Đọc truyện Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không – Chương 35: Đệ tam thập ngũ thoại tro, tà phật và giấy tiền vàng bạc
Căn cứ vào lời tiểu nhị quán trà nói, Dĩnh Xương phủ này tổng cộng có ba ác bá, bởi vì bên trong tên đều có một chữ Bá, lại là huynh đệ kết nghĩa luôn cùng vào cùng ra, cho nên người ta gọi là Dĩnh Xương Tam Bá.
Đệ nhất Bá này, tên là Lưu Vĩnh Bá, người này nghe nói gia tài vạn quán, trong nhà có thân thích làm quan lớn ở Khai Phong, thủ đoạn thông thiên, vì vậy ngông nghênh ngang ngược. Người này thân cao thể tráng, khoảng chừng ba trăm cân, là một kẻ ham ăn biếng làm tham tiền háo sắc.
Đệ nhị Bá, tên là Vương Khải Bá, người này là tên du côn, biết chút quyền cước, một đám Tiểu vô lại theo sau, cả ngày làm xằng làm bậy, thường xuyên tìm cửa hiệu khắp nơi đòi tiền, nếu ai không cho, liền tụ tập tiểu đệ, cùng nhau đập phá cửa hiệu.
Đệ Tam Bá, tên là Khổng Bá, là kẻ mở kỹ viện, vóc người cao gầy, nghe nói xấu xa đến ứa dầu, hắn thường xuyên lừa gạt những tiểu cô nương xinh đẹp tới bán thân, người ta không muốn làm hắn liền đánh, chuyện thương thiên hại lý đã làm rất nhiều.
Tiểu nhị khai báo xong rồi, không quên bổ sung một câu, “Mấy vị gia, ba người này nhưng không chọc được nha, nhất là…” Hắn nhìn nhìn mấy người, có chút do dự nói, “Nhất là bốn vị tướng mạo xuất chúng, ba tên vô lại kia thương thiên hại lý, không chỉ thích nữ nhân xinh đẹp còn thích cả nam nhân xinh đẹp nữa, vẫn là đừng tìm đến cái xúi quẩy này, đi đường vòng thôi!”
Triển Chiêu gật đầu, lấy ngân lượng ra trả tiền thuận tiện khen thưởng tiểu nhị kia một chút, xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ngươi nghĩ thế nào?”
Bạch Ngọc Đường khiêu khiêu mi, “Thử tìm thú vui thôi.”
“Ngươi muốn đi dạy dỗ ba tên ác bá kia à?” Triển Chiêu hỏi.
Công Tôn cũng gật đầu, “Như vậy xem ra, phủ doãn Dĩnh Xương này không phải là không quản vụ án, mà là lực bất tòng tâm, chúng ta đúng là nên trừ những ác bá kia cho hắn, ngoài ra…” Nói tới đây, Công Tôn chần chờ một chút.
“Tiên sinh, có phát hiện gì sao?” Triển Chiêu tò mò hỏi.
“Ân…” Công Tôn suy nghĩ một chút, thấp giọng nói, “Tình huống Châu Lam như thế, cảm giác, giống như bị tà phật nguyền rủa vậy.”
“Tà phật?” Bàng Thống sau khi nghe khẽ cau mày, “Tà phật gì?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, do dự có nên đem chi tiết vụ án nói cho Bàng Thống, dù sao hắn là người ngoài cuộc.
Bàng Thống thấy thần sắc mấy người, cũng không hỏi nhiều, chẳng qua là bảo, “Ta bên ngoài hành quân, từng nghe nói qua một ít truyền thuyết về tà phật, các ngươi nói là Thiên Thủ Tà Phật có thể nguyền rủa người gặp vận rủi, lưu truyền từ thời Hán Mạt?”
Đám người Công Tôn khẽ giật mình, nhưng nếu Bàng Thống biết, vậy ngược lại không ngại hỏi thử, nói không chừng còn có thể tìm ra chút đầu mối.
“Ngươi nghe nói qua?” Bạch Ngọc Đường rất cảm thấy hứng thú hỏi, “Có nói cái gì cụ thể không? Tại sao vật kia có thể nguyền rủa người?”
Bàng Thống suy nghĩ một chút, bảo, “Mấy năm trước, lúc ta còn đang làm thống lĩnh, thủ hạ có một lão quân hơn sáu mươi tuổi, hắn từng nói với ta về truyền thuyết liên quan tà phật.”
Ba người đều buông ly xuống, hăng hái bừng bừng lắng nghe.
“Tại vùng Y Châu ở quan ngoại, có mấy thôn làng, tên là Mộ Phần Thôn.” Bàng Thống không nhanh không chậm giảng giải cho mấy người.
“Mộ Phần Thôn?” Bạch Ngọc Đường cau mày, “Làm sao lấy cái tên không cát lợi như vậy?”
“Bởi vì trong những thôn trang đó, không có ai, chỉ có mộ phần.” Bàng Thống nhún nhún vai, “Đó là mấy ngàn năm trước lưu lại, mộ bia đầy đất, xúc mục kinh tâm.” [nhìn thấy mà giật mình]
“Là bởi vì chiến loạn?” Công Tôn hỏi.
Bàng Thống gật đầu, lại lắc đầu, bảo, “Lão quân kia nói cho ta biết, loại toàn bộ thôn trang đều tiêu diệt này, là bởi vì bị nguyền rủa.”
“Cũng là bởi vì lời nguyền của tà phật kia?” Ngón tay thon dài của Triển Chiêu nhẹ nhàng gõ ly.
Bàng Thống gật đầu, “Lão quân nói, hắn cũng là nghe mấy vị lão nhân đời trước nói, khi đó phía tây có Ưng Nhân, giỏi làm phép hạ chú, thường vào trước khi giao chiến, sẽ nguyền rủa chỗ ở của địch quân sinh ra bệnh dịch, hoặc là người của cả trại lính đều chết yểu, trăm thử bách linh!”
“Cái này có thể có chút khoa trương không a?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Nói như vậy, Ưng Nhân sớm đã có được thiên hạ.”
Triển Chiêu bày tỏ đồng ý, gật đầu nhìn Bàng Thống.
“Ta lúc ấy cũng hỏi như thế.” Bàng Thống bật cười, “Lão quân kia nói, người nguyền rủa cũng không phải là dễ dàng như vậy, cái loại khả năng đó là không thể dạy, chỉ có thể thiên phú, nói cách khác, Vu sư bên trong những Ưng Nhân đều là trời sanh, một loại trong một trăm cũng không có một, hơn nữa số lượng Ưng Nhân không nhiều lắm. Hơn nữa mỗi một nguyền rủa áp dụng xong, người thực hiện nguyền rủa đều phải một năm không cách nào nói chuyện, còn phải giảm thọ hai mươi năm, sau khi chết không cách nào chuyển thế luân hồi, chỉ có thể xuống âm phủ, nhận hết hành hạ.”
Ba người kia nghe được đều có chút nổi gai ốc sau lưng, đây đúng là đủ âm độc.
“Ta vẫn luôn không quá tin tưởng những truyền thuyết thần quái các loại đó.” Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ bảo, “Luôn cảm thấy không theo bài bản.”
“Ân.” Triển Chiêu cũng gật đầu, “Đúng vậy, bất quá chuyện Châu Lam kia giải thích thế nào đây?”
“Ta muốn biết, người nhà Châu Lam là chết thế nào.” Công Tôn đột nhiên vuốt cằm nói, “Ta lật xem một ít điển tích có liên quan tà phật, bây giờ hoài nghi, cái gọi là lời nguyền của tà phật, đơn giản là một loại bệnh dịch.”
“Bệnh dịch?” Ba người kia đều xoay mặt nhìn Công Tôn.
Công Tôn gật đầu, “Trong điển tịch ghi lại được nhiều nhất, đều nói người bị nguyền rủa phần lớn toàn thân thối rữa, bệnh tật mà chết… Đây là triệu chứng điển hình của bệnh dịch, hơn nữa những cái gọi là ngã ngựa ngoài ý muốn, hộc máu mà chết, cũng rất có thể là bệnh dịch gây ra.”
“Có lý!” Bạch Ngọc Đường gật đầu, đối Triển Chiêu nói, “Miêu nhi, ta cảm thấy cái này tương đối bài bản!”
“Tiểu nhị mới vừa nói, người thân của Châu Lam chết trước chính là lão mẫu, lão phụ, sau là ấu tử, cuối cùng là phu nhân… Nói như vậy, đúng là rất giống bệnh dịch a!” Triển Chiêu bảo, “Lớn tuổi thân thể không tốt, dễ dàng bị bệnh, tiểu hài tử thân thể lại yếu… Mà lưu lại Châu Lam, là trẻ tuổi thân thể tốt nhất, cho nên đến bây giờ cũng không có qua đời, chẳng qua là thân thể rất yếu ớt.”
“Có thể để ta bắt mạch cho hắn, là có thể biết bệnh nhân.” Công Tôn bảo.
Bàng Thống ở một bên cười nhẹ, “Công Tôn Tiên Sinh rất tự tin a, Châu Lam kia cũng không ngu, hẳn đã đi tìm rất nhiều lang trung đại phu tới trị liệu qua, nếu như là bệnh dịch, tại sao những người đó không phát hiện được chứ?”
Công Tôn nghe xong cũng không tức giận, chẳng qua là xoay mặt nhìn Bàng Thống, hỏi ngược lại, “Thiên hạ võ tướng nhiều biết bao, tại sao có thể đánh được Liêu quân lui binh tám trăm dặm chỉ có Bàng tướng quân ngươi thế?”
Bàng Thống nghe xong khiêu mi, nhìn chằm chằm Công Tôn, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đồng thời gật đầu, giơ ngón cái, “Nói rất hay!”
Sau đó, mọi người đứng dậy rời quán trà, Công Tôn theo sát Triển Chiêu, rất muốn leo lên Yến Sơn Nguyệt của hắn, ngồi ở phía sau hắn. Hoặc là ngồi cùng Bạch Ngọc Đường cũng được, tóm lại đều tốt hơn so với cùng một con ngựa với Bàng Thống, hoặc là lại mua một con để hắn cưỡi một mình cũng không thành vấn đề.
Nhưng chưa đợi hắn leo lên lưng ngựa, Bàng Thống đã xoay người lên ngựa, đi tới bên cạnh hắn, ngay cả chào hỏi cũng không, giơ tay lên một thanh ôm eo Công Tôn, ôm người lên ngựa.
Công Tôn thật muốn nói hắn mấy câu, nhưng lại bất đắc dĩ, cách Khai Phong phủ một tầng màn cửa, bây giờ dầu gì người ta cũng là bằng hữu, muốn cùng nhau cộng sự, luôn không tiện đắc tội, thêm phiền toái cho Bao đại nhân.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hai tên vô lương tâm đã sớm đem chuyện Công Tôn ném đến ngoài chín tầng mây đi, cùng cưỡi ngựa đi về phía trước, vừa đi, vừa thương nghị một lát nữa hành hạ mấy ác bá như thế nào!
Mấy người đi tới trước ngoài thành Dĩnh Xương phủ, lúc này, buổi trưa vừa qua khỏi, trời trong sáng mặt trời chiếu từ trên cao, nhưng lúc mấy người đi ngang qua một mảnh phế tích của Vạn Thông tiêu cục, vẫn cảm giác âm phong trận trận, nơi chết yểu nhiều người này, chính là khác biệt a.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường xuống ngựa, đem mã buộc tại trên cây ven đường, tỏ ý Công Tôn cùng Bàng Thống không cần tiến vào, bên trong cỏ dại mọc đầy, dây leo ngang dọc, đường không dễ đi. Huống chi cũng đã cách nhiều năm như vậy, cũng không thể có đầu mối thế nào, hai người cùng nhau tiến vào trong đám cỏ rậm rạp, lưu lại Công Tôn cùng Bàng Thống ở bên ngoài.
Công Tôn dĩ nhiên biết Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường là hảo ý, nhưng lúc này chỉ còn lại hắn và Bàng Thống ở cùng nhau, hai người này cũng quá yên tâm đi? Thế nhưng để lại một mình hắn và họ Bàng cùng nhau ngồi ở trên lưng một con ngựa, trong nháy mắt lúng túng.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vào trong, Bạch Ngọc Đường nhảy lên một đoạn tường, nhìn vào trong, than củi và vách tường bị đốt đen ngã trái ngã phải, vẫn có thể nhìn ra thảm trạng năm đó.
“Ngọc Đường!” Triển Chiêu đột nhiên kêu một tiếng, chỉ một ngón tay hướng góc tường cách đó không xa.
Bạch Ngọc Đường cau mày nhìn sang, đã nhìn thấy nơi đó có mấy đống tro bụi tương đối mới, nhìn màu sắc… Là giấy tiền vàng bạc bị đốt thành tro, phía trước cắm nến thơm — chỗ này thậm chí có người đến bái tế!
“Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường phi thân rơi xuống đống giấy tiền vàng phía trước, bảo Triển Chiêu, “Trông thế này, Vạn Thông tiêu cục cũng không phải là diệt môn, còn có hậu nhân.”
Triển Chiêu cũng gật đầu, “Nhìn dấu vết này, dường như hàng năm đều sẽ đến.”
“Đây không phải là sắp sáng tỏ sao.” Bạch Ngọc Đường dùng Long Lân Thối Nhẫn đẩy đám tro dưới đất nhìn nhìn, chỉ thấy bên trong có mấy tờ giấy tiền vẫn chưa đốt sạch, liền khom lưng định nhặt. Triển Chiêu vội vàng kéo tay hắn, “Ai, xui xẻo lắm a!”
Bạch Ngọc Đường nhất tiếu, nhìn bàn tay Triển Chiêu đặt trên tay mình, thấp giọng nói, “Miêu nhi, thật quan tâm ta nha.”
Triển Chiêu vội vàng thu hồi tay, trợn mắt nhìn hắn, hỏi, “Ngươi nhặt đám giấy tiền kia làm gì?”
Bạch Ngọc Đường bật cười, “Trên giấy tiền này, phần lớn có dấu hiệu.”
“Dấu hiệu?” Triển Chiêu giật mình.
“Ta cũng là lúc trước nghe đại tẩu nói.” Bạch Ngọc Đường bảo, “Lúc đi mua giấy tiền, loại nam nhân và nữ nhân mua là không giống nhau, giấy tiền vàng bạc nữ nhân đốt, cần chiết một đạo ở chính giữa, như vậy mới có thể cho người dưới đất dùng được. Chúng ta nhìn thử người tới bái tế chính là nam nhân hay là nữ nhân đi.”
“Còn có cách nói này?” Triển Chiêu giật mình.
Bạch Ngọc Đường nhếch môi cười xấu, “Đều nói rồi, để Khai Phong phủ các ngươi chiêu thêm mấy tiểu cô nương giúp việc, đừng để cả nha môn đều là đại lão gia, nhìn nhiều không có gì vui.”
“Đi.” Triển Chiêu trợn mắt lườm, “Việc của Khai Phong phủ có nguy hiểm, tìm đâu ra nhiều cô nương như vậy để làm, hơn nữa, đại nương nấu cơm ở phòng bếp không phải nữ sao?”
Bạch Ngọc Đường nghe được mí mắt giật giật, khoát tay, “Đó không phải nữ nhân, đó là cọp cái!”
Triển Chiêu dở khóc dở cười, ngồi xổm xuống, không để cho Bạch Ngọc Đường động, tự mình đưa tay, nhặt lên một trang giấy tiền nhìn, chỉ thấy trên tiền vàng bạc có vết chiết rất rõ ràng.
“Là một nữ nhân!” Triển Chiêu cả kinh.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Xem ra năm đó vẫn còn nữ quyến không chết, nếu có thể tìm được nàng, là có thể biết chân tướng vụ án năm đó!”
“Ân” Triển Chiêu cảm thấy để ý tới, vừa định đem tiền vàng bạc thả lại, lại bị Bạch Ngọc Đường một thanh đoạt lấy, vứt trở về trong đống giấy.
“Đồ chuột chết, ai bảo ngươi đụng, không phải nói xui xẻo sao!” Triển Chiêu bất mãn, “Ngươi thành tâm cùng ta bái lạy!”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, “Vậy ngươi không để cho ta cầm tự mình lại cầm lên?”
“Ta suốt ngày cùng Bao đại nhân ở chung một chỗ, sợ quỷ làm cái gì?” Triển Chiêu trợn mắt.
Bạch Ngọc Đường há miệng, lắc đầu cười, từ trong lòng ngực móc ra hỏa chiết đốt đám giấy tiền vẫn chưa đốt xong. Thấy Triển Chiêu còn giận hừ hừ, dùng bả vai cọ cọ hắn, bảo, “Miêu nhi, ta đây không phải là vì để ngừa vạn nhất sao, đây nếu là thật sự xúi quẩy, vậy ta chia hết một nửa với ngươi, không tốt sao?”
Triển Chiêu không lên tiếng, trong lòng mắng bù một câu, “Đồ chuột đần.”