Lăng Không Địch Ảnh

Chương 19: U cốc phong vân


Đọc truyện Lăng Không Địch Ảnh – Chương 19: U cốc phong vân

Kim Phi Hùng bất giác chấn động tâm thần, phải cố gắng lắm mới trấn tĩnh được, miệng lắp bắp :
– Ồ! Thật vậy sao.
Nét mặt Lục phu nhân cực kỳ buồn bã, đôi mắt đẫm lệ, không hề lưu tâm đến thần thái khác lạ của Kim Phi Hùng, nên cứ tiếp tục nói :
– Nghe nói “Huyền môn vũ thư” lạc vào trong Bích Vân tự ở thành Kim Lăng, do thế mà phu quân ta đã hóa trang thành đạo sĩ đến đó…
Bà không giấu được vẻ bi thương, khóc không thành tiếng.
Kim Phi Hùng vô cùng bối rối, cố trấn tĩnh, giọng run run hỏi :
– Phải chăng chính là Càn Khôn Kiếm Lư Nhất Minh mà phu nhân vừa mới nhắc đến lúc nãy?
Lục phu nhân nước mắt như mưa, nghẹn ngào nói :
– Chính là phu quân của ta đó, nửa năm nay bặt vô âm tín mà trong nhà lại xảy ra biến cố này…
Kim Phi Hùng trong lòng lo lắng không yên, sợ rằng lão đạo sĩ mà chàng gặp trong huyệt địa ở Bích Vân thiền tự chính là Càn Khôn Kiếm Lư Nhất Minh.
Nếu quả thật đó là Lư Nhất Minh thì đó chính là ân nhân của chàng.
Bởi vì chàng đã được cổ kiếm của lão cùng với cuốn “Huyền môn vũ thư” trong tay lão.
Vả lại Lư Nhất Minh liều chết để trộm vũ thư chẳng phải vì lòng tham mà có ý dùng nó để báo thù cho nhạc mẫu thì thật đáng bội phục vô cùng.
Thấy cảnh tượng thương tâm trước mắt của Lục phu nhân khiến chàng càng cảm thấy động lòng trắc ẩn.
Điều duy nhất khiến cho chàng cảm thấy mơ hồ không rõ là bốn miếng “Cửu Phượng truy hồn đoạt mạng liên hoàn lệnh” mà chàng đang giữ. Nếu như Cửu Phượng lệnh chủ thực tâm khiêu chiến với mình thì bà cũng đã chết, mọi việc coi như chấm dứt.
Việc khiến cho chàng càng thêm khó hiểu là lời nói của Cốc Chi Dương về chín cái lệnh phù, bây giờ chỉ còn lại ba cái. Giả như cộng thêm bốn cái của chàng nữa chẳng hóa ra bảy cái hay sao?
Vừa lúc đó Lục phu nhân khoát tay ra hiệu cho tỳ nữ áo xanh :
– Mau thu hồi lệnh bài đem vào trong.
Kim Phi Hùng lớn tiếng ngăn lại :
– Khoan đã.
Nói rồi chàng bật dậy khỏi ghế.
Lục phu nhân cực kỳ ngạc nhiên, vội nhảy người tới án ngữ trước chiếc mâm bạc, nhãn quang chiếu ra sáng ngời tựa như hai luồng điện :
– Hà cớ gì mà Kim đại hiệp ngăn lại?
Bà sợ rằng Kim Phi Hùng có ý đoạt lấy ba miếng Cửu Phượng lệnh phù nên vội vận công chuẩn bị.
Kim Phi Hùng chợt cảm thấy hành động của mình hơi thôi lỗ, bất giác đỏ mặt lui ra sau một bước, miệng nói :
– Phu nhân chớ hiểu lầm, tại hạ không có ác ý.
Lục phu nhân vẫn tỏ vẻ nghi ngờ :
– Tại sao ngươi lại ngăn cản ta?
Kim Phi Hùng từ tốn đáp :
– Tại hạ cũng có mấy miếng lệnh phù, mời phu nhân thưởng giám.
Lục phu nhân cười nói :
– Đây là di vật của tiền nhân chớ đâu phải đồ vật của Thanh Y Tu La?
Kim Phi Hùng đưa tay lấy ra bốn miếng lệnh phù rồi lớn tiếng nói :
– Đều không phải, Cửu Phượng ngọc lệnh…
Chàng giơ bàn tay đưa tới trước mặt Lục phu nhân.
– Ồ…!
Lục phu nhân la lên một tiếng kinh ngạc, thân hình bà thoáng run lên, mắt nhìn chằm chằm vào Kim Phi Hùng, giọng lạc hẳn đi :
– Bốn miếng ngọc lệnh này ở đâu ra vậy?
Kim Phi Hùng chậm chạp đáp :
– Chẳng giấu gì phu nhân, tại hạ vào Lư Sơn chuyến này chính là vì mấy miếng lệnh bài này đây.
Sắc mặt Lục phu nhân tái nhợt không còn chút huyết sắc :
– Đại hiệp có thể nói rõ hơn cho ta nghe rõ một chút.
Kim Phi Hùng liền đáp :
– Ba ngày trước tại hạ liên tiếp nhận được bốn miếng Cửu Phượng ngọc lệnh. Thử hỏi, tại hạ không đến Lư Sơn có được không?
Lục phu nhân lắc đầu :
– Chuyện này không thể có được.
Kim Phi Hùng cương quyết nói :
– Tại hạ đâu có tự bày trò đùa cợt làm chi, hơn nữa đây hoàn toàn không phải là nói dối, huống chi còn có bằng chứng là bốn miếng lệnh phù này.
Lục phu nhân lắc đầu lia lịa :
– Gần hai mươi năm nay gia mẫu ta không rời u cốc này đến nửa bước, vả lại hai cánh tay người bị tàn phế, công lực mất hết thì làm sao mà có thể…
Kim Phi Hùng vội ngắt lời :
– Nhưng còn bốn miếng ngọc lệnh này thì sao?
Lục phu nhân nghiêm mặt :
– Gia mẫu chỉ còn có ba miếng lệnh bài này mà thôi, hiện giờ đều ở trong cốc như Kim đại hiệp đã thấy lúc trước.
Kim Phi Hùng cười lạnh lùng :
– Trừ phi bốn miếng lệnh bài này là giả mạo?
Lục phu nhân gật đầu đồng tình :
– Ừ! Điều này cũng có thể lắm, chuyện trên giang hồ thiên biến vạn hóa, chân giả khó phân, có lẽ…
Nói rồi bà bưng chiếc mâm bạc đến trước mặt Kim Phi Hùng :
– Kim đại hiệp thử xem.
Kim Phi Hùng cười lạt :
– Hà tất phải so sánh thử, vừa nhìn là biết ngay mà.
Nói rồi chàng cũng chẳng buồn để nhìn mà lạnh lùng nói :
– Phu nhân hãy tự xem thử thật hay giả?
Tiếp đó bỗng nghe một tràng cười lảnh lót vang lên, tiếng Lục phu nhân chợt cất lên :
– Ha ha ha… Kim đại hiệp ơi, ngươi bị mắc lừa rồi.
Kim Phi Hùng thấy thần sắc bà có điều kỳ dị, bất giác quay qua nhìn bốn miếng lệnh bài trên tay chàng rồi lại nhìn sang ba chiếc lệnh bài đặt trên mâm bạc.
Chàng vẫn không thấy có gì khác lạ, bất giác chàng cười nói :
– Phu nhân cho là giả mạo chăng?
Lục phu nhân cười sảng khoái :
– Đúng, đúng vậy! Kim đại hiệp tại không quan sát kỹ sự khác biệt của hai chữ “Tử” trên lệnh bài.
Kim Phi Hùng lúc này mới lưu tâm chú ý nhìn kỹ rồi bảo :
– Ừ, quả nhiên có điều khác biệt.
Ba chiếc lệnh bài để trên mâm bạc đều có chữ “Tử” khắc nổi lên trên, nét khắc rõ ràng lại cực kỳ tinh xảo.
Còn chữ “Tử” ở trên bốn chiếc lệnh bài của chàng tuy cũng không kém phần tinh xảo, song lại khắc chìm, lõm xuống phía dưới.
Nếu như mới nhìn thoáng qua thì không thể nào phân biệt được, nhưng một khi đã phát hiện ra thì thấy rõ chỗ khác nhau ngay tức khắc.
Kim Phi Hùng bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Lục phu nhân cảm thấy khó hiểu, vội hỏi chàng :
– Kim đại hiệp à, gia mẫu ta ẩn cư hai mươi năm nay, không muốn thấy mẫu tử ta luyện võ, làm sao lại có tâm tái xuất giang hồ?
Kim Phi Hùng cúi đầu trầm tư về lai lịch của mấy chiếc lệnh phù giả mạo.
Lục phu nhân lại nói :
– Còn như việc Huyết Minh bang chủ sát hại mạng gia mẫu thì ta cũng không sao hiểu nổi dụng ý của y ra sao mà lại hạ độc thủ với một người tàn phế?
Kim Phi Hùng điềm nhiên nói :
– Hừ! Kẻ nào đã loạn giả thành chân khiến cho tại hạ lo lắng không yên thì tại hạ không thể bỏ qua cho hắn đâu.
Lục phu nhân đồng tình :
– Đương nhiên rồi, điểm này chẳng những Kim đại hiệp không thể quên mà ngay cả bản cốc cũng phải tra xét rõ kẻ nào đã dám cả gan mạo danh gia mẫu vu oan giá họa cho người.

Nói xong, Lục phu nhân quay sang hỏi tỳ nữ :
– Các ngươi đã chuẩn bị yến tiệc xong chưa?
Hai tỳ nữ áo xanh đồng thanh đáp :
– Tiện nữ đã chuẩn bị xong cả rồi, xin mời chủ nhân và quý khách qua bên đông phòng.
Đoạn hai người lẹ làng đi qua gian phòng phía Đông.
Lúc này trời đã hửng sáng.
Qua một đêm căng thẳng ruột gan, Kim Phi Hùng đã nóng như lửa đốt, bụng đói cồn cào.
Chính giữa gian phòng có một chiếc bàn lớn bày đầy những món thịt rừng bốc khói nghi ngút, hương thơm tỏa ra ngoài.
Lục phu nhân lại bảo chàng :
– Kim đại hiệp dùng cơm xong hãy vào phòng trong nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Mong ngươi chớ chê tệ xá thô lậu.
Kim Phi Hùng vội đáp :
– Phu nhân tiếp đãi như vầy là quá tốt với tại hạ rồi, làm phiền phu nhân giữa đêm khuya, tại hạ thật cảm thấy áy náy vô cùng.
Lục phu nhân nói :
– Võ lâm đồng đạo giúp nhau là chuyện thường, đại hiệp không nên khách khí như vậy.
Nói rồi bà dặn dò nữ tỳ hầu hạ chàng cho chu đáo rồi lặng lẽ cáo từ bước ra khỏi phòng.
Kim Phi Hùng do có nhiều tâm sự không vui nên chỉ uống qua loa vài chén rượu, dùng vài bát cơm và mấy món thức ăn, vội vàng vào trong phòng nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Chẳng biết qua bao lâu, đột nhiên có tiếng người cười nói ồn ào, đoạn chàng mơ hồ cảm thấy tay chân mình nặng nề khó cử động vô cùng.
– Ủa!
Hóa ra tay chân chàng đều bị trói chặt, gian phòng nhỏ lúc nãy không còn thấy đâu nữa, thay vào đó là một gian nhà cực kỳ rộng rãi, dường như đây là một gian đại sảnh thì phải.
Sắc mặt Lục phu nhân xám xanh đang ngồi trên cao.
Lục gia cửu nữ nét mặt hầm hầm giận dữ đứng hộ vệ hai bên.
Còn chàng thì bị đặt dựa vào một tảng đá xanh.
Kim Phi Hùng bất giác giận dữ trầm giọng quát lớn :
– Lục phu nhân làm như vậy là có ý gì?
Mặt Lục phu nhân như có một lớp sương phủ, trông lạnh lẽo ghê hồn :
– Gã họ Kim kia, ngươi còn dám hỏi ta có ý gì sao?
Kim Phi Hùng hết sức ngạc nhiên hỏi lại :
– Phu nhân muốn ám chỉ cái gì hả?
Lục phu nhân đưa tay chỉ vào thanh cổ kiếm mà chàng đã tình cờ nhặt được trong địa đạo của Bích Vân thiền tự nghiến răng hỏi :
– Ta hỏi ngươi, thanh kiếm này ở đâu mà ngươi có được?
Chàng thấy thanh cổ kiếm để trên bàn, bất giác nhớ lại chuyện trong địa đạo của Bích Vân thiền tự.
Chàng không đáp mà hỏi ngược lại :
– Thanh kiếm này có liên quan gì đến phu nhân?
Lục phu nhân bất giác nổi giận gằn từng tiếng :
– Người trong võ lâm ai lại không biết đây là Càn Khôn Kiếm.
Kim Phi Hùng run run hỏi lại :
– Càn Khôn Kiếm ư?
Lục phu nhân rút thanh cổ kiếm ra khỏi vỏ, giọng vẫn tức giận :
– Ngươi xem đây, bên phải thanh kiếm có ba vạch Càn còn bên trái có sáu vạch Khôn. Ngay cả thằng mù cũng biết nữa.
Kim Phi Hùng quả thật không hề lưu tâm đến điều này.
Lúc ở trong địa huyệt Bích Vân thiền tự, xung quanh tối đen không một tia sáng, nên cũng không quan sát kỹ.
Sau khi đem nó ra khỏi địa huyệt, chàng chỉ thấy nó quái dị khác thường, tiện tay mang nó theo trong mình vậy thôi.
Bây giờ nghe Lục phu nhân nói, chàng mới nghĩ đến điều này.
Chàng bèn cười lớn đoạn nói :
– Kim mỗ từ trước đến giờ không hề lưu tâm đến cái Càn Khôn ba vạch sáu vạch gì cả.
Lục phu nhân lớn tiếng quát :
– Hừ, đây chính là đồ hình Bát quái Càn trên Khôn dưới, lẽ nào một đồ hình đơn giản như vậy mà ngươi không biết?
Kim Phi Hùng liền đáp :
– Tại hạ đâu có nói là không biết.
Lục phu nhân liền nói :
– Đã biết thanh kiếm này có ba vạch lớn ở một mặt, còn mặt kia là sáu vạch nhỏ, không phải là tượng trưng cho hai quẻ Càn Khôn hay sao?
– Ha ha…
Tuy người chàng đang bị trói, nhưng tiếng cười của chàng vẫn mang hào khí ngút trời, không hề giảm đi. Lát sau nói :
– Kim mỗ nói điều này ra mong phu nhân chớ giận.
Lục phu nhân nhíu mày :
– Ngươi có điều gì muốn nói?
Kim Phi Hùng thản nhiên đáp :
– Trước khi phu nhân nói đến Càn Khôn cái gì đó, thì trong lòng Kim mỗ không hề có ba chữ Càn Khôn Kiếm tồn tại, vậy làm sao ta nghĩ tới nó được.
Lư gia cửu phượng bất giác nổi giận, đưa tay nắm chặt chuôi kiếm, dường như có ý động thủ.
Lục phu nhân khẽ buông tiếng thở dài mà không nói gì.
Bà biết Kim Phi Hùng nói ra đều là sự thực, bởi vì thâm tình của bà với Càn Khôn Kiếm Lư Nhất Minh quá đỗi sâu nặng, nên không thể không hỏi.
Đôi mắt bà chợt nhòa lệ, giọng nức nở :
– Ta không phải nói là Kim đại hiệp sát hại Lư Nhất Minh, song ta muốn ngươi nói lai lịch của thanh kiếm này ở đâu ra?
Kim Phi Hùng cười lạnh :
– Phu nhân nói như vậy là muốn ta nói rõ ràng từ tốn hay bức bách ta cung khai?
Lục phu nhân nói :
– Mong đại hiệp thứ lỗi, nếu như đại hiệp chưa nói ra thì ta đành thất lễ, không thể cởi trói cho người được.
Kim Phi Hùng bực tức :
– Tại sao vậy?
Lục phu nhân nhẹ nhàng đáp :
– Bởi vì công lực của đại hiệp vô cùng mãnh liệt, một khi ngươi trở mặt không chịu nhận, há chẳng phải phí sức động thủ hay sao.
Kim Phi Hùng càng tức giận :
– Đại trượng phu thà chết chứ không chịu phục, ngươi thừa cơ ta mệt mỏi say ngủ, dùng thủ đoạn hạ lưu để…
Lục phu nhân vội cắt ngang :
– Không phải, chiêu đãi các hạ là thành ý của bản cốc.
Kim Phi Hùng cười lạnh :
– Hay cho cái “thành ý của các ngươi”.
Lục phu nhân ôn tồn nói tiếp :
– Mãi đến khi nghe nữ tỳ báo lại các hạ cởi áo ngoài ra để lộ Càn Khôn Kiếm, ta mới phải dùng hạ sách này.
Kim Phi Hùng lạnh nhạt :
– Các ngươi tưởng làm như vầy là có thể khuất phục được Kim mỗ?
Lục phu nhân lắc đầu :
– Ta hoàn toàn không có ý đó, nhưng mà ta hy vọng Kim đại hiệp có thể nói rõ lai lịch của Càn Khôn Kiếm, nếu ta có lỗi thì sẽ xin tạ tội sau.
Kim Phi Hùng nộ khí quát lớn :
– Đối đãi như vầy, Kim mỗ không thể nói được.

Lư gia cửu phượng đứng một bên nhất tề nói lớn :
– Thân mẫu! Không cho hắn nếm mùi khổ đau, hắn sẽ không biết sợ cái lợi hại của Bạch Vân cốc.
Dứt lời, chín thiếu nữ xông tới bên Kim Phi Hùng.
Chín đạo kim quang đồng loạt dí sát vào người chàng, khí thế cực kỳ hung dữ.
Kim Phi Hùng bình sinh tính tình thập phần cuồng ngạo, chẳng những không lộ vẻ sợ hãi mà còn cất giọng cười ngạo nghễ :
– Hắc hắc, các ngươi coi Kim mỗ là người thế nào hả?
Cửu phượng đồng thanh hét lớn :
– Ngươi có chịu nói hay không?
Chợt nghe Lục phu nhân quát vang :
– Các con không được vô lễ.
Nói rồi bà lẹ làng bước xuống, vươn tay gạt phắt cửu phượng qua hai bên rồi bảo Kim Phi Hùng :
– Thân mẫu của ta chết thảm, phu quân thất tung, nỗi khổ này thiết tưởng Kim đại hiệp có thể tưởng tượng ra được.
Bà khẽ đưa tay gạt lệ rồi nói tiếp :
– Nói thực với Kim đại hiệp, với võ công và công lực của người, ta không thể nào địch lại, mà Càn Khôn Kiếm lại ở trên mình…
Kim Phi Hùng lạnh lùng cắt lời bà :
– Lẽ nào phu nhân cho rằng tại hạ sát nhân đoạt kiếm hay sao?
Lục phu nhân đáp :
– Nếu quả thật là hung thủ sát hại phu quân thì ta không thể tha thứ được.
Kim Phi Hùng bực bội quát lớn :
– Nhưng mà tại hạ đã nói là tại hạ không làm mà.
Lục phu nhân lắc đầu :
– Nếu đại hiệp còn chưa nói ra lai lịch của Càn Khôn Kiếm cho ta nghe minh bạch thì đương nhiên không thể thả người ra được.
Kim Phi Hùng nạt lớn :
– Ngươi cho rằng hỏi Kim mỗ như vậy thì Kim mỗ sẽ nói thực sao?
Lục phu nhân cứng giọng :
– Ta đã nói như vậy, quyết không đổi lời.
Kim Phi Hùng cười nhạt :
– Tốt lắm!
Nói rồi chàng nhắm mắt lại, không thèm nhìn Lục phu nhân nữa.
Lục phu nhân buồn rầu thở dài :
– Kim đại hiệp à, hào khí của người thật đáng khâm phục, nhưng mà…
Bà lại buông tiếng than não nuột, dặn dò bọn tỳ nữ :
– Các ngươi hãy đưa Kim đại hiệp vào phòng khách nghỉ ngơi.
Trong phòng cực kỳ sạch sẽ, khăn trải giường trắng tinh, màn cửa xanh nhạt, trông mát dịu vô cùng.
Các tỳ nữ dìu chàng vào cạnh giường rồi tự động lui ra ngoài.
Kim Phi Hùng càng nghĩ càng thấy tức khí, bởi vì từ trước đến giờ chưa bị một ai trói chàng nhục nhã như vậy cả.
Đồng thời chàng cũng cảm thấy tức cười bởi vì nhất thời sơ ý để cho người ta trói mình mà cũng lặng thinh không muốn giải thích nhiều lời để đến nông nỗi này.
Lát sau ánh đèn chợt rực sáng trong phòng.
Hai thiếu nữ áo xanh bưng đến một mâm cơm và một bình trà nghi ngút bốc khói, đồng thanh nói lớn :
– Tiện nữ phụng mệnh phu nhân, mời Kim đại hiệp dùng cơm.
Kim Phi Hùng bực bội đáp :
– Hừ! Ta dùng bằng cách nào mới được chứ?
Không ngờ hai thiếu nữ trả lời ngay :
– Phu nhân lệnh cho tiện nữ cho Kim đại hiệp ăn.
Kim Phi Hùng dở khóc dở cười, nhăn mặt rồi nhất quyết úp mặt xuống giường không thèm nói một lời.
Hai tỳ nữ không biết làm sao hơn đành nhìn nhau mỉm cười rồi bước ra khỏi phòng.
Kim Phi Hùng nằm trên giường, hai mắt mở to thao thức không sao ngủ được, vùng sơn cốc hoang dã không có tiếng trống điểm canh nên thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp.
Thời gian đó vào khoảng canh hai.
Vầng trăng chênh chếch rọi ánh sáng huyền ảo qua khung cửa sổ.
Đột nhiên có một tiếng động nhẹ vang lên tựa như có người đến gần.
Kim Phi Hùng thất kinh thầm nghĩ :
“Chết rồi, đêm khuya canh vắng, kẻ nào lại dám đến đây?”
Lúc này tay chân chàng bị trói không cách nào sử dụng võ công được, vạn nhất…
Đang lúc chàng đang thập phần lo lắng thì có tiếng gọi trầm trầm vang lên :
– Kim huynh…
(thiếu trang 181-188)
Kim Phi Hùng xoay người vận công đẩy ra một chưởng.
Ẩm…
Ào… Ào…
Phía ngoài đại sảnh một trận cuồng phong dữ dội ào tới, cát đá đổ xuống ầm ầm, cảnh tượng cực kỳ khủng khiếp.
Chàng quay lại nói với Lục phu nhân :
– Nhưng mà Kim mỗ thấy phu nhân gặp nhiều chuyện không may, lại có hảo ý tiếp đãi ta hết sức nồng hậu, nên ta đành phải bỏ qua mọi chuyện.
Từ nãy giờ sắc mặt bà tái xanh, nay nghe Kim Phi Hùng nói vậy liền thở phào nhẹ nhõm, sắc diện đã trở nên hồng hào như cũ.
Bởi vì Lục phu nhân biết rằng hai vị cao thủ trẻ tuổi trước mặt có võ công cao không tưởng nổi, cho dù có liều mạng với một người thôi cũng chưa chắc đã thắng nổi.
Lúc này Lục phu nhân lại buông tiếng thở dài buồn bã nói :
– Kim đại hiệp đã hiểu nỗi khổ của ta, thật khiến cho ta muôn phần cảm kích.
Kim Phi Hùng lại nói tiếp :
– Còn chuyện liên quan đến cái chết của lệnh đường Cửu Phượng lệnh chủ thì sự tình có liên quan đến tại hạ, mong phu nhân hợp tác với tại hạ truy tìm nguyên nhân.
Cốc Chi Dương bất ngờ hỏi xen vào :
– Cửu Phượng lệnh chủ đã chết rồi sao?
Kim Phi Hùng đáp :
– Đúng vậy!
Chàng quay sang nói với Lục phu nhân :
– Tại hạ ở trong cốc lâu e bất tiện, nếu như phu nhân có cần tại hạ trợ giúp thì cứ gọi tại hạ một tiếng, giờ thì xin cáo từ.
Nói xong, chàng lại quay sang bảo Cốc Chi Dương :
– Cốc huynh cùng ta trở về Kim Lăng được không?
Cốc Chi Dương liền mỉm cười :
– Tiểu đệ cũng đang muốn như thế.
Hai vị thiếu cao thủ sánh vai nhau, đang định bước ra khỏi gian đại sảnh.
Lục phu nhân thấy vậy bèn cất tiếng gọi :
– Mong Kim đại hiệp lưu lại một chút.
Kim Phi Hùng vội đứng lại cau mày hỏi :

– Có chuyện gì vậy phu nhân?
Giọng Lục phu nhân hết sức bi thương :
– Chuyện có liên quan đến Càn Khôn Kiếm…
– Ồ…
Kim Phi Hùng chợt mỉm cười đáp lại :
– Chẳng giấu gì phu nhân, tôn phu có thể gặp lành ít dữ nhiều.
Sắc diện của Lục phu nhân trắng bệch, không còn một tia huyết sắc. Cửu Phượng đứng sau cũng gào khóc thảm thiết.
Kim Phi Hùng hạ giọng nói :
– Lúc tại hạ rơi xuống địa huyệt trong Bích Vân thiền tự chỉ thấy một bộ xương khô, tay cầm Càn Khôn Kiếm ngồi dựa vào vách địa huyệt, huyết nhục đã hóa cốt, nhân đó mới tiện tay cầm kiếm đi ra.
Lục phu nhân cố gạt nước mắt gắng gượng hỏi :
– Người đó ăn vận theo lối đạo gia phải không?
Kim Phi Hùng gật đầu :
– Không sai, chính là như vậy.
Lục phu nhân hấp tấp hỏi tiếp :
– Có phải người đó mặc đạo bào màu lam đậm, thắt lưng màu hoàng kim phải không?
Kim Phi Hùng gật đầu đáp ngay :
– Không hề sai.
Lục phu nhân rên lên một tiếng rồi ngã xuống đất bất tỉnh.
Cửu Phượng vội chạy tới đồng thanh khóc rống lên.
Kim Phi Hùng thấy vậy cũng không khỏi thương cảm, buông tiếng thở dài buồn bã.
Bởi vì có Cốc Chi Dương ở đây nên chàng không tiện nhắc đến cuốn “Huyền môn vũ thư”, trong lòng cứ áy náy không yên.
Lát sau Lục phu nhân từ từ tỉnh lại, miễn cưỡng nói :
– Đa tạ Kim đại hiệp chỉ giáo.
Kim Phi Hùng vội nói :
– Không hề chi, nếu như phu nhân cần gì tại hạ xin giúp ngay, giờ thì cáo từ.
Nói rồi hai người bước ra khỏi gian đại sảnh.
Cốc Chi Dương đi trước dẫn đường, không lâu sau hai người đã đi ra khỏi sơn cốc, cách đó không xa đã thấy đại đạo hiện ra trước mắt.
Kim Phi Hùng vừa đi vừa nói :
– Lục gia thật đáng thương.
Cốc Chi Dương chợt hỏi :
– Cửu Phượng lệnh chủ đã chết, cớ sao còn có thể sai người đưa cho Kim huynh bốn miếng ngọc lệnh liên tiếp?
Kim Phi Hùng thở dài :
– Không ngờ đó chỉ là lệnh bài giả mạo mà thôi.
Rồi chàng kể lại mọi chuyện xảy ra cho Cốc Chi Dương nghe.
Cốc Chi Dương nghe xong liền bảo chàng :
– Trong này tất có âm mưu rồi.
Kim Phi Hùng vội hỏi lại :
– Cái gì mà âm mưu?
Cốc Chi Dương nói :
– Cái này không ngoài sở liệu của tiểu đệ.
Kim Phi Hùng nghi hoặc :
– Cốc huynh có cao kiến gì chăng?
Cốc Chi Dương liền đáp :
– Tiểu đệ nghĩ rằng bốn miếng lệnh bài này là do Cổ Trường Khanh làm ra đó.
Kim Phi Hùng ngạc nhiên :
– Tại sao Cốc huynh dám quả quyết như vậy?
Cốc Chi Dương nói :
– Bởi vì hắn đã phái người đến cứu Kim huynh.
Kim Phi Hùng càng thêm kinh ngạc :
– Ta càng cảm thấy hồ đồ, mong Cốc huynh nói rõ thêm.
Cốc Chi Dương ôn tồn đáp :
– Trong lúc ngẫu nhiên tiểu đệ được biết Cổ Trường Khanh sai người đến chỉ điểm cho Kim huynh, tiểu đệ cảm thấy khả nghi vội đi theo đuôi bọn chúng, đến khi vào Lư Sơn thì tiểu đệ vượt lên trước vào Bạch Vân cốc đầu tiên.
Kim Phi Hùng nói :
– Vậy thì tại sao lão dẫn dụ ta vào đây?
Cốc Chi Dương nói tiếp :
– Kim huynh à, Cổ Trường Khanh không hề có hảo ý với Kim huynh đâu, điều này thì chắc Kim huynh cũng biết.
– Cái này thì…
Cốc Chi Dương lại lên tiếng :
– Lão hoàn toàn không biết Cửu Phượng lệnh chủ đã bị phế bỏ hai cánh tay, nên mới bày trò dụ huynh vào nơi hiểm ác.
Kim Phi Hùng chợt hiểu :
– Lão muốn ta liều mạng với Cửu Phượng lệnh chủ phải không?
Cốc Chi Dương gật đầu :
– Đúng vậy, độc kế của lão thật hiểm ác, cho dù ai thắng ai bại đều có lợi cho lão cả. Nhưng mà…
Kim Phi Hùng vội cắt ngang :
– Cốc huynh chẳng phải đã nói lão cho người đến tiếp trợ ta sao? Như vậy chẳng phải là hảo tâm ư?
Cốc Chi Dương đáp :
– Đương nhiên phải có nguyên nhân của nó, bởi vì có kẻ bức bách lão nên lão đành phải cần đến Kim huynh.
Kim Phi Hùng ồ lên một tiếng kinh ngạc rồi nói :
– Ta không được minh bạch lắm.
Cốc Chi Dương cười đáp :
– Ngày mà Kim huynh rời khỏi Kim Lăng, Thần Long đại lạt ma của Thiên Long tự đích thân vào Trung Nguyên tìm đến Kim Lăng, kiếm Kim huynh để đòi Mật Đà thần châu, chuyện này chắc Kim huynh chưa biết phải không?
Kim Phi Hùng giật mình kinh ngạc :
– Thần Long đại lạt ma đích thân vào Trung Nguyên ư?
Cốc Chi Dương đáp :
– Đúng vậy, lão ta vừa đến Kim Lăng đã đến tìm Cổ Trường Khanh đòi gặp Kim đại hiệp, Kim huynh không có ở đó cho nên lão Cổ Trường Khanh hoảng hốt vội phái người đến trợ thủ cho Kim huynh đó.
Thần Long lạt ma đại lạt ma đứng đầu Thiên Long tự, võ công của lão vô địch thiên hạ, lần đầu tiên lão đến Trung Nguyên đương nhiên là chuyện cực kỳ dị thường, nhưng Kim Phi Hùng cũng chẳng thèm lưu tâm đến, chàng đang bận nghĩ tới Cổ Trường Khanh và cái chết bí ẩn của Tần Lĩnh tam quỷ, không rõ kẻ nào có thân pháp lẹ đến độ chàng không đuổi kịp?
Cốc Chi Dương thấy chàng lặng im không đáp, nhìn vẻ mặt, y liền đoán đại một điều gì đó, bèn hỏi Kim Phi Hùng :
– Kim huynh đang nghĩ về Thần Long lạt ma phải không?
Kim Phi Hùng cười khổ :
– Chuyện đến thì sẽ liệu, tiểu đệ không hề nghĩ đến lão trọc đó.
Cốc Chi Dương bất giác buột miệng khen :
– Kim huynh thật đúng là một hảo hán.
Kim Phi Hùng chợt nói :
– Tiểu đệ đang nghĩ đến Cổ Trường Khanh, lão này lúc thiện khi ác lẫn lộn, không rõ dụng tâm ra sao.
Cốc Chi Dương nghiêm giọng :
– Kim huynh nên cẩn thận với lão.
Kim Phi Hùng bỗng bảo y :
– Cốc huynh à, tiểu đệ có chuyện phải đi đến Huyết Minh bang một chuyến.
– Huyết Minh bang ư?
Cốc Chi Dương ngạc nhiên :
– Kim huynh đến Huyết Minh bang có chuyện cần ư?
Kim Phi Hùng gật đầu :
– Ta đến Huyết Minh bang truy xét coi cớ sao bọn chúng đang đêm lại đột nhập vào Lư Sơn hạ độc thủ, sát hại Cửu Phượng lệnh chủ.
Cốc Chi Dương nói :
– Chuyện đó cần gì phải nói, tất cả đều cực kỳ rõ ràng.
Kim Phi Hùng khẽ gật đầu :
– Tiểu đệ cũng nghĩ như vậy, nhưng mà tiểu đệ muốn bắt được chứng cớ để cho Cổ Trường Khanh hết đường chối.
Cốc Chi Dương liền nói :

– Kim huynh có cần tiểu đệ trợ giúp một tay chăng?
Kim Phi Hùng vội đáp :
– Không dám phiền đến Cốc huynh.
Cốc Chi Dương bảo chàng :
– Huyết Minh bang nhỏ bé như thế, Kim huynh hà tất phải mệt sức.
Kim Phi Hùng vẫn không thay đổi ý định :
– Mỗi người một ngã, hẹn gặp tại Kim Lăng.
Cốc Chi Dương đi rồi, Kim Phi Hùng bất giác cười lạnh :
– Cổ Trường Khanh tuy không có hảo ý với ta, còn dụng tâm của ngươi ra sao? Hừ! Có trời mới biết được.
Nói rồi chàng lắc mình phóng đi.
Đột nhiên một cái bóng vàng rực xẹt tới tựa như sao băng.
Nhìn kỹ lại hóa ra là Dương Ngọc Phượng.
Dương Ngọc Phượng chợt phát hiện ra Kim Phi Hùng, vội đổi hướng chạy lẹ về phía chàng.
Vừa phóng mình tới, nàng lớn tiếng gọi :
– Kim Phi Hùng, Kim Phi Hùng…
Chàng còn chưa kịp đáp lại, đột nhiên thấy có một bóng người mặc trường bào màu huyết dụ lướt tới.
Kim Phi Hùng chăm chú nhìn kỹ thì ra đó là một lão già.
Lão già này chính là Thực Nhân ma tôn, một trong Tứ đại ma tôn lừng danh khắp võ lâm Trung Nguyên.
Dương Ngọc Phượng hấp tấp nói :
– Thực Nhân ma tôn…
Không đợi cho nàng nói hết câu, Thực Nhân ma tôn đã đến trước mặt lớn tiếng nạt nộ :
– Con tiện tỳ kia! Ngươi còn dám chạy nữa không?
Nói rồi lão vung tay như có ý động thủ.
Thấy Kim Phi Hùng đứng đó, lão liền lên tiếng thóa mạ :
– Tiểu tử hôi thối kia, tránh ra tránh ra lẹ lên.
Kim Phi Hùng lòng đang nghĩ tới việc đi Huyết Minh bang nên cũng không muốn sinh sự lôi thôi, liền ôn tồn cười bảo :
– Thực Nhân ma tôn có địa vị tôn quý trong võ lâm, tại sao nỡ bức bách một tiểu nữ phụ tử thúc vong như vậy?
Thực Nhân ma tôn nạt lớn :
– Câm mồm, ngươi dám cả gan xen vào chuyện của lão phu hả?
Kim Phi Hùng thấy lão khinh người vô lối bất giác nổi giận đáp :
– Hừ! Ta xen vào đó, ngươi làm gì được ta?
Thực Nhân ma tôn bực tức thóa mạ :
– Xú tiểu tử, ngươi muốn động thủ hay sao?
Kim Phi Hùng lạnh lùng cười nói :
– Muốn động thủ thì động thủ, bản nhân đây không hề sợ ngươi đâu.
Thực Nhân ma tôn giận dữ :
– Tiểu tử này to gan thật!
Nói rồi lão vung chưởng tấn công chàng.
Kim Phi Hùng vội đẩy Dương Ngọc Phượng qua một bên :
– Được lắm!
Kim Phi Hùng không buồn tránh né, hữu chưởng cong lại như cái móc câu chụp thẳng vào hổ khẩu của lão.
Thực Nhân ma tôn vô cùng kinh ngạc, không ngờ Kim Phi Hùng lại dám chụp vào cổ tay của lão, bèn giận dữ quát vang :
– Tiểu tử to gan.
Quả nhiên Thực Nhân ma tôn danh bất hư truyền, nhẹ nhàng xoay ngược song chưởng, đập mạnh vào cổ tay của Kim Phi Hùng.
– Bùng…
Một tiếng động dữ dội vang lên.
Hai người giao đấu với nhau một chưởng.
Kim Phi Hùng lạnh lùng bảo :
– Hừ, bất quá cũng chỉ vậy mà thôi.
Thực Nhân ma tôn thối lui ra xa hơn một trượng, tuy chưa bị chấn thương nhưng nét mặt lộ vẻ kinh hãi.
Bởi vì lão không ngờ rằng công lực của chàng đã tăng tiến hơn lúc ước đấu với Tứ đại tôn giả của Thiên Long tự rất nhiều.
Dương Ngọc Phượng đứng một bên tuy không nhìn rõ chiêu thế của hai người nhưng cũng mơ hồ nhận thấy lợi thế của Kim Phi Hùng. Nàng bất giác buột miệng khen :
– Hay lắm!
Nàng đưa mắt nhìn Kim Phi Hùng thần thái cực kỳ nể phục.
Thực Nhân ma tôn thấy vậy nộ khí quát lớn :
– Tiểu tử này mất mạng trước rồi sẽ đến ngươi đó.
Dương Ngọc Phượng chế nhạo :
– Hí hí cái lão già đầu bự không biết xấu hổ, ngươi chết tới nơi rồi đó.
Thực Nhân ma tôn càng thêm tức khí, giận dữ gầm lên :
– Hãy tiếp một chiêu của lão phu đây nữa.
Kim Phi Hùng cười mỉa :
– Trăm chiêu cũng chẳng sao!
Binh…
Bùng…
Những âm thanh kinh hồn vang lên, cát đá bay mù mịt khắp trời.
Mấy chiêu đầu còn có thể phân biệt được rõ ràng.
Dần dần hai người càng đánh càng lẹ, hai cái bóng quay cuồng, không sao phân biệt được nữa.
Trận giao đấu quả nhiên ác liệt vô cùng.
Dương Ngọc Phượng hoa mắt, hai bàn tay bất giác ướt đẫm mồ hôi.
Bởi vì nàng biết rằng trận ác đấu này sinh tử chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Trong thoáng chốc hai người đã giao thủ hơn năm chục chiêu.
Đột nhiên Thực Nhân ma tôn lớn tiếng quát :
– Tiểu tử hãy coi chừng.
Nói xong chưởng thế của lão đột ngột chậm lại, rồi lộn người bay ngược ra sau hơn một trượng.
Kim Phi Hùng đang lúc hứng chí cũng cao giọng nói :
– Lão ma kia sợ rồi hả?
Thực Nhân ma tôn lạnh lùng :
– Sợ hả? Lão phu sẽ lấy cái mạng của ngươi đó.
Nói đoạn lão vung song chưởng đẩy tới.
Một luồng hàn phong cực kỳ lạnh lẽo ập về phía Kim Phi Hùng. Kèm theo luồng hàn phong lạnh lẽo là một mùi hôi nồng nặc bốc lên.
Kim Phi Hùng không khỏi kinh ngạc, vội vàng ngưng tụ chân khí, vận công chờ đợi.
Cái đầu to lớn của lão lắc qua lắc lại, khuôn mặt tròn xoe quái dị đỏ như lửa lúc nãy cũng trở nên xanh ngắt, hai luồng nhãn quang chiếu ra tia nhìn hết sức lạnh lùng, khiến cho ai thấy cũng phải rùng mình ớn lạnh.
Đồng thời thân hình lùn tịt của lão từ từ tiến tới. Kim Phi Hùng biết rằng lão đã dùng đến sát chiêu, nhưng mà chàng không rõ đây là công phu độc môn quái dị gì.
Thực Nhân ma tôn bất ngờ hét lớn :
– Tiếp chiêu!
Kim Phi Hùng không dám coi thường, hội tụ công lực vào tả chưởng, hữu thủ thoáng di động, tả chưởng hơi nhích lên đập mạnh vào đại huyệt Trung đình lanh lẹ phi thường.
Thực Nhân ma tôn thấy vậy nghiến răng quát lớn :
– Cuồng đồ ngạo mạn, muốn chết.
Binh…
Kim Phi Hùng cảm thấy một luồng khí lạnh tựa như băng giá chạm vào tay mình rồi đi vào trong nội thể.
Thực Nhân ma tôn ngửa mặt lên trời cười lên một tràng dài đoạn lùi ra sau hai trượng, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Kim Phi Hùng ngạc nhiên :
– Cười cái gì hả lão quái vật?
Thực Nhân ma tôn vẫn cười cuồng ngạo không dứt.
Lát sau lão mới lạnh lùng đáp :
– Tiểu tử ngu ngốc. Ha ha ha… Ngươi đã trúng phải Âm Hàn độc chưởng của lão phu, nội trong ba ngày huyết khí đóng thành băng. Thử hỏi ngươi còn sống được nữa không? Ha ha…
Tiếng cười quái dị lồng lộng vang lên trong không trung, rồi lão bay mình ra xa hơn mười trượng, bóng áo màu huyết dụ chớp mắt đã mất hút ở phía xa.
Kim Phi Hùng chợt há hốc miệng, đứng ngây người tại chỗ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.