Lặng Thinh

Chương 45: Căn phòng lụp xụp


Đọc truyện Lặng Thinh – Chương 45: Căn phòng lụp xụp

Lâu rồi không sờ đến điện thoại di động, Lâm Gia đột nhiên không nhớ phải dùng thế nào mới đúng.

Vốn là muốn giúp Giang Liễm chơi tiếp trò đang chơi dở, nhưng mà nghĩ đến kỹ thuật gà mờ của mình, sợ mình làm rớt cấp, đối phương sẽ tìm mình tính xổ nên thôi.

Hai phút sau, bên ngoài vẫn còn đang quay phim, cậu không có gì làm nên mở weibo của Giang Liễm ra xem. Cậu muốn nhìn thử đánh giá của người hâm mộ đối với mình.

Cậu không những không sợ các đánh giá không tốt của người khác, mà cho tới bây giờ cậu luôn đủ tự tin và bền bỉ cho rằng, bản thân rất khó bị mấy chuyện linh tinh trêи mạng này gây tổn thương.

Trang chủ weibo của Giang Liễm có mấy triệu người theo dõi chính thức, Lâm Gia chuyển về giao diện chọn tài khoản, quả nhiên tìm được tài khoản phụ của đối phương.

Cậu đăng nhập vào tài khoản phụ của Giang Liễm, sau đó đánh tên mình vào khung tìm kiếm. Một giây trước khi có kết quả tìm kiếm, Lâm Gia thậm chí đã làm chuẩn bị là tên mình không xuất hiện trong khung tìm kiếm.

Dù sao trong hai tập phát sóng trước, cảnh quay của cậu cũng rất ít.

Nhưng không ngờ rằng, trêи màn hình đều là video đã được cắt nối biên tập. Lâm Gia nhấn vào weibo chính chủ liếc mắt nhìn, đã có hơn mười nghìn lượt share.

Ảnh đại diện của chính chủ để màu đen, tin mới trêи weibo chỉ có duy nhất một video đó.

Cậu mở mấy ngàn bình luận bên dưới ra.

Trong khung bình luận đại khái chia thành ba phe. Phe thứ nhất mắng người cắt nối biên tập video là đang chỉa mũi súng vào fan CP Không Giang Minh Nguyệt, bên ngoài thì cung phụng Không Giang Minh Nguyệt, nhưng sau lưng lại ngầm mượn độ hot của Không Giang Minh Nguyệt để đa cấp CP mới, đúng là cao thủ treo đầu trâu bán thịt chó.

Phe thứ nhất có lẽ là fan only của Giang Liễm, mắng chính chủ đang bυ” fame Giang Liễm để nâng idol hết thời nhà mình.

Rất nhiều người còn lại thì hỏi thông tin cá nhân của Lâm Gia, sau đó kϊƈɦ động mở mic: “CP mới rất đẹp đôi! Ủng hộ CP mới! ”

Lại có người giội nước lạnh: “Chị gái đừng ủng hộ, ủng hộ không nổi đâu. Đơn phương không gọi là CP, mà gọi là fanservice. ”

Người chị em lúc nãy như sấm sét giữa trời quang: “Cô qua đây, chúng ta nói rõ, thế nào mới gọi là đơn phương? ”

Người nọ hồi âm: “Chính chủ Khương Ti Bản Lịch đã chứng thực là song phương rồi chưa biết hả? Link @Vùng đất trồng hoa dưa. ”

(tên gốc姜丝板栗: Khương Ti Bản Lịch, tạm dịch: Chè hạt dẻ nấu gừng.)

Lâm Gia nhìn “Không Giang Minh Nguyệt” và “Khương Ti Bản Lịch trêи weibo, mới biết được cái trước là tên CP của Giang Liễm và Minh Nhượng, còn cái sau là tên CP của Giang Liễm và Lịch Nguyên.

Cậu trở lại weibo ban đầu, dựa theo link mà người kia trích dẫn tìm thấy một tài khoản weibo mới.


Đập vào mắt là một weibo sốt dẻo gần đây.

“@ Vùng đất trồng hoa dưa: Dưa chọn đồng đội. Tổ tiết mục để bọn họ viết tên thực tập sinh muốn nhất hợp tác, MR viết JL, JL viết LY. ”

Bình luận có nhiều lượt thích nhất là:

“@shdjdh: Minh Nhượng viết tên Giang Liễm, Giang Liễm viết tên Lịch Nguyên? ”

“@**bjkj: Tui đã nói anh em mặc chung cái quần là không được rồi mà, huống chi, A-A mến nhau thì làm gì có kết quả tốt ha ha ha ha ha! ”

“@bnhhe: A vốn là hàng hiếm, đương nhiên phải chia ra để gả cho các cô gái đáng yêu của tôi rồi! ”

“@oapsk: Khương Ti Bản Lịch szd!!! Chị em Khương Lịch chúc mừng năm mới!!! ”

“@etuioioo: Miếng dưa này có thể tin được không??? Siêu thoại Khương Trấp Gia Nãi của chúng ta mới mở ngày đầu tiên, thì đã gặp phải trận Waterloo tàn bạo rồi sao??? ”

(Trận Waterloo: Đây là một trong những trận đánh nổi tiểng nhất và cũng là dấu chấm hết cho cuộc chiến tranh Napoleong. Chi tiết, Wikipedia.)

“@dtuuey: Haizz, đều là CP như nhau, nhà cách vách thì ở biệt thự view biển, còn chúng ta chỉ có thể ở trong căn phòng lụp xụp sắp đổ. Còn ai chưa biết nỗi khổ của món tráng miệng không?”

(Vì tên CP của Giang Liễm và Lâm Gia là Khương Trấp Gia Nãi, tạm dịch là Kẹo Sữa Dừa Vị Gừng, nghe như tên một món tráng miệng nên mới có câu Có ai còn chưa biết nỗi khổ của món tráng miệng không?)

Sau đó còn có một âm thanh yếu ớt phát ra: “Lẽ nào không ai phát hiện ra, tên viết tắt của Lịch Nguyên và Lâm Gia đều là LY sao? ”

Nhưng mà không ai chú ý tới, chỉ có một người hồi âm khuyên cô gái bớt nằm mơ giữa ban ngày: “Chị em tỉnh lại đi, Giang Liễm đã hợp tác với Lâm Gia rồi, nhưng lại chưa hợp tác với Lịch Nguyên. Thoáng cử động nếp nhăn não mà nghĩ cũng biết chắc không phải là Lâm Gia. ”

Đương sự Lâm Gia tuy nửa hiểu nửa không, nhưng trong lòng đã thoáng có dự cảm được bốn chữ “Khương Trấp Gia Nãi” là gì, nhưng vẫn rời khỏi trang chủ weibo của người kia, tìm kiếm siêu thoại Khương Trấp Gia Nãi.

Mấy giây sau, quả nhiên thấy fan CP trong siêu thoại của Giang Liễm và cậu. Trong siêu thoại có hai bài đăng khá hot, một cái là video , những người hâm mộ nhao nhao tag trong khung bình luận, kéo nhau cùng nhảy hố.

Một cái khác là truyện ngắn tên. Lâm Gia tưởng là tên trà sữa hay đồ ngọt gì đó, nên vẫn chưa suy nghĩ nhiều, mở ra đọc lướt qua.

Một lát sau, Lâm Gia mang vẻ mặt vi diệu thoát ra khỏi truyện ngắn, cơ thể nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh che trong chăn đột nhiên nóng lên. Lỗ chân lông như có khí nóng thoát ra, làn da cũng mơ hồ nóng lên.

Lâm Gia miệng khô lưỡi khô, thậm chí muốn trực tiếp xốc chăn lên để thông khí. Cậu chỉ thoáng nghĩ tới, nhưng chăn lại thật sự bị vén lên.

Lâm Gia lập tức đứng lên giường, ánh mắt nhìn quét một vòng căn phòng không biết đã an tĩnh trống rỗng từ lúc nào, hơi sững sờ, “Đi rồi? ”


Giang Liễm gật đầu, “Đi rồi.” Nói xong, ánh mắt lướt qua khuôn mặt ửng đỏ đang giấu trong chăn của cậu, nhìn vào điện thoại di động trong tay cậu, trong mắt hiện lên vài phần hứng thú, “Trốn trong chăn xem cái gì mà mặt lại đỏ như vậy? ”

Lâm Gia há mồm phủ nhận: “Xem gì đâu.”

Điện thoại di động trong tay lại bị Giang Liễm đứng ở mép giường lấy đi. Đối phương mở màn hình thu nhỏ thứ cậu vừa xem ra, vẻ mặt bình thường mà xem lướt qua một lượt, sau đó nhìn thoáng qua giữa hai chân cậu.

Lâm Gia dưới cái nhìn soi mói của hắn khép hai chân lại, hơi có vẻ cảnh giác nheo mắt lại, “Anh nhìn gì đấy? ”

“Nhìn xem cậu có làm bẩn ga trải giường của tôi hay chưa.” Giang Liễm trả lời, đầu lông mày khẽ nhướng, “Nếu làm bẩn, cậu phải tự tay trải lại cái mới cho tôi. ”

Lâm Gia nghẹn họng.

Cậu mặc quần áo tử tế xuống giường, lại nghe Giang Liễm nói: “Giờ cậu về ký túc xá, hẳn là còn kịp cơ hội xuất hiện trước ống kính. ”

Lâm Gia không chút nghĩ ngợi mà lắc đầu, “Vậy không về nữa, chờ bọn họ đi hết tôi lại về. ”

Trêи bàn đặt một hộp băng dán cá nhân mà Minh Nhượng tìm thấy, Lâm Gia đi tới cầm một miếng xé ra, nhìn vào tấm kính toàn thân dựng trong phòng tự dán lên, thuận miệng hỏi: “Minh Nhượng lại đi ra ngoài rồi sao? ”

Một câu còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy cánh cửa phía sau truyền đến tiếng đóng cửa, kế đó là thanh âm ranh mãnh của Minh Nhượng vang lên: “Sao vậy? Nhớ tôi à. ”

Lâm Gia quay đầu nhìn hắn, ánh mắt phức tạp, “Anh đi mua thuốc lá những hai tiếng. ”

Minh Nhượng thở dài một hơi, “Mua thuốc lá mất nửa tiếng, đến phòng cậu làm khách hết hai tiếng. ”

Mặt Lâm Gia nóng lên, theo bản năng né tránh ánh mắt đối phương, khẩn cấp đổi đề tài.

Hơn một giờ sau, Lâm Gia trở lại ký túc xá, các bạn cùng phòng nhao nhao hỏi cậu đã đi đâu mà bỏ lỡ cơ hội lên ống kính.

Có người hỏi cậu: “Không phải cậu ngủ luôn trong phòng tắm của người ta đấy chứ!? ”

Kỳ Hoãn càng khoa trương hơn, nói thẳng: “Lâm Gia cậu tắm ở Bắc Kinh hả? Giờ mới về. ”

Lâm Gia cười, mặt không đổi sắc giải thích: “Sau khi tắm xong thì đến siêu thị một chuyến, trêи đường trở về lại ghé vào phòng người khác nói chuyện phiếm.

“Phòng của ai?” Hạ Đông Thiền lười biếng nói tiếp, “Phòng Giang Liễm sao? ”


Lâm Gia gật đầu với cậu ta.

Hạ Đông Thiền ở trêи giường trở mình, nằm lỳ một chỗ hỏi cậu, “Tôi phát hiện Giang Liễm và Minh Nhượng hình như rất thích cậu. ”

“Vậy cũng không nhìn ra hả?” Kỳ Hoãn đã từng là đồng đội mang vẻ mặt ra oai, “Lâm Gia của chúng ta là thực tập sinh mà Giang Liễm công khai muốn hợp tác nhất đấy. Nhưng mà,” Gương mặt cậu ta nhăn lại, mắt lộ vẻ ước ao, “Tôi cũng từng làm đồng đội với Giang Liễm, vì sao tôi không nhận được loại vinh hạnh này chứ? Tôi ghen. ”

Những người khác cũng lần lượt nói: “Tôi cũng ghen. ”

Lâm Gia bình tĩnh cong môi cười rộ lên, “Được C vị công khai công nhận thì sao? Cũng đâu kéo thứ hạng của tôi lên được. ”

Nhắc tới chủ đề thứ hạng khiến người ta không vui này, mấy người có thứ hạng không cao trong phòng ai cũng thở ngắn than dài.

Lâm Gia ra ban công phơi khăn tắm và khăn mặt, lúc đi ngang qua Hạ Đông Thiền, đối phương tinh mắt liếc thấy băng dán cá nhân sau cổ cậu, gọi cậu lại hỏi: “Cổ cậu bị sao vậy? ”

Lâm Gia khựng lại, trong lòng dù hơi căng thẳng, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh quay đầu, giơ tay lên sờ sờ gáy mình, chậm rãi mở miệng: “Cậu nói băng dán này hả? Bị đinh ở trêи tường trong siêu thị móc trúng. ”

Hạ Đông Thiền hình như cũng không nghi ngờ, gật đầu mở miệng nói: “Sao cậu chỉ đi siêu thị thôi cũng bị đinh móc vào thế. ”

Bạn cùng phòng ở giường dưới đối phía diện lập tức nói: “Khi còn bé tôi cũng bị cái đinh trêи cửa sổ móc trúng, giờ trêи lưng còn để lại một vết sẹo rất nhạt. ”

Hạ Đông Thiền bị lực chú ý của những người khác dẫn đi, nên chuyện Lâm Gia bị đinh móc trúng coi như qua.

Buổi sáng hôm sau, toàn thể thực tập sinh đồng loạt mặt áo hoodie trắng mà tổ tiết mục mới phát, đầu đội mũ lưỡi trai hoặc trắng hoặc đen, vai mang balo, lên xe buýt xuất phát đi đến công viên trêи đảo.

Công viên tuy là ở trêи núi, nhưng con đường vòng vèo vào công viên cũng đủ rộng rãi, nên nhóm thực tập sinh không cần phải leo núi, ngồi xe cũng có thể vào.

Chỗ ngồi trêи xe lúc xuất phát của mọi người chia theo phòng ký túc xá. Lâm Gia và Hạ Đông Thiền ngồi một hàng, vừa vặn hôm nay thời tiết cũng khá tốt, sau khi xe buýt ra khỏi căn cứ, còn có ánh mặt trời màu vàng kim từ ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong xe.

Lâm Gia ngồi bên trong kéo rèm cửa sổ lại, tựa lưng vào ghế híp ngủ một giấc. Lúc mở mắt ra, xe buýt đã đi lên con đường ngoằn ngoèo trêи núi.

Suy nghĩ đến vấn đề an toàn, tài xế giảm tốc độ xe xuống. Cậu kéo màn ra nhìn ngoài cửa sổ, đã thấy bên đường có rất nhiều cô gái đeo máy chụp hình trêи cổ đang đi bộ lên núi. Nhìn thấy rèm cửa sổ trêи xe được kéo ra, các cô gái nhao nhao ngẩng đầu, không đợi thấy rõ người kia là ai, đã tươi cười mà vẫy tay về phía đó.

Lâm Gia kinh ngạc quay đầu, “Không phải nói công viên sẽ tạm đóng cửa một ngày sao? ”

Hạ Đông Thiền nghe vậy ngồi thẳng người, thân thể lướt qua cậu liếc ra ngoài một lát, một bên mỉm cười lộ ra nụ cười thương hiệu, cách cửa sổ xe đáp lại các cô gái trẻ ven đường, một bên khẽ nói: “Là người hâm mộ, chắc tổ tiết mục để họ đi vào. ”

Sau mười lăm phút, ba chiếc xe buýt của tổ tiết mục dừng ở cửa công viên. Nhân viên an ninh của công viên nhanh chóng kéo đai an toàn ra, cách ly người hâm mộ ở bên ngoài, tài xế mới mở cửa thả thực tập sinh xuống.

Từ một giây bọn họ xuống xe trở đi, tiếng reo hò trùng điệp của những người hâm mộ từ bốn phía vang lên không dứt bên tai. Mọi người bị ngăn cách ở bên ngoài đai an toàn, nhóm trạm tỷ giơ cameras, không buông tha bất kỳ cơ hội chụp hình nào. Fan tản ra nâng cao băng rôn kêu gọi cổ động, cực kỳ hy vọng thực tập sinh cũng có thể nghe được tiếng cổ động thuộc về mình.

Lúc đầu nhóm thực tập sinh hết nhìn đông tới nhìn tây, tò mò tìm kiếm băng rôn cổ động của mình trong đám người hâm mộ, sau đó cũng không quan tâm động tĩnh của người hâm mộ nữa, mà đi bận việc của mình. Đó là tìm kiếm đồng đội trong hơn tám mươi thực tập sinh.


Hai người Giang Liễm và Minh Nhượng dù xét về ngoại hình hay khí chất, đều nổi bật trong đám người thường, nên đặt vào giữa nhóm thực tập sinh cũng được xem là nổi tiếng.

Lâm Gia chỉ liếc mắt, đã thấy hai người kia đứng trong đám đông.

Cậu xuyên qua dòng người đi tới chỗ hai người kia, khóe mắt thoáng nhìn qua thấy những thành viên khác trong nhóm cũng đang đi về phía này. Nên có thể nói, mọi người chỉ cần liếc mắt qua là nhìn thấy hai người họ.

Tám người hợp lại rất nhanh, nhân viên công tác yêu cầu tất cả mọi người phải cùng nhau xét vé, nên tám người chỉ có thể đứng tại chỗ chờ những người khác.

Ánh mắt Khưu Dặc quét qua quét lại trong đám người hâm mộ, sau đó chớp mắt khó hiểu, “Sao trong tay một vài người hâm mộ lại cầm hơn một tấm băng rôn vậy? ”

Lâm Gia hỏi: “Ai? ”

Khưu Dặc hất càm lên, hướng về bên kia ra hiệu.

Đồng đội lại nói: “Thì thích hai người thôi. ”

Khưu Dặc nghi hoặc nhíu mày, “Thích hai người? ”

Đồng đội giải thích: “Thì là pick một cặp đó. ”

Minh Nhượng xen vào, sờ lên cằm khẳng định nói: “Đó không phải thích một lúc hai người, đó là fan CP. ”

“Cái này thì tôi hiểu.” Khưu Dặc dửng dưng cười, “Fan CP nhà ai mà đến nhiều như vậy? ”

Minh Nhượng cũng hơi kinh ngạc, nhẹ chậc một tiếng lẩm bẩm, “Không biết là fan CP nhà ai còn nhiều hơn fan CP của tôi và Giang Liễm đây? ”

Hắn tiến về trước một bước, híp đôi mắt lại, giả vờ để tâm nhìn vào khu vực kia quét qua. Một lát sau, Minh Nhượng lui về đứng cạnh mấy người, trêи mặt đầy vẻ kinh ngạc không thôi, nghiêng đầu nhìn về phía Giang Liễm, “Tôi nhớ trong chương trình cậu và Lịch Nguyên có hỗ động với nhau bao giờ đâu, sao lại có nhiều fan CP tới vậy? ”

Vẻ mặt Giang Liễm thản nhiên, rất thờ ơ, “Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai? ”

Chỉ có mình Lâm Gia là hiểu đã xảy ra chuyện gì, trầm mặc không nói đứng bên cạnh, ra vẻ không liên quan đến mình.

Mấy phút sau, nhân viên công tác tổ chức cho nhóm thực tập sinh xếp hàng vào công viên.

Nhưng mà bốn phía quá mức ầm ĩ, nhân viên công tác dùng sức gân cổ kêu gọi, nhưng vẫn có người không nghe rõ. Bọn họ không thể không để vài thực tập sinh có độ hot ra phía trước ổn định tình hình.

Người hâm mộ lập tức miệng câm như hến khi thấy các thực tập sinh ra hiệu im lặng, hiện trường khôi phục an tĩnh lại rất nhanh. Nhân viên công tác lập tức thở dài một hơi, giơ tay lên bảo bọn họ quay về đội ngũ.

Nhưng mà vào lúc này, trong đám người hâm mộ lại bất ngờ bộc phát ra một tiếng hét đinh tai nhức óc: “Bảo bối Lâm Gia!!! Trêи đầu em đang đội mũ của Giang Liễm sao!!! ”

Lời của tác giả: Fan CP: Vì không để các chị em ở ngôi nhà lụp xụp nữa nên tui đã rất cố gắng phát kẹo rồi. Fan only: Một con fan CP lạc đàn, gián điệp.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.