“Có thể ra ngoài tìm một chỗ hai anh em mình tâm sự không?” Cát Đại Chí không dám tiến về phía trước, mà lúc nói ra hai từ anh em ấy thì chính hắn cũng thấy chột dạ.
Cát Tiểu Thiên đặc biệt muốn hỏi lúc anh ném lại đám hỗn loạn mà đi có nhớ tới em là em trai của anh không? Lúc đi rồi ngay cả sống chết cũng không nói cho người nhà có nhớ tới em là em trai của anh không? Lúc ở nơi đất khách ngẫu nhiên gặp gỡ ra vẻ lạnh lùng không quen biết có nhớ tới em là em trai của anh không? Bây giờ lại muốn gọi chúng ta là anh em? Nhưng những này không thể nói, ít nhất là không thể ngay trước mặt ba mẹ.
Ba mẹ hận Cát Đại Chí như vậy là bắt nguồn từ tình yêu thương dành cho hắn, đó là con ruột của họ, vì vậy Cát Tiểu Thiên không thể để cho hai cụ khó xử được.
“Đi thôi.” Cát Tiểu Thiên quay đầu đi ra ngoài.
Cát Đại Chí nhanh chóng đuổi theo.
Đây là một tiểu khu cũ, bên ngoài chẳng có nơi nào thích hợp để tán gẫu, nhưng đi thêm vài bước nữa đến cổng đường lớn tất sẽ có nơi vắng khách, buổi chiều vào thời gian làm việc căn bản không có ai, Cát Tiểu Thiên chọn nơi đó, gọi một tách trà chiều cũng không lo bị người ta dị nghị.
Hai anh em mấy năm không gặp cách bàn ngồi xuống, Cát Tiểu Thiên chọc chọc viên đá trong ly cà phê, chờ Cát Đại Chí mở miệng.
“Tiểu Thiên Nhi, mấy năm qua em…”
“Em tốt lắm, ít nhất thì hiện tại rất tốt, nếu muốn hỏi vậy thì không bằng chúng ta cứ về nhà đi.” Cát Tiểu Thiên đánh gãy Cát Đại Chí, hắn cần Cát Đại Chí cho hắn một câu trả lời, chứ không phải đến trao đổi việc hắn đã ra sao trong mấy năm qua.
“Anh… Ban đầu anh không có ý định cứ thế mà đi, anh chỉ là muốn đòi lại tiền trước.”
Cát Tiểu Thiên ừ một tiếng nhưng căn bản không nâng mắt, lời này thì hắn tin, biết rằng khi chuyện xảy ra Cát Đại Chí còn chịu đả kích lớn hơn hắn, dù sao người phản bội hắn cũng là chiến hữu, loại tình cảm ấy người chưa từng đi lính sẽ không hiểu được.
“Nhưng anh căn bản không tìm được cậu ta.”
Điều này cũng nằm trong dự liệu, nếu tìm được thì cũng đã trở lại rồi.
“Anh không thể chấp nhận được, cũng không còn mặt mũi mà trở về…”
“Nhưng cái mặt mũi của anh đã ném hết cho em cả ba mẹ lẫn món nợ hơn một triệu kia.” Cát Tiểu Thiên dùng ngữ khí vô cùng bình tĩnh tự thuật lại sự thật một chút.
Cát Đại Chí nghẹn lại, hắn xác thực chẳng có mặt mũi, nhưng: “Tiểu Thiên Nhi, anh có để lại một cuốn sổ tiết kiệm, lẽ ra đã có thể lấp được món nợ, tính ra giờ đã có hơn một triệu rồi mà, lẽ nào bọn họ vừa đến đã xoay lợi tức?”
Cát Tiểu Thiên cau mày nhìn Cát Đại Chí, cũng là lần đầu tiên sau khi hai người ngồi xuống Cát Tiểu Thiên nguyện ý nhìn hắn, “Sổ tiết kiệm nào?” Năm đó Cát Tiểu Thiên lục lọi khắp nhà, thứ đáng giá đều cầm bán hết, làm gì có sổ tiết kiệm nào?
Cát Tiểu Thiên hỏi như vậy, Cát Đại Chí liền biết đứa nhỏ này nhất định là không nhìn thấy sổ tiết kiệm, trong lòng khuấy động một trận, mặc dù hắn không có dũng khí trở về gánh chịu, nhưng ở bên ngoài vẫn luôn tận lực kiếm tiền hàng tháng chuyển khoản vào sổ tiết kiệm, nếu như lời nói căn bản là không biết của Tiểu Thiên Nhi, vậy lý do duy nhất hắn cho rằng có thể khiến mình được tha thứ bao năm qua cũng chẳng có nữa.
Cát Tiểu Thiên nhìn thần sắc đột nhiên trở nên ảm đạm của Cát Đại Chí, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, “Cho nên, anh không phải là thật sự bỏ rơi em đúng không?”
Cát Đại Chí không ngờ Tiểu Thiên lại có thể hỏi hắn như thế, nện một quyền lên đùi mình, tại sao năm đó lại không trở lại chứ?
“Nếu vẫn luôn chuyển tiền vào sổ tiết kiệm thì tại sao lại không trở về?” Cát Tiểu Thiên hỏi ra chính là lời Cát Đại Chí đang tự chất vấn trong lòng.
Cát Đại Chí một hồi lâu không lên tiếng, “Anh lúc đó… Không muốn sống, cũng chẳng chết thành, hồn hồn ngạc ngạc (1) căn bản không dám trở về gặp mọi người.”
(1) Bối rối, không tỉnh táo.
Lần này đổi thành Cát Tiểu Thiên trầm mặc không nói, “Nhưng tại sao anh đã lập gia đình và có con rồi mà vẫn không trở lại? Anh có biết ba mẹ mấy năm qua còn không dám tiếp cả điện thoại trong nhà không?”
“Em có biết người anh cưới là ai không? Chính là em gái của kẻ đã hại chúng ta thành như vậy, làm sao anh có thể mang về nhà đây? Nhưng dù có là em gái cậu ta thì cũng đã chiếu cố kẻ không chết thành anh đây, khiến cho anh sống lại, không chỉ cơ thể, mà tâm cũng không đến nỗi chết lặng nữa. Lúc đó cô ấy nói một câu, nói cô ấy sẽ cùng anh trả nợ, nói sẽ thay anh trai cô ấy trả nợ. Anh liền…” Cát Đại Chí dừng một chút, bỏ qua vấn đề này: “Lúc làm bộ đội anh không có xe, đành dứt khoát đi làm thuê, dù sao thì bọn anh làm hết sức cuối cùng cũng chuyển đủ tiền vào sổ tiết kiệm. Cũng không quá nửa năm sau, mang bầu con gái, cô ấy nói muốn bỏ, giờ không phải là lúc có con, anh không nỡ, anh thấy mình đã có lỗi với ba mẹ và em trai, thì cũng không thể lại có lỗi với vợ con được…”
Cát Tiểu Thiên giơ tay đánh gãy anh trai hắn: “Anh, đừng nói nữa, chúng ta về nhà đi.”
Một tiếng anh này khiến Cát Đại Chí lúc đó rơi nước mắt.
Nhìn hai anh em cùng nhau trở về, hai cụ trong nhà mới coi như thở phào nhẹ nhõm, môi hở răng lạnh, thằng con thứ phải chịu đựng nhiều năm như vậy khiến bọ họ đau đớn biết bao nhiêu, nhưng đứa con cả từ lâu không có tin tức đã trở về, cũng chẳng màng đánh hay mắng nữa, cũng không muốn thấy anh em chúng nó thật sự trở thành kẻ thù.
Biết Cát Tiểu Thiên căn bản chưa từng thấy cuốn sổ tiết kiệm mình để lại, sau khi vào nhà Cát Đại Chí liền hỏi mấy bức ảnh bày trong nhà năm đó đâu hết rồi, hắn phát hiện mấy tấm ảnh trong nhà hiện tại đều là ảnh chụp chung của ba mẹ và Tiểu Thiên sau khi hắn bỏ đi.
“Tìm chúng làm gì?”
“Tóm lại là có còn không?”
Ba Cát chỉ chỉ ban công, “Trong cái rương cũ đó hết.”
Cát Đại Chí nhanh chóng đi tới lục lọi, trong một cái khung ảnh là ảnh hắn chụp cùng Cát Tiểu Thiên, là chụp năm Tiểu Thiên Nhi tốt nghiệp đại học, mở khung ảnh ra, lấy giá đỡ xuống, bên trong cất một cuốn sổ tiết kiệm.”Con vốn muốn để lại thứ này cho mọi người đề phòng tình trạng khẩn cấp, hơn nữa con đi như thế, Tiểu Thiên nhất định sẽ hận con lắm, chỉ cần đập cái ảnh chúng con chụp chung ra là có thể thấy rồi…”
“Một người thô thiển như anh học cái trò này từ ai?” Cát Tiểu Thiên thật sự không biết mình phải dùng biểu cảm nào cho thích hợp vào lúc này.
Chỉ là, nếu trước kia phát hiện ra cuốn sổ tiết kiệm, tuy rằng những năm đó sẽ dễ chịu hơn không ít, cũng sẽ không luôn luôn phải thức dậy từ cơn ác mộng bị vứt bỏ, nhưng chỉ sợ cũng chẳng thể nào quen biết được Lê Việt cùng Phùng tổng, càng sẽ không gặp được Diêu Diệu, nếu là như vậy, Cát Tiểu Thiên thà được như bây giờ.
Sau đó, Diêu Diệu nhận được tin nhắn ngắn kia. Cát Tiểu Thiên thật sự không có chuyện gì, nhưng Diêu Diệu lại lo lắng hết một đêm.