Đọc truyện Lăng Thiên Chiến Thần – Chương 29: Một đêm không ngủ kêu gọi bạn bè
Từ lão phu nhân nhướn mày, muốn phản bác, nhưng hoàn toàn không có cách nào mở miệng được.
Không thể phủ nhận tên Diệp Thiên kia thực sự có chút bản lĩnh.
Nếu không thì, nhà họ Hồ, nhà họ Triệu, nhà họ Lâm không thể liên tiếp chịu thua trong tay hắn.
Đến mức cả nhà họ Dương cũng lật thuyền trong mương!
“Vậy thì ông chủ họ Dương cho rằng, chúng ta nên làm gì bây giờ đây?”
Dương Hải Sơn lắc đầu: “Lão phu nhân, câu này nên hỏi bà mới đúng. Cả hai nhà chúng ta và Diệp Thiên đã bước tới nước phải một sống một còn, cho nên phải toàn lực đối phó thôi! Thậm chí, còn phải cầu cứu viện ấy chứ!”
Bà cụ Từ nhướn mày, nhà họ Từ liên thủ với nhà họ Dương đối phó với Diệp Thiên mà còn phải cầu cứu viện, thì không phải khiến người khác chê cười hay sao?
“Vậy ông muốn ra tay lúc nào đây?”
Dương Hải Sơn trầm ngâm một lát: “Hai mươi sáu ngày sau, là ngày dỗ của Từ Thiên Thành!”
Cái gì chứ?
Tất cả mọi người hít một hơi sâu.
Ra tay vào ngày dỗ của Từ Thiên Thành thì không phải vả mặt Từ gia hay sao?
Từ lão phu nhân trong lòng không vui, đang muốn mở miệng phản bác thì giọng nói của Từ Vĩ Phong bỗng nhiên vang lên.
“Ông chủ họ Dương chủ quả nhiên quyết đoán, có cùng suy nghĩ với tôi!”
Nhìn thấy Từ Vĩ Phong bước đến đây, thì người của nhà họ Từ nhanh chóng đứng lên chào đón.
“Anh tria, nếu chọn ngày hôm đó, không phải tăng thêm ý chí cho Diệp Thiên, còn huỷ hoại hết uy phong của nhà họ Từ sao?”
Bà cụ Từ kinh ngạc mở miệng.
Từ Vĩ Phong liếc nhìn Dương Hải Sơn một cái, đôi mắt đầy ý tứ.
“Diệt cỏ, phải diệt tận gốc!”
“Không sai!” Dương Hải Sơn lóe lên ánh sáng trong mắt. “Diệt cỏ, phải diệt tận gốc! Giết người, phải vạch trần động cơ.”
Gia chủ nhà họ Lí – Lí Sùng Ninh đi qua đi lại trong đại sảnh, vô cùng hoảng loạn.
Diệp Thiên khí thế hung hăng, chẳng lẽ hắn thực sự chỉ muốn đòi lại công bằng cho Từ Thiên Thành hay sao?
Hay là mục tiêu của hắn là bốn gia tộc lớn?
Nghĩ đến lời mời của Thiên Minh, ông ta nhất thời ngay không biết nên làm gì mới đúng!
“Hiếm khi thấy giờ này ông chủ Lí còn chưa ngủ, không lẽ đang có tâm sự gì hay sao?”
Âm thanh bình thản vang lên, Lí Sùng Ninh khẽ nhướng mày đi ra đại sảnh và trông thấy Từ Vĩ Phong đứng ở trước cửa, khóe miệng mang theo ý cười.
“Từ Vĩ Phong? Đến cả ông cũng ngồi không yên nữa.” Lí Sùng Ninh lên tiếng, sắc mặt hơi khó coi.
Nghĩ cho kĩ thì ông ta không muốn quấy vũng nước đục này lên.
“Lúc khai thác phía bắc của thành phố, đến một bát canh cũng không đến lượt nhà họ Lí nên trong lòng ông nhất định không phục phải không?”
Nghe thấy vậy Lí Sùng Ninh khẽ nhướng mày: “Điều kiện!”
Từ Vĩ Phong cười thần bí: “Nhà họ Lí dốc hết sức đối phó Diệp Thiên!”
Quả nhiên, Lí Sùng Ninh lặng lẽ nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu.
“Đừng trách tôi nói thẳng, nếu như Diệp Thiên dám nói ra thì nhất định không sợ bốn gia tộc chúng ta liên thủ lại. Vì một mảnh đất bên ngoài, mà đặt cược cả nhà họ Lí thì ông nghĩ có đáng không? “
Từ Vĩ Phong không nghĩ vậy, khóe miệng nhếch lên.
“Nếu vậy thì không phải còn có Diêm La hay sao?”
Nghe được hai chữ Diêm La, Lí Sùng Ninh trợn tròn mắt, không thể tin được.
“Ông, đến Diêm La mà ông cũng mời được sao?”
Diêm La, là một sát thủ giết người không ghê tay.
Người này luôn xuất quỷ nhập thần, không thấy hình dáng, không ai biết thân phận thực sự của ông ta.
Có điều Diêm La luôn đeo một chiếc mặt nạ!
Ngay cả bốn gia tộc lớn, cũng cực kỳ kiêng kị người này.
Mà nhà họ Từ lại mời được Diêm La!
Vì một tên Diệp Thiên, ông ta muốn khiến toàn bộ Dung Thành đến long trời lở đất hay sao?
Khóe miệng của Từ Vĩ Phong mang theo nụ cười, dường như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay: “Ông chủ Lí, bây giờ, ông có thể đưa ra lựa chọn hay chưa?”
Lí Sùng Ninh lặng lẽ nhìn chăm chú, mơ hồ có chút ánh sáng!
…
Gia chủ họ Triệu – Triệu Minh Sinh trước nay không tranh quyền thế.
Với lời mời của Thiên Minh, ông ta đã sớm bỏ qua từ lâu, lúc này cũng buồn ngủ rồi.
Ông ta cũng mặc kệ tên Diệp Thiên hay không Diệp Thiên kia, chỉ cần người khác không đụng vào nhà họ Triệu thì ông ta không quan tâm.
“Ông chủ Triệu, cố nhân đến gặp, ông không ra gặp mặt hay sao?”
Âm thanh lãnh đạm vang lên, khiến cho Triệu Minh Sinh vốn dĩ đang ngủ say…
Trong chớp mắt giật mình tỉnh lại.
“Ai, ai vậy?”
Ông ta vừa nói, tay phải vừa lặng lẽ sờ súng ngắn ở dưới gối đầu.
“Ha ha, ông chủ Triệu thật là quý nhân hay quên mà, nhà họ Liễu từ biệt mới ba năm mà thôi, ông đã quên tôi rồi sao?” Giọng nói lạnh lẽo lại vang lên, âm thanh vang lên trong bóng đêm thật sự đáng sợ.
“Ông là… Diêm La?”
Triệu Minh Sinh nhướng mày, vội vàng từ trên giường bước xuống, đẩy cửa ra, chỉ thấy một bóng dáng như có như không đứng trong bóng tối.
Mơ hồ có thể thấy mặt nạ ngũ sắc!
“Diêm La, ông, sao ông còn dám trở về? Nếu bị ai phát hiện, thì chúng ta tiêu đời đó.” Triệu Minh Sinh chau mày, cuống quýt.
“Vì sao tôi không dám trở về chứ?” Diêm La bật cười.
“Hiện giờ Thanh Long không ở Dung Thành, có ai là đối thủ của tôi nữa hả?”
“Thế nhưng…” Triệu Minh Sinh vẫn không yên tâm.
“Không nhưng nhị gì cả!” Diêm La cắt đứt lời ông ta: “Hai mươi sáu ngày sau, nhà họ Từ sẽ cùng Diệp Thiên quyết đấu sống chết, tôi hi vọng ông đứng về phía nhà họ.”
“Dựa vào cái gì?” Triệu Minh Sinh biến sắc: “Đó là chuyện của bọn họ, nhà họ Triệu không muốn xen vào!”
“Ông không có lựa chọn đâu!” Giọng nói lạnh lùng của Diêm La khiến cho sắc mặt của Triệu Minh Sinh tái nhợt.
“Kể từ đêm hôm đó của ba năm trước đây, ông đã không còn lựa chọn nữa rồi! Nhớ kỹ, hai mươi sáu ngày sau, phải toàn lực ứng phó. Nếu không nhà họ Triệu sẽ bị xóa tên tại Dung Thành!”
Nói xong, âm thanh kia dần dần biến mất, bóng dáng mơ hồ dường như cũng biến mất trong bóng đêm!
Triệu Minh Sinh siết nắm tay thật chặt, đấu tranh nội tâm day dứt.
Tại nhà họ Dương, Dương Hải Sơn đặt điện thoại xuống, rốt cục cũng thở phào một hơi dài.
“Cha, ông ngoại nói thế nào?”
Dương Kiều Kiều đứng cạnh Dương Hải Sơn hỏi với vẻ chờ mong.
Dương Hải Sơn cười đắc ý: “Con yên tâm đi, ông ngoại của con đã đồng ý cho cậu của ngươi từ thủ đô qua đây, ngày mai sẽ có thể đến nơi.”
“Thật sao?” Dương Kiều Kiều vui mừng khôn xiết!
“Con nghe nói hình như cậu làm huấn luyện viên ở chiến khu Thanh Long phải không cha? Có cậu chống lưng, con xem tên Diệp Thiên đó còn dám hống hách cỡ nào.”
Dương Hải Sơn ừ một tiếng, ánh mắt vô cùng sắc lạnh.
Cậu ta là át chủ bài, là người nhà của bố vợ ông ta tại thủ đô.
Lúc này, có cậu em vợ tự mình ra trận, đối phó với Diệp Thiên, quả thật dễ như trở bàn tay!
Đêm nay, nhất định là một một đêm không mất ngủ!
Nhà họ Từ và nhà họ Dương vì đối phó Diệp Thiên mà kêu gọi bạn bè khắp nơi.
Có thể tưởng tượng, hai mười sáu ngày sau, Dung Thành nhất định nổi lên sóng gió.
“Thưa anh, tối nay Dung Thành dường như rất náo nhiệt đó!”
Lâm Khuê đứng bên cạnh Diệp Thiên nói đầy ẩn ý.
Diệp Thiên ừ một tiếng, trên mặt không hề có chút gợn biểu cảm nào.
“Náo nhiệt một chút cũng tốt mà, nếu không thì sẽ không có ý nghĩa gì nữa!”
Vừa nói Diệp Thiên vừa quay người đi vào bên trong biệt thự!
“Kể từ hôm nay cho tới ngày dỗ của Thiên Thành, tôi không tiếp khách! Trông chừng lũ mưu kế kia, dám bỏ trốn thì giết không tha.”
“Vâng!”
Màn đêm từ từ buông xuống, mọi chuyện ngày hôm nay Diệp Thiên làm đã được đồn đi khắp Dung Thành.
Chỉ rong vài giờ đồng hồ đã truyền tới khắp các con phố lớn nhỏ.
Trong chốc lát bất kể là Ti vi, báo chí, điện thoại.
Hay là đầu đường cuối ngõ, đều bàn luận tin tức về Diệp Thiên!
Một mình tiêu diệt nhà họ Hồ và nhà họ Triệu, cũng huỷ hoại nhà họ Dương, còn khiến cho nhà họ Từ phải đến cúng bái trước mộ phần của Từ Thiên Thành vào ngày dỗ của anh.
Báo đạo như thế, không một ai có thể sánh kịp.
Dung Thành xây dựng gần trăm năm, Diệp Thiên lại là người đầu tiên!
Tương tự như thế, về thân thế của Diệp Thiên, lại càng khiến mọi người lao đao tự hỏi.
Có thể dù người có thủ đoạn âm mưu đầy thâm ý, nhiều lắm thì chỉ có thể moi ra được tin, Diệp Thiên là con nuôi Diệp gia mà thôi.
Về chuyện hắn tòng quân trong mười năm đã xảy ra chuyện gì, thì vẫn luôn là một điều bí ẩn!