Đọc truyện Lăng Không Tam Kiếm – Chương 34: Ta thấy cũng phải thương
Sáng sớm ngày hôm sau, trên đường cái rộng thênh thang bỗng có sáu người cưỡi sáu con ngựa phóng thật nhanh. Ba người đi trước là hai nữ một nam. Người đàn ông mặc nho phục tuy dính đầy máu bẩn và quần áo có nhiều chỗ rách nhưng cũng không sao che lấp được vẻ mặt anh tuấn và phong thái xuất chúng của chàng.
Chàng là Lôi Vân, người đã từng trải không biết bao sự gian truân thống khổ.
Hai thiếu nữ đi cạnh là Đoàn Nhược Hoa bị đau đã lâu chưa khỏi và Ngô Đinh Ngọc.
Ba người đi sau là ba đại hán cao lớn vạm vỡ, chính là La Phù tam kiếm :
Đoàn Mộc Châu, Công Tôn Bá và Hà Chí Vân.
Ngựa chạy không nhanh lắm, Lôi Vân cứ quất roi lia lịa để thúc ngựa chạy nhanh thêm, hiển nhiên trong lòng chàng đang không yên như thế nào. Đi được một quãng đường, chàng bỗng quay đầu lại thở dài một tiếng rồi nói với Đoàn Nhược Hoa rằng :
– Nhược Hoa, cô nương có thể gắng chịu nổi không?
Đoàn Nhược Hoa cỡi trên lưng ngựa, đang cảm thấy đầu óc choáng váng, chân tay mình mẫy mỏi mệt khôn tả, nhưng nàng vẫn lắc đầu mỉm cười đáp :
– Còn gượng nổi, gượng nổi…
Lôi Vân đã nhận xét thấy Đoàn Nhược Hoa không sao chịu đựng nổi rồi nhưng vẫn gượng trả lời như the, nên chàng rất mủi lòng mà nói tiếp :
– Nhược Hoa đừng có trách cứ tôi nhé. Tôi là một mối tai họa. Nếu tôi mà ở lại đó tiếp thì chỉ e làm liên luỵ đến ông già tiều phu thôi. Hà! Một ông già không tranh giành với đời gì hết, khi nào tôi lại nhẫn tâm để ông ta bị liên lụy vì tôi…
Ba con ngựa đã đi thủng thẳng. La Phù tam kiếm ở phía sau phải gò cương lại để ngựa của họ không phóng nhanh, rồi sáu ngựa chia làm hai tốp đi sát cánh nhau.
Tuy gượng phấn chấn nhưng Đoàn Nhược Hoa đã chịu đựng không nổi mà đã thở hổn hển rồi. Lôi Vân thấy thế càng không nhẫn tâm thêm, vội hỏi Ngô Đình Ngọc rằng :
– Đinh Ngọc cô nương, phía đằng trước có nơi nào để nghỉ ngơi không?
Ngẫm nghĩ giây lát, Ngô Đình Ngọc mặt lộ vẻ hớn hở đáp :
– Có rồi, để tôi đưa các người tới một nơi này rồi ở đó đợi chờ Đoàn cô nương lành mạnh đã, lúc ấy ta sẽ lên đường sau.
Lôi Vân cả mừng vội nói tiếp :
– Nếu vậy cô nương đi trước dẫn đường đi.
Ngô Đình Ngọc không trả lời nữa, liền buông thỏng dây cương, quất roi một cái, con ngựa của nàng đã phóng đi trước luôn.
Lôi Vân đang định phóng ngựa đuổi theo, thì chàng đã nghe thấy Đoàn Nhược Hoa khẽ kêu “ô cha” một câu. Chàng cả kinh, đưa mắt liếc nhìn, thấy nàng ta sắc mặt nhợt nhạt, người lão đảo như suýt ngã, đã không sao gắng gượng được nữa.
Lôi Vân lo âu khôn tả, không còn e ngại gì hết, vội phi thân nhảy sang phía sau Đoàn Nhược Hoa, ngồi ngay xuống sau lưng ngựa và giơ tay ra nắm lấy tay của nàng. Chỉ thấy hai bàn tay của nàng lạnh như băng.
Chàng kinh hoảng đến mặt biến sắc, nghĩ tới nàng yêu mình đến như thế, nay bệnh của nàng trầm trọng như vậy, nếu mệnh hệ nào, có phải lỗi do mình gây nên không?
Nghĩ tới đó, chàng rầu rĩ khôn tả, ai oán ngửa mặt lên nhìn trời. Đồng thời chàng lại thấy Ngô Đình Ngọc đã phi ra ngoài xa hơn mười trượng rồi. Chàng bỗng rú lên một tiếng thật dài để cho mọi người khỏi sầu và u uất nữa.
Ngô Đình Ngọc ở chỗ cách chàng hơn mười trượng với La Phù tam kiếm ở phía sau nghe tiếng rú ấy cũng đều phải khiếp sợ.
Ngô Đình Ngọc gò cương lại rồi quay tới cạnh chàng xem sao.
Rú xong tiếng ấy, Lôi Vân đã ứa nước mắt ra từ từ ẵm Đoàn Nhược Hoa nhảy xuống dưới đất. Lúc ấy, Đoàn Nhược Hoa nằm trong lòng chàng đã mê man bất tỉnh rồi.
Chàng cuối đầu xuống nhìn mặt nàng, thấy thế càng đau lòng thêm liền nghĩ bụng :
– “Hiện giờ ta chưa có cách gì xử trí Thiếu Vân, giữa ta với Thiếu Vân quả thực người khác không sao xen vào được, hơn nữa đời ta cơ khổ linh đinh, phiêu lưu nay đây mai đó. Từ khi rời khỏi sư phụ bước chân vào giang hồ ta đã gây nên không biết bao nhiêu việc, người trong lục lâm coi ta là kẻ thù nghịch. Sáu ngày sau trong cuộc hẹn với quần hùng ở trên núi Vân Mộng chưa biết số phận ta sẽ sống chết ra sao, nhưng… ta cũng không thể nào phụ mối tình của Nhược Hoa.
Ngô Đình Ngọc quay lại gần, thấy thế liền hỏi :
– Lôi đại ca đừng có trì hoãn nữa, mau theo tôi đi ngay.
Lôi Vân ngạc nhiên nghĩ bụng :
– “Chi bằng ta cứ đi bộ thì hơn…”
Nghĩ đoạn, chàng khẽ bảo Đình Ngọc rằng :
– Cô nương cứ đi trước dẫn đường đi!
Ngô Đình Ngọc đã nhẹ nhàng thúc ngựa phi về phía trước nhanh như một mũi tên, còn Lôi Vân ẵm Đoàn Nhược Hoa cũng thi triển khinh công tuyệt đỉnh ra theo sau. La Phù tam kiếm cũng xuống ngựa đi đất theo sau.
Năm người đều là hảo thủ thượng đỉnh trên giang hồnay cả năm đều nổ hết tốc lực khinh công ra đi tất nhiên nhanh không thể tưởng tượng được, chỉ trong chốc lát đã đến chỗ có núi rồi.
Ngô Đình Ngọc bỗng dừng chân lại, mặt có vẻ do dự nhưng khi thấy Lôi Vân ẵm Đoàn Nhược Hoa tới nơi thì vẻ do dự ấy của nàng đã biến mất liền. Nàng vội quay người đi ngay vào eo núi ấy.
Hai mắt rất sắc bén, Lôi Vân chỉ thoáng trông một cái đã rõ ngay, trong lòng đã hoài nghi liền, nên chàng vừa tiến lên, vừa đưa mắt liếc nhìn xung quanh.
Chàng thấy trong núi này hai bên đường đều là núi cao chọc trời, lối đi không rộng lắm, mà đâu đâu cũng có những cây đá lởm chởm, tình thế rất là hiểm nghèo.
Chàng lại nhìn về phía trước, thấy Ngô Đình Ngọc đã đi đến chỗ đường cùng của eo núi rồi, nàng ta liền ngừng chân quay lại, vẫy tay kêu gọi :
– Lôi đại ca, chúng ta hãy nghĩ cách chữa bệnh cho chị họ Đoàn trước.
Nói xong, chỉ thấy nàng quay người gạt đống cỏ lau cao ngang lưng sang bên, rồi nhảy ngay vào trong đó mất dạng luôn.
Lôi Vân cả kinh vội tiến lên, một tay gạt cỏ và đưa mắt nhìn vào bụi cỏ đó, mới hay trong đó có một cái hang động bằng đá.
Trong hang động có đủ bàn ghế, giường, không những thế bốn bên vách động đều xây toàn bằng đá xanh, dụng cụ trong đó đều là những thứ sang trọng lịch sự hết.
Lôi Vân rất lo âu cho Đoàn Nhược Hoa nên chàng không suy nghĩ gì hết, vội bước ngay vào trong hang. Vừa bước vào tới bên trong, mũi đã ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ.
Mùi thơm đó đúng là một thứ mùi trầm hương rất cao quý, Lôi Vân càng nghi ngờ thêm, ý niệm thứ nhất của chàng là :
– “Chủ nhân của hang động này là ai? Sao lại không thấy?”
Tuy chàng nghĩ như vậy nhưng không tiện nói ra. Ngô Đình Ngọc thấy sắc mặt của chàng, đã biết ngay là chàng muốn hỏi gì rồi, mặt nàng liền hơi biến sắc, vẻ lo âu hiện lên ngay, ấp úng nói :
– Đại ca khỏi cần biết chủ nhân của hang động này là ai vội, hãy mau nghĩ cách chữa bệnh cho chị họ Đoàn trứơc đã.
Thấy Ngô Đình Ngọc nói như vậy, Lôi Vân lại càng nghi ngờ thêm, nhưng chàng nghĩ lại :
– “Đình Ngọc không nói rõ cho ta hay, chắc bên trong thế nào cũng có nỗi khổ tâm gì, chi bằng mau mau cứu chữa Nhược Hoa trước, sớm rời khỏi nơi đây thì hơn”.
Nghĩ đến bệnh của Đoàn Nhược Hoa, chàng lại cảm thấy khó nghĩ vô cùng, vì tất cả năm người có mặt tại đây tuy đều là hảo thủ cao nhất trong võ lâm thực, nhưng về y lý thì không một người nào hiểu biết cả.
Chàng đặt Đoàn Nhược Hoa nằm xuống giường. Thấy nàng ta hơi thở thoi thóp, trong lòng chàng lại càng nóng như thiêu. Nên chàng không quản ngại gì hết, vận công lực vào hai cánh tay, định dùng bổn thân nội lực của mình để xua đuổi bệnh tật trong người nàng ta đi.
Chỉ trong chốc lát, trên đầu chàng đã có khói trắng bốc lên, hai bàn tay của chàng vẫn đê trên đầu Đoàn Nhược Hoa vẫn tiếp tục dồn chân khí sang cho nàng.
Lúc ấy, La Phù tam kiếm đã lần lượt đi vào trong hang thấy vậy đều lẳng lặng khoanh tay đứng bên cạnh xem.
Một lát sau, chuyện kỳ lạ đã xảy ra khiến người ta không sao giải thích nổi, nên Ngô Đình Ngọc và La Phù tam kiếm đứng cạnh đó tròn xoe đôi mắt lên nhìn.
Vì Đoàn Nhược Hoa đã đứng dậy được rồi, không những đứng dậy được mà mặt nàng lại rất hồng hào, không ccó một chút vẻ gì là người mới ốm khỏi cả.
Lôi Vân vội thâu chưởng lại, ngẩn người ra nhìn nàng.
Đoàn Nhược Hoa bỗng nhún vai một cái, nhảy xuống dưới giường, mặt lộ vẻ kinh ngạc hỏi :
– Vân đại ca, đại ca chửa cho muội khỏi bệnh đấy ư?
Lôi Vân cũng cảm thấy việc này rất là ly kỳ liền cau mày lại nghĩ thầm :
– “Thế là nghĩa lý gì? Nếu bảo ta dùng nội lực giúp cho khí huyết trong người nàng được tuần hoàn thì tại sao chỉ trong nháy mắt bệnh nàng đã khỏi ngay?”
Nghĩ tới đó, chàng bỗng mừng rỡ khôn tả, từ từ nhắm nghiền mắt lại và cau mày suy nghĩ.
Ngô Đình Ngọc biết Lôi Vân đang nghĩ tại sao lại có chuyện ly kỳ như vậy, cho nên nàng cứ để yên cho chàng nghĩ ngợi.
Một lát sau, Lôi Vân bỗng mở mắt ra vẻ mặt rất hăng hái rú lên một tiếng thực dài, khiến mọi người thấy thế càng không hiểu gì hết.
Ngờ đâu tiếng hú của Lôi Vân chưa hết, thì chàng lại thốt ra tiếng cười như điên khùng, và chưa hết cười chàng đã la lớn :
– Hà hà, ta thực không ngờ! Hà hà… năm sáu ngày nữa Lôi Vân ta có thể giở hết võ học ra giương danh ở Vân Mộng đồng thời ta muốn thiên hạ lục lâm lại bầu ta làm Minh chủ lần nữa. Hà hà, nếu có tên nào không chịu phục, ta sẽ dùng võ lực chế phục…
Chàng chưa nói dứt đã xuyên ra ngoài cửa động nhanh như một làn gió thoảng.
Đoàn Nhược Hoa, Ngô Đình Ngọc thấy Lôi Vân khác thường như vậy vội đuổi theo ra.
Vừa tới ngoài hang động, mọi người đã thấy Lôi Vân hai ta đè lên ngực, vẻ mặt trang nghiêm. Ai nấy ngạc nhiên không hiểu, thì đột nhiên, thấy chàng đưa hai tay ra, xử dụng thế Bồng lai bái Phật, song chưởng cùng đẩy ra một lúc, nhưng hai chưởng của chàng khác nhau, chưởng bên phải rất vững chải và chậm chạp, còn chưởng bên trái thì run lẩy bẩy mà lại rất nhanh. Khi chưởng đẩy ra tới nữa đường thì đột nhiên chàng dùng khí đan điền thét lớn một tiếng như sấm dậy, khiến ai nấy đều rùng mình và lảo đảo người mấy cái.
Sau một tiếng kêu “bùng” thật lớn, vách núi cao chọc trời ở chỗ cách chàng mừơi trượng mà bị chưởng lực của chàng chấn động đến rớt xuống từng mảng một, cát bụi bay mù mịt.
Năm người đứng ở sau Lôi Vân ngẩn người ra hàng nữa ngày mà không nói được nửa lời. Vì thấy chàng đứng cách xa vách núi chừng mười trượng mà chưởng lực của chàng có thể phá vỡ được vách núi như thế, phải nói là thần lực mới được, có lẽ đương kim võ lâm không ai có được sức mạnh như chàng cả, và cũng có thể nói là vô tiền khoáng hậu được.
Lôi Vân càng mừng rỡ thêm, mỉm cười thâu chưởng lại rồi chàng từ từ xoay người nhìn Đoàn Nhược Hoa, Ngô Đình Ngọc các người, vừa cười vừa hỏi :
– Có phải các người cảm thấy kỳ lạ đó không?
Ai nấy đều đờ người ra gật đầu. Lôi Vân lại hớn hở nói tiếp :
– Hồi nãy tôi dùng nội lực chữa bệnh cho Nhược Hoa mới phát giác công hiệu rất kỳ lạ. Thoạt tiên tôi cũng rất ngạc nhiên, suy nghĩ lại tôi mới vỡ nhẽ nội công tôi học hỏi được của ân sư đó là nội công chính tông của Phật môn. Nội công này có thể làm cho người ta khoẻ mạnh, nếu luyện tới mức thực cao siêu, còn có thể đạt tới mức…, được. Nhưng mức thọ của người ta có hạn, người thường khi sống được qua trăm tuổi, nếu nội công chính tông mà luyện tới mức siêu phàm nhập thánh thì phải luyện tới dăm ba pháp mới thành công. Nay với tuổi tác của tôi mới học hỏi được một chút bề ngoài, nội công của ân sư tôi truyền thụ cho hoàn toàn đi theo đường chính. Nhưng tôi không ngờ ngoài nội công của ân sư truyền thụ cho, ngẫu nhiên tôi lại học hỏi thêm một môn nội công nữa. Môn nội công này bây giờ tôi mới rõ hoàn toàn không đi theo đường chính, chỉ dùng khí tụ ở Hội Âm Mạch làm khởi điểm…
Hai môn nội công ấy vốn dĩ là một thủy một hỏa không thể dung hòa với nhau được, nếu cùng luyện tập một lúc sẽ khiến chính nghịch tướng tụ… Nếu không chú ý tới mà để cho hai luồng chân lực dồn vào tử huyệt thì dù không chết cũng sẽ bị tàn phế. Tôi không ngờ rằng trong lúc nội công của tôi chưa có căn bản, thì tôi đã luyện được nội công của cuốn bí kíp Tam tuyệt Nhị quân để lại.
Có lẽ tôi được may mắn trong lúc nội công chưa có căn bản, tôi lại hàng ngày cứ luyện tập cách Nghịch Vận của nội công, đêm thì luyện nội công của sư môn truyền thụ cho. Nhờ có hai luồng nội lực chính nghịch tương xung, tôi đã tự đả thông được kinh kỳ bát mạch xông pha qua Sinh Tử Huyền Quan, luyện tới mức Ngũ Khí Triều Nguyên, Tam Hoa Tụ Đỉnh mà không hay.
Lôi Vân rất hớn hở kể lại câu chuyện đó cho mọi người nghe, rồi lại nói :
– Vừa rồi bệnh của Nhược Hoa không phải là một chứng bệnh khó chữa gì hết, chỉ vì lâu ngày tạng phủ bị tổn thương, hơi thở không thông. Trong lúc tôi dồn nội lực sang cho nàng để cứu chữa, ngẫu nhiên sử dụng cả hai môn nội công cùng một lúc để chữa tạng phủ cho nàng. Tôi dùng nội lực nghịch chuyển để đả thông nội thương cho nàng, nhờ vậy nàng mới lành mạnh nhanh chóng như thế.
Những người có mặt tại đó ngoài Đoàn Nhược Hoa không biết vận khí ra, còn lại đều nhận thấy lời phân tích của chàng rất hợp lý.
Lúc ấy, Lôi Vân cảm thấy vui hết sức, chàng liền nghĩ bụng :
– “Thoạt tiên ta còn lo âu không có cách gì chế phục nổi bọn lục lâm. Qua năm ngày sau, thế lực của lũ ma sẽ đè nén những người chính đạo, cục diện sẽ rất khó xử. Nhưng bây giờ ta đã biết công lực của bổn thân ta có thể đánh bại bất cứ một ai và ta còn có thể dùng võ lực trấn át quần ma định làm cho cục diện hỗn loạn”.
Đồng thời chàng lại nghĩ tới hồi hôm trong lúc mình bị thương chưa khỏi, và chân tay mỏi mệt mà vẫn giở được Lăng Không Tam Kiếm ra đánh bại La Phù tam kiếm cũng chỉ do hai môn nội công ấy mà nên.
Lúc ấy, Đoàn Nhược Hoa đã khỏi bệnh, mọi người nhận thấy chả cần phải ở lại trong hang động làm chi nữa. Lôi Vân bỗng thấy Ngô Đình Ngọc mặt lộ vẻ lo âu đi tới cạnh Đoàn Nhược Hoa khẽ nói :
– Nhược Hoa cô nương đã thấy khoẻ khoắn chưa?
Đoàn Nhược Hoa mỉm cười đáp :
– Cám ơn chị đã có lòng hỏi thăm như vậy… Tôi chả mạnh giỏi rồi là gì.
Ngô Đình Ngọc thấy thế mới yên tâm, liền nói tiếp :
– Nếu vậy chúng ta tiếp tục lên đường đi?
Đoàn Nhược Hoa cho thái độ ấy của Ngô Đình Ngọc là hoàn toàn do thương mến mình mà nên, nhưng Lôi Vân lại nghĩ khác, đồng thời chàng lại nghĩ tới chủ nhân của thạch động này liền bụng bảo dạ rằng :
– “Ai ở trong thạch động ấy… Cứ căn cứ vào mùi trầm hương thì chủ nhân hang động thế nào cũng ở gần đó…”
Đang lúc ấy, bỗng đằng xa trên núi có một tiếng hú rất thánh thót vọng xuống. Nghe tiếng hú ấy, thoạt tiên Ngô Đình Nọc ngẩn người ra, sau nàng vội tiến tới cạnh Lôi Vân khẽ nói :
– Lôi đại ca, chúng ta hãy tìm nơi ẩn núp trước, nàng đã về đấy…
Nàng vừa nói tới đấy đã vội nhảy vào bụi lau phía bên phải hang động.
Lôi Vân rất ngạc nhiên vì nghe tiếng rú kêu có vẻ quen thuộc lắm, nhưng chàng không nhẫn tâm trái ý Ngô Đình Ngọc, liền vẫy tay gọi các người theo Ngô Đình Ngọc chui vào trong bụi lau ngay.
Đoàn Nhược Hoa với La Phù tam kiếm cũng ngơ ngác đi theo vào và nằm phục ngay xuống.
Ở trong bụi lau, Ngô Đình Ngọc nằm phục ở phía bên trái của Lôi Vân, Đoàn Nhược Hoa nằm ở phía bên phải, La Phù tam kiếm thì nằm ở cạnh Đoàn Nhược Hoa.
Ngô Đình Ngọc bỗng rĩ tai Lôi Vân khẽ nói :
– Lôi Đại ca đừng có đa tâm như thế nữa. Hang động này là của Xú La Sát Lam Tuệ Lâm, tánh nết của chị ấy quái dị lắm, không muốn một người nào vào trong hang động của chị ấy cả.
Lôi Vân ngửng đầu lên nhìn, quả thấy một cái bóng đỏ càng tới càng gần và dần dần đã trông thấy rõ mặt của người đó chính là Xú La Sát, xấu không thể tưởng tượng được.
Đột nhiên đằng xa lại có một tiếng rú rất quái dị và rất chọc tai vọng tới nữa.
Tiếng rú kêu này còn cao gấp mấy lần tiếng rú kêu của Xú La Sát, hiển nhiên người này công lực còn thâm hậu hơn. Căn cứ vào tiếng rú kêu đó, thì người nầy ắt không phải là kẻ vô danh ở trong võ lâm.
Lôi Vân đang nghĩ ngợi xem người vừa tới đó là ai, thì chàng bỗng nghe thấy tiếng nói của Ngô Đình Ngọc với giọng rất kinh hãi lẩm bẩm tự nói :
– Xem như vậy chị Tuệ Lâm đã bị chúng kiếm tới nơi rồi…
Lôi Vân ngạc nhiên khẽ hỏi :
– Chúng là ai?
Chàng quay đầu lại nhìn, thấy sắc mặt của Ngô Đình Ngọc rất nhợt nhạt hình như kinh hoảng không thể tưởng tượng được và nàng còn căn dặn Lôi Vân rằng :
– Lôi đại ca, lát nữa có việc gì xảy ra, đại ca chớ nên ra can thiệp…
Lôi Vân càng ngạc nhiên thêm, vội hỏi tiếp :
– Sẽ xảy ra việc gì kia chứ?
Lúc ấy, Xú La Sát đã đi tới cửa hang, đột nhiên quay người lại nhìn về phía đằng xa.
Tiếng rú kêu thánh thót nọ vẫn vọng tới liên tiếp.
Lôi Vân trông thấy mặt của Xú La Sát tái mét, hình như gặp phải một việc gì đáng sợ lắm vậy!
Chàng đang nghi ngờ, và Xú La Sát vẫn chưa hết hoảng sợ, thì đã có hai tiếng kêu “soẹt soẹt” từ trên không bỗng có hai người nhảy xuống.
Vừa trông thấy hai người đó, Lôi Vân vừa tức giận vừa hậm hực, tý nữa thì buộc miệng nói :
– “Thì ra là đôi quái vật này…”
Vì chàng bực tức mà người chàng hơi cử động một chút, nên trong bụi lau đã có một tiếng động rất khẽ vọng ra.
Ngô Đình Ngọc lại càng lo âu thêm, vội giơ tay ra khẽ kéo vai chàng và rĩ tai khẽ nói tiếp :
– Lôi đại ca chớ có cử động, hai quái vật này công lực cao siêu lắm, có thể nói là chúng đã luyện tới mức vô địch rồi. Nếu để cho chúng phát giác thì phiền phức lắm.
Lôi Vân nghe nói ngẩn người ra, nghĩ bụng :
– “Sao Đình Ngọc lại sợ chúng đến thế, nếu nói võ công của chúng vô địch thì chưa chắc đã là đúng. Bữa nọ ta đấu với chúng hai trận tuy chưa thắng nhưng cũng không bại bao giờ”
Thì ra hai người vừa mới tới đó chính là Quỹ Thủ Tượng Lệnh Hồ Băng tay cầm một cái đầu lâu dính đầy máu tươi, còn một người nữa chính là người xấu xí nhất thiên hạ tên là Xấu Xấu phu nhân Lam Ngọc Bình.
Lôi Vân đang thắc mắc không hiểu, cau mày lại nghĩ ngợi, thì bỗng nghe thấy Lam Ngọc Bình u oán nói :
– Tuệ Lâm, sao đến giờ con chưa lượng thứ cho ta?
Xú La Sát cười khẩy cướp lời nói :
– Giữa tôi với bà không có gì phải lượng thứ hết… và hai ta cũng không có liên cang gì với nhau…
Lệnh Hồ Băng vẫn cười khẩy xen lời nói :
– Tuệ Lâm nói như vậy là sai lầm rồi, trên thiên hạ này chỉ có một việc quan hệ là không bao giờ thay đổi được hết…
Lam Tuệ Lâm trợn ngược đôi lông mày lên, cười khẩy hỏi :
– Quan hệ gì thế?
Lệnh Hồ Băng mặt hơi biến sắc đáp :
– Tất nhiên là quan hệ Mẹ con!
Lam Tuệ Lâm hình như ngẩn người ra, bộ mặt xấu xí của nàng đột nhiên lộ vẻ đau khổ, rồi nàng ngửng mặt lên trời cười như điên nnhư khùng hoài. Tiếng cười của nàng rất bi đát, rầu rĩ và tiêu cực. Cười xong, nàng lại hậm hực cười khẩy một tiếng và nói :
– Nếu cha mẹ không có ơn nuôi nấng dạy bảo tôi, thì thử hỏi sự liên can đó có còn hay không? Hà hà…
Lam Ngọc Bình nhe thấy Xú La Sát nói như vậy, sắc mặt biến đổi hẳn, người run lẩy bẩy, với giọng khàn khàn la lớn :
– Sao… con lại nói như thế được…? Vì con mà mẹ đã làm không biết bao nhiêu việc… Đối với con, tuy mẹ không có ơn nuôi dưỡng nhưng tình thương lúc nào cũng có, sao con lại đối xử với mẹ như thế?!
Nói tới đó, y thị đã ứa nước mắt ra…
Ngờ đâu Xú La Sát trước tình cảnh này mà không hề cảm động chút nào.
Trái lại, nàng còn lạnh lùng nhìn Lệnh Hồ Băng với Lam Ngọc Bình một cái rồi cười khẩy nói tiếp :
– Tôi đối xử với bà thế nào bà có nghĩ tới không? Còn bà đối xử với tôi như thế nào bà cũng có nghĩ tới không?…
Xú La Sát chưa nói dứt lời thì Lam Ngọc Bình đã trợn tròn xoe đôi mắt như hai cái chuông đồng, và ra tay nhanh như điện chớp, chộp lấy cổ tay phải của Lam Tuệ Lâm.
Sự thể xảy ra một cách quá đột ngột, khi Lam Tuệ Lâm phát giác, thì tay mình đã tê tái. Nhứt thời, mặt nàng lộ vẻ tức giận khôn tả liền quát hỏi lại :
– Bà làm như thế này đề làm chi?
Mặt Lam Ngọc Bình lộ vẻ hung ác cũng quát mắng lại :
– Ngươi nói gì? Ta đối xử với ngươi như thế nào?… Ngươi nói đi…
Lệnh Hồ Băng bỗng tiến lên với giọng dịu dàng khuyên bảo :
– Ngọc Bình đừng nóng nảy như thế… Dù sao nó cũng là con của bà! Hà…
Tuệ Lâm, con không nên có thái độ như vậy. Tuy mẹ con không có công nuôi dưỡng, nhưng mười tháng mang bầu, lúc đẻ ra con đau khổ thế nào, công ơn ấy mai miệt sao nổi? Hơn nữa, mấy năm nay suốt ngày mẹ con lấy nước mắt rửa mặt, lòng thương con như thế nào con có biết đâu…
Nói đến đó, hình như y đã nghĩ tới một việc rất đau lòng, nên cũng không sao cầm lòng được, nướcmắt liền ứa ra luôn và giọng nghẹn ngào không sao nói ra tiếng được…
Lôi Vân núp ở trong bụi lau nghe thấy lời nói của Lệnh Hồ Băng cũng rất cảm động. Đến bây giờ chàng mới biết rõ thì ra Xú La Sát với người đàn bà xấu xí này là hai mẹ con.
Thái độ của Xú La Sát khiến ai cũng không thể tin được, lời nói của Lệnh Hồ Băng cảm động như thế mà cũng không lay chuyển được tấm lòng sắt đá của nàng. Nàng ta vẫn dùng gọng cứng rắn đáp :
– Thôi, ông đừng nói nữa. Tuy tôi với bà ta là mẹ con thực, nhưng…
Lôi Vân thở dài thầm và nghĩ bụng :
– “Tấm bi kịch này chắc trước kia thế nào cũng có một tấm bi kịch khác rất bi thảm”
Nhất thời lòng hiếu kỳ thúc đẩy, chàng muốn biết rõ chuyện của Xú La Sát với vợ chồng Thiên Nhai Hiệp Lữ, tại sao mẹ con lại xa nhau mà khiến Xú La Sát không nhận mẹ như thế. Chàng lại nghĩ tiếp :
– “Mẹ con vẫn là mẹ con. Ta phải nghĩ cách cho mẹ con họ…”
Chàng chưa ngẫm nghĩ xong thì đã thấy Lam Ngọc Bình quát tháo :
– Tuệ Lâm, con phải nghe rõ mới được! Ta là mẹ của con nhưng từ ki ra đời tới giờ ta phải cách biệt con là vì từ khi con lên tám mẹ chỉ được gặp mặt con một lần, rồi từ đó trở đi, mẹ con lại phải xa cách nhau, chứ có phải là mẹ không thương con đâu…
Nói tới đó, Lam Ngọc Bình buông tay ra, ngờ đâu Xú La Sát đã lui ngay về phía sau hai bước, cười khẩy hỏi tiếp :
– Tôi hỏi bà câu này… có phải vừa sinh ra tôi, mặt mũi tôi đã xấu xí như thế này không?
Nàng vừa giơ tay lên chỉ vào bộ mặt xấu xí của mình.
Lam Ngọc Bình nghe Xú La Sát hỏi như vậy bỗng run lẫy bẫy không biết trả lời như thế nào cho phải.
Lệnh Hồ Băng mặt càng biến sắc thêm.
Lúc ấy, không khí bỗng trầm lặng hẳn, chỉ thấy tiếng gió thổi vào bụi lau kêu “ào ào” thôi…