Đọc truyện Lắng Nghe Em Nói! – Chương 18: Nguy hiểm 2
Lão Thử tên thật là Đại Hùng (gấu lớn), gã lớn lên giống như cái tên mà cha mẹ đặt cho, thân hình cao lớn, vai rộng chân dài, nhưng khuyết điểm duy nhất chính là khuôn mặt rất đáng kinh, ngũ quan của gã giống như con chuột vậy: mắt nhỏ mũi nhọn, răng hô tai to tròn vươn ra sau. Từ nhỏ gã luôn bị mọi người xung quanh kinh bỉ, lớn hơn chút nữa gã liền bỏ học đi dao du với đám côn đồ, lúc sau ngẫu nhiên cứu được một vị có thế lực trong hắc bang liền đi theo người đó làm chân sai vặt, bên dưới cũng có vài thuộc hạ. Tuy làm côn đồ nhưng lại có người chống lưng phía sau cho nên ít ai dám đến trêu chọc gã.
Cách đây mấy hôm, có người đến tìm gã nói rằng có một vụ giao dịch rất có giá trị, nếu làm xong gã chẳng những có một vị mỹ nhân tuyệt thế bồi bên cạnh mà còn có thêm tiền tiêu vặt. Lão Thử ở trong hắc bang đã lâu, làm gì tin rằng trên đời này có một chiếc bánh đột nhiên từ trên trời rơi xuống, gã liền phái anh em đi điều tra, sau khi nhìn thấy ảnh của vị mỹ nhân ấy. Gã liền không chần chừ mà đồng ý giao dịch.
Hi Nguyệt nhìn gã đàn ông không ngừng tiến lại gần mình, trong lòng càng buộc chặt, cô sợ hãi lui về phía sau, lui được một đoạn thì cảm nhận như mình đụng phải một bức tường, ngước mặt lên thì ra đó không phải “bức tường” mà là lòng ngực của một kẻ cao lớn mặt rất hung ác. Hi Nguyệt bị dọa sợ toan muốn chạy, nhưng cô chưa kịp bước chân thì đã có người từ đằng sau bẻ cánh tay phải của cô, cơn đau nhức khiến cho Hi Nguyệt càng thêm tỉnh táo, khi cô kịp phản ứng thì đã phát hiện túi xách của mình đã bị một tên đàn ông khác cầm lên, trên tay hắn còn nắm chiếc điện thoại của cô, thấy điện thoại, mồ hôi lạnh lập tức chảy ra ướt hết lưng cô.
Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô, lão Thử càng cười to đắc ý.
“Mỹ nữ, biết vì sao cảnh sát vẫn chưa đến không?” dừng một chút lão Thử liền nói tiếp “Bời vì họ không nhận được điên thoại của cô nha, ha ha”.
Nghe xong lời của gã, khuôn mặt bình tĩnh của cô liền có dấu hiệu nứt ra, nhưng cô cố gắng áp chế nó xuống, chịu đựng cơn đau từ cánh tay truyền tới, cắn răng hỏi “Vì sao không nhận được?”
Lão Thử cười hắc hắc hai tiếng, sau đó vẫy tay với một người đàn ông thấp bé đứng phía sau gã, người đó lập tức cầm ra một thiết bị giống như thiết bị tiếp sóng wifi, Hi Nguyệt mơ hồ suy ra chân tướng, chưa kịp mở miệng thì lão Thử đã cướp lời: “Thiết bị nhiễu sóng nha, mỹ nữ”.
Đột nhiên có thêm một người đàn ông cao lớn đi lại phía bên trái cô, không nói hai lời liền chế trụ cánh tay trái cô, nghĩa là hiện tại cô bị hai người đàn ông cao lớn kẹp chặt hai bên, họ dễ dàng xách cô lên như xách một con gà, Hi Nguyệt cảm thất chân mình sắp không còn tiếp xúc với mặt đất nữa rồi. Thấy cô như vậy, lão Thử gật gù muốn tiến đến, bốn gã đàn ông còn lại cũng tiến đến, vây thành một vòng tròn nhỏ.
“Mỹ nữ, phải lấy của cô một thứ nha” lão Thử quét mắt một vòng trên người Hi Nguyệt, sau đó tầm mắt liền dừng trên cổ cô.
Hi Nguyệt:???
Không dư lời, gã nhanh chóng đi về phía cô, vươn tay muốn vạch cổ áo cô ra.
“Bốp” thuận theo lực đạo của hai người kẹp chặt cô, Hi Nguyệt liền cong hai chân lên, treo lơ lửng trên không dùng toàn bộ sức lực đạp bay lão Thử. Hai kẻ giúp cô tạo thế ngơ ngác nhìn lão đại nhà mình bị đạp cho ngã ngồi trền mặt đất, không chỉ riêng bọn gã, những người còn lại bị dọa cho ngây người.
Chỉ có Hi Nguyệt là tiếc nuối thở dài, haizzz, chỉ đạp trúng bụng, nếu hạ chân một chút nói không chừng có thể đạp nát “tiểu đệ đệ” của tên đó.
Lão Thử bị đau đến nổi điên, gã từ trên mặt đất dứng dậy, vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm vào Hi Nguyệt, nhưng gã nhanh chóng bình tĩnh lại, khuôn mặt lại treo lên nụ cười đáng kinh, cười đến sung sướng.
Hi Nguyệt:?????
Mẹ ơi! Tên này là một cái M* sao?
[*: SM ]
“Ông đây thích nhất là thuần hóa loại mèo hoang như cô em, rất kích thích” lão Thử bình luận một câu.
Hi Nguyệt: “……” Kích thích mẹ ngươi!!!!!
Gã ngước mắt ra hiệu cho đàn em, hai kẻ kẹp cô liền hiểu ý, bọn hắn dùng chân khóa hai chân cô lại, hiện tại cô không khác gì một con chim sẻ ở trong lồng mặc người khác muốn làm gì thì làm.
Thấy cô không còn khả năng công kích, lão Thử liền nhanh chân tiến đến trước mặt cô, dùng bàn tay đen đúa vói vào trong chiếc cổ trắng nõn, từ trong đó móc ra sợi dây chuyền đặc biệt, không chần chừ gã liền dật nó ra khỏi cổ cô.
Sợi dây chuyền vừa rời khỏi, Hi Nguyệt cảm thất thân thể mình như mất đi sự sống, cơ thể mệt mỏi, một cổ buồn nôn xông thẳng lên khiến sắc mặt cô liền thêm trắng.
Lão Thử lấy được sợi dây liền đâu ra trước mặt ngắm nghía, sau đó trầm trồ khên hai tiếng rồi đút vào túi quần. Hi Nguyệt không thể làm gì hơn là trơ mắt nhìn dây chuyền của mình biến mất trong túi quần của tên đàn ông đáng kinh trước mặt.
Cất xong sợi dây, gã liền vỗ tay hô “Làm xong” sau đó tà tà liếc mắt nhìn Hi Nguyệt, khiến lông tóc cô lần nữa dựng đứng lên.
“Mỹ nữ, hay chúng ta chơi một trò chơi đi, đảm bảo cô em sẽ rất thoải mái” Gã vừa nói vừa dùng ánh mắt nóng rực quét khắp cơ thể cô.
Hi Nguyệt gian nan phát ra tiếng “Chơi..chơi gì?” Làm ơn có ai đi qua đây dùm cái, không phải kịch bản tới đoạn này thường có thiếu hiệp tới cứu trợ sao? Sao tới lượt cô cả cái bóng cũng không thấy?
“Không bằng chúng ta 9p đi, cô em phục vụ tám người bọn anh, làm tốt anh thả em đi, hắc hắc…” Nói xong gã không quên liếm liếm khóe miệng, những người còn lại cũng bắt đầu cười kinh lên.
Đậu xanh rau má!!!
———————————–
Hi: Ta có xu hướng ngược nữ chính nha, tạo một chút bi kịch có thể giúp HN sau này cứng cáp hơn, haizzz