Lăng Không Địch Ảnh

Chương 8: Bách Kiếm Minh


Đọc truyện Lăng Không Địch Ảnh – Chương 8: Bách Kiếm Minh

Vương Thiên Trạch hết sức kinh ngạc, lão hầu như bật dậy khỏi ghế, thấy khuôn mặt lạnh lùng của Kim Phi Hùng đang chú mục nhìn lão, trong lòng lão bất giác càng kinh hãi hơn.
Kim Phi Hùng rót một chén trà đưa lên mặt Kim Ngân Thi, đoạn chàng cất tiếng nói với lão :
– Cái giống mê dược Hạ ngũ mê này làm sao có thể hại được ta, ngươi quá xem thường Thanh Y Tu La này.
Vương Thiên Trạch vừa kinh ngạc vừa hối hận, lặng im không thốt nên lời.
Kim Phi Hùng lại nói :
– Tiên phụ với ngươi giao tình không hẹp hòi gì, không ngờ ngươi lại bán đứng hậu duệ của cố nhân như vậy, âm thầm cấu kết với phái Võ Đang, không biết đám đạo sĩ của Võ Đang đã đối xử với ngươi tốt ra sao mà ngươi can tâm làm như thế hả?
Vương Thiên Trạch buồn bã thở dài, đoạn chậm chạp bảo :
– Lão hủ chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ mới làm như vậy.
Lúc này Kim Phi Hùng nét mặt vẫn còn vẻ ngây dại, chàng hừ lạnh :
– Chẳng lẽ bọn đạo sĩ phái Võ Đang ức hiếp lão sao?
Vương Thiên Trạch lắc đầu :
– Lão hủ nhất thời vì niệm tình riêng mà tạo ra sai lầm. Lúc này hối hận đã trễ, hiền chí không nên hỏi nhiều nữa.
Kim Ngân Thi lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, hiểu chuyện gì xảy ra, giọng nàng đột nhiên trở nên phẫn nộ :
– Tại sao lão lại dám làm như vậy?
Kim Phi Hùng lạnh lùng cười, quay lại nói với nàng :
– Nhị đệ, chúng ta đi thôi!
Kim Ngân Thi vẫn không chịu đi, nàng tức giận quát lớn :
– Khoan đã, ta hỏi ngươi, chúng ta đã lấy lễ vãn bối đến thăm ngươi, cớ sao ngươi lại đối xử với chúng ta bạc tình bạc nghĩa như vậy?
Kim Phi Hùng lên tiếng thay lão :
– Chắc là trong đây có uẩn khúc, bất đắc dĩ lão phải làm thế, nhị đệ hà tất phải hỏi lão chi cho mệt.
Đoạn chàng kéo tay Kim Ngân Thi bước ra khỏi đại sảnh.
Vương Thiên Trạch quả thật như lời Kim Phi Hùng đã nói. Lão bất đắc dĩ phải làm điều này, nên khi thấy Kim Phi Hùng bước ra khỏi sảnh đường, lão không có ý ngăn trở, cứ để mặc cho hai người tự do bước ra.
Khi trở về khách điếm, Kim Ngân Thi vẫn còn cảm thấy tức giận, nàng bực bội nói với Kim Phi Hùng :
– Ca ca hôm nay tại sao lại bất ngờ trở nên hiền từ như vậy?
Kim Phi Hùng đáp :
– Dù sao thì chúng ta vẫn đâu có bị thiệt hại gì, thôi muội bỏ qua đi.
Kim Ngân Thi cười lạnh :
– Đợi đến lúc đó thì e rằng trễ rồi, còn gì để nói nữa.
Kim Phi Hùng nhẹ buông tiếng thở dài :
– Vương Thiên Trạch dù sao cũng là vị phụ chấp mà chúng ta đến thăm đầu tiên, sau này ta còn phải đến hỏi thăm nhiều người nữa, nếu như chúng ta giết lão thì tin tức này truyền ra giang hồ. Lúc đó ai còn dám tiếp chúng ta nữa. Lúc đó chúng ta hỏi thăm ai được nữa.
Kim Ngân Thi lúc này chợt hiểu ra :
– À, hóa ra là như thế!
Kim Phi Hùng lại nói tiếp :
– Bây giờ sự tình càng lúc càng phức tạp, giang hồ đã chuẩn bị nổi cơn phong ba ghê gớm. Chúng ta lưu lại Kim Lăng tất sẽ còn gây ra lắm phiền hà rắc rối.
Kim Ngân Thi hỏi :
– Ý của ca ca là muốn rời khỏi Kim Lăng?
Kim Phi Hùng gật đầu :
– Ngu huynh chẳng phải là kẻ nhát gan sợ hãi, mà là chúng ta cần phải tìm cách kiếm ra lão tặc gian ác đó, nếu như cứ để những chuyện rắc rối không liên (thiếu trang 107-114) nhau, song phương đều cảm thấy chấn động, công tử áo gấm chợt cất tiếng hỏi :
– Ngươi phải chăng là Thanh Y Tu La mà giang hồ thường hay truyền tụng?
Thanh âm phát ra lạnh như băng giá, khiến cho người ta nghe thấy bất giác phải rùng mình khó chịu.
Kim Phi Hùng khẽ gật đầu :
– Không sai, người trên giang hồ đều gọi tại hạ như thế.
Công tử áo gấm lại nói :
– Nói như vậy, ngươi cũng có thể gọi là người có danh tiếng đó chứ?
Kim Phi Hùng lớn tiếng cười đáp :
– Chỉ có một chút tài mọn, tên hèn, đâu xứng đáng gọi là người có danh tiếng.
Nét mặt công tử áo gấm thoáng nở nụ cười ngạo mạn, hơi gật gù rồi lên tiếng :
– Được lắm, bản công tử hi vọng được hội kiến với vài vị có danh tiếng như vậy.
Kim Phi Hùng chợt sa sầm nét mặt, giọng lạnh giá :
– Các hạ tôn danh quý tính là gì?
Công tử áo gấm chậm rãi đáp :
– Bản công tử họ Cốc, tên Chi Dương.
Kim Phi Hùng lại hỏi :
– Các hạ cũng ngụ lại nơi bản điếm này ư?
Công tử áo gấm chỉ về hướng Đông Khoa viện :
– Chúng ta là láng giềng thân cận với nhau mà.
Kim Phi Hùng liền bảo :
– Được rồi, đã là láng giềng thân cận, sau này mong sẽ có dịp lãnh giáo.
Công tử áo gấm chầm chậm bước về phía Đông Khoa viện :
– Ta thấy không cần lắm, bản công tử từ xưa đến nay không thích giao tình với ai.
Kim Phi Hùng chỉ tùy hứng đáp cho có chuyện mà thôi, không ngờ đối phương vừa mở miệng ra đã nói lời tuyệt giao như vậy. Chàng cảm thấy không vui, bèn lạnh lùng hừ lên một tiếng, đoạn cất bước đi ra bên ngoài.
Công tử áo gấm hốt nhiên gọi lớn :
– Huynh đài, khoan đi vội, bản công tử có chuyện nhỏ muốn thương lượng.
Kim Phi Hùng thoáng đứng lại :
– Có gì thì nói mau, ta chẳng có thì giờ lâu đâu.
Công tử áo gấm lạnh lùng đáp :
– Không có phí bao nhiêu thời gian của ngươi đâu.
Kim Phi Hùng nổi nóng :
– Nói đi!
Công tử áo gấm kéo tay chàng :
– Đứng ở đây nói chuyện không tiện chút nào, xin mời huynh đài vào phòng ta ngồi một lát.
Kim Phi Hùng bản ý không thích giao du với loại người ngang ngược như vầy, nhưng nhất thời chàng động tính hiếu kỳ, nên vẫn cất bước đi theo y về phía Đông Khoa viện.
Trong nội viện cũng tranh tối tranh sáng, đồ đạc trong phòng được bày biện cũng không khác phòng chàng.
Công tử áo gấm đưa tay mời chàng ngồi xuống, đoạn y lên tiếng :
– Huynh đệ đây không hề nhìn lầm người bao giờ, mấy ngày gần đây, trong số những nhân vật mà huynh đệ đã gặp chỉ có huynh đài là người kiệt xuất nhất.
Kim Phi Hùng lớn tiếng cười đáp :
– Huynh đài quá khen, ta đây thật là hết sức kinh ngạc.
Công tử áo gấm lại lên tiếng :
– Huynh đài có biết trong thành Kim Lăng mấy ngày gần đây quần hùng tụ tập đông đảo, sát cơ trùng trùng điệp điệp, chắc không lâu nữa sẽ xảy ra đại sự?
Kim Phi Hùng đáp :
– Ta chỉ mới nghe sơ qua thôi, nên cũng không được rõ lắm.
Công tử áo gấm lại nói :
– Võ lâm Trung Nguyên đang chuẩn bị liên kết hai phái chính tà, Tứ đại ma tôn cũng đã lục tục kéo tới Kim Lăng.
Trong lòng Kim Phi Hùng thoáng rúng động, thầm nghĩ :
– Người này quả thật đã biết rõ tình hình võ lâm Trung Nguyên.

Cốc Chi Dương thấy Kim Phi Hùng lặng im không đáp nên lại cất tiếng nói tiếp :
– Cái chiêu bài liên kết hai phái chính tà thực ra là để đối phó với người của Thái Dương cốc và Trường Xuân đảo, đáng tức cười là sự tình chưa làm xong mà trong nội bộ đã xảy ra hỗn loạn, hai phái vì muốn chiếm quyền lãnh đạo nên đã âm thầm xảy ra tranh chấp.
Kim Phi Hùng chợt hỏi :
– Tại sao huynh đài biết được chuyện này?
Cốc Chi Dương lạnh lùng đáp :
– Chuyện này làm sao qua được mắt ta.
Kim Phi Hùng hết sức nghi hoặc :
– Huynh đài tất cũng biết được những nhân vật tham gia trong liên minh này chứ?
Cốc Chi Dương cười lạnh :
– Huynh đệ há lại chịu đi chung với bọn người hạ lưu đó sao?
Kim Phi Hùng liền nói :
– Huynh đài đã không là người gia nhập vào liên minh đó, tại sao lại phải thương lượng cùng ta?
Cốc Chi Dương mỉm cười :
– Ta biết huynh đài tuy được giang hồ liệt vào hàng Tứ đại ma tôn, nhưng không hề có hành động xấu xa bỉ ổi như bọn chúng.
Kim Phi Hùng ngầm gật đầu, song ngoài mặt vẫn làm như không biết, ngơ ngác hỏi y :
– Bọn họ chủ ý là đối phó với người của Trường Xuân đảo và Thái Dương cốc, đâu có liên can gì đến ta.
Cốc Chi Dương cười đáp :
– Bởi vì hai ta đều là những nhân vật mà bọn chúng đang tìm cách đối phó, nên ta mới ước hẹn với huynh đài cùng chọc phá bọn chúng một trận.
Kim Phi Hùng thoáng đăm chiêu :
– Trước khi sự việc còn chưa lộ rõ chân tướng thì ta không muốn nói đến chuyện hợp tác.
Cốc Chi Dương cất tiếng cười lớn :
– Tại hạ tuyệt nhiên không hi vọng hợp tác, đến lúc đó thì chúng ta có thể tự đi làm việc của mình.
Kim Phi Hùng gật đầu, Cốc Chi Dương lại tiếp :
– Tối nay có một trận nhiệt náo rất đáng xem, nếu như huynh đài vô sự, chúng ta cùng đi xem qua cho biết.
Kim Phi Hùng đã có ý từ trước, tự nhiên nay có cơ hội, chàng đâu chịu bỏ qua, nên chẳng cần suy nghĩ, lập tức đáp ngay :
– Huynh đài đã có ý trọng vọng như vậy, tại hạ đâu nỡ chối từ.
Cốc Chi Dương thoáng lộ vẻ vui mừng :
– Như vậy chúng ta cùng ước hẹn, sau khi trống điểm canh hai chúng ta sẽ gặp nhau nơi mộ địa ở ngoài thành.
Kim Phi Hùng chợt đứng dậy :
– Huynh đệ xin được tạm thời cáo từ.
Chàng bước ra khỏi Đông Khoa viện đi về hướng cửa lớn, vừa mới đặt chân ra khỏi cửa bỗng thấy một người dáng vẻ hấp tấp tiến vào, hai người cơ hồ như đụng đầu vào nhau.
Người đó vừa ngẩng đầu lên thấy Kim Phi Hùng, liền nắm lấy tay chàng :
– Hãy dừng lại cho lão nhân có chút chuyện muốn nói.
Kim Phi Hùng nhìn lên thấy lão chính là Cố Dương Võ thì vội lên tiếng hỏi :
– Có chuyện gì mà lão hốt hoảng như vậy?
Cố Dương Võ lướt mắt đảo quanh tứ phía rồi lôi chàng vào trong một tiểu phạn điếm.
– Cả ngày nay huynh đệ đi tìm kiếm Kim đại hiệp, cuối cùng thì cũng may mắn kiếm được người.
Đoạn lão buông tiếng thở dài :
– Mấy hôm nay huynh đệ đang tính trở về Bắc Kinh, chỉ vì tìm kiếm đại hiệp mà đến nay vẫn chưa khởi trình được.
Kim Phi Hùng thoáng nhíu mày :
– Có chuyện gì vậy?
Cố Dương Võ đáp :
– Người trong tiêu cục đã chuyển một phong thư của tiểu tử đến, trong thư bày tỏ muôn phần cảm kích Kim đại hiệp đã có công thành toàn…
Kim Phi Hùng lắc đầu :
– Lão không nên nhắc đến chuyện đó nữa.
Cố Dương Võ bỗng hạ giọng :
– Thi thể của Quyền Kiếm Song Tuyệt đã nổi lên trên mặt sông Tần Hoài, trong mình y không có bảo châu, Võ Đang đã cho người đến vớt xác y lên, Lạt ma Thiên Long tự cũng đã biết được chuyện này, họ đoán rằng bảo châu đã rơi vào trong tay Kim đại hiệp.
Kim Phi Hùng lạnh lùng bảo :
– Chuyện này ta không muốn giải thích dài dòng.
Cố Dương Võ lại buông tiếng thở dài :
– Chuyện về bảo châu chẳng qua chỉ là tiểu tiết mà thôi. Phái Võ Đang đã cho người truyền ngôn khắp giang hồ ám chỉ Kim đại hiệp là người của Thái Dương cốc, rồi gởi thiếp mời đến các cao thủ hai phái chính tà hợp lực đối phó với đại hiệp đó.
Thần sắc của Kim Phi Hùng vẫn không thay đổi, giọng chàng chậm chạp :
– Lẽ nào người trên giang hồ đều nghe lời của bọn đạo sĩ Võ Đang.
Cố Dương Võ nhè nhẹ thở ra một cái rồi đáp :
– Lợi ở trước mắt, cho dù lời nói có hồ đồ thì vẫn có nhiều kẻ nghe theo.
Kim Phi Hùng lắc đầu :
– Ta không hiểu ý của lão.
Cố Dương Võ đáp :
– Chuyện này không thể chỉ dùng hai ba lời mà có thể nói rõ được, nhưng có thể đoán rằng, điều thứ nhất là trong người đại hiệp có bảo châu, bất luận là người thuộc chính phái hay tà đạo đều hy vọng đoạt được nó, điều nữa là, trong võ lâm Trung Nguyên còn có một thế lực nằm giữa hai phái chính tà lâu nay đã có tâm xưng hùng.
Võ Đang chỉ là kẻ hô hào liên kết hai phái chính tà mà thôi, chứ không có ý bá chủ võ lâm, nghe nói nhân vật đứng đầu mối minh ước đã đến Kim Lăng rồi đó.
Nghe đến đây Kim Phi Hùng cảm thấy muôn phần hứng thú, nên vội hỏi :
– Lão có biết nhân vật đứng đầu của thế lực này là ai không?
Cố Dương Võ lắc đầu :
– Điều này thì huynh đệ chưa được biết, song tốt nhất đại hiệp hãy tạm thời rời khỏi Kim Lăng để tránh gây thêm phiền phức không đáng có.
Kim Phi Hùng biết lão có hảo ý với mình, nhưng chàng vẫn vòng tay tạ lễ :
– Cố huynh đã lo lắng như vậy, đệ đây vô cùng cảm kích, còn chuyện Mật Đà thần châu bây giờ đã không còn liên quan đến Kim Sư tiêu cục nữa. Cố huynh nên lập tức hồi kinh thì hơn.
Cố Dương Võ nói :
– Hàn Không Không đã chạm mặt với các Lạt ma của Thiên Long tự, lại được Kim đại hiệp đảm nhiệm chuyện này, thì tiêu cục của lão kể như vô sự rồi.
Kim Phi Hùng chợt đứng dậy nói với lão :
– Các vị đã có lòng với tại hạ, tại hạ sẽ nguyện kết giao bằng hữu với người, khi chuyện ở Kim Lăng xong rồi, tại hạ nhất định sẽ đến thăm Kim Sư tiêu cục.
Cố Dương Võ biết rằng có khuyên thêm cũng vô ích, nên bèn cất tiếng cáo từ :
– Kim Sư tiêu cục còn nhiều chuyện phải lo, huynh đệ phải trở về Bắc Kinh nội trong đêm nay, lúc nào Kim đại hiệp ghé qua Bắc Kinh, nhất định phải ghé Kim Sư tiêu cục của chúng tôi một chuyến.
Cố Dương Võ vừa nói xong đã quay mình bỏ đi, sợ rằng lưu lại nữa sẽ có lắm chuyện rắc rối.
Hai ngày gần đây liên tiếp có mấy người đến cảnh cáo chàng.
Kim Phi Hùng tuy có võ công tuyệt thế cũng không khỏi lưu tâm giới bị.
Chàng trở về khách điếm thì màn đêm đã phủ xuống dày đặc, khẽ liếc mắt về phía Đông Khoa viện, thấy màn che kín mít, không có ánh đèn, đoán rằng Cốc Chi Dương có lẽ đã đi ra ngoài, trong lòng chàng âm thầm bàn định kế hoạch quyết định đi đến phó ước với con người kỳ lạ này.
Kim Phi Hùng ngồi xuống tĩnh tọa, qua một lát sau, khi điều tức đã xong chàng cảm thấy chân khí lưu thông trong huyết quản cực kỳ thông suốt dồi dào, và công lực đã được tăng tiến gấp bội, song chàng cũng không rõ nguyên nhân tại sao.
Lúc này tiếng trống trên lầu canh vang lên hai lần, thời khắc đã vào canh hai, nghĩ đến lời ước hẹn với Cốc Chi Dương, chàng lập tức nhét đoạn kiếm vào thắt lưng, phóng mình qua cửa sổ, thi triển khinh công chạy về hướng mộ địa.
Dưới ánh tinh quang lấp lánh, quả nhiên thấy Cốc Chi Dương lẳng lặng đứng trước một ngôi cổ mộ, chàng nhẹ nhàng lên tiếng :
– Tại hạ đã đến trễ…
Cốc Chi Dương mỉm cười :
– Không trễ đâu, thôi chúng ta đi.
Nói đoạn Cốc Chi Dương khẽ lắc nhẹ thân hình vọt mình ra xa độ năm trượng, khiến cho Kim Phi Hùng cực kỳ kinh ngạc. Bởi vì thân pháp mà đối phương sử dụng không gì xa lạ, mà chính là “Quỷ Ảnh Thiên Biến thân pháp”.
Thấy vậy chàng cũng không thể che giấu được nữa, vội triển khai thân pháp cấp tốc theo sát Cốc Chi Dương.
Hai người tuy cùng so vai, song cũng âm thầm so sánh công phu.

Cốc Chi Dương đã có chủ ý từ trước, khi vừa phóng mình lên đã tận lực thi triển công phu vọt lẹ như tên bắn.
Nhưng mà cho dù y có thi triển hết sở học của mình vẫn còn kém hơn Kim Phi Hùng một tấc. Cốc Chi Dương vốn tính tàn bao ngang ngược nên trên mặt thoáng hiện sát khí.
Hai người triển khai khinh công lực đi chừng mấy khắc đã tới phía trước một ngôi cổ miếu.
Cốc Chi Dương ngầm ra hiệu cho chàng lướt mình vào trong một khu rừng, Kim Phi Hùng vội theo sau y chầm chậm, mắt nhìn ra xa, chàng thấy có một đám người giang hồ đứng một hàng trước ngôi cổ miếu nọ, tựa như đang đợi một cái gì đó.
Kim Phi Hùng lấy làm kỳ dị, chàng thì thầm hỏi Cốc Chi Dương :
– Những người này đến đây làm gì vậy?
Cốc Chi Dương đáp :
– Đợi người của Trường Xuân đảo đó thôi.
Kim Phi Hùng trong lòng cảm thấy hết sức quái dị, ngước mắt nhìn vào đám người thấy tăng nhân, đạo gia, tục gia đều có cả. Ngay cả Âm Sơn Thần Ma cũng có mặt trong số đó.
Chợt nghe Âm Sơn Thần Ma cất giọng lanh lảnh :
– Các ngươi đã chính mắt nhìn thấy Thanh Y Tu La vào trong miếu này thì phải công nhiên gọi hắn ra mới phải, sao lại ra vẻ sợ hãi như vậy.
Một lão già tuổi khoảng lục tuần, mình mặc đạo bào, chậm chạp lên tiếng :
– Theo lời môn nhân đệ tử của các phái truyền báo, thì nơi này là chỗ hạ lạc của môn hạ Trường Xuân đảo, nếu mình mạo muội xông vào thì tất sẽ gây ra hiểu lầm.
Âm Sơn Thần Ma lạnh lùng hừ lên mấy tiếng :
– Tin này thật là chẳng đáng tin chút nào, Thái Dương cốc và Trường Xuân đảo có mối thâm thù lâu năm, làm sao có thể ở cùng một nơi được.
Lại có tiếng một lão già mặt trường sam màu vàng nói chen vào :
– Thanh Y Tu La hạ lạc ở đây là điều chắc chắn rồi, còn như việc môn hạ của Trường Xuân đảo có mặt ở đây hay không thì điều đó không thể khẳng định được.
Ánh mắt lạnh lẽo âm hiểm của Âm Sơn Thần Ma hướng về phía lão già mặc đạo bào, đoạn bảo :
– Võ Đang là Minh chủ trong chuyến này, lão đã đưa thiếp mời mọi người đến đây thì nên có chủ kiến mới phải.
Lão đạo trưởng lắc đầu xua tay đáp :
– Bản phái vẫn là người phương ngoại, nên đâu dám nhận trọng trách lớn lao như thế.
Âm Sơn Thần Ma cười lạnh :
– Nếu cứ như vầy, chẳng lẽ mọi người đều đứng ngoài đợi cho bị đóng thành băng hay sao?
Lão đạo trưởng thườn thượt thở dài :
– Các môn phái đến Kim Lăng lúc này khoảng độ mấy chục, ngoài mặt tuy đề cử bản phái làm Minh chủ nhưng thực sự ra sức đồng tâm hiệp lực chẳng được mấy người.
Lão đạo sĩ Chưởng môn phái Võ Đang cơ hồ như hết sức chán nản ngừng lại một chút, đoạn nói tiếp :
– Cứ như chuyện đêm nay bản phái đã thỉnh mời không dưới ba chục vị, nhưng ở đây không quá mười vị, xem ra bọn họ cứ bình chân như vậy, mặc kệ bản phái.
Âm Sơn Thần Ma cao giọng :
– Bọn chúng bất quá chỉ có năm mạng là cùng, có nhiêu đây người bộ chưa đủ ứng phó sao, còn phí công đợi ai cơ chứ?
Lão đạo trưởng không biết sao hơn, đành phải quay sang dặn dò đồng đạo võ lâm Trung Nguyên cùng lo chuyện này.
Từ trong bóng tối đó một người bước ra, y chính là Khoái Kiếm Thủ Chu Lương có đạo hiệu là Bích Trần đạo nhân mà Kim Phi Hùng đã gặp một lần trên hoa thuyền Kỷ La Xuân.
Y bước đến trước cổ miếu, cao giọng quát lớn :
– Phía trong có người không? Phái Võ Đang và đồng đạo võ lâm Trung Nguyên đến ghé thăm quý khách.
Y gọi liền mấy tiếng thấy bên trong vẫn không có tiếng trả lời. Lão già mặc trường sam màu vàng dường như không chịu nổi nữa, bèn trầm giọng nói :
– Bọn chúng đã không chịu mở cửa cho vào, chúng ta lại không thể vọt tường vào được ư?
Lão đạo trưởng lắc đầu :
– Không được mạo phạm như vậy, trong miếu là nơi cư ngụ của nữ lưu, nếu cứ tự tiện xông vào há chẳng phải làm nhục danh phận của chúng ta sao?
Lão già mặc trường bào màu vàng lạnh lùng đáp :
– Đến lúc này mà còn nói đến danh phận làm gì, ta thấy chẳng cần phải giả dạng chi nữa.
Âm Sơn Thần Ma lạnh lẽo cất tiếng :
– Nếu như ngươi nổi hứng thì cứ tự mình xông vào đi.
Người này có ngoại hiệu là Truy Hồn Thủ, một cao thủ của phái Không Động, tính tình kiêu căng tự phụ, miệng cứ nói mãi không thôi.
Đột nhiên lão phi thân một cái, lao mình vọt thẳng lên bờ tường.
Ai ngờ chân lão vừa mới đặt lên đầu tường, chợt thấy một luồng ngân quang lóe lên, lão chợt gào lên một tiếng thảm thiết, xé tan màn đêm tĩnh lặng, rồi ngã úp mặt vào bờ tường.
Lão đạo trưởng vội vàng bước tới trước nhìn xem, thấy hai chân Truy Hồn Thủ đã bị tiện đứt. Bất giác buông tiếng thở dài.
Trên giang hồ Truy Hồn Thủ cũng liệt vào hàng đệ nhất cao thủ võ lâm, cho dù lão không hề phòng bị, cũng không đến nỗi chỉ một chiêu mà bị tiện đứt đôi chân, như vậy đủ biết đối phương có bản lĩnh cao cường, xuất thủ tàn độc vô cùng, và cũng nhanh lẹ tuyệt luân.
Quần hùng đứng tại đó chứng kiến thảm trạng xảy ra trước mắt, bất giác đều hãi kinh, mặt mày biến sắc.
Âm Sơn Thần Ma tức giận hừ lên một tiếng :
– Thủ đoạn thật tàn độc quá chừng.
Tay áo lão chợt phất lên, phóng mình bay thẳng lên vượt qua bức tường, danh hiệu của lão đã được giang hồ liệt vào hàng Tứ đại ma tôn, võ công của lão xuất quỷ nhập thần. Chỉ trong chớp mắt đã phóng vào trong nội viện của ngôi cổ miếu.
Vị trưởng lão mặc đạo bào là chưởng môn phái Võ Đang, có đạo hiệu là Lăng Hư Tử, thấy Âm Sơn Thần Ma đã lọt vào trong miếu, lão không chịu thua kém, cũng nhẹ nhàng bay vào trong nội viện, quần hùng cũng lũ lượt theo sau nhảy vào nội viện.
Cùng lúc đó, khi Âm Sơn Thần Ma vừa mới lọt vào trong ngôi miếu thì phía trong miếu cũng có hai bóng người bay ra nhẹ nhàng, tựa như hai làn khói mỏng ra phía bức tường sau miếu.
Kim Phi Hùng và Cốc Chi Dương có nhãn quang cực kỳ sắc bén, hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi nhanh chóng lao đi, đuổi theo hai bóng đen nọ.
Hai người vừa phi thân, lại phải khéo léo ẩn mình để không cho đối phương phát giác.
Lúc đi được khoảng tám chín dặm thì đã gần đến phía bờ sông.
Đột nhiên từ phía sau bờ sông một tràng cười quái dị nổi lên, một đám những nhân vật giang hồ xuất hiện chặn đường hai bóng đen nọ.
Kim Phi Hùng thầm kinh ngạc :
– Ở đây sao lại có nhiều người như vậy?
Cốc Chi Dương khẽ lên tiếng :
– Đây chính là một thế lực khác mà tại hạ đã nói đến.
Hai người cùng lúc ẩn mình vào tàng lá rậm rạp đoạn thận trọng tiến lên trước.
Lúc này trời đã quá canh ba, bất ngờ một trận gió thổi tới khiến cho đám mây bị xua tan đi, phía trên không trung hiện ra một vầng trăng lưỡi liềm tỏa ánh sáng mờ ảo xuống mặt đất.
Hai bóng người ở phía trước, một vận y phục xanh, còn người kia thì vận áo gấm, lối phục sức giống hệt như Kim Phi Hùng và Cốc Chi Dương.
Kim Phi Hùng thấy vậy cực kỳ ngạc nhiên, lòng thầm nghĩ :
“Người này sao lại có lối phục sức giống hệt mình như thế?”
Đoạn chàng quay qua khẽ liếc Cốc Chi Dương, chợt thấy sắc mặt y ngạc nhiên chẳng khác gì mình.
Lúc này đám cao thủ giang hồ đã chặn được hai người lại, một người trông như kẻ cầm đầu đám cao thủ này, đầu đội mũ cao, mặt đạo mạo, tuổi đã quá lục tuần, mỉm cười vòng tay về phía hai bóng đen đoạn cười bảo :
– Huynh đệ đây là Cổ Trường Khanh, Trang chủ Phụng Lăng trang, có sự việc không được rõ, nên mong nhị vị vui lòng giải thích.
Thiến niên áo xanh bất giác hừ lạnh.
Cổ Trường Khanh tiếp :
– Nhị vị cứ yên tâm, chúng ta sẽ không lấy nhiều bức ít đâu.
Thiếu niên áo gấm vội tiếp lời :
– Có chuyện gì cứ nói ngay ra đi, chớ quanh co lắm lời.
Cổ Trường Khanh cất tiếng ho khan :
– Nghe nói Thần châu mà Hàn Không Không lấy trộm được của Thiên Long tự đã rơi vào tay tôn giá, việc này có đúng không?
Thiếu niên áo xanh lạnh lùng đáp :
– Tại hạ không thể nói ra được.
Cổ Trường Khanh lại lên tiếng :
– Mật Đà thần châu là trấn sơn chi bảo của Thiên Long tự, nơi đây đã phái một số lớn cao thủ đi vào Trung Nguyên. Chuyện này đối với võ lâm đồng đạo Trung Nguyên là một việc làm mất thể diện cho võ lâm Trung Nguyên vô cùng, khuyên tôn giá hãy mau chóng hoàn vật lại cho vật chủ.
Thiếu niên áo xanh lạnh lùng đáp lại :

– Chuyện này phải do Lạt ma của Thiên Long tự đích thân ra mặt, đâu cần ngươi phải lo lắng làm chi.
Cổ Trường Khanh vẫn không tức giận, từ tốn nói :
– Nếu như tôn giá không phải là môn đệ các phái trong võ lâm Trung Nguyên, thì lão đây sẽ không hỏi nữa.
Thiếu niên áo xanh hỏi ngược lại :
– Vì danh dự của võ lâm Trung Nguyên, các hạ nhất định phải can thiệp vào ư?
Thiếu niên áo xanh lạnh lùng cười lên một tiếng :
– Phụng Lăng trang có quyền gì mà dám ra lệnh cho võ lâm?
Cổ Trường Khanh ôn tồn đáp :
– Lấy danh nghĩa là Minh chủ của Bách Kiếm Minh. Chẳng lẽ không được sao?
Thiếu niên áo xanh cười hăng hắc :
– Nói láo mà chẳng biết xấu hổ! Ai lại cử ngươi làm Minh chủ hả?
Cổ Trường Khanh cất lên một tràng cười dài :
– Điều này cần chi phải hỏi, dĩ nhiên là những môn phái gia nhập Bách Kiếm Minh.
Đoạn lão quay sang hỏi thiếu niên áo gấm :
– Vị thiếu hiệp này phải chăng là đồng sư môn với Thanh Y Tu La?
Thiếu niên áo gấm lạnh lùng đáp lại :
– Tôn giá tự xưng là Minh chủ của Bách Kiếm Minh, thì kiếm thuật ắt có chỗ hơn người, tại hạ thuộc về môn phái nào thì đợi chút nữa so kiếm sẽ nhận ra ngay thôi.
Cổ Trường Khanh cười nhạt :
– Chí nguyện của Bách Kiếm Minh là hoành dương võ học Trung Nguyên. Quý phái đến đây hoành hành ngang ngược, tất các phái ở Trung Nguyên sẽ chẳng để cho các ngươi thất vọng đâu.
Thiếu niên áo xanh đột nhiên lên tiếng :
– Ngươi ăn nói thật là hồ đồ hết ý, vừa rồi lão đạo sĩ của phái Võ Đang tự xưng là Minh chủ các phái, nếu như hôm nay có thêm ngươi là Minh chủ, vậy thì ai là Minh chủ thực hả?
Cổ Trường Khanh lúng túng đáp :
– Cái này thì…
Lão này vốn là kẻ cực kỳ gian xảo, tuy lão đã nắm trong tay hầu hết các đại môn phái nhưng không muốn công nhận cắt tuyệt quan hệ với Võ Đang.
Thiếu niên áo xanh lại nói :
– Đừng có nói này nọ lôi thôi, chẳng có ai trong các ngươi xứng đáng làm Minh chủ, Minh chủ của Bách Kiếm Minh phải là người có thực tài.
Lúc này một đám mây đã dần dần phủ kín vầng trăng, bốn phía trở nên tối đen như mực, thiếu niên áo xanh và thiếu niên áo gấm đột ngột lắc mạnh một cái, thân hình xẹt tới như hai luồng điện mất hút vào trong khu rừng.
Cổ Trường Khanh và hơn chục cao thủ đang đứng đó biết đối phương cực kỳ lợi hại, nên trong lòng kinh hãi, ngấm ngầm vận công giới bị, đề phòng đối phương hạ độc thủ, chẳng ngờ bọn họ lại bỏ chạy, đến lúc phát giác thì đã không thể nào đuổi kịp được nữa.
Cổ Trường Khanh y như vô cùng giận dữ, lão trầm giọng quát :
– Hừ! Cho dù các ngươi bỏ chạy cũng không thoát khỏi tay lão phu đâu.
Cốc Chi Dương đang định bật người phóng ra, đột nhiên bị Kim Phi Hùng ấn xuống, đoạn hạ giọng bảo y :
– Đằng kia có người đang đi đến kìa!
Cốc Chi Dương ngẩng đầu nhìn lên, dưới ánh tinh quang lấp lánh, quả nhiên thấy có bảy tám bóng người đang bay người về hướng bờ sông, người đi đầu chính là Âm Sơn Thần Ma, phía sau là Lăng Hư Tử phái Võ Đang, Bích Trần đạo nhân, Đại Minh thiền sư, và thêm mấy nhân vật lạ mặt nữa.
Âm Sơn Thần Ma lên tiếng hỏi :
– Cổ huynh có thấy kẻ nào chạy ngang qua đây không?
Cổ Trường Khanh chậm rãi đáp :
– Ngươi muốn hỏi Thanh Y Tu La phải không?
Âm Sơn Thần Ma liền hỏi tiếp :
– Ngoài Thanh Y Tu La còn có tên nào khác không?
Cổ Trường Khanh đáp :
– Còn có thêm một thiếu niên áo gấm nữa.
Bích Trần đạo nhân hấp tấp nói xen vào :
– Tên đó chính là kẻ đã sát hại Khai bi chưởng Hồ Chấn Viễn.
Cổ Trường Khanh nghĩ ngợi một lúc rồi bảo :
– Ta cho rằng lai lịch của thiếu niên áo gấm này còn khả nghi hơn Thanh Y Tu La nữa.
Bích Trần đạo nhân liền nóng nảy nói tiếp :
– Lúc bần đạo ở trên du thuyền thấy võ công của Thanh Y Tu La có chiêu số cực kỳ giống với võ công của Thái Dương cốc, hôm nay đem so sánh với võ công của thiếu niên áo gấm nọ thì càng không thể lầm được.
Âm Sơn Thần Ma lạnh lùng đáp :
– Ta đã nói từ trước rồi, Thanh Y Tu La chính là người của Thái Dương cốc, các ngươi không tin thì ta cũng không biết làm sao hơn.
Thần sắc của Lăng Hư đạo trưởng cực kỳ trầm trọng, lão chậm chạp lên tiếng :
– Nhưng mà có một chuyện khiến bần đạo không tài nào hiểu nổi, rõ ràng chúng ta đến ngôi miếu này là một cơ địa hạ lạc của môn hạ Trường Xuân đảo, tại sao lại bất ngờ biến thành sào huyệt của Thái Dương cốc? Thật khiến bần đạo hồ đồ quá chừng.
Cổ Trường Khanh ho khan lên một tiếng, rồi chầm chậm lên tiếng :
– Chuyện này cũng không khó giải thích lắm đâu, có lẽ hai người mà chúng ta vừa gặp chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên mà thôi, chứ không thể nhận định là hai thế lực của Thái Dương cốc và Trường Xuân đảo đã trở lại Trung Nguyên, chúng ta phải sớm thương lượng phương cách đối phó mới được.
Âm Sơn Thần Ma gật đầu :
– Cổ huynh, nội trong ngày hôm nay họ sẽ tới.
Cổ Trường Khanh lại lên tiếng :
– Võ Đang và các danh môn chính phái có nhiều nhân tài, không biết Lăng Hư đạo trưởng có cao kiến gì chăng?
Lăng Hư đạo trưởng lạnh lùng đáp :
– Bản phái là người xuất gia, vẫn tuân theo di huấn của tôn sư không được tham dự vào các cuộc chém giết trên giang hồ, nên không thể đảm nhận việc này, vì vậy mọi việc đều hi vọng vào Cổ đại hiệp.
Cổ Trường Khanh cười lớn :
– Phụng Lăng trang chẳng qua chỉ là một sơn trang nhỏ bé mà thôi, đâu phải là một đại bang phái gì. Sở dĩ bản trang xuất hiện ở đây, lập ra Bách Kiếm Minh là vì sự an nguy của đồng đạo võ lâm, chớ tuyệt nhiên không có tham vọng tư tiện mà nhận về mình chức Minh chủ đâu, như quý phái danh tiếng trên giang hồ đã lâu, tốt nhất quý phái nên nhận chức Minh chủ.
Lăng Hư đạo trưởng mỉm cười đáp :
– Cổ huynh nhân tâm hiệp đảm, kiếm pháp lại cao siêu, bần đạo tự biết mình kém tài bạc đức, cho nên việc đó Cổ huynh không nên khách khí từ chối việc hệ trọng của võ lâm như vậy.
Âm Sơn Thần Ma trầm giọng nói :
– Cường địch còn đang ở trước mặt, chư vị cớ sao lại nói những chuyện tiểu tiết không quan hệ gì tới đại sự?
Cổ Trường Khanh nhanh lẹ tiếp lời :
– Lúc này không phải là lúc nói chuyện. Chư vị hãy tạm thời đến hàng quán của tại hạ nghỉ ngơi, chúng mình sẽ bàn chuyện sau.
Âm Sơn Thần Ma nói :
– Vậy mới được chứ, mời Cổ huynh đi trước dẫn đường.
Cổ Trường Khanh thoáng mỉm cười :
– Chư vị hãy đi theo ta.
– Bần đạo có chuyện phải trở về dặn dò môn nhân đệ tử, không thể đi theo chư vị được, bần đạo xin cáo từ.
Âm Sơn Thần Ma hừ lên một tiếng :
– Cho dù là có chuyện, cũng không thể tranh thủ thời gian như vậy được.
Cổ Trường Khanh vội lên tiếng :
– Môn hạ Võ Đang có mặt ở đây không ít, đạo trưởng nếu có chuyện gì cấp thiết, vậy thì xin cứ thuận tiện, tại hạ e rằng không thể tiễn người được.
Lăng Hư đạo trưởng gật đầu rồi cùng với Bích Trần đạo nhân chầm chậm đi về hướng khác.
Kim Phi Hùng đã nghe hết toàn bộ câu chuyện, muốn biết các phái hành động ra sao, bèn quay sang nói với Cốc Chi Dương :
– Chúng mình cũng đi theo bọn chúng xem sao!
Cốc Chi Dương nhìn lên thấy phía đông đã hiện sắc sáng trắng bạch, nên lắc đầu đáp :
– Trời sắp sáng rồi, chúng ta phải trở về khách điếm thôi.
Kim Phi Hùng nói tiếp :
– Chúng ta đi theo xa xa, cho dù trời sáng bọn họ cũng không cách nào nhận ra được.
Cốc Chi Dương vươn mình đứng dậy :
– Không cần đâu, chỗ bọn chúng hạ lạc tại hạ đã biết rồi, đó là một tòa đạo viện Huyền môn ở bên bờ sông.
Kim Phi Hùng ban đầu muốn xem nơi trú ngụ của bọn họ, song thấy Cốc Chi Dương nói như vậy, tự nhiên chàng cũng chẳng còn hứng thú gì nữa, chàng nghĩ ngợi một chút, đoạn bảo y :
– Ta phải cáo từ trước, vì có chút chuyện riêng.
Cốc Chi Dương cười lớn :
– Tại hạ đã giao ước trước rồi, đến lúc này ai đi lo chuyện người ấy.
Nói rồi thân hình y bắn vọt lên không, rồi nhanh chóng lao đi mất dạng.
Kim Phi Hùng ngửa mặt hít một hơi dài, trong lòng cảm thấy sảng khoái, lòng thầm nghĩ :
“Cứ theo như bọn chúng nói thì ngôi cổ miếu này chỉ là nơi hạ lạc của môn nhân Trường Xuân đảo, xem ra người mạo danh ta tất phải là môn nhân của Trường Xuân đảo.”
Chàng suy đi nghĩ lại cũng không cách nào nghĩ ra một cách giải thích hợp lý được.
Cũng chính ngay lúc này ở phía trên bờ sông có hai vị cô nương sánh vai nhau đi tới, một cô nương áo hồng và một cô nương mặc áo trắng.
Cô nương mặc y phục trắng chính là Kim Ngân Thi, muội muội của Kim Phi Hùng, nàng đi lại phía Kim Phi Hùng, đoạn lên tiếng gọi :
– Ca ca, sao ra đây sớm quá vậy?
Kim Phi Hùng kêu lên một tiếng ngạc nhiên, ánh mắt chàng nhìn đăm đăm vào cô nương mặc áo hồng, chàng cảm thấy là cô nương này rất quen thuộc nhưng không nhớ là đã gặp ở đâu.
Kim Ngân Thi vội vàng lên tiếng giới thiệu :

– Đây là Tô Ngọc Dung, sư tỷ của tiểu muội.
Kim Phi Hùng vòng tay thi lễ :
– Thì ra là Tô cô nương.
Tô Ngọc Dung mỉm cười, vội đáp lễ :
– Tiểu muội đã ngưỡng mộ đại danh của Thanh Y Tu La trên giang hồ từ lâu, nay mới hân hạnh được gặp.
Kim Phi Hùng khiêm tốn đáp :
– Tại hạ thật chẳng có tài cán gì, cô nương quá khen đó thôi.
Đoạn chàng quay qua nói với Kim Ngân Thi :
– Muội muội chẳng đã nói rằng sư phụ của mình là người trong cửa Thiền môn hay sao?
Kim Ngân Thi liền đáp :
– Không sai, sư phụ tiểu muội là người trong cửa Phật, nhưng khi thu nhận đệ tử đều là tục gia, ngay cả sư tỷ đây cũng là tục gia đệ tử.
Kim Phi Hùng thấy trời đã sáng, vội bảo :
– Chúng ta trở vào trong thành đi.
Kim Ngân Thi lắc đầu :
– Ca ca ở nơi khách điếm, người đông hỗn tạp, chi bằng chúng mình hãy kiếm một hoa thuyền để lên đó nghỉ ngơi.
Kim Phi Hùng lắc đầu lia lịa :
– Không được, nơi đó đâu phải là chỗ dành cho chúng ta?
Kim Ngân Thi cười đáp :
– À, ta nhớ ra rồi, chúng ta hãy đến hoa thuyền của Bạch Lãnh Thu cô nương.
Kim Phi Hùng vội nói :
– Ta đã cho Bạch Nghĩa cùng với Tử Quyên hồi hương rồi.
Kim Ngân Thi mỉm cười một cách bí mật :
– Hôm qua tiểu muội còn thấy hoa thuyền ở đó mà, bọn họ chưa nhổ neo đi.
Kim Phi Hùng vọt người lên đưa mắt nhìn ra phía xa, chàng thấy hoa thuyền Kỷ La Xuân vẫn còn đậu dưới bến.
Kim Ngân Thi cũng bật người lên nhìn về phía đó, đoạn nói :
– Tiểu muội nói chẳng sai phải không nào?
Nói rồi nàng men theo bờ sông chạy thẳng đến chiếc hoa thuyền.
Kim Phi Hùng cảm thấy phía trong thuyền có vẻ bí ẩn không dễ lộ ra cho ngoại nhân biết nên cũng định cất bước phóng theo.
Đột nhiên có một hương thơm nhè nhẹ lọt vào mũi chàng, trong lòng chàng chợt tỉnh ngộ liền đứng tránh qua một bên để cho Tô Ngọc Dung chạy lên trước.
Tô Ngọc Dung lẳng lặng chạy phía sau, thấy Kim Phi Hùng tránh ra nhường đường cho mình, bất giác mỉm cười đáp :
– Đa tạ.
Kim Phi Hùng cảm thấy nụ cười của nàng tươi hơn hoa nở, nhan sắc tuyệt trần, khiến cho ai nhìn thấy cũng phải xao động trong lòng, hồn xiêu phách lạc. Bất giác chàng ngước mắt nhìn Kim Ngân Thi, thấy nàng đã chạy ra ngoài mấy trượng, liền nói theo :
– Cô nương chẳng cần phải khách khí, chúng ta sẽ cùng chạy lên đó.
Tô Ngọc Dung có ý khoe khoang nên nhẹ nhàng lướt mình tới trước, chỉ trong nháy mắt nàng đã sánh vai với Kim Ngân Thi làm cho Kim Phi Hùng bất giác phải ngây người ngạc nhiên. Bởi vì thân pháp của Tô Ngọc Dung là một loại công phu thượng thừa, so với Quỷ Ảnh Thiên Biến thân pháp thì cũng tinh diệu không kém.
Chàng biết rằng trong mình Tô Ngọc Dung tất có tuyệt kỷ võ công, nên trong lòng cũng cảm thấy vui sướng, vội đuổi theo hai người :
– Muội muội, có lẽ Bạch Nghĩa đã bán con thuyền này rồi đó.
Kim Ngân Thi mỉm cười :
– Chắc không có chuyện đó, bởi vì lão đâu dám to gan như vậy.
Lúc này ba người đã đến sát bên hoa thuyền Kỷ La Xuân.
Kim Ngân Thi khoa chân nhẹ nhàng phóng lên trên thuyền. Tô Ngọc Dung đi ngang hàng với Kim Ngân Thi nên cũng vọt lên trên thuyền hầu như cùng một lúc với Kim Ngân Thi.
Kim Phi Hùng thấy thuyền cách bờ chưa quá một trượng cũng nhẹ nhàng theo sau hai người lao nhanh lên thuyền.
Tử Quyên từ bên trong bước ra, thấy vậy chợt reo lên hớn hở :
– Tiểu thư.
Kim Ngân Thi trừng mắt liếc nàng, đoạn cười nói :
– Ngươi nhìn lầm rồi, ta đâu phải là tiểu thư của ngươi, mà là Kim Ngân Thi, muội muội của Kim công tử.
Tử Quyên mỉm cười có vẻ bí mật :
– Hóa ra là Kim cô nương.
Kim Phi Hùng chợt hỏi :
– Bạch Nghĩa đâu? Tại sao các ngươi còn chưa hồi hương?
Chợt thấy Bạch Nghĩa từ phía trong chậm chạp bước ra :
– Tiểu thư chưa trở về làm sao chúng ta dám hồi hương?
Kim Phi Hùng nhẹ nhàng buông tiếng thở dài :
– Trước mắt ta còn có nhiều việc phải làm, mùa xuân năm sau ta nhất định đi ra biển để tìm tiểu thư các ngươi.
Bạch Nghĩa bỗng cất tiếng than :
– Tất cả mọi chuyện đều ký thác nơi công tử, chỉ đáng thương là chủ nhân của chúng tôi chỉ có một mình tiểu thư, nếu như nàng có mệnh hệ gì…
Kim Phi Hùng tiến vào trong khoang ngồi xuống rồi đáp :
– Tiểu thư các ngươi đâu phải là thứ đá dễ vỡ, ngươi cứ yên tâm là được.
Bạch Nghĩa ngước mặt nhìn Kim Ngân Thi, đoạn từ từ thối lui.
Kim Phi Hùng ngồi xuống được một lát, đoạn đứng dậy nói :
– Muội muội và Tô cô nương tạm thời nghỉ lại ở đây nhé, ta phải trở về khách điếm.
Kim Ngân Thi lắc đầu bảo :
– Không được, ca ca không thể bỏ đi vào lúc này được.
Kim Phi Hùng hỏi lại :
– Tại sao ta không thể đi được hả?
Kim Ngân Thi liền đáp :
– Cả đêm qua ca ca không ngủ, vạn nhất có xảy ra cớ sự gì thì chẳng phải thiệt thòi lắm sao, chi bằng ca ca cứ nghỉ lại đây một chút, đợi khi trời tối rồi hãy đi.
Kim Phi Hùng bật cười :
– Ha ha, đối với người luyện võ, mất ngủ một hai đêm nào có thấm tháp gì?
Kim Ngân Thi bảo chàng :
– Đó chẳng qua là bất đắc dĩ mà thôi, còn như hôm nay ca ca không có chuyện chi cấp bách, cớ sao phải tự làm khổ mình như vậy.
Kim Phi Hùng thấy nàng nói quá nên đành phải miễn cưỡng đi ra đằng sau đuôi thuyền nằm nghỉ.
Kim Ngân Thi và Tô Ngọc Dung đưa mắt nhìn nhau mỉm cười, sau đó lên tiếng dặn dò Tử Quyên :
– Ngươi cứ hầu hạ chàng, khi chàng tỉnh dậy có hỏi thì ngươi nói chúng ta đã trở về rồi.
Dặn dò xong, hai người cùng phóng lên bờ biến đi mất dạng.
Kim Phi Hùng tỉnh dậy trời đã quá trưa, Tử Quyên bưng nước hầu hạ chàng, nàng chợt cười hì hì rồi lên tiếng :
– Mời công tử ra ngoài khoang dùng cơm.
Kim Phi Hùng cất tiếng hỏi :
– Nhi vị cô nương kia đâu rồi?
Tử Quyên mỉm cười đáp :
– Họ đã đi từ lâu rồi.
Kim Phi Hùng vội hỏi tiếp :
– Họ có quay về đây không?
Tử Quyên khẽ gật đầu, chợt thấy sắc mặt Kim Phi Hùng không vui :
– Bọn họ có nói là đi đến nơi nào không?
Tử Quyên khẽ lắc đầu :
– Bọn họ không hề nói cho tiểu tỳ biết.
Kim Phi Hùng bước lẹ ra ngoài khoang thuyền :
– Thật là láo xược, tại sao không lưu lại địa chỉ hả?
Tử Quyên chợt quay mặt đi, mỉm cười một mình :
– Kim cô nương đâu còn bé bỏng nữa, lẽ nào công tử lại sợ người ta bắt mất nàng?
Kim Phi Hùng trợn mắt đáp :
– Ngươi biết cái gì, gần đây trên giang hồ phong ba xảy ra liên tiếp, cơ sự cực kỳ rối rắm, nếu như có chuyện gì thì biết tìm nàng ở đâu?
Tử Quyên lại nói :
– Chuyện trên chốn giang hồ tất nhiên tiểu tỳ chẳng biết chi, nhưng mà Kim cô nương có võ công trong người thì làm sao lại để cho người ta bức hiếp được?
Kim Phi Hùng thở dài, chàng là người có nhiều tình cảm, Kim Ngân Thi là bào muội duy nhất của chàng, huynh muội tình thâm làm sao không khiến chàng lo lắng.
Chàng lúng túng xoa tay giậm chân, trầm ngâm hồi lâu rồi lên tiếng dặn dò Tử Quyên :
– Nếu như nàng có quay lại trên thuyền thì hãy bảo nàng đến khách điếm tìm ta, ta không thể để nàng rời xa ta nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.