Lang Nha Bảng

Chương 20


Bạn đang đọc Lang Nha Bảng – Chương 20


Chương 20: Ma cao đạo cao
“Đồ vô dụng, cút! Tất cả đều cút ra ngoài cho bản vương!” Một tiếng quát mắng vang lên từ thư phòng Dự vương phủ, ngay sau đó hai thị nữ loạng choạng bò ra, trong đó một thị nữ bị nước trà hắt ướt nửa chiếc váy mỏng, một thị nữ khác trên tay cầm mấy mảnh chén vỡ, mặt hai người đều tái mét, nơm nớp lo sợ, thậm chí mái tóc cũng hơi rối vì chạy quá nhanh.
“Vương gia làm sao vậy?” Một giọng nói dịu dàng vang lên, hai thị nữ ngẩng đầu nhìn rồi vội vàng quỳ xuống.
“Bẩm vương phi, vương gia chê trà nóng… Đều là các nô tì hầu hạ không tốt…”
Dự vương phi khẽ nhíu hai hàng lông mày lá liễu, bước nhanh đi tới trước cửa thư phòng, thấy cửa chỉ khép hờ liền đưa tay đẩy ra rồi bước vào.
“Ai lại đi vào? Bản vương bảo các ngươi cút, cút ngay!”
“Vương gia…” Dự vương phi nói khẽ. “Cáu giận tổn hại sức khỏe, xin vương gia giữ gìn quý thể.”
Dự vương thoáng giật mình, xoay người lại, miễn cưỡng áp chế cơn giận trong lòng. “Là nàng à? Có chuyện gì không?”
“Xuân mới sắp đến, thiếp đã lên danh sách lễ vật kính hiếu phụ hoàng và mẫu hậu, muốn mời vương gia xem xem có gì không ổn hay không.”
Dự vương đưa tay nhận tờ lễ đơn màu vàng nhạt thê tử đưa, nhanh chóng nhìn qua một lượt rồi trả lại. “Nàng biết rõ sở thích của mẫu hậu nhất, năm nào mẫu hậu cũng hài lòng, năm nay vẫn làm theo ý nàng thôi,”
“Vâng.” Dự vương phi cất lễ đơn vào trong tay áo, chậm rãi nói. “Mấy đứa nha đầu trong phủ không được dạy dỗ chu đáo, đó là sơ suất của thiếp, xin vương gia đừng giận nữa.”
“Liên quan gì đến nàng? Đó là bọn nha đẩu này vụng về, hậu đậu…”
Dự vương phi nhẹ nhàng đặt bàn tay ngọc lên cánh tay phu quân, dịu dàng hỏi: “Nếu vương gia có chuyện gì không vui thì có thể nói với thiếp.”
“Không có gì… Chuyện bên ngoài, có nói nàng cũng không hiểu được…” Dự vương vỗ vỗ tay thê tử, dịu dàng nói. “Đừng bận tâm nữa, gần đây nàng cũng rất vất vả, về nghỉ ngơi đi.”
Dự vương phi khẽ cắn môi, cúi đầu thấp giọng nói: “Có phải bởi vì Bát Nhã cô n…”
“Nàng nghĩ đi đâu vậy?” Dự vương nhíu mày. “Ta ưu phiền là vì việc nước, nàng không được suy nghĩ kiểu nữ nhân như thế.”
“Kỳ thực… thiếp có thể đến nói chuyện với Bát Nhã cô nương, mặc dù là thứ phi, nhưng chỉ cần vương gia thích, thiếp tuyệt đối sẽ không làm khó Bát Nhã cô nương. Cho dù sau này Vương gia muốn thăng thứ vị cho Bát Nhã, thiếp cũng…
“Lại nói xằng rồi!” Dự vương giận dữ trợn mắt nhìn thê tử, thấy sắc mặt nàng ta đã hơi tái lại đưa tay ôm vào lòng. “Được rồi, ta đã nói rất nhiều lần rồi, nàng là nàng, Bát Nhã là Bát Nhã. Vương phi của ta vĩnh viễn chỉ có một người là nàng, đừng tự tìm phiền muộn cho chính mình nữa. Hoàng hậu nương nương ở trong cung còn cần nhờ nàng đến hầu hạ, chính bản thân nàng cũng không vui thì làm sao tận hiếu đạo giúp ta được?”
“Xin chàng thứ lỗi…” Dự vương phi ôm chặt phu quân, áp sát mặt vào ngực hắn. “Vương gia tốt với thiếp như vậy, nếu thiếp thông minh, giỏi giang hơn một chút, có thể san sẻ cho vương gia nhiều hơn thì tốt…”
“Nàng lúc nào cũng suy nghĩ những chuyện không đâu này, không tốt.” Dự vương nhẹ nhàng đẩy nàng ra, vuốt mái tóc của nàng. “Nàng về trước đi, ta muốn yên tĩnh suy nghĩ một lát.”
Dự vương phi gật đầu, hạ người thi lễ rồi chậm rãi xoay người đi ra ngoài. Mới đi đến giếng trời ngoài thư phòng đã gặp Khang tiên sinh, mưu sĩ đắc dụng nhất trong phủ Dự vương, Dự vương phi liền dừng bước.
“Bái kiến vương phi.” Khang tiên sinh khom người hành lễ.
“Miễn lễ. Ta cũng đang định tìm tiên sinh.” Dự vương phi khẽ giơ ngọc thủ. “Vương gia tâm tình không tốt, tiên sinh xem có cần mời Tần cô nương vào phủ khuyên bảo hay không?”
Khang tiên sinh lắc đầu, nói: “Lần này là vì chuyện trong cung, Bát Nhã cô nương cũng bất lực.”
“Trong cung? Trong cung xảy ra chuyện gì?”
“Vương phi còn không biết sao? Hoàng thượng đã hạ chỉ công khai ân xá Việt thị mới bị giáng xuống bậc tần, lại thăng làm phi, lệnh bà ta cùng dự tế điển.”
Dự vương phi ngẩn ra. “Đặc xá Việt nương nương… Hoàng hậu nương nương nói thế nào?”
“Nội ti giám trực tiếp tuyên bố ý chỉ, trước đó không hề có dấu hiệu báo trước, Hoàng hậu nương nương không hề biết phong thanh thì làm sao có phản ứng gì được?”
“Thì ra là vậy… Việt nương nương đã hầu hạ trong cung bao nhiêu năm, chắc là Hoàng thượng vẫn nhớ tình xưa…”
Khang tiên sinh biết vị Dự vương phi này tâm tư đơn thuần, cũng không cần thiết phải nói rõ hơn, vì vậy chỉ cười cười không nói.
“Nếu thế thì làm phiền tiên sinh đến khuyên nhủ vương gia, chuyện đã xảy ra rồi, có buồn bực cũng vô dụng.”

“Vâng.”
“Chuyện trong cung cũng bảo vương gia yên tâm, ta sẽ vào cung vấn an Hoàng hậu nương nương ngay.”
Khang tiên sinh cười, nói: “Vương gia thật may mắn vì có một hiền thê như vương phi.”
“Tiên sinh quá khen.” Dự vương phi khiêm tốn nói một câu rồi đi tiếp.
Khang tiên sinh vội vàng tránh sang một bên nhường đường, cúi người chờ nàng ta đi xa rồi mới nheo mắt tự nhủ: “Việt phi phục vị, không biết vị kỳ lân tài tử một tay kéo bà ta từ bảo tọa quý phi xuống kia có tức giận giống như vương gia hay không?”
Không giống như những gì Khang tiên sinh đoán, sau khi nghe thấy tin tức Việt phi được đặc xá, Mai Trường Tô không có phản ứng đặc biệt gì, vẫn chỉ ngồi yên bên lò sưởi đọc tin mật báo Diệu Âm phường đưa tới, đọc xong tờ nào liền bỏ tờ đó vào lò sưởi đốt ngay.
Phi Lưu ngồi bên cạnh rất vui vẻ nhìn ngọn lửa lúc cao lúc thấp.
Lúc này, bức rèm cửa bằng vải bông dày bị vén ra, gió lạnh thổi vào làm ngọn lửa vừa bùng lên lại chỉ còn leo lét. Phi Lưu hết sức tức giận, trợn mắt nhìn người vừa xông vào.
Mông Chí không chú ý tới ánh mắt kém thân thiện của Phi Lưu, sải bước đi tới trước mặt Mai Trường Tô, nói: “Ngươi thoạt nhìn còn có vẻ nhàn nhã lắm…”
“Trên người huynh có hơi lạnh, đừng đứng gần ta như vậy, mau đi sưởi cho tan khí lạnh rồi mới được đến đây.”
Mông Chí dở khóc dở cười nhìn chàng. “Hay là ngươi còn chưa nghe thấy tin đó? Ngươi đoán xem ta từ đâu đến đây?”
“Mục vương phủ.”
Thấy chàng đoán một câu trúng ngay, Mông Chí không khỏi trợn mắt, tiến lên véo má Mai Trường Tô. “Tiểu Thù, tại sao sau khi trở về, ngươi lại ngày càng giống yêu quái thế? Ngươi vẫn là người sống đấy chứ?”
Phi Lưu đánh thẳng một chưởng tới. “Buông ra!”
“Bị huynh phát hiện rồi.” Mai Trường Tô cười, nói. “Ta là hồn ma, huynh có sợ hay không?”
“Nếu mọi người đều có thể quay về thì cho dù là ma ta cũng rất vui.” Mông Chí thở dài. “Ngươi đoán không sai, ta mới từ phủ Mục vương đến đây. Mục tiểu vương gia tức giận đến mức cắn hằn vết răng lên chiếc ghế lim hắn thường ngồi…”
“Dễ cắn!” Phi Lưu đột nhiên bật ra hai chữ, Mông Chí nhìn hắn một cái, không hiểu ý gì.
“Phi Lưu của chúng ta nói không sai, lim rất mềm, rất dễ cắn, không cần cắn mạnh lắm cũng có thể hằn dấu răng được…” Mai Trường Tô xoa đầu thiếu niên khen ngợi.
“Này, hai người các ngươi…” Mông Chí cảm thấy hoàn toàn bất lực. “Ta đang nói chuyện đứng đắn!”
“Phi Lưu, Mông đại thúc nói ngươi không đứng đắn…” Mai Trường Tô chia rẽ hai người.
Phi Lưu hơi ngơ ngác mở to mắt.
“Không đứng đắn có nghĩa là giống như Lận Thần ca ca ấy. Ngươi có nhớ các bá bá trong minh thường xuyên mắng Lận Thần ca ca không đứng đắn hay không?”
Phi Lưu nghe xong, thấy vị đại thúc này lại dám nói hắn giống như Lận Thần, lập tức giận dữ nhảy bật lên, một chưởng mạnh mẽ đánh thẳng tới.
Mặc dù không sợ nhưng dù sao Mông Chí cũng phải tập trung tinh thần chống ả, chỉ sau nháy mắt, hai người đã giao thủ được mấy chiêu trong phòng.
“Tiểu Thù, ngươi bảo nó đừng đánh nữa, ta nói chuyện nghiêm chỉnh với ngươi.” Mông Chí tức giận kêu to.
Mai Trường Tô cười tủm tỉm, kéo áo choàng khuyến khích: “Phi Lưu cố lên, mấy khi có cơ hội học hỏi Mông đại thúc…”
Thấy chàng vui vẻ chơi đùa, Mông Chí vừa chán nản lại thầm cảm thấy vui mừng, bất kể thế nào thì trên người chàng vẫn còn sót lại một chút bóng dáng của Lâm Thù trước kia, đây là chuyện làm mọi người rất yên lòng. Hơn nữa giao thủ với Phi Lưu thực ra cũng rất sảng khoái, cho nên ông ta dứt khoát tập trung đối phó với Phi Lưu.
Đặc điểm võ công của Phi Lưu là luôn quỷ quyệt khó lường, gặp đối thủ cũng chú trọng thân pháp và chiêu thức như Hạ Đông và Thác Bạt Hạo thì hiển nhiên sẽ chiếm ưu thế, nhưng gặp phải loại võ công dương cương mạnh mẽ như của Mông Chí thì lại không tránh khỏi bị khắc chế. Huống hồ Phi Lưu tuổi còn nhỏ, lại từng bị trọng thương, nội lực còn kém xa Mông Chí đã luyện tâm pháp Thiếu Lâm chính tông rất vững chắc.
Tuy nhiên, chính vì rõ ràng không phải là đối thủ của Mông Chí nên ý chí chiến đấu của Phi Lưu lại càng mạnh mẽ, trong đầu không hề có tạp niệm, tất cả sức chú ý đều tập trung vào cuộc giao đấu, chẳng bao lâu sau Mông Chí đã phát hiện một chuyện làm người ta kinh ngạc.
Không ngờ trong quá trình giao thủ, Phi Lưu lại có thể ghi nhớ các điểm đặc thù trong kình lực và khí trường của đối thủ, đồng thời lập tức tiến hành các điều chỉnh tương ứng.
Cũng có nghĩa sau khi ngươi dùng một chiêu khắc chế một chiêu của hắn thì cũng đừng hòng dùng chiêu đó khắc chế hắn lần thứ hai, trừ phi ngươi tăng cường kình lực hoặc thay đổi góc độ khí trường, nếu không Phi Lưu nhất định sẽ phá được chiêu này, ép ngươi phải dùng hậu chiêu bổ cứu.
Năng lực học tập kinh người như vậy lại xuất hiện trên người một thiếu niên hơi có vấn đề về tinh thần, quả thật là một chuyện khó tin. Nhưng có lẽ chính vì trí lực của hắn bị hạn chế ở một vài phương diện cho nên mới kích thích được năng lực kinh người về võ thuật.

“Bắt đầu sợ rồi à?” Mai Trường Tô mỉm cười, ung dung hỏi. “Mông đại ca, huynh phải trở nên mạnh hơn mới được.”
Mông Chí cười một tiếng, nói: “Ngươi giúp hắn cũng vô dụng, tâm ta đâu dễ loạn như vậy? Hắn muốn đánh bại ta thì bây giờ còn sớm lắm!” Mặc dù ông ta mở miệng nói chuyện nhưng hơi thở vẫn không hề loạn, cương khí Thiếu Lâm toàn thân bỗng dưng tăng thêm vài phần, chậm rãi lật tay đón đỡ một chưởng của Phi Lưu.
Thiếu niên hơi giật mình, bóng dáng đột nhiên lướt qua, gần như biến mất từ vị trí cũ rồi lập tức xuất hiện sau lưng Mông Chí.
Nhưng không hiểu sao hắn đã hành động rất nhanh mà vẫn không theo kịp những động tác chậm rãi của Mông Chí, lẽ ra chưởng của hắn phải đánh vào sau lưng Mông Chí nhưng bây giờ lại thành giao phong chính diện, hai tay rút về không kịp bị hai tay Mông Chí hút chặt lấy, kình lực tràn ra, cả người Phi Lưu bay ngược ra ngoài. Dù trên không trung đã xoay người mấy vòng để hóa giải bớt kình lực nhưng lúc rơi xuông hắn vẫn không đứng vững ngay được.
“Không sao, không sao.” Mai Trường Tô vẫy tay với thiếu niên. “Lần này đánh không lại thì lần sau chứng ta đánh tiếp.”
Mông Chí cười khổ, nói: “Tiểu Thù, có phải ngươi đang dùng ta để huấn luyện cho thằng nhóc này không?”
“Đúng thế thì sao?” Mai Trường Tô lộ ra nụ cười ấm áp như gió xuân. “Huynh sẽ không hẹp hòi như vậy đúng không? So chiêu với Phi Lưu của chúng ta không vui à? Huynh xem Phi Lưu của chúng ta đáng yêu không kìa…”
Mông Chí thở dài.
Xinh xắn thì có, nhưng đáng yêu… Có điều ông ta quả thật cũng rất thích thiếu niên rất có thiên phú võ học này, thỉnh thoảng giao đấu một trận cũng không sao, vì vậy chỉ tươi cười đi tới ngồi xuống bên cạnh Mai Trường Tô. Nhìn dáng vẻ của ngươi thì hình như ngươi không hề bất ngờ khi thấy Việt phi được phục vị?”
“Có gì mà bất ngờ?” Mai Trường Tô hờ hững nói. “Việt phi phạm tội nặng đến mấy thì cũng không nhằm vào bản thân Hoàng thượng, từ trước đến nay vị Hoàng đế này đều không thật sự quan tâm đến sự đau khổ của người khác. Chẳng lẽ huynh còn không rõ sao?”
“Ngươi cũng không cần nói Bệ hạ như vậy.” Mông Chí hơi khó xử, nói. “Bất kể thế nào thì Bệ hạ vẫn là Bệ hạ. Hơn nữa, quả thật cũng vì chuyện tế lễ cuối năm.”
“Liên quan gì đến tế lễ cuối năm?” Mai Trường Tô cười lạnh lùng. “Chẳng lẽ Thái tử không có mẫu hậu à? Sau khi vẩy rượu tế bái, đến quỳ vuốt y phục Hoàng thượng và Hoàng hậu mới là đạo hiếu chính đáng. Có gì khó làm đâu.”
“Hả?” Mông Chí sửng sốt. “Nhưng mà những năm trước…”
“Nghi thức tế lễ những năm trước là bởi vì Việt phi vốn chính là quý phi nhất phẩm, đầu đội mũ phượng chín châu, cùng Hoàng hậu đứng hai bên trái phải Hoàng đế, cho nên lúc Thái tử quỳ xuống vuốt váy áo mọi người đều cảm thấy tự nhiên. Ngay cả bộ Lễ vốn phải mẫn cảm với lễ chế nhất cũng không chỉnh sửa hành vi của Thái tử, những người khác đương nhiên càng không thể nhận ra sự sai sót trong đó.”
“Ngươi nói như vậy hình như cũng có lý…” Mông Chí gãi gáy. “Trình tự tế lễ rườm rà như vậy, mỗi trình tự cụ thể phải làm thế nào là chuyện bộ Lễ biết rõ nhất, tại sao Trần lão thượng thư cũng không hề nói gì…”
“Trần Nguyên Thành ấy à?” Nụ cười của Mai Trường Tô càng lạnh lẽo hơn. “Bộ Lễ dường như trung lập, lão thượng thư trong mắt chỉ có một chữ “Lễ”… Ha ha… Vấn đề buồn cười nhất chính là ở chỗ này…”
Mông Chí ngơ ngác nhìn Mai Trường Tô. “Tiểu Thù, ý ngươi là…”
“Sau khi cháu đích tôn của Trần Nguyên Thành ra sa trường lâm trận bỏ chạy, được Tạ Ngọc bao che thoát khỏi tội chết, vị lão thượng thư này cũng đã biến thành một con chó của Ninh Quốc hầu rồi… Ôi, cũng khó trách, con người mấy ai không phải trả nợ cho con cháu, Hà Kính Trung như vậy, Trần Nguyên Thành chẳng lẽ lại không?”
Mông Chí giật mình há hốc miệng, hồi lâu không khép lại được, ngay cả ánh mắt cũng như đã đông cứng.
“Trần Nguyên Thành biết rõ, theo quy chế tế lễ thì chỉ cần có Hoàng hậu ở đó, còn có mặt Việt phi hay không cũng không quan trọng, nhưng ông ta không dám nói. Thứ nhất là Tạ Ngọc đã dặn dò trước, thứ hai là ông ta cũng hiểu rõ Hoàng đế chẳng qua chỉ muốn tìm một cái cớ để đặc xá Việt phi thôi…” Mai Trường Tô cười lạnh một tiếng. “Cái gì mà nguyên lão hai triều cương trực trung trinh? Cùng lắm chỉ là một lão hồ li mà thôi.”
Những lời có vẻ như Mai Trường Tô buột miệng nói ra này lại khiến Mông Chí ngơ ngác suy nghĩ một hồi lâu, càng nghĩ càng cảm thấy cuộc tranh giành ngôi báu này khắc nghiệt đến mức làm mọi người rét lạnh. Lại nhìn vầng trán trắng xanh của Lâm Thù, trong lòng không khỏi ngọt bùi cay đắng lẫn lộn.
Thiếu soái Xích Diễm kinh tài tuyệt diễm năm xưa lại chỉ có thể dùng tài hoa hiếm có trên đời vào việc này hay sao?
“Mông đại ca, huynh không cần lo lắng cho ta.” Mai Trường Tô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, dường như muốn nhìn xuyên qua nóc nhà để thấy hư không tối tăm. “Bọn họ đều ở trên trời nhìn ta, ta phải đi tiếp.”
“Ta hiểu.” Mông Chí gật đầu nặng nề. “Nhưng ngươi phải nhớ, mọi sự đều phải coi an toàn của bản thân là quan trọng nhất, có việc gì ta giúp được thì nhất định phải tới tìm ta.”
Mai Trường Tô không khỏi mỉm cười. “Ta đã bao giờ khách sáo với huynh chưa?”
“Chuyện này cũng khó nói, bây giờ tâm tư ngươi ngày càng kín đáo, chẳng ai đoán được ý nghĩ của ngươi.” Mông Chí bất mãn trợn mắt nhìn chàng. “Lần trước ngươi đến Tĩnh vương phủ, tại sao không gọi ta đi cùng ngươi?”
“Huynh muốn dằn mặt đám lỗ mãng ở đó giúp ta à?” Mai Trường Tô bật cười ha ha. “Nói vậy cũng đúng, đám tướng lĩnh đó đều chỉ sợ cứng chứ không sợ mềm, trọng anh hùng, kính hảo hán. Nếu như Mông đại thống lĩnh cũng tỏ ra tôn trọng ta thì chẳng ai dám coi thường ta nữa.”
“Ngươi còn nói nữa à? Một mình đến đó chưa xong, lại còn phải đóng vai ác ở đó nữa? Tĩnh vương phủ tương lai chính là nơi ngươi yên thân gửi phận, tại sao vừa đến đã đắc tội với người khác?”
“Huynh yên tâm, những người thông minh một chút trong Tĩnh vương phủ sẽ chỉ cảm kích ta chứ không thù oán ta đâu. Còn những kẻ cảm thấy bất mãn với ta thì đều là đám mãng phu chỉ có tứ chi không có đầu óc, loại người này ta tạm thời không muốn quan tâm, đến ngày nào đó được giao vào tay ta, ta sẽ huấn luyện sau. Huynh quên rồi à? Huấn luyện đám võ tướng suốt ngày đánh giết này chính là chuyện ta am hiểu nhất.”
Mông Chí suy nghĩ một lát, cũng không khỏi bật cười. “Lời này nói cũng đúng.”
“… Đúng rồi, vừa rồi ta vẫn định hỏi huynh, ở phủ Mục vương trừ Mục tiểu vương gia cắn tay ghế thì những người khác có phản ứng gì?”

“Đương nhiên là đều rất giận dữ. Bệ hạ chỉ phái một nội sứ đến giải thích một câu bằng miệng, bảo quận chúa không được đa nghi, như thể chỉ cần quận chúa tỏ vẻ hơi bất mãn thì sẽ là nghi ngờ Bệ hạ.” Mông Chí nói, sắc mặt cũng không vui. “Không biết Bệ hạ nghe lời gièm pha của người nào mà lai ngạo mạn với công thần như thế?”
“Quận chúa thế nào?”
“Quận chúa lại rất bình thường, không hề có vẻ gì là tức giận.”
Mai Trường Tô khẽ thở dài một tiếng. “Nghê Hoàng làm thống soái nhiều năm, chắc là đã hiểu rõ một số vấn đề. Người tay cầm binh quyền, không có công lao thì bị chê là vô dụng, lập được công lao lại sợ công cao lần chủ. Quân nhân dù có bao nhiêu tâm tư cũng không nhiều bằng đạo chế hành tầng tầng lớp lớp của quân chủ. Bây giờ nam cương coi như an bình, Hoàng thượng không nhân thời cơ này để thể hiện quân uy hoàng quyền thì còn đợi đến khi nào?”
“Nhưng Mục tiểu vương gia thì có vẻ không giữ được bình tĩnh, nói phải dâng biểu xin về Vân Nam.”
“Hoàng thượng sẽ không cho về đâu.” Mai Trường Tô lầc đầu. “Huống hồ năm mới sắp đến, lúc này vội vã đòi đi thì rõ ràng là có oán hận với Hoàng thượng, chỉ khiến Hoàng thượng thêm nghi ngờ mà thôi. Huynh đến khuyên nhủ Mục Thanh đi, cho dù hắn có xin về thì ít nhất cũng phải chờ đến sau ngày thanh minh sang năm, cùng Hoàng thượng đến tế hoàng lăng rồi mới đi được.”
“Tên tiểu tử này đâu chịu nghe ta? Hơn nữa việc này cần khuyên thì cũng là khuyên quận chúa Nghê Hoàng chứ?”
Ánh mắt Mai Trường Tô ngưng tụ, ngẩn người hồi lâu mới chậm rãi gật đầu, nói nhỏ: “Huynh nói cũng đúng. Vậy ta viết một phong thư, phiền huynh mang đến cho Nghê Hoàng. Nàng là một nữ nhân thông minh hiểu chuyện, chỉ cần đọc thư là sẽ hiểu ngay.”
Nói rồi chàng đứng lên, vỗ vỗ cánh tay Phi Lưu. “Tô ca ca cần viết chữ, Phi Lưu mài mực được không?”
“Được!” Phi Lưu đứng bật dậy, chạy vội tới bàn sách, cầm lấy thỏi mực trong nghiên đưa lên miệng hà hơi rồi bắt đầu mài rất nhanh.
Hắn có sức khỏe, động tác mài lại nhanh, chẳng bao lâu đã mài được đầy nghiên mực.
“Đủ rồi, đủ rồi.” Mai Trường Tô cười điềm đạm. “Ngươi đợi Tô ca ca viết chữ xong rồi vẽ tranh được không?”
“Được!”
Mai Trường Tô rút vài tờ giấy trắng như tuyết từ trong chồng sách bên cạnh bàn ra, cầm bút chấm mực, suy nghĩ một chút rồi viết kín hai trang giấy. Sau khi nâng lên nhẹ nhàng thổi khô, chàng gấp lại cho vào bì thư nhưng không dán lại mà đưa thẳng cho Mông Chí.
“Ngươi không sợ ta đọc trộm à?” Mông Chí không nhận mà chỉ cười, nói. “Không viết lời tâm tình gì à?”
Mai Trường Tô cúi đầu, vẻ mặt không biểu cảm. “Mông đại ca, sau này đừng đùa như vậy nữa. Quận chúa và ta giống như huynh muội trong hoạn nạn, tất cả những chuyện dây dưa khác đã hết rồi.”
Mông Chí thoáng giật mình. “Tại sao lại nói như vậy? Ta biết con đường ngươi phải đi bây giờ gian khó thế nào, ngươi có quá nhiều chuyện phải làm, cho nên tạm thời không muốn nói với nàng thân phận thực của ngươi, nhưng tương lai… một ngày nào đó ngươi vẫn phải nói chứ…”
“Ai biết tương lai đó xa xôi đến mức nào?” Mai Trường Tô lại tiện tay cầm bút lên, viết một loạt chữ cuồng thảo trên một tờ giấy khác, còn chưa viết xong lại đưa tay cầm lên vo tròn rồi ném vào chậu than bên cạnh, hơi nhắm mắt lại. “Giá mà được như lúc ban đầu… Đó là điều không thể, trên đời này có một số việc xảy ra mà không ai đoán trước được, cũng hoàn toàn không có cách nào khống chế được. Chuyện ta có thể làm chính là cố gắng làm cho nó có một kết cục tốt, cho dù trong kết cục này không có sự tồn tại của ta…”
“Tiểu Thù.” Mông Chí hơi giật mình, nắm lấy cánh tay chàng. “Ý ngươi là…”
“Mông đại ca, huynh cũng phải suy nghĩ cho Nghê Hoàng một chút, ta đã làm nàng bỏ lỡ nhiều năm như vậy, không thể tiếp tục để nàng bỏ lỡ nữa. Trước đây ta từng nghĩ tới việc cố gắng trở lại bên nàng, nhưng từ hai năm trước, ý nghĩ này cũng đã biến mất rồi.” Mai Trường Tô nắm chặt tay Mông Chí, khóe miệng lộ ra một nụ cười mong manh, mơ hồ, lại chân thành đến cực điểm. “Sự tồn tại của ta trước kia không mang đến hạnh phúc cho nàng thì ít nhất sau này cũng không thể trở thành bất hạnh của nàng. Có thể làm được điều này, ta rất vui vẻ…”
“Nhưng…” Mông Chí cau có. “Như thế thì quá không công bằng với ngươi!”
“Thế gian đâu có chuyện gì là tuyệt đối công bằng? Nếu nói bất công thì đó cũng là vận mệnh bất công, là sự lỡ làng của duyên phận, dù thế nào cũng không phải trách nhiệm của Nghê Hoàng.”
Mông Chí nhìn chàng chằm chằm hồi lâu rồi giậm chân, than một tiếng: “Đây là chuyện riêng của ngươi, ta cũng không can thiệp, ngươi muốn làm thế nào thì làm.”
Mai Trường Tô mỉm cười, nhét lá thư đó vào tay Mông Chí. “Được rồi, chuyển thư giúp ta, những chuyện khác không được nhiều lời. Nếu huynh nói những chuyện không cần nói thì ta sẽ tức giận.”
“Vâng, thưa thiếu soái đại nhân. Ta sẽ học Phi Lưu, chỉ nói hai chữ một!”
“Không cho!” Phi Lưu lớn tiếng nói.
“Huynh thấy chưa, Phi Lưu không cho.” Mai Trường Tô cười, xoa đầu thiếu niên. “Nói hay lắm, không cho ông ta học!”
“Ngươi…” Mông Chí than thở. “Ngươi còn cười được à?”
“Không cười thì sao? Huynh muốn thấy ta khóc à?” Mai Trường Tô liếc ông ta, lại lấy một trang giấy ra bắt đầu viết, có điều lần này viết chữ khải.
“Ngươi làm gì đấy? Vừa rồi chưa viết xong à?”
“Còn thừa mực, ta tiện thể viết một bức cho Dự vương.”
“Hả?”
“Huynh không cần kinh ngạc như vậy.” Mai Trường Tô ngồi thẳng người lên, quay đầu sang nhìn ông ta. “Huynh không biết ta đã về phe Dự vương ở một mức độ nhất định rồi à?”
“Ta biết ngươi sớm đã đắc tội với Thái tử vì Nghê Hoàng nên đương nhiên chỉ có thể giả vờ theo phe Dự vương… Nhưng rốt cuộc ngươi cần viết gì?”
“Ta cảm thấy Trần lão thượng thư có thể về nghỉ ngơi được rồi, cho nên chuẩn bị giao chuyện này cho Dự vương làm.”
Mông Chí chớp chớp mắt. “Dự vương bây giờ đã nghe lời ngươi như vậy à? Ngươi bảo hắn làm gì hắn đều sẽ làm theo sao?”
“Không phải như vậy.” Mai Trường Tô dở khóc dở cười. “Đây không phải ta bảo, đây là hiến kế.”

“Hiến kế?”
“Đúng vậy, bây giờ Dự vương nhất định đang cực kỳ tức giận vì chuyện Việt phi được phục vị, không biết đang muốn phản kích đến mức nào, khổ nỗi nhất thời lại không tìm được cửa đột phá để phản kích. Ta giao sơ hở của Trần Nguyên Thành cho hắn để hắn trút giận là được.” Trên gương mặt vẫn bình thản của Mai Trường Tô lại pha lẫn vẻ lạnh lẽo, chàng vừa nói vừa không ngừng viết. “Hoàng hậu không có con nên bị thất sủng, Việt quý phi lại có địa vị tôn quý, nhiều năm qua trong rất nhiều chuyện ở hậu cung, hai người này hầu như ngang vai ngang vế, cho nên mọi người đều thiếu ý thức về tôn ti trật tự. Huống hồ trình tự tế lễ phức tạp, Hoàng hậu và Dự vương đều không rõ cụ thể cần làm thế nào nên chưa từng nghĩ tới việc có thể lợi dụng điều gì ở đây. Cho nên chúng ta có thể khuyên Dự vương mời vài bậc nho giả tiến hành tranh luận giữa triều đình, những người này nói chuyện đều rất có trọng lượng, một khi tranh luận rõ ràng vấn đề tôn ti trong tế lễ thì sẽ thấy mấy năm nay bộ Lễ đã mắc sai sót nghiêm trọng, Trần Nguyên Thành đương nhiên chỉ còn cách xin từ chức. Cứ như thế, Tạ Ngọc mất một trợ thủ, Việt phi có phục vị cũng sẽ gặp rất nhiều hạn chế, địa vị của Hoàng hậu được nâng cao, Thái tử vừa khôi phục được một chút ưu thế cũng sẽ bị hạ thấp…”
“Vậy chẳng phải là đều có lợi cho Dự vương? Thế này thì ngươi định tận tâm hết sức vì hắn thật à?”
Mai Trường Tô cười lạnh một tiếng. “Trên đời đâu có vụ mua bán nào chỉ lãi chứ không lỗ? Thiệt hại của Dự vương đều ở những nơi nhìn không thấy, nghĩ không ra.”
Mông Chí cố gắng suy nghĩ một lát, nhưng nghĩ một hồi lâu rồi cũng đành từ bỏ. “Ngươi nói là nơi nào?”
“Trong lòng Hoàng đế bệ hạ.”
“Sao?”
“Người hạ thấp Hoàng hậu, đề cao phi tần chính là Bệ hạ. Bởi vì sủng ái Việt phi nên nhiều năm qua ông ta không cho Hoàng hậu sự tôn trọng đầy đủ, vì vậy mới khiến mọi người có tư duy sai lầm, cảm thấy Việt phi có con trai là Thái tử cho nên cũng tôn quý giống như Hoàng hậu. Dự vương đứng ra bắt bẻ chuyện này, không những chỉ ra cái sai của bộ Lễ mà thực ra đây cũng là lỗi của Bệ hạ. Bất quá hắn giữ được cả hai chữ lý và lễ, ngoài mặt Bệ hạ cũng sẽ không thể hiện gì, nói không chừng còn khen ngợi hắn vài câu, nhưng sâu trong nội tâm, Bệ hạ nhất định không vui vẻ, thậm chí có khả năng sẽ lãnh đạm với Hoàng hậu hơn vì dám nghịch ý mình. Đương nhiên ta sẽ không nói ra những thiệt hại này, để xem chính Dự vương có nhìn ra được hay không.”
Mông Chí lộ vẻ suy tư. “Bên cạnh Dự vương không thiếu người tài, nói không chừng sẽ có người phát hiện ra được.”
“Phát hiện ra cũng không sao, Dự vương vẫn sẽ làm chuyện này.”
“Vì sao?”
“Bởi vì lợi ích thật sự lớn hơn thiệt hại quá nhiều.” Lúc này Mai Trường Tô đã viết thư xong, đang khẽ thổi cho khô. “Thiệt hại chỉ là Bệ hạ không vui, cái này có thể từ từ khắc phục, nhưng chỉ cần thắng lần tranh luận này sẽ đề cao được Hoàng hậu, chèn ép được Việt phi. Quan trọng hơn là Dự vương có thể mượn chuyện này để nhấn mạnh với các triều thần một điều mà mọi người đang dần dần xem nhẹ, đó chính là Thái tử cũng chỉ là con thứ thiếp, về địa vị xuất thân, hắn và Dự vương cũng đều giống nhau. Bây giờ thân phận hắn tôn quý hơn là bởi vì hắn được phong Đông cung Thái tử chứ không phải bởi vì hắn xuất thân cao quý hơn. Nếu như sau này Hoàng đế bệ hạ có phế ngôi Thái tử của hắn để phong cho người khác thì mọi người cũng không cần kinh ngạc, bởi vì Thái tử không phải hoàng tử trưởng, không có địa vị siêu nhiên không thể động đến…”
“Nói như vậy thì người có lợi vẫn là Dự vương…”
“Chỉ có Dự vương thôi à?” Mai Trường Tô quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời. “Tĩnh vương chẳng phải cũng vậy sao? Một khi mọi người đều là con của thứ thiếp thì sau này cũng đừng ai nói ai xuất thân thấp hèn. Thái tử, Dự vương, Tĩnh vương và cả các hoàng tử khác, mọi người đều ngang nhau, cho dù có khác biệt thì sự khác biệt này cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, tính chất hoàn toàn khác sự khác biệt giữa con chính thê và thứ thiếp, hoàn toàn không cần phải quá soi mói làm gì.”
“Đúng vậy!” Mông Chí vỗ tay. “Tại sao ta không nghĩ tới nhỉ? Dự vương một tay kéo Thái tử xuống, chẳng khác nào tay kia cũng kéo Tĩnh vương lên, bởi vì điều hắn nhấn mạnh là khoảng cách giữa con của chính thê với thứ thiếp mới là không thể vượt qua, còn giữa con thứ thiếp với con thứ thiếp thì xuất thân không phải nhân tố quan trọng nhất. Mặc dù điều này có lợi cho hắn nhưng tất nhiên cũng có lợi cho Tĩnh vương.”
“Hiểu rồi thì tốt.” Mai Trường Tô cười cười, lẩn này chàng dán phong thư rất cẩn thận. “Phi Lưu, ngươi đi cùng Lê đại thúc ra ngoài đưa thư một chuyến được không?”
Mông Chí thoáng nhìn Phi Lưu. “Ngươi để bọn họ đi đưa thư?”
“Lê Cương biết ăn nói, lại có Phi Lưu bảo vệ. Đối với hai người bọn họ thì đi đưa thư là giết gà dùng dao mổ trâu rồi.” Mai Trường Tô thoải mái đưa phong thư cho Phi Lưu, ánh sáng chợt lóe lên trong mắt. “Dự vương, tiếp theo phải xem biểu hiện của ngươi rồi…”
***
Năm mới đến gần, ba người Tiêu Cảnh Duệ, Ngôn Dự Tân và Tạ Bật cuối cùng cũng từ suối nước nóng Hổ Khâu trở lại kinh thành.
Mới về được một ngày, bọn họ đã giật mình phát hiện rõ ràng mình mới rời khỏi kinh thành hơn một tháng mà tình hình ở kinh thành đã thay đổi nhanh chóng, náo nhiệt hơn, bão táp hơn lúc đi rất nhiều.
Thực ra mấy năm nay, cuộc tranh chấp giữa Thái tử và Dự vương vốn đã rơi vào cục diện bế tắc vì sức mạnh hai bên gần như tương đương. Bề ngoài vẫn có vẻ rất yên tĩnh, song phương đều không có hành động lớn gì, không ngờ tất cả sự bình tĩnh này đều chỉ là giả tạo, hai bên đều cố gắng dồn sức, chỉ cần có một chút khuấy động thì lập tức xảy ra cuộc chiến công thủ khốc liệt.
Việt phi bị giáng vị, Lâu Chi Kính ngã ngựa, Khánh quốc công bị tịch biên, Hà Văn Tân bị tội chém… Sóng sau nối liền sóng trước, làm mọi người không theo kịp được tiết tấu.
Giờ đây Việt phi vừa được phục vị đã có mấy ngự sử liên tấu chỉ ra những sai sót của bộ Lễ trong nghi thức chủ trì tế lễ. Dự vương thừa cơ mời hơn mười vị đại nho đức cao vọng trọng đương thời khởi xướng một cuộc tranh luận trên triều đình, nội dung chỉ rõ mấy năm nay Việt phi đã nhận được đãi ngộ vượt mức quy định và Thái tử không giữ đúng lễ nghi trước mặt Hoàng hậu.
Những chuyện khác tạm thời chưa nói đến, chỉ riêng mười mấy vị lão tiên sinh Dự vương mời đến này quả thật đều là những người cực kỳ được trọng vọng, có thể thấy công sức lấy lòng văn sĩ của hắn mấy năm nay quả thật không hề uổng phí, tích lũy được không ít quan hệ.
Trong đó có một vị lão tiên sinh nhiều năm ở chùa Linh Ẩn phía tây kinh thành là Chu Huyền Thanh mới là mấu chốt. Xưa nay, cho dù là hoàng thất công khanh cũng khó có thể gặp mặt ông ta, vậy mà lần này lại đích thân vào thành Kim Lăng, quả thực làm mọi người phải nhìn nhận lại tiềm lực của Dự vương.
Nhưng điều làm người ta cảm thấy kỳ lạ là sau khi vào kinh, vị Chu lão tiên sinh này lại không đến Lưu Hạc viên do Dự vương cố ý chuẩn bị cho các bậc đại nho mà lại đến ở Mục vương phủ.
Theo một số người thạo tin tiết lộ, hình như lúc Chu lão tiên sinh rời khỏi chùa Linh Ẩn cũng là Mục tiểu vương gia đích thân mang kiệu đến đón, hơn nữa sau khi vào Mục vương phủ, Chu lão tiên sinh không gặp bất cứ ai, cho dù là Dự vương cũng không phải ngoại lệ.
Có điều Chu Huyền Thanh lão tiên sinh rốt cuộc là ai mời tới, ông ta đã gặp ai, chưa gặp ai đều không quan trọng, quan trọng là với thân phận một bậc cự nho của ông ta, có vào triều đình thì ngay cả Hoàng đế Đại Lương cũng phải tiếp đãi long trọng. Hơn nữa Chu lão tiên sinh có học thức sâu rộng, luận cứ chu toàn, người nào không có chút tài năn thì đừng mong có thể tranh luận với ông ta.
Trong tình hình này, bộ Lễ thật sự không thể chống lại được, cho dù là Ngôn Dự Tân luôn thích chơi đùa lông bông cũng có thể thấy được Thái tử nhất định sẽ thua.
Cuối cùng, cuộc tranh luận trên triều này chỉ duy trì ba ngày đã kết thúc, Việt phi dù được phục vị nhưng lúc tế lễ lại không được cùng đứng trên đàn tế với Hoàng đế và Hoàng hậu. Sau khi Thái tử vẩy rượu phải vuốt y phục Hoàng đế và Hoàng hậu. Bộ Lễ sơ suất trong khi thực hiện chức trách, Trần Nguyên Thành bị miễn chức, do tuổi đã già nên cho phép về hưu, không truy cứu thêm.
Mà Dự vương cũng nhiều lần nhấn mạnh thân phận con thứ thiếp của Thái tử ngay giữa triều đình, Thái tử cực kỳ tức giận, nhất thời không kiềm chế nổi cho Dự vương một cái bạt tai, bị Hoàng đế Đại Lương trách mắng công khai.
Trong cảnh hỗn loạn, chỉ có Tĩnh vương vẫn đứng bình tĩnh giữa các hoàng tử, không quan tâm đến chuyện thiệt hơn, để lại ấn tượng tốt cho không ít triều thần trước giờ không chú ý đến hắn.
Cứ thế, chẳng bao lâu sau, khi bộ Hộ thay người chủ sự cao nhất, bộ Lễ đã trở thành bộ quan trọng thứ hai phải đổi tướng.
Khi Trần Nguyên Thành run run bỏ chiếc mũ quan đã đội gần hai mươi năm từ trên mái đầu hoa râm xuống, Tĩnh vương dường như nhìn thấy phía sau ông ta có một bàn tay trắng xanh đang nhẹ nhàng đánh đàn và một gương mặt nhợt nhạt lúc nào cũng lãnh đạm, hình như vĩnh viễn không bao giờ kích động.
Nhưng đại đa số mọi người lại hoàn toàn không biết trong chuyện này còn có bàn tay của vị tài tử Tô Triết đang dần bị lãng quên kia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.