Bạn đang đọc Lắng Nghe Từng Hơi Thở Của Anh FULL – Chương 15: 15 Trêu Chọc Diệp Tư Hạ 2
Tại tầng 20, trong phòng làm việc của chủ tịch Diệp.
Diệp Bác Văn đang ngồi trên ghế sofa ăn chút điểm tâm nhẹ mà Liễu Huệ Di đang đến.
Hai người vẫn vui vẻ vừa ăn vừa nói chuyện.
Bỗng cửa phòng bật mở, Diệp Bác Văn cau mày thể hiện rõ thái độ vô cùng không hài lòng.
Nhìn ra cửa thì thấy Diệp Tư Hạ nhanh nhanh chóng chóng phi vào và phía sau là Thư ký Từ không kịp cản hành động khinh suất này của cô.
-Chủ tịch, con đến muộn một chút vì chút chuyện ở khách sạn, mong ngài bỏ qua cho.
Diệp Tư Hạ nhanh chóng đứng thẳng trước mặt Diệp Bác Văn nhận lỗi.
Cô chỉ như có như không nghe được câu nói lẩm bẩm trong miệng ba mình:
-Đã muộn rồi sao không muộn hẳn luôn đi.
Rồi Diệp Bác Văn quay ra bảo thư ký Từ ra ngoài, ông lại điềm nhiên tiếp tục ăn uống, coi Diệp Tư Hạ trong phòng như không khí.
“Đứa con gái này, suốt ngày chỉ phá hoại bầu không khí của hai vợ chồng ông”- Diệp Bác Văn thầm nghĩ.
Lúc này Diệp Tư Hạ mới để ý mẹ mình trong phòng, cô chạy nhanh đến ôm lấy cánh tay bà:
-Mẹ iu, hôm nay mẹ cũng ở đây sao? Mẹ đến kiểm tra chủ tịch Diệp hả?
Liễu Huệ Di không trả lời câu hỏi của cô mà còn hỏi ngược lại:
-Vừa nãy nhanh nhanh chóng chóng chạy vào phòng là như thế nào? Con có việc gì gấp cần báo cáo à?
Diệp Tư Hạ nhân cơ hội có mẹ mình ở đây, nhanh nhau thành thực nhân lỗi với ba mình:
-Mẹ à, là do ba gọi con về công ty gấp.
Lúc sáng con có cuộc họp tắt máy nên không nhận được điện thoại của ba, được báo cáo lại phải về tổng bộ, chủ tịch có việc.
Vì thế con mới chạy nhanh xông thẳng vào phòng như vậy, sợ làm trễ lịch hẹn khiến chủ tịch Diệp đây nổi giận.
Diệp Bác Văn đang điềm nhiên ăn điểm tâm và uống trà, ánh mắt khó hiểu nhìn con gái:
-Ba gọi con về tổng bộ đúng thật có việc nhưng đâu có bảo con về ngay đâu? Nhanh nhanh chóng chóng như vậy làm gì? Vào phòng không gõ cửa, không chút phép tắc gì.
Diệp Tư Hạ lúc này mặt ngớ ra nhìn ba mình:
-Vậy….không phải là….thế lúc nào gặp ba cũng được à?
-Lắp bắp gì lắm vậy? Nay con ra khỏi nhà không mang theo tai sao? Nói vậy nghe còn không rõ.
Đến lúc này, Diệp Tư Hạ mới vỡ lẽ.
Lòng thầm rủa tên trợ lý kia: “Brian anh hay lắm! Dám chơi tôi một vố đau như vậy!”
Cô cố gắng xua tan bực tức trong lòng, cố nặn ra nụ cười thân thiện:
-Thế ba à, ba gọi con về tổng bộ có chuyện gì quan trọng sao?
Diệp Bác Văn nhìn nụ cười gượng ép của con gái cũng không hiểu chuyện gì nhưng cũng chẳng hỏi.
Ông đánh mắt nhìn Liễu Huệ Di vui vẻ tựa xuân hoa, tin này ông để cho vợ mình nói.
Liễu Huệ Di hiểu ý của chồng, bà nhấp nhẹ tách trà rồi đặt xuống bàn, động tác toát lên vẻ quyền quý đặc trưng, bà nói:
-Sắp tới hai anh trai của con sẽ về đấy….
Diệp Tư Hạ chưa để bà nói hết câu, hứng khởi đứng dậy, mặt tràn đầy vui mừng hỏi liên tiếp:
-Thật không mẹ? Cả hai anh cùng về luôn à? Thế bao giờ các anh về tới nơi? Con có được ra đón không?
Trước một loạt câu hỏi vội vã của con, Liễu Huệ Di cười đằm thắm, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc:
-Lần này cả hai đứa nó cùng về luôn.
Chủ nhật tuần này là máy bay hạ cánh này, con sắp xếp lịch đi nhé, sáng chủ nhật cả nhà ra sân bay đón các anh con.
Đây là niềm vui đối với Diệp gia.
Cũng đã gần 1 năm rồi hai vị thiếu gia kia chưa về, sắp tới cả gia đình lại được quây quần đoàn tụ rồi.
Nhưng đâu thể lường trước được, lần trở về này của hai vị thiếu gia nhà họ Diệp gần như cùng với thời điểm nhiều sóng gió ập đến.
__________________
Hôm nay Diệp Tư Hạ dành nhiều thời gian cho ba mẹ mình để trò chuyện.
Tầm 4h chiều, cô không về khách sạn nữa mà tính đi đâu chơi.
Nhưng ông trời trêu ngươi cô, bạn bè đều trả lời rất bận không thể đi được.
Buồn chán đang dâng lên thì trong đầu cô chợt loé lên tia hiểm ác, nhấc máy gọi cho vệ sĩ của mình:
-Cơ Uy, gửi địa chỉ nhà của Brian lại cho tôi, tôi có chút việc.
Thế là Diệp Tư Hạ hết ngay vẻ buồn chán, quay đầu xe đi về phía quán Starbuck chờ tin nhắn của Cơ Uy.
__________________
Tại toà nhà Time City
Diệp Tư Hạ một thân quần áo thoải mái đứng trước cửa nhà số 1612 tầng 16.
Lúc đầu cô định từ quán Starbuck đến thẳng đây nhưng vì sợ còn sớm lo anh ta chưa về nên cô về nhà thay quần áo.
Diệp Tư Hạ ấn chuông cửa liên tục khiến người nghe cũng cảm thấy mệt mỏi thay.
Bỗng cửa bật mở, chủ nhân căn nhà trên mặt vương chút ngái ngủ cũng phải sực tỉnh khi trông thấy gương mặt kia:
-Cô…Diệp tổng….
ngọn gió nào đưa cô tới đây?
Quá bất ngờ, anh chỉ đứng đấy như pho tượng mà quên mất mời khách vào nhà.
-Sao? Brian sếp đến tận nhà không đón tiếp?
Bạch Kỳ Thiên lúc này bị câu nói kia làm giật mình, nhanh chóng đứng gọn sang một bên mời cô vào nhà.
Anh thực ra vẫn chưa định thần được, không hiểu lí do vì sao vị phó tổng này lại mò đến tận nhà tìm anh.
Càng ngày cô ấy càng làm những điều khó hiểu.
Diệp Tư Hạ bước vào trong nhà, cả nhà như bao trùm tông màu tối, chỉ có màu xám đen trắng, trông lạnh lẽo vô cùng.
Nhưng được cái trông căn nhà này rất sạch sẽ, không nhận ra là nhà của 1 người đàn ông.
-Diệp tổng, cô muốn uống gì?
Nhận được câu hỏi, Diệp Tư Hạ quay lại, nhìn một lượt từ trên xuống dưới rồi quay ra hỏi Bạch Kỳ Thiên:
-Brian, anh vừa ngủ dậy hả? Có hoạt động gì gấp gáp lắm hay sao mà chưa kịp thay bộ quần áo đi làm ra đã phải nhanh chóng phi về phòng ngủ rồi?
Bạch Kỳ Thiên nhận được câu hỏi đó, ánh mắt trở nên gian manh, môi câu lên nụ cười nhẹ, tiến chút lại gần Diệp Tư Hạ:
-Có hoạt động.
Không biết Diệp tổng có hứng thú tham gia cùng với tôi không?
## P/s: bắt đầu từ chương này mình sẽ dùng tên thật của nam chính là Bạch Kỳ Thiên nha mọi người