Thoắt cái đã đến cuối tuần, Cát Tiểu Thiên tại cổng công ty bye bye Diêu Diệu, không chút do dự.
Diêu Diệu đặc biệt khoa trương thở dài.
Cát Tiểu Thiên bỗng 360 độ quay trở lại, “Đột nhiên nhớ tới một chuyện.”
“Còn gì quên ở chỗ anh à?”
“Bao lâu rồi anh không về nhà?”
“Ngày nào mà anh chẳng về nhà.” Nói rồi Diêu Diệu còn sờ sờ trán Cát Tiểu Thiên, xem có phải là nóng lên không.
“Em nói là nhà ba mẹ anh ấy!” Cát Tiểu Thiên phát hiện, ít nhất là dưới những tình huống hắn biết, thì chưa từng thấy Diêu Diệu về nhà ba mẹ, lần trước Tiếu Tiếu tới tìm y cũng là bởi vì đã rất lâu không được gặp ba.
Vừa nghe vậy, Diêu Diệu lập tức có vẻ không hứng thú, “Anh với ông già nhà anh không hợp nhau, gặp nhau không cẩn thận còn ầm ĩ lên ấy chứ, gần đây không lễ không tết trở lại làm gì?”
“Em kiến nghị anh về thăm nhà nhiều một chút, đương nhiên nghe hay không thì tùy anh, nếu có thể cãi nhau với anh thì tức là sức khỏe vẫn còn tốt, đợi đến lúc không cãi nhau được nữa thì nói cái gì cũng đã muộn rồi.”
“A! Anh biết rồi mà, anh cũng về nhà được chưa? Dĩ nhiên, nếu như bị ông già nhà anh đánh đuổi trở về thì em phải đến an ủi anh.”
“Tạm biệt.” Cát Tiểu Thiên đi thẳng đến bãi đậu xe.
Diêu Diệu vui sướng lắc lắc đầu, quay đầu chạy vội tới bãi đậu xe.
Cát Tiểu Thiên về nhà, tạm thời không nhắc tới một nhà ba người rất hạnh phúc, chỉ nói tới Diêu Diệu, lần này y đột nhiên trở về, khiến cho hai cụ không kịp ứng phó.
“Tại sao về cũng không nói một tiếng?” Mẹ Diêu tất nhiên rất vui mừng, tuy rằng tuổi đã gần bảy mươi, thấy con trai đã lâu không về nhà, việc đầu tiên làm vẫn là tự mình xuống bếp.
“Sao mày lại về đây?” Cơn giận của ba Diêu khác nhau một trời một vực với bạn già của mình.
“Ba noi gương mẹ kia kìa, Tiếu Tiếu đâu?” Diêu Diệu ngược lại cũng đã quen thuộc với cơn giận này của ba từ lâu.
“Ba!” Thằng nhóc nghe thấy động tĩnh cũng bay từ trên lầu xuống.
“Ba, sao hôm nay ba lại về?” Diêu Ức Khải nhìn thấy ba thì một chút cũng không cần giấu giấu diếm diếm sự vui mừng của mình.
“Ba nuôi của con bảo ba về.” Diêu Diệu vô cùng thành thật.
Diêu Ức Khải một mặt hóa ra là như vậy: “Con nói chứ, vẫn là anh Tiểu Thiên Nhi lợi hại.”
Ông Diêu tuy rằng mặt trầm như nước, con trai vào cửa cũng chẳng lộ ra nổi vẻ mặt hoà nhã, nhưng lỗ tai lại vẫn luôn dựng đứng. Ba nuôi? Anh? Sao lại loạn như vậy? Nhưng mà ông là người thế nào chứ? Hai ba lần lập tức hiểu rõ, trước đây khi Diêu Diệu ly hôn đã thuận tiện công khai luôn, tuy rằng cũng một phen dằn vặt, nhưng ông là người từng trải, cũng không như nhà người ta đánh chửi bức bách này nọ, mà chỉ khuyên y nghĩ cho rõ.
Sau đó hai ba con càng ngày càng ít nói chuyện, cũng không phải là vì điều này mà chưa nói được vài câu đã lồng lộn lên, ông chỉ cảm thấy bất kể có là thích đàn ông hay thích phụ nữ, Diêu Diệu cũng đều phải có lễ tiết, nhưng lại chẳng bao giờ thấy y có ý định đưa người ta về nhà cho ba mẹ xem mặt, cảm thấy y đang quá lãng phí sinh mệnh của mình.
Còn Diêu Diệu, không dám nghĩ tới ông già lại thông suốt như thế, hơn nữa cũng chưa gặp được người mình bằng lòng đưa về hoặc là bằng lòng cùng mình về nhà.
“Tiếu Tiếu đã gặp rồi à?” Ba Diêu đã mở miệng thì chính là đồ khô, chẳng cần tý nước dùng nào hết.
“Ừm.” Diêu Diệu cũng đã quen phương thức nói chuyện của ba, đáp rất liền mạch.
“Cậu ta bảo mày về?”
“Ừm.”
Ba Diêu thực ra còn một vấn đề nữa, cậu ta bảo về là mày về luôn à? Nhưng vẫn không hỏi.
Diêu Diệu vừa thấy ba tức giận, lập tức đánh trống lảng quay ra trò chuyện vui vẻ cùng con trai.
“Ba, bao giờ mới có thể chơi bóng rổ cùng anh Tiểu Thiên ạ?” Diêu Ức Khải vẫn luôn nhớ tới chuyện này.
Diêu Diệu vốn muốn nói trong khoảng thời gian này thì y không chắc chắn được, nhưng con mắt hơi chuyển động, lấy di động ra đưa cho Diêu Ức Khải: “Con gọi điện thoại cho ba nuôi đi, tự mình hẹn với ba.”
Diêu Ức Khải cũng không khách khí, lục trong danh bạ điện thoại của Diêu Diệu tìm ra số, lưu tên rất bình thường, chỉ là ba chữ Cát Tiểu Thiên.
“Không đúng nha ba, có phải ba xảy ra vấn đề gì với anh Tiểu Thiên không?” Hổ phụ không sinh khuyển tử, Tiếu Tiếu không hổ là con trai Diêu Diệu, sự thông minh này tuy rằng không phải là di truyền qua gien gì đó nhưng cũng là được hun đúc từ nhỏ mà ra.
“Nghĩ gì thế? Con không thể nghĩ về ba tốt một chút à? Ba với ba nuôi con khỏi phải nói lúc nào mà chả tốt!” Diêu Diệu dùng sức xoa xoa đầu con trai.
“Hai cái đứa này, thống nhất xưng hô một chút xem nào!” Ba Diêu nghe con trai cùng cháu nội như đang nói đến hai người khác nhau thì chỉ thấy đau cả đầu.
“Ba, ba không thích nghe thì đừng có nghe lén chứ?” Tiếp tục trả lời một cách liền mạch, Diêu Diệu cũng lười rẽ trái cười hì hì với con trai rẽ phải lại cười ha ha với ba mình.
Ba Diêu thẳng thắn bỏ tờ báo trong tay xuống, “Cái âm lượng đấy của mày cứ như là sợ người ta nghe thấy ấy nhỉ?”
Được rồi, không cãi cọ nữa, Diêu Diệu làm một động tác tay với con trai, ý bảo lên lầu.
Nhưng ông nội ở trong cái nhà này có địa vị hơn nhiều, “Tiếu Tiếu, lại đây.”
Diêu Ức Khải le lưỡi với Diêu Diệu một cái, vô cùng ngoan ngoãn tiến đến bên cạnh ông nội.
“Con không muốn gọi người đó là ba nuôi?”
Diêu Diệu cắn răng, ba ruột của chính mình có bao nhiêu xảo quyệt y là người hiểu rõ nhất, dù sao cũng đã đấu trí đấu dũng hơn ba mươi năm, Tiếu Tiếu khẳng định không phải là đối thủ.
Nhưng với vấn đề này thì Diêu Ức Khải lại chẳng cần thiết phải do dự: “Anh Tiểu Thiên nói bây giờ gọi anh là được rồi.”
“Tiếu Tiếu, gọi ba với ông nội con nhanh vào rửa tay ăn cơm nào.” Mẹ Diêu phi thường đúng thời điểm nói chuyện ăn tối.