Đọc truyện Lang Thang Trong Nỗi Nhớ – Chương 22
Chương 22:
“Mấy hôm nay Diệp đi đâu vậy?”
Tôi đang ngồi trong nhà nghe nhạc cho quen âm thanh, Hoàng đứng ngoài cổng nhìn vào hỏi chuyện.
“Tớ ở trường học nhảy nhót.”
Cậu ấy cười hiền, đứng khụy lại, thò tay vào trong cổng:
“Tớ tới xem được không?”
“Thôi, ngại lắm. Tớ nhảy xấu như ma. Để hôm nào biểu diễn cậu sẽ biết.”
“Mặc kệ, chiều mai tớ ở lại trường xem.”
Tôi ra ngoài mở cổng cho cậu ấy vào chơi nhưng Hoàng về luôn. Rõ ràng khoảng cách giữa hai đứa gần gũi như thế, vẹn nguyên như thế, nhưng tôi lại không thấy có gì đó nhen nhóm như hồi chiều.
Lạ thật!
Sáng hôm sau Hoàng đã đợi sẵn ở cổng, cậu ấy đề nghị chở tôi vì chiều cùng về muộn. Chiều nào tập xong người mỏi rã rời, có đứa cắp về tốt quá. Tôi lên xe luôn. Lần này tôi với Hoàng đi ở dưới, Đức chở Ly phía trên đi cùng Cường.
Có một lần Cương ngoái lại nhìn tôi, chả hiểu sao khi đôi mắt giao nhau, hai đứa tự quay mặt đi, không nói với nhau câu nào.
Đến giờ tập nhảy thì đỡ hơn. Tôi hỏi chuyện và cậu ấy đáp lại.
“Bọn cậu biểu diễn tiết mục gì thế?”
“Hỗn tạp. Trộn nhạc với nhau.” – Sự trả lời của Cường có phần chậm rãi và giọng trầm hơn. Tôi phát hiện ra kể cũng tinh thật.
“Cậu nhảy nhót từ bao giờ?”
“Từ hồi lớp tám.”
“Vì thế mà cậu quen với mấy người trường tớ à?”
“Ừ.” – Bình thường cậu ta sẽ đáp “ờ” cơ.
Không khí có chút gì đó không tự nhiên lắm, cậu ta không nhìn thẳng vào mắt tôi như mọi lần, cũng có thể là tôi không dám nhìn vào mắt cậu ấy.
Lạ thật! Có chuyện gì giữa tôi và cậu ấy được nhỉ?
“Diệp, tập ghép thử xem nào.”
“À ừ!” – Bọn nó hẹn đến tiếng thứ hai sẽ tập ghép để học nửa sau bài hát, loáng một cái đã hết sáu mươi phút rồi, nãy giờ tôi còn chưa đòi nghỉ giải lao mà.
“Diệp nhảy chính à? Cố lên nhé!”
Tôi đã chả quan trọng quá việc nhảy chính nhảy phụ, quan trọng đẹp đội hình là được, quay ra cười đáp lại Hoàng, cậu ấy đang ngồi xem, bên cạnh có Thảo Ly và Trang. Bọn họ suốt ngày đến làm gì nhỉ? Không lo tập Công chúa bong bóng đi.
Trước khi bắt đầu bốn đứa tụi tôi đứng xoay tròn, đặt tay lên nhau, đồng thanh:
“Chiến thắng! Chiến thắng!”
Tôi đặt lên năm ngón tay Kiên đã không còn ngại nữa, mà còn cười rất tươi. Sau này có lần ngồi cạnh nhau, cậu ấy trải lòng rằng, tại vì nụ cười của tôi, mà rất nhiều lần muốn quên đi nhưng không thể.
Bài nhảy bắt đầu từ Ngân, Phượng chạy tới Kiên, cả ba nhảy cùng rồi tôi nhập hội, sau đó tôi chuyển vào nhảy giữa, hai đứa kia tách ra nhìn ngó, sau đó tôi đẩy Kiên đi, hai đứa kia vào ngăn cản sự quay lại của Kiên. Nói thì đơn giản nhưng tập sao cho ăn khớp nhau rất khó. Buổi thứ hai bọn tôi chủ yếu vẫn tập để nhớ chứ chưa cần đẹp. Mấy đoạn tôi phải ôm cánh tay Kiên, Thảo Ly vỗ tay rõ to khiến hai đứa khó xử, trượt nhịp, phải làm đi làm lại.
“Giờ có động tác chốt câu sự chú ý. Nữ phải để nam ôm rồi lộn một vòng, tính sao?” – Anh Phú có vẻ là một người khá tinh tế, còn hỏi ý kiến tôi trước.
“Dám hết. Có đoạn này mới mong được khán giả bình chọn cao. Chơi luôn đi.”
Còn Ngân và Phượng thì không cho tôi lựa chọn. Tôi đứng cúi gằm mặt, cắn môi lăn tăn.
“Hay thôi.” – Kiên gạt đi. Lúc cậu ấy nói thế tôi còn ở giữa một sợi dây chấp chới.
“Làm cái gì cũng phải hết mình!” – Nhưng nghe Ngân nói thì dường như nó đã kéo được một chân tôi sang một bờ – “Mày mặc áo khoác của tao vào, tập quen thì thấy bình thường thôi mà.”
Mọi người đều nhiệt tình như thế, ai từ chối được. Tôi đành làm theo. Nhưng mà con trai tuổi này nặng hơn con gái có mấy, tôi vừa chạy đến để Kiên đỡ lấy mình, còn chưa quay hai đứa đã xém ngã. Chả biết làm gì đành cười trừ, tai cậu ta đỏ quá nên tôi đành phá lên cười rõ vô duyên.
“Ha ha!” – rồi cậu ta cũng cười theo. Chỉ hai đứa bọn tôi biết nó không đáng cười đến thế.
Sau đó không có Cường vào hỗ trợ thì chả bao giờ bọn tôi làm được. Lúc này đến lượt tai tôi đỏ, may mà có tóc che.
“Được rồi đó. Giờ mấy đứa tự tập đi. Mai kết hợp nhạc.”
Giữa tháng 11 trời bắt đầu se lạnh nhưng nóng không chịu được, tôi bỏ áo khoác ra tập tiếp. Giờ quen động tác nên cả lũ không còn thấy khó nữa. Đoạn cuối tôi và Kiên nắm tay nhau, chỉ thấy toàn mồ hôi, chả nghĩ gì khác.
Cường và Ly vẫn ở lại nói chuyện với Hoàng. Khi bọn tôi tập xong Hoàng đi mua nước cho cả lũ. Phượng cầm chai nước của Hoàng rồi có đứng tiếp chuyện một lúc. Khi về tôi có ý hỏi thăm Hoàng vì đoán rằng cô bạn của mình vẫn còn nghĩ về cậu ấy nhiều:
“Phượng hay kể chuyện về cậu nhiều lắm.”
Nhưng Hoàng lại nói sang chuyện khác:
“Cậu với thằng Kiên đó thích nhau à?”
“Làm gì có.”
“Thật không?” – Cậu ấy còn ngoái lại nhìn biểu cảm của tôi.
“Thật, thề luôn. Cậu chú ý đường đi chứ! Có bãi rác kìa!” – Suýt thì chân tôi quơ vào đống rác hôi rình ven đường.
Rồi Hoàng quay về chủ đề trước.
“Tớ và Phượng bình thường rồi. Giờ tớ thích người khác rồi.”
“Ai thế?” – Hoàng cố tình đi thật chậm, bỏ sau xe Cường chở Ly một đoạn dài. Tôi đoán chắc cậu ta định tâm sự đây mà. Người lọt được vào mắt Hoàng chắc chắn phải nữ tính, xinh đẹp và duyên dáng, cậu ấy quá tâm lý với con gái và còn đẹp trai nữa nên tiêu chuẩn không thể thấp được. Mỗi lúc moi chuyện gì của Quốc tôi thường lấy hai tay bám áo hắn, lần này theo thói quen tôi áp sát người ra trước, giữ hai bên áo Hoàng – “Thảo Ly hả?” – hai người này quá xứng đôi vừa lứa.
“Không. Hì.” – Hoàng cười nhẹ, cậu ấy đi xe bằng một tay, tay còn lại buông thõng, gần như chạm vào tay áo tôi
“Tớ mà cũng giấu. Chắc cậu ngại. Hehe.”
Tôi nói rồi thấy Cường đạp xe chậm lại thì không nói gì nữa. Thấy thế Thảo Ly chen vào:
“Hai người đang nói chuyện gì đó?”
“Có cơn gió thoảng qua ấy mà.” – Hoàng đáp, tôi nghe được cậu ấy hít một hơi đầy lồng ngực và thở ra rất nhẹ.
“Mày văn vẻ gớm.” – còn cậu Cường đó làm chúng tôi cụt hết cả hứng.