Lắng Nghe Tiếng Biển

Chương 32


Đọc truyện Lắng Nghe Tiếng Biển – Chương 32

Mãi đến khi ngồi trên máy bay đi Hải Nam, trong lòng Thẩm Bắc vẫn không ngừng thấp thỏm, anh nhìn Mạc Tử Hi gọi điện sắp xếp lịch trình, đến khi nghe thấy Mạc Tử Hi muốn tự mình dẫn anh đi lặn, Thẩm Bắc lại bắt đầu ngồi không yên.

Mạc Tử Hi thấy anh hồi hộp bèn bao lấy tay anh, trấn an nói: “Đừng lo, lúc máy bay cất cánh có hơi khó chịu, một chút là hết thôi.”

Thẩm Bắc muốn nói là, em lo lắng lỡ đâu xuống nước lại biến thành đuôi cá thì phải làm sao. Thế nhưng không dám nói ra, chỉ có thể nở nụ cười tái nhợt với Mạc Tử Hi, cậu thấy thế bèn ôm anh tựa vào lòng mình.

Vẫn trong khoảng thời gian nghỉ hè, Hải Nam đang vào mùa du lịch đông khách nhất. Vừa xuống máy bay, Thẩm Bắc đã cảm nhận được bầu khí nóng mãnh liệt cùng với ánh mặt trời chói chang. Xe đưa rước Mạc Tử Hi liên hệ từ trước đã chờ ở cổng sân bay đưa bọn họ về khách sạn.

Khách sạn năm sao tọa lạc bên bờ biển, đại sảnh rực rỡ lộng lẫy. Thẩm Bắc ngước đầu nhìn lên, trần nhà được lắp đèn có kích thước lớn gấp đôi trần phòng ngủ của anh, hoạ tiết xinh đẹp phức tạp, dây đèn tinh xảo rũ xuống, giữa trưa nhưng vẫn luôn mở đèn, chói đến mức không thể nhìn thẳng. Hai đời của Thẩm Bắc chưa từng ở khách sạn nào lớn như vậy, anh không dám chạy loạn, ngoan ngoãn theo Mạc Tử Hi đến quầy đăng kí.

Bọn họ đặt phòng sát biển, có một phòng khách một phòng ngủ, trong phòng khách có cửa sổ sát đất thật lớn, từ đó có thể nhìn thấy đại dương. Ban công bắt sáng rất tốt, ánh dương sáng ngời xuyên qua cửa sổ rơi xuống thảm trải sàn, phản chiếu trời xanh biển biếc ngoài khung cửa, vô cùng thoải mái. Thẩm Bắc vừa mở cửa phòng ngủ lập tức ngây người, anh vứt hành lý sang một bên chạy ra ban công, nhìn về đại dương mênh mang vô bờ phía xa, phở ra một hơi gió biển, lắng nghe tiếng hải âu, giờ phút này anh vứt hết sự lo lắng trên máy bay lên chín tầng mây. Khi trước dù Thẩm Bắc thường xuống biển, thế nhưng biển lớn ở thành phố S cũng không xinh đẹp như ở đây.

Mạc Tử Hi nhìn dáng vẻ phấn khích của anh, nhịn không được bước đến gần ôm anh từ phía sau, dán sát vào cổ dịu dàng nói: “Thích nơi này không?”

“Thích lắm.” Thẩm Bắc bị cọ đến phát ngứa, nhẹ nhàng tránh thoát.

Mạc Tử Hi lại không ngừng đuổi theo muốn thân thiết, “Vậy đi ngủ một lát đi, ngồi máy bay mấy tiếng cũng mệt rồi, bây giờ mặt trời còn độc, tụi mình ngủ dậy rồi ra ngoài chơi.”

“Ừm.”

Hai người lấy đồ ngủ ra, Thẩm Bắc không khuyên được Mạc Tử Hi đành cùng cậu đi tắm rửa, cọ cọ xát xát mất hơn nửa giờ mới ra khỏi phòng tắm, mặt Thẩm Bắc vô cùng đỏ, tâm tình Mạc Tử Hi rất tốt lau tóc cho anh. Sau khi lau khô tóc cho cả hai, cậu vươn tay ôm lấy anh lăn xuống chiếc giường lớn hai thước hai.


Nằm xuống rồi Thẩm Bắc mới thấy thật mệt mỏi, anh dựa vào lòng Mạc Tử Hi ngủ thiếp đi. Lúc Thẩm Bắc đói bụng tỉnh lại trời đã chạng vạng, Mạc Tử Hi đã tỉnh từ sớm, đang ngồi trên sô pha chơi game, bên cạnh còn đặt một bộ quần áo.

Thẩm Bắc tựa vào cửa phòng ngủ, dụi dụi mắt, “Đói rồi.”

Mạc Tử Hi tắt điện thoại, kéo anh qua chỉ vào quần áo, “Em thay đồ đi rồi chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

Thẩm Bắc nghe lời đi thay đồ, thay xong mới phát hiện anh và Mạc Tử Hi đang mặc áo thun và quần cắt gấu* cùng kiểu khác màu, truyền thuyết gọi là đồ tình nhân. Thẩm Bắc nhìn nhìn quần áo của mình, lại nhìn nhìn quần áo của Mạc Tử Hi, nhỏ giọng nói: “Như vậy hình như không tốt lắm, ở biển nhiều người như vậy.”

“Sợ gì chứ, em cũng đâu quen biết bọn họ.” Mạc Tử Hi xoa loạn tóc Thẩm Bắc một hồi rồi mới cùng anh ra ngoài.

Thẩm Bắc thấy cậu không để ấy, bản thân mình cũng không thèm để ý nữa, dù sao ngoài Mạc Tử Hi ra ở đây cũng không ai biết anh.

Hai người đến một tiệm hải sản rất nổi tiếng bên bờ biển, đồ ăn ngon vô cùng, trong quán vô cùng đông khách, Mạc Tử Hi và Thẩm Bắc phải đợi chừng nửa tiếng mới có chỗ ngồi. Đến khi đồ ăn được dọn lên, Thẩm Bắc cảm thấy nửa tiếng chờ đợi thật đáng giá. Hải sản ở đây to hơn, tươi hơn ở thành phố S, Thẩm Bắc vốn đã đói lại càng ăn hết sức mình, Mạc Tử Hi biết anh thích ăn hải sản nên gọi đầy cả một bàn, nhìn Thẩm Bắc ăn vui vẻ như vậy, cậu không thích ăn hải sản cũng nhịn không được gắp vài đũa.

“Anh phát hiện quen em rồi khẩu vị của anh cũng thay đổi.” Mạc Tử Hi vừa lột tôm cho Thẩm Bắc vừa cười nói.

Thẩm Bắc cắn một miếng thịt tôm cậu đưa qua, “Anh vẫn không thích ăn hải sản sao?”

“Ừ, nhưng mà bây giờ đang ăn rồi.”

“…Vậy sao anh còn thích em.” Thẩm Bắc than thở nói, trong lòng lại nghĩ, trước mặt anh có cả một con hải sản lớn đây.


Mạc Tử Hi cười nói, “Em thích ăn hải sản không ảnh hưởng gì đến việc anh thích em, cho dù em là hải sản anh vẫn thích em.”

Thẩm Bắc giật mình, con hào trong tay thiếu chút nữa rớt đất, nếu không biết Mạc Tử Hi chỉ đang nói đùa, anh còn cho rằng cậu đã biết thân phận của mình rồi. Nói đến chuyện này, anh thấy mình quen Mạc Tử Hi lâu như vậy rồi, vẫn suy nghĩ có nên nói với Mạc Tử Hi hay không? Nếu như nói rồi cậu không thể chấp nhận thì phải làm sao. Cứ mãi nghĩ ngợi, tốc độ ăn cũng trở nên chậm lại.

Mạc Tử Hi vỗ nhẹ đầu anh, “Nghĩ gì thế, mau ăn đi, ăn xong mình ra biển, nghe đâu tối nay có đốt lửa trại.”

Thẩm Bắc ngượng ngùng đáp một tiếng, cúi đầu xử lý đồ ăn trước mặt, sau đó lại theo Mạc Tử Hi ra biển xem lửa trại. Trên bờ biển rộng lớn đã dựng sẵn sân khấu, bên trên có đặt dàn trống và đàn điện, bên dưới là chồng củi để đốt lửa, cây cối xung quanh đều giăng đèn lấp lánh, ánh đèn đủ màu chớp nháy, chiếu xuống bờ cát vô cùng lãng mạn.

Sắc trời dần tối, trên bờ biển người cũng dần nhiều hơn, Mạc Tử Hi kéo Thẩm Bắc tìm góc có tầm nhìn tốt đứng xem, nhìn nhân viên đốt lửa, trên sân khấu cũng có nhóm nhạc đã bắt đầu chơi. Lúc ngọn lửa được đốt lên, khúc ca “Cá voi là hóa thân của hòn đảo cô độc” cũng vang lên, đây là lần đầu tiên Thẩm Bắc nghe bài này, lúc đầu anh bị giai điệu hấp dẫn, sau đó lại rung động vì ca từ, bài hát thật hay, cũng thật phù hợp với tâm tình hiện tại của anh.

Thẩm Bắc không nhịn được lại nghĩ đến vấn đề khi trước, nếu như Mạc Tử Hi biết thân phận của anh, hai người phải làm sao bây giờ? Liệu anh có biến thành “chú cá voi là hòn đảo cô độc” không, từ nay về sau chỉ có thể làm bạn cùng cá tôm. Cứ nghĩ mãi, tâm trạng bất giác lại tụt dốc, đoạn sau bài hát Thẩm Bắc không nghe vào nữa, mãi đến khi không khí sục sôi, Mạc Tử Hi kéo anh đi về phía trước, Thẩm Bắc mới chợt tỉnh.

“Đang nghĩ gì thế?” Mạc Tử Hi ôm Thẩm Bắc vào lòng, cũng không quan tâm cái nhìn của người bên cạnh, may mà tối nay mọi người đều rất vui vẻ, thấy bọn họ thân mật cũng không có ý tứ bài xích nào.

Thẩm Bắc núp vào lòng cậu, tựa đầu vào lồng ngực Mạc Tử Hi, nhỏ giọng hỏi: “Bài hát đầu tiên tên gì vậy?”

“Chú cá voi là hóa thân của hòn đảo cô độc, nghe hay không? Lần sau anh hát cho em nghe nha.” Mạc Tử Hi ghé sát vào tai Thẩm Bắc, hơi thở quấn quýt bên tai anh, có một bàn tay không thành thật chui vào trong áo.

Thẩm Bắc lắc lắc đầu, “Không hay, anh đừng hát.”

Mạc Tử Hi không nói nữa, bầu không khí tốt đẹp như vậy, cậu chỉ muốm hôn anh. Vì thế một tay cậu đưa vào trong áo, một tay giữ lấy gáy Thẩm Bắc, cúi đầu xuống, trong bóng tối hôn anh giữa chốn đông người. Hai tay Thẩm Bắc đặt trên eo Mạc Tử Hi, cảm nhận tình ý dịu dàng trong miệng cậu, một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu.


Anh vừa đón nhận nụ hôn của Mạc Tử Hi, vừa nhỏ giọng nói: “Chúng ta về phòng được không?”

Đương nhiên Mạc Tử Hi hiểu ý nghĩa lời nói này, mọi khi Thẩm Bắc vẫn luôn từ chối, hôm nay hiếm có dịp chủ động, cậu rất vui vẻ, lại hôn sâu anh thêm một lần nữa rồi ôm vai anh về khách sạn.

Giường trong phòng rất lớn, cũng rất mềm mại. Mạc Tử Hi vô cùng dịu dàng, Thẩm Bắc nằm trên giường, cảm giác như trở lại ngày đầu tiên sống lại nằm dưới biển, trôi bồng bềnh, có chút sợ hãi, không tìm được điểm rơi, chỉ có thể ôm thật chặt cọng cỏ cứu mạng bên cạnh. Anh nhắm mắt không thấy được biểu tình của Mạc Tử Hi lúc này, nhưng có thể cảm nhận rõ sự nhiệt tình của cậu. Đầu ngón tay dạo chơi trong cơ thể anh, cảm giác kì diệu lan tỏa toàn thân, anh không nhịn được rên nhẹ một tiếng, Mạc Tử Hi tựa như nâng niu bảo vật, mãi đến khi hai người toát ra một tầng mồ hôi, Mạc Tử Hi nhịn không được nữa mới chậm rãi tiến vào. Thẩm Bắc chỉ cảm thấy trái tim chợt thắt chặt, anh không ngăn cản cũng không kháng cự, chỉ ngập tràn sự thừa nhận. anh không biết sau đó có biến hóa gì không, cũng không muốn để ý nữa, nếu như sớm muộn gì cũng đến ngày đôi ngả đôi đường, vậy sớm hoàn thành những chuyện muốn làm, sau này không còn gì nuối tiếc.

Phía sau cũng không có cảm giác đau đớn như trong tiểu thuyết miêu tả, thậm chí một chút cảm giác không khỏe cũng không có. Mạc Tử Hi vốn có mua gel bôi trơn cũng không dùng đến, cậu ghé vào tai Thẩm Bắc, âm thanh trầm thấp lại khêu gợi nói: “Cục cưng, em đúng là vưu vật** trời sinh.”

Thẩm Bắc biết rằng có thể đây là cấu tạo thân thể đặc biệt của người cá, không nghĩ nhiều nữa, hai tay nắm chặt drap giường, chôn đầu vào gối, đón nhận từng trận sóng tình.

Chưa từng trải nghiệm tình ái tựa cơn thủy triều lao về phía mình, Thẩm Bắc rất thoải mái, rất vui vẻ, rất kích động, cũng…rất buồn bã.

Không biết tự bao giờ, nước mắt đã rơi, anh không muốn khóc trong hoàn cảnh này, rất giống như đang diễn, nhưng anh không nhịn được.

Mạc Tử Hi nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của Thẩm Bắc, hôn lên vành tai anh, hôn lên gáy, lên môi, cuối cùng là nốt ruồi trên xương quai xanh. Cậu nhẹ liếm nốt ruồi, Thẩm Bắc nhịn không được cuối cùng cũng bắn ra.

Mạc Tử Hi cười nhẹ, “Còn chưa kịp giúp em em đã không nhịn được rồi, đáng yêu quá.”

Thẩm Bắc xấu hổ mặt mũi đỏ bừng xoay mặt sang chỗ khác, khóe mắt đuôi mày mang theo tình ý quyến rũ, Mạc Tử Hi nhìn dáng vẻ này lại không nhịn được, tiếp tục thêm một lần nữa…

Cả đêm không biết lăn lộn bao nhiêu lần, cuối cùng Mạc Tử Hi ôm Thẩm Bắc đi tắm, anh suýt đứng không vững, cả người mềm nhũn tựa vào bồn tắm lớn, mặc cho Mạc Tử Hi phục vụ anh. Mạc Tử Hi nhìn người trước mặt, hận không thể đem anh giấu vào tim, kìm lòng không nổi lại hôn anh.

“Thẩm Bắc, anh yêu em.”

Thẩm Bắc ngủ thiếp đi giữa câu nói này, ngủ mơ màng không biết bao lâu, anh chợt cảm thấy cả người nóng lên, khô khốc, cố gắng mở mắt ra lập tức cảm thấy không thích hợp. Viên giao châu trên cổ anh gần như trong suốt, Thẩm Bắc hít sâu một hơi siết chặt tay lật chăn lên, một cái đuôi cá màu xanh nhạt xuất hiện rõ ràng trước mắt.

Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng anh vẫn bị dọa sợ mất nửa cái mạng, anh vội vàng vung chăn lên, nhìn Mạc Tử Hi bên cạnh vẫn còn ngủ say, một cánh tay đặt trên gối đầu, Thẩm Bắc đang nằm trên cánh tay ấy. anh nhẹ nhàng gọi hai tiếng Mạc Tử Hi cũng không có phản ứng, lúc này mới yên tâm bò dậy, kéo theo đuôi cá vào nhà vệ sinh.


Nước trong bồn tắm trước khi ngủ vẫn còn chưa thoát ra, Thẩm Bắc thử một chút, nước đã lạnh rồi. Anh không biết có hiệu quả hay không, nhưng cũng không tìm ra được biện pháp khác, chỉ có thể thả đuôi cá và bản thân vào bồn rồi nằm xuống. Bồn tắm đơn giản đủ lớn cho anh nằm. Ở trong nước hơn một giờ mới cảm thấy cả người thoải mái hơn một chút, vừa có ý nghĩ muốn cử động, đuôi cá đã chậm rãi biến thành đôi chân, chỉ là rất đau, dường như không có lực.

Nhưng như vậy đủ rồi, ở đây cách biển không xa, chỉ cần ra ngoài là tốt rồi.

Thẩm Bắc vật lộn trèo ra khỏi bồn tắm, dùng hết sức lực nhẹ nhàng rời khỏi nhà vệ sinh, nhìn Mạc Tử Hi nằm trên giường, cậu vẫn còn ngủ say, có lẽ do ảnh hưởng của rượu tối qua uống ở lửa trại, Mạc Tử Hi không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Thẩm Bắc nhìn anh thật sâu, thở dài một hơi rồi ra khỏi cửa, nương theo ánh trăng vừa đi vừa nghỉ đến bên bờ biển, cuối cùng không nhịn được nữa hòa mình vào đại dương.

Khi Mạc Tử Hi tỉnh lại chỉ nhìn thấy căn phòng trống rỗng, cậu gọi hai tiếng vẫn không thấy Thẩm Bắc trả lời nên nghĩ là anh đói rồi đi ăn sáng trước. Lúc cậu dụi mắt chuẩn bị gọi điện cho anh mới nhìn thấy vũng nước trên mặt đất, từ bồn tắm ra đến tận cửa, mà điện thoại của Thẩm Bắc vẫn đặt trên tủ đầu giường.

Mạc Tử Hi hoài nghi cau mày đẩy cửa phòng tắm ra, bên trong không có ai, nước lênh láng trên sàn, nước trong bồn tắm cũng muốn cạn, xung quanh bồn đều là nước, giống như có vật gì đó thể tích rất lớn nằm vào trong khiến nước tràn ra.

“Thẩm Bắc!” Mạc Tử Hi không nhịn được lại gọi một tiếng, vẫn không có ai trả lời như cũ.

Lúc Mạc Tử Hi định ra ngoài tìm người, có vật gì đó trong bồn tắm hấp dẫn sự chú ý của cậu. dường như là hai miếng thủy tinh phát sáng, Mạc Tử Hi nhặt lên nhìn một chút, nháy mắt trừng lớn.

Không phải thủy tinh gì cả, là hai vảy cá màu xanh nhạt, còn phát ra ánh sáng.

– ————–

*Quần cắt gấu (Cropped Trousers):


//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

** Vưu vật: Chỉ người hoặc vật gì đó tuyệt phẩm nhất trong muôn vật ở đời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.