Đọc truyện Lăng Thiên Chiến Thần – Chương 1:
Tại sân bay Dung Thành đang cực kỳ đông đúc.
Tất cả lãnh đạo của các khu vực, các tập đoàn lớn trong thành phố đều chỉnh tề xếp thành hai hàng. Ai cũng nghiêm chỉnh đứng đợi với vẻ mặt nghiêm túc.
Thị trưởng Cổ Vi Dân của Dung Thành cũng đứng tại đó, mắt nhìn chằm chằm vào cửa máy bay, mòn mỏi trông ngóng.
Đội hình lớn như vậy thu hút rất nhiều người chú ý.
“Ấy, sao bên kia lại có nhiều lãnh đạo như vậy? Có gì đặc biệt sao?”
“Cậu không biết tin gì à? Ngài Lăng Thiên sắp trở về Dung Thành rồi! Chắc chắn hôm nay tất cả lãnh đạo đều tập trung ở đây để đón ngài Lăng Thiên đấy.”
“Thật à? Ngài Lăng Thiên là đại tướng trẻ tuổi nhất trong bốn chiến khu đấy, nghe nói anh ấy còn chưa tới ba mươi tuổi! Không ngờ hôm nay tôi có thể tận mắt thấy anh ấy, đúng là lời to!”
Nhưng mọi người đợi hết hành khách này cho tới hành khách khác, cuối cùng đến cả phi hành đoàn cũng xuống máy bay rồi mà vẫn không thấy bóng dáng đại tướng đâu. Thậm chí còn không thấy ai mặc quân phục cả.
Bầu không khí bắt đầu trở nên lúng túng.
“Không phải bỏ lỡ anh ấy rồi chứ? Hay là nhầm chuyến bay?”
Không biết là ai lên tiếng hỏi.
Đội ngũ đón tiếp hoành tráng nhìn nhau, ai cũng tỏ vẻ không biết phải làm sao.
Nhưng dù thế thì cũng không ai dám rời đi.
Ở cách đó không xa, một chàng trai trẻ có khuôn mặt kiên định, ánh mắt sâu thẳm im lặng quan sát mọi việc.
Sau lưng anh, một người đàn ông vạm vỡ vừa cúp điện thoại.
“Tra được chưa?”
Diệp Thiên hỏi.
“Thưa, đã tra được rồi! Là… là Tô tiểu thư đã tiết lộ tin tức.” Người đàn ông khôi ngô này giữ thái độ cực kỳ cung kính với người trẻ tuổi trước mặt.
Khóe miệng của Diệp Thiên hơi xệch xuống, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Có cần chào hỏi mấy hãng truyền thông ở đây không ạ?” Lâm Khuê hỏi tiếp.
“Không cần, cứ theo ý cô ấy đi, những người này muốn chờ thì cứ để họ chờ.”
“Vâng.” Lâm Khuê cúi đầu nín cười.
Trên thế giới này, người có thể khiến anh ấy cam chịu như thế, e là chỉ có mỗi Tô tiểu thư mà thôi…
Hai người vào trong một chiếc xe Jeep hạng thường.
Xe rời khỏi sân bay, nửa tiếng sau mới đi vào thành phố.
Hơn mười năm không trở về, Dung Thành thay đổi rất nhiều. Nền kinh tế Long Quốc phát triển nhảy vọt, những thành phố nhỏ trước kia đã thay đổi hoàn toàn, trở thành đô thị hiện đại hóa, khắp nơi đều là phong cảnh rực rỡ.
Có điều khi nhìn thấy sự thay đổi này, Diệp Thiên lại không vui nổi.
Mấy năm trước, biên giới Long Quốc bị xâm phạm, anh đem theo các tướng sĩ Long Quốc hăng hái chiến đấu hy sinh, cuối cùng mới dành thắng lợi.
Anh tưởng mình có thể nghỉ ngơi một chút, không ngờ đúng lúc này lại nghe được tin Từ Thiên Thành đã qua đời…
Từ Thiên Thành, cậu hai nhà họ Từ, người bạn quá cố của Diệp Thiên.
Một năm trước trong một chiến dịch quan trọng, Từ Thiên Thành đã đỡ mấy viên đạn thay cho Diệp Thiên.
Sau chiến dịch đó, Từ Thiên Thành bị tàn tật cả đời, sau đó đành chuyển nghề về quê sinh sống.
Đêm trước khi đi, hai người nâng cốc say sưa bên nhau, Từ Thiên Thành đưa anh xem một tấm hình, bức hình chụp một cô gái trẻ tuổi nhẹ nhàng dựa lưng vào Từ Thiên Thành, cười tươi như hoa.
Từ Thiên Thành cười nói, đợi đến khi trở về là anh có thể lấy cô ấy làm vợ, dặn Diệp Thiên dù thế nào cũng phải trở về uống rượu mừng.
“Anh Diệp, đây chính là cô gái tôi yêu nhất đời này, vì cô ấy, tôi sẵn sàng đầu rơi máu chảy…”
“Anh Diệp, không giấu gì anh! Thật ra nguyên nhân quan trọng nhất khiến tôi đi lính là để bà nội nhìn tôi với ánh mắt khác xưa…”
“Khi còn bé, bà nội tôi chê tôi có tính nhát gan, yếu đuối, mặt nào tôi cũng không bằng anh cả. Để chứng minh mình cũng là người dũng cảm, tôi đã gạt gia đình đi đăng ký vào quân đội, cuối cùng tôi cũng lập công…”
“Tôi vui sướng mang huy chương về khoe với bà nội, mong bà nội sẽ cùng tôi chia sẻ niềm vui này. Nhưng không ngờ bà nội lại cho tôi một bạt tai, giận dữ mắng tôi rằng, tôi làm mấy chuyện vô nghĩa này thì có ích lợi gì? Bà bảo tôi dù tôi có giỏi giang hơn nữa thì trong mắt bà tôi cũng không bao giờ bằng được Từ Thiên Minh!”
“Từ Thiên Minh là anh cả của tôi, là người anh cùng cha khác mẹ…”
“Lúc đó tôi mới biết, không phải bà nội ghét tôi do tính cách nhát gan yếu đuối, mà là ghét xuất thân của tôi…”
“Thân phận của mẹ tôi thấp kém, trong mắt bà nội, người như thế không xứng với nhà họ Từ… Anh Diệp, anh nói tôi nghe xem, có phải có những người sinh ra là đã là một sai lầm hay không? Ví dụ như tôi chẳng hạn…”
“Nhưng tôi không trách bà nội, cũng không trách anh cả, dù từ trước đến giờ bà nội chưa từng khen tôi một câu nào, dù từ trước đến giờ anh cả chưa từng tỏ ra niềm nở với tôi…”
“Bởi vì dù có thế nào thì bây giờ họ vẫn là người thân duy nhất của tôi trên đời này…”
Đây lần cuối cùng hai người gặp nhau.
Sau khi Từ Thiên Thành đi được vài ngày, Diệp Thiên nhận được một bức thiệp cưới, bên trong có kẹp một tấm hình, là bức hình cưới chụp cậu ấy và người mình yêu.
Mặt sau tấm hình có một hàng chữ, viết rằng dù thế nào Diệp Thiên cũng phải đến dự đám cưới.
Diệp Thiên đã chuẩn bị tới nơi hẹn.
Nhưng khi chỉ còn cách một ngày nữa, anh đột nhiên nghe tin báo tử của Từ Thiên Thành!
Từ Thiên Thành đã chết!
Diệp Thiên kinh hoàng, lập tức phái người tìm hiểu tin tức.
Dựa vào tin tức anh điều tra được, đôi mắt của Từ Thiên Thành bị móc ra, nguyên nhân cái chết không rõ.
Còn cô gái định kết hôn với Từ Thiên Thành lại như không có chuyện gì xảy ra, ngay lập tức lấy người anh trai cùng cha khác mẹ của Từ Thiên Thành — — Từ Thiên Minh!
Khi giải thích về cái chết của Từ Thiên Thành, nhà họ Từ viện lý do là cậu ấy say mê sắc đẹp của chị dâu nhưng không thể có được, sau khi uống rượu lái xe nên bị tai nạn xe cộ khiến hai mắt bị mù. Cậu ấy không còn mặt mũi nào gặp người nhà nên đành xấu hổ tự sát!
Nhưng sao một lý do vụng về như vậy có thể lừa được Diệp Thiên?
Mặc dù Từ Thiên Thành đã chết được một năm rồi, Diệp Thiên vẫn không thể quên được chuyện này!
Lần này xuất ngũ trở về, anh muốn điều tra chân tướng, trả lại sự trong sạch cho người anh em cùng vào sinh ra tử với mình!
“Mười ngày nữa anh trai của Từ Thiên Thành, Từ Thiên Minh sẽ tổ chức đám cưới, hiện giờ nhà họ Từ khá hào hứng.” Lâm Khuê nhỏ giọng báo cáo.
“Vậy sao?”
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh như băng. Anh vuốt ve cái nhẫn ngọc trên ngón trỏ, đây là món quà Từ Thiên Thành tặng anh trước khi xuất ngũ.
“Nếu là đám cưới, thì tất nhiên tôi phải đến nhà thăm hỏi rồi… Đến nhà họ Từ!”
….
Nhà họ Từ là một trong bốn dòng họ lớn nhất Dung Thành, có thể nói là dòng họ có thể một tay che trời trong lĩnh vực bất động sản.
Dù là quyền lực hay độ giàu có thì cũng hiếm có dòng họ nào ở Dung Thành có thể hơn được.
Mười ngày sau chính là đám cưới của cậu cả Từ Thiên Minh, đây chính là ngày vui của cả đất Dung Thành.
Bắt đầu từ hôm nay, cả nhà họ Từ đã bận rộn sửa soạn.
“Đúng là đông vui quá!”
Chiếc xe Jeep đỗ ở trước cổng biệt thự xa hoa ở trung tâm thành phố.
Diệp Thiên và Lâm Khuê vừa xuống xe đã thấy bốn năm người vây quanh cửa nhà họ Từ để treo đèn lồng và treo bảng tiếp đón.
Thỉnh thoảng còn có tiếng cười đùa vọng ra từ trong biệt thự.
“Xương cốt của Thiên Minh còn chưa hết lạnh, bọn họ lại tổ chức đám cưới…” Giọng nói của Diệp Thiên bình tĩnh, nhưng người anh lại toát ra cảm giác lạnh lẽo thấu xương!
“Hay là để tôi gọi từng người lo việc nhà họ Từ ra để cậu hỏi chuyện?” Lâm Khuê nhỏ giọng đề nghị.
Diệp Thiên khẽ lắc đầu: “A Khuê, cậu biết con người sợ hãi nhất là khi nào không?”
Lâm Khuê suy nghĩ, sau đó trả lời: “Khi đối mặt với cái chết?”
Diệp Thiên nheo mắt lại: “Sai rồi, là khi muốn chết mà vẫn không chết được!”
Nói xong, anh bước về phía nhà họ Từ!
Lâm Khuê đi theo phía sau, nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Xem ra là anh ấy muốn tự ra tay…
“Mấy người còn đứng ngây ra ở đó làm gì? Nhanh làm việc, đây chính là bức hoành được chính thị trưởng tặng, phải nhanh chóng treo lên!”
“Tên nhóc này cậu nhẹ tay một chút, chiếc đèn lồng này là do cụ bà tự mình chọn đấy, làm hỏng là cậu chết chắc.”
Ở cửa biệt thự, quản gia Từ Phúc của nhà họ Từ đang chỉ huy người làm.
Ông ta nghiêng đầu thì chợt thấy hai người sải bước đi vào trong biệt thự.
“Hừ, các người đang làm gì? Đây là nhà họ Từ, không phải chợ bán thức ăn.” Từ Phúc bước lên hai bước chặn trước mặt Diệp Thiên và Lâm Khuê.
“Bên trong còn đang bận việc, chỉ cần làm hỏng một món đồ thôi, các người có bồi thường nổi không? Cút mau!”
Thấy bọn họ ăn mặc bình thường nên Từ Phúc không nói năng lễ độ chút nào.
“Láo xược, ông…”
Lâm Khuê tức giận nhìn Từ Phúc, đang định ra tay thì bị Diệp Thiên cản lại.
“Tôi là Diệp Thiên, đến nhà họ Từ thăm bạn cũ.”
“Diệp Thiên? Chưa nghe bao giờ!” Từ Phúc khinh thường trừng mắt liếc Diệp Thiên một cái: “Cút mau, một tên nông dân như cậu mà cũng có bạn trong nhà họ Từ à? Đầu óc có vấn đề hay sao?”
Diệp Thiên không để ý, chỉ đi thẳng vào trong.
Lâm Khuê ở phía sau cứ đi tiến lên trước chặn trước mặt Từ Phúc như ngọn núi sừng sững, khiến cho ông ta không dám động đậy.
“Ông nên mừng vì hôm nay anh ấy không muốn xuống đao giết người đấy.”
Nói xong, cậu ta quay người đi theo Diệp Thiên vào trong cửa chính.
“Cậu! Được lắm, dám đến nhà họ Từ gây chuyện, các cậu chán sống rồi đúng không?!”
Từ Phúc tức giận, giận dữ vừa đuổi theo vừa mắng chửi.
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên.
“Từ Phúc, bên ngoài đã sửa sang được chưa? Thức ăn đã đủ rồi, chỉ cần chờ bà nội ra là có thể khai tiệc.”
Một cô gái trẻ tuổi đi từ trong biệt thự đi ra, cô ấy mặc một cái váy đỏ dài quá đầu gối, trang điểm một cách trang nhã, trông rất đoan trang nhưng không mất đi vẻ diễm lệ.
“Đây là… Có chuyện gì thế?” Thấy cảnh này, cô hơi sửng sốt.
“Cô chủ, hai người này muốn tới nhà họ Từ chúng ta tìm người, còn định xông vào bên trong nữa!”
Từ Phúc nhanh chóng chạy tới trước mặt cô gái kia, hơi khom người cung kính.
“Vậy à?” Cô gái nhìn Diệp Thiên từ đầu tới chân, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: “Mấy ngày nay trong nhà có việc, không tiếp khách, mời mọi người đi cho!”
Nói xong, cô quay người đi vào.
“Cô tên là Lâm Tuyết đúng không?” Diệp Thiên chậm rãi mở miệng, hai mắt sắc như đao khắc lên người cô gái kia.
“Anh là ai?” Lâm Tuyết xoay người, có vẻ ngạc nhiên.
Diệp Thiên không trả lời, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
Người trước mặt, giống y đúc như trong tấm ảnh mà Từ Thiên Thành đưa cho anh xem.