Lăng Không Tam Kiếm

Chương 13: Thiên nhai hiệp lữ


Đọc truyện Lăng Không Tam Kiếm – Chương 13: Thiên nhai hiệp lữ

Qua Thanh giơ kiếm lên quát hỏi :

– Ngươi cười cái gì?

Xú La Sát bỗng giơ hai cánh tay ra, bộ mặt xấu xí đã phủ một làn giận dữ, nhưng nàng vẫn cất tiếng cười rất õng ẹo và dùng giọng rất dịu dàng đáp :

– Này, cậu bé kia, đừng có nổ lửa như thế nữa! Cậu ít tuổi như thế này, chưa biết mùi đời gì hết, mà bị giết chết có phải uổng mạng không?

Nói xong, nàng tiến lên một bước, thái độ rất lẳng lơ.

Qua Thanh trợn ngược đôi lông mày kiếm lên, mặt lộ sát khí, cười nhạt một tiếng, và nhìn Hiệp Cái hỏi :

– Lục lão tiền bối! Chả lẽ cứ để yên Vân muội lọt vào tay ác ma như thế hay sao? Hừ! Nếu tiền bối không thèm ra tay đấu với chúng thì tiểu bối dù có thí mạng, cũng phải…

– Câm mồm!

Qua Thanh chưa nói dứt, đã thấy Hiệp Cái run lẩy bẩy quát mắng như vậy, và với giọng khàn khàn nói tiếp :

– Được! Lão phu đã quyết định rồi. Hiền điệt cứ ra tay đi!

Qua Thanh mừng rỡ khôn tả, múa kiếm nhằm ngực Xú La Sát đâm luôn. Thế kiếm này của y nhanh như điện chớp. Và trong lúc tức giận cực độ, y đã giở toàn lực ra tấn công, đủ thấy lợi hại biết bao!

Xú La Sát cười nhạt một tiếng, phất tay áo lên một cái, người như xuyên hoa hồ điệp, lướt một cái đã tránh thoát được thế kiếm của Qua Thanh ngay.

Hiệp Cái lại rống lên một tiếng lớn, múa song chưởng nhảy xổ lại tấn công Lôi Vân.

Tiếng quát tháo và tiếng rú quái dị cùng nổi lên một lúc. Bốn đại hán trung niên mặc bốn màu áo khác nhau đã tụ vào một nơi giơ tám chưởng lên phản công liền.

Vừa rồi Hiệp Cái thấy đồ đệ cưng của mình còn ở trong tay Lôi Vân nên vẫn chần chừ không dám ra tay, nhưng bây giờ bị Qua Thanh nói khích, không sao nhịn được, mới nhảy xổ lại tấn công như thế.

Bốn đại hán trung niên rất thông minh. Chúng biết công lực của Hiệp Cái không phải tầm thường, cho nên cả bốn cùng ra tay chống đỡ một lúc, để sức của bốn người phản công lại.

Hiệp Cái tức giận khôn tả, liền rú lên một tiếng thật thánh thót, rồi tung mình nhảy lên trên cao như một con chim đâm bổ xuống chộp mồi vậy.

Bốn đại hán chỉ thấy mặt mũi tối tăm, không sao trông thấy rõ cái bóng người của đối phương, thì đã cảm thấy ngực như bị búa sắt đập mạnh, khí huyết trong người đã rạo rực ngay.

Trương Khả Nhân giật mình kinh hãi, vội dùng cây sáo dài hất lên một cái, và để vào mồm thổi mấy tiếng kêu rất kinh hồn động phách. Đồng thời, y lại dùng đầu sáo nhằm yếu huyệt ở đầu vai trái của Hiệp Cái đâm mạnh.

Khi nào Hiệp Cái chịu để cho y đâm trúng! Chờ đầu sáo chỉ còn cách yếu huyệt mình chừng nửa tấc, bỗng thay đổi thân hình, ưỡn người về phía sau một cái, nhờ vậy mới tránh được thế công lợi hại ấy của Trương Khả Nhân.

Quần hào đứng xung quanh thấy Hiệp Cái một địch với bốn mà vẫn ung dung như thường. Hiển nhiên bốn người môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân tuy liên tay mà vẫn phải lép vế.

Còn trận đấu của Qua Thanh với Xú La Sát thì trái ngược hẳn. Dù kiếm pháp của Qua Thanh rất quái dị, nhưng vẫn không sao chống đỡ nỗi những thế công tới tấp của Xú La Sát.

Trong lúc trận đấu đang kịch chiến, thì đằng xa đã có tiếng rú kêu vọng tới.

Các cao thủ của Hiệp Cái mời tới vẫn đứng yên, không ra tay giúp sức là vì họ thấy một mình Hiệp Cái cũng đủ đối phó bốn đại hán kia rồi. Còn Qua Thanh tuy núng thế, nhưng vì đối thủ của y lại là một thiếu nữ, nên các người cũng tiện xen tay vào.

Trong lúc đôi bên đang kịch chiến, Lôi Vân đã lui về hai bước, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, hình như sự thể xảy ra trước mặt không liên quan gì với chàng vậy.

Chàng từ từ xê dịch, dưới mắt mọi người chàng coi, xung quanh không có ai biết, cứ thủng thẳng tiến từng bước một đi xuống dưới núi, nhưng mới đi được dăm ba bước…

Bích Huyết Kỳ Tú đột nhiên phi thân về phía trước, nhanh như một mũi tên, đã lướt tới trước mặt Lôi Vân khẽ nói :

– Lôi Vân, ngươi nên tỉnh táo đi…

Quả thực lúc này, thần trí của Lôi Vân đã u mê, nghe thấy Bích Huyết Kỳ Tú nói như vậy, bỗng trợn trừng đôi mắt tia ra hai luồng ánh sáng lạnh lùng, vẻ mặt thản nhiên đáp :

– Tiền bối chả đã có thể ước với tên họ Qua rồi là gì? Phải đấy, lúc ấy lời thể ước của tiền bối là tiền bối phải đem tên họ Qua về để cho y quét dọn hang động, nhưng bây giờ tiền bối lại đem y đến đây kiếm tại hạ…

Trong giây phút lúc ấy, trong đầu óc Bích Huyết Kỳ Tú đã nghĩ liên tiếp mấy việc :

– Một giờ trước đây, y còng không nhận có liên quan với Tam tuyệt Nhị quân, không ngờ bây giờ y lại làm Minh chủ của các đệ tử của Tam tuyệt Nhị quân rồi…

Nghĩ tới đó, vị kỳ hiệp này sực nhớ tới lời của Triệu Thiếu Vân nói, hình như nàng đã biết rõ việc của Lôi Vân, vì vậy mà ông ta lại đưa mắt nhìn Triệu Thiếu Vân đang nằm ở trong lòng Lôi Vân. Ngờ đâu, Triệu Thiếu Vân nằm ở trong lòng Lôi Vân đã mê man bất tỉnh lúc nào mà không hay!

Bích Huyết Kỳ Tú thở dài hỏi tiếp :

– Lôi Vân, theo ý lão phu thì thiếu hiệp nên đặt Triệu cô nương xuống đất thì hơn.

Lôi Vân ngẩn người ra hỏi lại :

– Tại sao tại hạ lại phải đặt nàng ta xuống?

Bích Huyết Kỳ Tú tính rất sảng khái, và là một người hào kiệt rất thẳng thắn, nên ông ta rất khiêm tốn ôn tồn nói :


– Hành vi của thiếu hiệp đã làm cho người thiên hạ hiểu lầm, nhưng… lão phu bỗng tin tưởng bản tính của thiếu hiệp rất lương thiện. Những hành vi ấy chắc thiếu hiệp thể nào cũng có nổi khổ tâm gì ở bên trong. Theo ý lão phu, chắc thiếu hiệp khó nói ra miệng, nên mới phải làm như thế! Nhưng không sao, thiếu hiệp cứ việc để nàng ta xuống, rồi có ta sẽ nói hộ thiếu hiệp, như vậy có hơn không?

Lôi Vân đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, khẽ buông một tiếng thở dài, rồi đáp :

– Thôi đừng nói nhiều nữa, tiểu bối đã biết lòng tốt của lão tiền bối rồi. Nếu lão tiền bối muốn biết rõ hết sự thể ra sao, thì cứ đi tìm sư phụ trước kia của tiểu bối là Trung Nhạc Chi Chủ thì sẽ rõ hết câu chuyện của tiểu bối ngay.

Khi nói đến cái tên Trung Nhạc Chi Chủ, chàng có vẻ hậm hực oán hận. Bích Huyết Kỳ Tú thấy thế càng thắc mắt thêm, nghĩ bụng :

– Tại sao nói đến Trung Nhạc Chi Chủ, y lại có vẻ hậm hực oán trách như thế? Chẳng lẽ câu chuyện đã có sụ gì bí ẩn chăng?

Y chưa nghĩ xong, thì đã thấy Lôi Vân quay người phi xuống núi. Quần hào đứng quanh đó thấy Lôi Vân định bỏ đi, ai nấy cùng vội nhảy tới, miệng thì kêu la om xòm, vó vẻ hỗn loạn lắm.

Bích Huyết Kỳ Tú sực có một ý nghĩ kỳ lạ, vội giơ tay lên ngăn cản quần hào đang định xông lên ngăn lối đi của Lôi Vân, miệng thì lớn tiếng nói :

– Xin quý vị đừng có ngăn cản nữa, cứ để cho y đi!

Quần hào đều ngạc nhiên hết sức. Lúc ấy, Lôi Vân đã đi được ngót trượng rồi. Bích Huyết Kỳ Tú vội phi thân đến cạnh chàng.

Lôi Vân thấy vậy ngửng đầu lên lạnh lùng nhìn Kỳ Tú, bỗng thấy lão hiệp môi mấp mấy rất khẽ, liền có tiếng nói như tiếng muỗi kêu rót vào tai mình ngay :

– Thiếu hiệp cứ yên tâm mà đi. Lát nữa, lão phu tìm kiếm thiếu hiệp sau!

Đột nhiên có một tiếng kêu la thảm khốc nổi lên, mọi người vội quay đầu lại nhìn, mới hay tiếng kêu la đó là do miệng của đại hán trung niên áo vàng thốt ra.

Đồng thời lại thấy Giang Nam Hiệp Cái xầm nét mặt lại, bàn tay trái hơi cong, năm đầu ngón tay đều dính đầy máu tươi. Còn đại hán áo vàng kia, hai tay ôm lấy ngực, máu ở trong ngực nhỏ xuống ròng ròng, người y lảo đảo một hồi rồi te lăn ra đất tức thì.

Thì ra, Giang Nam Hiệp Cái đang nhất tâm nhất trí đấu với mọi người, bỗng bị tiếng kêu la của quần hào kinh động, ông ta vội quay nhìn mới hay Lôi Vân đã không quản ngại gì cả, một mình bỏ đi luôn, nên ông ta mới vội tấn công mạnh luôn mấy thế. Đại hán áo vàng là người đứng gần nhất, liền bị bàn tay của ông ta chộp trúng ngực. Đại hán ấy chịu sao nổi Thiết Trảo của ông ta, nên mới rú kêu được một tiếng đã thủng ngực ra mà chết.

Giang Nam Hiệp Cái hai mắt đỏ như lửa, người như điên như khùng nhảy xổ lại ngăn cản Lôi Vân, nhưng người chưa tới đã thấy có bóng người thấp thoáng và ngăn cản ở trước mặt. Ông ta đã nhận ra người đó là ai liền giận dữ quát hỏi :

– Hân Yên Diệu, ông làm gì thế?

Bích Huyết Kỳ Tú mỉm cười đáp :

– Đệ nghe nói Trung Nhạc Chi Chủ đã tới đây rồi. Việc của Lôi Vân để cho Trung Nhạc Chi Chủ xử lý lấy thì hơn, chẳng hay bạn nghĩ sao?

Cố nén lửa giận xuống, Giang Nam Hiệp Cái hỏi tiếp :

– Như vậy còn đồ đệ cưng của đệ thì sao?

Lôi Vân bỗng trợn ngược đôi lông mày lên, vẻ mặt vẫn lạnh lùng lẩm bẩm tự nói :

– Hừ, xưa nay Lôi Vân ta vẫn ân oán phân minh. Ai tử tế với ta, ai định hại ta, ta đều nhớ kỹ lắm.

Ngừng giây lát, chàng lại nói tiếp :

– Người được liệt danh trong nhóm Giang hồ Tam kỳ, nhưng Lôi mỗ thì chỉ có một thân mình thôi, dù tiếng tăm của người lừng lẫy như thế nào, mỗ cũng bất chấp, mỗ chỉ biết người là kẻ có thù với mỗ, suýt tí nữa thì làm cho mỗ thân bại danh liệt…

Hiệp Cái cả giận liền quát hỏi :

– Ngươi nói như thế là nghĩa lý gì?

Lôi Vân cười khẩy trả lời :

– Mỗ tự nhận là đồ đệ của Trung Nhạc Chi Chủ, nhưng lại sở trường tuyệt nghệ của Tam tuyệt Nhị quân, tin tức này do ai truyền đi? Hừ! Phải! Mỗ là đồ đệ của Trung Nhạc Chi Chủ thực, nhưng bây giờ thì không phải nữa! Người có biết tại sao mà lại có cục diện thay đổi lạ lùng như thế không?

Hiệp Cái thấy thái độ của chàng rất thản nhiên và oai vệ lắm, cũng phải rùng mình nghĩ bụng :

– Y nói như thế có dụng ý gì?

Ông ta vừa nghĩ tới đó đã thấy Lôi Vân từ từ cúi người xuống, khẽ đặt Triệu Thiếu Vân đang mê man bất tỉnh xuống đất, mặt lộ vẻ rầu rì và đau đớn cực độ trông rất cảm động. Chàng lại lẩm bẩm nói tiếp :

– Thiếu Vân, hoàn cảnh bắt buộc tôi phải rời khỏi hiền muội trước, chờ khi nào sự hiểu lầm đã hoàn toàn rửa sạch hết, lúc đó tôi sẽ đi kiếm hiền muội.

Chàng vừa nói vừa ứa nước mắt ra!

Một lát sau, chàng mới quay đầu lại liếc mắt nhìn ba người mặc áo xanh, trắng, lục đang đứng ở phía sau Hiệp Cái, rồi chàng lại nhìn thẳng vào mặt Hiệp Cái lạnh lùng nói :

– Lôi mỗ đã trao trả đồ đệ cho người rồi, bây giờ mỗ chỉ biết trông mong vào số mạng thôi! Hừ! Thiếu Vân là đệ tử của người, nhưng nếu nàng bị suy suyển mảy may, mà Lôi mỗ vẫn còn hơi sức, thì thể nào Lôi mỗ cũng phải trả thù cho nàng.

Nói xong, chàng quay người không thèm đếm xỉa gì đến Hiệp Cái với mọi người nữa mà vội vàng phi thân xuống dưới núi ngay.

Giang Nam Hiệp Cái cứ đứng ngẩn người ra mà nhìn thôi. Quả thự hành vi lời lẽ và thái độ của Lôi Vân rất kỳ lạ, khiến người ta không sao suy đoán nổi.

Bộ mặt rất tuấn tú của chàng hình như có những sự biến hóa vô cùng. Đôi mắt lúc sáng lúc hiền lành lúc hung ác khiến ai cũng không hiểu nổi. Nhưng nội tâm của Hiệp Cái đã bắt đầu cảm thấy chàng là người chính trực hào phóng, nghĩ lại những việc làm mấy tháng nay của chàng, ông ta không thắc mắc sao được?


Hiệp Cái vội tiến lên một bước, cúi đầu xuống nhìn vết thương của Triệu Thiếu Vân liền mủi lòng ngay, nhất là thấy mặt của nàng nhợt nhạt, mép vẫn còn dính máu tươi. Ông ta liền lẩm bẩm tự nói :

– “Tại sao… sao Vân nhi lại gần Lôi Vân được, mà chịu mạo hiểm để bảo vệ Lôi Vân như thế? Vừa rồi nó chả nói là có lời của nó với ta là gì?… Nó muốn nói gì thế?”

Đột nhiên, có tiếng cười ha hả nổi lên làm đinh tai mỗi người và khiến Hiệp Cái như người nằm mơ mới thức tỉnh, vội ngửng đầu lên nhìn, đã thấy Qua Thanh mồ hôi trên trán đổ xuống như mưa, kiếm pháp không được linh hoạt như trước nữa, bộ pháp cũng loạn xạ vô cùng…

Còn Xú La Sát Lam Tuệ thì đột nhiên thâu hai cánh tay lại, thân hình nhanh nhẹn lạ thường, nàng lùi về phía sau một bước, tay vẫn cầm cái xương khô giơ lên phất một cái, thân hình bỗng phi lên trên cao và đã phẩy ngay ra ngoài đấu trường liền.

Qua Thanh tức giận đến xám nét mặt lại, truờng kiếm ở trong tay y đã uể oải buông xuôi xuống, vẻ mặt rầu rĩ nhìn Xú La Sát, nhưng trong lòng rất phẫn uất mà lẩm bẩm nói :

– “Thực không ngờ đến một người đàn bà mà Qua Thanh ta còn địch không nổi. Tất cả mọi việc này đều do Lôi Vân phải phụ trách hết, nếu sư phụ không bị tàn phế, què quặt thì ta đã có thể…”

Xú La Sát nhảy ra ngoài đấu trường, đưa mắt nhìn bốn chung quanh mới hay Lôi Vân đã đi mất dạng rồi. Nàng cảm thấy nhẹ nhõm ngay, liền cười khanh khách quay đầu nói với Qua Thanh rằng :

– Tiểu tử kia đừng đánh nữa, dù ngươi có học thêm ba năm cũng chưa chắc đã địch nổi bổn cô nương đâu. Hà hà… Minh chủ của chúng ta đã thoát hiểm, chúng ta chả cần phải chiến đấu tiếp làm chi. Hà hà…

Hiệp Cái cau mày lại nghĩ :

– “Xem tình hình này, Lôi Vân đã làm Minh chủ của chúng thực! Không ngờ một thiếu niên chưa đầy hai mươi mà đã là thủ lãnh của lũ ma giết người không gớm tay?”

Bích Huyết Kỳ Tú vẻ mặt rất nghiêm nghị hỏi :

– Tình hình hiện thời, chúng ta người nhiều thế mạnh, nhưng chúng ta không làm khó dễ các ngươi đâu. Lão phu chỉ hỏi các ngươi một câu nữa thôi, có thực Lôi Vân đã là Minh chủ năm môn phái các ngươi không?

Xú La Sát nhếch miệng cười đáp :

– Chả lẽ các ngươi còn chưa tinh hay sao?

Nàng chưa nói dứt, thì Trương Khả Nhân, môn hạ của phái Xích Mi bỗng giơ cái sáo dài lên thổi một tiếng rất kêu, rồi tiến tới gần, vẻ mặt rất nghiêm nghi, lên tiếng đáp :

– Hai mươi lăm tháng sau, trên núi Vân Mộng là ngày gia phong Minh chủ cùng môn hạ Tam tuyệt Nhị quân Ngũ môn. Lôi Vân chính là Minh chủ mà chúng ta đã bầu ra đấy. Hà hà, ngày hôm đó, thiên hạ lục lâm sẽ tụ tập ở Vân Mộng để tham gia Gia Phong Đại Điển của Minh chủ chúng ta.

Qua Thanh tỏ vẻ lo âu và rầu rĩ, liền buột miệng hỏi :

– Ngươi nói gì? Các ngươi nói núi Vân Mộng ư?

Xú La Sát cười khẩy đáp :

– Cái gì hả? Vân Mộng là đất đai của phái Thiên Mục của ngươi chăng?

Quần hào quanh đó nghe thấy tin tức ấy đều đứng đờ người ra. Nếu họ không đích mắt trông thấy, đích tai nghe thấy thì không khi nào họ dám tin một thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi lại là Minh chủ của thiên hạ lục lâm như vậy.

Xú La Sát đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, cười khẩy nói tiếp :

– Các vị yên lòng rồi chứ? Đến ngày hôm đó, chúng tôi rất hoan nghênh các vị lên núi Vân Mộng. Hà, ta đã biết các người tự cho mình là nhân và hiệp nghĩa, và bây giờ vì thân phận địa vị mà các người không làm khó dễ chúng ta đâu. Xem như vậy, chúng ta có thể đi được rồi chứ?

Nói tới đó, nàng đưa mắt nhìn đại hán áo vàng nằm chết ở trên mặt đất một lượt, rồi nói tiếp :

– Món nợ của Khô Cốt môn này, chờ Minh chủ lên ngôi rồi sẽ định đoạt sau!

Vừa nói xong, nàng đã phi thân tới cạnh xác chết, cúi xuống cầm lấy cái xương khô ở trong tay của người áo vàng. Cái xương ấy chính là Khô Cốt Lệnh, tính phù của Khô Cốt môn.

Qua Thanh nghiến răng mím môi nói với Bích Huyết Kỳ Tú :

– Hân tiền bối, xin thứ lỗi đệ tử tự phải tự hủy lời thề, vì đệ tử phải trở về Vân Mộng ngay. Hừ, ngày hai mươi lăm tháng sau, tiểu bối thể nào cũng tìm cho ra manh mối vụ oan cừu của ân sư Thiên Mục Kỳ Tăng… đệ tử xin cáo biệt trước!

Y vừa nói vừa quay người đi luôn.

Kỳ Tú cảm khái vô cùng, khẽ thở dài một tiếng, lẩm bẩm tự nói :

– Có lẽ từ nay trở đi mọi việc trong võ lâm là do mấy thanh niên này cáng đáng hết.

Nói tới đó, ông ta quay đầu lại nhìn, mới hay Xú La Sát, Trương Khả Nhân các người đã bỏ đi từ lâu rồi.

Giang Nam Hiệp Cái vẻ mặt giận dữ hậm hực ẵm Triệu Thiếu Vân lên rồi ngửng đầu nhìn trời, và cũng cảm khái lẩm bẩm nói :

– Không biết có phải vì tính nết của ta quá ư nóng nảy… Mong những lời của Vân nhi nói cho ta hay ta đã không… Ta cũng mong…

Lúc ấy trên đỉnh núi Thiên Sơn, đã yên tĩnh bốn về lặng lẽ như tờ.

Trung Nhạc Chi Chủ với tấm lòng đau đớn vội trở về Trung Nhạc.


Còn Giang Nam Hiệp Cái thì ôm Triệu Thiếu Vân bị thương nặng về Kha Phong cứu chữa.

Nhưng cả hai vị kỳ hiệp trở về chỗ ở của mình không lâu lại lên đường đi ngay.

Cái tin Lôi Vân được môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân bầu làm Minh chủ chả cần phải đồn xa, hình như ai ai cũng đã biết hết rồi.

Người trong võ lâm, ai ai cũng chú ý đến ngày hai mươi lăm, nhất là những người của phái Tà lại càng mong mõi hơn ai hết.

Trong thời gian mười mấy ngày ngắn ngủi như vậy, mà tính nết của Giang Nam Hiệp Cái đã biến thành nóng nảy bạo tàn khác thường. Nghe Triệu Thiếu Vân nói, ông ta mới biết rõ hết chuyện của Lôi Vân, nhưng ông ta không tin Trung Nhạc Chi Chủ là hạng người như vậy…

Ngày tháng trôi chảy nhanh như thoi đưa…

* * * * *

Hãy nói về Lôi Vân chạy như điên như khùng một hồi mới ngừng chân quay đầu lại nhìn, thấy bốn chung quanh đã đều tối om, chàng thở dài một tiếng, nhắm đúng phương hướng, rồi mới giở khinh công ra tiến thẳng về phía đó.

Đi đến lúc trời đã sáng tỏ, và đã thấy có người đi lại, chàng để ý nhìn những người đó, nhưng không thấy một người nào là người biết võ hết. Chàng rất ngạc nhiên nghĩ bụng :

– Nghe nói quần hào của võ lâm Trung Nguyên đều tề tập ở nơi đây, sao bây giờ lại không thấy một người nào hết? Chả lẽ trong đêm rồi, họ đã rút đi hết rồi chăng?

Nhưng chàng có biết đâu, những người đó đã rời khỏi quan ngoại rồi. Còn chàng vì vết thương ở trên vai quá nặng, ảnh hưởng đến công lực rất lớn. Tuy chàng giở hết tốc lực khinh công ra đi, nhưng vẫn chậm hơn lúc thường nhiều.

Lúc này, chàng mới cảm thấy cánh tay tê tái, chàng vẫn chưa biết công lực lúc này của chàng với lúc chàng mới rời khỏi núi khác nhau một trời một vực.

Trưa hôm đó, chàng đã đi đến một thị trấn nhỏ. Chàng cũng không biết rõ thị trấn này tên là gì, chỉ thấy bên cạnh đường cái quan có vài tửu lâu và chàng thấy đói bụng liền vào một tửu lâu để ăn.

Chàng vừa ngồi xuống bàn, một tên phổ cây thấy quần áo của chàng rách rưới có vẻ không vui, nhưng thấy lưng chàng đeo bảo kiếm lại có vẻ sợ sệt, bắt buộc y phải miển cưỡng ra tiếp đãi chàng.

Lôi Vân không để ý đến thái độ của tên phổ cây, liền bảo làm mấy món ăn, rồi chờ thức ăn đem ra. Chàng cúi đầu ăn ngấu ăn nghiến ngay. Nhưng mới ăn được một nữa, thì đã thấy một người đàn bà trung niên ở bên ngoài bước vào.

Lôi Vân hơi ngạc nhiên, vì thấy người đàn bà trung niên này quần áo rất sa hoa, nhưng bộ mặt xấu xí khôn tả. Những thớ thịt ở trên mặt cứng đờ, không khác gì là mặt của người chết vậy, khiến ai trông thấy cũng phải kinh hoàng.

Lôi Vân liếc nhìn người đàn bà đó mấy cái, chàng không muốn nhìn tiếp nữa, nhưng thấy đôi mắt của người đó đang chăm chú nhìn mình, chàng rất kinh ngạc và nghĩ bụng :

– Mặt mũi của người đàn bà này còn xấu hơn Xú La Sát là khác, sao trên đời này lại có người đàn bà xấu đến thế được?

Chàng vừa nghĩ tới đó, thì người đàn bà xấu xí kia đã tiến tới trước bàn nhếch mép cười và hỏi :

– Thiếu gia cho tôi ngồi cùng bàn với nhé?

Mặt của người đàn bà ấy tuy xấu thực, nhưng giọng nói lại rất trong và ngọt ngào, tựa như giọng nói của thiếu nữa hãy còn ít tuổi vậy.

Tuy Lôi Vân rất ghét bộ mặt của người đó, nhưng nghe giọng nói của nàng ta ngọt ngào như vậy, chàng lại không tiện cự tuyệt, liền gật đầu ưng thuận, và đưa mắt nhìn xung quanh một lượt. Thấy trong tửu lâu khách vắng lắm, còn thừa rất nhiều bàn, chàng liền nghi ngờ nghĩ tiếp :

– Sao nàng không ngồi bàn khác, mà lại cứ đến ngồi chung bàn của ta như vậy?

Lôi Vân chàng nghi ngờ thêm, vì thấy thiếu phụ không bảo làm mà tên phổ cây đã tự tiện đem thức ăn và rượu đến, nàng lại không phản đối gì hết? Sau chàng tự giải thích :

– Có lẽ nàng là khách quen của tửu quán này cũng nên?

Người đàn bà xấu xí ấy ăn uống qua loa, bỗng đặt đũa xuống, ngửng đầu nhìn ra ngoài lầu, và thỉnh thoảng lại ngửng đầu lên nhìn trời, hình như đang đợi chờ ai thì phải? Một lát sau nàng tỏ vẻ nóng lòng sốt ruột, liền lẩm bẩm tự nói :

– Lệnh Hồ Băng giỏi thực, dám thất tín với lão nương! Trong ba ngày mặt trời lên tới đỉnh đầu. Hừ, ngày hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, nếu ngươi còn không…

Nói tới đó, thiếu phụ bỗng hớn hở nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lôi Vân thấy thế cũng hiếu kỳ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ theo. Quả nhiên, chàng đã thấy một cái bóng đen phi nhanh như bay tới, chỉ trong nháy mắt đã tới gần. Chàng nhìn kỹ thân pháp của người ấy, mới hay người ấy đi nhanh không thể tưởng tượng được. Trông bề ngoài thì như là đi từng bước một thôi, nhưng nhìn kỹ mới biết y lăng không đi tới.

Thiếu phụ xấu xí bỗng trợn ngược đôi lông mày lên nhìn Lôi Vân vừa cười vừa hỏi :

– Cậu bé có thể đổi chỗ cho tôi?

Lôi Vân cố nén lòng nghi ngờ xuống mà đứng dậy đổi chỗ cho người đà bà xấu xí ấy. Chàng định ăn cơm xong là lên đường đi ngay. Lúc này thấy thái độ của người đàn bà xấu xí kỳ lạ như vậy, lòng hiếu kỳ phát sinh, chàng liền ngồi sang bên cạnh, chỗ đối diện với người đàn bà xấu xí kia để xem sao.

Một lát sau, người áo đen đã lên tới nơi. Lôi Vân liếc nhìn thấy người này tuổi độ ngoài bảy mươi, trông rất đạo mạo, và thân hình rất nhanh nhẹn, nhưng có một điều khiến người ta rất thắc mắc là đôi mắt của ông gà ấy lờ đờ như không có thần vậy. Chàng càng thắc mắc thêm liền nghĩ tiếp :

– “Người này khinh công tuyệt thế như vậy, sao đôi mắt trông lại lờ đờ như thế?”

Chàng vừa nghĩ tới đó thì người đàn bà xấu xí đã cười ha hả vói giọng nói rất dịu dàng hỏi :

– Băng, sao bây giờ anh mới tới thế?

Ông già áo đen liền đến ngồi vào cái ghế ở cạnh thiếu phụ nọ tủm tỉm cười và đáp :

– Bình muội, ngu huynh đã tới chậm một chút, quả thực có việc bận, bằng không hôm qua đã tới nơi rồi.

Người đàn bà ấy liền biến sắc mặt, cười nhạt hỏi tiếp :

– Chả lẽ việc khác còn quan trọng hơn việc của chúng ta hay sao?

Ông già áo đen bỗng trợn ngược đôi lông mày rậm lên trầm ngâm giây lâu, rồi cầm chén rượu lên từ từ uống nửa chén, bỗng đột nhiên dùng ngón tay khẽ búng một cái, chén rượu liền tà tà bay đi, rượu ở trong chén cứ chảy thẳng xuống bên dưới.

Lôi Vân thấy thế cả kinh vội trố mắt lên nhìn đã thấy ông già áo đen ngửng mặt lên hả miệng hứng hết những rượu ở trong chén chảy xuống mà không rõ ra bên ngoài một giọt nào hết. Cái chén không bay quanh nửa vòng rồi lại từ từ xuống vào tay ông già.

Môn Đàn Công chỉ lực này là phải có tài ba ném ám khí thượng thừa mới có thể làm được như thế. Lôi Vân thấy vậy rất kinh hoàng, bụng bảo dạ rằng :

– Ông già này có tài ba như vậy, đủ thấy công lực của ông ta đã luyện tới mức cao siêu.


Chàng vừa nghĩ tới đó đã nghe thấy một tiếng kêu “bộp” vội ngửng đầu lên nhìn, thấy chén rượu đang ở trong tay ông già bỗng tự nhiên vỡ tan ra.

Ông già ấy cũng tỏ vẻ kinh hãi ngửng đầu lên nhìn, mới hay người đàn bà xấu xí đã giơ tay lên dùng ngón tay cách không búng vào cái chén của ông ta một thế. Ông già chỉ cảm thấy bàn tay nóng như lửa và những mảnh chén đã biết thành bột trắng từ khe tay ông ta rớt hết xuống bên dưới.

Ông già áo đen ngửng mặt lên cười ha hả nói :

– Bình muội, chúng ta vẫn ngang tài nhau. Công lực của hiền muội đã tiến bộ nhiều lắm! Hà hà…

Lôi Vân nghe ông nói như thế mới hết thắc mắc. Thì ra những cử chỉ của hai người vừa rồi là một lối so tài thử nội lực rất đặt biệt. Chàng thấy nội lực của hai người thâm hậu kỳ lạ ấy mà kinh hoàng vô cùng.

Lúc ấy, chàng bỗng thấy trên vai buôn buốt vô cùng liên cả kinh nghĩ bụng :

– Ta phải chữa vết thương ngay mới được, bằng không…

Chàng vừa nghĩ tới đó thì lại có tiếng chân người lên lầu. Chàng vội nhìn ra ngoài cầu thang đã thấy một nam một nữ đang đi lên. Thì ra hai người này là Y Dư Huy với Xú La Sát. Chàng không muốn gặp chúng liền vội cúi đầu xuống, ngờ đâu Y Dư Huy đã sớm biết chàng ở đây rồi, nên y đã cười ha hả nói :

– Đại ca, chúng tôi tìm đại ca mãi. Không ngờ đại ca lại ở nơi đây!

Lôi Vân ngửng đầu lên lạnh lùng đáp :

– Tìm ta làm chi? Cứ biết đến ngày hai mươi lăm, ta sẽ có mặt ở trên núi Vân Mọng là được rồi!

Y Dư Huy thấy thái độ của Lôi Vân lạnh lùng như vậy, y vẫn tươi cười nói tiếp :

– Đại ca, chúng tôi tìm đại ca là có lòng với đại ca. Chúng tôi biết vai đại ca bị thương, nên đặc biệt đem thuốc tới đây để cứu chữa cho đại ca!

Xú La Sát lên tới trên lầu vốn dĩ chú ý Lôi Vân, nhưng bỗng nhiên trông thấy người đàn bà xấu xí kia, hai mắt của nàng ta bỗng sáng và thất thanh kêu “ủa” một tiếng.

Thiếu phụ xấu xí trông thấy Xú La Sát hình như cũng hơi kinh ngạc, vội quay mặt đi, hình như không muốn cho Xú La Sát trông thấy mình vậy.

Lôi Vân thấy thế, thắc mắc vô cùng, nghĩ bụng :

– Có lẽ người đàn bà xấu xí này quen biết Xú La Sát chăng?

Chàng đang nghĩ thì ông già áo đen lên tiếng nói :

– Bình muội, chúng ta đi thôi!

Người đàn bà xấu xí không trả lời, chỉ đứng dậy quay người đi xuống lầu luôn thôi. Ông già áo đen cũng vội đi theo ngay.

Lôi Vân nhìn qua cửa sổ thấy hai người ấy đi về phía Đông Nam và đi nhanh như gió vậy. Chàng lại đưa mắt nhì Xú La Sát, thấy mặt nàng nọ cũng lộ vẻ hoài nghi và thắc mắc.

Lúc này, Y Dư Huy mới biết chuyện, vội khẽ hỏi Xú La Sát rằng :

– Tuệ Lâm cô nương, hai người đó là ai thế?

Xú La Sát hậm hực đáp :

– Ba mươi năm trước, người ta gọi chúng là Thiên Nhai Hiệp Lữ!

Y Dư Huy suýt tí nữa thì thất kinh la lớn, mặt hơi biến sắc hỏi tiếp :

– Cô nương nói người đàn bà xấu xí nhất thiên hạ kia là Lam Ngọc Bình và thiếu niên không biết tên tuổi làm cho võ lâm si cuồng chính là lão già vừa rồi phải không?

Xú La Sát mặt lộ vẻ oán độc gật đầu :

– Phải, chính hai người ấy đấy!

Lôi Vân càng ngạc nhiên thêm nghĩ tiếp :

– Hai cái tên này một là Xấu Xí Nhất Thiên Hạ, một là Cuồng Si Nhất Võ Lâm. Người đàn bà thì quả thật xấu xí tuyệt luân, nhưng còn lão già kia có cuồng si gì đâu?

Chàng vừa nghĩ tới đó, sực nghĩ tới vấn đề bổn thân của mình, chàng lại nghĩ tiếp :

– Ta nên đi ngay thì hơn, hãy kiếm Thiên Mục Kỳ Tăng hỏi xem cái chết của ông ta như thế nào đã, rồi hãy tính toán sau…

Nghĩ đoạn, chàng lặng lẽ đứng dậy, nhân lúc Y Dư Huy với Lam Tuệ Lâm đang ngơ ngác, thì chàng đã lẻn xuống lầu tức thì.

Lôi Vân đang mừng rỡ đã thoát khỏi được sự quấy rối của Y Dư Huy, ngờ đâu tên phổ cây đã tủm tỉm cười tiến tới và lớn tiếng nói :

– Đại gia chưa trả tiền cho chúng tôi đấy!

Vì tên phổ cây lên tiếng nói, Y Dư Huy với Xú La Sát mới tỉnh ngộ. Y Dư Huy vội chạy lại trả tiền hộ cho Lôi Vân, y vừa cười vừa nói :

– Đại ca nên để chúng tôi chữa vết thương cho đại ca trước đã!

Lôi Vân có vẻ hơi tức giận, trợn trừng đôi mắt lên lạnh lùng đáp :

– Không dám cảm phiền, tôi tự biết cách cứu chữa lấy!

Y Dư Huy đã vội móc túi lấy một lọ thuốc màu xanh ra đưa cho Lôi Vân và nói :

– Thuốc này hòa nước bôi lên vết thương là khỏi ngay, nhưng không nên uống…

Lôi Vân đỡ lấy lọ thuốc bỏ vào túi rồi lớn bước đi xuống lầu luôn.

Y Dư Huy nhìn theo sau lưng chàng mặt lộ vẻ đắc trí vô cùng. Lúc nào, y cũng muốn mộng làm Tào Tháo thao túng quần hùng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.