Lãng mạn của anh

Chương 52


Đọc truyện Lãng mạn của anh – Chương 52:

 
Chương 53
 
Hai người hôn nhau trên ngọn đồi nhỏ, vốn dĩ là không có ai đến đây. 
 

Mãi cho đến khi Cao Trác không cẩn thận quẹo vào một khúc cua xuất hiện cách đó không xa, kinh ngạc hô lên một tiếng, làm cho những người khác đều lại đây.
 
Mà là đương sự, Chu Túy Túy và Thẩm Nam đang hôn môi, bởi vì quá mức trầm luân trong thế giới của hai người, do đó không phát hiện ra, hai người vừa diễn tiết mục thân thiết trước mặt mọi  người.
 
Một hồi lâu sau, Thẩm Nam mới khẽ hôn khóe miệng cô, ôm Chu Túy Túy xoay người, nhìn mấy tên nhãi ranh cách đó không xa, cảnh cáo trong mắt, vô cùng rõ ràng.
 
Cao Trác theo bản năng rùng mình một cái, lôi kéo Tiểu Đồng chạy nhanh như chớp.
 
Mà sau ngày hôm nay, trong đội xuất hiện tin đồn mới về đội trưởng.
 
Trước kia mọi người đều cảm thấy quan hệ của Thẩm Nam và bà xã không tốt, chưa từng xuất hiện, cũng không show ân ái, thậm chí bà xã của anh còn không muốn ăn cơm với bọn họ, có thể là không thích đội trưởng Thẩm, hoặc là khinh thường anh. Sau ngày hôm nay, mọi người liền liên tục phủ nhận tin đồn này.
 
Mấy đồng đội đã nhìn thấy đội trưởng Thẩm và bà xã thân thiết sôi nổi tỏ vẻ, tình cảm của đội trưởng bọn họ và bà xã rất tốt đó! Nếu không phải bận tâm còn ở bên ngoài, hai người bọn họ đã sớm củi khô bốc lửa rồi.
 
Đương nhiên tin đồn này có phải là thật không, mọi người cũng không biết, mà Chu Túy Túy, tự nhiên cũng không biết.

 
….
 
Hai người ôm nhau một lúc sau, hưởng gió lạnh buổi tối, thân thể nóng bỏng của Thẩm Nam mới từ từ dịu xuống.
 
Chu Túy Túy mặt đỏ như máu, duỗi tay đẩy bả vai anh, cắn môi dưới: “Bây giờ về chứ?”
 
Thẩm Nam liếc nhìn cô một cái, cong môi trêu chọc: “Thẹn thùng?”
 
Chu Túy Túy liếc mắt nhìn anh: “Không.”
 
Cô sẽ không thừa nhận mình thẹn thùng đâu.
 
Thẩm Nam nhướng mày, cũng không vạch trần cô. Sau khi bình tĩnh một chút, liếm liếm môi, nắm tay Chu Túy Túy trở về.
 
Sau khi về, mọi người đều không có gì khác thường, cũng không có biểu tình hay cảm giác không thích hợp nào, chỉ hỏi hai người muốn ăn gì.
 
“Đội trưởng mau tới đây, bên này xong rồi.”
 
Thẩm Nam xì một tiếng, nhướng mày: “Được, tới ngay.”
 
Thẩm Nam nắm tay Chu Túy Túy qua, nhìn thịt nướng trước mặt, vừa lòng gật đầu: “Nhìn cũng không tồi.”
 
Chu Túy Túy vô cùng ngạc nhiên, nhìn mấy người đang nướng thịt trước mặt mình: “Tôi thử một chút.”
 
“Chị dâu ăn đi.”
 
Thẩm Nam cầm một xâu thịt đến bên miệng Chu Túy Túy, Chu Túy Túy cắm thử một miếng, rất ngon. Mắt cô sáng lên, nhìn về phía mấy người đang đợi được khen trước mặt, không ngừng gật đầu nói: “Rất ngon, tay nghề của mọi người giỏi quá.”
 
Mấy người ngượng ngùng cười nói: “Rốt cuộc cũng thường xuyên dã ngoại, mấy cái khác thì không biết, nhưng loại này tóm lại cũng phải luyện tập, bằng không bên ngoài sẽ không có đồ ăn, đói chết.”
 
Thật sự như thế. Bọn họ thường xuyên huấn luyện dã ngoại, kỹ năng sinh tồn bên ngoài khá tốt, ở bên ngoài huấn luyện dã ngoại cũng rất buồn tẻ, mỗi người đều chỉ có thể dựa vào đồ ăn bữa trưa bữa tối để an ủi bản thân, cho nên dần dần, trên phương diện nấu cơm dã ngoại này, đều học không tồi.
 
Chu Túy Túy bật cười, cầm bia ở một bên hướng về phía mọi người, khẽ cười nói: “Mọi người vất vả rồi.”
 
Lời nói này, chân thành vô cùng. Cô thật sự cảm thấy mọi người vất vả, không chỉ là vì hôm nay, còn là vì nhiều chuyện khác nữa.
 
Mấy người sửng sốt, nhìn về phía Chu Túy Túy, cúi đầu mỉm cười: “Nên làm!”
 
Nói, mỗi người cầm một lon bia, trực tiếp một hơi uống sạch. Luận về nghĩa khí và quyết đoán, không ai so với bọn họ.
 
Cũng vì điều này, mọi người trong đội Thẩm Nam, càng thêm yêu thích Chu Túy Túy. Thật ra rất nhiều quân tẩu đều rất tốt, nhưng mà kiểu đại mỹ nhân như Chu Túy Túy, trước kia bọn họ luôn cho rằng chắc là cô có chút ghét bỏ mọi người, hoặc là khinh thường.
 
Sau khi ở chung mọi người mới nhận ra, hoàn toàn không phải.
 
Cô ấy không chỉ không ghét bỏ, còn rất bội phục và ủng hộ.
 
Đối với nhóm người bọn họ mà nói, vậy là đủ rồi.
 

Chu Túy Túy dạo một vòng, lẩu dã ngoại cũng đã chuẩn bị xong, còn có thịt nướng, thậm chí còn có người làm hoa kê, chỉ chốc lát, nơi này sắc hương vị đều đầy đủ, làm cho người vừa ngửi liền muốn ăn.
 
Mùi hương thức ăn mê người, bụng đói ùng ục.
 
Một đám người ghé vào ngồi cùng nhau, thành một vòng lớn, ăn đồ trước mặt, hoàn toàn thỏa mãn.
 
Chu Túy Túy và Thẩm Nam ngồi cùng nhau, nhìn những quân nhân đối diện ăn cơm một cách vui vẻ, tự nhiên cảm động.
 
Nếu như bọn họ luôn vui vẻ như vậy thì tốt rồi, hy vọng mỗi lần bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ đều có thể bình an, hy vọng có thêm nhiều lần khác nhau, lại có thể quây quần bên nhau nấu cơm dã ngoại, cắm trại, ăn cơm cùng nhau.
 
Thẩm Nam cảm nhận được cảm xúc biến hóa của cô, duỗi tay xoa đầu cô: “Ăn cơm, nghĩ cái gì vậy.”
 
Chu Túy Túy cười lắc đầu, thấp giọng nói: “Không có gì, em no rồi, đi chụp mấy bức ảnh nhé.”
 
Cô muốn chụp nơi có hơi thở của quân nhân.
 
Thẩm Nam khẽ ngừng lại, ngước mắt nhìn về phía cô: “Được, đi đi.”
 
“Ừm.”
 
Chu Túy Túy cầm máy ảnh chụp mấy tấm, đến khi bộ dáng của mỗi người đều được cô chụp lại, lúc này mới từ bỏ.
 
***
 
Sau khi ăn tối xong, lều trại cũng đã dựng xong rồi.
 
Người muốn nghỉ ngơi thì có thể nghỉ ngơi, không muốn nghỉ ngơi thì ngồi bên ngoài ngắm sao, Chu Túy Túy nhìn mấy người Trần Tĩnh bên kia, vô cùng ngạc nhiên: “Mang theo ghita từ lúc nào vậy?”
 
Thẩm Nam bật cười: “Lấy lúc sáng, lúc em không chú ý bọn anh đã mang lên rồi.”
 
Chu Túy Túy: “……”
 
Cô thật sự không chú ý đến.
 
“Bọn họ rất thích hát hò.” Thẩm Nam giải thích cho cô: “Hơn nữa mấy ngày bọn em đến, bọn họ đã chuẩn bị tiết mục cho bọn em.”
 
Nghe vậy, hai mắt Chu Túy Túy sáng lên, nhìn về phía Thẩm Nam: “Khi bọn em về…. Sẽ tổ chức tiệc chia tay sao?”
 
“Có một bữa tiệc nhỏ.” Thẩm Nam thấp giọng nói: “Vốn muốn cho bọn em một ngạc nhiên, nói cho em trước.”
 
Chu Túy Túy cười, ôm cánh tay Thẩm Nam làm nũng: “Vậy anh sẽ lên đài biểu diễn chứ?”
 
“Không.” Thẩm Nam lời lẽ chính đáng từ chối: “Anh không biết hát.”
 
Chu Túy Túy mi mắt cong cong cười, gần sát bên tai anh nói: “Bà xã yêu cầu cũng không lên sao?”
 
Thẩm Nam ngừng lại, hơi híp mắt nhìn chằm chằm Chu Túy Túy một lát, lúc này mới dán sát bên tai cô nói một câu: “Chỉ hát cho mình bà xã nghe thì có thể.”
 
Chu Túy Túy bị anh thả thính, mặt đỏ tai hồng khụ một tiếng, ra vẻ rụt rè: “Được được, không lên biểu diễn cũng không sao.” Cô nói: “Xem mọi người là được.”
 
“Ừm.”
 
Hai người cách đó không xa nhìn, hóng gió, nghe âm thanh mọi người nói cười, chỉ cảm thấy cuộc sống như vật vừa vui vẻ lại vừa thoải mái. Là thoải mái khó có được.
 
Mọi người đều không tính toán, chỉ có thẳng thắn chân thành, bọn họ đứng trước mặt bạn, chỉ là chân thành và nhiệt tình, loại tình cảm này, làm người rất muốn quý trọng, làm người rất cảm động.
 
Đêm nay, mọi người vui vẻ đến đêm khuya, mới thu dọn để ngủ.
 
Bởi vì là ở bên ngoài, vì thế mọi người vẫn có người gác đêm, mười mấy quân nhân thay phiên nhau, chăm sóc đám người từ xa đến là bọn họ một cách thỏa đáng.
 
Mấy người nhiếp ảnh gia cũng đã đề nghị mình cũng có thể làm được, nhưng lại bị từ chối.
 
Dùng lời Thẩm Nam mà nói, chuyện này đối với bọn họ mà nói, đều là chuyện rất nhẹ nhàng, mọi người cứ an tâm ngủ.
 
Nằm trong lều trại, Chu Túy Túy nghe tiếng gió thổi bên ngoài, quay đầu nhìn về phía người khoan thai đến muộn: “Sắp xếp xong rồi?”
 
Thẩm Nam ừ một tiếng, giọng nói nặng nề: “Sao còn chưa ngủ?”
 
“Chờ anh.”
 

Thẩm Nam cười, cúi đầu hôn cô một cái: “Đừng chọc anh… Lỗ tai của đám người này đều rất thính đấy.”
 
Tuy rằng anh rất muốn làm chút gì đó với bà xã mình, Thẩm Nam da mặt dày quen rồi, bị mọi người nghe thấy cũng không có gì. Nhưng Chu Túy Túy không được, trên thực tế da mặt cô rất mỏng, sau này vẫn còn huấn luyện trong đội một tuần, vì mặt mũi của cô, Thẩm Nam đêm nay cái gì cũng không thể làm.
 
Nghĩ đến cái này, Thẩm Nam liền sâu kín thở dài.
 
Sớm biết thế…. Đã dựng trại của hai người cách xa đây 100 mét, muốn thế nào thì muốn.
 
Chu Túy Túy rất cạn lời nhìn, cắn khóe miệng Thẩm Nam: “Em cũng không muốn làm cái gì.”
 
Thẩm Nam liếc cô: “Phải không?”
 
Chu Túy Túy bật cười, đá chân anh: “Em ngủ.”
 
“Ngủ đi.” Thẩm Nam cũng không đùa cô nữa, cúi đầu hôn mắt cô, dỗ dành: “Sáng mai gọi em dậy ngắm mặt trời mọc.”
 
“Ừm.”
 
Chu Túy Túy nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm của người bên cạnh, không lâu sau liền ngủ. Thẩm Nam nhìn chằm chằm cô ngủ, sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài.
 
Cao Trác nhìn thấy người đi tới, nhướng mi thấp giọng hỏi: “Đội trưởng, anh không ngủ?”
 
Thẩm Nam nhìn anh ta: “Cậu đi ngủ trước đi, để tôi gác cho.”
 
“Không hay lắm.” Cao Trác nghĩ nghĩ, gọi hai người khác đến đây, thấp giọng nói: “Đi ngủ trước đi, đợi tôi và đội trưởng của các cậu mệt rồi, sẽ gọi các cậu dậy.”
 
“Vậy được.” Trần Duệ Phong nói: “Nhớ phải gọi bọn tôi đấy.”
 
“Yên tâm.”
 
***
 
Gió càng lúc càng lớn, đêm cũng ngày càng sâu.
 
Trên đỉnh núi có một cái không tốt, gió quá lớn.
 
Cao Trác và Thẩm Nam ngồi cùng ngắm nhìn sao trời, qua hồi lâu, Cao Trác đột nhiên nói: “Thẩm đội.”
 
“Hử?” Thẩm Nam rút cọng cỏ đuôi chó trong miệng ra, không chút để ý đáp một tiếng.
 
Cao Trác im lặng hồi lâu, mới không nhịn được hỏi: “Bây giờ anh nhìn thấy Bạch Phi Dương… Cảm xúc còn dao động nhiều không?”
 
Thẩm Nam ngẩn ra, cỏ đuôi chó trong miệng cũng ngừng lại, yên lặng một lát, mới nói: “Không có.”
 
Cao Trác nghẹn lại, hoạt động tay chân, đánh giá Thẩm Nam, rất cạn lời nói: “Anh đừng cho rằng tôi không biết tâm tư nhỏ của anh, bọn họ ở đó tôi cũng ngại hỏi.”
 
Cao Trác cũng xem như chiến hữu đi cùng Thẩm Nam rất nhiều năm, hai người kề vai chiến đấu rất nhiều lần. Tuy rằng Cao Trác nhìn qua rất ngốc nghếch, nhưng khi làm nhiệm vụ, vẫn rất lợi hại.
 
Trước kia thật ra anh ta cũng không tính quen thuộc với Thẩm Nam, tuy rằng là cùng một đội, nhưng trong đội cũng rất nhiều người, mọi người cũng không có khả năng quen thuộc với tất cả người trong đội. Khi đó người khí phách hăng hái, xuất sắc nhất thuộc về Thẩm Nam và Từ Phi Dương.
 
Hai người trong đội là cộng sự ăn ý nhất, thậm chí rất nhiều nhiệm vụ của bọn họ, đều dựa vào sự ăn ý của hai người mà hoàn thành. Hai người này gan lớn, kỹ thuật giỏi, đặc biệt là Từ Phi Dương, tuy mặt khác không bằng Thẩm Nam, nhưng kỹ thuật bắn súng chuẩn vô cùng, cậu ta nói có thể bắn vào ngón út, vậy thì tuyệt đối sẽ không sượt qua ngón vô danh một chút nào, đại khái chính là kỹ thuật như vậy.
 
Năm đó khi mới với huấn luyện đặc biệt kia, hai người ăn ý vô cùng, cùng hợp tác rất nhiều nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.
 
Nhưng mấy năm trước, khi thi hành một nhiệm vụ đặc thù, lúc ấy người đi không nhiều lắm, cũng chỉ có năm người, Thẩm Nam, Cao Trác, Từ Phi Dương và hai người đồng đội khác.
 
Nhiệm vụ đó khó đến nỗi không có cách nào hoàn thành thuận lợi, đến cuối cùng, quả thật là do tin tức sai lầm của người nằm vùng của bọn họ, mà dẫn đến sai sót. Đó là bẫy do bên kia sắp đặt.
 
Cảnh tượng lúc đó, đến bây giờ Cao Trác vẫn còn nhớ rõ.
 
Hai đồng đội khác hy sinh, Thẩm Nam và Cao Trác thuận lợi thoát ra ngoài, nhưng Từ Phi Dương lại không. Lúc ấy Thẩm Nam không quan tâm gì quay lại cứu người, chỉ là đến cuối cùng…. Từ Phi Dương hô to với Thẩm Nam, bảo anh nổ súng, bắn chết cậu ta đi.
 
Cậu ta không muốn bị tra tấn, càng không muốn bị kẻ thù bắt đi.
 
Lúc ấy tay chân của cậu ta đều bị trói, muốn tự sát hoàn toàn không có khả năng. Cậu ta khóc lóc cầu xin Thẩm Nam bắn chết mình, bọn họ không muốn chịu bất kỳ vũ nhục nào, tình nguyện chết oanh oanh liệt liệt, cũng không muốn rơi vào tay kẻ thù.
 
Tình huống lúc đó quá mức gấp gáp, Thẩm Nam không nổ súng, cũng sẽ có đồng đội khác nổ súng, cho dù là khóc lóc, cũng sẽ bắn.

 
Lúc đó bọn họ có trực thăng cứu viện, Cao Trác kéo dây thừng sắp leo lên bên trên, mà Thẩm Nam vẫn ở phía dưới, trong tay cầm súng, không bóp cò.
 
Mãi cho đến khi Từ Phi Dương hô to, nói Thẩm Nam, tôi cầu xin cậu, tôi dùng điều kiện lúc trước cậu đã đồng ý với tôi để đổi, cầu xin cậu nổ súng bắn chết tôi.
 
Điều kiện kia, là một lần Thẩm Nam và Từ Phi Dương thi đấu định ra, đến lúc đó Từ Phi Dương muốn Thẩm Nam làm gì, anh đều phải làm.
 
Thẩm Nam vẫn luôn không bắn được, mãi cho đến khi kẻ thù liều mạng đánh Từ Phi Dương, tra tấn cậu ta, thậm chí còn dùng một số thủ đoạn ác độc mà tra tấn, chỉ là khi Thẩm Nam không kịp bóp cò, Từ Phi Dương đã chết.
 
Từ Phi Dương đã chết.
 
Sau khi hai người bọn họ về đội một đoạn thời gian, Thẩm Nam yên lặng rất lâu, đợi đến lần thứ hai thực hiện nhiệm vụ này, Thẩm Nam lại mang theo người tự mình đi, triệt để báo thù cho Từ Phi Dương, sau đó khi về, mọi người không thấy bất kỳ khác thường nào, cũng không nhận ra được khác thường.
 
Nhưng mà Cao Trác cùng anh thực hiện nhiệm vụ nên biết, Thẩm Nam vẫn chưa thoát ra khỏi lần đó.
 
Lại sau đó, Thẩm Nam xin đi biên cương, Cao Trác cũng đi theo qua, đến biên cương hai năm, Thẩm Nam càng thêm trầm mặc ít nói, hiếm khi nói chuyện.
 
Thẩm Nam giống như là đang chuộc tội, lại giống như buông bỏ thứ gì đó trong lòng, đến sau hai năm khi trở về, bản thân Cao Trác đã cảm thấy anh đã buông bỏ được rồi, mãi cho đến khi trước đó không lâu, Thẩm Nam trực tiếp chọn hai nhân tài từ bên huấn luyện đến đội bọn họ, anh ta mới biết, là không có.
 
Bạch Phi Dương trong đội, tên giống như Từ Phi Dương, thậm chí ngay cả sở thích cũng giống nhau. Sự chú ý của anh với Bạch Phi Dương, nhiều hơn một chút so với người khác, tuy rằng thoạt nhìn Thẩm Nam nghiêm khắc với Bạch Phi Dương nhất, nhưng Cao Trác biết, đó là đối tốt với cậu ta.
 
Thẩm Nam muốn bồi dưỡng Bạch Phi Dương càng trở nên xuất sắc hơn, ưu tú hơn.
 
Bạch Phi Dương tính cách quật cường, Thẩm Nam cũng vậy, có đôi khi hai người ở trong đội, giống như là đang giằng co.
 
Chỉ là cho Thẩm Nam làm thế nào, cũng là vì muốn tốt cho Bạch Phi Dương.
 
…..
 
Thẩm Nam im lặng, hồi lâu không lên tiếng.
 
Ngay lúc Cao Trác cho rằng anh sẽ không nói, Thẩm Nam rốt cuộc cũng lên tiếng: “Thỉnh thoảng sẽ nhớ đến.”
 
Một súng năm đó, Thẩm Nam không bắn, nhưng vẫn không thể bước ra được.
 
Chiến hữu mà anh từng kề vai chiến đấu, thật ra nếu không phải lúc đó vì xuất hiện vấn đề, Từ Phi Dương sẽ không ở phía sau, nếu không phải vì sóng vai hợp tác với Thẩm Nam, Từ Phi Dương cũng sẽ không rơi vào tay mấy người đó, trong suy nghĩ của Thẩm Nam, anh luôn cảm thấy là do chính mình.
 
Mặc dù tất cả mọi người đều nói, vốn dĩ Từ Phi Dương muốn quay về nói cho anh, nếu như hai người không hợp tác, bây giờ người chết có lẽ là anh, hoặc là hai người đều bị vây ở nơi đó, nhưng trong lòng Thẩm Nam, bước ra được chướng ngại này, vẫn cần thời gian.
 
Cao Trác hoảng hốt, vỗ vỗ bả vai anh, nói: “Mấy năm nay anh cũng làm đủ nhiều rồi, chuyện kia của Phi Dương, không phải là do sai lầm của anh.”
 
Thẩm Nam hiểu được cái này, chỉ là chung quy vẫn có chướng ngại tâm lý của chính mình.
 
Nhưng mà lúc bình thường, Thẩm Nam rất ít khi biểu hiện ra ngoài, anh cũng rõ ràng, chuyện của Từ Phi Dương không phải là do vấn đề của mình.
 
Hai người nửa nằm ngửa ngồi trên mặt đất hồi lâu, Cao Trác hóng gió hồi lâu sau hỏi: “Ba mẹ của cậu ấy có liên lạc với anh không?”
 
“Thỉnh thoảng.”
 
“Có phải anh đã cho em gái cậu ấy tiền rất nhiều lần không?”
 
Từ Phi Dương có một người em gái, lúc trước vẫn là do Thẩm Nam trợ giúp đi học.
 
Hầu kết Thẩm Nam chuyển động, thấp giọng nói: “Mỗi tháng sẽ gửi cho bọn họ một chút tiền, không phải đặc biệt cho em gái cậu ấy.”
 
Là vì hai người già kia.
 
Cao Trác a một tiếng, nhìn về phía Thẩm Nam: “Thẩm đội, anh cũng quá không nghĩa khí rồi, vì sao loại chuyện thiện như này mà không gọi tôi? Có phải anh cảm thấy tôi không có tiền không?” Anh ta hừ lạnh một tiếng, “Lần sau, cùng nhau đi thăm cậu ấy.”
 
Ngày giỗ của Từ Phi Dương sắp đến rồi.
 
Thẩm Nam gật đầu, giọng nói có chút khô khốc: “Được.”
 
Thẩm Nam ngắm nhìn bầu trời sao, rơi vào thế giới của riêng mình, cũng không biết đang nghĩ gì.
 
Cao Trác nằm ở bên cạnh, yên lặng kề bên.
 
Đều là quá khứ, tất cả rồi sẽ theo thời gian dần trôi mất.
 
***
 
Hôm sau, đoàn người dậy ngắm mặt trời mọc, còn đi một vòng sang dãy núi bên cạnh, mới cảm thấy mỹ mãn mà về đội nghỉ ngơi.
 
Buổi tối chủ nhật hôm nay, mọi người không cần huấn luyện, nghỉ ngơi sớm.
 
Chu Túy Túy từ buổi sáng có thể cảm nhận được tâm tình của Thẩm Nam không tốt, nhưng cô cũng không hỏi, chỉ yên tĩnh ngồi bên cạnh anh, kề bên.
 
Sau khi về đội, Thẩm Nam đi qua văn phòng, Chu Túy Túy suy nghĩ trong giây lát, một mình nằm trong phòng nghỉ ngơi. Đợi khi người trở về, Thẩm Nam đã đầy người mồ hôi.
 
Chu Túy Túy sửng sốt, ngạc nhiên nhìn anh: “Anh làm gì vậy? Chạy bộ?”
 

Thẩm Nam ừ một tiếng, đột nhiên cúi đầu hôn xuống, tìm đến môi cô dây dưa triền miên không dứt.
 
Chu Túy Túy sửng sốt, nhưng cũng không đẩy người ra, đáp lại nụ hôn của anh.
 
Một hồi lâu sau, hai người thở hổn hển tách ra, Chu Túy Túy không nhịn được đẩy đẩy bả vai anh: “Đi tắm trước.”
 
“Cùng đi?”
 
Chu Túy Túy còn chưa kịp trả lời, đã bị Thẩm Nam ôm vào phòng tắm.
 
Trong phòng tắm, tiếng nước và tiếng thở dốc đan xen với nhau, làm người nghe không rõ ràng.
 
Sau hồi lâu, khi Chu Túy Túy từ phòng tắm đi ra, đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, cô nghi ngờ có phải hôm nay Thẩm Nam đã ăn phải thuốc súng hay không!
 
Thẩm Nam cúi đầu hôn đôi mắt hồng hồng của cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Không thoải mái?”
 
Chu Túy Túy liếc mắt: “Anh nói đi, đã nói thôi rồi mà anh còn tiếp.”
 
Giọng của cô cũng khàn rồi.
 
Thẩm Nam hôn khóe miệng cô, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
 
“Hôm nay có phải anh không thoải mái?” Chu Túy Túy im lặng một lát, ngước mắt nhìn anh: “Cảm xúc không ổn.”
 
Cho nên mới vừa rồi cô cũng để mặc cho Thẩm Nam, tuy rằng có chút quá đáng… Nhưng cô cũng rất hưởng thụ, đương nhiên không thể mỗi ngày đều như vậy, thỉnh thoảng một lần Chu Túy Túy cũng có thể chấp nhận được, mỗi ngày đều như vậy, cô có khả năng chết sớm.
 
Thẩm Nam hơi giật mình, nhìn chằm chằm cô một lát, sau mới ừ một tiếng: “Có một chút.”
 
“Có thể nói sao?”
 
Thẩm Nam dừng một chút, ôm người lên giường: “Có thể.”
 
Thẩm Nam hồi ức một chút, thật ra sau khi nói xong, Thẩm Nam nhận thấy nhiều năm như vậy trôi qua, bản thân đã có thể bình tĩnh mà kể lại toàn bộ tình hình lúc đó. Thật ra Cao Trác còn không biết một cái, Từ Phi Dương quả thật là đã cứu anh.
 
Lúc đó Từ Phi Dương đã ra được rồi, Thẩm Nam bị thụt lại phía sau, nhưng Từ Phi Dương nói mình bắn súng tốt hơn Thẩm Nam, để Thẩm Nam chạy trước, còn mình theo sau.
 
Sau đó, liền xuất hiện vấn đề như thế.
 
….
 
Sau khi nghe xong, phòng ngủ một lúc lâu vẫn không có người nói.
 
Chu Túy Túy cũng không biết nên nói cái gì, tuy rằng cô cảm thấy năm đó khi nhìn thấy Thẩm Nam, hung dữ trên người anh khá nhiều, nhưng ở mức độ nào đó, vẫn rất săn sóc.
 
Tóm lại không biết nên nói thế nào, nhưng chuyện hai năm đã qua cô cũng không nhớ rõ lắm, nhưng thông qua một tuần quan sát, Thẩm Nam đối với Bạch Phi Dương, quả thật rất tốt.
 
Chu Túy Túy mím môi im lặng một lúc lâu, duỗi tay ôm Thẩm Nam, vỗ vỗ lưng anh an ủi: “Đều đã qua rồi.”
 
Thẩm Nam ừ một tiếng: “Anh biết.”
 
“Vậy bây giờ anh đối tốt với Bạch Phi Dương, là vì áy náy sao?”
 
Thẩm Nam bật cười, liếc mắt nhìn cô: “Không phải, anh biết rất rõ ràng.” Thẩm Nam thấp giọng nói: “Sở dĩ đối tốt với Bạch Phi Dương, là bởi vì đây là một hạt giống tốt, kiêu ngạo khó thuần, không huấn luyện tốt, tính cách sẽ không khiêm tốn lại được.”
 
Thẩm Nam nói: “Bắn súng khá tốt, bồi dưỡng tốt, tuyệt đối xuất sắc.”
 
Cũng không phải vì tên giống nhau mà chú ý hơn. Từ ngày đầu tiên đại đội trưởng nói cho anh, Thẩm Nam đã phân biệt hết sức rõ ràng.
 
Chu Túy Túy như hiểu như không mà a một tiếng, gật đầu.
 
Cô đột nhiên nhìn về phía Thẩm Nam, chớp mắt, hỏi: “Anh nói… Nếu như chiến hữu của anh không xảy ra chuyện, vị trí bà xã của anh, cũng không có quan hệ gì với em không?” Chu Túy Túy khẽ cười, cố ý chọc Thẩm Nam: “Anh nói thật đi, hai người có phải có gì mờ ám không?”
 
Thẩm Nam: “…..”
 
Thẩm Nam kinh ngạc nhìn Chu Túy Túy, không thể nhịn được nữa, duỗi tay nhéo nhéo mặt cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cần anh bày tỏ lòng thủy chung với em sao?”
 
Chu Túy Túy trốn trong ngực anh, ai da một tiếng: “Không cần không cần, em chỉ đùa một chút thôi, không được sao.”
 
Chu Túy Túy cười, ôm Thẩm Nam nhẹ giọng nói nói: “Nhiều năm như vậy anh cũng đã làm rất nhiều rồi, huống chi bọn anh đi làm nhiệm vụ chính là giúp đỡ nhau, đoàn kết hợp tác vốn là bình thường, không phải anh ấy thụt lại là lỗi  do anh.”
 
Cô nói: “Đều đã qua đi lâu như vậy, nên buông bỏ thôi.”
 
“Ừm.” Thẩm Nam vỗ vỗ đầu cô, tỏ vẻ đã biết.
 
Hai người ôm nhau yên lặng một lát, Thẩm Nam lại một lần nữa nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: “Đừng nghĩ linh tinh! Bọn anh là tình đồng đội thẳng tắp!”
 
Chu Túy Túy nghe, không nhịn được bật cười.
 
Thẩm đội trưởng…. Thật sự rất đáng yêu.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.