Hai người ăn bữa tối cùng mọi người trong tổ hạng mục, Cát Tiểu Thiên khó tránh khỏi bị mời mấy chén, đây là vì mọi người thích biểu hiện của hắn, bất quá có ông chủ lớn ngồi đây, ai nấy đều rất có chừng mực, Tiểu Thiên Nhi cũng không có say, chỉ hơi ngà ngà mà thôi.
Trên đường về khách sạn Cát Tiểu Thiên vẫn luôn vẫn duy trì tình trạng cười khúc khích, vào phòng khách sạn, Diêu Diệu thực sự không nhịn được nữa, mạnh mẽ chà lên hai phát.
Cát Tiểu Thiên vô cùng bất mãn bĩu môi hất bỏ tay Diêu Diệu, “Đừng sờ lung tung!”
Diêu Diệu giơ hai tay lên, lại dùng thân thể chen Cát Tiểu Thiên lên cửa phòng khách sạn, “Giờ to gan ghê nhỉ, đến sờ cũng không được sờ?”
Cát Tiểu Thiên mặc dù ngất ngất ngây ngây nhưng không có hồ đồ, hiện tại gặp tư thế nguy hiểm thế này, hắn liền ra vẻ muốn nôn, quả nhiên Diêu Diệu lập tức nhường đường.
Diêu Diệu một mặt lo lắng đi theo sau Cát Tiểu Thiên, nhưng khi đến trước buồng tắm lại sầm một tiếng bị nhốt ở ngoài cửa.
“Tiểu Thiên Nhi?” Diêu Diệu vặn núm cửa, bị khóa từ bên trong.
Cát Tiểu Thiên không trả lời y, nhưng buồng tắm khách sạn thời đại này đều là thủy tinh toàn bộ, mặc dù là kính mờ nhìn không rõ, thì vẫn có thể biết được người bên trong đang làm gì.
Động tác kia của Cát Tiểu Thiên thấy thế nào cũng không phải là ôm bồn cầu nôn, Diêu Diệu an tâm, thẳng thắn nằm kềnh lên ghế sô pha tùy tiện chuyển kênh trên TV, thuận tiện chờ mỹ nhân tắm rửa.
Cát Tiểu Thiên tắm nước ấm với nhiệt độ khá thấp, hắn sợ nước nóng quá sẽ khiến cơ thể không tỏa nhiệt được, nhưng như thế tắm xong thì hơi lạnh, cấp tốc lau khô sau đó quấn khăn tắm lập tức xông về giường mình.
Diêu Diệu huýt sáo, “Hôm nay tích cực thế, không bằng chúng ta ôn tập lại những kiến thức đã học hôm qua một chút?”
Cát Tiểu Thiên rất tốc độ mặc đồ ngủ, sau đó quấn vào trong chăn, so với phản bác lời nói bẩn thỉu của Diêu Diệu, trước mắt ấm áp vẫn quan trọng hơn.
Diêu Diệu nhìn đồng hồ đeo tay, lúc này mới hơn chín giờ, Cát Tiểu Thiên đã làm cái tư thế người không phận sự chớ quấy rầy tôi muốn đi ngủ này, có phải là hơi sớm quá không?
Ngồi vào bên giường Cát Tiểu Thiên, Diêu Diệu âm thầm đưa tay vào trong cổ áo, phát hiện người Tiểu Thiên Nhi lành lạnh.
“Em tắm nước lạnh?”
“Em sợ nước nóng không thoát nhiệt được, nên điều chỉnh nhiệt độ không cao lắm.” Cát Tiểu Thiên lắc lắc người trốn khỏi tay Diêu Diệu, nhưng lại không nỡ vén chăn lên, trông rất giống con tằm.
Diêu Diệu cách chăn tại chỗ cái mông vỗ nhẹ: “Đừng như thế, đứng dậy đi, anh với em tắm lại lần nữa, cứ thế này thì cảm lạnh mất!”
“Không tắm đâu, ổ chăn đều ấm rồi.” Cát Tiểu Thiên dụi dụi mặt lên chăn.
“Đây cũng không phải chăn của mình dụi cái gì mà dụi? Không tắm thì thôi, chúng ta vận động một chút cho máu lưu thông cũng được.” Nói rồi liền muốn chui vào trong chăn của Cát Tiểu Thiên.
Cát Tiểu Thiên xoẹt một cái ngồi dậy, “Vậy em đi tắm.”
Kết quả bị Diêu Diệu ấn vùi lại trong chăn.
Cát Tiểu Thiên ba phần oan ức bảy phần mê man nhìn Diêu Diệu đang áp trên người hắn.
Diêu Diệu cách chăn ôm Cát Tiểu Thiên rất mất công tốn sức, miễn cưỡng chen lấn trên mép của chiếc giường cá nhân.
“Tiểu Thiên Nhi, hôm nay em đã cho anh một niềm vui bất ngờ đấy biết không?”
Cát Tiểu Thiên nhất thời không theo kịp nhịp độ của Diêu Diệu, nhưng vừa nghĩ một chút đã hiểu, đây là đang nói tới lúc chiều tại buổi trưng bày hắn nói lên ý kiến đây mà. “Thực ra… Trước đây em học thiết kế nội thất, ít nhiều cũng có chút liên quan.” Cát Tiểu Thiên nhìn trần nhà, năm đó hắn lên cao đẳng, hồi ấy thiết kế đồ họa và thiết kế nội thất đều là những lựa chọn hàng đầu để có được công việc tốt.
“Ôi chao, đây thật sự là bất ngờ lớn nha!” Diêu Diệu đột nhiên tiến đến gần hôn một cái lên mặt Cát Tiểu Thiên.
Cát Tiểu Thiên cau mày, dù sao cũng bị Diêu Diệu ôm khi đang quấn chặt trong chăn, đến rút tay ra lau một chút cũng không dễ dàng.
“Anh không muốn hỏi gì khác sao?” Cát Tiểu Thiên vẫn luôn không đề cập tới quá khứ của hắn, việc đi vay tiền cũng là tự nhiên nói đến, nhưng bây giờ đã tự mình nhắc tới, ngược lại có chút mong đợi Diêu Diệu hỏi nhiều thêm một câu.
“Có, lần đầu tiên em đến nhà anh hỏi về việc trang trí nhà cũng không phải chỉ là thuận miệng đúng không?” Diêu Diệu một mặt nghiêm túc hỏi, lại cùng Cát Tiểu Thiên bắn đại bác cũng không tới (không liên quan).
Quay đầu lại nhìn Diêu Diệu, Cát Tiểu Thiên đột nhiên cảm thấy, trước kia không trốn tránh người này quả thật tốt vô cùng.
“Ai, em chân thành nhìn anh như vậy, anh sẽ không nhịn được đâu.” Diêu Diệu liếm môi một cái.