Lang Hổ Chi Niên

Chương 50


Lời t/g (chắc thế, vì bả chả bao giờ cho cái dấu hiệu nhận biết cả, mà đoạn này thì có vẻ không liên quan đến diễn biến): Gọi thằng nhóc là tiểu tử thì khả năng có chút lên mặt cậy mình già đời, nếu chỉ mười hai mười ba tuổi thì gọi là thiếu niên sẽ tương đối chính xác hơn.

——

Diêu Diệu bật người dậy vỗ vỗ sau lưng thiếu niên: “Tiểu tử thối tập kích đấy à? Tự con tới sao?” Tuy rằng con trai đã học trung học cơ sở, nhưng tiểu khu nhà Diêu Diệu vẫn cách nhà ba mẹ y rất xa, với trí nhớ của một thằng nhóc con thì không thể tự mình tới đây được.

“Mẹ con lái xe đưa con đến, mẹ đang đỗ xe ở dưới lầu đó.” Vừa nãy gõ cửa không phải ai khác, chính là đứa con trai khi xưa Diêu Diệu nhận nuôi, Diêu Ức Khải, biệt danh là Tiếu Tiếu.

Đang nói chuyện, cửa thang máy bên ngoài mở ra, đi ra đương nhiên là Hứa Oánh.

“Mẹ nói Tiếu Tiếu nhớ anh, thế nên tôi đưa nó tới đây, không có vấn đề gì lớn chứ?” Hứa Oánh nói chuyện chẳng hề khách khí, nhưng giây phút cô liếc mắt thấy trước cửa nhà Diêu Diệu không chỉ có một đôi giày, thoáng cái đã hiểu rõ: “Đáng lẽ tôi phải gọi điện cho anh trước nhỉ?”

Diêu Diệu vô cùng bất đắc dĩ, “Giờ em mới nói điều này thì có tác dụng gì?”


Lúc này Tiếu Tiếu đã tự động đá giày thể thao ra chạy vào nhà.

Mà Cát Tiểu Thiên ở trong phòng ngủ cảm giác tim mình đang đập lớn đến mức nhức cả màng nhĩ, bất tri bất giác trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

Theo lí, bạn nhỏ Diêu Ức Khải đáng lẽ phải chẳng có chút hứng thú gì đối với phòng ngủ của ba nó mới đúng, bình thường không phải là chạy vào thư phòng chơi máy tính thì cũng là qua phòng khách chơi game, nhưng hôm nay lại cố tình chỉ bằng thứ gì đó tương tự với bản năng động vật mà âm thầm vào phòng ngủ, sau đó đứng ở cửa nhìn thấy Cát Tiểu Thiên: “A, có người!”

Diêu Diệu cắn răng gãi đầu, Hứa Oánh lại không có phản ứng gì, dù sao lúc nhìn thấy đôi giày kia thì cô đã biết rồi, “Rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt rồi?”

“Cứ coi là thế đi.”

“Ba!” Diêu Ức Khải chạy tới túm lấy Diêu Diệu, nó cần một lời giải thích, tại sao trong nhà mình lại xuất hiện một người lạ.

Hứa Oánh sờ sờ đầu con trai: “Tiếu Tiếu, sao con lại không lễ phép như vậy chứ? Thấy bạn của ba thì phải gọi chú.”

Diêu Diệu thật sự muốn khen ngợi Hứa Oánh một câu.

“Mẹ, không phải mẹ còn có việc sao?” Diêu Ức Khải cau mày né tránh, bé trai lớn lên đều không thích tiếp xúc quá thân mật với mẹ, vì như thế sẽ có vẻ mình không đàn ông.

“Được, mẹ đi, nếu không muốn về thì đừng quên gọi điện cho ông bà.” Hứa Oánh dặn.


Diêu Diệu một mặt em thật sự cứ như vậy mà đi sao.

Hứa Oánh liếc mắt nhìn về phía phòng trong: “Hôm nào giới thiệu cho tôi một chút chứ? Còn hôm nay thì tự anh giải quyết đi.”

Diêu Diệu thật sự đang lo đến phát hoảng, mặc dù y đã công khai với người trong nhà, nhưng cũng không thể nói với con trai người đang ở trong phòng kia chính là người đàn ông của ba được, phải không? Không đúng, nói ba con chính là người đàn ông của cái chú trong phòng kia cũng không được!

Trong lúc Diêu Diệu còn đang xoắn xuýt, Cát Tiểu Thiên từ trong nhà đi ra, vừa nãy hắn không có đủ tự tin đối mặt với vợ trước của Diêu Diệu, dù cho giữa bọn họ có phải là quan hệ vợ chồng thật sự hay không, thì quan hệ cũng hơn xa so với người bình thường. Nhưng hiện tại hắn đã bình tĩnh lại khỏi tình hình bất ngờ lúc nãy, “Diêu tổng, nếu ngài không còn chuyện gì khác thì tôi không quấy rầy nữa.” Lời nói vô cùng công thức hóa, Cát Tiểu Thiên tận lực thể hiện hình tượng trợ lý chuẩn mực của bản thân, Diêu Diệu chỉ cần theo đó nói hắn là tài xế của y, hẳn là sẽ không khiến một thằng nhóc mười hai mười ba tuổi nghi ngờ đâu.

Nhưng Diêu Diệu nghe thấy một tiếng Diêu tổng kia thì lập tức cả người không thoải mái, tuy rằng không biết phải làm sao để giải thích cho con trai về quan hệ của hai người, nhưng y tuyệt không muốn để lại ấn tượng đây chỉ là người ngoài cho thằng bé, “Tiếu Tiếu, đây là chú Tiểu Thiên, là người vô cùng quan trọng với ba.”

“Quan trọng bao nhiêu?” Là một thằng nhóc đã lên trung học cơ sở, nói lớn không lớn, mà nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, trẻ con ngày nay toàn những đứa trưởng thành sớm, Diêu Ức Khải không thể nào một chút vấn đề cũng không nhìn ra.

Quan trọng là tất nhiên rồi, không quan trọng thì người kia sao lại ở trên giường ba nó được?

“Quan trọng giống con, giống mẹ, giống ông bà đó.” Diêu Diệu hết sức chăm chú trả lời con trai, sử dụng kiểu biểu đạt trực tiếp nhất, mặc kệ Tiếu Tiếu có thể hiểu được quan hệ của y cùng Tiểu Thiên hay không, nhưng vẫn muốn cho con trai biết người này đối với ba mà nói quan trọng biết bao nhiêu.


Diêu Ức Khải tiêu hóa một chút lời của ba nó, cho ra một kết luận: “Ba, có phải ba thích chú ấy không?” Tuy rằng nhỏ giọng hỏi, nhưng tất cả đều đang cùng ở trong căn phòng mà, Cát Tiểu Thiên sao có thể không nghe thấy được.

Giây phút này cảm xúc của Diêu Diệu đối với con trai đồng thời có cả sự kinh ngạc lẫn tán thưởng, “Bây giờ các con được tiếp xúc rộng rãi về mặt tri thức quá nhỉ?” Câu này kỳ thực coi như đã chấp nhận thắc mắc của thằng nhóc.

Diêu Ức Khải mím môi suy nghĩ một lúc lâu, mấy tri thức đó đều là học từ những bạn nữ trong lớp, lại nhìn Cát Tiểu Thiên một chút, nén không được thốt ra một câu: “Ba, chỉ cần ba hạnh phúc là được rồi.”

Diêu Diệu sửng sốt, nhìn qua Cát Tiểu Thiên so với y còn đang sững sờ hơn.

Diêu Diệu hồi thần trước, cười ha hả, thật không hổ là con trai mình mà! Y kéo Diêu Ức Khải đến trước Cát Tiểu Thiên, mặt đối mặt, “Tiểu Thiên Nhi, đây là con trai anh, Diêu Ức Khải, biệt danh Tiếu Tiếu.” Sau đó quay về phía con trai, “Tiếu Tiếu, đây là… đối tượng của ba, Cát Tiểu Thiên.”

Cát Tiểu Thiên có thể cảm giác được mặt mình hiện tại nhất định là đang đỏ lắm, hắn không thể tin được bước đầu tiên tiếp xúc với người nhà Diêu Diệu lại có thể thuận lợi đến thế, còn cái gì mà đối tượng, sao nghe cứ thấy xấu hổ vậy nhỉ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.