Lăng Không Địch Ảnh

Chương 16: Kim Tôn Ngọc Dịch


Đọc truyện Lăng Không Địch Ảnh – Chương 16: Kim Tôn Ngọc Dịch

Tiểu Gia Cát Dương Vân nói :
– “Ma cô hiến thọ đồ” chỉ rõ là nơi đây mà, không hề sai đâu.
Dương Phong phe phẩy thiết phiến trong tay, lòng nóng như lửa đốt, lẩm bẩm nói một mình :
– Hãy đợi Dương Ngọc Phượng đến rồi hãy tính sau.
Đột nhiên phía sau tảng đá có tiếng la hoảng hốt vọng tới.
Dương Phong kinh hãi nói lớn :
– Không xong rồi, Tiểu Phượng đã gặp phải cường địch.
Lời nói vừa dứt đã thấy Dương Ngọc Phượng lao xẹt tới tựa như phát điên.
Người nàng còn đang lơ lửng trên không đã la lên thất kinh, miệng thở gấp gáp :
– Âm Sơn Thần Ma, Âm Sơn Thần Ma…
– Ha ha ha…
Một tràng cười quái dị lạnh lùng vọng tới.
Thân hình cao lớn của Âm Sơn Thần Ma tựa như một con ưng điểu bay là là xuống đất.
Lúc này Dương Ngọc Phượng đầu tóc rũ rượi, bộ dạng trông cực kỳ thảm hại, sắc mặt đầy vẻ kinh hoàng, chạy tới trước mặt Dương Vân.
Nàng lao vào lòng phụ thân khóc nức nở :
– Hu hu, Âm Sơn Thần Ma bức bách con phải giao “Ma cô hiến thọ đồ” cho lão.
Âm Sơn Thần Ma nhẹ nhàng đáp mình xuống, hai luồng nhãn quang của lão lạnh lùng vô tưởng, giọng khàn khàn tựa như ma khóc quỷ gào giữa đêm khuya :
– Đúng! Lão phu cần bức họa đồ, không cần người, các ngươi yên tâm.
Dương Lôi đáp :
– Ma tôn kia, danh vọng ngươi trên giang hồ lớn lao như vậy mà lại đi bức hiếp một tiểu nữ vô danh trên giang hồ.
Âm Sơn Thần Ma nộ khí quát lớn :
– Câm mồm, giao “Ma cô hiến thọ đồ” ra thì lão phu sẽ không bức hiếp. Nếu không… Hừ hừ, dù nam hay nữ ta cũng mặc kệ.
Dương Vân hoành kiếm trước ngực lớn tiếng nói :
– Dương gia không phải là người dễ bức hiếp đâu.
Âm Sơn Thần Ma lạnh lùng :
– Dương gia, ngưu gia, cẩu gia gì đó cũng được, đưa họa đồ ra đây.
Dương Vân đẩy nhẹ con gái ra, bước tới trước hạ giọng nói :
– Âm Sơn Thần Ma, tiểu lão nhi là Dương Vân có mấy lời nói với ma tôn, rồi sau đó đưa họa đồ cũng không muộn mà.
Tiểu Gia Cát Dương Vân muốn uốn lưỡi để tránh trận đấu trước mắt, cho nên lão lớn tiếng bảo :
– Tại hạ từ nơi biên thùy xa xôi, lâu nay nghe danh Tứ đại ma tôn uy chấn võ lâm Trung Nguyên.
Âm Sơn Thần Ma quát lớn :
– Tam đại ma tôn mà sao ngươi nói đến Tứ đại ma tôn hả?
Cốc Chi Dương khẽ chạm nhẹ vào vai Kim Phi Hùng :
– Kim huynh à! Lão ma đầu đó quên Thanh Y Tu La rồi.
Kim Phi Hùng lạnh lùng đáp :
– Ta không muốn ngang hàng với bọn ác ma, làm bại hoại thanh danh của mình.
Dương Vân cười nhạt lên :
– Ba vị cũng được, bốn vị cũng không sao, đã là mà tôn uy chấn bát hoang.
Không ngờ Âm Sơn Thần Ma gầm lên nói :
– Dương Vân, lão phu nói Tam đại ma tôn là Tam đại ma tôn.
Dương Vân cũng không thèm tranh biện thêm :
– Tam vị ma tôn được võ lâm tôn kính nể phục.
Âm Sơn Thần Ma gật gù :
– Được lắm, trọng già kính lão.
Dương Vân lại chậm chạp lên tiếng :
– Dương gia đã ngưỡng mộ đại danh của ma tôn từ lâu, khi vào Trung Nguyên mong được cơ hội tăng thêm kiến thức.
Không đợi Dương Vân nói hết câu, Âm Sơn Thần Ma đã nạt nộ :
– Hừ, các ngươi muốn tỉ thí với lão phu phải không?
Dương Vân vội xua tay lắc đầu :
– Không phải, tiểu lão nhi muốn được mở mang kiến thức về quy củ của giang hồ võ lâm Trung Nguyên, còn chuyện luận về võ công thì Dương gia tứ kiệt đâu dám…
Âm Sơn Thần Ma không hiểu Dương Vân muốn ám chỉ gì nên ngẩn người, ngạc nhiên hỏi lại :
– Quy củ là cái đồ quái vật gì?
Dương Vân gằn từng tiếng :
– Tiểu nữ vẫn chưa tới tuổi đôi mươi, lại không phạm vào điều cấm kỵ, lão tiền bối đuổi theo tiện nữ giữa rừng hoang, song lại vào lúc đêm khuya vắng người thì còn gì là uy danh của tiền bối, không sợ đồng đạo võ lâm thiên hạ chê cười hay sao?
Âm Sơn Thần Ma trầm giọng hét lớn :
– Dương lão đại, hãy câm cái miệng thối tha của ngươi lại, bọn ngươi đêm khuya lén lút tới đây để làm cái gì?
Dương Vân vội cướp lời :
– Huynh đệ phụ tử chúng tôi cùng hẹn nhau họp mặt ở đây.
Âm Sơn thần ma hầm hầm nổi giận hạ giọng quát :
– Bọn ngươi cho rằng lão phu không biết đến việc của bọn ngươi sao?
Mặt Dương Vân thoáng biến sắc vội hỏi :
– Tiền bối cho rằng bọn ta làm việc gì?
Âm Sơn Thần Ma không đáp, đưa tay phất nhẹ về phía xa xa, đoạn lên tiếng gọi :
– Táng Môn Thần, hãy ra đối chất cùng chúng.
Vù…
Một bóng người lướt tới.
Táng Môn Thần Đặng Thông nhẹ nhàng đáp xuống đất, thái độ thập phần cung kính, cúi đầu thi lễ chào Âm Sơn Thần Ma :
– Đệ tử có mặt.
Âm Sơn Thần Ma lạnh lùng đảo mắt nhìn mông lung rồi bảo y :
– Ngươi hãy đối chất với bọn chúng.
Táng Môn Thần lại cung kính thi lễ, rồi quay qua Dương Vân :
– Lão họ Dương kia, con gái ngươi lấy được bức “Ma cô hiến thọ đồ” trong Bích Vân thiền tự, phía sau tấm họa đồ có vẽ bức mật đồ Thái Thạch cư có đúng không?
Mặt Dương Vân không khỏi biến sắc :
– Đặng Thông, ngươi đừng có ngậm máu phun người.
Đặng Thông cười âm hiểm :
– Đặng mỗ ở trong khu rừng phía sau Bích Vân thiền tự, chính tai ta nghe thấy Dương lão tứ và con gái ngươi nói về bí mật sau bức họa đồ, lại chính tai ta nghe thấy hai người nói tối nay sẽ động thủ, có sai không hả?
Âm Sơn Thần Ma bước tới quát lớn :
– Tên họ Dương kia, biết điều thì giao bức mật đồ cho ta, nếu không thì… Ha ha ha…
Dương Phong nộ khí quát vang :
– Hừ! Ngươi dựa vào cái gì mà dám kêu bọn ta giao bức mật đồ?

Âm Sơn thần ma nổi giận lôi đình hét lớn :
– Dựa vào cái gì hả? Bốn chữ Âm Sơn Thần Ma còn chưa đủ sao?
Dương Phong lạnh lùng cất tiếng :
– Vật đã có chủ của nó, hư danh giả hiệu không dọa nổi bọn ta đâu.
Âm Sơn Thần Ma gầm lên giận dữ :
– To gan, ngươi dám khinh thường bản ma tôn sao?
Nói xong lão vọt mình lao thẳng tới trước mặt Dương Phong.
Dương Phong đâu dám nghênh tiếp, lắc mình vọt ra xa chừng một trượng.
Âm Sơn Thần Ma vung hữu chưởng quét ngang một vòng, rồi lao vút lên không trung chụp vào Dương Phong, miệng quát :
– Chạy đi đâu cho thoát.
Dương Lôi vung thiết trượng quét mạnh vào bả vai Âm Sơn Thần Ma, khí thế hết sức hung mãnh.
Âm Sơn Thần Ma là ma tôn uy danh khắp Trung Nguyên, hữu chưởng vẫn bức bách Dương Phong không hề thay đổi, tả thủ xòe ra chụp vào thiết trượng của Dương Lôi.
Nên nhớ rằng thiết trượng là binh khí ngoại gia cực kỳ nặng nề, các nhân vật võ lâm bình thường không ai dám nghênh tiếp nó.
Dương Lôi thấy Âm Sơn Thần Ma chụp xuống nên càng gia tăng công lực, giọng tức khí :
– Cái đồ ngông cuồng quá đáng.
– Cạch.
Cây thiết trượng bị Âm Sơn Thần Ma bẻ gãy làm đôi.
Dương Lôi bất giác kinh hãi toát mồ hôi lạnh vội lui ra sau năm bước.
Âm Sơn Thần Ma cười lạnh :
– Hừ, tiểu tử muốn chạy hả?
Lão ma vứt hai đoạn thiết trượng ra xa, vươn tay chộp vào cánh tay Dương Lôi.
Bốp…
Thiết Địch Tiên Dương Chấn vội vàng vung thiết địch ngăn Âm Sơn Thần Ma lại.
Lúc này Dương Vân cũng sử dụng binh khí nhảy vào trợ chiến.
Dương Ngọc Phượng cũng lập tức múa trường kiếm lao tới, năm người vây lại kịch chiến với Âm Sơn Thần Ma.
Dương gia tứ kiệt cùng với Dương Ngọc Phượng tuy là cao thủ võ lâm, nhưng giao thủ với Âm Sơn Thần Ma thì cực kỳ bất lợi.
Mấy chiêu đầu năm người liều mạng cầm cự với lão ma bất phân thắng bại.
Qua chiêu thứ mười thắng bại cơ hồ như đã thấy rõ.
Âm Sơn Thần Ma hú lên một tiếng, song chưởng quét ngang rồi biến chiêu đập xuống, bức bách năm người phải xoay tròn theo luồng chưởng phong lợi hại của lão.
Dương Phong thấy thế nguy vội quát lớn :
– Ngọc Phượng chạy mau đi!
Nói rồi y vung thiết phiến đánh ra một chiêu uy mãnh để cho Ngọc Phượng thừa cơ trốn đi bảo vệ mật đồ.
Dương Ngọc Phượng không hiểu ý vội nói lớn :
– Tứ thúc à, tiểu nữ quyết liều mạng với lão ma.
Dương Vân một mặt vũ lộng thiết như ý, một mặt quát vang :
– Phượng nhi, lúc này không chạy còn đợi đến bao giờ?
Dương Chấn cũng quát lớn :
– Phượng nhi, chạy mau!
Dương Ngọc Phượng thoáng động tâm, nàng hiểu ý, vung trường kiếm đâm mạnh một nhát, đoạn lộn mình bay ngược ra sau thoát khỏi vòng chiến.
Táng Môn Thần Đặng Thông vọt tới cản đường :
– A đầu thối tha kia, muốn chạy hả?
Dương Ngọc Phượng nổi giận vung trường kiếm, dùng thế “Phi Phượng Đầu Lâm” cả người lẫn kiếm hợp nhất làm một nhằm Đặng Thông chém mạnh xuống.
Chiêu thức phát ra, nhanh, chuẩn, độc vô cùng.
Phựt…
Bả vai của Táng Môn Thần Đặng Thông bị lưỡi kiếm chém trúng khiến máu tuôn ra xối xả.
Âm Sơn Thần Ma điên cuồng vung mạnh một chưởng bức bách Dương Phong dội ngược ra sau, đoạn quay lại chụp lấy cổ tay Dương Ngọc Phượng.
Dương Vân thấy vậy cực kỳ giận dữ, hét lớn :
– Ma đầu vô lễ.
Đoạn vung thiết như ý đập mạnh vào Mệnh Môn huyệt của Âm Sơn Thần Ma. Âm Sơn Thần Ma không thèm tránh né, tả thủ lẹ làng vươn ra chụp lấy binh khí đối phương.
Dương Vân thầm la lên một tiếng “Hỏng rồi”.
Cây thiết như ý đã bị Âm Sơn Thần Ma chụp trúng, đồng thời hữu thủ nhanh chóng xoay qua điểm vào đại huyệt Huyết Hải của Dương Vân.
Chợt nghe…
– Úy da…
Dương Vân hộc lên một tiếng, phun ra một búng máu tươi, thân hình đứng không vững, lảo đảo lui ra mấy bước.
Keng…
Cây thiết như ý đã rời khỏi tay Tiểu Gia Cát Dương Vân.
Dương Ngọc Phượng thấy phụ thân bị trọng thương vội chạy tới đỡ ông dậy.
Dương Chấn thấy vậy vung Thiết Địch Tiên tấn công tới tấp.
Âm Sơn Thần Ma múa thiết như ý đập mạnh vào cây thiết địch của Dương Chấn.
Keng…
Hổ khẩu của Dương Chấn tê buốt, huyết khí đảo lộn, tứ chi bải hoải.
Dương Lôi hấp tấp vũ lộng nửa đoạn thiết trượng múa như điên cuồng tấn công Âm Sơn Thần Ma.
Dương Phong cũng vung Thiết phiến xuất chiêu điểm tới.
Nhưng mà công lực của Âm Sơn Thần Ma cao vô cùng, Dương gia đâu phải là đối thủ của lão.
Chợt nghe tiếng cười quái dị cất lên :
– Hắc hắc…
Thân hình Âm Sơn Thần Ma tựa như bóng quỷ lộng chập chờn, luồng kình phong cực kỳ ghê gớm ào ạt ập tới.
Á…
Á…
Mấy thanh âm xé tai vang lên rồi những tiếng rú thảm thiết vọng tới.
Dương Môn tứ kiệt trừ lão đại Dương Vân bị trọng thường nằm dưới đất từ lúc nãy còn ba người kia mình mẩy đẫm máu, gục xuống chết ngay lập tức.
Dương Ngọc Phượng đang phủ phục bên cạnh phụ thân đang bị trọng thương cũng ngây người chết lặng trước cảnh tượng thê thảm xảy ra, đôi mắt thất thần kia như hóa đá.
Cốc Chi Dương ẩn mình cách đó không xa cũng phải trợn mắt, hạ giọng nói với Kim Phi Hùng :
– Tứ đại ma tôn nổi danh cực kỳ tàn ác, quả thật không sai, còn Kim huynh thì sao?
Kim Phi Hùng từ tốn đáp :
– Tại hạ còn tàn độc hơn bọn chúng nữa, Cốc huynh có tin không?
Mặt Cốc Chi Dương không khỏi biến sắc, vội nói :
– Âm Sơn Thần Ma có lẽ phải sát diệt Dương gia cho tận tuyệt, không còn danh tánh trên giang hồ nữa.
Âm Sơn Thần Ma từ từ bước tới bên cạnh Dương Ngọc Phượng :

– Nha đầu to gan, đưa bức họa đồ ra mau.
Dương Ngọc Phượng lộn người nhảy vọt ra sau, thanh trường kiếm hoành ngay trước ngực, hai mắt nảy lửa, miệng thét lớn :
– Không có!
Âm Sơn Thần Ma cất tiếng cười ghê rợn :
– Hừ! Con nha đầu ngu ngốc kia, ngươi không sợ chết hả?
Dương Ngọc Phượng thét lớn :
– Bản cô nương liều mạng với ngươi.
Nói rồi nàng vung trường kiếm xuất chiêu “Cửu Chuyển Hồi Luân” hóa ra chín thức, cuồn cuộn bao quanh thân hình Âm Sơn Thần Ma, kiếm pháp Dương môn cũng có uy danh trên giang hồ.
Âm Sơn Thần Ma không thèm phản kích, nhẹ nhàng lắc vai lướt tới bên cạnh Dương Vân.
Dương Vân đang bị nội thương trầm trọng nằm hôn mê dưới đất, hơi thở cực kỳ yếu ớt. Lão ma đầu đến sát cạnh, vươn tay nắm vào mạch môn y, âm thầm truyền qua một chút công lực. Dương Vân được tiếp trợ công lực, chầm chậm mở mắt ra, hộc lên một tiếng.
Âm Sơn Thần Ma lớn tiếng bảo :
– Dương lão đại, mau kêu con gái ngươi đưa “Ma cô hiến thọ đồ” ra cho lão phu.
Dương Vân thều thào đáp :
– Ngươi… ngươi… giết ta đi.
Dương Ngọc Phượng lòng đau như cắt, thét lên lanh lảnh :
– Lão ma đầu… phụ thân ta bị trọng thương mà ngươi cũng không chịu buông tha ư?
Âm Sơn Thần Ma giọng âm trầm :
– Trừ phi ngươi giao lại bức mật đồ cho ta.
Dương Ngọc Phượng phẫn nộ quát lớn :
– Hừ! Trừ phi ngươi lấy được cái mạng ta, đừng cuồng vọng.
Âm Sơn Thần Ma gầm lên :
– Vậy thì lão phu lấy mạng của ngươi đây.
Lão nghiêng người đánh ra một chưởng.
Dương Ngọc Phượng đảo người tránh né, lạnh lùng nạt nộ :
– Hừ! Lão ma lớn mật, buông tay ra.
Âm Sơn Thần Ma tức giận cực độ, chụp lấy tay Dương Vân bẻ mạnh một cái.
– Á!
Một tiếng gào thảm thiết vang vọng giữa đêm khuya, khiến cho người ta bất giác phải rùng mình sợ hãi.
Thân hình Tiểu Gia Cát Dương Vân bị hất bay bổng lên không trung.
Phịch!
Hai chân bị đập mạnh xuống đất, máu tươi từ trong miệng tuôn ra như suối, trông cực kỳ thê thảm.
Dương Ngọc Phượng la lên thảm thiết, sắc mặt trắng bệch, hai hàng lệ tuôn chảy như suối.
Âm Sơn Thần Ma chầm chậm bước tới trước mặt Dương Ngọc Phượng, giọng âm hiểm :
– Ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Dương Ngọc Phượng vũ động trường kiếm, hóa thành một đạo ngân quang xẹt tới giữa ngực lão ma đầu.
Âm Sơn Thần Ma quát vang :
– Nha đầu muốn chết.
Song chưởng của Âm Sơn Thần Ma hợp lại làm một, đẩy ra một luồng kình lực dội ập tới trước mặt nàng.
Dương Ngọc Phượng nhún mình nhanh lẹ vọt lên cao hơn một trượng, tránh luồng Hàn phong chưởng lực cực kỳ lợi hại của Âm Sơn Thần Ma.
Một đạo hàn quang quét ngang qua dưới chân nàng.
Ẩm!
Một tiếng động dữ dội nổi lên, cây cổ thụ cách đó hơn năm trượng bị gãy ngang đổ ập xuống sau lưng nàng, lá cùng với cát đá bốc lên mù mịt.
Dương Ngọc Phượng không hề sợ hãi, thân hình còn chưa chạm đất đã xuất thủ hai chiêu cùng lúc, ánh ngân quang lấp loáng bao phủ Âm Sơn Thần Ma.
Âm Sơn Thần Ma đánh hụt một chưởng, trong lòng càng thêm tức tối, huy động tả thủ xuất ra một chưởng xéo lên không trung.
Dương Ngọc Phượng đã đề phòng từ trước, bay người chếch sang một bên.
Hữu chưởng của lão đồng thời vung lên đánh tiếp ra một chưởng, miệng la lớn :
– Hừ! Xem ngươi chạy đâu cho thoát.
Dương Ngọc Phượng chịu đâu nổi chưởng lực của lão, thân hình nàng tựa như diều đứt dây, dội ngược ra sau xa hơn mười trượng, miệng phun ra hai búng máu tươi rồi rơi bịch xuống đất.
Đột nhiên, từ trên tảng đá có một bóng áo xanh xẹt xuống. Âm Sơn Thần Ma đang dương dương tự đắc, vừa cười vừa nói :
– Hừ! Rượu mời không chịu uống lại đi…
Không ngờ lão nói chưa hết câu đã nghe người áo xanh lớn tiếng đáp :
– Nếu như ngay cả rượu phạt ta cũng không chịu uống thì sao?
Âm Sơn Thần Ma kinh ngạc :
– Ồ, hóa ra là ngươi, Thanh Y Tu La, không nên xen vào chuyện của lão phu.
Kim Phi Hùng lạnh lùng lên tiếng :
– Không phải là tại hạ xen vào chuyện của ngươi, mà là ngươi đã xía vào chuyện riêng của tại hạ.
Âm Sơn Thần Ma tức giận :
– Rõ ràng là chuyện của lão phu bị ngươi xía vô.
Kim Phi Hùng liền đáp :
– Cứ cho là như vậy đi, nhưng mà người thiên hạ lo chuyện thiên hạ, ngươi thấy có gì không đúng?
Đặng Thông đứng một bên chợt nhớ lại mối thù trên hoa thuyền Kỷ La Xuân dạo nọ, vội bước tới trước mặt Âm Sơn Thần Ma, ghé vào tai lão nói :
– Sư phụ, chính là hắn đó.
Kim Phi Hùng trợn mắt quát :
– Câm mồm! Ta nhắc cho ngươi nhớ, ngươi không được thấy ta lần thứ hai, hôm nay… Hừ! Coi như ngươi hết mong sống sót.
Táng Môn Thần Đặng Thông vội vàng đứng núp sau lưng Âm Sơn Thần Ma.
Kim Phi Hùng đột ngột vung mạnh hữu thủ điểm vào mặt Đặng Thông :
– Hừ! Ngươi còn muốn chạy ư?
Táng Môn Thần kinh hãi, miệng lắp bắp :
– Sư phụ… y…
Táng Môn Thần Đặng Thông chưa kịp nói hết câu đã té nhào xuống đất, máu tươi rỉ ra hai bên mép.
Bịch!
Âm Sơn Thần Ma nộ khí quát lớn :
– Tiểu bối kia, ngươi dám khinh thường bản ma tôn như vậy sao?
Kim Phi Hùng từ từ gằn từng tiếng :
– Bởi vì ngươi không hề xứng đáng với cái danh hiệu đó.
Đoạn chàng trầm giọng nói tiếp :

– Ngươi hãy nhớ lấy, từ nay về sau cái danh hiệu Tứ đại ma tôn của bọn ngươi không còn trên giang hồ nữa mà… chỉ còn có Nhất thế ma vương mà thôi, đó là bản nhân.
Âm Sơn Thần Ma tức khí quát lên chấn động thinh không :
– Phản nghịch, phản nghịch. Hay cho tên tiểu tử ngông cuồng, ngạo mạn.
Võ công của Kim Phi Hùng hiện giờ tiến bộ đến đâu ngay cả chàng cũng không biết nữa, nên chàng thầm nghĩ :
“Tại sao mình không nhân cơ hội này thử với cái lão này một lần xem sao?”
Âm Sơn Thần Ma bực tức :
– Hãy tiếp một chiêu của lão phu.
Kim Phi Hùng lớn tiếng đáp :
– Được lắm!
Chợt nghe…
Bùng!
Một thanh âm chấn động vang lên.
Hai người đã giao thủ với nhau một chiêu.
Âm Sơn Thần Ma thoáng kinh ngạc :
– Hừ! Không ngờ ngươi còn dám liều mạng với lão phu.
Kim Phi Hùng nghe lão nói như vậy, bất giác cất lên một tràng cười lạnh lùng :
– Chẳng lẽ ngươi còn chưa hài lòng sao?
Âm Sơn Thần Ma nổi giận :
– Hừ! Lão phu chẳng lẽ lại sợ ngươi hay sao?
Kim Phi Hùng vẫn lạnh lùng :
– Hừ! Ngươi chớ nên tự phụ ngạo mạn, Kim mỗ đợi ngươi đây, có cái trò mỵ quỷ lừa ma gì cứ đem hết ra đây.
Võ công của Kim Phi Hùng, Âm Sơn Thần Ma đã được thấy qua một lần, lão biết rằng vị thiếu niên có danh hiệu Thanh Y Tu La đang đứng trước mặt mình không phải là hạng tầm thường, nên đã ngấm ngầm vận khí tụ vào Đan điền, đem hết mười thành công lực chuẩn bị xuất chiêu.
Thấy thái độ của Kim Phi Hùng cuồng ngạo, lão không khỏi nổi giận, lao mình về phía chàng.
Công phu tu tập của lão ma đầu danh chấn hai phái hắc bạch suốt mấy chục năm, xuất thủ quả nhiên uy lực cực kỳ hung mãnh.
Một luồng âm phong cuồn cuộn ào tới khiến cho tà áo của Kim Phi Hùng lay động không ngớt.
Chàng thấy chưởng lực của đối phương cực kỳ mãnh liệt cũng không dám khinh thường.
Chính trong khoảnh khắc này, chàng nhớ tới những điều vừa luyện được trong Vũ thư.
Ý niệm vừa động, một luồng khí dương đã bốc lên, đả thông hai mạch nhâm đốc.
Trong nháy mắt, Kim Phi Hùng cảm thấy nội lực từ đan điền ào ạt dâng lên tựa như muôn đợt sóng Trường Giang tràn tới.
Dần dần cánh tay chàng nóng như lửa, rồi một luồng lực đạo vô cùng mãnh liệt bay ra không sao chế ngự được.
Bỗng nhiên…
Ẩm!
– Á!
Một tiếng động khủng khiếp tựa như tiếng sấm nổ bên tai chàng.
Tiếp đó là tiếng rú thảm thiết của Âm Sơn Thần Ma.
Thân hình chàng lảo đảo một hồi mới đứng vững lại được. Âm Sơn Thần Ma tựa như một vầng mây đen phiêu diêu lơ lửng ra xa gần hai chục trượng, đụng vào tảng đá.
Bùm!
Tảng đá bị Âm Sơn Thần Ma đụng vào làm cho nó rớt xuống sông, nước văng lên tung tóe, cả thân hình của lão cũng rơi xuống nước.
Kim Phi Hùng tưởng như mình đang nằm mộng, chàng vội đưa tay dụi mắt cũng không thấy có gì khác lạ.
Lúc này chàng bỗng cảm thấy đôi môi khô rát, đầu lưỡi nóng như có lửa đốt trong miệng.
Chàng không dám tin rằng công lực mình đã tăng tiến lẹ như vậy, chỉ mới đánh ra một chưởng đã khiến cho Âm Sơn Thần Ma bị chấn động rơi xuống dòng sông.
Kim Phi Hùng quay đầu lại nhìn tảng đá lúc nãy hai người ẩn mình.
Không thấy Cốc Chi Dương đâu nữa, và ngay cả Dương Ngọc Phượng cũng không biết đã biến đi đâu mất.
Trời đã chuyển sang canh năm, hướng đông đã hiện ra ánh sáng lờ mờ.
Phía trong thành Kim Lăng tiếng gà gáy vang lên xa xa.
Lúc này miệng chàng khô rát, trong lòng như có ngọn lửa thiêu đốt, khó chịu không sao tả xiết.
Chàng chỉ muốn kiếm một dòng suối để uống cho thỏa thích mà thôi. Gần đó có một đám cây cối đang nảy mầm xanh tốt, chàng tung mình lên ngọn cây cao phóng tầm mắt nhìn xung quanh.
Dòng nước sông cuồn cuộn chảy ở phía xa, bỗng nhiên chàng phát hiện ra một vật sáng lấp lánh tựa như nước cách nơi chàng đứng không xa.
Kim Phi Hùng không hề suy nghĩ, vội lao mình đến nơi đó, trong nháy mắt chàng đến nơi có ánh sáng lấp lánh chiếu ra.
– Ồ!
Kim Phi Hùng thốt lên một tiếng kinh ngạc, bởi vì trước mặt chàng chỉ là một mảnh giấy mà thôi.
– Úy!
Chàng dụi mắt, nhìn kỹ rồi lại kêu lên kinh ngạc.
Hóa ra đó không phải là giấy mà là bức “Ma cô hiến thọ đồ”.
Dưới ánh ban mai rực rỡ chàng đã nhìn thấy cực kỳ rõ ràng bức “Ma cô hiến thọ đồ” này để dưới bốn tảng đá, bên cạnh đó có một ít đất mới đào và mấy phiến sơn thạch. Chàng trầm tư suy nghĩ một hồi :
“Cái này nhất định là do bức mật đồ chỉ dẫn làm cho Dương Ngọc Phượng đến đây, nàng muốn đào cái gì đó, nhưng đột nhiên phát hiện ra Âm Sơn Thần Ma nên không kịp thu bức họa đồ lại vì sợ Âm Sơn Thần Ma phát hiện ra nơi này, nên vội vàng chạy ra chỗ khác để dẫn dụ lão. Âm Sơn Thần Ma sau khi phát hiện ra nàng liền vội vàng đuổi theo, nên nàng mới la lớn gọi Dương gia tứ kiệt đến tiếp ứng.”
Kim Phi Hùng suy đoán quả thật không sai.
Sau đó, Dương gia tứ kiệt chết thảm và Dương Ngọc Phượng cũng bị trọng thương.
Kim Phi Hùng chợt động tính hiếu kỳ, lật phía sau của bức họa đồ ra xem thử.
Những hàng chữ cổ tự giống như những đường ngoằn ngoèo, nửa giống loại khoa văn hoa, song nhìn kỹ lại thì không phải. Đột nhiên chàng máy động linh cơ, vỗ tay reo lên :
– À, thì ra là một đồ hình.
Những chấm đen chi chít dày đặc chính là cách sắp xếp bố trí các tảng sơn thạch nơi đó.
Còn những đường ngoằn ngoèo tựa như rừng cây tùng bách ở xung quanh đó.
Một đường gạch dài dọc theo những rừng cổ tự chính là Trường Giang chứ không sai.
Đây có lẽ là bí mật của bức họa đồ mà Dương Ngọc Phượng đã tham ngộ ra được.
Nói thực ra, nếu như có ai đem họa đồ đối chiếu với nơi này thì cũng không sao hiểu nổi cái bí mật của nó.
Chàng vội rút Tu La đoạn kiếm đào xuống ngay chỗ đó.
Chưa đầy ba thước sâu đã thấy những phiến đá xếp ngay hàng thẳng lối.
Chàng vội nạy tảng đá lên, phía trong lộ ra một huyệt động. Phía trong huyệt động có để hai bình rượu, một cái có hình đầu rồng, còn bình kia có hình đầu phụng.
Phía trên thân bình rượu hình đầu rồng có khắc mấy chữ “Thiên trì tuyết liên”.
Còn trên chiếc bình hình đầu phượng cũng có mấy chữ nổi “Cao Ly sâm vương dịch”.
Kim Phi Hùng thầm nghĩ :
“Cao Ly sâm vương dịch tất là nước có tinh nhân sâm, không rõ giấu nơi đây làm gì, còn như “Thiên trì tuyết lộ” chẳng biết là cái thứ quái quỷ gì?”
Nghĩ rồi chàng mở nắp bình rượu hình đầu rồng, hương thơm ngây ngất bay vào mũi chàng, khiến chàng cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Kim Phi Hùng lại đang khát.
Sở dĩ chàng khát như vậy là vì tâm pháp của Thái Dương cốc bị Mật Đà thần châu trong người chàng kích thích gia tăng đến cực độ, lại thêm tâm quyết trong vũ thư mà chàng vừa luyện làm cho khí dương trong thể nội bộc phát, tam muội chân hỏa kịch phát dữ dội khiến cho người chàng nóng như lửa đốt. Bởi vì chàng gặp cảnh ngộ quá nhiều, quá đường đột bất ngờ cho nên mới có cái họa ma hỏa nhập thân.
Điều này thì bản thân chàng không hề hay biết.
Với cái nguy hiểm của Kim Phi Hùng thì trừ Thiên trì tuyết liên lộ ra không có cái gì có thể cứu nguy cho chàng được. Nhưng mà Kim Phi Hùng không hề biết được điều này.
Chàng đặt hai chiếc bình xuống định đào tiếp.
Miệng chàng nóng như lửa đốt, cánh tay tê buốt, hai mắt đỏ ngầu, hơi thở phì ra nóng không chịu nổi.
Kim Phi Hùng đành bất lực, không thể nào đào tiếp được. Chàng buông rơi Tu La đoạn kiếm ngã vật xuống đất.
Từ trong chiếc bình rượu hình đầu rồng chưa kịp đậy nắp một mùi thơm ngào ngạt tỏa ra xông vào mũi chàng, làn hương thơm này giúp chàng tỉnh táo hơn một chút.
Kim Phi Hùng cố nhích tới gần chiếc bình hình đầu rồng. Đột nhiên chàng cảm thấy đỡ khát, tâm hỏa dần dần hạ bớt, song toàn thân chàng chợt mềm nhũn, không có một chút khí lực nào cả, không khỏi cảm thấy thất kinh, chàng nghĩ có lẽ mình đã bị trúng chưởng phong của Âm Sơn Thần Ma đả thương.
Lúc này thân hình chàng lại nóng hầm hập, một luồng nhiệt hỏa tràn ngập trong tâm nội.
Bỗng nhiên một cái bóng trắng xẹt tới nhanh không tưởng.
– Ủa Kim Phi Hùng.
Bóng trắng bất giác la lên kinh ngạc :
– Kỳ quái, hai chiếc bình trân quí ngàn năm hiếm có… Kim Phi Hùng, ca ca ơi.
Bóng trắng xòe năm ngón tay chụp vào mệnh môn nơi cổ tay chàng.
Lát sau Kim Phi Hùng từ từ mở mắt, mặt đỏ như lửa, hơi thở cực nóng, đau khổ thốt lên :
– Ngân Thi muội muội, ta…
Kim Ngân Thi lắp bắp :

– Ca ca, tại sao lại bị…
Kim Phi Hùng lắp bắp nói :
– Ta… ta… bị Âm Sơn Thần Ma…
Giọng Kim Ngân Thi nghi hoặc :
– Không phải, trúng chưởng lực Âm hàn của lão thì cơ thể phải lạnh ngắt, huyết mạch đóng thành băng, chứ sao lại nóng như lửa đốt như vầy?
Kim Phi Hùng nóng bức cực độ, vung tay tự xé rách y phục, đoạn lăn lộn nói nhảm :
– Vậy thì tại sao…
Kim Ngân Thi đột nhiên nhíu mày :
– Mạch đập dữ dội, cốt tủy nóng bức, lẽ nào ca ca lại bị tẩu hỏa nhập ma?
Nghe Kim Ngân Thi nói, bất giác Kim Phi Hùng thất kinh, mồ hôi đổ ra như mưa.
Phía sau núi một tiếng hú lanh lảnh vang lên.
Kim Ngân Thi cũng hú lên một tiếng hồi đáp, khiến cho Kim Phi Hùng rùng mình, khó chịu vội lấy hai tay bịt chặt tai lại.
Tô Ngọc Dung bay xẹt vào trong động gọi lớn :
– Thu muội muội.
Kim Ngân Thi vội đáp :
– Tô tỷ tỷ đã đến rồi.
Tô Ngọc Dung thấy Kim Phi Hùng nằm lăn lộn dưới đất, bất giác lớn tiếng hỏi :
– Hắn, hắn làm sao mà ở đây, thật là một chướng oan gia. Lúc nào cũng…
Kim Ngân Thi buồn rầu nói giọng nghẹn ngào :
– Không biết chàng đã trúng độc thủ gì, sao mà…
Tô Ngọc Dung cười nói :
– Ê xem kìa, xấu lắm, ngươi khóc mà làm gì, bộ không sợ người ta cười cho sao?
Nói rồi chợt nàng đưa ba ngón tay khẽ sờ vào cổ tay Kim Phi Hùng :
– Hì hì, tiểu tử này quá dụng công đó thôi.
Kim Ngân Thi có vẻ không vui :
– Hừ, người ta lo gần chết mà tỷ tỷ cứ chọc hoài.
Tô Ngọc Dung nghiêm mặt đáp :
– Ta không nói đùa đâu, hắn luyện “Dương cương chi khí” của Thái Dương cốc, khiến cho chân hỏa thuần dương kịch phát cho nên…
Kim Ngân Thi vội hỏi tiếp :
– Vậy thì làm cách nào cho chàng phục hồi nguyên khí?
Tô Ngọc Dung bỗng đỏ mặt ghé sát tai nàng nói nhỏ :
– Trừ phi ngươi thật tình yêu hắn.
Kim Ngân Thi cũng đỏ mặt xấu hổ, giận dữ đáp :
– Tỷ tỷ bại hoại chết đi được, chuyên môn…
Tô Ngọc Dung lại nói tiếp :
– Ta nói thật đó, nếu không thì phải có Long tôn tuyết liên lộ, một trong hai bình “Kim tôn ngọc dịch” trân quí trong võ lâm suốt trăm năm.
Nét mặt Kim Ngân Thi hớn hở :
– Hả? Thật không, vậy thì tốt quá.
Nói rồi nàng vội lấy từ trong đống đá mang ra hai bình “Kim tôn ngọc dịch”. Một bình là “Long tôn tuyết liên lộ” mà Tô Ngọc Dung vừa nhắc đến, rồi bảo :
– Có phải vật này không tỷ tỷ?
Tô Ngọc Dung ngạc nhiên :
– Ủa, tại sao lại hay vậy? Mạng của người này quả chưa tuyệt.
Kim Ngân Thi cao hứng nói :
– Chàng có quí nhân phò trợ mà.
Tô Ngọc Dung bĩu môi :
– Hứ! Nói vậy mà không biết xấu hổ.
Kim Ngân Thi cũng không chịu kém :
– Hứ! Có gì là xấu hổ, không có ai ở đây, cũng đâu có ai nghe.
Nói rồi nàng nhè nhẹ đổ ngọc dịch trong bình vào miệng Kim Phi Hùng.
Tô Ngọc Dung bảo nàng :
– Đừng có đổ hết vào miệng y.
Kim Ngân Thi vội nói :
– Cái gì? Sư tỷ hôm nay bị sao vậy, tỷ muội ta đâu có ai có chân hỏa thuần dương, chẳng lẽ sư tỷ muốn…
Tô Ngọc Dung bất giác cười nói :
– Nếu như đại tỷ tra vấn hai ta thì sao?
Kim Ngân Thi không hề sợ hãi :
– Tiểu muội sẽ nói với đại sư tỷ, trong lúc tranh đoạt cái bình này bị đổ, ngọc dịch tràn ra đất.
Tô Ngọc Dung cười lạnh :
– Vì cái gã Kim Phi Hùng chết tiệt này mà sư muội dám vi phạm giới luật của bản môn, lại còn dám cả gan lừa gạt đại sư tỷ. Hừ, hãy đợi đó.
Kim Ngân Thi đã đổ hết bình ngọc dịch vào miệng Kim Phi Hùng, tay nàng ném chiếc bình không làm bộ ném về phía Tô Ngọc Dung :
– Hừ, ngươi dám…
Tô Ngọc Dung cười hì hì nói :
– Hứ, xem kìa, bệnh nhân lại đi đánh đại phu hả?
Kim Phi Hùng lúc này đã tỉnh lại.
Kim Ngân Thi vội vàng bước tới hỏi :
– Ca ca thấy trong người ra sao rồi?
Kim Phi Hùng đáp :
– Vừa rồi không rõ tại sao mà… bây giờ thì…
Kim Ngân Thi vội tiếp lời :
– Vừa rồi ca ca vận công quá mãnh liệt, khiến cho chân hỏa thuần dương bốc ra, may mà có Thiên trì tuyết liên lộ, bằng không thì…
Tô Ngọc Dung vội tiếp lời :
– Nếu không thì Thanh Y Tu La đã biến thành Xám đen tu la rồi.
Kim Phi Hùng thầm cảm thấy xấu hổ.
Tô Ngọc Dung đưa mắt ra hiệu cho Kim Ngân Thi :
– Trời đã sáng, ca ca của ngươi cũng đã khỏi rồi, chúng ta đi thôi.
Kim Ngân Thi ứng tiếng, đưa tay cầm chiếc bình hình đầu phụng lên.
Kim Phi Hùng bảo nàng :
– Muội muội à, Kim Lăng nguy cơ vây bọc tứ bề, muội muội đừng để ca ca phải lo lắng như vậy.
Kim Ngân Thi bất giác đỏ mặt :
– Ca ca yên tâm, tiểu muội tuy bất tài, song cũng chẳng sợ ai.
Kim Phi Hùng giọng không vui :
– Nhưng mà huynh muội ta chia cách đã lâu…
Kim Ngân Thi vội cắt lời chàng :
– Ca ca, việc sư môn còn chưa xong, huynh muội ta đâu có xa nhau vĩnh viễn, ca ca nói đúng không?
Tô Ngọc Dung vội nói chen vào :
– Yên tâm, muội muội cũng là muội muội của ngươi mà, đâu có ai dám đụng đến lông chân của nàng đâu.
Kim Phi Hùng điểm nụ cười khổ :
– Mong được như vậy.
Chàng bỗng nhìn thấy chiếc bình rượu trong tay Kim Ngân Thi, bèn lên tiếng nói :
– Bình cao ly nhân sâm dịch đó…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.