“Khi đó đúng là càng ngày càng tốt, anh trai em liền cùng em thương lượng, mua một căn nhà hai tầng cũ, để cho ba mẹ chuyển tới.” Lại mở miệng, Cát Tiểu Thiên không làm như đang kể chuyện của người khác nữa, trong lòng Diêu Diệu càng thêm thoải mái.
“E rằng khi đó quyết định mua nhà là chính xác nhất, nếu không hiện tại ba mẹ cũng không biết có chỗ để mà an thân không. Nhưng bởi vì chiến hữu của anh trai em lúc đó phản đối, anh ta đề nghị tiền kiếm được trước tiên đừng chia ra, mà hãy tiến thêm một bước khuếch trương quy mô của công ty, cho nên vì chuyện này mà hai người bọn họ có mâu thuẫn, cũng không được hài hòa như trước đây nữa. Để cho ba mẹ dời vào nhà lầu, còn chúng em vẫn ở lại nhà trệt, dù sao cũng chỉ là căn nhà hai phòng ngủ, chuyển tới hết sẽ rất chật chội. Nhưng khổ nỗi ba mẹ cứ luôn nói một nhà bốn người phải ở cùng nhau mới ra dáng, em với anh trai đành chuyển về, hai đứa ở cùng một phòng.”
Cát Tiểu Thiên dừng lại liếc mắt nhìn Diêu Diệu rồi mới tiếp tục: “Anh trai em hồi đó đã sắp ba mươi, những người đồng lứa với anh đều đã con cái đầy đàn, ít tuổi hơn anh cũng đều đã kết hôn, trong nhà có thể không thúc giục sao? Anh trai em ngược lại rất phối hợp, giới thiệu cô gái nào cũng sẽ đều đi gặp một chút, mỗi tội ảnh lại chẳng chú ý đến cô nào, cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Mỗi lần ảnh đi ra ngoài kết thân là trong lòng em lại phiền, hồi đó kỳ thực không hiểu tại sao, chỉ là em không muốn có chị dâu cướp mất anh trai em. Tuy rằng anh trai em vẫn luôn không tin, nhưng em vì mắt không thấy tâm không phiền, chuyển luôn về nhà trệt, còn làm cho bầu không khí trong nhà khẩn trương một trận, ai cũng không biết tại sao.”
“Đúng là phong cách của em.” Diêu Diệu cư nhiên nói một câu như vậy.
Cát Tiểu Thiên trừng mắt, trừng xong thì tiếp tục, cái cảm giác ngạt thở vì Cát Đại Chí không nhận hắn ban đầu đã thật sự bị Diêu Diệu nhất lai nhị khứ (qua qua lại lại) mài đến hết sạch.
“Em chuyển về nhà trệt, anh trai em tất nhiên không thể không hỏi, anh ấy càng hỏi em lại càng phiền, rồi bọn em bắt đầu cãi nhau.”
“Nếu anh nói là có thể hơi hơi hiểu được cảm giác của anh trai em khi đó thì em có đạp anh xuống không?” Diêu Diệu hỏi vô cùng thiếu đánh nhưng lại rất cẩn thận, y thật sự sợ Cát Tiểu Thiên sẽ cho mình một cước, phía sau cái giường này thật sự không còn chút chỗ trống nào hết.
Cát Tiểu Thiên không đạp y, hiện tại hắn cũng có thể hiểu được, nhưng: “Lúc ấy, công ty thiếu nợ hơn một triệu, người vay là chiến hữu của anh trai em, còn người đảm bảo là anh trai em. Thời đó hơn một triệu nhiều lắm đó! Hơn nữa công ty của bọn em kỳ thực căn bản không thể dùng để trả nợ, bọn đòi nợ dĩ nhiên bám riết lấy anh trai em không tha. Nhưng em thế nào cũng không ngờ, vài ngày sau không tìm thấy anh ấy nữa…”
Chuyện sau đó không cần nói tỉ mỉ, Cát Tiểu Thiên cũng không có ý định nói tỉ mỉ, nhưng Diêu Diệu biết, thời gian sau đó mới là khó khăn nhất, bắt đầu từ lúc ấy, Cát Tiểu Thiên chỉ có một mình đấu tranh cho tới hiện tại.
“Anh biết không, lúc nhìn thấy anh ấy kỳ thực trong lòng em vui lắm, dù sao chuyện cũng qua rồi, nhiều năm như vậy chẳng có tin tức nào của anh, người nhà lo lắng cho anh, luôn lo sợ vào ngày nào đó cục công an sẽ cho nhà em biết… Nhưng tại sao anh ấy lại không nhận em? Cứ coi như anh ấy không nhận em đi, trong nhà vẫn còn ba đẻ mẹ ruột của anh ấy cơ mà! Sao có thể nhẫn tâm như vậy chứ?”
Diêu Diệu không có cách nào trả lời vấn đề này, chỉ với lực tay vừa phải mà nắn bóp dưới cổ Cát Tiểu Thiên.
“Em không phải mèo!” Cát Tiểu Thiên lắc lắc đầu.
Diêu Diệu dừng lại, nhưng hai tay lại nâng mặt Cát Tiểu Thiên lên để cho hắn nhìn mình: “Ít nhất, em vẫn biết anh ta còn sống rất tốt.”
Thần sắc của Diêu Diệu có chút đau thương, Cát Tiểu Thiên sững sờ, chờ đến khi hắn phản ứng lại, đã không còn nhìn thấy bất cứ khác thường gì trên mặt Diêu Diệu nữa, nhưng hắn vẫn chủ động ôm lấy Diêu Diệu: “Mau về nhà đi, giường của khách sạn này thật sự nhỏ quá.”
“Thật ra, dưới đất có trải thảm.” Diêu Diệu vô cùng hàm súc.
“Không, em không thích chỗ này, cũng không tới nữa!” Lời nói của Cát Tiểu Thiên mặc dù tùy hứng, Diêu Diệu lại không hề nguyên tắc mà hùa theo: “Không đến nữa, sau này bao nhiêu công tác chỉ cần là ở chỗ này anh sẽ bỏ qua hết.”
“Em không đến cũng không phải anh không được.” Cát Tiểu Thiên chọc chọc Diêu Diệu, “Chẳng lẽ tương lai có một ngày công ty anh gặp sự cố cũng phải giao cho em hả?”
Lời này của Cát Tiểu Thiên là vô ý, nhưng người nghe lại lưu tâm, “Không thể, anh cho rằng em có tướng vượng phu (1).”
(1) Đại loại là có thể giúp chồng công thành danh toại.
Lúc này Cát Tiểu Thiên nhấc chân, nhưng Diêu Diệu lại không rớt xuống giường, bởi vì y đã dự liệu trước, đã sớm gắt gao ôm lấy Cát Tiểu Thiên.
“Buông ra.”
“Không bao giờ.”
Hai người rất không dinh dưỡng giằng co một lúc, Diêu Diệu đột nhiên vươn mình đè lại Cát Tiểu Thiên: “Tiểu Thiên Nhi, em có hận anh trai không?”
Cát Tiểu Thiên không ngờ Diêu Diệu có thể vòng trở về lại còn hỏi đến trực tiếp như vậy, “Hận, hơn nữa còn đặc biệt hận.” Năm đó thực sự quá khó khăn, bị người anh mình quan tâm nhất phản bội, món nợ khổng lồ cùng bao nhiêu hỗn loạn đều ném hết cho hắn, sợ nhóm lưu manh đòi nợ ấy dằn vặt hai cụ trong nhà, Cát Tiểu Thiên đều một mình đối mặt, nhưng thời điểm đó làm sao hắn biết phải giao thiệp với những người này thế nào? Chỉ sợ nếu chết bên cạnh cũng không có người có thể dìu hắn đi.
“Hiện tại thì sao?”
“Hiện tại à…” Cát Tiểu Thiên thở dài: “Chỉ hy vọng anh ấy có thể về nhà cho ba mẹ một câu trả lời thôi.”
Diêu Diệu nhẹ buông hai tay đang ôm chặt Cát Tiểu Thiên ra, cả người nằm nhoài lên người Tiểu Thiên Nhi, còn cọ cọ, “Tốt quá rồi.”
“Cái gì tốt quá rồi?” Cát Tiểu Thiên bị y cọ lên mặt thấy ngứa, có chút hoảng thần.
“Nếu em còn hận anh ta anh sẽ ghen tị.”
“Anh thật đúng là…” Cát Tiểu Thiên nhất thời không tìm được từ nào thích hợp.
Diêu Diệu nhìn chằm chằm Cát Tiểu Thiên chờ lời bình của hắn.
“Cảm ơn anh.” Cát Tiểu Thiên ngẩng đầu với tới nhẹ nhàng hôn Diêu Diệu một cái, hắn tin rằng Diêu Diệu có thể hiểu được ý tứ của ba chữ này.