Lãng mạn của anh

Chương 45


Đọc truyện Lãng mạn của anh – Chương 45:

 
Chương 46
 
— Thử cái gì cơ???
 

Sau mấy phút, Chu Túy Túy thay bộ đồ khác đi ra, ngâm suối nước nóng với Thẩm Nam.
 
Thiết kế căn phòng này của Lục Gia Tu… Quá làm người xấu hổ rồi, ngăn kéo nhỏ lúc nãy Thẩm Nam mở ra, là các loại phim AV, một ngăn khác là các loại đồ chơi nhỏ, có thể nói là tình nhân hay là vợ chồng, muốn làm cái gì thì có cái đó.
 
Nghĩ đến cái này, Chu Túy Túy tự nhiên lại thấy ngượng ngùng.
 
Đặc biệt là giờ phút này, Thẩm Nam thật sự cho cô trải nghiệm cái đó.
 
Chu Túy Túy cảm thấy, Thẩm Nam là đang trả thù, trả thù cô lúc ở cổ trấn đã thảo luận loại phim này với Thu Thu trước mặt anh.
 
Thẩm Nam còn chưa xuống, Chu Túy Túy vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy được một hình bóng của người con gái, cô chớp chớp mắt, còn chưa phản ứng lại, Thẩm Nam đã ngồi xuống cạnh mình.
 
Chu Túy Túy: “….”
 
Hai người trên màn hình lớn ăn mặc còn xem là bình thường, đang phát triển một cách trình tự, Chu Túy Túy xem đến có chút thất thần, qua hồi lâu… Người con gái đột nhiên hét lên một tiếng.

 
Chu Túy Túy hơi ngừng lại, biếng nhác bình luận một câu: “Âm thanh của nữ diễn viên này không dễ nghe, kêu không giống thật.”
 
Thẩm Nam: “…..”
 
“Nam diễn viên này dáng người không tốt lắm, đã không có cơ bụng còn dám quay loại phim này…” Nói nói, Chu Túy Túy nhìn về phía Thẩm Nam: “Anh thấy thế nào?”
 
Thẩm Nam nghẹn họng, lạnh lùng nhìn nam diễn viên không mặc quần áo kia: “Ừm…”
 
“Đúng không?” Chu Túy Túy vất vả mới nhận được tán thành, lời nói hơi nhiều một chút, nhìn đến nữ diễn viên vẫn đang mặc quần áo: “Nữ diễn viên này cũng không đẹp, dáng người không đẹp bằng em, đúng không?”
 
Thẩm Nam dừng một chút, đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh mắt anh hơi chậm lại, dừng lại trước ngực Chu Túy Túy, nghĩ đến nơi mềm mại vừa mới dựa vào người mình. Chu Túy Túy đang mặc bikini màu đỏ, ngực hơi thấp, khi cô cong eo là có thể nhìn thấy xuân sắc bên trong, da trắng như tuyết, mê người vô cùng.
 
Theo bản năng, trong đầu Thẩm Nam nhảy ra một câu thơ.
 
Nháy mắt, trong đầu Thẩm Nam như bùm một cái, hiện lên một cảnh tượng. Anh hơi ngừng lại, chật vật rời ánh mắt mình, giải thích: “Anh không nhìn cô ta.”
 
Chu Túy Túy: “…..”
 
Cái này hình như không có cách nào phản bác, cô chớp chớp mắt, hơi tránh né khỏi tầm mắt của Thẩm Nam.
 
Ánh mắt của Thẩm Nam không ở trên màn hình lớn, mà luôn dừng lại ở trên người con gái bên cạnh.
 
Chu Túy Túy ban đầu còn không có hứng thú gì, sau đó xem, lại đột nhiên nở nụ cười, cả người cũng chuyên chú hơn nhiều. Cô chậc chậc hai tiếng: “Mấy người quay phim quả nhiên rất lợi hại.”
 
Nói, cô quay đầu nhìn Thẩm Nam ở bên cạnh hỏi: “Trang phục JK đẹp không?”
 
(*JK trang phục theo phong cách Nhật Bản.)
 
Thẩm Nam nhướng mày: “Cái gì?”
 
Chu Túy Túy nghẹn lại, chỉ vào hình ảnh trong phim: “Trang phục kia đẹp không?”
 
Thẩm Nam hơi ngừng lại, yết hầu hơi chuyển động: “Em muốn mặc cho anh xem?”
 
Theo bản năng, trong đầu đột nhiên hiện lên một hình ảnh…. Chu Túy Túy mặc bộ đồ kia, Thẩm Nam cảm thấy giọng nói mình khô hơn, tay cũng theo bản năng ở trong nước mà đưa sang người con gái bên cạnh. Thẩm Nam ở dưới nước, duỗi tay ôm eo Chu Túy Túy, như không chút để ý, nhưng chỉ có Chu Túy Túy biết anh đang làm cái gì.
 
Người đàn ông muộn tao (người trong nóng ngoài lạnh), rất xấu xa.
 
Chu Túy Túy cố gắng tập trung vào phim, cô nhìn chằm chằm bộ đồ của nữ diễn viên kia, càng nhìn càng thích.
 
Chỉ là một bên eo, bị người vuốt ve, không nặng không nhẹ… Lực độ nắm bóp kia, làm cho Chu Túy Túy hơi muốn kêu lên.
 
Chu Túy Túy ổn định tâm tình, lắp bắp nói: “Cái kia… Vẫn là không xem phim nữa đi, khó coi.”
 
“Xác định?” Thẩm Nam nghiêng đầu, dán sát bên lỗ tai cô, hỏi: “Vậy xem cái gì?”
 
Chu Túy Túy: “Không xem gì hết.” Cô nuốt nước miếng nói: “Em chỉ muốn ngâm suối nước nóng thôi.”
 
Đến cuối cùng, phim tắt lúc nào không biết. Chu Túy Túy chỉ biết mình ngâm suối nước nóng cũng không quá thích, bởi vì đến cuối cùng, cả người cô bị đè trên bờ suối, toàn bộ suy nghĩ đều rối loạn.
 

 

Ánh mắt Thẩm Nam sâu thẳm, nụ hôn mang đầy tính chiếm hữu.
 
Sau khi về, hai người cũng làm càn mấy lần, nhưng vài lần đó đối với họ mà nói, sao có thể đủ.
 
Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn màu ấm, tinh dầu cũng được đốt lên, dưới ánh đèn, rất đẹp. Chu Túy Túy cảm nhận nụ hôn của Thẩm Nam, duỗi tay ôm cổ anh đáp lại.
 
***
 
Không biết lúc nào, quần áo trên người Chu Túy Túy đã không còn, hai người dán sát vào đối phương, không thể tách rời.
 
Thẩm Nam khàn giọng nói lời thô tục bên tai cô, đủ loại linh tinh.
 
Chu Túy Túy bị anh nói, mặt đỏ tai hồng, cả người giống như bùng nổ.
 
Chu Túy Túy ngẩng đầu thừa nhận nụ hôn của anh, Thẩm Nam một đường đi xuống, hôn từng chỗ…. Hoàn toàn không màng đến cảm nhận của Chu Túy Túy.
 
Đương nhiên, Chu Túy Túy vừa thống khổ, lại vừa hưởng thụ.
 
Sau đó, môi hai người dán sát, ngăn chặn tất cả lời nói, Thẩm Nam nắm eo cô, tiến vào.
 
Thần kinh căng chặt, tim đập càng lúc càng nhanh, tất cả lực chú ý, đều rơi vào chỗ nào đó, ngón chân Chu Túy Túy cuộn tròn, có chút không khống chế được.
 
Đêm nay, tiếng thở dốc trong phòng thật lâu không ngừng lại.
 
Về sau, Chu Túy Túy còn bị dỗ gọi mấy câu anh trai. Trong những lúc này, người đàn ông già này, thật sự không còn liêm sỉ.
 
Hai người lăn lộn không biết bao nhiêu lần, chờ khi rời khỏi suối nước nóng, Chu Túy Túy là được ôm về giường.
 
….
 
Ánh nắng ban mai từ một sườn đồi khác vươn lên, dừng trên người ở trên giường lớn.
 
Chu Túy Túy đang nằm nghiêng ngủ ở đó, theo bản năng cô duỗi tay che lại, sau đó quay người tiếp tục ngủ.
 
Thẩm Nam khó có khi ngủ nướng cùng cô, sau khi cảm nhận được động tác của cô, đầu tiên đứng dậy kéo màn lại. Sau đó về giường tiếp tục ôm cô ngủ.
 
Qua hồi lâu sau, Thẩm Nam mới nhìn người đang làm ổ trong lòng mình, thấp giọng hỏi một câu: “Còn mệt sao?”
 
Chu Túy Túy vừa định cất lời, nhưng lại nhận ra cổ họng không thể phát ra tiếng.
 
Tối hôm qua kêu quá nhiều lần, mấy lời thô tục linh tinh đều nói, các loại câu không biết xấu hổ cũng nói. Lúc này thật sự có chút ngượng ngùng.
 
Nghĩ, Chu Túy Túy kéo chăn, che kín người lại, sau đó vươn tay ra véo cánh tay Thẩm Nam, hung dữ nói: “Muốn uống nước.”
 
Thẩm Nam lúc này đã thỏa mãn, bà xã yêu cầu cái gì đương nhiên đều sẽ cố gắng thỏa mãn: “Được.”
 
Anh đứng dậy, rót cho Chu Túy Túy một ly nước ấm, sau khi đút cho cô, mắt mang theo ý cười hỏi: “Còn muốn sao?”
 
Chu Túy Túy lắc đầu, giơ chân đá anh: “Ăn sáng.”
 
Thẩm Nam cười: “Anh xuống lầu hỏi một chút, muốn ăn gì?”
 
Chu Túy Túy nghĩ nghĩ, nhìn về phía anh nói: “Anh làm.”
 
Nghe vậy, Thẩm Nam nhướng mày, nhoẻn miệng cười, cúi đầu hôn cô một cái, dịu dàng dỗ dành: “Được. Anh xuống lầu làm cho em, ngủ thêm một lát nữa nhé?
 
“Ừm.”
 
Không bao lâu, sau khi Thẩm Nam rời khỏi đây, Chu Túy Túy mới gian nan rời giường, trên người cô đang mặc một cái váy ngủ, là tối qua khi xong việc Thẩm Nam mặc cho, cô cúi đầu nhìn… Trên người, tràn đầy dấu vết. Chu Túy Túy nghĩ, liền cảm thấy chân mình còn không có lực.
 
Chu Túy Túy xoa xoa người, lê chân đến nhà vệ sinh.
 
Cũng may, thể lực của cô cũng không tệ lắm, hôm nay còn có thể gian nan bò dậy, nếu thể lực hơi yếu một chút, hôm nay chắc ở trên giường thôi.
 
Nghĩ, Chu Túy Túy liền tức giận.
 
Tuy rằng biết Thẩm Nam ở trên phương diện kia không khống chế được, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái.
 
Chu Túy Túy nghiến răng, đợi lát nữa nhất định phải tra tấn Thẩm Nam một trận.
 
Sau khi thay đồ, dùng kem che khuyết điểm che đi toàn bộ dấu vết ở vị trí rõ ràng, Chu Túy Túy mới xuống lầu, vừa mới đến cửa cầu thang, liền nhìn thấy Thẩm Nam đang định gọi chính mình.
 
“Sao lại dậy rồi?”
 
Chu Túy Túy liếc mắt nhìn anh, không muốn nói chuyện.

 
“Bọn họ đâu, dậy hết rồi sao?”
 
“Bọn họ đi ngắm mặt trời mọc.” Thẩm Nam cười nói: “Buổi sáng bọn họ đi sang nơi khác.”
 
Chu Túy Túy a một tiếng, tùy ý để anh ôm mình xuống: “Làm gì?”
 
“Em thích cháo.” Thẩm Nam lời ít ý nhiều nói: “Mới vừa đi qua bên cạnh lấy nguyên liệu, đầy đủ hết.”
 
Chu Túy Túy rất thích ăn cháo buổi sáng, thêm hai miếng thịt và rau xanh, lại có trứng gà lòng đào, cô cảm giác vô cùng ngon, này giống như bữa sáng cô ăn ở cổ trấn, ngoại trừ cháo, Thẩm Nam còn chuẩn bị bánh bao nhỏ và sủi cảo, thứ cô muốn ăn, tất cả đều đầy đủ.
 
Chu Túy Túy ăn một ngụm cháo, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái không ít, liếc mắt nhìn Thẩm Nam, bật cười nói: “Xem như anh thức thời.”
 
Thẩm Nam tối hôm qua thỏa mãn, cho nên bà xã nói cái gì cũng không sao cả.
 
“Nếm thử xem, anh làm theo cách ở cổ trấn.”
 
“Ngon.”
 
Chu Túy Túy ăn một miếng, mắt sáng lên.
 
“Ngon quá.”
 
Thẩm Nam nhìn thấy cô thật sự thích ăn, lúc này mới cùng ăn.
 
Một bữa ăn vừa lòng đến hơn 9h sáng, Chu Túy Túy ăn rất thỏa mãn, tính tình cũng thoải mái hơn chút, nhưng mà đi ra ngoài chơi, cô vẫn không có thể lực như vậy. Cho nên, cuối cùng cô chỉ câu cá ở gần đó cùng Thẩm Nam, chơi hoạt động của người già.
 
Đến 5h chiều, mấy người ăn chút, mới vội vàng về nhà.
 
Tuy rằng chỉ ở bên này hai ngày, nhưng vẫn có chút lưu luyến không rời, bên này thật sự quá đẹp, rất thích hợp nghỉ mát để thả lỏng tâm hồn.
 
Lục Gia Tu vung tay lên, rất sảng khoái nói: “Lần sau ai muốn đến đây, cứ nói với tôi một tiếng là được.”
 
Hạ Văn cười: “Nhớ kỹ lời của Lục tổng.”
 
Lục Gia Tu cho Hạ Văn một ánh mắt, nhìn về phía Đường Thịnh ở phía trước: “Không cần nói, chỉ cần Đường tổng muốn đến, lúc nào cũng hoan nghênh.”
 
Hạ Văn: “…. Vậy tôi muốn thì sao?”
 
Đường Thịnh: “Lúc nào cũng được.”
 
Hạ Văn liếc nhìn anh ta một cái, đi xa ra một chút: “Tôi hỏi Lục tổng, đây cũng không phải của Đường tổng.”
 
Tiểu Lục cách đó không xa khụ một cái, cho bọn Chu Túy Túy một ánh mắt cầu cứu.
 
Ngải Trạch Dương ghét bỏ nhìn anh ta, hô to: “Hạ Văn, lên xe, chúng ta cùng về.”
 
“Được.”
 
Hạ Văn cũng không xoay người lại liền đi, Đường Thịnh hai tay đút túi đứng tại chỗ nhìn mấy lần, nhướng mày không chút do dự theo sau.
 
“Anh lên làm gì?”
 
Đường Thịnh khẽ mỉm cười, nhìn về phía Ngải Trạch Dương: “Ngải tổng, tài xế của tôi đã về, có thể cho tôi đi nhờ đoạn đường không?”
 
Ngải Trạch Dương đang muốn từ chối, Chu Túy Túy ở bên cạnh đã xen vào nói: “Đương nhiên, không thành vấn đề.” Chu Túy Túy cho Ngải Trạch Dương một ánh mắt, thấp giọng nói: “Lần trước may là có Đường tổng giúp đỡ, đưa một đoạn đường cũng không sao.”
 
Ngải Trạch Dương: “…. Đương nhiên có thể.”
 
Hạ Văn trợn mắt nhìn Chu Túy Túy, không tiếng động nói câu: Trở về tìm cậu tính sổ.
 
Chu Túy Túy nhún vai, liếc nhìn Thẩm Nam: “Đi thôi.”
 
Khi đến là sáu, khi về là bảy, vẫn mênh mông cuồn cuộn như cũ.
 
***
 
Trong xe, Thẩm Nam lái xe, Chu Túy Túy lại nhận được sự lên án của Hạ Văn.
 
Hạ Văn: Cậu làm gì??? Cậu sợ là sẽ bị mình cho vào danh sách hạn chế rồi.
 

Chu Túy Túy cười: Chả làm gì cả, chỉ là bảo Ngải Trạch Dương đưa Đường tổng về, không phải nên làm sao?
 
Hạ Văn: Vậy cậu để cho mình ngồi xe của hai người.
 
Chu Túy Túy: Cậu xác định muốn lên xe tụi mình để ăn cẩu lương? Vợ chồng bọn mình thích ngồi xe riêng, cậu không thể lên.
 
Hạ Văn: Cậu cứ khoe đi!!!
 
Chu Túy Túy: Cậu nhanh tìm một người đi, khoe cho mình xem, mình thấy Đường tổng khá tốt. Có phải hai người ngầm có gì không? Sao mình thấy có mờ ám?
 
Nói thật, hành động ngày hôm nay của Chu Túy Túy không phải là xúc động. Ánh mắt nhìn người của cô rất chuẩn, đặc biệt là người bên cạnh Hạ Văn, vừa nhìn một cái là chuẩn.
 
Chồng trước tạm thời không nói, đó là một tên tra nam, chỉ biết nói mấy lời dễ nghe, dỗ người vui vẻ. Khi Chu Túy Túy học đại học đã không thích, nhưng là Hạ Văn thích, kẻ muốn cho người muốn nhận, cô cũng không có cách nào.
 
Nhưng biểu hiện tối hôm qua của Đường Thịnh, ít nhất mà nói, là đủ tư cách.
 
Khi ăn cơm lúc nào cũng chú ý đến Hạ Văn, khi đồ ăn đưa lên, Hạ Văn thích ăn thì luôn để trước mặt cô ấy, để cho cô ấy dễ gắp. Thỉnh thoảng nhìn thấy Hạ Văn không thích hợp, còn kịp thời đưa những đồ nhỏ, đưa ra những lời khuyên hợp lý. Tuy rằng chuyện rất nhỏ, nhưng có người nguyện ý chú ý bạn như vậy, liền đại biểu cho việc rất quan tâm.
 
Tuy rằng cô cũng không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng dựa theo suy nghĩ kia của Hạ Văn, mặc dù cô có cảm giác khác với Đường Thịnh, cũng sẽ không muốn tiếp xúc nhiều với anh ta.
 
Một người đàn ông ưu tú như vậy, mặc dù Hạ Văn cao ngạo, cũng sẽ bị tự ti.
 
Chu Túy Túy là bạn thân, không giúp được nhiều, có thể giúp đỡ, cô cũng không mong cầu xa xôi là Hạ Văn kết hôn, nhưng hy vọng có thể tìm được người chăm sóc cô ấy, muốn để cho cuộc sống hiện tại và tương lai của cô ấy, hạnh phúc hơn một chút.
 
Một người cũng rất hạnh phúc, nhưng có người nguyện ý cùng cô ấy trải qua, chiều theo lý tưởng sống của Hạ Văn, sẽ càng tốt hơn. Cô không muốn Hạ Văn bị giam cầm trong đoạn hôn nhân đã chết lúc trước, mãi không ra.
 
….
 
Nghĩ, Chu Túy Túy xoa xoa mi tâm.
 
Thẩm Nam liếc mắt, thấp giọng hỏi: “Nói chuyện phiếm với Hạ Văn?”
 
“Ừm.” Chu Túy Túy xốc lại tinh thần, nhìn về phía Thẩm Nam: “Anh cảm thấy Đường Thịnh thế nào?”
 
Thẩm Nam trầm ngâm một lát, nhàn nhạt nói: “Cũng không tệ lắm.” Anh cười nhạt: “Anh ta có ý với Hạ Văn.”
 
Chu Túy Túy bật cười, cong môi nói: “Anh cũng đã nhìn ra rồi, Hạ Văn khẳng định cũng nhìn ra.”
 
Thẩm Nam gật đầu, nhìn về phía cô nói: “Đừng có gấp, Hạ Văn cũng cần có thời gian, còn về Đường Thịnh… Thuận theo tự nhiên càng tốt, anh ta có thể làm cho Hạ Văn nghĩ thông, những cái khác càng không cần lo lắng.”
 
Nghe vậy, dường như tỉnh táo lại trong mơ hồ.
 
“Đúng vậy, nếu Đường Thịnh có thể làm cô ấy nghĩ thông, những cái khác hình như em cũng không cần lo lắng.”
 
Thẩm Nam gật đầu: “Đừng quá lo lắng, Hạ Văn chỉ là tạm thời nghĩ không thông mà thôi.”
 
“Ừm.”
 
Chu Túy Túy cúi đầu, nói chuyện mấy câu với Hạ Văn, sau đó cất điện thoại, ríu rít nói chuyện phiếm với Thẩm Nam, đều là mấy chuyện vặt vãnh hàng ngày.”
 
Sau khi về, thứ hai Chu Túy Túy còn phải đi làm, buổi sáng bốn giờ ngày mai Thẩm Nam cũng phải về đội, tiếp tục chuyện của mình.
 
Chu Túy Túy không có yêu cầu gì khác, cô chỉ mong Thẩm Nam bình an, cũng hy vọng không có chuyện gì to lớn, đừng để anh bị thương, đừng làm những người đáng yêu đó chịu khổ.
 
Chỉ là có đôi khi, rất nhiều chuyện, không phải mọi người có khả năng đoán trước được, cũng không phải khẩn cầu, trời cao liền có thể nghe được.
 
….
 
Sau khi về đến nhà, Thẩm Nam và Chu Túy Túy đều mệt mỏi, tắm rửa nghỉ ngơi sớm.
 
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Nam hôn cô hai cái, liền rời đi.
 
Chờ khi Chu Túy Túy tỉnh lại, trong nhà chỉ còn lại một mình, Thẩm Nam phải đến cuối tuần mới về.
 
Nhưng mà, Chu Túy Túy còn có thể đến bộ đội thăm ban, nhưng sắp tới đều có công việc, Chu Túy Túy cũng đi không được.
 
Nghĩ, cô khẽ thở dài.
 
***
 
Buổi sáng, Chu Túy Túy không muốn lái xe, gọi xe đến công ty.
 
Khi cô dừng lại ở cửa công ty, vừa mới xuống liền nghe thấy tiếng bàn tán to nhỏ bên trong.
 
“Túy Túy còn chưa đến sao?”
 
“Chưa.”
 
“Tôi nói mà, chuyện thứ sáu tuần trước Túy Túy làm quá lợi hại! Có dũng khí!”
 
“Đương nhiên rồi, tuy rằng tôi vẫn biết hai người kia lắm mồm, nhưng cũng không nghĩ sẽ lắm mồm đến mức độ đó, bây giờ bọn họ bị gọi đến văn phòng tổng chủ biên hết rồi, chắc đang bị phê bình một trận!”
 
“Tôi cảm thấy không chỉ vậy đâu, nói không chừng sẽ bị đuổi việc.”
 
“Thật sự?”
 
….

 
Chu Túy Túy đứng ở cửa nhìn mấy người đồng nghiệp, quan hệ cũng không tệ lắm, nhướng mày: “Mọi người đang làm gì vậy?”
 
“Chờ em nha.” Lâm Hựu từ một bên đi tới, cho cô một ánh mắt: “Đồ đệ của chị thật sự ghê gớm!”
 
Chu Túy Túy: “….” Cô chớp mắt, có chút không hiểu lời mấy người: “Đúng rồi, chủ biên ở đâu? Em tìm chủ biên có chút chuyện.”
 
Cho mấy người kia nghỉ ngơi một tuần, cũng không biết đã nghĩ thông hay chưa, hay là vẫn cho rằng cô sai, Chu Túy Túy đang chuẩn bị mở ghi âm trước mặt mọi người. Mà ngoại trừ ghi âm, trên tay cô còn có không ít chứng cứ mà ngày thường bọn họ để lại.
 
Cho mấy người một giáo huấn, hoàn toàn không thành vấn đề.
 
Một vị đồng nghiệp nhìn về phía cô, nghẹn họng nói: “Túy Túy, cô đừng tìm chủ biên, cô đến chỗ tổng chủ biên….” Lời còn chưa nói hết, liền nhìn thấy tổng chủ biên dẫn theo ba đồng nghiệp đến đây.
 
“Chủ biên đến rồi.” 
 
Chủ biên vẫn là người đàn ông lần đầu tiên Chu Túy Túy đến báo danh, sắc mặt ông ta xanh mét, khi nhìn thấy Chu Túy Túy thì nở nụ cười hiền hòa nói: “Túy Túy đến rồi.”
 
Chu Túy Túy gật đầu, lễ phép chào hỏi: “Chào buổi sáng, chủ biên.”
 
Chủ biên cười ngượng ngùng, chỉ vào ba người phía sau: “Xin lỗi đi.”
 
Chu Túy Túy nhướng mày, tay cầm túi hướng xuống đất, nhìn ba người con gái phía đối diện, trong mắt bọn họ đều là không cam tâm và thù hận, là đối với mình.
 
Ba người kia nhìn Chu Túy Túy, há miệng thở dốc, sau đó nói trước mặt mọi người: “Túy Túy, rất xin lỗi.”
 
Chu Túy Túy nhướng mày, ôm tay đứng ở một bên, rất nghiêm túc hỏi: “Xin lỗi tôi cái gì? Vì sao phải xin lỗi tôi?”
 
Trong đó có một người bị cô nói rất xấu hổ, dừng một chút mới nói: “Chuyện hôm thứ sáu, chúng tôi không nên bôi nhọ cô trước mặt chủ biên.”
 
“Còn gì nữa?” Chu Túy Túy tiếp tục truy vấn, “Chỉ cái này? Các người nói gì đó, còn nhớ rõ không?”
 
Một người khác mặt xanh mét, ngước mắt trừng cô: “Túy Túy, cô đừng quá hùng hổ dọa người!”
 
Chu Túy Túy cười lạnh, trực tiếp lấy điện thoại mở ghi âm, phát trong văn phòng, âm thanh cực lớn, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy. Sau khi phát xong, Chu Túy Túy ngước mắt, ánh mắt sắc bén nhìn về người nọ: “Tôi hùng hổ dọa người?”
 
Chu Túy Túy đi gần về phía hai người kia, dùng ưu thế chiều cao ép bức họ.
 
Cô xì một tiếng: “Nói thật, nếu không phải cô nói lời này, tôi còn không chú ý đến cô.”
 
Chu Túy Túy nhướng mày: “Vừa mới các người cũng đã nghe được, chính mình ngày đó đã nói cái gì.” Cô cười lạnh: “Đừng cho rằng trong tay tôi không có chứng cứ, hôm thứ sáu tôi chỉ cho mấy người một cơ hội thôi, không nghĩ các người còn cứng lưỡi xảo biện, hắt toàn bộ nước bẩn lên người tôi.”
 
Chu Túy Túy lạnh lùng nói: “Các người quả thật phải xin lỗi tôi, nhưng ngoại trừ xin lỗi tôi, các người còn phải xin lỗi ai nữa?”
 
Mấy người, bị giọng nói lạnh lùng của cô dọa sợ.
 
Trần Toa Toa đứng đối diện, hồi lâu sau mới hoàn hồn: “Bọn họ cũng chỉ nói cô, Túy Túy, cô đừng quá đáng, hai người họ còn phải xin lỗi ai nữa…”
 
Lời nói này, làm cho Chu Túy Túy hơi muốn cười.
 
Cô híp mắt lại, nhìn về phía mọi người: “Cần tôi phát lại một lần nữa không?”
 
Đột nhiên, phía sau truyền đến một âm thanh nho nhỏ: “Quân nhân.” Người nọ nói: “Sao mấy người có thể nói quân nhân khó nghe như vậy, đối tượng khác mà mấy người phải xin lỗi, chính là quân nhân.”
 
“Đúng vậy.” Một người khác cũng chen vào nói: “Quân nhân bảo vệ quốc gia, tổ quốc chúng ta mỗi năm có bao nhiêu quân nhân vì bảo vệ chúng ta, bảo vệ nhân dân mà hy sinh, sao đến miệng của mấy người lại thành khó nghe như vậy.”
 
“Đúng vậy, mấy người thật quá đáng, quân nhân tiền lương thấp là họ muốn sao, bọn họ ở bên ngoài dùng tính mạng để đối lấy tính mạng của chúng ta, các người lại chửi bới họ.”
 
“Khoảng thời gian trước một tòa nhà lớn cách tòa soạn chúng ta không xa bị cháy, lính cứu hỏa còn chưa đầy một phút đã đến, cuối cùng người bị kẹt trong đó đều không sai, nhưng bọn họ vì cứu người mà bị thương.”
 
“Còn có mỗi năm có thiên tai, năm trước tòa soạn chúng ta đưa tin vụ sạt lở đất nghiêm trọng nhất, lúc ấy quân nhân ngâm mình trong nước ba ngày ba đêm để cứu người bị nạn, lúc đó tôi đến đó phỏng vấn, phóng viên chúng ta còn có chút đồ ăn, mà quân nhân dầm mưa mà ăn mỳ, hoàn toàn không quá ba phút, sau khi ăn xong lại tiếp tục cứu người dưới mưa, một lần năm trước… Còn có rất nhiều quân nhân hy sinh, bây giờ các người sao có thể nói họ như vậy, chúng ta đều là phóng viên, tuy rằng mỗi người một việc khác nhau, nhưng cũng không thể như vậy, không có sự bảo vệ của quân nhân, sao có được bình an như ngày hôm nay.”
 
Nói lời này, là một vị phóng viên thực tế luôn đi đến tiền tuyến.
 
Năm trước tham gia đưa tin vụ tai nạn sạt lở đất, cho nên càng có trải nghiệm sâu sắc hơn.
 
Kỳ thật mỗi người đều như vậy, chỉ có thật sự trải qua, mới có thể hiểu được gian khổ và khó khăn của người khác.
 
Chu Túy Túy nghe, mắt hơi lóe lên, quân nhân vĩ đại bao nhiêu, cô không cần nhiều lời.
 
Ngay cả Thẩm Nam mà nói, bây giờ ngày nghỉ còn tính là nhiều, nhưng trên thực tế, Chu Túy Túy thấy được rất nhiều vết sẹo trên người anh, bây giờ đa số đã khỏi hẳn, còn có các loại trầy da, bọn họ không hề để ý, bởi vì đó là trách nhiệm của bọn họ.
 
Cho nên, tuần trước, khi nghe được hai người kia nói những người đáng yêu kia, Chu Túy Túy thật sự tức giận.
 
Lời nói này, làm cho mọi người trong tòa soạn đều im lặng, còn có những người đã từng trải qua thì hơi rơi lệ, ba người kia cũng tự biết mình không đúng, xấu hổ mà xin lỗi với Chu Túy Túy, còn xin lỗi những người quân nhân.
 
Còn về sau, Chu Túy Túy cùng đi vào văn phòng, khi ra ngoài, trừng phạt cũng đã có.
 
Hai người lắm mồm kia bị khai trừ, Trần Toa Toa nói dối nhằm vào Chu Túy Túy, kỳ thực tập còn chưa hết, đã bị định ra.
 
Người này, tòa soạn không cần.
 
Nhìn thấy kết quả như vậy, Chu Túy Túy cũng không vui vẻ lắm, cô có rất nhiều hy vọng, xã hội này có thể càng thêm tôn trọng, những người quân nhân đáng yêu.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.