Lãng Quên Hận Thù

Chương 3: Kế hoạch diệt sạch


Đọc truyện Lãng Quên Hận Thù – Chương 3: Kế hoạch diệt sạch

“Ê ê, dù gì cũng là bạn cùng lớp, giờ lại là đồng bọn có gì từ từ nói, được chứ, ok” hài bò đưa tay ngăn tôi lại.

“Hừ” tôi quay mặt đi không nhìn cậu ta.

“Ở con phố B có mấy tên lăm băm thu phí bảo kê, và cho vay nạng lãi cần mọi người hợp sức lại, xóa bỏ triệt để cái việc làm hại dân hại nước này”

Hải bò nêu lên vấn đề chính.

Phố B nổi tiếng là phố văn hóa, giang hồ luôn yên ổn lần này phát sinh chuyện thu phí phải chăng sắp nổi lên sóng gió, tôi trầm ngâm suy nghĩ.

“Nói dễ hơn làm, tổ ta có hai người mới, sự ăn ý sẽ bị phá vỡ, để hoàn thành nhiệm vụ, chậc khó đây”lớp trưởng giang làm bộ vừa cam chịu vừa vuốt cằm như nhà bác học.

Rời mắt khỏi giang Tôi liếc nhìn kẻ mặt lạnh khiêu khích” ý kiến”

Cậu ta không nhìn tôi mà nhìn vào hải bò, chắc hải bò phải chịu áp lực lắm khi không bị cái máy lạnh nhìn bằng con mắt lạnh nói bằng giọng lạnh như trong hồ lạnh.

“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, phải biết tình hình thực tế, thì mới có thể diệt tận gốc”

Điều này thì ai chả biết, còn phải nói sao, thật thừa thải.

“Đúng vậy, cậu nắm được vấn đề rất đúng trọng tâm” giang khen ngợi

Hải bò mỉm cười tán thành, mọi người cũng gật gù cho đúng

“Giờ thì cần…” hải bò úp úp mở mở làm tôi suốt ruột

“Cần cái gì” có cần phải ra vẻ vậy không không biết

“Một con mồi” tảng băng mở miệng nói hết câu của hải bò.


“Mồi sao?” tôi nhíu mày hỏi tiếp “Ai?

Sau khi tôi hỏi câu đó, ánh mắt mọi người dừng ở trên người tôi, đến cả tên lùn cũng nhìn tôi chằm chằm.

Tôi lui ra sau một bước, rùng mình

Không phải nói tôi đấy chứ, tôi lấy ngón trỏ chỉ vào mặt mỉnh.

“Là cậu” hải bò mỉm cười đểu giả nói nhè nhẹ

Ủa, sao lại là tôi, tôi méo mặt nở nụ cười xin xỏ, “tao phụ nữ chân yếu tay mềm, nhiệm vụ khác ha”

“No no, mày là thích hợp nhất, vả lại mày cũng chỉ trá hình thôi mà, tụi tao yểm trợ đằng sau”

“Sao là tao được, ở đây còn ai đó mà, làm sao tới phiên tao.”

Lớp trưởng giang nghe vậy liền lắc nhẹ đầu

“Không đả kích chứ, nhìn cậu trông rất khốn khổ”

Khóe miệng tôi giật giật, còn nói không đả kích đây là đả kích trắng trợn mà.

Tôi trợn mắt nhìn giang lớp trưởng,

Cậu ta sờ sờ chiếc mũi, nói thầm “phản ánh đúng sự thật mà”

Nhắm mắt điều chỉnh nhịp thở tôi không chấp kẻ cổ hủ.

“Sáng mai chủ nhật hành động” hải bò liếc xem phản ứng của mọi người, hài lòng gật đầu, “nhớ đấy đừng quên” rồi hải bò dừng mắt tại tôi ” nhất là cậu “.


Tôi bĩu môi, tỏ vẻ biết rồi

Đùi gà biết bay sao, tôi nghĩ thầm

“Đừng bay mà, gà của tôi”

“Bé lên ba, bé đi mỗ giáo” ai hát mà dở quá vậy

“Ring ring…, ” sao nhiều tạp âm quá vậy, tôi nghe mà lỗ tai muốn lùng bùng.

Đùi gà biến mất ngay trước mặt tôi, ôi không…

Tâm trí tôi thanh tỉnh nhanh chóng, đôi mắt cận nhẹ nhàng mở ra, bên tai vang vọng tiếng thần khóc quỷ sầu của điện thoại và di động, ra cái tiếng hát dở tệ phát ra từ tiếng di động.

“Ai nhô” tôi cất chất giọng còn đang ngái ngủ của mình trả lời điện thoại.

“Mày bước ra đây cho tao…..” tiếng hét của hải bò làm ù lỗ tai của tôi, đưa điện thoại ra xa, tôi hỏi lại “gì vậy”

“Chị hai à, mấy giờ rồi mà còn nằm trong chăn hả”giọng hải bò đay nghiến làm tôi tỉnh táo

“Sao hôm nay nó lại hỏi thăm tôi nhỉ” thời gian như tua lại khoảng 2 giờ chiều hôm qua.

Chết, tôi quên mất cuộc hẹn.

“À, à hải à tao đang đi trên đường” tôi chỉ biết nói dối nhằm che dấu sự đoảng của tôi


“Còn nói dối, cho mày 5 phút nhanh ” cậu ta cúp máy cái rụp, tôi biết đầu dây bên kia chăc cậu ta đang phá hủy cái gì đó, cậu ta rất nóng mà.

Tức tốc thay quần áo, vớ đại một bộ đồ, may quá, bộ đồ khá hợp cho hoạt động gân cốt. Xách túi xách lên vai tôi gặm bên miệng miếng bánh quy mẹ để sẵn trên bàn, chạy thật nhanh ra cổng, leo lên con xe đạp cà tàng tôi phóng hết tốc lực.

Kít, vì phanh xe quá gấp nên tôi và xe bị quay 180 độ, Hú hồn.

“Tròn 5 phút”, nhìn khuôn mặt trắng hồng chuyển thành tái xanh của hải bò, tôi thấy buồn cười, cố gắng nín lại, hôm nay tôi được khoe hàm răng trắng bóc. Dường như hai chúng tôi hoán đổi vị trí cho nhau.

“May cho mày”

Tôi le lưỡi, cười cười hối lỗi

“Mày ăn mặc thế này sao”hải bò nhíu mày bất mãn như đang chỉ trích tôi vậy

Mặt tôi xị xuống phản bác”có gì không ổn sao”.

“Ngu ngốc” sao cái tên oan gia này cứ thích chọc tổ ong là tôi đây nhỉ.

Tôi tung ngay một cú đá ngang vào kẻ lắm chuyện, tiến.

Né đòn giỏi lắm, cậu ta đưa hai tay ra trước ngực đỡ được cú đá của tôi, tôi cảm thấu buồn bực.

“Tôi không đánh con gái” cậu ta phát ra thanh âm lành lạnh.

Gió thổi nhè nhẹ, tôi nhảy lên tính cho một cước vào ngực cậu ta nhưng….

” lưu manh đm” tôi đỏ bừng mặt, vô ý chửi tục một câu, một cái tát thẳng tiến vào mặt của cậu ta, nhưng cậu ta né được. Tức quá, tức quá, a…

Cậu ta cậu ta dám… khi tôi đang đá cậu ta thì cậu ta phản ứng lại Bằng cách xoay 180 độ, tôi mất đà cùng lúc đó cậu ta xoay người lại, và bây giờ tư thế của cả hai là, cậu ta một tay ôm eo tôi tay còn lại thì ôm một chân của tôi. Thật là khóc không ra nước mắt mà.

Khuôn mặt tôi hàm hè đủ dọa người,nếu tôi nhớ không lầm, chính xác thì khi đó tôi còn thấy trên môi cậu ta nở nụ cười, mtj nụ cười khiêu khích.

“Đẹp đấy” hải bò phán cho một câu xanh rờn. Haiz chỉ tại tôi xinh như cây đinh đây mà.


Năm phút trước tôi đang đứng ở trong nhà của mình, được hải bò giao nhiệm vụ về tìm bộ đồ nào cũ nhất mang ra mặc.

kể ra thì bộ đồ này đã ba năm không mặc, hải bò khen tôi, chắc khiếu thẩm mĩ của nó có vấn đề

“Xong rồi đại ca” tên áo đen với khuôn mặt có một vết sẹo rạch ngang mặt, nở nụ cười âm hiểm nói.

Chàng trai đang quay lưng lại với tên mặt sẹo lắc lắc ly rượu nho trong tay, khí chất hiện lên qua từng cử chỉ, tướng đứng tao nhã cao quý, thêm vào đó là sự lạnh lùng người lạ chớ gần. “Trò chơi bắt đầu” là tuyên chiến bởi sự hứng thú hay là một kế hoạch trả thù được sắp đặt sẵn.

“Chào…chào anh, tôi muốn vay của các anh 500 nghìn hai…hai tiếng sau tôi trả” khuôn mặt tôi tỏ ra sợ hãi, ánh mắt như nai con chưa hiểu sự đời.

“Anh sẽ cho bé mượn chỉ có điều…” tên ăn mặc ngả ngớn lộ ra khuôn ngực rắn chắc đưa chiếc tay đen thui( có lẽ vậy) nắm cằm tôi tỏ ra ngập ngừng.

Tôi nín nhịn cố ý làm ra bộ mặt hi vọng, ánh mắt long lanh ngập nước, thực chất khi bỏ chiiếc kính cận ra tôi cũng được xem là một mĩ nữ, và tình trạng khi không đeo kính là tôi chẳng nhìn rõ khuôn mặt của kẻ đang ngả ngớn này là gì, được cái nghe cái giọng vô sỉ đó cũng chẳng phải người tốt lành gì.

“Bé chỉ cần làm người yêu anh hai ngày, khỏi trả tiền gốc lẫn lãi luôn, thấy sao, lời chữ”.

Khuôn mặt tôi cố duy trì nụ cười đang sắp cứng lại.

“Là sao? mẹ nói làm người không được lấy của người ta” tôi vừa hỏi vừa nói ngược với lời mẹ nói.

Thực chất mẹ tôi nói ” ai cho thì cứ nhận, không cần phải kiêng nể gì” khi đó tôi 6 tuổi cũng chỉ biết vâng vâng dạ dạ và bây giờ nó đã thành châm ngôn của tôi.

“Cứ thế đi” rồi anh ta kéo tôi đi trong sự ngỡ ngàng của tôi tôi nghĩ là phải đợi nói một chập rồi mới đồng ý không ngờ tên này lại lại vội vàng như vậy.

Khi dẹp sạch cái đồ rác rưởi của xã hội này người đầu tiên tôi xử lí là cái tên mắc dịch này. Vừa đi vừa tìm lí do để hải bò giao tên này cho tôi.

“Ôi” tôi ôm bụng, phải công nhận tôi có khiếu diễn xuất có lẽ tôi sẽ thi đại học vào ngành điện ảnh quá

“Sao vậy” anh ta có vẻ vội vàng trong giọng nói có chứa lo lắng, không phải chứ chả lẽ anh ta vừa gặp đã yêu tôi nên lo lắng cho tôi hay sao. Rùng mình tôi tỉnh táo lại diễn tiếp

“Đau bụng quá, hu hu” nước mắt nói đến là đến, chảy ra khiến người ta thương xót. Chắc sắp xông vào rồi tôi nghĩ thầm cố chịu đụng thêm chút xíu nữa thôi, bây giờ tôi phải suy nghĩ lại có lẽ tôi không theo ngành điện ảnh nữa, nó… thật mệt mà.

Nản quá, sao trung tâm lại chẳng thấy con cọp nào vậy, làm tôi đóng kịch cho mỗi tên này xem khổ không thể tả nổi, mấy tên chết tiệt làm toàn việc nhẹ lại giao cho tôi cái công việc vừa nặng nề mà còn đòi hỏi có năng khiếu này, về tôi phải bắt chúng nó khao một chầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.