Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 60: Cậu so với anh trai còn kém xa


Đọc truyện Lăng Thiên Chiến Thần – Chương 60: Cậu so với anh trai còn kém xa

“Dung Thành rộng lớn như vậy, cô ấy có thể đi đâu chứ? Kiếm chỗ ngủ đi đã, tôi không muốn thiếu ngủ mà chết đâu!”

Tôn Minh cười cười: “Yên tâm đi Mạnh thiếu gia, tôi đã tìm hiểu rồi, biệt thự số một núi Thiên Khuyết là biệt thự tốt nhất của Dung thành này đấy ạ, cũng chỉ có ở đó mới phù hợp với thân phận của cậu!”

Mạnh Hải hài lòng ừ một tiếng: “Vẫn là tin tức của tên tiểu tử nhà ngươi linh động, chịu khó đi theo thiếu gia tôi đây thì khi trở về thủ đô sẽ không thiếu phần của cậu đâu!”

“Đa tạ thiếu gia!” Tôn Minh đôi mắt say mê như vầng trăng khuyết: “Có thể theo hầu Mạnh thiếu gia là vinh hạnh của tôi!”

Rất nhanh chóng, chiếc xe dừng ở biệt thự số một!

Tôn Minh bước xuống trước, sau đó niềm nở mở cửa xe cho Mạnh Hải!

“Mạnh thiếu gia, chúng ta đến rồi!”

Mạnh Hải xuống xe, nhìn căn biệt thự phía trước, rất hài lòng gật đầu.

“Không tệ! Tên tiểu tử nhà ngươi cũng đc đấy!”

Được khen, Tôn Minh cười hì hì,vừa định dẫn Mạnh Hải bước vào thì phát hiện bên trong biệt thự hình như có người.

“Chuyện gì thế này? Không phải cậu nói đã sắp xếp rồi sao?” Mạnh Hải cũng phát hiện có điều bất thường, sắc mặt hơi trầm xuống.

“Mạnh thiếu gia, cái này, cái này.” Tôn Minh hoang mang.

Hắn cùng Mạnh Hải đi với nhau, thì sắp xếp trước thế quái nào được!

Chỉ là nghe đồn căn biệt thự số một núi Thiên khuyết của Dung Thành không ai đủ tư cách ở nên mới dẫn Mạnh Hải đến, chuẩn bị sẵn mấy lời ba hoa.

Lại không nghĩ rằng lại có người nhanh chân đến trước!

Nhìn sắc mặt nặng nề của Mạnh Hải, Tôn Minh cắn rang: “Mạnh thiếu gia yên tâm đi, bất luận kẻ nào dám nhanh chân đến trước, tôi đều sẽ đá hắn ra khỏi đây! Ngoài cậu ra, làm gì có ai xứng ở chỗ này?”


Nói rồi, hắn bước nhanh về phía cửa chính của biệt thự.

Để lấy lòng Mạnh Hải, bằng mọi giá hắn phải làm!

Cốc cốc cốc!

Không nghĩ ngợi gì, hắn đứng trước cửa gõ mạnh.

Mạnh Hải nhìn thấy vậy cũng không nóng vội, đứng ở bên cạnh chờ đợi.

“Bực quá, ở trong là một lũ điếc hay sao? Không ai nghe thấy gì à?”

Thấy bên trong vẫn không có động tĩnh gì, Tôn Minh bắt đầu mất kiên nhẫn.

Vừa định gõ tiếp thì cánh cửa mở mạnh ra, khiến hắn tí thì ngã ngửa!

“Cậu chủ nhà tôi đang nghỉ ngơi, vui lòng giữ yên lặng.”

Lâm Khuê thò đầu ra, khuôn mặt lạnh tanh nhắc nhở!

“Ây da, cũng chịu ra rồi à!”

Tôn Minh tức giận, nhưng nhìn thân hình cao lớn của Lâm Khuê cũng không để ý.

“Có người là tốt rồi, tôi còn tưởng chỉ toàn một lũ điếc.”

Tôn Minh lạnh nhạt lườm Lâm Khuê, hắn ta lấy ra một sấp tiền lớn từ trong ví, không nói không rằng dúi vào tay Lâm Khuê.

“Nghe cho rõ đây, căn biệt thự này tôi trưng dụng rồi! Cầm số tiền này, rồi nhanh chóng cút khỏi đây, giao lại căn biệt thự cho tôi.”


Tôn Minh bộ dạng tự cao, hình như đã quên rằng, người có thể ở trong căn biệt thự này, lẽ nào thiếu tiền sao?

Quả nhiên, Lâm Khuê nheo mắt, nhìn Tôn Minh như nhìn một thằng ngu vậy.

Không nghĩ ngợi gì, ầm một tiếng đóng cửa lại!

Tôn Minh đần người ra, trong tay cầm đống tiền, trông như một tên ngốc!

“Thế này là thế nào? Dám xem thường tôi?”

Tôn Minh tức giận, cất đống tiền vào túi quần, lại bắt đầu đập cửa.

Nếu như lần trước chỉ là để lấy lòng Mạnh Hải, thì lần này là để lấy lại danh dự cho bản thân!

Hắn đường đường là đại thiếu gia nhà họ Tôn, trước mặt Mạnh Hải rất e dè, nhưng hắn không nghĩ rằng cái Dung Thành cỏn con này lại có kẻ dám khinh thường hắn!

“Mẹ nó, mở cửa cho ông đây, căn biệt thự này hôm nay ông đây nhất định phải có được!”

Tôn Minh bực bội, cố tình dùng chân đạp cửa!

Rất nhanh chóng, xunh quanh chỉ toàn tiếng ầm ầm gõ cửa!

Kẹt kẹt!

Cánh cửa biệt thự lại mở ra, cùng với đó Lâm Khuê cũng lại một lần nữa xuất hiện, trông như một vị thần canh cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm Tôn Minh.

“Tranh thủ lúc tôi chưa nổi giận, mau chóng cút khỏi đây! Bằng không, ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu chủ tôi, thì cậu đáng tội chết!”

Ngữ khí Lâm Khuê sắc lạnh, đây còn là nghe lời Diệp Thiên hạ thấp thân phận mình rồi. Còn không thì tên Tôn Minh kia đã không sống được rồi.


“Tội chết? Thật buồn cười!” Tôn Minh khinh rẻ hừ một tiếng: “Anh là cái gì, có tư cách gì mà dám nói với tôi như vậy? Tôi cho anh cơ hội cuối cùng! Hoặc là tự giác giao căn biệt thự lại! hoặc là tôi cho người đến ném anh ra khỏi đây!”

Tôn Minh vênh váo tự đắc nhìn Lâm Khuê, giọng điệu thì bất cần.

“Thời gian của tôi có hạn, mau chọn đi!”

Trông bộ dạng của hắn, Lâm Khuê lạnh lùng hừ một tiếng, đột nhiên tiến một bước, nắm lấy cổ hắn nhấc lên.

“Chỉ dựa vào cậu sao? Chưa tới mức đó được đâu!”

Nói rồi, cánh tay anh nhẹ nhàng dùng lực, Tôn Minh bị anh ném ra ngoài, ngã vào bãi phân chó!

“Cút! Nếu không lần sau sẽ không còn cái may mắn này đâu!”

“Khụ Khụ!” Tôn Minh ho hai tiếng, chật vật đứng dậy, mặt tối sầm lại.

Mạnh Hải đứng cách đó không xa, cũng nhíu mày.

“Mẹ mày, mày biết tao là ai không? Tao là đại là đại thiếu gia của nhà họ Mạnh ở thủ đô, có bản lĩnh thử động vào tao một lần nữa xem? Cho dù ở đây là Dung thành, tao cũng sẽ khiến mày sống không được chết cũng không xong!”

Quá tức giận, Tôn Minh liền lấy uy danh của dòng họ ra đe dọa.

Mặc dù, nhà họ tôn ở thủ đô chỉ thuộc hạng hai nhưng ở cái Dung Thành nhỏ bé này, lại có thể xem là bá chủ.

Cách này trước đây có thể là rất hiệu quả!

Chỉ tiếc là người hắn gặp lần này là Lâm Khuê.

“Chỉ là nhà họ Tôn hèn mọn, lợi hại lắm à? Mau cút cho tôi, nếu không, tôi không ngại thay người nhà ngươi dạy cho cậu một bài học đâu!”

Lâm Khuê giọng điệu đã không còn kiên nhẫn, đối với anh mà nói, kể cả mấy dòng họ lớn ở thủ đô có đến đây, anh cũng không sợ.

Huống hồ chỉ là nhà họ Tôn hèn mọn?

Nếu như làm phiền giấc ngủ cậu chủ tôi, chỉ là một câu thôi, thì đến cả nhà họ Tôn ở thủ đô cũng bị xóa sổ!


“Mẹ nó, tao thấy mày chán sống rồi đấy.”

Đây là lần đầu Tôn Minh bị người khác coi thường, xấu hổ hóa tức giận, liền muốn động thủ, nhưng nhìn thấy Mạnh Hải tiến đến, vờ như cười nhìn Lâm Khuê.

“Người anh em này khẩu khí quả không nhỏ! Lúc nãy là người anh em của tôi đường đột rồi, tôi xin lỗi anh!”

Mạnh Hải giọng nói điềm đạm, không thể đoán được suy nghĩ của hắn.

Mà những lời của hắn khiến Tôn Minh giật mình, chẳng nhẽ Mạnh thiếu gia đổi tính? Đây hình như không phải bản tính của hắn?

Hắn vẫn còn nghi ngờ nhưng lại Mạnh Hải lại nói tiếp.

“Người anh em, căn biệt thự này tôi rất thích, chi bằng anh nhường cho tôi đi! Nhà họ Mạnh ở thủ đô, cảm kích vô cùng!”

Nói là như thế, nhưng gương mặt Mạnh Hải không có chút gì là thương lượng cả mà giống như ra lệnh vậy.

Không chỉ có vậy, hắn còn cố tình nhắc đến uy danh của nhà họ Mạnh, mục đích là để Lâm Khuê thấy khó mà rút lui!

Dĩ nhiên, là một trong năm dòng họ lớn nhất ở thủ đô, nhà họ Mạnh ở khắp Long Quốc đều có tiếng nói và danh tiếng.

“Ồ? Cậu là người nhà họ Mạnh?”

Quả nhiên, Lâm Khuê bỗng nhiên nhíu mày.

“Mạnh Thiên là gì của cậu?”

Nghe thấy vậy, Mạnh Hải cười với vẻ không có gì là bất ngờ, hắn nghĩ rằng Lâm Khuê đã sợ!

“Không sai, tôi đúng là người nhà họ Mạnh, còn Mạnh Thiên là anh của tôi, anh em ruột thịt!”

Lúc này, Mạnh Hải cho rằng đã chắn chắn có trong tay căn biệt thự này.

Đang tính nói tiếp, nhưng thấy Lâm Khuê hừ một tiếng.

“Nói thật, cậu so với anh trai còn kém xa!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.