Lắng Nghe Từng Hơi Thở Của Anh

Chương 85: Ngoại Truyện 22 Kane-bạch Thường Hi


Bạn đang đọc Lắng Nghe Từng Hơi Thở Của Anh FULL – Chương 85: Ngoại Truyện 22 Kane-bạch Thường Hi


“Kane, cậu bị điên sao?”
Nói xong cô định mở cửa bước xuống nhưng người đàn ông bên cạnh đã khóa cánh cửa lại, ngay khi định quay ra chất vấn thì một bóng người đến gần trước mặt cô.
Đôi môi anh áp vào đôi môi còn tô son đỏ đậm của Bạch Thường Hi.

Nụ hôn không có một chút gì nhẹ nhàng, ngay từ khoảnh khắc hai môi chạm nhau, môi của Kane như chiếm thế thượng phong, điên cuồng gặm cắn môi cô để trừng trị chuyện ban nãy.

Lợi dụng lúc Bạch Thường Hi mở miệng phản kháng, anh nhanh chóng đưa lưỡi tiến quân vào quấn quýt với chiếc lưỡi nhỏ của cô.
Sau một hồi tra tấn trên đôi môi đó, Kane với buông ra, đưa ngón tay cái miết nhẹ đôi môi sung đỏ của cô vì nụ hôn lúc nãy.

Trong khi ánh mắt anh đang say đắm ngắm nhìn gương mặt của Bạch Thường Hi thì cô lại cho anh một cái tát bất ngờ.
“Mẹ kiếp, ai cho cậu hôn tôi?”
“Tại sao em để yên cho tên đó hôn mình.

Tôi mới rời đi có chút việc, quay lại đã không thấy em đâu, chạy đi tìm thì thật không ngờ bắt cảnh em hôn thằng khác.”
“Vậy thì cậu nên cảm thấy may mắn vì chưa kịp bắt gặp đươc cảnh giường chiếu đi.


Quả thật đêm nay tôi định cùng với anh ta…”
Nói đến đây Bạch Thường Hi dừng lại vì bàn tay của Kane đặt trên cằm cô bóp quá mạnh khiến cô khó khan khi nói.

Cô cố sức bình sinh đẩy tay anh ra nhưng không được.
“Em nói thêm câu nữa xem.”
Giọng nói lạnh lẽo trong không gian nhỏ hẹp này khiến Bạch Thường Hi không lạnh mà run.

Nhìn lên gương mặt đẹp trai tuấn mĩ khiến cô ngày nhớ đêm mong, cô thực sự chỉ muốn lao vào ôm anh nhưng cứ nghĩ đến sự phản bội của anh thì trái tim cô lại nhói đau.

Mi mắt cụp xuống che đi những giọt nước đọng lại nơi khóe mắt, cô cố che giấu nội tâm của mình tránh để anh nhìn thấy.

Cô vẫn cúi mặt xuống, nói nhỏ nhưng vẫn đủ âm lượng để cả hai cùng nghe:
“Kane, tôi không thể ở bên kẻ phản bội.”
Bạch Thường Hi cảm nhận được đôi tay đặt trên mặt cô khẽ run.

Anh không nói gì mà ngồi lại ngay ngắn về vị trí ghế lái của mình.

Hành động nãy khiến trái tim cô hụt hẫng một nhịp, sự thật anh đã phản bội lại em trai cô là không thể chối bỏ, làm sao cô có thể yêu được người như vậy chứ.

Ngay cả việc trung thành đối với một công ty còn khó thì lấy đâu ra chắc chắn rằng trong tình yêu anh có thể chung thủy.
Sau khi rời khỏi vòng tay của Kane, Bạch Thường Hi chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái, quay mặt về phía cửa số để ngắm nhìn thành phố.

Nhưng ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài chỉ là cái cớ, thực chất đôi mắt cô dán vào tấm kính ngắm nhìn gương mặt của Kane.

Càng nhìn thì lại càng đau, có vẻ bao cố gắng nỗ lực của cô để quên đi anh nhưng khi gặp lại thì đều vô nghĩa hết.
“Từ nay hãy gọi tôi là Vũ Duy Khang, đó là tên khai sinh của tôi.”
Vũ Duy Khang.


Cái tên thật hay, cô sẽ khắc ghi nó trong lòng nhưng chỉ trong lòng thôi, còn trái tim không thể dâng hết cho người đàn ông này được.
Xe đi được một đoạn thì dừng tại một căn biệt thự nhỏ.

Nó chỉ vừa đử, không quá xa hoa như căn biệt thự của Bạch gia ở trong nước.

Bạch Thường Hi ngắm nhìn một lúc rồi quay lại định hỏi Vũ Duy Khang nhưng anh đã bước ra khỏi xe từ lúc nào.
Cánh cửa chỗ cô ngồi bật mở, anh cúi người xuống bế cô đi thẳng vào trong nhà mặc kể sự phản đối của cô.

Đi vào bên trong, không có một bóng người dù chỉ là một người giúp việc khiến không gian giữa hai người đã im lặng càng trở nên im lặng hơn.

Chẳng cần đoán nhiều cũng biết đây là nhà riêng của anh.
Vũ Duy Khang đặt cô lên giường ngồi, giúp cô cởi chiếc giày cao gót trên chân ra và xoa bóp chân cho cô.

Lúc bàn ay anh chạm vào massage thì Bạch Thường Hi mới thấy đau, thì ra vừa nãy do đi nhanh trên chiếc giày 13 cm đã khiến cô bị chẹo chân chỉ là mải đau thương trong lòng mà không để ý đến.
Massage một lúc, chân cô đã đỡ đau hơn, Vũ Duy Khang cầm một chiếc khăn ấm chườm vào hai chân cô vì thời tiết đêm nay thật sự rất lạnh vậy mà Bạch Thường Hi không biết điều mặc một chiếc váy ngắn cũn cỡn.

Anh đặt chiếc khăn ở trên chân cô rồi bước vào nhà vệ sinh một lúc, lúc bước ra có mang theo một chiếc áo sweater đưa cho cô và nói:
“Mau vào tắm nước ấm đi nếu không muốn bị cảm lạnh.” Nhưng Bạch Thường hi không nghe lời, cô vẫn ngồi lì đó không động đậy.

Vũ Duy Khang tiến tới bế cô đi thẳng vào trong nhà tắm trong sự ngơ ngác của cô.


“Tôi sẵn lòng tắm cho em nếu em không thể tự mình làm.”
“Không cần.

Tôi tự làm được.”
Bạch Thường Hi cầm lấy áo rồi bước nhanh vào phòng tắm.
Vì thời tiết mua này rất lạnh cộng thêm nhiệt độ buổi đêm xuống thấp nên Bạch Thường Hi không tắm quá lâu, chỉ ngâm nước nóng một lát rồi bước ra ngoài.

Lúc đi ra, trên người cô mặc mỗi chiếc áo sweater mà Vũ Duy Khang đưa cho.

Chiếc áo vừa với size anh nhưng còn với cô thì nó trùm tới tận đầu gối như một chiếc váy.
Bạch Thường Hi bước ra đã trông thấy Vũ Duy Khang ngồi trên giường, trên tay cầm điện thoại đang làm việc gì đó.

Cô không tiến lại gần mà đứng cách đó một khoảng xa, nói:
“Đêm nay tôi tạm thời nghỉ ngơi ở đây, cậu sắp xếp cho tôi một phòng nghỉ hoặc tôi ra phòng khách ngủ tạm cũng được.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.