Bạn đang đọc Lang Hoặc – Chương 99: Đến Kịp Thời
Cảnh Tình từ từ cúi đầu, đôi môi rơi lên cổ cô, tỉ mỉ thưởng thức.
“Tình, em nhột.”
Tư Minh Vi đẩy đẩy, muốn dùng tay đẩy đầu cô lên.
Hàm răng Cảnh Tình nhẹ nhàng gặm cắn, thỉnh thoảng dùng miệng lưỡi mút vào, không lâu lắm, trên cổ Tư Minh Vi có thêm dấu ấn màu đỏ.
“Em phải đi thật a.
Ah!”
Tư Minh Vi thoải mái rên khẽ thành tiếng xong, vội vàng dùng tay che miệng mình lại.
Cảnh Tình hài lòng nhìn chằm chằm kiệt tác của mình.
“Được rồi, hôm nay tha cho em.”
Cảnh Tình ngồi dậy, giúp Tư Minh Vi sửa sang lại áo quần.
“Nhớ, phải cách xa cậu trai đó một chút.”
“Ừm.”
Tư Minh Vi đỏ mặt gật đầu.
Lúc Tư Minh Vi chạm tay vào núm vặn cửa tay, vẫn thấy hơi chút lưu luyến, xoay đầu nhìn Cảnh Tình.
“Nha đầu ngốc, không nỡ rời xa, muốn quay lại tiếp tục với chị hả?”
Cảnh Tình nháy mắt một cái, đôi mắt ánh lên vẻ mị hoặc.
“Hừ, không biết đứng đắn.”
Tư Minh Vi liếc cô một cái, từ từ mở cửa bước ra ngoài.
Bên trong căn phòng, Hạ Liên đang hát thấy Tư Minh Vi trở lại, vội thả mic một bên.
“Tiểu Vi, vừa rồi cậu đi đâu vậy?”
“Tớ đau bụng, ở trong WC nãy giờ, khiến cậu lo lắng rồi.”
Tư Minh Vi giải thích, ngồi lên salon, ánh mắt Trần Vĩ gắt gao nhìn cô chằm chằm, khiến Tư Minh Vi cảm thấy không rét mà run.
“Uây? Cổ cậu bị sao vậy.”
Hạ Liên tò mò chỉ chỉ.
“Ah?”
Tư Minh Vi theo bản năng đưa tay sờ lên, trong đầu liền hiện về hình ảnh Cảnh Tình vừa hôn cô ở đây.
“Hồi nãy tớ gãi một trận ở chỗ đây.”
“Tiểu Vi, cậu có ổn không, một hồi bị đau bụng, một hồi lại bị ngứa da.”
Hạ Liên quan tâm hỏi.
“Tớ không sao, các cậu chơi tiếp đi, tớ ngồi đây nghỉ một lúc sẽ khỏi thôi.”
Tư Minh Vi cúi đầu, vội ngồi vào một góc salon.
Khoảng thời gian này, ánh mắt Trần Vĩ thỉnh thoảng liếc nhìn về hướng cô, Tư Minh Vi oán trách Cảnh Tình trong bụng, chị ấy nhất định cố ý làm vậy, đồng thời đáy lòng cũng dâng lên một cỗ ngọt ngào.
“Tiểu Vi, đó là dấu hôn phải không?”
Trần Vĩ cầm lấy một lon thức uống, lặng lẽ nói.
Tư Minh Vi cả kinh, trên mặt hiện ra vẻ mất tự nhiên.
“Anh có ý gì?”
Trần Vĩ quét nhìn cô một vòng.
“Vừa rồi em mới ra ngoài có phải đi gặp ai khác?”
“A Vĩ, anh nói lung tung gì vậy.
Hôm nay anh rất kỳ lạ, không giông với anh mọi ngày chút nào.”
Tư Minh Vi xích ra một chút, kéo ra khoảng cách với hắn.
“Anh không nói lung tung, gần đây, rõ ràng em đang âm thầm qua lại với người khác.”
Trần Vĩ áp sát hơn một bước.
“A Vĩ, anh đừng như vậy, Tiểu Liên cậu ấy còn ở đây.
Hơn nữa chuyện riêng tư của em không cần anh đến quản.”
Giọng Tư Minh Vi có chút không nhịn được.
“Hai người đang làm gì vậy?”
Thanh âm Hạ Liên xuất hiện trên đỉnh đầu cả hai, mặt đầy không vui đánh giá.
“Anh lấy lon nước cho Tiểu Vi ấy mà.”
Trần Vĩ đứng dậy, một tay ôm chầm Hạ Liên, kéo cô sang một bên.
Đáy lòng Tư Minh Vi thở phào nhẹ nhõm, còn may, mà kỳ quái thật, làm sao Trần Vĩ biết được.
Huống hồ từ lúc nào hắn lại để ý đến mình.
Một lát sau, Trần Vĩ trấn an được Hạ Liên, lại ngồi sang một bên.
Tư Minh Vi nhàm chán ngoáy ngoáy ống hút trong lon nước.
Trần Vĩ nhân lúc không ai để ý, lén lấy tờ giấy với cây bút, viết xong, nhân cơ hội lấy thức uống trên bàn nhỏ, đặt tờ giấy trước mặt Tư Minh Vi.
Tư Minh Vi trừng to mắt nhìn dòng chữ trên tờ giấy: Anh biết em từng thầm yêu anh.
Tư Minh Vi vội vàng vò nát tờ giấy ném vào thùng rác, xem như chưa từng phát sinh chuyện gì, cầm di động lên lướt lướt.
Từ ngày đi karaoke về, Trần Vĩ dù vô tình hay cố ý, mỗi lúc không có ai hắn đều lặng lẽ tiếp cận Tư Minh Vi, nhưng đều bị cô né tránh.
Hơn nữa mỗi lần cô gặp mặt Cảnh Tình, đều sẽ trước đó xem xét xem có ai đang theo dõi mình không.
Cô không hiểu Trần Vĩ như thế là có ý gì, nhưng cô ngày càng không ưa gã đàn ông này, không chỉ một lần, cô rất muốn nói với Hạ Liên, cuối cùng vẫn nhịn lại.
Cô không muốn phá hỏng tình cảm bạn bè giữa bọn họ, có lẽ chẳng qua Trần Vĩ chỉ đơn thuần quan tâm đến cô thôi, bởi vì cô là bạn thân của Hạ Liên.
Tư Minh Vi cũng không nói với Cảnh Tình, cô không muốn tăng thêm phiền não cho chị ấy, lấy tính cách Cảnh Tình, nhất định sẽ đi tìm Trần Vĩ.
Cô nghĩ rằng trước mắt giữ bí mật mối quan hệ này sẽ tốt hơn, ít nhất cho đến khi cô tốt nghiệp.
Cuộc sống yên ổn cứ vậy trôi qua, cho đến hôm nay ngày thứ sáu, vốn Tư Minh Vi theo lệ đến nhà Cảnh Tình.
Nhưng vì Cảnh Tình tạm đi công tác, đến thứ hai mới trở về, nên Tư Minh Vi liền ở lại trường học.
Lúc trước trong nhà trọ cũng chỉ có cô với Hạ Liên, nhưng Hạ Liên dọn ra sống chung với Trần Vĩ, nên căn trọ chỉ còn lại cô.
Sang thứ bảy thời tiết không được tốt, trời âm u, lúc chạng vạng chập tối thì trời đổ cơn mưa như trút nước.
Tư Minh Vi nằm sấp trên giường ôn bài thi, thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại di động, đợi tin nhắn hoặc cuộc gọi của Cảnh Tình, mới mấy ngày không gặp, mà cô đã rất nhớ đối phương.
Trước nay cô chưa bao giờ như vậy, đối với Tư Minh Vi ở thời điểm vừa mới chớm yêu, cô sẽ rất nóng nảy và cục súc.
Tình đã nói sẽ gọi điện cho mình, hôm nay sao vẫn chưa gọi vậy nhỉ, không biết có phải chị ấy làm việc mệt quá không.
Mãi cho đến khi trời tối đen, trời vẫn mưa như trút nước, Tư Minh Vi quyết định ở trong nhà nấu mì gói ăn.
“Đoàng” một tiếng, bầu trời ngoài cửa sổ hiện lên tia chớp.
Tư Minh Vi giật cả mình, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cộc cộc cộc” ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Tư Minh Vi thắc mắc là ai, Hạ Liên nói tối nay không ghé qua đây mà.
Xuống giường, Tư Minh Vi mở cửa, một cổ mùi rượu nồng nặc đập vào mặt cô.
Cả người Trần Vĩ ướt nhẹp đứng đó, gương mặt thì đỏ bừng, rõ ràng hắn đã uống say.
“A Vĩ, sao anh lại tới đây? Ở đây là khu nhà trọ dành cho con gái mà.”
Tư Minh Vi mơ hồ cảm thấy bất an trong lòng, muốn đóng cửa lại.
Trần Vĩ đã đưa tay ngăn cản.
“Tiểu Vi, anh thích em.”
Trần Vĩ thở hổn hển, thanh âm lộ ra nồng nặc dục vọng.
“Anh nói lung tung gì vậy, anh say lắm rồi, Tiểu Liên đâu rồi?”
Tư Minh Vi hoảng sợ nhìn hắn.
“Anh không say, anh thích em.”
Trần Vĩ vừa nói vừa đẩy cửa vào, muốn nhào tới chỗ Tư Minh Vi.
Tư Minh Vi liền né tránh, đứng co ro một bên.
“A Vĩ, anh đi ra ngoài cho tôi!”
Có chậm chạp hơn nữa, Tư Minh Vi cũng không thể không nhận rõ mục đích đến đây của gã đàn ông này.
“Tiểu Vi, đừng gạt anh, anh biết em vẫn luôn thích anh.”
Trần Vĩ nhân lúc Tư Minh Vi sơ ý, đóng cửa lại, nhân tiện khóa trái bên trong.
“A Vĩ, bây giờ tôi không còn thích anh một chút nào hết!”
Tư Minh Vi chậm rãi tiến đến mép giường, muốn lấy điện thoại.
Trần Vĩ lần nữa vọt tới, đẩy cô ngã xuống giường.
“Buông tôi ra, đồ khốn! Anh muốn làm gì!”
Tư Minh Vi vùng vẫy, hai tay nện lên người Trần Vĩ, muốn đẩy hắn ra.
Thể lực nam giới vốn đã mạnh hơn nữ giới, Tư Minh Vi bị hắn đè xuống giường không thể động đậy, cảm giác sợ hãi xộc thẳng lên đầu.
Một tay Trần Vĩ nắm hai cánh tay cô, đè giữ trên đỉnh đầu, hai mắt hắn mờ mịt.
“Tiểu Vi, anh không thể chờ được nữa.”
“A Vĩ, chúng ta như thế này! Anh không thấy phụ lòng Tiểu Liên sao?”
Tư Minh Vi quay đầu đi, không nhìn tới hắn, hai chân dùng sức, định đá vào phần hạ bộ của hắn, trong lòng kêu gào không ngừng.
Tình, chị ở đâu? Mau đến cứu em a!
“Tiểu Liên? Haha, anh cơ bản chẳng yêu thương gì cô ta.
Người anh luôn thích chính là em, anh không muốn em yêu người khác, cho nên.”
Trần Vĩ cười, từ từ cúi đầu xuống, mưu toan hôn lên môi Tư Minh Vi.
“Anh đang cưỡng hiếp tôi, là việc phạm pháp a! Xin anh, A Vĩ, buông tha cho tôi.
Tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.”
Tư Minh Vi lắc đầu nguầy nguậy, cô mãnh liệt muốn ói một bãi, vì mùi rượu trên miệng Trần Vĩ, khiến cô muốn nôn mửa.
“Anh muốn em, Tiểu Vi, anh muốn em từ rất lâu rồi.”
Trần Vĩ chẳng mảy may để ý, cố ý xoay đầu Tư Minh Vi lại, Tư Minh Vi gấp đến độ nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt.
“Đồ đáng ghét! Thả tôi ra! Tôi không muốn!”
Một tay Tư Minh Vi thoát được, liền vung lên giáng xuống cái bạt tai.
Trần Vĩ nhất thời ngốc lăng, sờ lên gò má vừa bị tát, nhưng ngay sau đó hắn liền cười nói.
“Anh đáng ghét, vậy kẻ kia hôn em thì không đáng ghét.”
Tư Minh Vi nhân cơ hội tính chạy thoát, lại bị Trần Vĩ kéo lại, lần nữa hung hăng cưỡng ép cô nằm lên giường, xé toạc áo ngủ trước ngực.
Tư Minh Vi khóc muốn cạn nước mắt, nắm chặt chỗ áo bị xé toạc.
Lúc này, di động trên giường truyền tới tiếng kêu, Tư Minh Vi vừa nhìn thấy là Cảnh Tình, giống như nắm được cọng rơm cứu mạng vậy, muốn cầm di động lên, liền bị Trần Vĩ đi trước một bước đoạt lấy, hắn cũng không thèm nhìn lấy một cái, dùng sức ném thẳng xuống đất, điện thoại bị bể nát.
Giờ phút này, Tư Minh Vi thật sự rơi vào cảnh tứ cố vô thân.
Nhìn điện thoại đã gọi đúng số nhưng mãi vẫn không thể gọi được, Cảnh Tình ảo não nhíu mày.
Vì muốn sớm gặp lại Tư Minh Vi, Cảnh Tình trở về trước thời gian, vốn định cho em ấy ngạc nhiên mừng rỡ, nào ngờ điện thoại làm sao cũng không gọi được.
Ngoài trời thì vẫn mưa như trút nước, không bằng cô tự mình đi tìm cô ấy, dù sao cũng là cuối tuần học sinh cũng không đi học.
“Trần Vĩ! Ngày hôm nay nếu anh dám làm gì tôi, tôi sẽ chết ngay trước mặt anh!”
Tư Minh Vi cắn môi chảy máu, cả người co ro nép vào mép giường, ánh mắt tràn ngập hận ý.
“Kẻ kia tốt đến vậy sao? À không, nên nói là em chê anh nghèo hèn, còn hắn thì có tiền có thế.”
Trần Vĩ trở nên không biết nói lý lẽ, cả người đều thay đổi, hoàn toàn như trở thành người khác.
“Bây giờ tôi mới thấy rõ bộ mặt thật của anh, anh không xứng với Tiểu Liên, anh biến ra khỏi đây ngay!”
Cả người Tư Minh Vi run rẩy, khẩn trương nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Trần Vĩ, cô quyết định, nếu Trần Vĩ dùng sức mạnh cưỡng ép cô, cô thề sẽ chống trả, cô thà đập đầu vào tường để chết còn hơn bị ô nhục.
“Được, vậy anh sẽ cho em càng nhìn rõ hơn!”
Trần Vĩ cởi áo khoác, hướng về phía mép giường.
Tình, mau đến cứu em.
Tư Minh Vi nhắm hai mắt, trong đầu đều chỉ hiện lên hình ảnh Cảnh Tình.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng trọ bị đá văng, cả người Cảnh Tình tản ra khí tràng hung ác, nhìn chằm chằm gã đàn ông trong phòng.
Lúc cô nhìn thấy cảnh áo Tư Minh Vi bị xé nát bươm, ngồi co ro trong góc giường run lẩy bẩy, lý trí cô hoàn toàn bị chôn vùi.
Hai tay siết chặt, con ngươi xanh lam bắt đầu biến thành đỏ rực, bàn tay phải mọc ra vuốt dài.
“Tôi phải giết cậu!”
Lúc Trần Vĩ thấy trong phòng xuất hiện người đàn bà, đầu tiên là giật mình, sau đó phát hiện dáng vẻ cô ta có chút kỳ quái, đôi mắt, còn bàn tay kia là chuyện gì xảy ra?.