Đọc truyện Lăng Không Tam Kiếm – Chương 39: Lập bia lên đường
Đoàn Nhược Hoa khẽ buông tay xuống, nàng đã thấy Lôi Vân đang đứng sừng sững ở trước mặt mình, còn Qua Thanh lại nằm ở dưới đất, đồng thời còn có một ông già hai cánh tay đã tàn phế, đứng đó từ hồi nào rồi.
Ông già nọ tới một cách nhẹ nhàng không có một tiếng động nào hết và ông ta đã xuất hiện trước mặt Qua Thanh, đồ đệ của ông ta nhưng y đã tắt thở rồi.
Đoàn Nhược Hoa vội trợn to đôi mắt lên ngắm nhìn mình mẩy của Lôi Vân nhất là ngực và bụng. Nàng vừa ngắm nhìn vừa nghĩ bụng :
– “Chả lẽ nhát kiếm của Qua Thanh không đâm trúng Vân đại ca chăng?… Hay là Vân đại ca đã tránh né được?… Không có lý, vừa rồi trông vẻ mặt của Vân đại ca, như vậy khi nào đại ca lại không giữ theo lời hứa. Thế tại sao Qua Thanh lại chết? Có phải bị Vân đại ca giết không?… Còn ông già đứng cạnh Qua Thanh là ai? Trông ông ta có vẻ thương xót Qua Thanh lắm, chả lẽ ông già này có liên can rất mật thiết với Qua Thanh?…”
Tất cả những nghi vấn đó lộ lên bộ mặt của nàng và nàng cứ nhìn mặt Lôi Vân để yêu cầu chàng giải thích.
Lôi Vân muốn giải thích cho nàng hiểu, nhưng khó mở mồm được vì ông già tàn phế đứng ở trước mặt Qua Thanh lại chính là Thiên Mục Kỳ Tăng, người trong nhóm Giang hồ Tam kỳ, nên chàng đâu dám kể lại câu chuyện vừa rồi để làm cho ông già đau lòng. Vì chính Qua Thanh đã bị Thiên Mục Kỳ Tăng giết chết.
Thì ra ba nơi trọng huyệt ở sau lưng của Qua Thanh đã bị Thiên Mục Kỳ Tăng dùng “Liên Hoàn Thối” đá trúng. Ba nơi trọng huyệt ấy chỉ bị trúng một nơi cũng sẽ bị chết ngay tại chỗ, huống hồ Qua Thanh lại bị đá trúng luôn ba nơi ấy một lúc.
Quả thực Lôi Vân cũng không ngờ được câu chuyện lại xảy ra như vậy.
Thiên Mục Kỳ Tăng lại đột nhiên xuất hiện và dùng chân đá chết người đồ đệ như thế.
Lôi Vân cảm thấy rất hổ thẹn vì việc này đều do tay mình tạo nên, nhưng không hiểu tại sao Thiên Mục Kỳ Tăng lại có hành động như thế? Chàng không dám hỏi, thế nào ông già này cũng sẽ rất đau lòng.
Lôi Vân không hỏi, nhưng ông già tàn phế ấy đã lên tiếng nói trước :
– Thật ra ta không nên làm như thế! Quyền sinh tử là quyền của Trời đất, chứ ta làm gì có quyền giết đồ đệ của ta như vậy…
Nói tới đó, vẻ mặt của ông ta rất rầu rĩ, rồi quay lại nói với Lôi Vân rằng :
– Lôi Vân, việc này bần tăng không trách hiền điệt đâu. Việc của hai người lão tăng đã biết hết. Tối hôm qua Bích Huyết Kỳ Tú ở quan ngoại tới đã kể cho lão tăng biết mấy tháng trước đây ở trên núi Thiên Sơn, hiền điệt với Qua Thanh tranh chấp như thế nào. Đồng thời, đêm hôm qua y liền xuống núi ngay, lão tăng vội theo dõi y, mới phát giác y đã cướp được cuốn bí kíp da người của hiền điệt.
Lúc ấy, lão tăng hết sức phẫn nộ đang định hiện thân ra xử tử tên nghiệt đồ ấy.
Thế nhưng lão tăng bỗng nghĩ đến mấy năm nay vì tàn phế, lão tăng không bước chân vào giang hồ, tất cả hành động của Qua Thanh như thế nào, lão tăng không sao hay biết được, nên lão tăng mới đi theo y để biết thêm đôi chút về y… Khi các cao thủ của lục lâm xuất hiện, lão tăng nghe thấy Qua Thanh với hiền điệt nhắc nhở đến Triệu Thiếu Vân, lão tăng lại càng phẫn nộ thêm, đồng thời cũng phát giác tại sao Qua Thanh lại cứ làm khó dễ hiền điệt như vậy!
Ông ta thở hổn hển một hồi, vẻ mặt rất đau đớn, nói tiếp :
– Khi các cao thủ của lục lâm định vây đánh hiền điệt, lão tăng đã nổi giận và trách thầm tên đồ đệ mất dạy sao không ra tay giúp hiền điệt. Lúc ấy lão tăng đã định hiện thân ra trừng phạt tên nghiệt đồ khốn nạn này, ngờ đâu trong lúc lão tăng đang định hiện thân ra, thì Qua Thanh đã rút kiếm ra đi tới cạnh hiền điệt và tuyên bố sẽ giúp hiền điệt một tay, lão tăng lại cảm thấy rất an ủi. Lão tăng lại cho Qua Thanh không hổ thẹn là người trong giới hiệp nghĩa, tuy vì Thiếu Vân mà ghen tức với hiền điệt và coi hiền điệt như kẻ tử thù, nhưng trong lúc đối phó với giới lục lâm, thì y lại thay đổi thái độ một cách rất đẹp. Lão tăng yên chí y là người vốn dĩ lương thiện, trong lòng rất vui vẻ đang định rời khỏi chốn này.
Không ngờ khi thấy Qua Thanh lấy cuốn sách da người ra, lão tăng mới biết rõ được bản tính của y và cách phục thù của y thực là quá thảm khốc và vô nhân đạo. Y không có tài ba hạ được hiền điệt, mà lại muốn mượn các nhân vật của giới lục lâm để diệt trừ hiền điệt. Lão tăng thấy thế không sao nhịn được định hiện thân ra thì lại có một việc ngăn cản, đó là mười mấy cao thủ của lục lâm đã bỏ đi hết, với Qua Thanh đã giở tuyệt nghệ của Tam tuyệt Nhị quân ra khiến lão tăng phẫn nộ Qua Thanh bao nhiêu thì lại càng cảm mến hiền điệt bấy nhiêu.
Hiện giờ không ai biết rõ lai lịch cuốn bí kíp da người này bằng lão tăng, lão tăng rất thông cảm, thương hại, kính ngưỡng và thán phục hiền điệt, hà, một lời nói của hiền điệt khiến lão tăng lại phải ẩn thân để xem sự thể thế nào…
Nói tới đó, ông ta ho khan một tiếng, vẻ mặt rất rầu rĩ, hai mắt bỗng sáng ngời, liếc nhìn Lôi Vân một cái.
Lôi Vân thấy ông ta liếc nhìn mình cũng phải giật mình, không phải chàng hãi sợ mà run, mà đó là trong nội tâm của chàng cảm thấy mình có chút hổ thẹn với ông già này. Một khắc đồng hồ trước, mình còn có lòng tàn nhẫn muốn trông thấy người đệ tử duy nhất của ông ta chết trước mặt mình.
Thiên Mục Kỳ Tăng thở dài một tiếng và nói tiếp :
– Hiền điệt quá trung hậu một chút! Hà… không ai biết tâm tính đồ đệ của mình bằng sư phụ. Khi lão tăng trông thấy tên đồ đệ mất dạy cười khẩy và nhắm mắt suy nghĩ, rồi lại đột nhiên cười như điên như khùng thì ra lão tăng đã biết tâm ý của y ngay… Y đâm hiền điệt ba kiếm rồi, dù Sinh Tử huyền quan của hiền điệt đã đả thông, nội công đã luyện tới mức siêu phàm nhập thánh có thể nhất thời không chết được nhưng vết thương thể nào cũng rất trầm trọng. Nghiệt đồ của lão tăng nuốt lời hứa không để cho hiền điệt đâm lại ba kiếm, trái lại y còn ra tay tấn công thật mạnh, thử hỏi lúc ấy hiền điệt có thể chống đỡ được không? Hãy không nói tới điều ấy vội, khi y nhắm mắt suy nghĩ, thỉnh thoảng lại mở mắt ra liếc nhìn Đoàn nữ hiệp! Hà, Lôi Vân, ý nghĩ sai lầm ấy của hiền điệt suýt nữa làm cho Đoàn nữ hiệp mất mạng oan…
Càng nghe, Lôi Vân càng cảm thấy đầu tóc dựng ngược, vì chàng biết rõ cá tính của Qua Thanh, nên chàng cho lời nói của Thiên Mục Kỳ Tăng rất có lý.
Lúc ấy Đoàn Nhược Hoa mới biết Thiên Mục Kỳ Tăng là ai, vội tiến lên vái chào.
Thiên Mục Kỳ Tăng gượng cười và giơ cánh tay bị cụt một nửa lên để ra hiệu bảo nàng ta đừng vái lạy nữa, rồi ông ta nói tiếp :
– Đoàn cô nương đứng dậy đi, lúc này lão phu không khác gì là một cuộc đời thứ hai, nên từ giờ trở đi không muốn tái xuất hiện ở trên giang hồ nữa, vậy không cần vái lạy tiền bối nữa.
Lôi Vân trông thấy Thiên Mục Kỳ Tăng già nua yếu đuối và vẻ mặt lại đau đớn như vậy, trong lòng cũng có một cảm giác khó nói.
Đoàn Nhược Hoa nghe lời lão hòa thượng, liền đứng dậy và tránh ngay sang một bên.
Thiên Mục Kỳ Tăng lại nói tiếp :
– Lôi Vân, lão tăng đi đây, nhưng lão tăng muốn hiền điệt làm giúp một việc này!
Lôi Vân vội gật đầu đáp :
– Có việc gì thì xin tiền bối cứ dạy bảo?
Thiên Mục Kỳ Tăng khẽ thở dài nói tiếp :
– Hiền điệt chôn hộ xác tên nghiệt đồ này và lập bia cho nó, trên bia nên để bốn chữ thực lớn “Lăng Vân kiếm khách”.
Lôi Vân ngẩn người ra ngẫm nghĩ hồi lâu mới hiểu được ý nghĩ của Thiên Mục Kỳ Tăng, chàng liền gượng cười đáp :
– Thể nào tiểu bối cũng không tiết lộ tin này ra ngoài và sẽ lập bia cho Qua Thanh tươm tất.
Thiên Mục Kỳ Tăng lại gượng cười và nói tiếp :
– Lão phu xông pha trên giang hồ hơn ba mươi năm, có ngờ đâu đến lúc tuổi già lại dạy bảo ra một tên đồ đệ mất dạy như thế. Hy vọng duy nhất của lão phu là y vẫn là Lăng Vân kiếm khách chứ không phải là tên đồ đệ mất dạy Qua Thanh. Chắc Lôi Vân đã biết rõ tâm ý của lão phu rồi, lão phu không muốn để cho người ngoài biết hành động đê hèn của tên đồ đệ mất dạy ấy mà làm hư hỏng tên tuổi…
Nói tới đó, ông ta không thể nói tiếp được nữa vì đã đau lòng quá và nghẹn ngào không sao nói lên tiếng được, mãi sau ông ta mới lẩm bẩm tự nói tiếp :
– Ta đã bấy nhiêu tuổi đầu, tại sao còn nhỏ lệ thế này! Thế là nghĩa lý gì?
Nói tới đó, ông ta bỗng đứng thẳng dậy, nhún chân phi thân ra ngoài ba trượng rồi nhanh như điện chớp tiến thẳng về núi Không Động.
Đứng ngẩn người ra giây lát, Lôi Vân ngửng đầu lên nhìn thì thấy thân hình của Thiên Mục Kỳ Tăng đã mất hút mà trước mắt chỉ còn lại xác chết của Qua Thanh với Đoàn Nhược Hoa, người thương yêu mình nhất.
* * * * *
Lôi Vân cảm thấy rầu rĩ khôn tả, rồi chàng dùng ngón tay viết ngay vào tấm bia đá mấy chữ thực lớn :
– “Lăng Vân kiếm khách Qua Thanh chi mộ”
Bên cạnh lại còn viết một hàng chữ nhỏ như sau :
– “Người như biệt hiệu hào khí lăng vân Qua Thanh với cái tên Lăng Vân Khách nổi danh ở trên giang hồ và là một môn đồ rất đắc ý của Thiên Mục Kỳ Tăng không may đã chết bởi tai nạn”.
Viết đến một nửa, chàng nhận thấy làm như vậy rất nên vì từ khi ra đời tới giờ Qua Thanh vẫn là một hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa, đồng thời Lôi Vân cũng biết rõ nguyên nhân của Qua Thanh đã ghét hận mình. Tuy nhiên, y thống hận mình là vì y nghi mình là truyền nhân của Tam tuyệt Nhị quân mà Thiên Mục Kỳ Tăng thì bị Tam tuyệt Nhị quân đánh cho tàn phế.
Sau chàng lại biết Qua Thanh đã biết mình không phải là môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân rồi nhưng y bị mình đánh bại, y cho là một chuyện sỉ nhục nhất trên đời, muốn rửa sạch mối sỉ nhục ấy nên y mới coi mình như kẻ thù.
Lại thêm Qua Thanh biết mình yêu Thiếu Vân, mà Thiếu Vân cũng rất quyến luyến mình, sự ghen tức ấy lại càng làm cho y thù hận mình hơn.
Nghĩ tới đó, Lôi Vân khẽ thở dài một tiếng và lẩm bẩm tự nói :
– Qua Thanh đã chết rồi… bây giờ ta muốn y lượng thứ cho ta…
Đoàn Nhược Hoa lẳng lặng đứng cạnh Lôi Vân. Một lát sau hai người mới lẳng lặng rời khỏi chỗ nằm ngủ một giấc nghìn thu ấy của Qua Thanh.
Dưới ánh trăng sáng lờ mờ, Lôi Vân với Đoàn Nhược Hoa rảo bước đi tới chân núi Vân Mộng, vào nghỉ trọ một khách sạn ở trong một thị trấn tại đó.
* * * * *
Ngày hôm sau ở trước cửa khách sạn của Lôi Vân ở trọ có một nhóm nhân vật võ lâm vừa đúng mười người, nhưng mười người này đều là những nhân vật trọng yếu của cuộc hẹn ước ngày mai.
Những người đó là Thiên Nam phu nhân với con gái Tô Nam Tây, Triệu Thiếu Vân, ba người đại hán cao lớn vạm vỡ mặc áo dài trắng. Ba người đó, hình như là bạn rất thân của Thiên Nam phu nhân, nhưng không ai biết lai lịch của họ cả. Triệu Thiếu Vân lẫn Thiên Nam tứ kiếm khách cũng không biết rõ ba người mặc áo dài trắng ấy là ai!
Con gái của Thiên Nam phu nhân là Tô Nam Tây thì gọi ba đại hán ấy là :
– Đại thúc, Nhị thúc, Tam thúc…
Vì tính tò mò, đã có một lần Triệu Thiếu Vân hỏi Tô Nam Tây ba người đó là ai, nhưng Tô Nam Tây chỉ tủm tỉm cười thôi, chứ không trả lời.
Khách sạn ấy bỗng có một bọn khách đến ở đông như vậy liền náo nhiệt ngay, cũng may lúc ấy là buổi sáng, bằng không một khách sạn chỉ có năm sáu căn phòng như vậy, nhất thời phải sửa soạn thêm cơm cho mười người ăn, thì quả thực không phải là chuyện dễ.
Mười người đó vừa ngồi xuống xong, phổ cây đã cuống quýt rót nước pha trà rất ân cần, vì chúng thấy Thiên Nam phu nhân rất lịch sự, nên chúng cho bọn khách này là khách quý.
Tô Nam Tây đưa ngay một nén bạc mười lạng cho người trưởng quầy.
Một đại hán lớn tuổi hơn hết trong đám ba người mặc aó dài trắng ấy bỗng lên tiếng hỏi :
– Tô phu nhân, đến bao giờ chúng tôi mới có thể gặp… Lôi Vân?
Giọng nói của y đầy vẻ lo âu. Thiên Nam phu nhân liền cau mày lại đáp :
– Theo lý ra thì chúng ta phải gặp y rồi…
Thấy người nọ nhắc nhở đến tên Lôi Vân, Triệu Thiếu Vân ngồi cạnh Thiên Nam phu nhân liền để ý nghe ngay.
Đại hán áo trắng mà Tô Nam gọi là đại thúc lại hỏi tiếp :
– Có thực Lôi Vân tuổi chưa đầy hai mươi không?
Thiên Nam phu nhân mỉm cười đáp :
– Đúng thế!
Triệu Thiếu Vân bỗng xen lời nói :
– Lôi đại ca năm nay mười tám…
Đại hán nọ nghe thấy Triệu Thiếu Vân nói như vậy ngạc nhiên vô cùng, nhìn Triệu Thiếu Vân và hỏi tiếp :
– Chỉ mới mười tám tuổi thôi ư? Như vậy thực lợi hại quá!
Tô Nam Tây bỗng tủm tỉm cười và xen lời nói :
– Vân tỷ nói chàng mười tám tuổi như vậy có lẽ không sai đâu… vì Vân tỷ rất biết rõ chàng.
Triệu Thiếu Vân thấy Tô Nam Tây nói như vậy mặt đỏ bừng hổ thẹn vô cùng vội cúi ngay đầu xuống.
Đại hán áo trắng nọ lại hỏi tiếp :
– Y là đồ đệ của Âu Dương tiên sinh…
Triệu Thiếu Vân nghe thấy đại hán ấy nói như vậy liền rùng mình đến thót một cái, mặt lộ vẻ ngơ ngác nhìn y và nghĩ bụng :
– “Trung Nhạc Chi Chủ Âu Dương tiền bối là người có địa vị rất cao ở trong võ lâm, chỉ trừ Hiệp Cái với Kỳ Tăng, người trong nhóm Giang hồ Tam kỳ là mới có thể gọi ông ta là Âu Dương tiên sinh thôi, còn những người khác, ai cũng đều gọi ông ta là tiền bối. Nay đại hán aó trắng này lại gọi ông ta là tiên sinh như thế, chả lẽ vai vế của y ngang với Giang hồ Tam kỳ chăng?”
Nàng vừa nghĩ tới đó, đã nghe thấy Thiên Nam phu nhân vừa cười vừa đáp :
– Đại ca, mục đích của đại ca tới đây có việc gì thế? Tại sao lại cứ nhắc nhở đến tên Lôi Vân hoài?
Đại hán nọ lớn tiếng cười và trả lời :
– Sự thực mỗ cũng không hiểu tại sao cả…
Thiên Nam phu nhân ngạc nhiên hỏi tiếp :
– Đại ca bảo không hiểu tại sao, thế là nghĩa lý gì?
Đại hán áo trắng vưà cười vừa đáp :
– Có một hôm sư phụ gọi mỗ đến trước mặt bảo mỗ rằng “Nghe nói thằng nhỏ Âu Dương đã thâu được một đồ đệ rất giỏi, sư phụ muốn gặp mặt y, con dẫn lão nhị lão tam xuống núi…” Xưa nay, ta rất phục tòng mệnh lệnh của sư phụ, liền mới đem theo lão nhị lão tam đây tới nhà phu nhân. Trước khi đi, sư phụ còn thận trọng dặn bảo mỗ rằng “Nếu Lôi Vân có bị tổn thất một sợi lông chân, các ngươi cũng đừng có quay trở về gặp ta nữa, cứ chết già ở trên giang hồ hiểm ác ấy…”
Thiên Nam phu nhân càng ngạc nhiên thêm, liền nói tiếp :
– Thảo nào các vị nóng lòng sốt ruột như thế!
Nói tới đó, bà ta liền cau mày lại nghĩ bụng :
– “Nếu Lôi Vân bị ngộ nạn ở trên núi Vân Mộng thì biết làm sao đây?”
Đại hán áo trắng ấy bỗng nghiêm nghị nói tiếp :
– Suốt dọc đường mỗ với lão nhị lão tam được hay biết những an toàn và bất lợi cho Lôi Vân, đến bây giờ mỗ mới biết y chỉ là một thiếu niên mới mười tám tuổi thôi! Sao y lại gây công phẫn cho giới lục lâm như thế? Bây giờ việc cần nhất của chúng ta là phải làm thế nào tìm cho ra Lôi Vân đã, dù có hy sinh đến tính mạng, anh em mỗ cũng phải bảo vệ cho y…
Y vừa nói tới đó, ngoài cửa bỗng có tiếng vó ngưạ nhộn nhịp vọng tới, ai nấy đều không hẹn mà nên, cùng nhìn ra ngoài cửa.
Quả nhiên đằng xa đang có ba người cưỡi ngưạ phi tới, tốc độ nhanh vô cùng, hình như họ đang có việc gì khẩn cấp thì phải.
Thiếu nữ bỗng cảm thấy phía sau mình có tiếng chân người nhỏ nhẻ vọng tới, và có tiếng người rất quen thuộc khẽ rỉ vào tai kêu gọi :
– Vân muội…
Nàng rất hân hoan quay đầu lại và tủm tỉm cười ngay.
Tiếng kêu gọi rất khẽ ấy đã làm cho các người khác đều chấn động, và vội quay đầu lại nhìn. Thiên Nam phu nhân với Tô Nam Tây cũng hớn hở vô cùng đồng thanh nói :
– Lôi thiếu hiệp, chúng tôi đang kiếm Lôi thiếu hiệp đây!
Đại hán nọ thấy vậy, biết ngay là người mà mình đang nóng lòng tìm kiếm.
Y ngắm nhìn Lôi Vân từ đầu chí chân một lượt rất nhanh, rồi hình như y thở nhẹ một tiếng rồi lẩm bẩm nói :
– Cũng may, cũng may, y vẫn kiện toàn, chân tay lành lặn.
Lôi Vân rất ngạc nhiên, với đôi ngươi lộ vẻ thắc mắc nhìn lại đại hán áo trắng ấy một cái, đang định lên tiếng nói thì Thiên Nam phu nhân đã mỉm cười đứng dậy giới thiệu rằng :
– Lôi thiếu hiệp để cho tôi giới thiệu cho: Vị này là Lâm tiên sinh…
Bà ta lại chỉ hai người kia mà giới thiệu tiếp :
– Vị này là Hoàng tiên sinh, vị này là Bạch tiên sinh…
Lôi Vân càng nghi ngờ thêm, liền nghĩ bụng :
– “Sao lại có cái lối giới thiệu lạ lùng như vậy, chỉ giới thiệu họ mà không cho biết tên như thế?”
Tuy vậy chàng vẫn mỉm cười gật đầu chào.
Bỗng thấy Lôi Vân xuất hiện, Triệu Thiếu Vân hớn hở vô cùng, nhưng vì ở trước mặt đông đảo như vậy, nàng không dám tiến đến nắm tay chàng mà chỉ u oán nói rằng :
– Sao đại ca bỏ đi lại không nói với tiểu muội một tiếng…
Được gặp lại Triệu Thiếu Vân ở đây, Lôi Vân hớn hở vô cùng, liền mỉm cười đáp :
– Tôi… tôi…
Nhất thời chàng không sao nói ra được lý do nào hết, nên ngượng nghịu vô cùng.
Lúc ấy ngoài cửa đã có cát bụi bay tung vào, và ba người cưỡi ngựa ở đằng xa tới đã ngừng chân ở trước cửa khách sạn rồi.
Đang lúc ngượng nghịu, Lôi Vân ngửng đầu lên nhìn mới hay ba đại hán ấy chính là La Phù tam kiếm, người hầu của mình. Chàng mừng rỡ khôn tả, vội kêu gọi :
– Đoàn Mộc huynh… các vị đã tới đấy à?
Ngờ đâu chàng chưa nói dứt lời thì đã thấy La Phù tam kiếm đã tiến tới gần, quỳ xuống vái lạy mà ngẩn người ra nhìn đại hán áo trắng lớn tuổi hoài.
Đại hán ấy hớn hở cười, quay đầu lại nói với Thiên Nam phu nhân rằng :
– Tô phu nhân, đây là thành tích của tôi xông pha giang hồ vào mười năm về trước đây.
Nói tới đó y lại quay lại bảo bọn La Phù tam kiếm rằng :
– Các người đứng dậy đi, mỗ không phải là sư phụ của các người mà chỉ có thể là huynh trưởng của các người được thôi.
Lôi Vân nghe thấy đại hán ấy nói như vậy liền giật mình đến thót một cái và nghĩ bụng :
– “Xem như vậy đại hán aó trắng này như thể nào cũng có liên quan với La Phù kiếm môn?”
Mọi người gặp nhau hàn huyên một hồi, không khí rất là vui vẻ, đang lúc ấy thì hậu viện của khách sạn bỗng có một người u oán bước ra.
Người đó là một giai nhân tuyệt sắc, trông thấy Lôi Vân được mọi người quý trọng, nhất là thấy Triệu Thiếu Vân vui vẻ như vậy, nàng ta cảm thấy thất vọng và đau lòng thêm, nên nàng rầu rĩ rời khỏi khách sạn ngay, nhưng nàng đi không xa lắm.
Lôi Vân rất lưu luyến không khí vui vẻ ấy và cứ mãi chuyện trò với Triệu Thiếu Vân và mẹ con Thiên Nam phu nhân hoài.
Ba đại hán aó trắng thì thỉnh thoảng hỏi Lôi Vân những vấn đề rất tầm thường mà lại khiến người ta không sao thấu hiểu được. Bất cứ ba người hỏi câu nào, Lôi Vân cũng đều trả lời hết nhưng không thấy chàng hỏi lại.
Một lát sau, Lôi Vân mới nghĩ đến Đoàn Nhược Hoa, chàng vội vàng chạy vào trong nhà, giây phút sau chàng lại rầu rĩ chạy ra ngay, vì Đoàn Nhược Hoa đã bỏ đi rồi.
Ngoài cửa có tiếng vó ngựa nhộn nhịp luôn luôn, từng bọn nhân vật của võ lâm đi qua khách sạn. Bất cứ bọn người nào đi qua, người ở bên trong khách sạn cũng đưa mắt nhìn ra ngoài. Những bọn người đi qua sau càng làm cho những người ở trong khách sạn kinh hãi hơn trước vì những người đó đều là những cao thủ tên tuổi lừng lẫy trên giang hồ và cũng là những hảo thủ khét tiếng trong giới lục lâm.
Vì lớp người nào đi qua cũng đều là nhân vật của lục lâm cả, chứ không phải là những người hiệp nghĩa của danh môn chính phái. Tình thế đó chả đáng hãi sợ là gì?
Những người có mặt tại đó chỉ có bọn Thiên Nam phu nhân với ba đại hán áo trắng kia cộng tất cả mười người, lại thêm La Phù tam kiếm với Lôi Vân vào tổng cộng lại chỉ có mười bốn người thôi, như vậy không thể nào so sánh được với bên lục lâm, nên người nào người ấy đều rầu rĩ vô cùng, nhất là bọn Thiên Nam phu nhân cùng lo âu hộ cho Thiên Nam phu nhân.
La Phù tam kiếm lại còn lo âu hơn các người.
Thời giờ trôi chảy rất nhanh và cũng rất chậm, mặt trời đã lặn, mặt trăng đã mọc, mười bốn người ở trong khách sạn nho nhỏ ấy cũng đủ sức giải quyết rồi, nhưng chỉ bàn tán một hồi đã định đoạt xong ngay. Mẹ con Thiên Nam phu nhân với Triệu Thiếu Vân ở chung một phòng, còn ba đại hán áo trắng, Thiên Nam tứ kiếm khách với La Phù tam kiếm, mười người chia nhau ra ở bốn cái phòng.
Lôi Vân phản đối cách phân phối như thế, vì chàng lại được ở một mình một căn phòng. Sau khi bàn đi tính lại, rốt cuộc chàng vẫn phải ở một mình căn phòng, như đã định từ trước.