Đọc truyện Lăng Không Tam Kiếm – Chương 4: Hung hăng quá nỗi
Giang Nam Hiệp Cái lại vênh mặt lên giận dữ hỏi tiếp :
– Ngươi bảo đáng tiếc cái gì? Tiểu tử! Nếu bảo ngươi làm thử, Cho dù ngươi có học thêm ba năm nữa cũng chưa chắc đã làm được như Vân Nhi vừa rồi.
Lôi Vân chớp mắt một hồi rồi mỉm cười đáp :
– Xin tiền bối chớ có nổi giận như vậy, vừa rồi tiểu bối nói chơi đấy thôi…
Giang Nam Hiệp Cái nghe thấy chàng ta nói như vậy liền tức giận thật sự, cười nhạt một tiếng định quát hỏi thì đồ đệ của ông ta còn nóng tính hơn, thét lớn :
– Nói chơi? Thế là nghĩa lý gì?
Lôi Vân với vẻ mặt dửng dưng ngẩng đầu nhìn thiếu nữ tuyệt sắc, và cũng tên là Vân Nhi, thấy nàng ta đang giận dữ, hai mắt trợn tròn, hai má đỏ bừng, trông lại càng đẹp hơn trước nhiều, chàng liền nghĩ bụng :
– “Cô bé này nóng tính thật, nhưng khi nổi giận lại quá đẹp”
Chàng vừa nghĩ tới đó thì Vân Nhi lại thúc giục :
– “Nói đi”
Chàng thấy nàng ta tức giận một cách đáng yêu như vậy, lòng tinh nghịch lại nổi lên, liền nghĩ tiếp :
– “Ta trêu tức nàng một hồi nữa mới được… Hừ! Thiếu nữ tuyệt sắc như vậy có lẽ… có lẽ chỉ có Đoàn lão đệ mới xứng đôi với nàng ta mà thôi!”
Nghĩ tới đó chàng đưa mắt nhìn xung quanh không thấy Hóa Minh đâu, nên chàng đoán chắc là Hóa Minh đã vào trong nội sảnh rồi.
Giang Nam Hiệp Cái là một vị kỳ hiệp rất thích du hí phong trần, nhưng thấy thái độ của Lôi Vân như vậy, ông ta không sao nhịn được thật sự, liền quát tháo kêu như sấm động :
– Tiểu tử! Ta hỏi ngươi có nghe thấy không?
Lôi Vân cả kinh, biết mình mà còn đùa giỡn nữa thế nào ông ta cũng nổi giận thật sự, thì lúc ấy phiền phức lắm, nên chàng vội tươi cười đáp :
– Tiền bối hỏi chuyện, tiểu bối đâu dám không nghe!
Vân Nhi giận dữ tiến tới trước mặt Lôi Vân, chống nạnh giận dữ quát bảo :
– Câm miệng! Vừa rồi ngươi nói đáng tiếc là đáng tiếc cái gì? Có phải ngươi không phục tài ba của bổn cô nương không? Có giỏi thì nhảy thử xem…
Lôi Vân liếc nhìn Vân Nhi, tuy thấy nàng giận rất đáng yêu, nhưng trong lòng không nở, vội cười đáp :
– Xin cô nương chớ có tức giận như vậy, tôi chỉ…
Chàng chưa nói dứt lời thì thấy bóng xanh trước mặt thấp thoáng và bên tai có tiếng kêu “vù vù”, thì ra tay của Vân Nhi nhanh như điện nhằm vào huyệt Dương Quang ở trước ngực chàng điểm tới.
Lôi Vân tủm tỉm cười tránh sang bên trái nửa bước, vừa vặn tránh được hai ngón tay của Vân Nhi điểm tới.
Vân Nhi thấy thế công mình bị hụt liền quát tháo lanh lảnh, xoay người đưa tay trái điểm vào Tiếu yếu huyệt phía sau lưng của Lôi Vân tức thì. Lần này tốc độ điểm huyệt của nàng nhanh hơn lần trước rất nhiều, có thể nói là rất tinh xảo là khác. Nhưng Lôi Vân vẫn tươi cười, và thái độ vẫn ung dung, chỉ hơi xoay người là tránh khỏi thế công ấy của Vân Nhi liền.
Vân Nhi hơi ngạc nhiên, nghiến răng mím môi tấn công luôn ba thế một lúc. Thế nào cũng nhằm vào yếu huyệt của đối phương mà điểm tới và nhanh không thể tưởng được.
Lôi Vân hơi bực mình, nghĩ bụng :
– “Nếu ta không ra tay thì cô bé này không chịu phục tài ba của ta đâu!”
Nghĩ như vậy chàng liền giở pho Thần Lý Mê Tung ra tránh né.
Tha hồ chỉ và chưởng của Vân Nhi nhanh và lợi hại đến đâu, Lôi Vân vẫn tủm tỉm cười, thái độ an nhàn, tránh trái né phải, tránh những thế công lợi hại của đối phương dễ dàng.
Một lát sau, Vân Nhi tấn công luôn mười mấy thế rồi mà Lôi Vân vẫn chưa trả đũa. Không những nàng không điểm trúng được người chàng thế nào mà ngay cả tà áo của chàng nàng cũng không đụng được.
Hiệp Cái vốn dĩ không có ác ý với Lôi Vân. Lúc này thấy đồ đệ cưng của mình giao đấu với Lôi Vân nên đứng sang bên cùng Đoàn Hữu Minh xem trận đấu.
Đột nhiên có tiếng thét rất thánh thót nổi lên, Vân Nhi đã thay đổi thế công của mình. Chưởng và chỉ công của nàng như cuồng phong bạo vũ, chuyên nhằm ngực Lôi Vân tấn công tới, đồng thời bộ pháp của nàng cũng thay đổi theo. Chỉ thấy người nàng phi lên cao chỉ cách mặt đất khoảng nửa thước rồi nhảy xổ lại tấn công Lôi Vân luôn.
Lôi Vân thấy thế cả kinh, vội định thần lấy sức đâm hai chân vào nhau một cái, bước luôn sang bên trái, người chưa đứng vững đã giở luôn Thần Lý Mê Tung ra, đổi luôn ba bộ vị một lúc.
Hiệp Cái thấy thế mỉm cười khẽ gật đầu, ông ta không ngờ trong thời gian ngắn ngủi như thế mà Lôi Vân có thể liên tiếp biến hóa thay đổi ba bộ vị như vậy.
mỗi cái bước của chàng vừa vặn tránh né được thế công của đồ đệ cưng của mình.
Hình như bộ pháp ấy chuyên dùng tránh né thế công của Vân Nhi mà tạo ra.
Giang Nam Hiệp Cái cả kinh, trong lòng hoài nghi vô cùng, lại trố mắt lên ngắm nhìn lần nữa. Y đã nhận xét thấy bộ pháp của đối phương chỉ có chín bước thôi, nhưng biến hóa rất ảo diệu khôn lường.
Một lát sau, vì bộ pháp huyền diệu ấy, Giang Nam Hiệp Cái sực nhớ tới một người, suýt tý nữa thì thất thanh kêu la. Tuy y kêu chưa ra tiếng nhưng đã không nhịn nổi, liền quát lớn :
– Giỏi thật… nghiệp chướng… ngươi dám nằm vùng…
Triệu Ký vừa quát tháo vừa nhảy xổ tới tấn công Lôi Vân luôn.
Lôi Vân đang đắc chí, không ngờ lại có sự đột biến như thế. Vì hai chữ “nằm vùng” không khác gì sét đánh ngang tay, chàng liền ngẩn người ra đứng yên.
Giang Nam Hiệp Cái Lục Triệu Ký mặt lộ sát khí, đưa tay phải ra chộp cổ tay của Lôi Vân đang đứng ngẩn người ra ở đó.
Vì không phòng hờ, Lôi Vân để cho đối phương chộp trúng cổ tay trái.
Chàng cảm thấy cổ tay đau nhức, cả cánh tay cũng tê tái theo. Sự kích thích quá mạnh ấy làm cho chàng hết ngơ ngác, liền thắc mắc hỏi :
– Tiền bối nói như thế là có ý nghĩa gì?
Triệu Ký cười nhạt đáp :
– Ý nghĩa gì ư? Ngươi cứ tự hỏi sẽ biết.
Y vừa nói vừa bóp mạnh một cái, Lôi Vân lại thấy đau và tê tái thêm, tứ chi cũng mất sức theo. Triệu Ký đã dùng tới bảy thành chân lực rồi, để bóp mạch môn của Lôi Vân.
Nhất thời Lôi Vân cảm thấy khí huyết không lưu thông, mồ hôi trên trán toát ra như tắm, khó chịu vô cùng. Chàng kinh ngạc hỏi tiếp :
– Tiền bối muốn thử công lực của tại hạ, không nên sử dụng phương pháp này.
– Câm miệng! Thử công lực của ngươi ư? Ta muốn ngươi chết thì có.
Y vừa nói vừa nhấn thêm một thành công lực. Lôi Vân chịu không nổi đang định la lên…
Sự thể xảy ra quá đột ngột, Vân Nhi và Đoàn Hữu Minh phải kinh ngạc vô cùng.
Lúc ấy, bỗng có một thiếu nữ áo trắng, mặt mũi thanh lệ ở ngoài cửa bước vào. Thấy vậy, nàng cả kinh thất sắc, nhảy ngay tới cạnh Triệu Ký, vội hỏi :
– Lục thúc thúc! Chuyện gì thế?
Triệu Ký trợn mắt không trả lời mà hỏi lại :
– Hoa Nhi! Y là ai thế?
Lúc ấy, Vân Nhi cùng với Hữu Minh tiến lại gần. Thiếu nữ áo trắng vừa vào tới tên là Hoa Nhi ấy chính là Đoàn Hóa Minh, người đã hẹn Lôi Vân tới, cũng chính là con gái của Đoàn Hữu Minh tên thật là Đoàn Nhược Hoa.
Nhược Hoa hơi ngạc nhiên rồi trả lời :
– Là đệ tử của Âu Dương thúc thúc.
Triệu Ký nhanh tay nhằm yếu huyệt trước ngực Lôi Vân điểm tới. Chưa kịp kêu “hự” thì Lôi Vân đã bị điểm trúng và té ngã ngay.
Triệu Ký liếc nhìn Lôi Vân và nghĩ bụng :
– “Khi nào pho Thần Lý Mê Tung của Tam tuyệt Nhị quân lại xuất hiện trong người của đệ tử Trung Nhạc Chi Chủ được? Tên này táo gan thật.”
Nhược Hoa thấy vậy lo âu vô cùng, vội hỏi :
– Lục thúc thúc làm gì thế?
Triệu Ký lạnh lùng đáp :
– Hừ! Y không mạo nhận đồ đệ của ai, lại mạo nhận là đồ đệ của Trung Nhạc Chi Chủ.
Lôi Vân nằm ở dưới đất đang thắc mắc, lại nghe Giang Nam Hiệp Cái nói như vậy, mới biết đối phương hiểu lầm mình. Nhưng thấy đối phương không phân biệt nếp tẻ gì hết, mà đã ra tay tấn công lén như vậy. Chàng tức giận vô cùng, liền gượng tự giải huyệt lấy. Nhưng cách điểm huyệt của Hiệp Cái rất kỳ lạ, tuy thần trí tỉnh táo nhưng miệng thì không nói được gì cả, tay chân không sao cử động được.
Hữu Minh có vẻ nghĩ ngợi, rồi nhìn Nhược Hoa khẽ hỏi :
– Hoa Nhi! Sao con lại quen biết y?
Nhược Hoa liền đem chuyện mình gặp Lôi Vân ở Trung Nhạc như thế nào kể hết cho mọi người nghe. Triệu Ký nghe nói, mặt lộ vẻ trầm ngâm, do dự giây lát, nhưng y lại dùng giọng mũi kêu “hừ” một tiếng, rồi nói :
– Hơn năm năm rồi, mỗ chưa gặp Trung Nhạc Chi Chủ, và cũng không nghe nói ông ta thu đồ đệ. Nếu ông ta thu đồ đệ đi chăng nữa, trong thời gian ngắn ngủi năm năm, võ công tiến bộ đến đâu cũng không sao thắng nổi Ngọc Hy. Việc này không thể tin…
Ngừng lại giây lát, y lại nói tiếp :
– Nhưng… nếu y là đồ đệ của Thiên Lý Thần Hành, sao lại đánh nhau với đồ đệ của Tam tuyệt Nhị quân như thế? Hơn nữa…
Lôi Vân nghe nói càng tức giận thêm, nghĩ bụng :
– “Nghe lời nói của y, thì hình như y khinh thường cả ân sư ta. Thế nào rồi cũng có ngày ta sẽ cho y biết Lôi Vân không phải là kẻ bất tài.”
Chàng nghĩ như vậy, nhưng yếu huyệt bị phong bế không sao nói được, đành chỉ nằm đó trố mắt nhìn lên mà thôi.
Nhược Hoa nghe Hiệp Cái nói như vậy, mặt liền biến sắc, trong lòng không yên. Nhưng nhất thời nàng không kiếm ra được sự vật gì để chứng minh thân phận và lai lịch của Lôi Vân. Trong thâm tâm nàng thì nàng đã chứng thực Lôi Vân là đồ đệ của Trung Nhạc Chi Chủ rồi.
Đồng thời, nàng cũng có một cảm giác rất kỳ lạ, là lời của người thanh niên này đáng tin cậy.
Từ khi Đoàn Kỳ Thụy, Trang chủ của Thúy Trúc sơn trang này chết đến giờ, Hữu Minh cứ bị kẻ thù đến xâm lấn luôn luôn. Mấy hôm trước lại nhận được dấu hiệu độc đáo của môn hạ Vân Thái thư sinh, nên từ đó đến nay ngó nửa tháng trời, y không khác gì là con chim nhìn thấy cây cung vậy, nên y nghe thấy Triệu Ký nói như thế, chẳng cần suy nghĩ gì hết, đã quát lớn :
– Lục lão ca, nếu y là môn đệ của Tam tuyệt Nhị quân thì chúng ta cứ phế y đi.
Nói xong, y xông lên luôn.
– Hãy khoan…
Song Tuyệt Nữ Triệu Tiểu Vân và Tiểu Dung đồng lên tiếng và vẻ mặt rất lo âu, nói :
– Sư phụ, nếu y là đồ đệ của Tam tuyệt Nhị quân thì làm gì có tài ba như vậy.
Triệu Ký ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp :
– Tam tuyệt Nhị quân năm người, mỗi người đều có tuyệt nghệ riêng, người nào cũng có sở trường riêng của người ấy. Vừa rồi y ung dung tránh né được các thế công của con, không lấy gì làm lạ, nhưng nếu muốn đánh bại được Dương Ngọc Hy, thì điểm này quả thật khó hiểu…
Hữu Minh cười nhạt, hai mắt sáng rực lên, hậm hực nhìn Lôi Vân giận dữ nói :
– Trong lúc đại địch sắp tới, mà tiểu tử này lại vừa đến nơi, biết đâu đó chả là khổ nhục kế của bọn môn hạ Tam tuyệt Nhị quân bày ra, sai tiểu tử đến đây nằm vùng.
Triệu Ký vỗ đùi đến đét một cái rồi đỡ lời :
– Có lý lắm, lão phu suýt bị đánh lừa…
Nói xong, y tiến tới gần Lôi Vân, giơ tay phải lên nhằm Thiên Linh huyệt ở trên đỉnh đầu của Lôi Vân giáng xuống.
Triệu Ký là người hiệp nghĩa, coi kẻ ác như kẻ thù, nghe Hữu Minh nói như vậy liền tin ngay Lôi Vân là người của Tam tuyệt Nhị quân sai đến nằm vùng, nên y mới giận dữ và ra tay hạ độc thủ như thế.
Nhưng bàn tay của y sắp đụng tới đỉnh đầu của Lôi Vân, thì y đã nghe phía sau lưng có hai tiếng kêu la thánh thót và chứa đầy sự lo âu với quan tâm. Y ngạc nhiên vô cùng, nên y lại nhìn mặt Lôi Vân một cái, thấy bộ mặt của chàng ta anh tuấn khác thường, nên y lại do dự. Lúc ấy bàn tay của y chỉ còn cách đầu Lôi Vân có hai tấc thôi.
Nhược Hoa bỗng quát lớn :
– Tiền bối hãy khoan. Anh ấy không phải là đồ đệ của Tam tuyệt Nhị quân đâu. Nếu là đồ đệ của Tam tuyệt Nhị quân thì tại sao lại biết sử dụng Lăng Không…
Đang lúc ấy bỗng có tiếng chân nhộn nhịp ngoài cửa, có một người trạc tuổi trung niên, ăn mặc theo lối gia đinh, hoảng hốt chạy vào nói :
– Trang chủ, trong đại sảnh đã phát hiện tung tích của địch rồi.
Triệu Ký nghe nói, mặt biến sắc, vội nói :
– Hãy để tiểu tử ở đây đã.
Chưa nói xong, y đã nhanh như một mũi tên đi luôn. Vừa đi y vừa hỏi Nhược Hoa :
– Y sử dụng pho Lăng Không Tam Kiếm đánh bại Dương Ngọc Hy đấy.
Triệu Ký cả kinh, buột miệng hỏi tiếp :
– Lăng Không Tam Kiếm của Âu Dương Tử…
Hoàn cảnh không cho phép y nghĩ ngợi nhiều, Lôi Vân có nhiều điểm nghi ngờ, làm sao y hỏi cho hết được?
Đằng xa có hai tiếng cười the thé rất quái dị vọng tới, Triệu Ký sợ Hữu Minh thất thế vội phi thân nhanh như hành vân lưu thuỷ, nhẹ nhàng khôn tả. Chưa tới đại sảnh, y đã nghe tiếng ồn ào và tiếng cười the thé…
Tiếng cười ấy vừa dứt, lại có giọng kiêu ngạo nói :
– Họ Đoàn kia, ngày hôm nay đại gia ta không cho ngươi biết chút nhan sắc thì ngươi vẫn chưa biết lợi hại như thế nào! Hừ! Dám yết thị nói đến tên đại giạ..
Giang Nam Hiệp Cái đã ở trong cửa nhỏ bước ra đưa mắt nhìn, đã thấy những người đứng sát cánh bên nhau ở trong đại sảnh rồi. Thì ra người vừa cười the thé, ăn nói ngông cuồng như thế lại chính là Phù Dung Lang Quân Phong Tề Giao, còn người đứng phía trái của y là một đại hán tuổi trạc trung niên, người dong dỏng cao, mặt rất nham hiểm, người đứng bên phải y là một đại hán tuổi trạc tứ tuần.
Hiệp Cái ngạc nhiên vô cùng, nếu bảo chúng là môn đồ của Vân Thái thư sinh, thì chúng phải mặc quần áo trắng, mặt mũi sáng sủa và tuấn tú mới phải, chứ làm gì mà có bộ mặt đần độn như mấy tên này, và mấy tên này lại mặc áo vải màu xám. Nhưng đôi mắt của mấy tên này rất sáng, đủ thấy võ công của chúng không phải tầm thường.
Triệu Ký ngấm ngầm suy xét một hồi, biết chỉ có đại hán mặc áo xám không biết tên tuổi là đáng sợ hơn hết thôi.
Đoàn Hữu Minh hai mắt đỏ ngầu nhưng vẫn cười sang sảng đáp :
– Tệ nhân dám viết yết thị như vậy tất phải có ý định gì chứ. Họ Phong kia, ngươi hãy xem lại tờ yết thị coi mỗ viết những gì đã?
Phong Tề Giao liền lướt tới vách đá ở đại sảnh ngẩng đầu lên nhìn mặt biến sắc ngay, vì y thấy những chữ viết trên đó như sau :
“Thị cáo Phù Dung Lang Quân Phong Tề Giao hay :
Hiển hách giang hồ hai mươi năm
Một ngày ẩn danh để tham thiền
Dư oai thiên mục tự Vân Mộng
Lời thề năm xưa nay vẫn còn”
Hạ khoản đề Thiên Mục Kỳ Tăng.
Hình như Phong Tề Giao vừa trông thấy một việc rất rùng rợn vậy, vội lui về phía sau hai bước, người run lẩy bẩy, với giọng run run hỏi :
– Hiện giờ Thiên Mục Kỳ Tăng đang ở đâu?
Triệu Ký bỗng trợn tròn hai mắt lên nhìn thẳng vào mặt Phong Tề Giao quát lớn :
– Nghiệt súc, có mau trở về núi Vân Mộng hay không? Thiên Mục Kỳ Tăng chờ ngươi đã lâu rồi!
Phong Tề Giao hoảng sợ đến chân tay mềm nhũn, ngơ ngác nhìn Hiệp Cái, rồi bỗng cười như điên như khùng, đáp :
– Hà hà… không có lẽ Thiên Mục Kỳ Tăng im hơi lặng tiếng trên giang hồ đã hơn năm năm rồi. Tên ăn mày hôi hám kia, ngươi dám mạo danh Giang Hồ tam kỳ để dọa nạt lão phải không? Hì.. hì… có khi nào Phù Dung Lang Quân ta lại sợ hãi cơ chứ? Phải biết bây giờ ta đã khác xưa nhiều, phen này ta tái xuất, cho dù Thiên Mục Kỳ Tăng có đích thân đến đây, ta cũng chẳng hãy sơ…..
Giang Hồ Hiệp Cái hơi ngạc nhiên, rồi giận dữ nói tiếp :
– Trong cáo thị đã nói rõ, thế lệnh xưa kia đâu? Nghiệt súc ngươi dám trái…
Phong Tề Giao đã bớt hoảng sợ, vì y thấy Thiên Mục Kỳ Tăng không có ở đây, nên y lại xua tay chỉ vào mặt Hiệp Cái nói tiếp :
– Với tên ăn mày hôi hám như ngươi định mượn danh Thiên Mục Kỳ Tăng để dọa nạt ta ư? Kể ra ngươi cũng to gan thật, dám trêu ngươi vào ngay cả họ Phong này ự..
Hiệp Cái sầm nét mặt lại, giận dữ đáp :
– Nếu ta không chế phục được ngươi, ta cũng uổng mang danh là Giang Hồ tam kỳ!
Y vừa nói vừa nhún chân một cái, người đã như một con chim ưng bay tới trước mặt Phong Tề Giao tức thì.
– Hãy khoan!….
Đại hán mặt áo xám đứng bên cạnh Phong Tề Giao bỗng quát lớn như thế, tiếng quát của y kêu lớn như tiếng chuông vậy.
Nghe thấy tiếng quát ấy, Hiệp Cái cũng phải ngạc nhiên, dừng tay ngẩng đầu nhìn, thấy đại hán áo xanh tủm tỉm cười lướt tới, nói :
– Phong lão đệ, thật uổng cho lão đệ đã hiển hách giang hồ hai mươi năm nay mà người của Giang Hồ tam kỳ cũng không nhận biết.
Phù Dung Lang Quân ngơ ngác hỏi :
– Cái gì?
Rồi mặt y đã hơi biến sắc, vì y đã sực nghĩ ra trong Giang Hồ tam kỳ có một người tên Giang Nam Hiệp Cái thật.
Đại hán mặt áo xanh lại nhếch mép cười, nói tiếp :
– Cái tên Giang Nam Hiệp Cái người trong giang hồ này ai ai cũng đều biết cả. Hì… hì…nói ra thật xấu hổ, nếu mỗ không trông thấy tôn dung, thì quả thật mỗ không nghĩ tới cái tên Giang Nam Hiệp Cái ấy… Hè… hè…!
Thấy giọng nói của đối phương có vẻ khinh thường mình, Hiệp Cái tức giận vô cùng, mặt biến sắc, bỗng nhiên quát lớn :
– Như vậy lại càng hay, Thiên Mục Kỳ Tăng không có ở đây lão phu vẫn có thể chế phục được các ngươi. Bọn bại hoại này!
Nói tới đó ông lại đưa mắt nhìn đại hán mặc áo xám và nói tiếp :
– Các hạ hãy cho biết danh tánh đã? Chắc không phải là kẻ vô danh đâu?
Để cho lão ăn mày già kiến thức xem sao?
Đoàn Hữu Minh đứng ở đó mặt vẫn hầm hầm, hai mắt trợn tròn nhìn thẳng vào mặt Phong Tề Giao, nhưng vẫn cố nén lửa giận.
Đại hán áo xám lắc lư cái đầu, rồi đột nhiên há to miệng ra cười luôn.
Giang Nam Hiệp Cái với Đoàn Hữu Minh đều ngạc nhiên vô cùng. Tên nọ cứ cười hoài, một lát sau mới thủng thẳng đáp :
– Hình như người ta mở miệng vẫn thường hay nói câu: “Tọa bất cải danh, hành bất cải tính”, thì phải? Hà hà! Nhưng dù có nói tên của mỗ ra cũng không có ích lợi gì hết.
Thấy thái độ của y quá kiêu ngạo, Hiệp Cái cả giận liền nhúng chân phi thân sang ngang hai trượng, vừa đến trước mặt đại hán vô danh kia, giơ chưởng lên nhằm ngực đối phương tấn công luôn, nhanh không thể tưởng được.
Đại hán áo xám vội vàng bước sang bên trái nửa bước tránh né, miệng thì quát lớn :
– Họ Lục kia, ta còn chưa ra tay mà? Hừ, một người có tên tuổi như ngươi, muốn ra tay đấu với người khác, cũng phải gọi người ta một tiếng mới phải chứ?
Giang Nam Hiệp Cái thấy đối phương nói như vậy mặt hơi biến sắc, nhưng vẫn quát lại :
– Lục Triệu Ký này bôn tẩu giang hồ bấy lâu nay, người có tên tuổi và lợi hại cỡ nào lão phu cũng đã gặp nhiều rồi, chứ cái trò tiểu xảo này của ngươi đừng hòng qua mắt được lão phụ..
Y chưa nói dứt lời thì Phong Tề Giao đã cười the thé cắt lời :
– Cổ đại ca, việc này đại ca hãy để lát nữa đã.
Nói xong, y cười khỉnh, mặt lộ vẻ nham hiểm, nhìn Hiệp Cái rồi nói tiếp :
– Kể ra thì mỗ cũng có thể gọi ngươi một tiếng là lão tiền bối được, nhưng ngươi uổng có cái danh Hiệp Cái, nên ngươi không thể trách cứ ta không tôn trọng ngươi…
Nói tới đó y ngừng lại giây lát, đưa mắt ngó Hữu Minh và nói tiếp :
– Họ Đoàn kia, việc của chúng ta thì chúng ta hãy tự giải quyết lấy, hay là…
Hữu Minh giận dữ, mặt biến sắc đáp :
– Ngươi nói như thế là ý nghĩa gì? Nếu năm xưa gia phụ không tha chết cho ngươi thì ngày nay ngươi đâu còn đứng ở đây mà giương nanh múa vuốt như thế!
Phong Tề Giao cười nhạt trả lời :
– Cũng chỉ vì việc năm xưa phải… mối thù bị nhục nhã dạo ấy cho đến bây giờ mỗ vẫn không sao quên được, nên nhân đây ta cũng muốn thanh toán luôn cả một lúc.
Không hiểu sao y lại có can đảm như thế, vừa nói xong đã bước tới giơ hai cánh tay lên, hình như y muốn quyết đấu ngay vậy.
Hữu Minh tức giận khôn tả và cũng không chịu lép vế vội tiến tới chỗ cách Tề Giao chừng một thước, đột nhiên giơ tay phải lên dùng thế Lực Phích Hoa Sơn nhằm ngực của địch thúc tới.
– Hà… hà…
Bỗng có tiếng cười như điên như khùng nổi lên và kèm theo tiếng quát tháo. Giang Nam Hiệp Cái ngạc nhiên vô cùng vội ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy Phong Tề Giao tung mình nhảy lên trên cao và hai tay múa tích đánh bổ xuống.
Còn tiếng cười như điên như khùng kia vẫn chưa dứt, tên đại hán mặc áo xám vừa cười vừa tiến tới trước mặt Triệu Ký, bỗng y nín cười quát lớn :
– Hãy khoan! Hà hà, Hiệp Cái danh trấn thiên hạ, đối với ân oán cá nhân của họ, chúng ta có thể khoanh tay đứng yên…
Hiệp Cái càng tức giận thêm, liền quát hỏi lại :
– Ngươi nói như thế là có ý nghĩa gì?
– Có ý nghĩa gì ư? Nếu ngươi ra tay giúp tên nọ thì, hì hì, kẻ địch này không thể nào khoanh tay đứng yên được. Hì hì, theo ý của mỗ thì chúng ta không nên ra tay đấu với nhau vội, hãy xem kết quả trận đấu của hai người họ ra sao đã.
Hiệp Cái sầm nét mặt lại, quay đầu nhìn thì thấy Phong Tề Giao có vẻ thắng thế hơn, còn Hữu Minh thì hình như chỉ có thủ, chứ ít khi công được.
Hữu Minh tức giận đến hai mắt đỏ ngầu, miệng quát tháo lia lịa, hai tay đẩy ra hai luồng sức mạnh như bão táp để chống đỡ những thế công rất huyền ảo của đối phương.
Năm xưa Thúy Trúc trang này được người trong giang hồ coi là võ lâm thánh địa là vì lúc bấy giờ võ công của Trang chủ Kim Ty Nhân Đoàn Kỳ Thụy rất cao siêu và có một môn võ công gọi là Kim Ty Thiết Kiếm. Hai cánh tay của Đoàn Kỳ Thụy cứng rắn như sắt đá, khi muốn động lên để tấn công kẻ địch không khác gì hai thanh thiết kiếm, lợi hại không thể tưởng tượng được.
Thiết Ty Nhân Đoàn Hữu Minh cũng biết kẻ địch đến xâm phạm ngày hôm nay không phải là những tay tầm thường, mà công lực của mình thì lại kém công lực cha mình rất xa, tuy có Giang Nam Hiệp Cái trợ giúp nhưng chưa chắc đã lạc quan. Cho nên vừa ra tay đối địch, y đã dùng ngay pho tuyệt nghệ độc đáo gia truyền là Kim Ty Thiết Kiếm tức thì. Y vận công lực vào hai cánh tay, thì hai cánh tay đã như hai thanh thiết kiếm, phản công tới tấp tức thì.
Tuy vậy, người ngoài đứng xem ai cũng thấy Phong Tề Giao thắng thế hơn, nhưng Hiệp Cái biết trận đấu của hai người chưa thể phân thắng bại ngay được.
Đột nhiên y chợt nghỉ tới một việc gì liền lớn tiếng trả lời đại hán áo xám rằng :
– Cũng được! Để chờ cho hai người đó ai thắng hay bại đã, rồi chúng ta hãy đấu với nhau!
Đại hán ấy liếc mắt nhìn Hiệp Cái, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên cười như điên như khùng. Hiệp Cái thấy thế càng tức giận thêm, vội giơ hữu chưởng lên nhằm cổ tay trái của đối phương chộp luôn.
Tiếng cười ngông cuồng kia đột nhiên ngừng hẳn, chỉ thấy cái bóng xám thấp thoáng lướt nhanh như gió lướt sang bên. Hiệp Cái ra tay rất nhanh, nhưng đại hán nọ lại còn nhanh hơn, nên Hiệp Cái không chộp được cổ tay của đối phương mà chỉ chộp được cánh tay thôi. Không ngờ cánh tay ấy lại trơn như một con lươn tuột ra ngay, nên Hiệp Cái mới kinh hoảng đến biến sắc mặt.
Đại hán đó lại đắc chí cười ha hả nói tiếp :
– Cái tên Hiệp Cái quả là danh bất hư truyền, thủ pháp nhanh thật, hì hì, nhưng tiếc thay lại gặp phải mỗ…
Y vừa nói vừa giơ tay phản công luôn. Hiệp Cái cũng nhanh nhẹn đẩy ra ba thế liền một lúc.
Đại hán nọ thấy Hiệp Cái đã tấn công tới gần mà mình thì phải lui tới canh tường rồi, nhưng y vẫn ung dung phá giải hết mấy thế công của đối phương và khẽ xoay người một vòng lướt ra ngoài xa tức thì.
Hiệp Cái kinh hãi thầm. Hai người ra tay đấu với nhau mới biết tài ba của nhau, bên nửa cân, bên tám lạng. Không ai hơn được ai cả.
Qúy vị phải biết Giang Nam Hiệp Cái Lục Triệu Ký là một người trong Giang Hồ tam kỳ, có phải là tay tầm thường đâu. Nay đối phương có thể ngang tay đấu với Hiệp Cái, đủ thấy đối phương võ công không phải tầm thường, nên Hiệp Cái cũng phải kinh ngạc vô cùng.
Hiệp Cái lại tấn công thêm ba thế nữa, bỗng đưa mắt nhìn vách tường vừa rồi bị đại hán tấn công đã nức rạn. Vách tường ấy làm bằng đá mà còn phải nứt ra như vậy, đủ thấy chưởng lực của đối phương mạnh như thế nào. Y không dám khinh thường, liền giở Cung Gia chưởng pháp, môn tuyệt kỹ đã nổi danh ra đối địch, một lúc sử dụng luôn hai thế Lực Phích Hoa Sơn ( ùng sức mạnh bổ vào núi Hoa Sơn) và Đại Hải Sinh Ba (biển lớn nổi sóng), nhằm hai bên của địch thủ tấn công xuống.
Đại hán trung niên vẫn cười nhạt luôn miệng, vội nhảy về phía sau lạnh lùng quát lớn :
– Sao nhanh thế, chưa chi mà đã giở tuyệt nghệ ra rồi. Như vậy thật là quá sớm, đáng tiếc thật!
Y vừa nói vừa đưa hai tay lên chống đỡ. Hiệp Cái cả giận, đưa hai tay ra đẩy mạnh luôn một thế.
Sau một tiếng kêu “ầm”, vách đá nứt nẻ, cát bụi bay mù mịt, ở trong vách đá một bóng xanh xuyên thẳng ra, thì ra người đó là Lôi Vân, bị Hiệp Cái điểm huyệt. Chỉ thấy chàng mặt lộ sát khí, thân hình phiêu hốt phi ra giữa đấu trường.
Sự thể xảy ra đột ngột, khiến bốn người đang đấu đều ngừng tay lại nhìn Lôi Vân. Lúc ấy ở trong vách đá có hai tiếng thét thánh thót và hai bóng người nhỏ nhắn bay ra theo.
Hữu Minh mặt biến sắc, ngẩng đầu lên nhìn xem là ai, thì thấy con gái cưng của mình cùng với Song Tuyệt Nữ Triệu Thiếu Vân mặt lộ vẻ kinh ngạc, đang trố mắt nhìn Lôi Vân.
Hiệp Cái rất kinh ngạc, vội phi thân tới gần quát hỏi :
– Vân Nhi, có phải con đã giải huyệt cho y?
Thiếu Vân lắc đầu đáp :
– Khi nào con lại giải huyệt cho y.
Triệu Ký rùng mình, vội tiến tới trước mặt Nhược Hoa hỏi tiếp :
– Vậy thì chắc là cháu rồi?
Nhược Hoa ngơ ngác lắc đầu. Hữu Minh thấy việc không phải tầm thường, liền tạm bỏ kẻ địch tiến tới gần xem sao.
Lôi Vân liếc mắt nhìn mọi người trong lòng rất phấn khởi, nghĩ bụng :
– “Nếu cuốn sách da người là của Tam tuyệt Nhị quân thật, vậy tại sao ông ta lại bị chết và trên cuốn sách lại có cách tự giải được huyệt đạo.”
Hiệp Cái vội quay người tiến tới trước mặt Phong Tề Giao quát hỏi :
– Họ Phong kia! Các ngươi đến đây tất cả là bao nhiêu người? Nếu là anh hùng thì gọi tất cả chúng ra đây.
Y chưa dứt lời, Lôi Vân đã lạnh lùng đỡ lời :
– Thật uổng mang danh Giang Hồ tam kỳ, sức phán đoán lại kém cỏi đến thế!
Hiệp Cái càng tức giận thêm, quát hỏi :
– Ngươi nói gì…?
Lôi Vân mặt biến sắc, nhưng vẫn rất hào phóng và nghĩ bụng :
– “Nếu ta học hỏi được nội công, kiếm thuật, chưởng pháp… trong cuốn sách da người và võ công do ân sư dạy cho thì có lẽ võ công của ta phải cao siêu lắm.”
Nghĩ tới đó chàng đắc chí cười ha hả và đáp :
– Với cái trò điểm huyệt tầm thường của ngươi thì làm sao giữ nổi được ta.
Nói tới đó chàng đưa mắt nhìn quanh một vòng, bỗng trông thấy Phong Tề Giao và đại hán áo trắng, trong lòng hơi kinh hoàng và suy nghĩ đến một trang trong cuốn sách, bên góc trái có dính một miếng vải trắng, với võ công ở trong trang ấy.
Lúc ấy Nhược Hoa đã đi đến bên cạnh Hiệp Cái khẽ nói :
– Lục thúc thúc, anh ấy chính là đồ đệ của Trung Nhạc Chi Chủ đấy, bằng không sao lại biết sử dụng Lăng Không Tam Kiếm?
Hiệp Cái cả kinh khẽ kêu “ồ”, vẻ mặt nghi ngờ liếc nhìn Lôi Vân, mặt đã bớt căng thẳng hơn trước.
Lôi Vân thấy thế cũng nguôi cơn giận ngay và nhìn Hiệp Cái tủm tỉm cười với giọng dịu dàng nói tiếp :
– Chắc tiền bối vẫn còn nghi ngờ thân phận của tại hạ, vậy để tại hạ giải thích cho tiền bối nghẹ..
Nói tới đó chàng bỗng lộ sát khí ngay, trợn mắt lên nhìn bọn Phong Tề Giao rồi nói tiếp :
– Bây giờ tại hạ có việc phải làm…
Tề Giao thấy thái độ của Lôi Vân như vậy cũng phải rùng mình đánh thót một cái, trong lòng hoài nghi vô cùng, vội gượng cười nói :
– Nếu tiểu lão đệ có việc đi làm thì cứ tự tiện đi làm đi.
Lôi Vân dùng giọng mũi kêu “hừ” rồi quay lại nhìn Hiệp Cái và Thiết Ty Nhân nói :
– Hai vị tiền bối thấy sao?
Hiệp Cái thấy Lôi Vân nói bâng quơ như vậy lại càng thắc mắc thêm, nhưng thấy chàng mặt lộ sát khí trông rất oai nghi nên nhất thời không biết trả lời làm sao.
Lôi Vân thấy hai người đều không trả lời mình liền nghĩ bụng :
– “Chẳng cần đợi hai người họ trả lời, ta hãy truy xét cái chết của Tam tuyệt Nhị quân ra sao đã”
Nghĩ như vậy chàng bỗng đưa tay phải lên, có tiếng kêu loảng xoảng, mọi người lóe mắt và thấy tay chàng cầm một thanh trường kiếm.
Hữu Minh cả giận đang định tiến lên thì bỗng có một bàn tay nho nhỏ túm lấy tay áo của mình và bên tai nghe tiếng của Nhược Hoa khẽ nói :
– Chạ.. cha, anh ấy không phải là người của bên địch đâu.
Tai mắt rất thính, Lôi Vân đã nghe thấy hết. Chàng rất cảm động, đưa mắt liếc nhìn Nhược Hoa rồi thay đổi nét mặt lạnh lùng, quắc mắt nhìn bọn Phong Tề Giao. Khi chàng nhìn tới đại hán trung niên mặc áo xám thì bỗng ngừng lại và lạnh lùng nói :
– Ngươi không mặc áo trắng, thì hãy bước sang một bên…
Lạ lùng thay, vừa rồi đối với Hiệp Cái, thái độ của y rất kiêu ngạo, bậy giờ thấy Lôi Vân quát tháo như vậy lại mỉm cười đứng sang một bên tức thì.
Tề Giao thấy thế ngạc nhiên vô cùng, đang định lên tiếng hỏi thì Lôi Vân đã giơ trường kiếm lên và nói tiếp :
– Các ngươi hãy xem pho kiếm này của ta!
Chàng vừa nói vừa múa kiếm luôn. Phong Tề Giao và đại hán áo trắng vội lui về phía sau một bước đưa song chưởng lên chuẩn bị.
Lôi Vân cười ha hả nói :
– Hai người khỏi lo vội, trước khi ta chưa chứng minh thì không bao giờ ta giết hại các ngươi đâu.
Không thấy người chàng cử động gì hết, vẫn đứng thẳng thừng như vậy mà đã lui một bước. Trường kiếm trong tay chàng bỗng hóa thành một dải lụa xanh bay thẳng lên trên không. Kiếm vừa phi lên tới giữa đường thì đột nhiên chàng thâu kiếm lại và múa tít, mọi người chỉ thấy bóng kiếm bao trùm cả một quãng rộng lớn.
Hiệp Cái thấy Lôi Vân múa kiếm bằng cổ tay, chứ cánh tay chàng ít cử động. Tới lúc ấy, trong đại sảnh đều im lặng như tờ. Kiếm thuật của Lôi Vân đã làm cho mọi người khiếp sợ. Mọi người chỉ thấy ánh sáng xanh thấp thoáng bao trùm, lúc thì thành một khối, lúc thì tản mát khắp tứ phía.
Đột nhiên có một tiếng nổ nổi lên, kiếm quang bỗng hóa thành những chấm nhỏ như mưa rào đổ xuống bốn bên. Ai nấy thấy vậy mặt đều biến sắc.
Hiệp Cái với Hữu Minh không sao nhịn được, định ra ta ngăn cản hỏi rõ nguyên nhân, thì đã có tiếng nói :
– Hà hà! Pho Vân Thái tuyệt kiếm này xuất sắc thật! Phong lão đệ, nếu lão đệ biểu diễn cũng chưa chắc bằng được tiểu lão đệ này và cũng không được ung dung…
Tề Giao bỗng tươi cười, với giọng ngạc nhiên hỏi :
– Lão đệ hãy ngừng tay, hiện giờ Vân Thái thư sinh đang ở đâu?
Thấy đại hán áo xám với Tề Giao nói như vậy, mọi người có mặt tại đó, mỗi người có một sắc mặt khác nhau. Triệu Ký và Hữu Minh sầm nét mặt lại và lộ sát khí liền.
Nhưng có một điều khiến người thắc mắc là Lôi Vân vẫn thâu kiếm đứng ngơ ngác, mặt lộ vẻ hoài nghi nhìn Tề Giao.
Thái độ của chàng biến chuyển kỳ lạ như vậy, chàng thất vọng nghĩ bụng :
– “Trong đó không có Tam tuyệt Nhị quân!….”
Nghe lời nói của người mặc áo xám, chàng đã chứng thực được hai người mặc áo trắng này đúng là môn đồ của Vân Thái thư sinh, người trong Tam tuyệt Nhị quân rồi.
Hiệp Cái là người rất nóng tính, nghĩ tới gì là ra tay làm ngay. Y thấy Lôi Vân có cử chỉ lạ lùng như vậy liền nhảy xổ tới…