Lãng mạn của anh

Chương 5


Đọc truyện Lãng mạn của anh – Chương 5:

 
Chương 5
 
Mãi cho đến người phụ nữ kia rời đi, Chu Túy Túy mới liếc xéo Thẩm Nam, duỗi tay chọc cánh tay anh: “Anh ngắt lời tôi làm gì?”
 

Người vừa nãy khi biết hai người họ đi cùng nhau, còn nổi giận đùng đùng mà liếc mắt nhìn cô một cái, còn mắng cô. Nghĩ nghĩ, Chu Túy Túy nhìn về phía đầu sỏ gây tội.
 
Thẩm Nam rũ mắt, sau khi trả lời tin nhắn Tiểu Đồng, mới lãnh đạm nhìn cô: “Chơi rất vui?”
 
“Còn phải nói sao.” Chu Túy Túy nhún vai, đánh giá anh một lượt, ghét bỏ nói: “Cô gái đáng yêu kia thú vị hơn anh nhiều.”
 
Trêu chọc, đùa giỡn cũng không nhàm chán như vậy. Bằng không ở bên cạnh Thẩm Nam, khả năng cô chán muốn chết. Người đàn ông này cứng rắn, thân thể cứng rắn thì thôi, tính tình cũng cứng rắn, một chút thú vị cũng không có.
 
Rốt cuộc Chu Túy Túy tuyệt đối không thừa nhận, còn có một chút nguyên nhân khác.
 
Thẩm Nam kéo kéo môi, không để ý đến cô.
 
Tiệm bánh ngọt nhiều người, ra ra vào vào, còn có không ít người liếc mắt nhìn Thẩm Nam ở bên này, cũng không ít người ngo ngoe rục rịch muốn lại gần.
 
Chu Túy Túy không để ý mấy ánh mắt lung tung rối loạn đó, cúi đầu ăn đồ ngọt, chậm rì rì, rất thanh thản.

 
Sau khi ăn xong phần của mình, cô nhìn về phía Thẩm Nam không nhúc nhích một cái, hừ nhẹ: “Anh không ăn?”
 
Thẩm Nam ừ một tiếng: “Ngọt.”
 
“Vậy anh còn gọi?” Chu Túy Túy liếc mắt nhìn anh, trực tiếp kéo đĩa bánh ngọt đậu đỏ về phía mình, không chút khách khí.
 
“Tôi ăn đây.”
 
Nói xong, Chu Túy Túy tự mình vùi đầu ăn, giữa trưa cô không ăn cơm, thật sự có chút đói bụng.
 
Ăn xong, hai người tiếp tục ngồi ở tiệm đồ ngọt, không trò chuyện, mỗi người nghịch điện thoại của riêng mình.
 
Qua một lúc, Chu Túy Túy có chút chịu không nổi không khí nặng nề như vậy, nhìn về phía Thẩm Nam, dịch về phía anh, dùng khuỷu tay đẩy đẩy anh, làm cho anh chú ý.
 
“Sao vậy?”
 
“Anh có thể tiết lộ một chút chuyện anh đang làm cho tôi không?”
 
Thẩm Nam nhấp môi, nhìn ánh mắt tò mò kia của cô một chút, vẫn giải thích cho cô một câu: “Đang làm ăn.”
 
Ánh mắt Chu Túy Túy chuyển động, nháy mắt đã hiểu.
 
“Trái pháp luật?”
 

Thẩm Nam lại không hé răng.
 
Nhưng nhìn biểu tình của Thẩm Nam, Chu Túy Túy cũng biết mình đã đoán đúng rồi. Trong lòng đã biết ngọn ngành, cô cũng an tâm thêm một chút.
 
Chu Túy Túy cong môi cười cười, đắc ý mà giơ chữ OK lên.
 
Chiều nay, sau khi hai người rời khỏi tiệm bánh ngọt, lại đi dạo khắp nơi, đến một chỗ nào đó, điện thoại của Thẩm Nam rung lên, có người gọi đến.
 
Sau khi ngắt máy, Thẩm Nam nhìn cô.
 
Chu Túy Túy tỏ vẻ đã hiểu, “Anh bận đi.”
 
“Ừ.” Thẩm Nam rũ mắt nhìn cô: “Chú ý an toàn.”
 
Nghe vậy, khóe miệng Chu Túy Túy nở nụ cười, “Lời này hẳn là dành cho anh.”
 
Thẩm Nam không hé răng, trầm ngâm một lát nói: “Có chuyện gọi điện thoại cho tôi.”
 
“Không thành vấn đề.”
 
Nháy mắt, Thẩm Nam biến mất trước mặt Chu Túy Túy.
 
Chu Túy Túy nhìn bóng dáng người đàn ông kia, không tiếng động mà cong cong khóe môi. Hai năm không gặp, người đàn ông này như càng lạnh lùng thành thục hơn, càng có sức hút hơn.
 
**
 
Một khách sạn nào đó.
 
Tiểu Đồng nhìn Thẩm Nam đã trở lại, nhẹ nhàng thở ra: “Thẩm đội, bên kia nói ngày mai 7h gặp mặt.”
 
Thẩm Nam gật đầu, duỗi tay nhận lấy tin tức mà Tiểu Đồng nhận được.
 
Thẩm Nam trầm tư một lúc, nhìn về phía Tiểu Đồng: “Bên Cao phó đội có tin tức gì không? Đồ vật đặt ở chỗ nào có tra được không?”
 
“Không có.” Tiểu Đồng trả lời đúng sự thật: “Cao phó đội bên kia nói bọn họ quá cẩn thận, đồ vật vẫn luôn không lộ diện, bây giờ bọn họ bán nhiều hơn so với trước kia, cho nên cẩn thận hơn rất nhiều lần.”
 
Thẩm Nam hiểu rõ, thấp giọng nói: “Mục tiêu lần này của chúng ta không chỉ có anh Báo, mà còn là người đứng phía sau hắn.”
 
 Buôn lậu vẫn luôn là trái pháp luật, đặc biệt là những động vật quý hiếm. Hơn nữa nhóm buôn lậu này đường dây rộng lớn, cảnh sát căn bản không có biện pháp gì để đối phó với bọn chúng.
 
Bọn chúng giảo hoạt, lại có nội gián bên trong cảnh sát, cho nên hành động triệt phá luôn không thành công.
 
Thẩm Nam mới từ nơi khác trở về, liền lập tức nhận được nhiệm vụ này, dẫn theo bọn Tiểu Đồng lại đây.
 
Những người lúc trước đã từng liên lạc với bọn anh Báo đều không được, cho dù là cảnh sát hay mấy người quân đội của anh, đều đã bị điều tra. Bên trong quân đội và cảnh sát có nội gián của bọn buôn lậu, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, cũng chí có Thẩm Nam hai năm không lộ diện là thích hợp nhất, bọn buôn lậu này, căn bản không biết Thẩm Nam.
 

Tiểu Đồng gật đầu: “Em biết.”
 
“Địa điểm gặp mặt ngày mai ở đâu?”
 
“Ở giữa hồ.”
 
Đám người kia đưa ra, bảo bọn họ đi thuyền ra.
 
Bên cạnh hồ kia, ban ngày xem như là địa điểm du lịch, nhưng chỗ lên thuyền cũng không phải là bên cạnh khách sạn, mà là ở bên kia, cách khá xa nơi đó. Buổi tối rất hiếm người đi du hồ, không có cảnh đêm, càng không có những hoạt động giải trí khác, cũng không an toàn, buổi tối không cho phép du thuyền, trừ khi là có quan hệ nói chuyện, thuyền tư nhân mới có thể vào.
 
Thẩm Nam nhướng mày, cười nhạt: “Có chút ý tưởng.”
 
Ở giữa hồ, thật sự xuất hiện tình huống khẩn cấp gì, bọn chúng có thể nhảy hồ đào tẩu. Cái hồ bên cạnh khách sạn của bọn họ, rất lớn, thật ra cũng có thể xem như một con sông, chẳng qua bên này gọi là một cái hồ nước thôi.
 
Tiểu Đồng lo lắng nhìn Thẩm Nam: “Thẩm gia, bọn chúng có phải nghi ngờ thân phận của chúng ta không?”
 
“Không đâu.” Thẩm Nam bình tĩnh nói: “Cao phó đội bây giờ đang ở đâu?”
 
“Phân tán ở những khách sạn khác nhau.”
 
“Chúng ta đi một chuyến.”
 
“Vâng.”
 
Thẩm Nam đang chấp hành nhiệm vụ, Chu Túy Túy lại có chút nhàn rỗi mà đi dạo quanh cổ trấn.
 
Dù sao cũng là Lễ Tình Nhân, người đến cổ trấn du lịch nhiều gấp đôi ngày thường, hơn nữa toàn là những cặp đôi yêu nhau, ân ân ái ái.
 
Chu Túy Túy nhìn, thật sự là có chút nhàm chán. Nhưng bây giờ trở về không thích hợp, bởi vì Thẩm Nam còn đang chấp hành nhiệm vụ.
 
Cô và Thẩm Nam tuy rằng không có tình cảm gì, nhưng biết tầm quan trọng của nhiệm vụ của người nọ, có thể làm anh xuất động, nhất định không phải là chuyện nhỏ, vì phối hợp, Chu Túy Túy rất hy sinh cái tôi.
 
**
 
Đến buổi tối, bọn Thẩm Nam mới bàn bạc xong tác chiến ngày hôm sau, chuẩn bị rời đi.
 
“Thẩm gia, anh không ăn cơm cùng bọn em sao?”
 
Thẩm Nam suy nghĩ một hồi: “Không được, tôi còn có chuyện.”
 
Anh nghĩ nghĩ, nhìn về phía Tiểu Đồng: “Ngày mai đi cùng tôi, cho dù người bên kia nói cái gì, cũng không cần kinh ngạc.”
 
Tiểu Đồng gật đầu: “Hiểu rõ!”
 

“Phải nhớ kỹ!”
 
“Vâng!”
 
Tiểu Đồng nhìn Thẩm Nam: “Đội trưởng anh còn muốn đi nơi nào?”
 
Thẩm Nam nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Tìm người.”
 
Tiểu Đồng nhìn theo bóng dáng của Thẩm Nam, vẻ mặt ngây ngốc…. Đội trưởng ở chỗ này, còn có thể tìm người nào nha?
 
Khi nhận được điện thoại của Thẩm Nam, Chu Túy Túy đang ngồi trong tiệm cơm, chung quanh đều là tình nhân, chỉ có một mình cô miễn cưỡng đi một mình.
 
“Alo.”
 
“Ở nơi nào?”
 
“Trong tiệm cơm, anh hết bận rồi?”
 
“Ừ.” Hầu kết của Thẩm Nam chuyển động: “Tôi đến tìm em.”
 
“Anh đến đây đi.” Hai người khách khí, sau khi Chu Túy Túy báo địa chỉ liền ngắt điện thoại, tiếp tục dùng bữa tối của mình.
 
Hai người gặp mặt, sau khi Chu Túy Túy ăn cơm chiều xong, liền muốn trở về.
 
Nhưng mà, khi hai người trở về khách sạn, vì muốn diễn kịch cho thật tốt, trong tay Chu Túy Túy còn cầm một bó hoa hồng kiều diễm.
 
Quán rượu buổi tối nhiều người, dựa theo thói quen quá khứ, Chu Túy Túy sẽ không đi vào bằng cửa chính, nhưng hôm nay… Trên tay cô cầm một bó hoa, bất ngờ vào bằng cửa chính. Quang minh chính đại, bị mọi người nhìn thấy, bị mọi người đánh giá.
 
Mới vừa đi vào, ánh mắt của đa số mọi người trong quán rượu đều dừng trên người cô.
 
Thu Thu ngạc nhiên nhất, nhìn hai người một trước một sau, đôi mắt sáng lên.
 
“Chị đã trở lại.” Cô bé duỗi tay chỉ chỉ: “Bó hoa trong tay chị thật xinh đẹp nha.”
 
“Đúng vậy.” Chu Túy Túy mặt mày hớn hở: “Rất tươi đúng không?”
 
“Đúng đúng đúng!” Đối với bà chủ của mình, Thu Thu kiểu gì cũng khen được: “Rất thích hợp với chị, đẹp như chị vậy!”
 
Nghe vậy, Chu Túy Túy giả vờ tức giận: “Hoa đẹp bằng chị sao?”
 
Thu Thu: “….. Không có!” Giọng của cô bé giống y như đứa trẻ: “Hôm nay là Lễ Tình Nhân, bên ngoài thật náo nhiệt nha!”
 
Lễ Tình Nhân ở cổ trấn từ trước đến nay luôn náo nhiệt, nhưng mà càng náo nhiệt hơn đó chính là khách sạn. Những người sống lâu năm ở cổ trấn đều biết rõ điều này.
 
Bởi vì các cặp đôi đi du lịch vào lúc này, vì cái gì mọi người đều hiểu. Đều là người trưởng thành, chuyện tình yêu trực tiếp một chút càng có lợi cho sự phát triển.
 
“Đêm nay buôn bán thế nào?”
 
“Rất tốt.” Thu Thu nói: “Có rất nhiều cặp đôi cùng với vợ chồng.”
 
Chu Túy Túy nhướng mày, ghé sát vào Thu Thu cùng nhau chế nhạo nói: “Say rồi thì cùng nhau đi.”
 
Thu Thu bật cười.
 

Âm thanh hai người nói chuyện không lớn không nhỏ, vừa hay Thẩm Nam thính lực nhạy bén nghe được rành mạch không sót chữ nào. Khi nghe được câu cuối cùng, anh nhấc mí mắt lên, liếc người đang cười một cách bỉ ổi kia, khụ một cái nhắc nhở.
 
Chu Túy Túy liếc xéo anh, cong môi cười: “Ông xã, anh có muốn uống chút rượu không?”
 
Chu Túy Túy nũng nịu dùng tay ôm hoa cọ cọ vào ngực Thẩm Nam: “Rượu em ủ rất ngon, uống một chút không?”
 
Ánh mắt Thẩm Nam nặng nề mà liếc nhìn Chu Túy Túy một cái, không thể không tỏ vẻ kinh ngạc cảm thán. Rõ ràng khi hai người ở đơn độc, người này vẫn luôn lạnh lùng, là kiểu vô dục vô cầu, ngoại trừ lần kia… Nhưng giờ phút này, ở trước mặt mọi người, cô lại có thể quyến rũ đến mức này.
 
Tục ngữ nói rất đúng, một khi phụ nữ đã quyến rũ, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp, chỉ cần họ sử dụng một quyền lợi nào đó của phụ nữ…. Đàn ông hoàn toàn không có đường sống.
 
Hai người không lên tiếng mà đối diện, hầu kết của Thẩm Nam chuyển động, “ừ” một tiếng trầm thấp, phối hợp diễn kịch với cô: “Được.”
 
“Vào phòng uống?” Anh nhướng mày, có thâm ý khác mà đề nghị.
 
Chu Túy Túy: “…. Được nha.”
 
**
 
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hai người một trước một sau lên lầu. Trước khi lên lầu, trong tay Thẩm Nam còn cầm chai rượu mà Thu Thu đưa cho bọn họ. Đây thật sự là tính toán uống say trong phòng dễ làm việc.
 
Ánh trăng cổ trấn luôn luôn rất đẹp, sao trời điểm xuyết, phát ra ánh sáng lấp lánh.
 
Vừa tiến vào phòng, Chu Túy Túy liền thả lỏng, duy trì khoảng cách với Thẩm Nam. Chỉ là vừa mới mở miệng, Thẩm Nam liền bịt kín miệng cô lại.
 
Chu Túy Túy mở to hai mắt, chớp chớp nhìn anh, không rõ nguyên nhân.
 
Thẩm Nam buông đồ vật trong tay mình ra, duỗi tay kéo người vào trong lòng, sau đó mới cúi đầu viết chữ trong lòng bàn tay cô.
 
Sau đó, Chu Túy Túy gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Thẩm Nam lo lắng trong phòng có máy theo dõi hoặc là nghe lén, đổi lại là người khác thì không thể vào phòng này được, nhưng nếu như thật sự có động cơ gây án, hoặc là muốn làm chuyện gì đó, mấy thủ đoạn quen thuộc như này, không có chút khó khăn nào.
 
Quân nhân có thể tay không trèo tầng cứu người, mấy người có suy nghĩ quanh co vòng vo, cũng có những cách khác để làm chuyện xấu.
 
Nghĩ nghĩ, Chu Túy Túy trực tiếp treo cả người trên người Thẩm Nam, dán sát vào tai anh giọng nói nhẹ như thổi khí, không cho người ở đầu bên kia thiết bị nghe lén, quay lén không nghe thấy được.
 
“Tìm thế nào?” Âm thanh của cô cực nhẹ, hơi thở đều quấn bên tai Thẩm Nam, mùi hương trên người cũng theo gió thổi quấn quanh hơi thở, làm cho Thẩm Nam trầm mắt xuống.
 
Thân hình anh hơi cứng đờ, ôm eo cô, sát bên vành tai Chu Túy Túy, dùng âm thanh thấp nói: “Tắt đèn, lên giường trước.”
 
Đến một chỗ camera mini không thể soi đến, mới có thể tiện kiểm tra.
 
Chu Túy Túy: “……”
 
Chu Túy Túy nhướng mày, đôi tay đặt trên vai Thẩm Nam, nhìn về phía anh, âm thanh mềm mại, có ý tăng âm lượng: “Ông xã, anh không muốn uống rượu với em trước sao?”
 
Thẩm Nam cong môi cười, cánh môi cọ cọ vào vành tai cô, phối hợp hỏi: “Uống say thì sao?”
 
Chu Túy Túy nghĩ đến cuộc đối thoại giữa mình và Thu Thu lúc ở dưới lầu, cho Thẩm Nam một ánh mắt mê hoặc: “Say thì theo em đi.”
 
Thẩm Nam cong môi, có thâm ý khác ám chỉ: “Đi đâu?”
 
Chu Túy Túy cười ái muội không rõ, nói hai chữ: “Trên giường.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.