Lăng Không Tam Kiếm

Chương 16: Dưới núi Vân Mộng


Đọc truyện Lăng Không Tam Kiếm – Chương 16: Dưới núi Vân Mộng

Lúc ấy gió thu hiu hắt, lá rụng như mưa, bỗng có một thiếu niên xuất hiện ngay ở giữa khung cảnh đó ngửng mặt lên nhìn trời, rồi lại nhìn xuống dưới đất mặt lộ vẻ ngơ ngác.

Thiếu niên ấy chính là Lôi Vân, chàng bỗng chợt khẽ rú lên một tiếng thực dài, rồi lẩm bẩm tự nói :

– Thực không ngờ, ta lại bị lôi cuốn vào xoáy lốc này… Bây giờ, mục đích của ta đã bị mất, hà… ta biết kẻ thù đã chết, đáng lẽ ta phải vui vẻ và hân hạnh mới đúng. Nhưng nhờ điều tra tìm kiếm kẻ thù, không ngờ lại tìm thấy mặt trái của giang hồ gian ác.

Nói tới đó, chàng thở dài một tiếng và hình như hiểu rõ hơn trước nên lại nói tiếp :

– Tại sao trước khi chết, ông ta lại không nói rõ sự thể cho tay hay? Tại sao… tại sao khiến ta cứ mù quáng đi tìm kiếm kẻ thù. Đến bây giờ ta mới phát giác những kẻ thù đều chết, ta biết đã muộn rồi, ta đã biến thành kẻ địch chung võ lâm. Ông ơi! Ông bảo cho cháu biết đi! Cháu phải nên làm như thế nào? Chả lẽ cháu đi làm Minh chủ của thiên hạ lục lâm chăng? Nhưng nếu cháu không làm Minh chủ ấy thì biết làm gì? Bây giờ không những sư phụ đã hiểu lầm cháu mà lại còn muốn giết cho được cháu mới can tâm. Cháu đa làm sai lầm việc gì, mà sư phụ lại ghét hận cháu đến như thế?

Đang lúc ấy trên không bỗng có mấy con cú kêu đêm bay qua, tiếng kêu của chúng làm cho Lôi Vân phải sờn lòng rợn tóc gáy. Chàng lại tiếp tục đi về phía trước, nhưng vết thương lại đau nhức, chàng hoảng sợ nghĩ bụng :

– Có lẽ vết thương của ta càng ngày càng nặng thêm, nên thân pháp của ta mới không được nhanh nhẹn như trước? Chả lẽ vết thương đó đã làm ảnh hưởng đến công lực của ta?

Lúc ấy, chàng mới chứng thực ý nghĩ của mình không sai, liền lẩm bẩm nói tiếp :

– Phải rồi! Vết thương của ta ở gần xương tỳ bà thì tất nhiên công lực phải giảm bớt rất nhiều.

Chàng bỗng cảm thấy chán nản vô cùng, ngửng đầu lên nhìn trăng tàn sao thưa hồi lâu, mới buột miệng nói tiếp :

– Ngày mốt đã là ngày ta làm Minh chủ của thiên hạ lục lâm! Sư phụ đã ghét ta như vậy, chi bằng đã trót thì trét, ta hãy mượn thế lực của tà phái để sáng tạo sự nghiệp của ta đã.

Chàng mới nói tới đó lại bỗng nghe thấy mấy tiếng cú kêu nữa, hình như chúng bị kinh hoàng mà kêu chư không phải là tiếng kêu bình thường. Chàng vội lắng tai nghe, quả có tiếng tà áo bay trước gió phần phật rất khẽ vọng tới. Chàng vội núp ngay vào sau một thân cây cổ thụ.

Một lát sau, chàng đã thấy hai người đi rất nhanh tới, người đi đầu nói :

– Ngọc Bình, có lẽ Cổ Thất Đình sắp tới rồi đấy. Lát nữa phải đề phòng y giở thủ đoạn ác độc ra. Vạn bất đắc dĩ lắm, chúng ta mới cho chúng biết thân phận và lai lịch của mình.

Lôi Vân đã nhận ra người vừa nói đó chính là Quỷ Thủ Tượng Lệnh Hồ Băng, mà nửa tháng trước mình đã gặp gỡ. Như vậy khỏi cần phải nói ra, người thứ hai thể nào cũng là người đàn bà rất xấu xí rồi.

Chàng lại nghĩ đến việc đã xảy ra ở trên tửu lầu, thấy hai quái nhân này biểu diễn nội công hãn thế tuyệt tục. Chàng vừa nghe Lệnh Hồ Băng nói xong, lại nghe thấy phía sau có tiếng cười như điên như khùng. Chàng vội quay lại nhìn, đã nhận ra hai người này chính là Cổ Thất Đình với Phong Tề Giao, người mà Thiên Nhai Hiệp Lữ đang chờ đợi.

Vì tốc độ của chúng quá nhanh, nên chúng không phát giác được Lôi Vân đang ẩn núp trong thân cây.

Cổ Thất Đình vừa tới nơi đã cười ha hả hỏi Lệnh Hồ Băng rằng :

– Tiên sinh thật là người có tín. Hà hà, món hàng đó đã đem tới chưa?

Lệnh Hồ Băng vừa cười vừa đáp :

– Cổ lão đệ cứ yên tâm, lão phu đã nhận tiền bạc của lão đệ thì có khi nào lại thất tín. Hà hà…

Nói xong, y liền móc túi lấy ra một gói nhỏ gói bằng da dê đưa cho Cổ Thất Đình nói tiếp :

– Hàng ở cả trong này, lão đệ đã hài lòng rồi đấy chứ?

Cổ Thất Đình đỡ lấy cái gói ấy, không giở ra xem ngay, thuận tay bỏ luôn vào túi rồi vừa cười vừa đáp :

– Thế là vụ giao dịch của chúng ta đã xong.

Lệnh Hồ Băng mỉm cười đi tới chỗ cạnh người đàn bà xấu xí và khẽ nói :

– Ngọc Bình, chúng ta đi thôi.

Cổ Thất Đình bỗng cười khẩy, mặt lộ vẻ sát khí, thò tay vào trong túi rồi lại từ từ rút ra. Nhưng khi rút tay ra thì tay y đã đeo cái bao tay da hươu rồi. Cử chỉ của y rất chậm chạp, nên Lôi Vân núp ở phía sau thân cây đã trong thấy rõ mồn một, tim của chàng suýt tý nữa thì nhảy bật ra khỏi lòng ngực.

Phong Tề Giao cười khẩy và nói :


– Cổ đại ca, chúng ta hà tất phải tốn công như thế làm chi, mỗi người chúng ta cho chúng một chưởng có phải là nhanh nhẩu hơn không?

Lệnh Hồ Băng nghe nói liền quay đầu hậm hực nhìn Phong Tề Giao, nhưng vẫn cười ha hả hỏi lại :

– Lão đệ này nói như vậy là ám chỉ ai thế?

Y chưa nói dứt, bộ mặt xấu xí của Lam Ngọc Bình đã xầm lại ngay, trông càng khủng khiếp thêm. Thân hình của thị nhanh như gió đã lướt tới cạnh Lệnh Hồ Băng và bật ra một tiếng cười rất lạnh lùng và tàn khốc, rồi lầm lỳ nói :

– Ngươi nói gì? Có phải định cho chúng ta mỗi người một chưởng đấy không? Hà hà…

Tiếng cười của y thị rất trong trẻo thánh thót và xuôi tai. Không riêng gì Cổ Thất Đình với Phong Tề Giao, mà cả Lôi Vân núp ở sau thân cây cũng cảm thấy tiếng cười của y thị lúc thì vui tai, lúc thì nhức óc, và tựa như có rất nhiều mũi kim đâm vào tai mọi người vậy.

Lúc này, Cổ Thất Đình mới giật mình kinh hãi và nghĩ bụng :

– “Ta kém cỏi thực, không trông ra người đàn bà xấu xí này lại có công lực thâm hậu đến như thế. Cũng may y thị chưa biết ta có cái lưới Hồng Ly Nhiếp Hồn Phù Cốt, như vậy ta có thể đấu với chúng…”

Nghĩ tới đó, y liền tiến lên một bước cười khỉnh đáp :

– Lệnh Hồ tiên sinh, việc này không thể trách được Cổ mỗ ác độc. Vì việc của Cổ mỗ nhờ tiên sinh làm, không thể nào để cho tiên sinh tiết lộ ra bên ngoài.

Lệnh Hồ Băng chỉ nghiêm nét mặt lại thôi, chứ không hề sợ gì hết và ung dung đưa mắt nhìn bốn chung quanh một vòng, rồi y lại đưa mắt nhìn vào thânh cây mà Lôi Vân đang ẩn núp vừa cười vừa đáp :

– Hà hà, Cổ lão đệ đừng có nằm mơ nữa. Dù lão phu không nói cũng có người đã biết rõ chuyện.

Cổ Thất Đình nghe nói cả kinh, đưa mắt nhìn bốn chung quanh một vòng và sợ sệt hỏi :

– Tiên sinh nói nơi đây có người ư?

Lệnh Hồ Băng đắc trí cười và đáp :

– Phải! Lệnh Hồ Băng không nói chuyện này cho người khác biết đâu, nhưng đã có người nghe thấy thì lão phu không chịu trách nhiệm.

Phong Tề Giao mặt bỗng biến sắc hoảng sợ lên tiếng hỏi :

– Hai người là Thiên Nhai Hiệp Lữ phải không?

Lệnh Hồ Băng cười khẩy đáp :

– Phải! Hai chúng ta đây chíng là Thiên Nhai Hiệp Lữ.

Nói tới đó, y đột nhiên quát lớn :

– Nhỏ kia, đừng có giấu diếm như thế nữa, mau ra đây đi. Lão phu đã sớm biết ngươi ẩn núp ở đó từ lâu rồi.

Lôi Vân giật mình kinh hãi. Chàng không ngờ Lệnh Hồ Băng lại có công lực thâm hậu như vậy, mình ẩn núp ở sau thân cây không hề cử động chút nào, mà cũng bị y biết rõ được. Nếu y không có công lực kinh người, thì làm sao mà biết rõ như thế?

Chàng liền đánh liều phi thân ra.

Cổ Thất Đình với Phong Tề Giao nghe nói có người núp ở sau thân cây đã cả kinh, bây giờ lại thấy người đó là Lôi Vân chúng càng kinh hãi thêm, nhất là Cổ Thất Đình.

Lệnh Hồ Băng lớn tiếng cười vang và nói :

– Họ Cổ kia, chúng ta giao dịch với nhau, chắc việc này Lôi Vân vẫn chưa biết đâu, nhưng nếu y biết thì ta không chịu trách nhiệm đâu nhé. Ta có thể bảo đảm với ngươi không khi nào ta lại tiết lộ cho người thứ hai biết chuyện này đâu.

Hà hà…

Y vừa nói tới đó bỗng sầm nét mặt lại giận dữ quát lớn :


– Hành tung của vợ chồng chúng ta cũng không thể tiết lộ được. Hừ, nếu người ngoài mà biết tin Thiên Nhai Hiệp Lữ tái xuất hiện giang hồ, chúng ta sẽ bẻ đầu hai ngươi ngay.

Hàn Thiên Cô Tú thấy Lệnh Hồ Băng ở trước mặt Lôi Vân nói như vậy, y sợ hãi đến mất hết hồn vía và rùng mình đến thót một cái.

Lôi Vân cũng ngạc nhiên vô cùng, liền nghĩ bụng :

– Không hiểu Hàn Thiên Cô Tú với y có âm mưu gì thế?

Hình như Phong Tề Giao rõ kế hoạch của mình với Cổ Thất Đình bị Lôi Vân hay biết, nên ngoài sự sợ hãi ra, y còn nổi sát khít và nghĩ bụng :

– Nơi đây, ngoài Thiên Nhai Hiệp Lữ ra, không còn người nào xa lạ. Hừ, chỉ tiếc ta không có cách gì địch nỗi Thiên Nhai Hiệp Lữ, bằng không ta sẽ giết chết cả ba ngay tại chỗ.

Lệnh Hồ Băng bỗng đảo tròn đôi ngươi một vòng, liếc nhìn mọi người một lượt, rồi nhếch miệng cười và nói với người đàn bà xấu xí kia rằng :

– Ngọc Bình, chúng ta đi thôi. Hừ, chắc chúng chả dám tiết lộ hành tung của chúng ta đâu!

Nói xong, y phi thân đi luôn. Lần này, hình như y chả cần phải giấu diếm tài ba như trước nữa, nên vợ chồng y chỉ nhảy nhót mấy cái đã mất dạng ngay.

Cổ Thất Đình chờ Thiên Nhai Hiệp Lữ đi khỏi, liền thở hắt ra một tiếng và nghĩ bụng :

– Khi mình gặp Lệnh Hồ Băng, lời nói của mình với Lệnh Hồ Băng đã lọt vào tai Lôi Vân rồi. Có lẽ y đã biết việc ta nhờ Lệnh Hồ Băng làm mặt nạ da người rồi… Nhưng vừa rồi, ta với Lệnh Hồ Băng toàn nói lóng với nhau, như vậy Lôi Vân làm sao biết được âm mưu của ta?

Nghĩ tới đó, y mới bớt sợ, cố ý lớn tiếng cả cười và hỏi Lôi Vân rằng :

– Lôi lão đệ… hà hà… thật là quả đất tròn có khác. Chúng ta lại tái ngộ nơi đây.

Lôi Vân đã nghi ngờ Cổ Thất Đình rồi, nên chàng cười khẩy một tiếng, lạnh lùng hỏi :

– Vừa rồi, ngươi với Lệnh Hồ Băng có hiệp định gì với nhau?

Vì vừa rồi chàng đã quyết định mình sẽ làm Minh chủ của lục lâm, nên lúc này lời nói của chàng cũng hống hách lắm, hầu như là ra lệnh cho đối phương vậy.

Cổ Thất Đình ngẩn người ra suy nghĩ giây lát, rồi lớn tiếng cười và đáp :

– Ồ, lão phu đã quên. Bây giờ, thân phận của anh em đã khác hẳn xưa kia rồi. Minh chủ của Tam tuyệt Nhị quân năm môn phái. Hà hà… lão đệ cũng hơi đắc trí một chút.

Nói tới đó, hai mắt của y lại lộ sát khí và bụng bảo dạ rằng :

– Ta muốn làm bá chủ thiên hạ lục lâm thì thể nào cũng phải diệt trừ tiểu tử này trước.

Nói xong, y nắm tay lại, từ từ tiến tới gần Lôi Vân.

Lôi Vân cũng phát giác thần sắc của đối phương khác lạ, chàng đã đề cao cảnh giác và bỗng nghĩ ra được một kế, vội tự nhủ rằng :

– Bây giờ ta là Minh chủ cuả Tam tuyệt Nhị quân năm môn phái. Phong Tề Giao mặc áo màu trắng kia chính là môn hạ của Vân Thái thư sinh, theo đúng lý ta có thể sai bảo y được!

Nghĩ tới đó, chàng lớn tiếng hỏi Phong Tề Giao rằng :

– Phong Tề Giao, ngươi có biết hiện giờ thân phận của ta là gì không?

Trước không khi Thiên Nhai Hiệp Lữ chưa bỏ đi, Phong Tề Giao đã có ý giết chết cả vợ chồng Lệnh Hồ Băng với Lôi Vân một lúc. Bây giờ, Thiên Nhai Hiệp Lữ bỏ đi rồi, y lại càng không phải e gì hết, muốn ra tay giết chết Lôi Vân ngay.

Lúc ấy, Cổ Thất Đình đã tiến tới gần Lôi Vân. Thấy tình thế rất nghiêm trọng, Lôi Vân biết Cổ Thất Đình định giết mình rồi, chàng vội lùi phía sau hai bước, giơ song chưởng bảo vệ lấy trước ngực rồi quát hỏi :


– Phong Tề Giao, ngươi đã biết ta là Minh chủ của năm môn phái, ta có thể sai bảo được ngươi…

Phong Tề Giao hơi hoảng sợ, ngửng đầu lên đã thấy Cổ Thất Đình tuy đã tiến tới gần, nhưng Lôi Vân đã bắt đầu đề phòng, và y biết công hiệu của Hồng Ly Nhiếp Hồn Phù Cốt. Vả lại, cũng biết võ công của Lôi Vân rất cao siêu, nếu dùng cái lưới Hồng Ly Nhiếp Hồn Phù Cốt tấn công lén Lôi Vân chưa chắc đã ăn thua gì, nên y liền nghĩ bụng :

– Ta nên dùng kế làm cho y chú ý sang nơi khác…

Nghĩ tới đó, y gượng làm ra vẻ tươi cười và đáp :

– Tất nhiên, Lôi thiếu hiệp đã là Minh chủ của năm môn phái, Phong Tề Giao này là môn hạ của Vân Thái, thì phải nghe lệnh của thiếu hiệp.

Lôi Vân lại thấy Cổ Thất Đình tiến lên một bước nữa, chàng lại lui về phía sau một bước quá bảo tiếp :

– Phong Tề Giao, ta ra lệnh cho ngươi phải nói cho ta biết, vừa rồi Lệnh Hồ Băng đã hiệp định gì với Cổ Thất Đình?

Chàng chưa nói dứt, Cổ Thất Đình đã cười khẩy và đỡ lời :

– Lôi Vân, ngươi muốn biết phải không? Để ta nói cho ngươi biết thì hơn.

Lôi Vân vẫn ung dung lui về phía sau một bước, giận dữ quát tháo :

– Họ Cổ kia, ngươi nói thì cứ nói đi, sao ngươi cứ tiến tới gần ta làm chi?

Cổ Thất Đình đã cười nhạt một tiếng, phi thân nhảy lên, giơ tay phải lên ném một cái. Đã có một đám mây đỏ nhằm người Lôi Vân úp chụp xuống.

Lôi Vân thấy thế cả kinh, vội cúi người sát đất và xoay một vòng đã lướt ra ngoài xa hơn trượng, rồi mới đứng dậy. Chàng càng tức giận thêm quát hỏi thêm :

– Cổ Thất Đình! Ngươi làm trò gì thế?

– Làm trò gì ư?

Cổ Thất Đình thấy mình tấn công lén chẳng ăn thua gì, càng tức giận thêm, chỉ thấy tay y lật ngửa một cái, đám mây đỏ bỗng thâu nhỏ lại, đồng thời y nhảy lên giơ chưởng tấn công tiếp.

Lôi Vân thấy thế công của đối phương lợi hại như vậy, vội giở môn khinh công độc đáo ra tránh né, đồng thời lại sử dụng Cô Y tuyệt chưởng tuyệt nghệ của Trung Nhạc Chi Chủ ra để phản công.

Chàng tức giận Cổ Thất Đình đã tấn công lén, nên chàng mới đột nhiên rú lên một tiếng thật dài và liên tiếp tấn công luôn ba chưởng một lúc. Đây là lần đầu tiên chàng sử dụng pho chưởng này ra đối địch với người.

Cổ Thất Đình đã nổi danh ở ngoài quan ngoại và được liệt danh vào nhóm Quan Ngoại nhị tú nên thân pháp của y chẳng tầm thường. Vừa rồi y sử dụng cái lưới ác độc kia tấn công lén đã thất bại, bây giờ y đành phải giở công lực và thân pháp ra đối địch thôi.

Tuy y chưa thạo thực sử dụng cái lưới nọ, những y đã biết rõ đặc tính của nó, nên y không dám giở ra lần nữa để hạ kẻ địch, mà chỉ vận dụng một tay để chống đỡ thôi. Vì thế vô tình trung công lực của y kém sút hẳn.

Chỉ trong giây lát, hai người đã đấu với nhau được bốn năm chục hiệp rồi. Vì bị thương nặng, công lực đã giảm mất quá nhiều, Lôi Vân mới đấu mãi mà không thắng nổi Cổ Thất Đình. Bằng không, ba Cổ Thất Đình cũng bị chàng đánh bại từ lâu rồi.

Lôi Vân thấy đấu mãi thắng không nổi kẻ địch, tức giận khôn tả, chàng liền giở hết tài ba đã học hỏi được ra tấn công tới tấp…

Chàng bỗng thâu chưởng lại, nhưng khi đưa tay ra tấn công tiếp thì chưởng của chàng đã hóa thành ba ngón tay chìa ra như ba mũi kiếm vậy. Đó là Tam Chỉ Trấn Thiên tuyệt nghệ của Khô Cốt Thần Quân. Đầu ngón tay của chàng có tiếng kêu veo véo tỏa ra liên tiếp.

Cổ Thất Đình đã biết Lôi Vân thông thạo tuyệt nghệ của Tam tuyệt Nhị quân, nên y thấy chàng giở những tuyệt nghệ ấy ra, trong lòng không kinh hãi chút nào, mà vẫn sử dụng khinh công tuyệt đỉnh ra nhảy nhót tránh né, và dùng một chưởng thỉnh thoảng phản công lại.

Phong Tề Giao đứng cạnh đó khích động lạ thường, thấy thế liền nghĩ bụng :

– Không ngờ, y lại thạo thuộc tuyệt nghệ của Tam tuyệt Nhị quân như thế?

Nếu lần này, không tiêu diệt nổi y, và khi y đã nhận chức Chưởng môn của năm môn phái rồi, ta Phù Dung Lang Quân này làm gì còn có chỗ đứng nữa?

Trận đấu đã tới mức gây cấn. Phong Tề Giao đột nhiên ngửng đầu lên nhìn, thấy trán của Lôi Vân đã toát mồ hôi ra như mưa, bộ pháp và thế thức không còn nhanh và mạnh như trước nữa.

Cổ Thất Đình tuy chỉ có một chưởng đối địch thôi, nhưng càng đấu càng hăng, chưởng lực càng lúc càng mạnh. Phong Tề Giao thấy thế mừng rỡ khôn tả, bụng bảo dạ :

– Nếu lúc này ta xen tay vào, thì công việc sẽ giải quyết xong ngay. Hà hà, đến lúc ấy ta lại dùng mặt nạ da người, và ta biết cả tuyệt nghệ của Văn Thái, thế là người của năm môn phái thể nào cũng phải bầu ta với Cổ Thất Đình lên làm Minh chủ chứ không sai…

Nghĩ tới đó, y vội lớn bước tiến lên luôn.

Lôi Vân đang cảm thấy trống ngực đập rất mạnh, mồ hôi toát ra như tắm và thế công của đối phương cũng mạnh hơn trước nhiều. Chàng chỉ nhờ có công lực của mình rất thâm hậu, không để cho vết thương ở trên vai lan tràn sang những nơi khác.

Vừa rồi dưới sự thịnh nộ, chàng không suy nghĩ gì cả, giở ngay môn Tam Chỉ Chấn Thiên rất hao tổn nội lực ra đối địch, vì vậy càng đấu chàng càng cảm thấy đuối sức dần và khí huyết đã bắt đầu khó lưu thông, chân tay cũng uể oải không còn hơi sức nữa, mặt chàng nhợt nhạt như không có sắc máu vậy. Chàng biết dù lúc này, Cổ Thất Đình có ngừng tay không tấn công nữa, thì chỉ một lát nữa thôi, là chàng tự động té lăn ra đất liền.

Bỗng có một luồng kình lực rất lợi hại lấn át tới, Lôi Vân uể oải vội nhảy lui về phía sau, người lảo đão suýt ngã.


Cổ Thất Đình thấy vậy mừng rỡ khôn tả, cười khanh khách nói :

– Lôi Vân, ngươi chớ trách lão phu, sự thực nếu để ngươi sống ở trên đời này thì chỉ làm trở ngại công việc của lão phu thôi… hà hà.

Phong Tề Giao cũng cả mừng, vẻ mặt hớn hở, nhún vai lướt tới trước mặt Lôi Vân, mồm thì quát lớn :

– Họ Lôi kia, ngươi làm bộ làm tịch mãi như vậy cũng đủ lắm rồi. Hề hề, ngươi xuống dưới diêm vương mà làm Minh chủ thiên hạ lục lâm đi… hề hề.

Y vừ nói dứt, hình như không sao nén nổi lòng khoái trí đến tột độ vậy, nên y rú thất thanh, cười như điên như khùng hoài và ra tay nhanh như điện chớp nhằm Thiên Linh huyệt của Lôi Vân bổ mạnh xuống.

Lôi Vân cả kinh, nghiến răng mím môi cố nhịn sự đau đớn, vùng mạnh hai cánh tay một cái, mượn chưởng phong của đối phương mà nhảy ngược về phía sau để rút lui.

Hình như Phong Tề Giao đã biết Lôi Vân còn một chút hơi sức phản kháng, tay y chưa đánh trúng vào người của Lôi Vân, thì tay kia của y đã chia ra hai ngón nhằm trọng huyệt ở đơn điền của địch thủ đâm tới luôn.

Nói thì chậm, lúc ấy nhanh vô cùng, một cái bóng đen bỗng từ đằng xa phi tới bắn ngay vào người của Phong Tề Giao. Chỉ nghe thấy kêu “xoẹt” rất khẽ, Phong Tề Giao đã cảm thấy tay phải của mình tê tái rồi lan ra khắp mình mẩy, nửa người của y đã bị tê liệt. Y cả kinh vội ngửng đầu lên nhìn, mới hay Cổ Thất Đình đã chộp lấy cổ tay phải của mình. Y tức giận khôn tả, liền quát hỏi :

– Cổ huynh làm gì thế?

Cổ Thất Đình vẫn cười hì hì, tay rụt về phía sau mà còn thuận tay lôi mạnh một cái. Người của Phong Tề Giao cũng bị lui về phía sau hai ba bước theo, rồi y mới buông tay cười ha hả đáp :

– Phong lão đệ hà tất phải nóng nảy như thế!

Tuy tay Cổ Thất Đình đã buông ra, Phong Tề Giao vẫn cảm thấy cánh tay tê tái. Y vẫn chưa nguôi cơn giận, vội hỏi tiếp :

– Cổ huynh bảo tiểu đệ vội vàng ư? Nhưng huynh có quyền gì ngăn cản đệ?

Cổ Thất Đình vẫn thản nhiên lớn tiếng cười và đáp :

– Phong lão đệ nóng nảy quá. Hề hề, nếu mỗ không dùng cách này thì có phải Lôi Vân đã bị hai ngón tay của lão đệ giết chết rồi không?

– Y bị tiểu đệ giết thì việc gì đến huynh?

Thấy Phong Tề Giao quát tháo, Cổ Thất Đình vẫn tươi cười như thường và còn rĩ tai đối phương khẽ nói :

– Phong lão đệ không biết kế hoạch của chúng ta hay sao? Giết y thì có lợi gì đâu?

Phong Tề Giao ngẩn người ra ngơ ngác nhìn Cổ Thất Đình khẽ nói :

– Nhưng hai ngày sau, y đã trở nên Minh chủ của thiên hạ lục lâm rồi. Nếu y nhớ thù này, như vậy có phải là…

Y chưa nói dứt, đằng xa đã có tiếng rú rất quái dị và rất bén nhọn theo gió vọng tới. Tiếng rú ấy vừa truyền vào tai của Phong Tề Giao, mặt y đã biến sắc, vì vậy mà y đang nói đã vội nuốt lời ngay và kinh hãi kêu gọi :

– Cổ huynh…

Cổ Thất Đình cũng biến sắc mặt, vội kéo tay áo y và cướp lời nói :

– Phong lão đệ, chúng ta mau rút đi ngay đi. Đừng để cho môn hạ của Xích Mi trông thấy chúng ta.

Nói xong, y kéo tay áo của Phong Tề Giao, nhưng Phong Tề Giao càng lo âu thêm vội nói tiếp :

– Không được! Chúng ta phải huỷ diệt tiểu tử này trước đã, bằng không sẽ hậu họa vô cùng.

Cổ Thất Đình bỗng biến sắc mặt giận dữ nói :

– Chả lẽ lão đệ không nghe không hiểu lời nói của mỗ hay sao? Nếu lão đệ còn làm thế thì đừng có trách mỗ vô lễ.

Y vừa nói vừa giơ tay lên nhằm yếu huyệt mê ở trước ngực của Phong Tề Giao điểm tới, rồi y vác Phong Tề Giao lên đi nhanh như biến, mất dạng liền.

Lôi Vân sắp bị nguy hiểm đến nơi, thấy Cổ Thất Đình với Phong Tề Giao có những cử chỉ mâu thuẫn như vậy, chàng càng hoài nghi thêm, nhìn theo hai người hậm hực lẩm bẩm nói :

– Quý hồ ta được lên ngôi Minh chủ, việc thứ nhất ta ra lệnh giết Phong Tề Giao trước!

Một lát sau, tiếng rú quái dị càng tới gần. Lôi Vân vội đứng dậy từ đi về phía có tiếng rú ấy.

Lúc này, chàng đã quyết định đánh liều tiếp nhận ngôi Chưởng môn của Tam tuyệt Nhị quân năm môn phái làm Minh chủ lục lâm. Chỉ trong giây lát, chàng đã trông thấy một người mặc áo xanh, người đi đầu là Trường Cước Nhân Trương Khả Nhân. Y giơ cái sáo dài lên đi nhanh như bay, chỉ trong nháy mắt bọn người đó đã tới trước Lôi Vân ngay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.