Lang Phi

Chương 2: Thượng quan hàn lăng


Đọc truyện Lang Phi – Chương 2: Thượng quan hàn lăng

Thời gian tựa như bị đóng băng lại, mọi người mắt không nháy nhìn
chằm chằm thân ảnh nhỏ nhắn nhu nhược trong lồng sắt. Tuy rằng sắc mặt
nữ hài tái nhợt, tựa như chỉ cần có một cơn gió thổi qua, sẽ thổi bay
hết mọi kiên cường nữ hài. Nhưng nữ hài vẫn kiên cường đứng thẳng, cơ
thể mọi người chạm đến ánh mắt thâm lãnh của nữ hài thì bất tri bất giác phát run lên.

Thời gian chầm chậm trôi qua, ác lang hung ác bắt đầu khởi xướng thế tiến công mãnh liệt. “Ngao………” Năm con sói thông qua tiếng rít gào làm tín hiệu công kích, trong mắt
mỗi con lục quang mạo hiểm hung ác vô cùng, đều xem nữ hài là miếng mồi
béo bở!

Nữ hài cười lạnh, căn bản không có đặt mấy con ác lang nảy sinh ác
độc vào trong mắt. Khí thế đột nhiên chuyển biến, thịnh khí bức người,
đoạt nhân tâm phách.

“Làm sao có thể?” Thượng Quan Quân Dao không thể tin lắc lắc đầu, Hàn Lăng vẫn đều là một đứa nhu nhược, cho dù bị hạ nhân
nô lệ ức hiếp, cũng sẽ không phản kháng. Hôm nay, nàng lại có thể đứng
giữa bầy sói đói hung ác, và còn trấn định như vậy!

Thượng Quan Minh Tiệp giờ khắc này chú ý tới chuyển biến trước sau
của Hàn Lăng, một nữ hài tám tuổi, đối mặt với thời khắc sinh mệnh nguy
hiểm, dĩ nhiên sẽ có chuyển biến như thế! Trong nháy mắt kia, ngay cả
nàng cũng đều chấn động! Lãnh mâu chớp động, sóng mắt lưu chuyển nhìn về phía Phượng Hạo Thiên.

Phượng Hạo Thiên cong môi, tỏ vẻ có chút hứng thú với nữ hài bên
trong lồng sắt, đồng thời âm thầm đem ám khí đặt trong tay, thầm nghĩ,
có lẽ, nữ hài nhìn như khiếp đảm nhu nhược này, đáng giá để hắn cứu!

Ngay tại lúc bọn sói giương miệng rộng chuẩn bị cắn xé Hàn Lăng.

Thì đôi mắt Hàn Lăng bỗng dưng lạnh lẽo, sát khí sắc bén mà lãnh liệt bạo phát, ánh mắt âm hàn khủng bố, giống như Tu La đến từ địa ngục, một luồng hơi thở tử vong ma vương đoạt nhân phách toát ra.


Bầu trời u ám, người người đều cảm thấy khó thở dưới bầu không khí âm trầm áp lực này.

Tầm mắt coi thường ban đầu của mọi người đến lúc này đều biến thành sợ hãi.

Thân ảnh nho nhỏ, hơi thở làm cho tất cả mọi người bị áp lực suýt vỡ
tung, cái loại khí tức đặc quánh này khiến mỗi người đều cảm thấy Tu La
lấy mạng cũng không đáng sợ bằng nàng.

Thân ảnh lay động, nhanh như thiểm điện.

Nanh sói phát sáng, muốn công kích đến nữ hài là lúc, mọi người bỗng nhiên trợn tròn mắt.

Nàng thế nhưng chỉ một cái lắc mình liền tránh thoát!

Hàn Lăng thị huyết cười lạnh, từ trên đầu xuất ra một cây châu sai, hơi thở tử vong làm cho người ta sợ hãi theo nụ cười bắn ra.

Ánh mắt quét đến chỗ nào, thì người người đều dựng đứng lông tóc.

Nàng không chút do dự dùng châu sai cứng rắn đâm vào xương sọ ác lang.

“Ngao……..” Ác lang giãy dụa, đáng tiếc, đã chậm, cơ thể rung rung, không hề còn sức sống té trên mặt đất.

Hàn Lăng rất nhanh lại dịch chuyển thân hình, trầm trứ lãnh tĩnh, nở
nụ cười thị huyết tiếp tục nhìn bốn con ác lang nhào đến, châu sai trong tay còn đang tích lạc từng giọt máu tươi: “Các ngươi đều muốn chết?”

Trong mắt đám ác lang lục quang càng lúc càng sâu, chúng nó biết rõ, máu kia là máu của đồng loại chúng nó!

Sói, lãnh huyết. Nhưng nàng, càng lãnh huyết.


Ác lang chùn bước, nhưng nàng lại phản công.

“Nàng muốn làm cái gì?” Thượng Quan Uyển Đình trừng
lớn đồng mâu xinh đẹp, mặt đầy tái nhợt không thể tin, nữ hài trước mắt
toàn thân sát khí vẫn là tiện loại Hàn Lăng luôn bị các nàng tùy ý ức
hiếp sao?

Thượng Quan Nhã Lâm gắt gao túm cẩm khăn trong tay, “Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!”

Sắc mặt Phượng Hạo Thiên hơi trầm xuống, tiểu cô nương nhỏ gầy kia
muốn làm gì? Bốn con ác lang đã đình chỉ công kích, nàng thế nhưng còn
tới gần chúng nó!

Hàn Lăng không có nghe đến tiếng hút không khí bốn phía, ý nghĩ duy
nhất trong lòng nàng lúc này chỉ có, chúng nó thế nhưng dám vọng tưởng
khởi sát tâm với nàng! Thì nhất định phải trả giá đắt! Quần áo rách nát
không gió lay động, tóc đen hỗn độn hòa với máu tươi của ác sói, dính
vào trên mặt, trong mắt nữ hài bán ra sát khí đặc ngầu, hơi thở tử vong khiến người ta hít thở không thông.

Thân hình chớp động, thả người nhảy lên, cưỡi lên trên người một con ác lang.

Đêm khuya gió lạnh, mây đen từng cơn kéo đến.

Màn đêm quỷ dị, sát khí khiến người ta sợ hãi, mùi máu tươi gay mũi, mọi người đều kinh hãi!

Nàng thế nhưng có thể cưỡi trên người ác lang ác kia, mà ác lang lại động cũng không dám động!


Một hài tử tám tuổi, lại có thể khống chế ác lang!

Khiếp sợ!

Cho đến tận lúc này, cho dù mỗi ngày các tiểu thư Thượng Quan gia
đều ngoạn trò chơi ác lang ăn thịt người, nhưng cũng không có gặp qua
loại tình cảnh chấn động cỡ này.

Đôi mắt của Phượng Hạo Thiên càng lúc càng âm u. Thu hồi ám khí vào trong tay áo, nàng không cần bất luận kẻ nào giúp đỡ.

Hàn Lăng cưỡi ở trên người con sói, giương mắt đánh giá hoàn cảnh bốn phía, hai hàng lông mày cau chặt, hắc mâu lãnh liệt trong nháy mắt
trừng to, sát khí tứ hiện. Khi nàng đang muốn mở miệng hỏi thì đột nhiên cảm thấy thiên hôn địa ám, cả người không còn chút sức lực, từ trên
người ác lang ngã xuống.

Đúng lúc này, một mũi tên bắn lén xuyên qua gió lạnh đâm thủng bả vai nữ hài sắp sửa té trên mặt đất.

“Tiện loại nên chết!” Thượng Quan Quân Dao tay nắm
cung tiễn, phát tên vừa rồi là nàng bắn. Hôm nay Hàn Lăng biến đổi,
khiến nàng nhận ra mùi vị nguy hiểm, nếu như để Hàn Lăng sống sót, nàng
nhất định sẽ đe dọa đến nàng.

Sát khí của Hàn Lăng nhất thời biến mất, mùi máu tươi tràn ngập chóp mũi mẫn cảm của con sói, “Ngao………”

Bốn con sói mở miệng rộng, sắp cắn cơ thể nữ hài thì bốn năm ám khí lấy tốc độ cực nhanh đâm xuyên qua cổ bốn con ác lang.

Đám người Thượng Quan Quân Dao hoảng sợ, nhìn về phía người phóng ra ám khí, “Tứ Hoàng Tử….. Người……….”

Phượng Hạo Thiên cười lạnh, sau khi thấy bốn con ác lang ngã xuống,
xoay người lạnh giọng nói với đám người Thượng Quan Quân Dao: “Bản điện hạ không muốn nàng chết.”

Thượng Quan Quân Dao chấn động! Tứ Hoàng Tử thế nhưng bảo hộ Hàn
Lăng! Lời của hắn vừa nói ra, ý tứ là trong Thượng Quan phủ, bất luận là ai cũng không thể được làm hại Hàn Lăng!

Thượng Quan Uyển Đình, Mộng Dao, Nhã Lâm ba người há to miệng, không dám tin!


Thượng Quan Minh Tiệp dời tầm mắt khỏi Phượng Hạo Thiên, chuyển đến trên người Hàn Lăng, có chút đăm chiêu.

Bên trong lồng sắt, nữ hài cùng năm con sói ngã trong vũng máu, trước khi nhắm mắt lại, nàng đã đem khuôn mặt người bắn cung – Thượng Quan
Quân Dao, và người cứu nàng – Phượng Hạo Thiên gắt gao ghi tạc trong
đầu……….

Bóng cây lắc lư, ánh trăng sáng trong xuyên thấu qua lồng sắt chiếu
rọi vào thân ảnh nữ hài gầy yếu, nổi lên huyết sắc quang mang. Giờ phút
này ánh trăng không hề lạnh lẽo, bầu không khí chung quanh cũng không
lãnh liệt.

Mấy tiểu thư Thượng Quan gia không nhìn thấy được tình cảnh muốn nhìn, liền ôm thất vọng rời đi.

Phượng quốc Tứ hoàng tử Phượng Hạo Thiên trước khi rời đi nhìn lướt qua nữ hài gầy yếu, tâm tư phức tạp.

Đợi sau khi đám chủ nhân rời khỏi, bọn hạ nhân lãnh huyết của Thượng
Quan gia mở lồng sắt, ném thi thể năm con sói ra, tiếp theo kéo nữ hài
suy yếu như lá rụng ra ngoài.

Xa xa chạy tới một thiếu nữ trang phục cũng rách rưới, nhìn thấy nữ
hài thì mặt trắng như tờ giấy, khóc rống ôm lấy nữ hài khỏi mặt đất lạnh giá…….

Đêm, càng lúc càng đen.

Trở lại tiền viện của Thượng Quan phủ, Phượng Hạo Thiên liền ẩn mình
vào trong, cùng vài vị Phượng quốc hoàng tử, công tử của các gia tộc
cùng nhau nói chuyện trời đất, trêu chọc vũ cơ.

Một đêm này, nhìn cũng không khác gì mọi hôm, nhưng lại giống như hơn chút gì đó.

Không biết, tối nay phát sinh hết thảy, sẽ khiến Thượng Quan phủ
không lâu sau này không hề yên bình nữa, không, phải nói, sẽ khiến
Thượng Quan phủ càng thêm ám đào cuộn trào mãnh liệt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.