Lắng Nghe Trái Tim Anh

Chương 17: Chương 9.1


Bạn đang đọc Lắng Nghe Trái Tim Anh: Chương 17: Chương 9.1


Editor: NanaTrang
Anh bị hù sợ.
Cư nhiên bị Hân Hân nhìn thấy anh đang sờ thân thể cô gái khác, còn anh rất không muốn chính là bị cô nhìn thấy một màn này, cho nên lúc anh kinh hãi phát hiện Hân Hân đang ở gần, cũng không biết nhìn bọn họ bao lâu rồi, anh không chút suy nghĩ đẩy vướng víu ở trên người anh đi, bởi vì anh thực sự bị hù sợ rồi.
Sức lực của anh vốn rất lớn, cộng thêm không chút do dự, cứ như vậy mà đẩy mạnh Bàng Đế Nhã vào trong hồ bơi.
An Hân Hân cũng ngây ngốc kinh ngạc, bởi vì cô không ngờ rằng Đường Quan Vũ sẽ phản ứng mạnh như vậy, cứ như vậy mà nhìn cô gái kia chật vật ngã vào trong hồ bơi.
Ý thức được dường như mình là đầu sỏ của màn ngoài ý muốn này, cô vội vàng quay đầu lại, thu hồi tầm mắt, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
“Ôi? Sao vậy?”
“Ai thét vậy?”
Ba cô bạn học tò mò hỏi, ngay cả những người khác cũng bị tiếng thét bất thình lình hấp dẫn lực chú ý.
“Không biết, dường như có người đang đùa giỡn, tớ đi bơi đây.” Sau khi An Hân Hân lên tiếng chào hỏi ba người kia, liền xuống nước bơi lội.
Cô cố tình chọn vị trí bơi khá xa Đường Quan Vũ và cô gái kia, ánh tà dương hoàng hôn vô cùng ấm áp, không hề nóng bức giống như ban ngày, phơi nắng người ta đến nóng lên.
Cô thả lỏng toàn thân, trước tiên dùng kiểu tự do bơi qua bơi lại mấy lần, bên tai còn có thể nghe thấy tiếng của cô gái kia bực mình bơi lên bờ tìm Đường Quan Vũ tranh luận.
Cô biết Đường Quan Vũ bởi vì thấy cô nên mới đột nhiên đẩy cô gái kia ra, cô cũng biết anh có nhiệm vụ trong người, nhất định phải đến gần cô gái kia, cho nên cô không trách anh giúp cô gái kia bôi kem chống nắng. Vhỉ là vừa nghĩ tới bộ dạng chật vật của cô gái kia bị đẩy xuống nước, cô không nhịn được mà buồn cười, càng không ngờ rằng phản ứng của Đường Quan Vũ lại kích động như vậy, rõ ràng có bộ dạng không sợ trời không sợ đất, nhưng lại vì bị cô nhìn thấy mà bị dọa thành ra bộ dạng như vậy
Cô không nhịn được mà bơi tới bên bể bơi, một mình núp ở trong góc bể bơi cười trộm không ngừng.
Cô không phải cố ý, nhưng mà, nhưng mà… vừa nghĩ tới phản ứng bị dọa sợ của anh, thật sự quá buồn cười rồi.

Cô len lén nhìn về phía bên kia, phát hiện đã không thấy bọn họ đâu nữa.
Thật ra cô rất muốn đụng vào anh, anh gần trong gang tấc, nhưng cô lại không thể đụng tới anh, còn phải làm bộ không biết anh, hai người vừa mới tỏ rõ tâm ý, thì phải ngăn ra hai nơi.
Cô tự nhủ, bạn trai bận chính sự, cô là bạn gái đương nhiên phải hiểu rõ lý do. Nếu cô đã có một người bạn trai là cảnh sát thì người bạn trai đó sẽ không thể thường xuyên ở bên cạnh cô được, phải biết thông cảm cho anh, không cần phải để cho anh lo trước lo sau, xứng đáng với chức vụ bạn gái, bởi vì đây là lựa chọn của cô, ai bảo cô lại đi yêu anh chứ.
Nhưng nói thì dễ, làm mới thấy khó, nhớ lại vừa rồi người phụ nữ kia dán lên người anh, tự tay anh giúp cô ta bôi kem chống nắng, còn mình thì chỉ có thể đứng ngoài quan sát, lại phải giả vờ như không liên quan đến mình, nói không ghen thì là gạt người, thực ra trong lòng vẫn rất khó chịu.
Khi cô đang thở dài hối hận thì không chú ý tới ở trong nước có một người đang lặng lẽ đến gần cô, không hề báo trước mà vươn tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô ở dưới mặt nước.
“Oa!” Cô kêu lên một tiếng.
“Xuỵt, là anh.”
Cô vốn đang sợ hãi nhưng vừa nghe thấy giọng nói là của Đường Quan Vũ thì đã nhanh chóng trấn định lại tinh thần, cảm thấy vừa mừng vừa sợ.
“Hân Hân, sao vậy?” Các bạn học đang ở trong bể bơi tò mò quay đầu lại hỏi.
“Không có việc gì.” Cô vội vàng trả lời.
May mà các bạn học không nghĩ nhiều, nghe thấy cô nói không có chuyện gì thì lại tiếp tục chơi đùa trong bể nước, không phát hiện Đường Quan Vũ tránh ở dưới mặt nước sau lưng cô, cũng may ở trong bể bơi không ít người, tiếng cười đùa cũng nhỏ, đủ để che dấu giọng nói của họ, không dễ bị người khác chú ý tới, cho Đường Quan Vũ mới dám thừa dịp này tiếp cận cô từ phía sau.
Đường Quan Vũ trốn ở dưới nước, chỉ lộ ra mỗi cái đầu, cả hai cùng trốn trong góc tối của bể bơi, mặt của cô hướng ra bên ngoài, còn Đường Quan Vũ ở phía sau cũng nhân cơ hội nuos ở trong góc cùng cô, ôm cô thật chặt nói chuyện.
“Xin lỗi”.
Anh vừa mở miệng thì lòng của cô đã bị anh thu phục, cũng hiểu được vì sao anh phải giải thích, thực ra cô mới là người phải áy náy.
“Người nói xin lỗi phải là em mới đúng, là em làm trở ngại công việc của anh, em không phải cố ý”. Cô thấp giọng nói.

“Anh không muốn em nhìn thấy”.
“Em biết, cho nên anh mới sợ tới mức đẩy người cô gái kia ra đấy thôi”. Nói đến đây cô không nhịn được mà cười thành tiếng, nhưng lại e ngại có người chú ý, cho nên không dám liều lĩnh cười lớn, cơ thể vì nghẹn cười mà run run.
“Cười anh sao?”
“Bởi vì em không ngờ đường đường là một đại anh hùng lại có thể bị vô danh tiểu tốt như em đây dọa thành như vậy, tưởng tượng lại đến phản ứng vừa nãy của anh, còn cả người phụ nữ vô tội kia nữa, em không thể nhịn cười được à”.
“Còn không phải là vì em sao, bỗng nhiên xuất hiện ngay bên cạnh, hại anh bị động mới đẩy cô ta ra, ai biết được sức lực quá lớn, đẩy cô ta ngã luôn xuống nước”.
“Người ta không cố ý mà, em thấy dường như cô ấy rất tức giận đấy, làm sao bây giờ?”
“Em lo lắng cho anh sao?”
“Em đương nhiên lo lắng cho anh rồi, không phải anh vì nhiệm vụ kia mà nhất định phải tiếp cận cô ấy sao? Kết quả anh lại đẩy mạnh người ta xuống nước, nếu em là cô ấy, khẳng định là đã bị chọc tức rồi”.
“Vì sao anh lại cảm thấy trong giọng nói của em có chút hả hê vậy nhỉ?” Bàn tay ôm hông cô cố ý siết chặt lại.
“Ai ya”. Cô hoảng sợ khẽ kêu lên. “Đừng gãi chỗ ngứa của em, em sẽ kêu lên đấy”.
Anh thả lỏng sức lực ở cánh tay, lại đột nhiên vòng chặt lấy cô, cả người ngập trong nước, ở dưới mặt nước hôn lên lưng cô.
An Hân Hân không nhịn được mà hít sâu một cái, anh anh anh – anh cũng quá to gan rồi. Rõ ràng đang là ban ngày lại dám làm ra hành động thân mật như vậy với cô, cũng không sợ bị người khác phát hiện.
Cô rất xấu hổ, nhưng lại không dám lộn xộn, nhịn không được mà nhắm hai mắt lai, cảm nhận đôi môi của anh ở trên da thịt phần lưng trắng nõn mẫn cảm của cô lần lượt hôn lên, mỗi cái hôn đều giống như bàn là nóng khiến cô không nhịn được muốn cầu xin tha thứ.
Thắt lưng bị đôi tay rắn chắc vây khốn khiến cô không thể trốn được, khiến anh không kiêng nể gì mà hôn cô, vuốt ve cô, khiến toàn thân cô vì cái hôn, cái vuốt ve này của anh mà nóng lên, rồi lại vô lực ngăn cản, thực ra… cô cũng thích anh làm như vậy với mình.

Khi lưỡi lửa của anh nhẹ nhàng liếm lưng của cô thì dường như có một dòng điện chạy khắp toàn thân, cuối cùng cô hít sâu một hơi, cũng chìm vào trong nước với anh, cùng anh hôn mãnh liệt ở dưới mặt nước.
Hai người đều biết thời gian có hạn, cho nên càng quý trọng khoảng thời gian ngắn ngủi này.
Chờ đến khi cô nổi lên trên mặt nước thì cánh môi đã sưng đỏ, hai má lại càng đỏ bừng giống như cánh hoa hồng.
“Anh phải đi”. Anh thấp giọng nói.
“Vâng”
“Thực sự không muốn buông em ra”
Cô mỉm cười, thích cảm giác anh có ý chiếm giữ bản thân mình, nhắm mắt lại, dựa vào anh cảm thụ sự vuốt ve, một lát sau, hai tay vòng lên bên hông buông lỏng ra, chờ đến khi cô mở mắt ra thì anh đã đi rồi, không một tiếng động như lúc đến.
Tuy rằng rời xa anh nhưng cô biết trong lòng anh có cô, còn có cả hơi ấm vừa rồi anh lưu lại, ở nơi bị anh hôn còn nóng lên, xem ra cô phải bơi nhiều mới có thể dập tắt lửa bị anh khơi lên, khiến cho bản thân tỉnh táo lại mới được.
***
Kì nghỉ bốn ngày ba đêm cuối cùng cũng kết thúc, thời gian cũng đặc biệt trôi qua nhanh chóng.
Hôm nay sau khi trả phòng, cô và các bạn học sẽ quay trở lại Đài Bắc, trước khi trả phòng đã sắp xếp xong hành lí, bốn người các cô đi đến nhà ăn dùng bữa sáng cuối cùng.
Ngồi trên chiếc sô pha được làm từ vải nhung cao cấp, ngắm nghía những bài trí trang hoàng cổ điển nhưng không kém phần tinh xảo, các cô gái không thể không tán thưởng.
“Thời gian qua nhanh quá đi mất, thật sự vẫn muốn tiếp tục ở chỗ này”
“Vậy thì ở lại đi”
“Nói thì đơn giản, khách sạn này mắc như vậy, toàn bộ tiền làm công ba tháng của tớ tiêu sạch hết rồi đây”
“Cái này gọi là tiêu tiền dễ kiếm tiền khó mà”
“Về sau, tớ nhất định phải kiếm được một bạn trai có tiền, bảo hắn đưa tớ đến khách sạn cao cấp”
“Vậy cũng phải nhìn xem cậu có cái điều kiện này hay không đã, người có tiền thực sự rất kén chọn đấy”

Nói tới điều kiện, trong bốn người các cô, người có điều kiện nhất có lẽ là An Hân Hân, cô rất có duyên với đàn ông, dáng vẻ lại xinh đẹp, tính cách tốt, khi còn học đại học có không ít học trưởng và bạn học nam muốn theo đuổi cô, ngay cả bạn học nữ cũng thích giao lưu với cô.
“Muốn quen với bạn trai có tiền, thì Hân Hân là người có cơ hội nhất, vị học trưởng khoa y kia không phải từng theo đuổi cậu ấy hay sao?”
“Đúng rồi, nếu Hân Hân hẹn hò với anh ta, chũng ta còn có cơ hội thơm lây, yêu cầu anh ta chiêu đãi chúng ta với thân phận bạn bè của Hân Hân tới khách sạn caoo cấp nghỉ phép”
“Hoặc là bao chúng ta tới câu lạc bộ cao cấp chơi bóng”
“Đúng vậy, anh ta muốn theo đuổi Hân Hân thì trước đó phải nịnh bợ chúng ta đã”
An Hân Hân nghe xong vừa tức vừa buồn cười nói: “Vừa mới tỉnh ngủ đã mơ mộng hão huyền rồi sao, mấy cậu rõ ràng bảo tớ bán mình mà, bạn bè mà như vậy sao?”
“Cái này gọi là một người làm quan cả họ được nhờ thôi”. Nói xong ba cô gái liền cười ha ha.
“Nhưng nói thật, Hân Hân, cậu có suy xét gì về vị học trưởng khoa y kia không? Cho dù không nói đến gia thế thì anh ta cũng đã rất xuất sắc rồi”.
“Đúng rồi, ngay cả chúng tớ cũng cảm thấy tiếc cho cậu”
An Hân Hân lắc đầu: “Tớ đã nói rồi, anh ấy không phải là mẫu người của tớ”.
“Chúng tớ biết, cậu thích loại người tráng kiện, khỏe mạnh, rất có khí khái đàn ông, việc này cũng đơn giản thôi, kêu vị học trưởng khoa y kia đi tập thể hình không phải là được rồi sao?”
“Đây không phải là vấn đề có đi tập thể hình ha không, mà vấn đề là ở tâm địa có tốt hay không, tớ không thích vị học trưởng kia nguyên nhân cũng vị tâm địa anh ta không tốt”
“Hả? Nói vậy là sao?”
“Người kia có thể giả bộ, ở trước mặt người khác biểu hiện khẳng khái hào phóng, tất cả mọi người đều cho rằng vị học trưởng kia rất xuất sắc, tính cách tốt, thực ra anh ta là một kẻ tư lợi, tham lam, thích chiếm tiện nghi của người khác, phẩm chất kém cỏi”
Ba cô bạn nghe xong đều kinh ngạc “Làm sao cậu biết được?”
“Thì chỉ là biết thôi”. Bởi vì chỉ cần cô nghe một chút chuyện từ con quạ trên cây, con chó già trong trường, cùng với chú mèo con lười biếng nằm trên bờ tường bên giảng đường là biết được sự giả tạo của vị học trưởng kia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.