Lang Nha Bảng

Chương 34


Bạn đang đọc Lang Nha Bảng – Chương 34


Chương 34: Đoạn tuyệt tình nghĩa
Trước cảnh hỗn loạn ầm ĩ này, trưởng công chúa Lỵ Dương như đã phát điên, cố gắng chuyển động bước chân mềm nhũn, hình như chỉ muốn đi tới bên cạnh Tiêu Cảnh Duệ.
“Lỵ Dương.” Tạ Ngọc cũng chăm chú nhìn bà, dịu dàng dỗ dành: “Nàng không cần lo, ta sẽ không hại Cảnh Duệ. Mấy năm nay nếu muốn giết nó thì ta đã giết từ lâu rồi, cho nên nàng cứ yên tâm. Ta làm bất cứ chuyện gì cũng đều là vì nàng, nàng ngàn vạn lần không được quên điều này…”
Trưởng công chúa Lỵ Dương nhìn phu quân đã ăn ở với nhau hơn hai mươi năm, chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, ruột đứt từng khúc, nhất thời ngã rạp xuống đất, khóc không thành tiếng.
Ánh mắt Tạ Ngọc lại chuyển lên nhìn Vũ Văn Huyên, Vũ Văn Huyên nhún vai, nói: “Nếu ngươi không hại người Niệm Niệm yêu quý thì ta cũng không nhảy vào vũng nước đục này. Nói cho cùng thì liên quan gì đến ta chứ?”
Tạ Ngọc cười lạnh, nói: “Tốt, ân tình này của Lăng vương điện hạ, ta nhất định sẽ ghi nhận.” Nói rồi, ánh mắt hắn lại nhìn lướt một vòng trong sảnh, thoáng dừng lại trên người Mai Trường Tô, hình như đang định thừa dịp lộn xộn xử lý luôn vị mưu sĩ đối địch làm phe cánh hắn đau đầu này.
Mông Chí không khỏi lo lắng, vội xông lên chặn phía trước Mai Trường Tô, quay đầu lại hỏi chàng: “Phi Lưu đi đâu rồi?”
Mai Trường Tô đảo mắt, cười ha ha, nói: “Cuối cùng cũng có người hỏi Phi Lưu đi đâu rồi. Thực ra ta vẫn chờ Tạ hầu gia hỏi câu này, đáng tiếc dường như ngài đã quên ta còn đưa một tiểu bằng hữu tới đây.”
Trái tim Tạ Ngọc trĩu xuống, lập tức có một người mặc trang phục tham tướng chạy vội tới, bẩm báo: “Hầu gia, không xong rồi, tất cả dây nỏ đều bị người ta cắt đứt rồi, không thể…”
“Đồ ngu!” Tạ Ngọc co chân đạp hắn ngã nhào.“Nỏ dự phòng đâu?”
“Cũng… cũng…”
Tạ Ngọc đang tức điên lên, Mai Trường Tô lại dịu dàng nói: “Phi Lưu, ngươi về rồi à? Chơi có vui không?”
“Vui!” Không biết vào Lâm Linh các khi nào, từ đâu và qua chỗ nào, thiếu niên dựa vào bên cạnh Tô ca ca, mở to mắt nhìn bốn phía giương cung bạt kiếm.
Tạ Ngọc đang giận dữ chợt bình tĩnh lại, ngẩng mặt cười to. “Tô Triết, ngươi cho rằng không có lính nỏ thì ta sẽ không giữ được những người ta cần giữ sao? E là kỳ lân đại tài tử ngài vẫn đánh giá thấp sức mạnh của phủ Ninh Quốc hầu đấy.”
“Có lẽ thế.” Mai Trường Tô bình tĩnh nói. “Tối nay hầu gia muốn đổ máu, làm sao ta có thể ngăn được. Mọi sự có nhân tất có quả, tất cả những gì xảy ra hôm nay đều là kết quả của nhân mà hầu gia đã gieo xuống.Cho dù hầu gia có vùng vẫy thế nào thì cuối cùng cũng chỉ có thể nuốt quả này vào bụng.”
Tạ Ngọc chắp tay sau lưng, thách thức: “Ngươi không cần mạnh miệng dọa người, bản hầu là người không tin thiên đạo, sóng gió lớn hơn nhiều cũng đã từng trải qua, hôm nay có vậy mà ngươi cho rằng có thể đánh ngã bản hầu sao?”
“Ta biết.” Mai Trường Tô gật đầu, nói. “Hầu gia là người không kính thiên đạo, không biết nhân nghĩa, đương nhiên là chuyện gì cũng dám làm. Nhưng Tô mỗ không bằng hầu gia, lúc nào cũng nhát gan sợ phiền phức, cho nên hôm nay trước khi đến phủ hầu gia cũng đã có chút chuẩn bị. Dự vương điện hạ đã đưa lính trong phủ mình đến chờ ngoài cửa, nếu đợi không thấy ta đi ra thì e là Dự vương sẽ không kìm được xông vào trợ cứu…”
Tạ Ngọc ngờ vực. “Ngươi cho rằng bản hầu sẽ tin sao? Vì một mưu sĩ nhỏ bé như ngươi mà Dự vương chịu dẫn quân tấn công phủ nhất phẩm hầu?”
Mai Trường Tô cười nhẹ, ngữ điệu cũng rất nhẹ nhàng: “Chỉ vì một mình ta thì đương nhiên không được, nhưng nếu tiện tay có thể đạp được hầu gia ra khỏi triều thì hầu gia nghĩ Dự vương có chịu hay không?”
Mai Trường Tô nói rất thoải mái nhưng cơ má Tạ Ngọc lại giật giật. Hắn tiện tay gọi một thủ hạ tới, thấp giọng dặn dò một câu, người nọ lập tức lĩnh mệnh rời đi, có lẽ là ra thăm dò xem có phải ngoài phủ có phục binh thật hay không.
Mai Trường Tô cười, nói: “Xem ra tạm thời chưa phải đánh nhau, mọi người đằng nào cũng nhàn rỗi, Cung cô nương nếu chưa nói xong thì cứ nói tiếp, vạn nhất Trác trang chủ nghe xong thấy chỉ là hiểu lầm, mọi người hóa can qua thành ngọc lụa, chẳng phải là một chuyện tốt hay sao?”
“Được.” Đối mặt với cục diện như thế, thần sắc Cung Vũ vẫn trầm tĩnh, lời nói ra rõ ràng từng chữ: “Như mọi người đã biết, tiên phụ là một sát thủ, do thủ pháp giết người xưa nay vẫn nhẹ nhàng không lưu dấu vết nên mới có danh sát thủ Tương Tư. Dù danh tiếng của tiên phụ khá lớn nhưng trên đời này cũng chỉ có thủ lĩnh của nhóm sát thủ biết được diện mạo thật của người mà thôi. Có câu sát thủ vô tình, hữu tình sẽ thành gánh nặng, cho nên sau khi gặp tiên mẫu, tiên phụ đã quyết định rửa tay gác kiếm. Khi đó tiên mẫu vừa có thai, thủ lĩnh nhóm sát thủ yêu cầu tiên phụ hoàn thành một nhiệm vụ cuối cùng rồi có thể quy ẩn. Mà nhiệm vụ cuối cùng đó là do một yếu nhân trong triều ủy thác, giết một đứa trẻ còn chưa ra đời.”
Nàng nói chậm rãi, ngữ điệu bình thản nhưng lại làm người ta nghe mà nổi da gà. Ngay cả Tiêu Cảnh Duệ vẫn ngây người, nghĩ đến chuyện mình chính là đứa bé bị thuê giết kia, trong lòng càng thêm đau đớn.
“Nhiệm vụ được giải thích rất tỉ mỉ, thân phận, tướng mạo, hành tung và cả hình dáng nhũ mẫu bên cạnh thai phụ đều nói rất rõ ràng. Phụ thân ta bám theo trưởng công chúa một tháng, cuối cùng cũng chờ được đến lúc bà trở dạ. Không ngờ đêm hôm đó có sét đánh, lại có hỏa hoạn, tình hình hỗn loạn. Bên cạnh sản phụ và đứa bé đều có rất nhiều người, phụ thân ta không có cơ hội hạ thủ, chỉ có thể lui lại trốn trong rừng một ngày, đợi đến đêm hôm sau lại đi. Bởi vì phụ thân ta đã rất quen mặt nhũ mẫu của trưởng công chúa nên ông đã lặng lẽ giết chết đứa bé được nhũ mẫu bế…”
Trác phu nhân khóc một tiếng nức nở, gần như không thể đứng vững, được con gái đưa tay đỡ lấy.
“Tiên phụ cho rằng nhiệm vụ đã hoàn thành nên rời khỏi núi Duệ, hoàn toàn không biết chuyện người ta đã phát hiện hai đứa bé bị lẫn với nhau sau khi ông lui vào rừng đêm hôm trước. Sau đó Tạ Ngọc trở về, biết còn có khả năng đứa bé sống sót chính là đứa trẻ hắn cần phải giết nên hết sức tức giận, nói thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót, ép phụ thân ta lại đi hạ thủ lần nữa. Lúc này mẫu thân ta đã có thai được một thời gian, đứa bé trong bụng đã bắt đầu biết máy. Ngày ngày phụ thân ta cảm nhận những cử động của cốt nhục mình, không còn có lòng làm sát thủ nữa, cho nên ông đưa mẫu thân ta đi trốn. Thủ lĩnh nhóm sát thủ đã có lần chặn được hai người, nhưng ông ta và tiên phụ giao hảo từ nhỏ, không đành lòng giết tiên phụ nên đã để hai người đi. Không ngờ thủ lĩnh nhóm sát thủ chịu buông tha cho nhà ta mà Tạ Ngọc lại không chịu, hắn sai người khác đến đuổi giết, chúng ta trốn được hai năm, cuối cùng phụ thân sắp xếp ẹ con ta ở trong lầu xanh của một huyện lị nhỏ, rồi đánh lạc hướng những người đuổi giết, sau đó không trở về nữa. Khi lớn lên ta đã tra ra được, sau khi tách khỏi mẹ con ta bảy tháng, ông đã bị người của Tạ Ngọc giết chết.”
“Nhưng mà ngay cả các ngươi mà nhạc phụ… ơ… Tạ hầu gia cùng không chịu buông tha, tại sao ông lại buông tha cho Cảnh Duệ còn sống đến giờ?” Trác Thanh Diêu còn chút tỉnh táo, lập tức hỏi lại.
“Chuyện này thì phải hỏi trưởng công chúa.” Cung Vũ đưa ánh mắt thăm thẳm nhìn về phía vị phu nhân đáng thương kia. “Cái chết của đứa bé đó người khác không biết nguyên nhân nhưng bà thì biết, cho nên mấy năm đầu tiên, gần như bà đã điên cuồng bảo vệ đứa bé sống sót, ngày đêm không rời một khắc đúng không?”
Trái tim Trác phu nhân run lên, nhớ lại Cảnh Duệ khi còn bé.
Lúc hắn ở Kim Lăng, trưởng công chúa Lỵ Dương bế hắn không ông. Lúc hắn ở Thiên Tuyền sơn trang, trưởng công chúa Lỵ Dương vẫn đi theo sát. Khi đó bà chỉ cho rằng vì Cảnh Duệ là đứa con đầu tiên của trưởng công chúa Lỵ Dương, trước đó lại bị kinh động nên mới như thế, không nghĩ rằng việc này lại có căn nguyên sâu xa đến vậy.
“Tiêu công tử dần lớn lên, sát ý của Tạ Ngọc cũng không còn mãnh liệt như lúc đầu. Hắn cũng biết trưởng công chúa đã phát hiện một số chuyện, không muốn trở mặt với bà. Quan trọng hơn là hắn phát hiện nhờ có Tiêu công tử ở giữa, hắn có thể xây dựng một mối liên lạc thân mật, khăng khít với Thiên Tuyền sơn trang có vị trí cao trong giới võ lâm, từ đó lợi dụng lực lượng của nhà họ Trác để hoàn thành một số chuyện hắn muốn làm.” Cung Vũ nhìn về phía Trác Đỉnh Phong. “Cái này có lẽ Trác trang chủ rất rõ ràng đúng không? Có con trai chung, có qua lại thường xuyên, các người bắt đầu có tình bằng hữu, có tình thân, dần dần biến thành sự tín nhiệm vô điều kiện của Trác trang chủ đối với hắn, cam lòng làm một số việc bí mật cho hắn, hơn nữa còn tưởng rằng những gì mình làm là đúng, là hợp với đại nghĩa của Đại Lương, có thể mang đến vinh quang vô thượng cho Thiên Tuyền sơn trang và nhà họ Trác trong tương lai không xa…”
Mặt Trác Đỉnh Phong tím bầm, phun ra một ngụm máu tươi, người nhà họ Trác lập tức hoảng loạn. Mai Trường Tô bên cạnh nhỏ giọng an ủi: “Ông ta đã uống hộ tâm đan, không sao.”
Nghe thấy lời này, Ngôn Dự Tân đột nhiên như bừng tỉnh, lập tức chạy vội tới bên cạnh bàn cầm bình thuốc lên, dốc một viên ra đưa cho Tiêu Cảnh Duệ. Thấy hắn vẫn ngơ ngác không để ý, Ngôn Dự Tân liền cưỡng chế nhét vào miệng hắn rồi đổ nước trà cho hắn nuốt xuống.
Mai Trường Tô bình tĩnh nhìn Ngôn Dự Tân, khẽ thở dài.
“Nhạc huynh.” Mông Chí cảm khái nhìn về phía cao thủ Đại Sở. “Nếu huynh chịu để lúc khác đến ước chiến Trác trang chủ thì ông ta cũng chưa đến mức sẽ làm tay mình bị thương vì Tạ Ngọc, từ đó đánh mất tu vi nhiều năm.”
Vẻ mặt vẫn lạnh lùng, Nhạc Tú Trạch nói: “Ta không có nhiều thời gian, chỉ biết tối nay ông ta sẽ biết đứa con trai đó không phải của ông ta, sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh của ông ta khi quyết đấu với nên mới phải giành trước đến khiêu chiến. Ai ngờ ông ta lại dại dột đến mức làm chính mình bị thương, sau đó còn liên lụy đến bao nhiêu chuyện khác…”
“Chuyện này không trách Nhạc huynh, là chính ta có mắt không tròng, nhìn lầm người ta.” Ánh mắt sáng rực của Trác Đỉnh Phong nhìn về phía Tạ Ngọc, những giọt mồ hôi lạnh trên trán to như hạt đậu. “Bây giờ nhớ lại những lời hùng hồn ngươi nói với ta, thật sự là làm ta phải nghiến răng nghiến lợi.”
“Cũng không phải tất cả những gì ta nói đều là lừa ngươi.” Không ngờ lúc này Tạ Ngọc vẫn có thể giữ được tỉnh táo. “Phò trợ Thái tử vốn chính là đại nghĩa, những hạng người có dã tâm khác đều là loạn thần tặc tử. Ta hứa hẹn sau này sẽ cho nhà họ Trác được vinh quang, ít nhất đến nay vẫn chưa hề có ý định nuốt lời.”
“Nhưng chỉ cần ông ta có một chút nghi ngờ hoặc bất mãn với ngươi là ngươi liền nhẫn tâm giết cả nhà ông ta để diệt khẩu?” Hạ Đông cười lạnh mấy tiếng. “Chẳng lẽ ngươi cũng không phải hạng người có dã tâm, bạc tình bạc nghĩa?”
“Người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết.” Khóe môi Ta Ngọc lộ ra nụ cười. “Bệ hạ sẽ hiểu sự trung thành của ta đối với triều đình.”
Mai Trường Tô đột nhiên nói xen vào: “Tạ hầu gia người của ngài ra ngoài phủ thám thính tình hình còn chưa về à?”

Tạ Ngọc yên lặng nhìn chàng chốc lát rồi ngẩng mặt cười to. “Quả nhiên là Tô tiên sinh phản ứng lại trước hết. Sở dĩ bản hầu tôn thời gian ở đây nghe các ngươi tán dóc là vì bản hầu đương nhiên có dụng ý.”
Mai Trường Tô nghĩ một lát, lông mày không khỏi khẽ giật. “Ngươi điều quan binh ở tuần phòng doanh đến?”
“Không sai.” Sắc mặt Tạ Ngọc lạnh như băng. “Binh lính trong phủ Dự vương có bao nhiêu sức chiến đấu? Tuần phòng doanh tuyệt đối có thể ngăn cản không cho bọn chúng tiến vào.”
Mông Chí lạnh lùng nói: “Tạ Ngọc, tuần phòng doanh không phải binh lính trong phủ ngươi, tự ý điều động là tội lớn thế nào? Gan ngươi thật sự không nhỏ nhỉ?”
“Đại thống lĩnh không được đổ oan cho người khác, ta sao dám điều tuần phòng doanh vào phủ của mình để sử dụng như tư binh chứ? Nhưng bất kể Dự vương điện hạ có tới hay không thì ta cũng vẫn có thể điều động bọn chúng duy trì trị an trên đường cái ngoài cửa phủ của ta đúng không?”
Mai Trường Tô vốn đã không trông chờ chuyện tối nay sẽ trôi qua trong hòa bình. Tạ Ngọc điều động tuần phòng doanh sẽ chỉ làm chuyện này ồn ào hơn, cũng không phải hoàn toàn là xấu.
Có điều, việc gấp trước mắt vẫn là phải bảo vệ già trẻ nhà họ Trác khỏi bị diệt khẩu, chàng lập tức liếc nhìn Mông Chí, ra hiệu cho Mông đại thống lĩnh chuẩn bị.
Tạ Ngọc mặt lạnh như băng, một tay giơ lên, đúng lúc cần hạ lệnh thì đột nhiên một người lao đến quỳ xuống trước mặt hắn, ôm lấy chân hắn. Hắn cúi đầu nhìn, không ngờ là Tạ Bật.
“Xin phụ thân suy tính cẩn thận!” Sắc mặt Tạ Bật vàng như nghệ, trong mắt có nước, hắn cầu khẩn. “Hai nhà Trác Tạ tương giao nhiều năm, không phải thân nhân mà hơn hẳn thân nhân, bất kể có hiểu lầm gì thì phụ thân cũng không thể hạ sát thủ được!”
“Không nên thân!” Tạ Ngọc một cước đá văng hắn ra. “Tại sao ta lại dạy dỗ nên một đứa con lòng dạ đàn bà như ngươi chứ?”
“Phụ thân!” Tạ Bật cố nhịn đau, lại bò tới bám chặt tay Tạ Ngọc. “Trên đời này còn ai không biết quan hệ của hai nhà chúng ta? Phụ thân không sợ người trong thiên hạ đàm tiếu sao?”
“Người thiên hạ thì biết cái gì? Ngươi nhớ kĩ cho ta, chỉ có người sống sót mới có quyền nói chuyện. Vi phụ đây là đại nghĩa diệt thân, ngươi mau tránh ra cho ta!”
Tạ Bật tuyệt vọng, bàn tay túm vạt áo Tạ Ngọc run rẩy dữ dội, đột nhiên lao người về phía trước, rút thanh đoản đao phụ thân hắn đeo bên hông ra đặt trước cổ mình, nước mắt tràn mi. “Phụ thân, xin thứ cho hài nhi không thể nhìn phụ thân hạ thủ, phụ thân cần giết họ thì trước hết giết hài nhi đã!”
Tạ Ngọc lạnh lùng nhìn hắn, “hừ” một tiếng, nói: “Ngươi muốn tự sát? Được, cứ việc động thủ đi.”
“Phụ thân…”
“Nuôi ngươi từ nhỏ đến giờ, ngươi là người thế nào ta còn không biết sao? Nếu ngươi thật sự có can đảm cắt đứt cổ mình thì coi như vi phụ đã đánh giá thấp ngươi.” Tạ Ngọc vừa nói vừa bước tới, một chưởng đánh bay đoản đao trong tay Tạ Bật lại lật tay cho hắn một cái bạt tai, vặn cánh tay hắn đẩy sang bên cạnh, ra lệnh: “Dẫn thế tử đi, trông coi cẩn thận ! Ở đây hỗn loạn, đỡ cả trưởng công chúa và tiểu thư về hậu viện.”
“Vâng!”
“Yêu nữ trong sảnh và đồng đảng họ Trác đều giết hết cho ta!” Sau khi ra lệnh một tiếng, thân hình Tạ Ngọc lập tức lùi ra ngoài mấy bước.
Quan binh tràn lên như thủy triều, sát khí tanh mùi máu ập tới.
Tạ Ngọc xuất thân từ binh nghiệp, binh lính trong phủ của hắn luôn luôn được huấn luyện kĩ càng, đều sử dụng trường mâu chuẩn mực, không đánh cận chiến mà kết thành từng nhóm đâm tới.
Mông Chí và Hạ Đông tuy là cao thủ nhưng lại không thể thật sự hạ tử thủ với các quan binh làm việc theo mệnh lệnh của người khác nên tốc độ và sức sát thương bị hạn chế.
Huống chi Mông Ch còn lo lắng một mình Phi Lưu không thể bảo vệ Mai Trường Tô chu toàn giữa đám loạn quân nên khó tránh khỏi phân thần.
Vì thế bên giảm bên tăng, không đến hai khắc, trên dưới nhà họ Trác đã rơi vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm.
Trác Thanh Diêu không mang theo kiếm bên người, chỉ có một thanh Nga Mi thích do Trác phu nhân chia cho, vừa chém giết lại vừa phải che chở phụ thân mới bị thương, chẳng bao lâu cánh tay đã thấm máu.
Thanh kiếm Thiên Tuyền của Trác Đỉnh Phong đã bị Tạ Ngọc lấy đi, Trác Thanh Di cũng chỉ có đoản kiếm hộ thân, Trác phu nhân nắm một thanh Nga Mi thích còn lại đứng chặn ở một bên phu quân và con gái, đỡ trái hở phải, dần dần khó có thể chống đỡ được.
Bà vừa ra sức chém gãy mấy mũi thương, bên trái lại có ánh sáng lạnh đâm tới, một mảng áo bên hông rách toạc. Lúc xoay người lại phòng hộ, phía trước lại lộ ra sơ hở, một thanh trường thương từ phía dưới đâm lên với góc độ xảo quyệt, đến khi phát hiện thì đã không kịp né tránh, Trác Thanh Di sợ hãi kêu lên thất thanh: “Mẹ!”
Mắt thấy mũi thương đó đã sắp đâm vào bụng dưới Trác phu nhân, một thanh kiếm lưỡi xanh đã chém đến như tia chớp chặt đứt mũi thương. Hoa kiếm lóe lên, một bóng dáng cao ráo đứng chặn phía trước Trác phu nhân, gần mười tay trường mâu đối mặt hắn bị bức lui, có mấy người còn mang vết thương.
“Duệ Nhi…” Viền mắt nóng lên, Trác phu nhân run run gọi.
Tiêu Cảnh Duệ vẫn không quay lại, chỉ nói một câu, từ phía sau không nhìn thấy vẻ mặt hắn, tiếng nói cũng nhỏ nhẹ run rẩy, hầu như làm người ta không nghe rõ hắn nói gì.
Nhưng Trác phu nhân lại dịu dàng trả lời một câu: “Mẹ không sao… Con đừng lo lắng…”
Thấy Tiêu Cảnh Duệ đã lấy bảo kiếm treo trên tường gia nhập chiến đoàn, Vũ Văn Niệm vẫn đứng xem cũng tung người lên mở một con đường xuyên qua đám quan binh áp sát Tiêu Cảnh Duệ.
Nhạc Tú Trạch đứng xem đến lúc này đột nhiên thở dài một tiếng, Át Vân kiếm lần nữa ra khỏi vỏ, cũng tung người đến bên cạnh Trác Đỉnh Phong.
Tạ Ngọc phía sau cao giọng, cả giận nói: “Vũ Văn Huyên không phải ngươi nói không nhảy vào vũng nước đục này à?”
“Ta có nhảy đâu?” Vũ Văn Huyên nhún vai nói. “Ta nói chuyện không liên quan đến ta, cho nên ta không hề di chuyển một bước, ngươi đừng đổ oan cho người khác được không?”
Lúc này Tạ Ngọc không tiện để ý tới hắn, chỉ có thể “hừ” một tiếng, chỉ huy thủ hạ tăng cường thế công.
Hai trăm tay trường thương này của hắn đều là hảo thủ, cho dù bên bị vây mới được bổ sung chiến lực nhưng vẫn không thể đảo ngược tình thế, mà bên ngoài các vẫn rất yên lặng, hình như viện quân còn chưa đến.
“Hạ đại nhân, ta nghe nói giữa các Huyền Kính sứ có một loại pháo hoa dùng để liên lạc đúng không?” Trong thời khắc gấp rút này, không ngờ Mai Trường Tô lại tìm đến nói chuyện với Hạ Đông.
“Đúng.” Hạ Đông vừa đáp lời đã hiểu rõ ý chàng, lấy pháo hoa từ trong áo ra, đang định tung người xông ra ngoài thì một câu của Mai Trường Tô đã giữ chân nàng ta lại.
“Để Phi Lưu đi đốt, nó thích trò này lắm.”
Quả nhiên Phi Lưu rất thích, tốc độ bay ra ngoài cũng nhanh hơn nhiều. Mấy tay trường thương còn không chạm được vào chéo áo hắn chứ đừng nói tới chuyện chặn lại.
Pháo hoa bay lên trời rực rỡ, chói mắt, khi trở về Phi Lưu còn không ngừng ng鮧 đầu nhìn, nhân tiện bẻ gãy cánh tay hai quan binh chặn giết hắn.

Mai Trường Tô gật đầu với hắn tán thưởng, lại nói với Mông Chí: “Đại thống lĩnh, xem ra tư binh của Dự vưong tạm thời vào không được, Hạ Xuân đại nhân cũng phải một hồi nữa mới có thể đến đây, đành phải làm phiền ngài một chút. Bắt giặc bắt vua trước, phiền ngài bắt một con tin để mọi người nghỉ ngơi một lát, ngài xem, có những mấy người đã bị thương không nhẹ.”
Mông Chí lập tức hiểu ý, hét lớn một tiếng làm đám quan binh ở gần sững người, ông ta đã đạp lên đầu đám người như một con đại bàng màu xám bay ra khỏi Lâm Linh các, lao thẳng tới chỗ Tạ Ngọc.
Tạ Ngọc thấy rõ thế lao tới của ông ta, thoáng rùng mình, lập tức hiểu ra Mông Chí muốn bắt mình để ép binh lính Tạ phủ dừng tay, vội ra lệnh cho các hộ vệ bên cạnh ngăn cản còn chính mình thì bứt ra lui lại.
Mông Chí là cao thủ lấy đầu tướng địch ở giữa vạn quân, hộ vệ của Tạ Ngọc cũng chỉ cản được ông ta nhất thời, nhưng cũng chính trong thời gian chốc lát này, không ngờ Ninh Quốc hầu đã biến mất không còn tung tích.
Thấy Mông Chí không thực hiện được ý đồ, thê tử và các con ở bên cạnh đầy rẫy vết thương, Trác Đỉnh Phong cảm thấy cực kỳ bi thương.
Ban đầu ông ta chỉ muốn nghe Cung Vũ nói rõ chân tướng, không ngờ Tạ Ngọc lại trở mặt tuyệt tình như thế.
Lúc này, phía trước vẫn là rất nhiều võ sĩ giết mãi không hết, chiến lực bên mình lại ngày càng yếu, e rằng cùng lắm chỉ chống đỡ được một khắc nữa là bị đánh tan. Trác Đỉnh Phong tuyệt vọng, lại cảm thấy kiếp nạn của gia tộc đều do sự u mê của mình gây ra, nhất thời cực kỳ ân hận, áy náy, không chống cự nữa, nhắm mắt nghênh đón mũi thương.
Tiêu Cảnh Duệ tung người bay tới đẩy Trác Đỉnh Phong ra, vung kiếm gạt thương, hóa giải hung hiểm, nhưng cũng vì vậy mà bên sườn lại có thêm một vết thương.
Nhạc Tú Trạch trừng mắt, cả giận nói: “Ngươi vừa đánh bại ta, nếu chết dưới tay mấy thằng nhải này thì Nhạc mỗ còn thể diện gì nữa?”
Bị hắn mắng một câu, Trác Đỉnh Phong đột nhiên bừng tỉnh, tay trái vung ra giật được một thanh trường thương, nghiêng người quét ngang một đường, cao giọng nói: “Không sai, có chết cũng phải chết cho oanh liệt, cố giết thêm nhiều hơn nữa mới được!”
Nghe thấy Nhạc Tú Trạch trách mắng Trác Đỉnh Phong, Ngôn Dự Tân cũng rất muốn học theo, trách mắng gã hảo bằng hữu của mình.
Dù Tiêu Cảnh Duệ đã gia nhập vòng chiến nhưng chỉ thấy hắn cứu hộ người nhà họ Trác, còn việc phòng vệ bản thân thì lại thờ ơ, dường như trong lòng đã như tro tàn.
Ngôn Dự Tân thấy thân pháp của Cung Vũ quỷ mị, xuất thủ cay độc, căn bản không cần người ngoài phải chăm sóc liền tập trung toàn bộ sức chú ý sang người Tiêu Cảnh Duệ, cùng Niệm Niệm một trái một phải che chở cho hắn. Từ lúc bắt đầu đánh nhau đến bây giờ, tạm không nói đến những chuyện khác, riêng độ ăn ý của hai người này đã tăng lên rất nhiều.
Trong trận huyết chiến này, người duy nhất được yên ổn không cần động một ngón tay chính là Mai Trường Tô.
Ngoài Mông Chí và Cung Vũ lúc nào cũng chú ý đến chàng, Phi Lưu gần như một tấc không rời, chỉ trừ khi có lệnh của chàng.
Tất cả binh lính dám tấn công Mai Trường Tô đều bị thiếu niên dùng thủ pháp cực kỳ tàn nhẫn đánh gãy xương cổ tay hoặc xương cánh tay, đau đớn lăn lộn. Mà Mai TruờngTô bên cạnh còn không ngừng nhắc nhở: “Phi Lưu, phải nhớ chỉ bẻ gãy tay, không được sơ ý bẻ gãy cổ người ta.” Nghe ý chàng thì hình như gã thiếu niên xuất thủ tàn độc này trước giờ vẫn thường xuyên sơ ý bẻ gãy cổ người ta, mấy tên lính ở gần tới tấp lui lại. Hơn nữa, mục tiêu chủ yếu theo lệnh của Tạ Ngọc là người nhà họ Trác, cho nên sau đó phần lớn binh lính tấn công Mai Trường Tô đều chuyển sang tấn công người nhà họ Trác, không muốn ở đây để bị gãy tay gãy chân mà không được lợi lộc gì.
Lúc này Mông Chí đã đuổi theo Tạ Ngọc ra ngoài, trong các thiếu một cao thủ, tình thế lập tức chuyển biến xấu.
Trác phu nhân và Trác Thanh Di không đủ nội lực dần dần không thể chống đỡ tiếp được nữa, tình thế của Trác Đỉnh Phong vốn đã bị thương thoạt nhìn còn bất ổn hơn, chỉ có những người không nằm trong phạm vi mục tiêu được Tạ Ngọc hạ lệnh là Hạ Đông, Ngôn Dự Tân và đám người Đại Sở là không đến mức chật vật, nhưng cũng không tốt hơn là mấy. Nếu viện binh còn không tiến vào thì kết quả Tạ Ngọc muốn đã gần ngay trước mắt.
Đúng lúc này, Hạ Đông ngửi thấy mùi dầu gay mũi, trong lòng không khỏi trầm xuống.
“Chẳng lẽ Tạ Ngọc còn định phóng hỏa đốt Lâm Linh các…”
“Cái gì?” Ngôn Dự Tân giật mình.
“Phía sau Lâm Linh các chính là hồ, hắn phóng hỏa chặn cửa trước, chúng ta chỉ còn cách nhảy xuồng hồ. Nếu trên bờ hồ lại sắp xếp binh lính dùng trường mâu ngăn chặn thì chúng ta sẽ rất khó lên bờ. Mặc dù ngươi và ta thì không có vấn đề gì nhưng một số người khác thì khó mà nói trước được.”
Ngôn Dự Tân không hề dừng tay nhưng trong đầu lại suy nghĩ rất nhanh.
Sau khi nhảy xuống nước, nếu mọi người tụ tập lại cùng bờ thì Tạ Ngọc có thể tập trung binh lực đối phó, nếu phân tán ra thì những người nội lực kém hơn làm sao có thể thoát ra khỏi phủ hầu nước sâu như biển này? Nghĩ đến đây, trán hắn đã ướt mồ hôi lạnh, lớn tiếng nói: “Hạ Đông tỷ tỷ, chỉ tính toán hắn sẽ làm thế nào cũng không ổn, còn phải tính xem chúng ta nên làm thế nào nữa!”
“Đừng vội, trước buổi tối hôm nay Tạ Ngọc cũng không định đốt nhà mình, cho nên đồ dẫn lửa trong phủ chưa chắc đã được chuẩn bị đầy đủ, cùng lắm chỉ mang một ít dầu thắp tới. Khoảng cách lại xa, hắn muốn hắt dầu lên nóc Lâm Linh các cũng không được, cùng lắm là bắt đầu đốt từ hành lang bên ngoài. May mà hôm qua có mưa, kèo cột trong các đều ẩm ướt nên một giờ nửa khắc cũng chưa thể ép chúng ta nhảy xuống nước được.”
“Nhưng dù có chậm đến mấy thì sớm muộn cũng sẽ cháy tới đây, mà chúng ta lại không cầm cự được bao lâu nữa.”
Hạ Đông quay đầu thoáng nhìn Mai Trường Tô, thấy mình nói nhiều như vậy mà chàng vẫn không có phản ứng gì, không nhịn được quát lên: “Tô tiên sinh, mọi người đều vất vả như vậy, chỉ có một mình tiên sinh rảnh rỗi, vậy mà còn không chịu suy nghĩ? Tiên sinh đang ngồi thiền đấy à?”
“Đâu có.” Mai Trường Tô nhắm mắt lại, nói. “Ta đang nghe các ngươi đổ oan cho Tạ hầu gia.”
“Hả? Là sao?”
“Bây giờ chúng ta đang ở trên mặt nước, đốt lửa không có hiệu quả lắm nên Tạ Ngọc sẽ không phóng hỏa. Chuyện này hắn phải làm bí mật, tuần phòng doanh bên ngoài dù nghe lệnh hắn đến bảo vệ trị an không cho ai đi vào nhưng thực ra cũng không biết trong này đang xảy ra chuyện gì. Nhưng một khi thấy trong này bị cháy, họ sẽ biết ở đây đang có chuyện, đến lúc đó không chỉ Dự vương có cớ vào xem mà chỉ e cả Hạ Xuân đại nhân và Ngôn hầu gia cũng sẽ sốt ruột, không ai có thể ngăn cản họ được. Thế nên Tạ Ngọc sao có thể ngu ngốc tự mình phóng hỏa gọi người ta vào chứ?”
Ngôn Dự Tân ngẩn mặt ra nhưng tay vẫn không dừng lại, một chưởng đánh bay một tên lính trước mặt. “Huynh nói ai? Cha… cha ta?”
“Ngươi đến Tạ phủ dự tiệc, sau đó ở đây có hỏa hoạn, lệnh tôn có thể không sốt ruột sao? Ngôn phủ chỉ cách đây không xa, ông ấy sẽ nhanh chóng nhận được tin tức.”
Ngôn Dự Tân thấy trong lòng ấm áp, lại không kìm được lo lắng. “Trong này hỗn loạn như vậy, tuần phòng doanh còn thủ ở bên ngoài, cha ta đừng tới thì tốt hơn…”
Mai Trường Tô cười nhẹ, an ủi: “Ngươi yên tâm, tối nay người trực tuần phòng doanh là Âu Dương tướng quân, ông ta tuyệt đối sẽ không làm Ngôn lão hầu gia bị thương…”
Tuy là cha con nhưng Ngôn Dự Tân gần như hoàn toàn không biết gì về quá khứ của cha mình, nghe vậy hắn vội hỏi lại: “Vì sao thế?”
Do phân tâm nên một thanh trường thương suýt nữa đâm trúng sườn hắn, may mà Vũ Văn Niệm đã đưa kiếm gạt ra. Công tử quốc cữu lấy lại tinh thần, luôn miệng tạ ơn Vũ Văn Niệm.
“Ngươi cẩn thận một chút!” Hạ Đông dài giọng cười duyên. “Sau tối nay ngươi hỏi ta cũng được mà. Hạ Đông tỷ tỷ cũng biết về tình bằng hữu giữa Âu Dương tướng quân và lệnh tôn năm đó.”
Ngôn Dự Tân không tự chủ được rùng mình một cái, vội giả bộ không nghe thấy.

“Ơ, cháy rồi…” Vũ Văn Niệm đột nhiên nhỏ giọng nói một câu. Cùng lúc đó mọi người đều nhìn thấy ánh lửa ngày càng mạnh chiếu vào cửa sổ, ngửi thấy mùi khói bay tới theo gió.
“Tạ Ngọc sẽ không phóng hỏa, vậy thì ai là người đốt lửa?” Ngôn Dự Tân lẩm bẩm. “Chẳng lẽ là… Nhưng Mông đại thống lĩnh làm sao tìm được dầu chứ?”
Phi Lưu lẳng lặng nhếch miệng, để lộ hai hàng răng trắng đều tăm tắp.
Lúc này vì lửa đã cháy nên các binh sĩ trong các đều luống cuống, có người tiến lên, có người lùi xuống, thế trận bị vỡ, đám người Hạ Đông nhân cơ hội phản kích, áp lực lập tức giảm mạnh.
“Ờ… Mặc dù hơi muộn nhưng ta nghĩ là tốt nhất vẫn cần hỏi một tiếng.” Mai Trường Tô đột nhiên nói. “Trong số chúng ta có ai không biết bơi không?”
Một lúc lâu không có ai trả lời, Mai Trường Tô hài lòng. “Xem ra đều biết bơi cả. Trác trang chủ, ngài còn chịu được không?”
Trác Đỉnh Phong cắn răng nói: “Không thành vấn đề!”
Lúc này Mông Chí đã xông từ bên ngoài vào, đi đến đâu binh lính lũ lượt né tránh đến đó, có thể nói là thế như chẻ tre.
Lúc này, giọng nói của Vũ Văn Huyên cũng vang lên ở bên ngoài: “Niệm Niệm, muội phải cẩn thận!”
“Muội không sao!” Vũ Văn Niệm cao giọng đáp. “Huyên ca ca, anh mau tránh ra đi.”
“Được, vậy ta đi trước đây. Ta đợi muội ở bên ngoài.”
Nói xong, quả nhiên không còn nghe thấy động tĩnh của hắn nữa.
Một lúc lâu sau Ngôn Dự Tân mới nhỏ giọng bình luận một câu: “Người Đại Sở các ngươi hành sự đúng là quyết đoán…”
Thế lửa bên ngoài ngày càng mạnh, trong phòng bắt đầu trở nên nóng nực.
Các binh sĩ vây công đều đã lui lại, đại khái là Tạ Ngọc biết không còn khả năng giết chết bọn họ ở đây nên bắt đầu bố trí nhân thủ quanh hồ.
Mọi người có thời gian thở dốc, lùi vào góc nhà cách ngọn lửa xa nhất, giúp nhau xem xét thương thếKhông ngờ Trác Thanh Diêu vẫn yên lặng lại là người bị thương nặng nhất, ngực trái và lưng đều thấm đẫm máu tươi.
Mai Trường Tô lấy một lọ thuốc bôi ra, nói thuốc này cầm máu rất tốt. Trác phu nhân vội tạ ơn, cầm lấy rồi nhẹ nhàng xử lý vết thương cho con trai, vừa băng bó vừa rơi lệ, miệng còn không ngừng hỏi hắn cảm thấy thế nào. Có điều Trác Thanh Diêu lại chỉ đỏ mắt, thê lương lắc đầu, không nói gì, ánh mắt lúc nào cũng nhìn về phía ngọn lửa bốc cao bên ngoài, hiển nhiên là trong lòng đang lo lắng cho thê tử sắp sinh của mình.
Cung Vũ đi tới trước mặt người nhà họ Trác, gạt tóc ra sau lưng, thu áo cúi người, bình tĩnh nói: “Lệnh lang chết trong tay gia phụ, thù này khó giải. Ta đã tìm Tạ Ngọc báo thù, các vị đương nhiên cũng có thể tìm ta báo thù. Mạng này của Cung Vũ ở đây, các vị cứ tùy ý xử trí.”
“Cung…” Ngôn Dự Tân quýnh lên, vừa định chạy tới thì lại bị Hạ Đông giữ lại.
Phu thê Trác Đỉnh Phong chăm chú nhìn Cung Vũ một lát, mặc dù sắc mặt lạnh lẽo như băng nhưng lại không lập tức phát tác mà chậm rãi liếc nhau, hình như đang lẳng lặng trao đổi.
Một lát sau, Trác phu nhân quay đầu lại, lạnh lùng nói với Cung Vũ: “Nếu phụ thân ngươi còn sống thì ta nhất định sẽ đuổi giết đến chân trời góc biển, đáng tiếc là hắn đã chết…Ngươi lúc đó còn chưa sinh ra, dù ta có hận đến mấy thì cũng không thể rửa hận bằng cách lấy mạng ngươi được. Sau này nhà họ Trác sẽ không tìm ngươi báo thù, nhưng sau tối nay ngươi cũng không được xuất hiện trước mặt ta…”
Cung Vũ cúi đầu, hai giọt lệ rơi xuống vạt áo.
Nàng dùng tay áo lau nước mắt rất nhanh, nói một câu gì đó rồi đứng thẳng người dậy, tránh đến một nơi khá xa.
Mai Trường Tô lặng lẽ quan sát rồi đi tới bên cạnh Trác Đỉnh Phong, nói khẽ: “Trác trang chủ, ta biết ngài cũng mệt rồi, nhưng có mấy câu ta vẫn phải hỏi ngài.”
Trác Đỉnh Phong hít sâu một hơi, dùng bàn tay lau mặt. “Ngươi hỏi đi.”
“Mặc dù trang chủ và Tạ Ngọc có thù giết con, nhưng nếu tối nay hắn không hạ sát thủ thì liệu ngài có tiết lộ bí mật của hắn không?”
Trác Đỉnh Phong ngửa mặt lên trời, dường như chỉ trong chốc lát, những nếp nhăn trên mặt ông ta đã sâu gấp đôi.
Suy nghĩ kĩ một hồi, cuối cùng ánh mắt ông ta vẫn ngỡ ngàng. “Nói thật là ta cũng không biết. Thù giết con sâu như vậy, ta làm sao có thể dễ dàng bỏ qua? Nhưng nếu đẩy Tạ Ngọc vào chỗ chết thì Diêu Nhi… Diêu Nhi làm thế nào… Còn cả con nó nữa…”
“Nhưng dường như Tạ Ngọc không cho ngài bất cứ cơ hội nào để suy nghĩ mà nhất định phải giết ngài để diệt khẩu.” Mai Trường Tô dằn lòng gạt bỏ những bi thương, lại ép tới một bước. “Ngài có biết vì sao không?”
Trác Đỉnh Phong ngơ ngác đưa ánh mắt nhìn vị Mai lang Giang Tả này, run run nói: “Xin tiên sinh chỉ giáo.”
“Bởi vì hắn không thể đánh cược. Hắn không thể để một người có thù giết con với mình nắm được bí mật trí mạng của mình. Trước kia ngài cho rằng ngài và hắn hợp tác với nhau, nhưng bây giờ ngài đã biết rõ hắn chỉ lợi dụng ngài, thậm chí cả việc thành thân của con cái cũng chỉ là một thủ đoạn của hắn mà thôi. Giữa ngài và hắn đã không còn có bất cứ sự tín nhiệm nào nữa rồi.”
Lúc nói những lời này, ánh mắt Mai Trường Tô thoáng nhìn khuôn mặt trắng bệch của Trác Thanh Diêu rồi than một tiếng: “Đáng buồn, mặc dù hôn sự này là thủ đoạn của Tạ Ngọc nhưng lại là lương duyên thật sự đối với Trác công tử và Tạ tiểu thư… Có điều, Tạ tiểu thư dù sao cũng là thê tử của Trác công tử, con của Tạ tiểu thư cũng là con của Trác công tử. Chỉ cần mọi người đều có thể thoát nạn thì chưa chắc mọi chuyện đã đi vào tuyệt lộ.”
Trác Thanh Diêu dùng tay che miệng, ho dữ dội một hồi, sau đó lau vết máu trên khóe môi, nặng nề nhắm mắt lại
“Tô tiên sinh.” Sắc mặt chán nản, Trác Đỉnh Phong bám vai con trai, nhỏ giọng nói. “Ta biết vì sao hôm nay tiên sinh lại giúp đỡ ta… Nhưng vì cái gọi là đại nghĩa phò tá Thái tử, ta đã đi nhầm một bước nên mới có đại nạn hôm nay, ta thật sự không muốn lún sâu hơn nữa…”
Mai Trường Tô chậm rãi gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng. “Thì ra Trác trang chủ cho rằng mình còn có thể bứt ra, đúng là đáng mừng.”
Trác Đỉnh Phong ngẩn ngơ, do dự nhìn thê nhi rất lâu rồi chán nản cúi đầu. “Ta là gia chủ, chính ta đã dẫn họ đi sai đường…”
“Trang chủ cũng biết rõ…” Mai Trường Tô hờ hững nói. “Bây giờ ngài đã biết chuyện năm đó Tạ Ngọc giết con mình, trừ phi ngài chết, nếu không cho dù ngài có thề với Tạ Ngọc là mình bỏ qua chuyện này thì Tạ Ngọc cũng chưa chắc đã tin. Giờ đây hai nhà Trác Tạ đã như nước với lửa, Tạ Ngọc tuyệt đối sẽ không buông tha cho nhà họ Trác. Muốn bảo vệ người nhà, ngài chỉ còn cách đánh đổ Tạ Ngọc. Chỉ có điều như vậy thì trang chủ…”
Mai Trường Tô không nói nốt nửa câu sau nhưng Trác Đỉnh Phong cũng hiểu được ý chàng.
Muốn đánh đổ Tạ Ngọc thì sẽ phải vạch trần một số bí mật, mà chính ông ta cũng là một trong những người tham dự, cho dù có công tố cáo thì cũng không thể hoàn toàn miễn tội.
“Tô tiên sinh, nếu tiên sinh có thể bảo toàn cho Trác gia, có thể giúp chúng ta được nuôi dưỡng đứa con chưa ra đời của Diêu Nhi thì ta sẽ có cách báo đáp…” Trác Đỉnh Phong chậm rãi nói, ngữ điệu hết sức bi thương. “Dù tội nghiệp lớn thế nào thì cũng để một mình ta gánh vác…”
“Cha…” Trác Thanh Diêu như bị xúc động, mở choàng mắt ra, đau khổ kêu một tiếng.
“Con không cần nói gì nữa…” Trác Đỉnh Phong giơ tay lên, chần chừ một lát rồi cuối cùng vẫn đặt xuống đầu Trác Thanh Diêu, khẽ vuốt. “Con là con trưởng, con còn phải chăm sóc mẫu thân và muội muội, hiểu chưa?”
Trác Thanh Diêu mím chặt miệng nhưng môi vẫn run rẩy, hồi lâu sau mới nói: “Nhưng cha… Khởi Nhi cũng là người vô tội, nàng ấy không biết gì cả…”
“Nếu nó có thể bỏ qua thù mới oán cũ giữa hai nhà, vẫn sẵn lòng làm thê tử của con thì ta và mẫu thân con đều sẽ đối xử tử tế với nó. Nhưng nếu nó không muốn… thì Diêu Nhi, con có thể làm gì được?”
Nghe đến đây, Trác Thanh Diêu còn có thể cắn răng nhẫn nhịn, nhưng Trác Thanh Di đột nhiên lại lớn tiếng òa khóc.
“Là ta đã sai từ đầu nên mới làm liên lụy đến người nhà…” Trác Đỉnh Phong nhìn con gái, nhẹ nhàng kéo Trác Thanh Di vào lòng, hai hàng nước mắt chảy xuống.
Tiêu Cảnh Duệ ngồi xa xa, không nghe rõ nội dung cuộc đối thoại của họ nhưng hai mắt cũng lấp lánh nước.
Mai Trường Tô nhìn hắn một cái rồi đứng dậy, nói: “Những chuyện này để sau nói tiếp. Lửa đã sắp cháy đến đây rồi, mọi người đi ra phía sau tránh đi.”

Mọi người nghe lời đứng dậy, đi ra cửa sau, Tiêu Cảnh Duệ vẫn cúi đầu không nói, lúc Vũ Văn Niệm và Ngôn Dự Tân kéo hắn, hắn mới lặng lẽ đi theo, dường như đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Hành lang phía sau Lâm Linh các còn có một cây cầu bằng gỗ kéo dài hơn mười trượng về phía giữa hồ, cuối cây cầu là một ngôi đình nhỏ.
Mai Trường Tô bảo Mông Chí liên thủ với Hạ Đông đánh gãy một oạn cầu để ngăn thế lửa. Mọi người chen chúc trong đình, tạm thời an toàn.
“Ta quên là sau Lâm Linh các còn có một ngôi đình giữa hồ!” Ngôn Dự Tân vỗ đầu. “Thế này thì lửa không lan ra đây được, vậy vì sao Tô huynh lại hỏi bọn ta có biết bơi không?”
Hạ Đông đưa tay véo má hắn, quát lên: “Cầu đã gãy rồi, lúc về ngươi không cần bơi à? Hồ này nông như vậy, lẽ nào phải đào sâu hơn để đưa thuyền tới đón ngươi?”
Mai Trường Tô không để ý đến hai người này, chỉ chăm chú nhìn bờ hồ đối diện.
Trong bóng đêm đen kịt, không biết đang có những yêu ma quỷ quái gì ẩn nấp.
Đến lúc này, thất bại của Tạ Ngọc đã không thể tránh khỏi. Có những lỗi lầm trong quá khứ thì mới có quả báo hiện tại, chỉ thương những người trẻ tuổi vô tội bị liên lụy vì chuyện này.
Lương duyên của Tạ Bật và Trác Thanh Di đã khó thành, gia nghiệp nhà họ Trác cũng suy tàn. Trác Thanh Diêu và Tạ Khởi phu thê mỗi người một ngả, hài nhi sinh ra không có đủ cha mẹ, còn Cảnh Duệ…
Cảnh Duệ…
Mai Trường Tô nén tiếng thở dài, không muốn suy nghĩ nhiều hơn nữa.
Tiếng sóng nhẹ vẫn đều đặn vang lên bốn phía, cách một khoảng nước cạn, ngọn lửa bên kia dường như trở nên vô cùng xa xôi.
Những người mới thoát thân từ cuộc huyết chiến đẫm máu đột nhiên yên lặng, tinh thần buông lỏng, cảm thấy khung cảnh xung quanh yên lĩnh đến đáng sợ, giống như có một bàn tay vô hình đã lật tung những ớn lạnh sâu nhất dưới đáy lòng, cũng đánh thức những đau đớn vừa rồi bị trận kịch chiến lấn át.
Sau một khoảng tĩnh lặng thật lâu, Ngôn Dự Tân đột nhiên đứng dậy, nói: “Mọi người nhìn kìa, tình hình trên bờ hình như có thay đổi…”
Bờ hồ xung quanh Lâm Linh các uốn lượn, khoảng cách từ ngôi đình nhỏ đến bờ cũng không đồng đều. Quanh hồ có những nơi trồng dương liễu, có những nơi thì chỉ có hoa cỏ. Trong đêm khuya nhìn vào bờ chỉ có thể thấy những hình khối hoặc đen hoặc xám, giữa những hình khối này có bóng người lộn xộn, người thị lực kém thì hoàn toàn không thể nhìn thấy gì.
“Đó là viện binh, bọn họ chạy tới chạy lui…” Ngôn Dự Tân cố gắng nheo mắt để nhìn cho rõ hơn.
Mọi người yên lặng một lúc lâu, sau đó Mông Chí ho một tiếng, nói: “Theo ta thấy thì có vẻ giống như Tạ Ngọc đã điều một số cung thủ từ tuần phòng doanh đến đây…”
Hạ Đông véo má Ngôn Dự Tân, Ngôn Dự Tân muốn tránh nhưng vì không gian quá chật hẹp nên không thể tránh được.
“Tiểu Tân, ta không ngờ ngươi còn bị quáng gà. Ban ngày ngươi tinh mắt lắm cơ mà?” Nữ Huyền Kính sứ nhướng mày chế nhạo.
“Ngươi mới…” Ngôn Dự Tân vừa định cãi lại, cảm giác đau đớn trên má nhắc nhở hắn người nói là Hạ Đông tỷ tỷ, không thể phản kháng, đành phải ấm ức phân trần: “Chẳng qua đến tối thị lực của đệ kém hơn một chút thôi, làm gì đã đến mức quáng gà.”
“Tạ Ngọc đã bị dồn đến bước đường cùng rồi, xem ra áp lực ngoài cửa hầu phủ rất lớn. Có điều hắn chó cùng dứt giậu, mặc dù từ bờ đến đây cũng khá xa nhưng khoảng cách từ đoạn bờ gần nhất đến đây vẫn nằm trong tầm bắn, các vị không được khinh thường.” Mai Trường Tô nhắc nhở.
“Tô tiên sinh yên tâm.” Mông Chí cười, nói. “Đây chỉ là sự vùng vẫy cuối cùng của Tạ Ngọc. Bắn tên từ khoảng cách ày thì tốc độ đã giảm đi nhiều, người bị thương và nữ nhân lui về phía sau, mấy người chúng ta chống đỡ một giờ nửa khắc cũng không thành vấn đề… Ơ, Hạ đại nhân đi đâu đây?”
“Chẳng phải đại thống lĩnh nói nữ nhân lui lại phía sau hay sao?” Hạ Đông liếc nhìn ông ta. “Chẳng lẽ ta không phải nữ nhân?”
Mặc dù nói như vậy nhưng nàng ta cũng chỉ vui đùa một chút rồi lại đứng dậy, đi tới chặn ở phía đông nam đình.
Ngôn Dự Tân lẩm bẩm một câu: “Vốn cũng không giống nữ nhân cho lắm”, rồi cũng đứng ra phía trước.
Mọi người trong đình nhanh chóng xếp thành hình quạt hai lớp, bên trong là Mai Trường Tô không có võ công hộ thân và cả nhà họ Trác đều đã bị thương. Bên ngoài thì có Mông Chí, Hạ Đông, Nhạc Tú Trạch, Ngôn Dự Tân, Tiêu Cảnh Duệ và Phi Lưu. Vũ Văn Niệm và Cung Vũ vốn cũng muốn chen ra bên ngoài nhưng vì không còn chỗ đứng nên lại bị các nam tử đẩy vào trong.
Hạ Đông không khỏi cười khanh khách. “Các ngươi đúng là biết thương hoa tiếc ngọc…”
Còn chưa nói xong, loạt tên đầu tiên đã bắn tới, tốc độ nhanh hơn, mật độ cũng dày hơn so với tưởng tượng ban đầu. Những người đứng vòng ngoài đều tập trung đối phó, không dám khinh thường, lúc ra tay đều vận chân khí.
Đám lính nỏ trên bờ đều được huấn luyện kĩ càng, hết loạt này tới loạt khác thay nhau bắn, mưa tên đầy trời, liên tiếp không ngừng, dường như không hề có khoảng trống.
Sau đó Ngôn Dự Tân vì nội lực yếu kém đã toát mồ hôi ướt đẫm áo gấm, trong lúc đổi hơi đã để lọt hai mũi tên, may mắn có Tiêu Cảnh Duệ bên cạnh vung kiếm gạt giúp rồi tiện tay đẩy hắn về phía sau. Cung Vũ lập tức giật binh khí trên tay hắn, tiến lên thay thế.
Mai Trường Tô đỡ Ngôn Dự Tân ngồi xuống bên cạnh mình, dặn dò: “Ngươi mau điều tức một chút, vận khí hai vòng rồi dồn khí vào đan điền, nhất định không được để chân khí tản ra. Thể chất của ngươi vốn không tốt, nếu không điều tức cho tốt thì sẽ tạo thành nội thương.”
Ngôn Dự Tân nghe lời nhắm mắt lại, gạt mọi tạp niệm, lẳng lặng điều chỉnh khí tức. Lúc đầu tinh thần còn phân tán nhưng sau đó đã dần dần tập trung, tất cả những tiềng huyên náo đều bị gạt bỏ ngoài tai, chăm chú vận chuyển một luồng khí tức thấm vào gân mạch trong thân thể, cuối cùng dồn vào đan điền, từ từ đánh tan cảm giác đau đớn trong nội phủ.
Sau khi điều tức, hắn mở mắt ra và không khỏi giật nảy mình.
Chỉ thấy mưa tên đã dừng lại, mọi người cũng nhìn về một hướng trên bờ với vẻ mặt nặng nề, nhưng hắn nhìn theo lại hoàn toàn không thấy rõ có chuyện gì, vì vậy lập tức kéo tay áo Tiêu Cảnh Duệ hỏi theo thói quen: “Cảnh Duệ, trên bờ xảy ra chuyện gì thế?”
Nói xong đột nhiên nhớ ra tâm tình Tiêu Cảnh Duệ lúc này đang không bình thường, hắn vội quay sang nhìn Tiêu Cảnh Duệ, quả nhiên thấy sắc mặt gã hảo bằng hữu trắng bệch như tờ giấy. Đang định an ủi một câu, Tiêu Cảnh Duệ đột nhiên gạt tay hắn ra, tung người nhảy xuống hồ, nhanh chóng bơi vào bờ.
“Này…” Ngôn Dự Tân không kịp giữ lại, sốt ruột giậm chân một cái.
Hạ Đông ở bên cạnh thở dài.“Chúng ta cũng bơi vào thôi.”
Nàng ta mới nói được nửa câu thì Vũ Văn Niệm đã nhảy xuống nước bơi theo sau Tiêu Cảnh Duệ, những người còn lại cũng kết đội bảo vệ lẫn nhau cùng bơi vào bờ.
Nước hồ tháng Tư dù không còn lạnh giá nhưng cũng không hề ấm áp, mọi người ướt sũng lên bờ, bị gió thổi lại càng thêm lạnh.
Mông Chí liên tục quay lại nhìn về phàMai Trường Tô, Mai Trường Tô biết Mông Chí lo ình, nhỏ giọng nói một câu: “Không sao đâu, ta uống thuốc rồi.”
Kỳ thực lúc này, những người tụ tập bên hồ cũng không quá đông.
Binh lính trong phủ Ninh Quốc hầu và phủ Dự vương giằng co, đều đã lùi lại bên kia lối đi.
Hạ Xuân và Ngôn Khuyết quả nhiên đều chạy tới, lúc mọi người nhảy xuống nước thì hai người bọn họ đã đứng chờ trên bờ.
Chỉ có điều hai người này đều trầm tĩnh, Hạ Xuân quan sát sư muội một lát, không nói gì. Ngôn Khuyết cũng chỉ hỏi một câu: “Không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì.” Ngôn Dự Tân không hề băn khoăn khi thấy phụ thân chỉ hỏi một câu đơn giản như vậy, huống hồ lúc này hắn đã thấy rõ tình hình trên bờ, toàn bộ sức chú ý đều bị cảnh tượng bên kia thu hút.
Bên cạnh hòn giả sơn ven hồ, Tạ Ngọc sắc mặt xanh mét, môi trắng bệch, con ngươi bình thường vẫn đen láy lúc này lại trở nên xám xịt. Dự vương chắp tay đứng cách hắn bảy, tám bước, mặc dù vẻ mặt rất nghiêm túc nhưng không biết tại sao sự đắc ý vẫn không thể che giấu được.
Ánh mắt của hai người này đều đang tập trung quan sát cùng một chỗ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.