôi điện thoại ra, gọi cho một người bạn của hắn.
“Giúp tôi tìm một người.” Trịnh Tuân nói: “Tên là Dư Khác Bạch, năm nay mới tốt nghiệp đại học, đầu năm hai cha mẹ y mới tự sát gây náo động rất lớn.”
“Dư Khác Bạch?” Đối phương trầm ngâm một lát rồi nói: “Có phải người lần trước anh mang đi uống rượu cùng không?”
Đối phương vừa nhắc đến Trịnh Tuân mới nhớ ra, lần trước sinh nhật bạn hắn, hắn có mang theo Dư Khác Bạch.
“Đúng vậy, chính là y, nhanh điều tra giúp tôi.”
“Không phải y rất thân với anh sao? Sao nào, rốt cuộc người ta chê anh, bỏ nhà đi sao?”
Trịnh Tuân châm thêm một điếu thuốc, không nhịn được nói: “Hỏi gì nhiều vậy? Bảo cậu điều tra thì điều tra đi, tôi chờ tin của cậu!”
Vì tránh cho đối phương hỏi nhiều nên Trịnh Tuân vội vàng cup máy. Hắn hút xong điếu thuốc rồi đứng dậy ra về. Lúc về đến nhà trời còn chưa tối hẳn, Trịnh Tuân ngã người lên ghế sô pha, cảm thấy thật choáng váng. Bất chợt kết hôn, lại ly hôn nhanh như chớp, thiệt thời nhất vẫn là hắn, bởi vì cho dù có hối hận cũng không thể đưa Dư Khác Bạch quay lại.
Hắn vỗ nhẹ lên cái gối ôm dưới người, chợt nhớ đến hộ chiếu của Dư Khác Bạch hắn lấy được hôm tổ chức đám cưới, cho nên vội vàng đứng dậy đi tìm. May mắn là bộ tây trang mặc hôm đó đặt ở đây, lúc đó hôn trường cách chỗ này tương đối gần, sau khi tổ chức xong có rất nhiều thứ cần đưa về nên tiện tay bỏ luôn bên này.
Trịnh Tuân tìm được bộ tây trang, cẩn thận kiểm tra mấy cái túi nhưng vẫn không tài nào tìm được hộ chiếu của Dư Khác Bạch. Hắn nhíu mày, nhớ lại tình cảnh hôm đó, đoán có thể tấm ảnh đã bị rơi mất, lại không biết bị bao nhiêu người dẫm đạp qua khiến hắn vô cùng buồn bực. Mặc dù ảnh Dư Khác Bạch trên đó xấu hơn bình thường nhưng dù sao cũng là món đồ duy nhất người kia để lại, Trịnh Tuân luôn tự hào về tình nhân lâu nhất của hắn nên muốn giữ một thứ gì đó làm kỉ niệm. Chỉ có điều tìm mãi không thấy hộ chiếu đâu.
Hắn xoa xoa mi tâm, đột nhiên nhớ ra hôm đó Tề Nghiêu có đứng bên cạnh hắn mấy lần.
“Mẹ kiếp!” Trịnh Tuân cảm thấy rất tức giận, bây giờ hắn thà rằng hộ chiếu bị mất đi còn hơn bị tên khốn Tề Nghiêu trộm được.
Hắn ở nhà sốt ruột tìm cách để thuyết phục Tề Nghiêu trả lại hộ chiếu của Dư Khác Bahcj cho mình, mà không biết rằng bên kia Tề Nghiêu đã tìm được Dư Khác Bạch.
Khoảng thời gian này Dư Khác Bạch vẫn bận rộn đi xem nhà, giá bất động sản ở thành phố M không quá đắt đỏ, với số tiền gửi trong ngâng hàng của y bây giờ có thể mua được một căn hộ vừa tầm, sau khi sửa sang lại vẫn còn lại ít tiền. Y vẫn cảm thấy Trịnh Tuân rất tốt, mặc dù không nhắc đến nhưng tất cả những gì hôm nay y có đều là hắn ban tặng.
Sau khi tan làm, Dư Khác Bạch hẹn người bên trung tâm bất động sản đi xem nhà, đó là một căn nhà nằm hướng đông, hơn năm mươi mét vuông, cách công ty y khá gần, vừa vặn cho một người ở. Vốn trước đó đã đi xem một lần, nhưng hôm nay Dư Khác Bạch vẫn định đến xem lại lần nữa, nếu có thể sẽ trả tiền luôn. Chỉ có điều y không ngờ được là, thời điểm y đến nơi cũng đang có người đang xem căn nhà này. Người nọ nhìn khá trẻ, có lẽ không lớn hơn y bao nhiêu đâu, dáng vẻ lơ phơ lất phất, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc.
Dư Khác Bạch vừa nhìn thấy kẻ này đã không ưng, y nhíu mày một cái, lên tiếng chào cô gái bên trung tâm bất động sản một lời. Trong lòng y đương nhiên không vui vẻ gì, căn nhà này y đã định mua rồi, kết quả nửa đường xuất hiện một tên Trình Giảo Kim, Dư Khác Bạch rất sợ lãng phí thời gian.
Từ sau khi y bước vào, kẻ đến xem nhà vẫn luôn dính mắt vào y. Dư Khác Bạch đi đến chỗ nào, gã sẽ đi theo tới đó. Nếu là một người nào khác đã sớm thể hiện thái độc chán ghét, nhưng đây là Dư Khác Bạch, y không giống những người đó, cho dù trong lòng y cảm thấy không thoải mái cũng sẽ không thốt ra nửa lời.
Cô gái bên môi giới bất động sản trò chuyện thêm mấy câu, Dư Khác Bạch cũng không kì kèo gì thêm, vui vẻ chuẩn bị kí hợp đồng.
Nhân viên đi theo người thanh niên kia nói căn nhà này sắp về tay Dư Khác Bạch rồi, đối phương tiếp tục nhìn về phía y, sau đó tiến lại gần.
“Xin chào, lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố thêm.” Người đàn ông cười tươi với Dư Khác Bạch, vừa đưa tay ra vừa nói: “Tôi tên là Tề Nghiêu, hai chúng ta cùng để ý một căn nhà, xem như cũng có duyên phận nha.”
Dư Khác Bạch hơi lúng túng, y không thích người đàn ông này một chút nào, nhưng theo phép lịch sự, y vẫn bắt tay đối phương: ‘Xin chào.”
Tề Nghiêu nhìn y, cười cười: “Cái này xong rồi chứ?”
Dư Khác Bạch lúng túng rút tay về, cười gượng một cái.
“Cậu tên là gì?” Tề Nghiêu hỏi.
“Dư Khác Bạch.” Y bất đắc dĩ phải nói tên mình ra, Dư Khác Bạch cảm thấy người này dường như hơi quá phận rồi. Y rất ít khi ghét một người, nhưng với Tề Nghiêu, y không thể khống chế được bản thân ghét gã.
“Có lẽ cậu nhỏ tuổi hơn tôi, vậy gọi là Tiểu Bạch rất hay đấy.” Tề Nghiêu đột nhiên ôm chầm lấy cổ Dư Khác Bạch, vừa cười vừa kéo y đi ra ngoài: “Đi thôi, phòng này cậu định mua rồi, vậy tôi tìm phòng một bên cũng được, hai chúng ta làm hàng xóm không phải rất tốt sao?”
Dư Khác Bạch sắp không kiềm chế nổi, y đẩy Tề Nghiêu ra, lùi về phía sau vài bước rồi nói: “Thật xin lỗi, bây giờ tôi phải đi kí hợp đồng với Tiểu Triệu, không thể đi cùng anh được.”
Tề Nghiêu nhìn y vài giây, sau đó đổi hướng chỉ vào Tiểu Triệu nói: “Đi thôi, tôi đi cùng hai người, tôi mua căn một bên.”
Dư Khác Bạch đột nhiên do dự không muốn mua căn nhà này nữa, bởi vì hắn không muốn có một vị hàng xóm cứ làm như thân quen lắm, xem xét thấy một vị hàng xóm như thế sẽ khiến y rất mệt mỏi. Nhưng đã bàn bạc xong xuôi, hơn nữa căn nhà này mặt nào cũng rất phù hợp với y, y xoắn xuýt một chút rồi vẫn theo chân Tiểu Triệu về trung tâm bất động sản kí hợp đồng và làm thủ tục.
Sau khi xong xuôi đi ra, cũng đúng lúc Tề Nghiêu bước ra khỏi căn phòng một bên.
“Tiểu Bạch.” Tề Nghiêu đi đến, cười toe toét: “Sau này phải nhờ cậu chiếu cố thật nhiều rồi.”