Đem Cát Tiểu Thiên dàn xếp xong xuôi, Lê Việt trở lại, Diêu Diệu cùng Phó Dương cũng tìm một cái bàn, tuy rằng từ vị trí này nhìn lên sân khấu không được tốt, nhưng tầm mắt tới bàn của Cát Tiểu Thiên ngược lại không hề bị ngăn cản.
Lê Việt kéo Diêu Diệu qua một bên, rất nghiêm túc hỏi y: “Lão Diêu, tôi nhớ anh có hai nguyên tắc đúng không?”
Diêu Diệu gật đầu.
“Tiểu Thiên Nhi cậu ấy phạm vào cả hai nguyên tắc này, vì vậy tôi hy vọng anh hãy thận trọng một chút.”
Lê Việt nói vậy, khiến Diêu Diệu thấy có chút bất ngờ, vốn tưởng rằng Lê Việt sẽ trực tiếp bảo y hãy quên Cát Tiểu Thiên đi ấy chứ.
“Kỳ thực tôi không có ý gì với cậu ấy cả.” Diêu Diệu cảm thấy mặc dù bản thân đối với Cát Tiểu Thiên có hứng thú, nhưng cũng không phải là loại hứng thú muốn lăn lên giường.
Lê Việt liền một mặt biểu tình biết ngay anh sẽ nói thế mà, sau đó hướng về phía Phó Dương bên kia chép miệng, “Vậy cậu đối với anh ta có ý gì không?”
Diêu Diệu hơi cau mày, “Tôi không hoan nghênh cậu nói thẳng như vậy.” Dưới cái nhìn của y, nếu đã mở quán bar, vậy cho dù có là ông chủ kiêm thân phận bạn bè, cũng không nên can thiệp quá nhiều.
Lê Việt đương nhiên nhìn ra Diêu Diệu đang không hài lòng, “Anh nhân khí cao như vậy thì sao tôi lại không được hoan nghênh nói thẳng? Nhưng mà, thằng nhóc Phó Dương kia tuy rằng chơi được và cũng thông minh, nhưng nó thật sự là thằng nhóc tốt. Còn Tiểu Thiên thì…” Nói rồi liếc mắt nhìn về phía Cát Tiểu Thiên bên kia, bởi vì buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu, hắn chỉ có yên lặng ngồi một mình, “Thật không dể dàng, tôi chỉ hy vọng cậu ấy có thể tìm được một người chân thật muốn cùng cậu ấy chung sống.” Lê Việt nhấn mạnh hai chữ chân thật (raw là bốn chữ), sau đó nhìn Diêu Diệu.
Diêu Diệu thở dài rồi nở nụ cười: “Tôi bảo này, cậu có phải là có chút bảo vệ quá độ rồi không?”
Lê Việt bĩu môi: “Anh cứ coi như tôi mãn kinh sớm đi.”
Diêu Diệu sắc bén nhìn thấy Phùng Gia Bình, vì vậy đẩy Lê Việt một cái về hướng kia: “Nhanh đi tìm cái thứ nước tĩnh tâm khẩu phục của cậu đi.” (nước ở đây còn có nghĩa là nước miếng, nên tớ nghĩ ý anh Diệu là đi tìm Phùng gia nhà mi mà hôn hôn lol)
Kỳ thực không cần Diêu Diệu nói, Lê Việt cũng không thể ở cùng bọn y lâu thêm nữa, khán giả xem phượng minh cũng đã đến, hắn cũng không thể đi làm bảo mẫu cho tất cả mọi người được.
Diêu Diệu trở lại chỗ ngồi gọi đồ uống cho mình và Phó Dương, người phục vụ bưng lên, là hai chai nước khoáng đắt tiền.
Phó Dương xoay cái chai: “Thật không hiểu nổi mấy người có tiền các anh.”
Diêu Diệu xoa nhẹ đầu Phó Dương một cái: “Đối lập giai cấp thì có gì tốt chứ?” (?)
Phó Dương vặn nắp chai ra uống một hớp, “Vốn là, đây không phải chỉ là nước sôi thôi sao?”
“Vậy cậu cứ coi như nước sôi mà uống.” Tuy nói như vậy, nhưng Diêu Diệu vẫn vẫy vẫy tay với người phục vụ, gọi thêm một ly sóng biển và một phần kem ly.
Phó Dương biết kem ly khẳng định là của mình, vậy ly rượu kia hẳn là của Diêu Diệu: “Uống rượu sao? Em vẫn chưa có bằng lái đâu đấy.”
Diêu Diệu đưa qua chai nước khoáng bị Phó Dương ghét bỏ, “Tôi hai chai này là đủ rồi, tôi cũng không phải là thằng phá gia chi tử (Đứa con hư làm hại gia sản).” Sau đó hướng Cát Tiểu Thiên bên kia chỉ chỉ, ra hiệu người phục vụ mang ly qua.
Rượu được đưa đến bàn của Cát Tiểu Thiên, Phó Dương đâm đâm ly kem lén lút quan sát, Diêu Diệu ngược lại rất hào phóng, chờ xem Cát Tiểu Thiên sẽ có phản ứng gì.
Nhưng khiến Diêu Diệu bất ngờ chính là, Cát Tiểu Thiên chỉ xoay người qua khẽ gật đầu, sau đó người phục vụ cầm về một tấm thẻ nhỏ, bên trên là bốn chữ: Cảm ơn Diêu tổng.
Phó Dương liếc dòng chữ trên thẻ, rồi nhìn biểu tình Diêu Diệu một chút, lại nhanh chóng đưa một thìa kem lớn vào trong miệng, nếu không sợ sẽ khắc chế không nổi mà kích động phun tào mất (mấy lời độc mồm, lải nhải), Cát Tiểu Thiên này rõ ràng chính là khắc tinh của Diêu Diệu nha.
Diêu Diệu nhìn tấm thẻ kia, cuối cùng cất vào trong ví, bất quá chính bản thân y khả năng cũng không ý thức được, ánh mắt mình bây giờ tràn đầy ý chí chiến đấu.
Phó Dương gọi người phục vụ, cũng muốn một chiếc thẻ, sau đó viết lên: Cảm ơn Diêu ca.
“Cho anh.”
Diêu Diệu xem xem, vẻ mặt khó hiểu.
Phó Dương thở dài, cậu vốn vẫn có chút đố kị với Cát Tiểu Thiên, nhưng nhìn phản ứng của Diêu Diệu, liền thẳng thắn làm rõ hỏi: “Sao anh không lưu lại thẻ của em?”
Diêu Diệu bị hỏi thì sửng sốt, nghĩ tới vừa nãy Cát Tiểu Thiên gửi tấm thẻ kia đến, tuy rằng chữ viết không tồi, nhưng cũng chẳng đáng giá một mao tiền, huống chi vì tờ giấy này mà còn có cảm giác xa cách, sao lại nhanh chóng cẩn thận cất vào trong ví chứ?
Phó Dương ung dung thong thả ăn kem ly, sân khấu bên kia đã yên tĩnh lại, ông chủ Lê tự mình kiêm luôn chức giới thiệu chương trình.
Từ góc độ của Diêu Diệu có thể nhìn thấy gò má Cát Tiểu Thiên, Cát Tiểu Thiên nghiêm túc nhìn lên trên đài biểu diễn, còn Diêu Diệu thì nghiêm túc nhìn hắn.
Bản thân Phó Dương đối với tấu hài không phải đặc biệt có hứng thú, cố ý đến đây cũng là vì muốn Diêu Diệu vui lòng, hiện tại tất nhiên càng xem không vào, thấy tâm tư Diêu Diệu cũng không có đặt trên đài, liền thẳng thắn ghé vào bên tai y: “Diêu ca, em vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ đâu.”
“Ồ?” Diêu Diệu thu tầm mắt lại, nhìn Phó Dương hơi có chút thú vị hỏi, “Vậy cậu dự định sẽ cố gắng như thế nào?”
Phó Dương bĩu môi, người này cũng thật là tự tin đến có chút đáng ghét!
Lúc này, một đoạn kết thúc, tiếng vỗ tay tiếng huýt sáo trong nháy mắt che ngợp bầu trời, vì để cho Diêu Diệu nghe thấy rõ ràng, Phó Dương tiến đến càng gần hơn, đôi môi cơ hồ dán cả lên tai Diêu Diệu: “Em dự định, sẽ chịu trách nhiệm với anh ~”
Diêu Diệu nhếch miệng, ôm lấy Phó Dương nặn nặn lỗ tai cậu, y rất thích người thông minh, cho nên đứa em trai này, vẫn rất vừa ý.
Chỉ có điều, Cát Tiểu Thiên hiếm thấy thẳng thắn vui mừng một hồi đột nhiên ý thức được phía sau còn có sếp, vì vậy không được tự nhiên quay đầu nhìn, vừa vặn thấy hai người Diêu Diệu cùng Phó Dương đang ôm nhau thân mật.
Lập tức xoay đầu lại, cứ như vừa nhìn thấy cái gì không nên nhìn, kỳ thực trước đây cũng không phải chưa từng nhìn thấy Lê Việt cùng Phùng Gia Bình, tại sao lại chưa từng cảm thấy khó chịu như bây giờ?
Uống một hớp hết ly rượu Diêu Diệu mời, buộc tinh thần của mình tập trung vào buổi diễn trên sân khấu, bao phục dày đặc như từng cơn sóng tới liên tiếp (đây chắc là màn biểu diễn), đến khi buổi biểu diễn kết thúc, Cát Tiểu Thiên xoa mặt xong cũng quên luôn sự việc kia.
Lê Việt phỏng chừng Cát Tiểu Thiên sẽ không ở lại quá muộn, vì thế chương trình vừa kết thúc, liền cầm một cây kẹo hồ lô chạy đến bên Cát Tiểu Thiên: “Nào, nếm thử bảo vật trấn điếm của bọn tôi.”
Cát Tiểu Thiên cầm lấy thứ mà quán bar khác tuyệt đối sẽ không có, mừng rỡ thả lỏng: “Hôm nay tôi mới hiểu tại sao các cậu gọi chỗ này là Tùy tiện.”
“Tiểu Thiên Nhi, bình thường cậu đừng có cười thế này nha.” Lê Việt che phía trước Cát Tiểu Thiên, lông mày xoắn lại.
“A?” Cát Tiểu Thiên sờ sờ mặt mình, bình thường cũng chưa nhìn thấy mình cười qua gương bao giờ, chẳng lẽ rất đáng sợ?
“A cái gì? Cậu cười rộ lên quá câu người! Quá nguy hiểm!” Lê Việt nghiêm túc, hắn quen Tiểu Thiên ngần ấy năm cũng chưa thấy hắn thống thống khoái khoái cười một hồi bao giờ, ngày hôm nay nhìn thấy, nếu như Tiểu Thiên không thuộc mấy hội ăn chơi thì hoàn hảo rồi, nhưng vạn nhất… Mà cũng khỏi vạn nhất đi, bây giờ bên cạnh hắn không phải có một Diêu Diệu đấy sao?