Lăng Không Tam Kiếm

Chương 7: Quần anh vân tập


Đọc truyện Lăng Không Tam Kiếm – Chương 7: Quần anh vân tập

Thấy hai người sắp sửa đấu với nhau, Kỳ Tú liền cau mày lại nghĩ bụng :

– Không hiểu Thiên Mục Kỳ Tăng kết thù với Tam tuyệt Nhị quân hồi nào? Nghe Qua Thanh nói thể nào cũng có liên quan đến chuyện Xích Mi Thần Quân viết thiếp hẹn với Tam Tuyệt Nhất Quân kia tụ họp ở trên đỉnh núi Thiên Sơn tại quan ngoại, và việc Tam tuyệt Nhị quân bỗng mất tích trên giang hồ…

Khi Qua Thanh nghe Lôi Vân nói xong, y nghĩ bụng :

– Chắc tên họ Lôi kia thế nào cũng xông lên tấn công ngay chứ không sai?

Không ngờ, thái độ của Lôi Vân tuy rất kích động nhưng chàng từ từ quay người lại và sắc mặt bỗng thay đổi hẳn, hình như chàng không cảm thấy có hứng thú gì với bất cứ một việc nào, mọi sự biến hóa của trời đất hình như không liên can gì với chàng vậy.

Lúc ấy, mưa đã tạnh. Trong thung lũng càng yên tĩnh thêm.

Qua Thanh thấy thái độ của Lôi Vân bỗng lạnh lùng như vậy, trong lòng kinh hoảng thầm. Rồi y lại thấy Lôi Vân tỏ vẻ tươi cười và chuyên tâm nhất trí ngồi ở trên mặt đất để điều công vận tức.

Lôi Vân vừa ngồi xuống đất, cố thâu lượm tâm thần, đuổi những tạp niệm ra khỏi đầu óc. Trước khi chưa ngồi xuống, đầu óc của chàng bối rối khôn tả và chàng đã ai oán nghĩ thầm :

– Ta dùng Lăng Không Tam Kiếm để chứng minh thân phận. Hà! Thật không ngờ, ta vì tầm thù mà xuống núi. Lại có người thù oán Tam tuyệt Nhị quân mà đổ hết mối thù hằn ấy vào đầu ta. Hà hà… buồn cười thật. Người tầm thù bây giờ hóa ra kẻ bị tầm thù.

Nghĩ tới đó, mặt chàng mới lộ vẻ tươi cười là thế. Bộ mặt lạnh lùng của Qua Thanh khiến chàng trông thấy lại càng ghét hận thêm. Chàng nghĩ tiếp :

– Ta biểu diễn Lăng Không Tam Kiếm xong, hừ… Qua Thanh… ngươi đừng hòng nói năng gì nữa…

Nghĩ tới đó, đầu óc chàng mới được bình tĩnh. Chàng biết lúc này mình đã kiệt sức, nếu không vận công điều tức một tiếng đồng hồ thì không sao đủ sức để biểu diễn pho Lăng Không Tam Kiếm. Chàng cố trấn tĩnh tâm thần, vận hết chân khí ở trong người, bắt đầu cho chạy khắp các đường huyết mạch…

Kỳ Tú đứng cạnh đó để ý nhìn nhứt cử nhứt động của Lôi Vân trong lòng kinh hãi thầm và nghĩ bụng :

– Tướng mạo của thằng nhỏ này anh tuấn khác thường. Sau này nó không trở thành một vị lãnh tụ của các anh hùng thì cũng trở nên một kỳ tài tuyệt thế của bọn yên hùng… còn đồ đệ của Thiên Mục Kỳ Tăng cũng khá lắm…

Nghĩ tới đó, lão hiệp thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói :

– Nếu ta đoán không sai, sau này hai thiếu niên ở trước mặt ta đây thể nào cũng gây sóng gió…

Lão hiệp nói tới đó mặt bỗng biến sắc vì y thấy Qua Thanh cởi thanh nhuyễn kiếm cột ở ngang lưng xuống, rung động một cái liền có tiếng kêu “vo vo”. Y lại cười vẻ kiêu ngạo và từ từ móc túi lấy một cái khăn lụa trắng ra lau chùi thân kiếm.

Kỳ Tú cả kinh, vội tiến lên một bước, khẽ hỏi :

– Ngươi muốn làm gì thế?

Qua Thanh giơ thẳng thanh kiếm, hăng hái đáp :

– Tiểu bối lau sẵn kiếm để chờ đợi. Hừ! Dù y có chứng minh được là đồ đệ của Trung Nhạc Chi Chủ đi chăng nữa, nhưng y không sao chối nổi y không phải là đồ đệ của Tam tuyệt Nhị quân…

Kỳ Tú nghe nói mặt càng tái mét thêm, và nghĩ bụng :

– Phải đấy! Dù y biết Lăng Không Tam Kiếm đi chăng nữa, nhưng còn y biết cả tuyệt nghệ của Vân Thái thư sinh là Thiên Lý Thần Hành thì y sẽ giải thích ra sao?

Qua Thanh lại cười ha hả, nói tiếp :

– Nếu Âu Dương tiền bối biết ông ta đã lỡ thâu một người đồ đệ như thế này, dù có bị tiểu bối hủy y đi, chắc Âu Dương tiền bối cũng không thể nói tiểu bối được.

Kỳ Tú cười nhạt đỡ lời :

– Qua Thanh, ngươi muốn quyết chiến với y cũng được, nhưng bây giờ ngươi không nên làm trở ngại y vận công…

Qua Thanh ngạc nhiên vô cùng, nhưng lại cười ha hả, nói :

– Hình như tiền bối rất coi trọng bốn chữ “thắng giải vi tôn” hơn hết thì phải?

Kỳ Tú thấy Qua Thanh nói mỉa mình, cả giận, liền quát lớn :

– Ngươi nói như thế có ý nghĩa gì?

– Tiền bối đấu với y gần hai tiếng đồng hồ mà vẫn chưa phân thắng bại, nên tiểu bối mới xác định là tiền bối không thể thắng nổi y…

Y càng nói càng nâng giọng như không coi ai vào đâu hết. Kỳ Tú chịu sao nổi, quát lớn :

– Tiểu tử giỏi thật…

Giọng nói của ông ta rất hằn học, hiển nhiên ông ta đã tức giận vô cùng, nhưng lão hiệp lại trấn tĩnh ngay được với giọng khàn khàn nói tiếp :

– Được lắm… lát nữa xem hai ngươi đấu với nhau. Nếu ngươi thắng nổi tiểu tử kia thì thôi, còn nhược bằng thắng không nổi… hừ!

– Thắng không nổi thì sao?

– Nếu ngươi thắng không nổi thì ta giữ ngươi ở lại đây ba tháng quét dọn động phủ cho lão phu, và chờ lệnh sư đến đây mới được về.

Vì tức giận, Qua Thanh không coi ai vào đâu hết, nên y mới nói như thế.

Nhưng nói xong lại hối hận. Lão hiệp lại nói tiếp :


– Đó chẳng qua là lão phu muốn thay mặt lệnh sư chỉ dạy, để ngươi bớt tính nết kiêu ngạo ấy đi.

Ngờ đâu, Qua Thanh lại cương quyết đáp :

– Quân tử nhất ngôn! Nếu tại hạ thắng Lôi Vân thì sao?

Kỳ Tú không sao trả lời được, ngẫm nghĩ giây lát rồi giận dữ trả lời :

– Ta sẽ ẩn danh trong núi sâu…

Qua Thanh liền ngửng mặt lên trời cười ha hả, tỏ vẻ đắc chí vô cùng. Kỳ Tú càng tức giận thêm, buột miệng hỏi :

– Không bao giờ lão phu nói hai lời hết. Có gì mà ngươi đáng cười như vậy?

Vì lão hiệp đấu với Lôi Vân hơn hai tiếng đồng hồ vẫn không thắng nổi, nên y mới đoán chắc Lôi Vân không thể nào bị Qua Thanh đánh đánh bại được, nên mới nói như thế.

Qua Thanh lại kiêu ngạo nói tiếp :

– Hà! Trận đấu này Lăng Vân kiếm khách Qua Thanh sẽ được nổi danh thiên hạ. Hà hà… thật không ngờ, ta mới xuất hiện giang hồ đã bắt ép được một vị tiền bối phải quy ẩn, hà hà…

Y làm như y đã nắm chắc phần thắng vậy. Kỳ Tú nghe vậy vội quát :

– Tiểu tử đừng có ngông cuồng như thế vội. Chờ ngươi thắng được Lôi Vân rồi hãy nói…

Lão hiệp chưa nói dứt, sau lưng đã có tiếng cười nhạt và còn có giọng nói rất cảm động nữa :

– Xin tiền bối cứ yên tâm. Không bao giờ tại hạ làm tiền bối mất thanh danh đâu…

Qua Thanh ngửng mặt lên nhìn, đã thấy Lôi Vân đứng sững đó tay cầm kiếm.

Thanh kiếm của chàng ta cứ rung động hoài, hiển nhiên chàng rất kích động rồi.

Lúc ấy, mặt trăng mới mọc, mây đen đã tan hết.

Lôi Vân tay phải cầm kiếm, sầm nét mặt lại, đôi mắt sáng quắc nhìn ngang nhìn ngược trông rất hào hùng.

Qua Thanh cố nén lửa giận, nghiêm nghị hỏi :

– Các hạ có cách gì để chứng minh mình là đồ đệ của Trung Nhạc Chi Chủ?

Lôi Vân lạnh lùng đáp :

– Chờ tới khi ta đánh bại ngươi, thì điều đó được chứng minh ngay.

Nói xong, chàng đã nhún chân một cái, thân hình bay thẳng lên trên cao và như một con chim ưng bay lượn, trong hùng dũng vô cùng.

Qua Thanh kinh hãi, liền rung động nhuyễn kiếm.

Lôi Vân bỗng rú lên một tiếng, thân hình chàng lại vút lên trên cao ba trượng, đồng thời kiếm ở trong tay chàng như một dải lụa xanh biếc múa động tứ phía.

Chờ mãi không thấy Lôi Vân tấn công, Qua Thanh trong lòng hơi kinh hoàng liền cầm kiếm thủ ngang ngực để đề phòng. Không ngờ y vừa đưa kiếm lên, từ bốn phía, thân hình của Lôi Vân vừa đè xuống và trường kiếm trong tay chàng đã tóe ra một tấm màng kiếm quang…

Lôi Vân đang lơ lửng trên không, bèn rú lên một tiếng, kiếm thế của chàng vừa trầm xuống chụp vào người Qua Thanh.

Kỳ Tú thấy vậy vẻ mặt kinh hoàng, lòng càng nghi ngờ thêm, kinh hãi nghĩ thầm :

– Đây là Lăng Không Tam Kiếm, tuyệt nghệ của Trung Nhạc Chi Chủ vẫn tự phụ đây mà…

Ông ta chưa nghĩ xong thì Lôi Vân đã thét lớn một tiếng, thế kiếm đầu là Ngự Phong Nhứt kiếm vừa biểu diễn xong, chàng đã giở thế thứ hai và thứ ba trong Lăng Không Tam Kiếm ra luôn…

Nói thì chậm, mọi việc chỉ xảy ra nhanh khôn tả. Bỗng có tiếng kêu thảm khốc vang lên. Kỳ Tú thấy đôi mắt hoa lên một cái, vội ngửng đầu lên nhìn đã thấy Lôi Vân cầm kiếm đứng ở giữa trận đấu, mặt lộ sát khí, hai mắt lóng lánh có thần. Còn Qua Thanh như kẻ chết đuối, trường kiếm buông trũng xuống, vai bên phải đã có một vết thương dài hai tấc, máu đổ ra như suối, cứ theo cánh tay mà nhỏ ròng xuống.

Lôi Vân dửng dưng dùng tà áo lau chùi vết máu ở mũi kiếm, rồi từ từ cắm kiếm vào bao, mới ngửng đầu lên lạnh lùng hỏi :

– Bây giờ ngươi đã tin ta là đồ đệ của Trung Nhạc Chi Chủ chưa?

Qua Thanh nản chí vô cùng, rầu rĩ ngửng đầu lên với đôi mắt lờ đờ nhìn Lôi Vân và Kỳ Tú, rồi hậm hực nói :

– Tôi xin tuân theo lời hứa. Hừ! Mau đem tôi đi…

Lôi Vân rất ngạc nhiên bỗng thấy Qua Thanh hậm hực quay mặt lại quát lớn :

– Ta đã sớm nói rồi. Ta không nhìn nhận ngươi là đồ đệ của Trung Nhạc Chi Chủ. Trừ phi, Trung Nhạc Chi Chủ đích thân nói với ta.

Y thở dốc ra mấy hơi, hình như là người đã kiệt sức, rồi nói tiếp :

– Bây giờ, chỉ trách ta học nghệ chưa tinh! Họ Lôi kia, thể nào cũng có ngày ta sẽ khiến ngươi phải nằm trước mặt ta.


Lôi Vân cười nhạt đỡ lời :

– Qúy hồ Lôi Vân ta còn sống ngày nào, thì ngươi cứ việc đến kiếm…

Nói tới đó, chàng bỗng cười vẻ khinh thị và nói tiếp :

– Hừ! Họ Qua kia, ngươi cũng quá thông minh một chút. Theo bổn ý thì ngươi đã bị toi mạng từ lâu rồi. Hà hà…nhưng ngươi quá thông minh, những lời ngươi nói hồi nãy khiến ta không nở hạ sát ngươi…

Qua Thanh mặt liền biến sắc, bỗng phi thân tới chỗ cách Lôi Vân chừng hai thước, rồi lại ngừng chân và nghĩ bụng :

– Võ công của y quả thực cao minh hơn ta nhiều. Nếu bây giờ ta xúc động như thế này thì chỉ có mang nhục vào thân thôi. Ta phải nhẫn nại…

Nghĩ tới đó, y liền đáp :

– Phải, bổn ý của ta là muốn làm cho ngươi không hạ thủ được. Hừ! Nếu ngươi sợ ta sau này tầm thù, thì cứ việc ra tay giết ta đi!

Lôi Vân đưa mắt nhìn Kỳ Tú, như không thèm xỉa đến Qua Thanh, và lớn tiếng nói tiếp :

– Bây giờ tiền bối đã tin tại hạ là để tử của Trung Nhạc Chi Chủ chưa?

Kỳ Tú vẫn thắc mắc, nghe thấy Lôi Vân hỏi như vậy ngơ ngác nhìn chàng một hồi và nghĩ bụng :

– Bề ngoài của thiếu niên này trông chính trực lắm. Pho Lăng Không Tam Kiếm của y quả thực là đích truyền của Trung Nhạc Chi Chủ nhưng…

Nghĩ tới đó, y không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ cảm thấy đầu óc rối loạn, liền lẩm bẩm khẽ nói :

– Ngươi là môn đồ của Trung Nhạc Chi Chủ, tại sao lại biết cả tuyệt nghệ của Tam tuyệt Nhị quân? Nếu ngươi là môn đồ của Tam tuyệt Nhị quân, thì tại sao ngươi lại luôn mồm tìm kiếm Tam tuyệt Nhị quân hoài…?

Nói tới đó, y thở dài và nghĩ tiếp :

– Xem tình hình này, phải gặp Trung Nhạc Chi Chủ mới có thể biết rõ được thực hư thôi.

Lời nói ấy mang máng lọt vào tai Lôi Vân, chàng liền vỡ nhẽ và nghĩ bụng :

– Cuốn sách da người là của ông ta để lại. Ta đào tẩu rời khỏi Tung Sơn hai tháng, bất cứ gặp ai người nào cũng bảo Tam tuyệt Nhị quân đã mất tích từ năm năm về trước rồi… Năm năm không thấy bọn họ xuất hiện rồi!

Nghĩ tới đó, chàng giận dữ lườm Qua Thanh một cái rồi đột nhiên vỗ đùi đến “đét”, mồm thì quát lớn :

– Phải rồi! Năm năm trước trong một đêm nọ…

Nói tới đó, bộ mặt hiền từ của ông chàng lại hiện ra trước mặt. Chàng đang ngủ say bỗng cảm thấy ông mình rời khỏi giường, xuống đất vội vàng mặc quần áo, xách cái búa đi luôn.

Chàng lại nói tiếp :

– Đêm hôm đó, trên núi hình như có tiếng quái dị vọng xuống giống như cười, giống như khóc… Hừ! Đáng hận thực!

Chàng cứ đứng yên ngẩn người ra nói như vậy, không khác gì người nói mớ và nói tiếp :

– Nếu không phải vì ban ngày quá mệt mỏi, thì đâu đến nỗi ta ngủ say như chết như thế? Không khi nào… ta lại để cho ông đi một mình như thế…

Bỗng có tiếng quát khẽ, Lôi Vân như người nằm mơ mới thức tỉnh, chàng ngạc nhiên ngửng đầu lên nhìn, thấy Kỳ Tú vẻ mặt lạnh lùng đứng ở trước mặt mình. Chàng rùng mình đến thót một cái, nghĩ bụng :

– Ta khỏi cần quan tâm đến vấn đề họ nghi ta là người như thế nào, ta chỉ cần trả được thù cho ông ta thì dù có phải hy sinh hết thảy, ta cũng bất chấp…

Nghĩ tới đó, chàng đưa mắt nhìn Qua Thanh, thấy y tay đang cầm bảo kiếm mặt lộ sát khí giận dữ nhìn mình. Chàng không thèm đếm xỉa tới y chỉ nghĩ tiếp :

– Cứ để cho ngươi hận ta đi. Ngươi đã tìm thấy người đáng hận rồi. Ngươi coi ta như kẻ thù cũng được. Ít nhất ngươi cũng đã tìm thấy kẻ thù rồi. Hà, còn ta, người mà ta tức hận vẫn tìm chưa thấy. Ta biết ta có kẻ thù, nhưng hình bóng của kẻ thù ra sao? Kẻ thù sống chết ra sao? Ta đều không hay biết gì… Đáng lẽ đêm hôm đó ta phải lên núi xem vì ta biết ông ta thế nào cũng lên núi… Nếu Tam tuyệt Nhị quân đã chết thực, thì ta phải bắt môn đồ của chúng để trả món nợ máu ấy cho ta… Ta phải trả thù…

Nghĩ tới đó, chàng kích động quá buột miệng thốt ra một câu :

– Ta phải trả thù!

Tiếng quát tháo của chàng làm cho Kỳ Tú với Qua Thanh đều giật mình kinh hãi và cùng nhìn cả vào mặt chàng.

Không đợi chờ Qua Thanh và Kỳ Tú lên tiếng, Lôi Vân đã lạnh lùng nói luôn :

– Chúng ta hãy chia tay. Hân tiền bối nhìn nhận tại hạ là đệ tử của Trung Nhạc Chi Chủ cũng được, nếu không nhìn nhận mà cho tại hạ là người đã lôi cuốn võ lâm quần ma lên làm loạn núi Thiên Sơn này cũng được… Hì, Lôi Vân này chỉ biết nhất tâm nhất trí làm cho xong việc của mình, còn tiền bối muốn đối xử với tại hạ thế nào, tại hạ cũng bất chấp.

Kỳ Tú lợi hại thực. Thấy giọng nói của Lôi Vân tuy hiên ngang, nhưng ông ta vẫn trông thấy rõ đôi ngươi của chàng có nước mắt chạy quanh.

Lôi Vân vừa nói xong, hình như chàng sợ Bích Huyết Kỳ Tú phát giác mình ứa nước mắt, nên chàng vội quay người đi.

Qua Thanh lại tưởng chàng định bỏ đi, vội kêu gọi :

– Họ Lôi kia, ngày hôm nay Qua Thanh ta bị nhục. Qúy hồ ta còn sống ở trên thế gian này thì thể nào cũng có một ngày…


Không đợi chờ đối phương nói dứt, Lôi Vân đã cười ha hả đáp :

– Ngươi khỏi cần nói nữa. Lúc nào Lôi mỗ cũng cung kính đợi ngươi.

Nói xong, chàng đã nhảy tới ngoài xa ba trượng, và chỉ trong nháy mắt đã đi mất dạng.

Bích Huyết Kỳ Tú thấy Lôi Vân bỏ đi rồi, liền ngửng mặt lên trời thở dài một tiếng và nói :

– Bất cứ thế nào, Lôi Vân có phải là đồ đệ của Trung Nhạc Chi Chủ hay không, nhưng bổn thân của y thể nào cũng gây nên tai kiếp lớn. Hà, người của chánh tà hai bên hiện giờ đang tụ họp cả ở trên đỉnh núi Thiên Sơn này, tất nhiên phải có liên quan đến y. Rồi tình thế sẽ thay đổi ra sao, thật không ai có thể biết trước được?

Lăng Vân kiếm khách đang rầu rĩ nản chí, cúi gằm mặt xuống. Y thấy Lôi Vân ngông cuồng và kiêu ngạo, vênh váo bỏ đi như vậy, lửa giận ở trong lòng càng bốc cháy thêm, nên y ngẩn người ra nhìn theo Lôi Vân và nghĩ bụng :

– Nếu không phải vì ân sư bị cụt hai cánh tay, thì võ công của ta đâu đến nỗi lại kém như thế này, và không khi nào ta lại bị thua ngươi. Một ngày kia, Qua Thanh ta thể nào cũng phải đi tìm kiếm danh sư học thêm tuyệt nghệ. Lúc ấy, không khi nào ta lại chịu tha thứ cho ngươi…

Bích Huyết Kỳ Tú đứng ngẩn người ra hồi lâu, rồi đột nhiên quay người lại nhìn Qua Thanh, khẳng khái nói :

– Lời nói của lão phu nặng như núi Thái Sơn, tình thế bắt buộc, lão phu phải giữ ngươi ở lại đây ba tháng.

Qua Thanh giận dữ đáp :

– Tuy tại hạ hãy còn ít tuổi, nhưng rất biết trọng lời thề. Hừ! Ba tháng sau, giữa tại hạ với tiền bối sẽ có thêm một mối oán cừu.

Bích Huyết Kỳ Tú thấy Qua Thanh nói như thế, cả kinh và nghĩ thầm :

– Tiểu tử này bướng bỉnh lắm, có mấy thành giống hệt Lôi Vân. Giam giữ y ba tháng để mài giũa tính nết của y, như vậy cũng tốt.

Nghĩ đoạn, ông ta liền trầm giọng nói :

– Thôi được, chúng ta đi!

Chỉ trong nháy mắt, Bích Huyết Kỳ Tú và Lăng Vân kiếm khách cũng rời khỏi chốn đó. Trên mặt đất còn lại hai vết máu tươi. Đó là máu của Qua Thanh bị Lôi Vân đả thương để lại.

Nhưng chỉ trong chốc lát đã bị những giọt mưa rửa sạch hết dần dần… không còn trông thấy nữa.

Từ đây trở đi, Lôi Vân đã có thêm mộ kẻ thù…

Qua Thanh lúc nào cũng nhớ mối thù ấy vì trên vai của y có một vết sẹo, không bao giờ rửa sạch được. Do đó, y không bao giờ quên được Lôi Vân…

* * * * *

Mặt trăng đã tiêu tán. Mưa vẫn chưa ngớt. Mặt trời vẫn chưa xuất hiện.

Lúc ấy, có một thanh niên áo xanh đang đứng ở trên đỉnh núi cao chót vót của dãy núi Thiên Sơn. Chàng đang cau mày lại, cúi đầu nhìn xuống bên dưới, hình như đang suy nghĩ một việc gì rất nan giải.

Chàng bỗng giơ tay phải lên chỉ xuống dưới đất. Ngón tay của chàng từ từ di động, mồm thì lẩm bẩm khẽ nói :

– Một… hai… ba… năm. Ừ, năm bộ xương khô. Không biết có phải là di hài của Tam tuyệt Nhị quân không?

Chàng thanh niên áo xanh chính là Lôi Vân.

Tay của chàng đang chỉ vào năm bộ xương khô…

Lôi Vân bỗng kinh ngạc, và giật mình đến thót một cái, toát mồ hôi lạnh ra và nghĩ thầm :

– Nếu năm bộ xương khô này quả thật là Tam tuyệt Nhị quân, như vậy… ông ta bị ai giết chết? Và có ai lại đủ tài ba, trong một lúc tiêu diệt được năm tên ma đầu võ công cao cường oai danh đã lừng lẫy khắp võ lâm?

Chàng nhìn ra xa, lại thấy có hai cánh tay. Lúc ấy chàng mới nảy nở một chút hy vọng và nghĩ tiếp :

– Có lẽ năm bộ xương khô này là Tam tuyệt Nhị quân rồi chứ không sai.

Còn hai cánh tay cụt này? Như vậy người cụt tay thể nào cũng còn sống. Chỉ có người ấy mới biết rõ đầu đuôi câu chuyện…

Nghĩ tới đó, chàng lại rùng mình một cái, hai mắt đã tia ra hai luồng ánh sáng chói lọi, mồm thì thốt ra một câu :

– Thiên Mục Kỳ Tăng!

Chàng lại sực nghĩ tới lúc Qua Thanh vừa xuất hiện đã nói “hai cánh tay của ân sư một tàn phế, một bị cụt…”. Chàng lại nhìn vào hai cái xương tay khô, một Cái có cánh tay lẫn bàn tay, một cái chỉ có một bàn tay với một khúc tay thôi…

Lúc ấy, mặt chàng lại lộ sát khí. Chàng hậm hực nói tiếp :

– Bất cứ Thiên Mục Kỳ Tăng là người như thế nào, là một trong nhóm Giang Hồ tam kỳ nổi danh cùng với ân sư, ta cũng phải hỏi cho rõ chân tướng… Nếu Thiên Mục Kỳ Tăng là hung thủ giết chết Tam tuyệt Nhị quân, như vậy, thế nào y cũng biết nguyên nhân cái chết của ông ta…

Nói tới đó, chàng lại cố trấn tĩnh, nghĩ tới lời nói của Bích Huyết Kỳ Tú, nên chàng đoán chắc quần hào Trung Nguyên đã tụ họp ở trên núi này rồi. Chàng liền đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên thấy dưới chân núi có hai bóng người phi nhanh như bay chạy lên. Chàng cả kinh nghĩ tiếp :

– Không biết hôm nay là ai xuất hiện. Người nào mà ta đã gặp đều quái lạ vô cùng. Bất cứ họ là chánh hay tà, hễ trông thấy ta là tỏ vẻ hung dữ ngay. Đồng thời, còn hỏi ta có phải là đồ đệ của Tam tuyệt Nhị quân không? Hay là hỏi ta có phải là đồ đệ của Trung Nhạc Chi Chủ?

Chàng vừa nghĩ vừa đưa mắt nhìn hai người đang phi thân lên. Thấy thân hình của hai người này rất mảnh khảnh, cùng mặc áo đỏ như lửa. Chàng cả kinh nghĩ tiếp :

– Trong cuốn bí kiếp da người, trang thứ năm trên góc phải có đính một miếng vải màu đỏ. Chả lẽ hai người đang lên đó cũng là môn đồ của Tam tuyệt Nhị quân chăng?

Chỉ thoáng cái, hai bóng người mảnh khảnh kia lên tới gần. Chàng thấy hai thiếu nữ mặc quần áo đỏ như lửa, trông rất lóe mắt. Cả hai vừa lên vừa quát bảo :

– Tiểu tử kia đừng có chạy nữa!

Lôi Vân ngạc nhiên, chàng nhìn kỹ xem hai tiếu nữ ấy bảo ai, nhưng thấy hai thiếu nữ ấy đều nhìn thẳng vào mặt mình. Chàng giật mình đến thót một cái.

Chàng thấy hai thiếu nữ ấy một đẹp một xấu. Người đi trước xấu xí không thể tưởng tượng được. Hai mắt lồi và to như hai cái chuông đồng, hầu như muốn nhảy ra ngoài khoanh mắt vậy. Mồm to, môi dày để hở cả răng lẫn lợi. Nếu ban đêm gặp nàng ta không ai dám tin nàng là người.

Lôi Vân tưởng tượng như có một luồng cuồng phong thổi tới. Rồi lại bỗng thấy một mặt trời rất đẹp hiện ra, vì chàng thấy thiếu nữ thứ hai đẹp tuyệt trần, có thể nói là khuynh nước khuynh thành. Tóc của nàng xõa xuống vai, hai mắt trong suốt. Nàng bỗng tủm tỉm cười và nói :


– Hà! Tiểu tử này ngoan ngoãn lắm…

Lôi Vân thấy nàng cười một cách rất dịu dàng nên chàng cũng trả lời bằng một tiếng cười rất khẽ, nhưng chàng vẫn cất giọng lạnh lùng hỏi :

– Hai cô nương gọi tại hạ đứng yên như vậy, chẳng hay có việc gì định thỉnh giáo thế?

Thiếu nữ áo đó mặt xấu xí bỗng câu mặt lại. Tai mũi mồm của nàng hầu như co dúm lại vậy, trông càng xấu xí thêm. Nàng ta lên tiếng “ồ ồ” như tiếng đàn ông đáp :

– Ai thèm gọi ngươi?

Lôi Vân ngẩn người ra, đang định lên tiếng hỏi lại thì thiếu nữ rất đẹp kia đã cười khanh khách, xen lời nói :

– Này cậu nhỏ kia, gặp phải đại tỷ này của tôi thì đừng có nói nhiều. Vừa rồi chính tôi lên tiếng gọi chứ không phải chị tôi gọi đâu.

Nàng vừa nói vừa đi tới Lôi Vân.

Thiếu nữ xấu xí kia bỗng thét lên một tiếng, nhún vai một cái nhanh như một mũi tên phi thân qua mặt Lôi Vân đi luôn.

Lôi Vân thấy vậy thắc mắc vô cùng và nghĩ bụng :

– Có lẽ nàng ta đã trông thấy những bộ xương khô kia. Nếu hai nàng này quả thực là môn đồ của Tam tuyệt Nhị quân, thể nào cũng có thể chứng minh ra được năm bộ xương khô kia là của Tam tuyệt Nhị quân…

Đột nhiên, Lôi Vân bỗng nghe có tiếng khác lạ.

Chàng đã được Trung Nhạc Chi Chủ dạy dỗ, hơn nữa, đầu óc chàng thông minh hơn người và chịu khó rèn luyện, nên võ công của chàng tiến bộ rất nhanh.

Vì thế chỉ hơi có một tiếng động nhẹ, chàng cũng hay biết liền. Chàng biết người đó đang tấn công lén yếu huyệt ở sống lưng của chàng và có lẽ người đó là thiếu nữ xấu như ma lem cũng nên. Thế công này, nàng dùng hết công lực ra tấn công, nên mới có tiếng gió ào ào nổi lên như thế.

Lôi Vân vội giở thế Hồ Điệp Xuyên Liễu, chỉ thấy người chàng như một cái bóng xanh thấp thoáng, chàng đã lướt ra ngoài xa hai bước rồi bỗng khẽ xoay người lướt sang phía cạnh đó ba bước nữa. Lúc thiếu nữ xấu xí đã bỗng biến thành trước mặt chàng rồi. Chàng cố nén cơn giận, rồi hỏi :

– Sao cô nương chẳng nói chẳng rằng lại ra tay tấn công Lôi mỗ như vậy?

Thiếu nữ xấu xí đưa mắt nhìn thiếu nữ tuyệt đẹp vừa cười bảo rằng :

– Đình Ngọc em, em mau đứng ra phía sau y đợi chờ chị ra lệnh.

Thiếu nữ xinh đẹp tên là Đình Ngọc kia hình như rất hãi sợ thiếu nữ xấu xí thì phải. Nên không đợi cho thiếu nữ xấu xí nói xong nàng đã hết tươi cười như vừa rồi.

Lôi Vân thấy thế rất thắc mắc, không biết hai thiếu nữ một xấu một đẹp này sẽ làm gì mình. Chàng vội quay đầu lại nhìn thiếu nữ xinh đẹp, thấy nàng ta đứng hướng về phía mình, nhưng lại cúi đầu nhìn những bộ xương khô ở dưới đất hồi lâu…

Nàng ta bỗng kêu “ủa” rất khẽ và quay người với giọng ỏn ẻn hỏi :

– Chị Tuệ Lâm, đây có phải là…

Thiếu nữ xấu xí tên là Tuệ Lâm quát tiếp :

– Đình Ngọc, đừng có nói nữa, hãy nghe chị ra lệnh.

Lôi Vân có vẻ kinh hoàng, chàng thấy thiếu nữ xinh đẹp nhìn những bộ xương, phản ứng của nàng là chỉ cau mày lại, đồng thời chàng thấy một người rất nhu mì, còn một người lại rất hung ác, khiến chàng càng không hiểu hai người này đang có ý nghĩ gì?

Lôi Vân đang ngơ ngác không hiểu, thì đột nhiên nghe thấy thiếu nữ xấu xí khẽ thét lên một tiếng và chàng bỗng thấy mắt mình hoa một cái, thiếu nữ ấy đã ở chỗ cách mình hơn trượng cứ chạy đi chạy lại và chạy vòng quanh hoài. Chàng vội vận chân khí lên hai cánh tay bảo vệ lấy trước ngực. Đột nhiên, lại nghe thấy một tiếng thét nữa nổi lên ở phía sau, thiếu nữ tên là Đình Ngọc cũng chạy đi chạy lại vòng quanh chàng như thế.

Lôi Vân quay người giơ song chưởng lên, hai gan bàn tay của chàng đều hướng về hai thiếu nữ mồm thì quát hỏi :

– Nếu hai vị cô nương muốn đấu với tại hạ thì cũng phải cho tại hạ biết lý do trước chứ?

Tuệ Lâm khẽ nhún vai rồi đáp :

– Ngươi đã nghe lời đồn, không quản ngại ngàn dặm xa xôi tới đây và đêm khuya ở trên này canh gác xương khô… Trông thấy áo đỏ của bổn cô nương, chả lẽ ngươi còn không hiểu hay sao mà còn phải hỏi bổn cô nương có dụng ý gì như thế nữa?

Thấy nàng ta nói như thế, Lôi Vân vội thâu chưởng lực lại ngơ ngác hỏi tiếp :

– Tại hạ làm sao biết cô nương có dụng ý…

Đình Ngọc bỗng khẽ kêu “ừ” rồi nghĩ bụng :

– Thế ra dụng ý của chị Tuệ Lâm là thế đấy! Thanh niên này tuổi trẻ và tráng kiện như thế, có lẽ sư phụ… Ừ, không đúng! Tuổi chàng ta chỉ độ hai mươi là cùng, khi nào sư phụ lại để ý đến chàng?

Tuệ Lâm trợn ngược đôi lông mày lên giận dữ quát hỏi Lôi Vân tiếp :

– Ngươi không biết thực, hay là giả bộ không biết sao?

Lôi Vân càn ngạc nhiên thêm, ngơ ngác đáp :

– Quả thực tôi không biết…

Chàng vừa nói tới đó thì Tuệ Lâm đã nhanh như gió lướt tới trước mặt giơ song chưởng ra như hai cấy kích và chĩa mấy ngón tay ra có gió kêu “vù vù”. Tay phải nàng dùng thế Tiếu Chỉ Thiên Nam nhằm yếu huyệt ở vai trái của Lôi Vân đâm tới, còn tay trái của nàng thì nhằm huyệt ở đơn điền của chàng đâm xuống.

Lôi Vân cả giận, vừa vận hơi lấy sức, lại nghe thấy phía sau có tiếng gió lộng, chàng đoán chắc là thiếu nữ xinh đẹp cũng ra tay tấn công mình.

Đối phương tấn công quá nhanh, chàng vận hơi sức vào chưởng để chống đỡ đã muộn nên chàng đàng phải khom người lép bụng để tránh hai thế công của Tuệ Lâm và đồng thời chàng giở thế khinh công Hồ Điệp Xuyên Liễu ra nhanh nhẹn bước chéo sang bên bốn bước.

Hai thiếu nữ áo đỏ kia vừa thấy bóng xanh thấp thoáng thì đã mất dạng chàng rồi.

Tuệ Lâm đột nhiên tươi cười, thâu tay lại, khẽ quát Đình Ngọc rằng :

– Được rồi! Được rồi. Đình Ngọc hiền muội cũng ngừng tay lại đi!

Đình Ngọc ngừng tay lại luôn và hớn hở nói :

– Chị Tuệ Lâm đoán rất đúng, y… Quả thực…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.