Bạn đang đọc Lang Hậu Truyền Kì – Chương 17: Phiên Ngoại Chi Nhất Kiến Chung Tình 4
Tự khắc biết lý do đối phương từ chối, A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn ôn giọng: “Ngồi xuống đây, ta đọc cho nàng nghe.”
“Thật sự?”
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn không trả lời, nghiêm túc nhìn chằm chằm Mộ Tước.
Trong lòng khẳng định được đối phương không đùa giỡn mới ngượng ngùng vén váy ngồi xuống bên cạnh, vừa vặn chạm trúng lớp lông mao ấm áp liền hốt hoảng rụt tay lại.
Còn không sợ điện hạ nghĩ nàng quá mức phóng túng?
“Sát vào một chút.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn mặt dày yêu cầu: “Ngồi xa như vậy sẽ nghe không rõ.”
Mộ Tước ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống, mông nhích từ từ ra phía sau gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của điện hạ phải bên vành tai.
“Thơm thật.” Móng vuốt thu vào trong đệm nhẹ nhàng áp lên hông của tiểu kiều hương, đem khoảng cách càng lúc càng thu ngắn: “Nàng vừa tắm?”
“V-Vâng…”
Nghe được trái tim trong lồng ngực binh binh kêu vang, vệt đỏ trên má lan dần đến vành tai trắng nõn.
Khoảng cách như vậy gần, ngỡ như bản thân là tiểu kiều thê được điện hạ ôm ấp ở trong lòng, nửa điểm cũng chẳng nỡ phân khai.
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn đưa mắt nhìn sườn mặt đẹp đẽ của nàng, dịu giọng mở miệng: “Nàng tắm trước khi đến đây? Có dụng ý gì?”
“Nô tỳ nào dám, chỉ là… chỉ là hôm nay trời hơi nóng nên mới…”
“Nóng sao? Ban nãy ta vừa thấy có người tìm thêm phi phong để mặc.”
Mộ Tước mặt đỏ lựng như phát sốt, đầu cúi thấp xuống không dám đối diện với đôi đạm kim sắc mỹ lệ kia.
Phải, là nàng cố tình tắm rửa sạch sẽ rồi mới đi tìm điện hạ, nàng muốn bản thân luôn sạch sẽ thơm tho mỗi khi bồi cạnh đối phương.
“Trời vẫn còn lạnh, đừng tắm trễ như vậy nữa.” Đệm thịt vòng qua trước bụng nhẹ nhàng kéo một cái khiến tiểu kiều hương mất đà ngã thẳng vào lòng: “Ta sẽ rất đau lòng.”
“Điện… điện hạ, ngài nói như vậy là ý tứ gì? Ngài vì nô tỳ mà đau lòng sao?”
Đối phương dửng dưng hỏi ngược lại: “Ta không thể sao?”
“Điện hạ đừng đùa giỡn nô tỳ.” Mộ Tước ũ rũ cúi đầu xuống, tinh thần ban nãy cũng sụp giảm nghiêm trọng: “Nô tỳ tự biết rõ thân phận của mình, sao dám vọng tưởng được ngài quan tâm.”
“Thật sự?” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn nghiêng đầu thì thầm vào tai nàng: “Không muốn được ta quan tâm? Hửm?”
Mộ Tước ủy khuất đưa mắt lên án: “Điện hạ lại muốn trêu đùa nô tỳ.”
“Ta không có trêu đùa, ta đang hỏi nàng.”
Bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, mặt nhỏ đã đỏ nay càng đỏ hơn, xấu hổ lảng tránh: “Nô tỳ nào có quyền quyết định.”
“Nếu có thể.”
“Nếu có thể? Điện hạ có ý tứ gì?”
“Ta nói, nếu có thể, nàng có nguyện ý để ta chiếu cố.”
Những lời này khác nào đường mật rót trực tiếp vào trái tim thiếu nữ lần đầu biết chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Mộ Tước không phải kẻ ngốc mà không hiểu ý tứ kia của A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, bất quá lại không dám tin mình lại được điện hạ để mắt tới.
Chậm chạp không nghe Mộ Tước nói gì, A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn bất mãn bắt lấy cằm nàng hung hăng hôn xuống.
Rõ ràng hành vi của điện hạ vô cùng thô lỗ vậy mà Mộ Tước cũng chẳng oán trách nửa lời, cam lòng để đối phương khi dễ trêu đùa.
Có gì sai khi nàng đã thích A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn? Có gì sai khi nàng buông bỏ tất cả phòng bị để ngã vào vòng tay ấy?
Một lần phóng túng còn hơn dằn vặt ôm mộng ba thu.
Đúng lúc đại môn lại bị đẩy ra, bên ngoài truyền đến tiếng nói của Mộ Hoan: “Tỷ tỷ, trễ rồi sao ngươi còn chưa về?”
Bắt gặp cảnh tượng bên trong Mộ Hoan cũng chẳng lấy làm kinh ngạc, bình tĩnh đứng quan sát hai người, rõ ràng cố ý làm khó.
Mộ Tước bối rối rời khỏi nụ hôn, chỉ kịp dùng ánh mắt liếc nhìn A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn một cái rồi lôi kéo Mộ Hoan cùng mình rời khỏi phòng.
Hai người yên lặng một mạch trở về phòng, đến lúc đóng cửa Mộ Hoan mới quay phắt lại nhìn Mộ Tước.
“Tỷ tỷ, ngươi cố ý?”
“Ta, Hoan nhi không phải như ngươi nghĩ đâu!”
“Ngươi còn dám nói?” Mộ Hoan nổi giận đùng đùng quát tháo: “Ngươi biết rõ ta thích tứ điện hạ!!”
“Hoan nhi ta thật sự không có như ngươi nghĩ, tỷ tỷ với điện hạ là lưỡng tình tương duyệt, cái kia…”
“Câm miệng đi!!” Mộ Hoan dùng sức đẩy mạnh Mộ Tước va vào tường, chỉ thẳng tay vào mặt nàng mà đay nghiến: “Uổng công ta xem ngươi là tỷ tỷ, ngươi xem lại ngươi đi, có tỷ tỷ nào mà lại đi giành giật tình duyên với muội muội hay không?”
“Ta…”
Mộ Hoan hoàn toàn không muốn nghe Mộ Tước giải thích, một mạch tiến thẳng vào ngọa phòng.
Yếu đuối đưa mắt nhìn theo, Mộ Tước suy sụp ngồi bệt xuống sàn nhà, nàng rốt cuộc phải làm sao mới được chứ?
Những ngày sau đó tình cảm tỷ muội các nàng rạn nứt càng lúc càng sâu, thậm chí không thể vãn hồi nữa.
Bản thân Mộ Tước cũng chẳng dám đem chuyện xấu hổ này kể cho A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, lặng lẽ chịu đựng những lời mắng nhiếc chua cay của thân muội muội.
Tính tình Mộ Hoan bốc đồng nóng nảy không bao giờ chịu thua trước một tỷ tỷ nhu nhược như Mộ Tước, ở phía sau lẳng lặng bày kế thu hút chú ý của A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn.
Chính A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn cũng lờ mờ đoán được, tiên hạ thủ vi cường nạp Mộ Tước vào trong phủ để trấn an kiều hương, còn đối với Mộ Hoan vẫn giữ khoảng cách nhất định.
Thời điểm A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn đề cập chuyện nạp Mộ Tước đã bị Tào vương ra sức phản đối, thậm chí còn có ý muốn đuổi tỷ muội các nàng ra khỏi Tào vương phủ.
Nhưng nhờ sự kiên trì cùng một phần thoái nhượng của A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn mà Tào vương miễn cưỡng cho Mộ Tước làm thị thiếp, mặc dù trong lòng không quá thoải mái.
Mộ Tước còn nhớ rất rõ, năm đó nàng chỉ mới mười sáu tuổi.
Khoảng thời gian thanh xuân đẹp đẽ đó may mắn có thể cùng A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn bầu bạn.
Tuy chỉ là thị thiếp nhưng Mộ Tước lại được dùng tam thư lục lễ nghênh giá đàng hoàng, thậm chí còn có sính lễ gửi đi cho phụ mẫu ở quê nhà.
Bọn họ nghe tin Mộ Tước làm thiếp cho tứ điện hạ phủ Tào vương thì định chạy đến xin xỏ một ít nhưng lại bị người của Tào vương phủ cảnh cáo không cho bén mảng đến vương phủ nửa bước.
Chính bọn họ đã bán Mộ Tước thì nàng vốn chẳng còn là người của Mộ gia nữa, sính lễ đưa đến cũng chỉ là tiền bán con mà đáng nhẽ hai người nên có được.
Mộ Tước chỉ được ngồi kiệu bốn người khiêng trong nội viện vương phủ đến chính đường, quãng đường này tuy ngắn nhưng không nói lên được tình cảm của hai người.
Đầu đội hồng cân tinh xảo, ngồi trong phòng hoa chúc chờ đợi điện hạ trở về.
Dù qua bao lâu Mộ Tước vẫn nhớ như in ngày hôm ấy, hồi hộp, hoan hỉ, lo lắng, ngượng ngùng, bao nhiêu cảm xúc bủa vây lấy nàng chặt chẽ không một khe hở.
Có thể được người mình yêu quý đáp lại tình cảm, đây là loại may mắn lớn đến mức nào?
Chỉ một ánh mắt có thể giam giữ cả một đời, năm tháng thanh xuân có người song hành đã mãn nguyện.
Khăn hỷ được vén lên để lộ dung mạo như hoa như nguyệt của tân nương tử, mặt nhỏ ngượng ngùng phủ một mạt hồng tiên diễm, miệng nhỏ nửa khép nửa mở có lời muốn nói.
“Đ-Điện hạ…”
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn cũng bị không khí này làm cho xấu hổ, đằng hắng một tiếng che giấu nhịp tim đập bất ổn: “Nàng có muốn nói gì không?”
“A?” Mộ Tước thoáng kinh ngạc, mắt chớp một cái, đột nhiên lại ngượng ngùng: “Thần thiếp cũng không rõ, cái kia… bất quá thần thiếp nhất định sẽ sinh cho ngài một đứa con, tuyệt không làm gì khiến ngài phải khó chịu hay mất mặt.”
“Nếu muốn sinh con, vậy thì…”
Hơi thở nóng hổi phả trên vành tai, từng lời như đường mật rót vào trái tim đang kịch liệt run rẩy của nàng: “Chúng ta nên động phòng thôi.”
Mộ Tước xấu hổ siết chặt mép váy, hai mép đùi run rẩy vì tin tức tố càng lúc càng nồng đậm từ người đối diện phát ra.
Do A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn chưa từng tiêu ký bất kỳ omega nào nên đêm động phòng hôm nay sẽ dùng nguyên dạng âu yếm kiều hương, dù là ai với lần đầu tiên cũng sẽ ngượng ngập lúng túng.
Đại hôi lang chậm rì rì đem nàng ấn xuống giường, lông mao trơn trượt dường đang phát quang trong đêm.
“Điện hạ đừng…” Mộ Tước nghiêng đầu né tránh đôi đạm kim sắc mỹ lệ kia, giọng nói cơ hồ phát run: “Thần thiếp muốn tự cởi.”
“Hảo.”
Biết rõ đối phương có cởi cũng là nhắm y phục của nàng mà cắn xé, nhưng Mộ Tước lại không muốn mất đi bộ hỷ phục này, đây không chỉ đơn thuần là y phục bái đường mà còn là hồi ức đẹp đẽ nhất nhân sinh.
Ngọc thủ lướt trên đai lưng vải mềm chậm rì rì cởi xuống, cơ thể bỗng chốc căng thẳng, thậm chí có thể cảm nhận ánh mắt nóng rực của đối phương đang dán chặt trên người mình.
Vai gầy cân xứng, da thịt trắng nõn tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Dáng người có điểm gầy nhưng nơi cần đầy đặn vẫn đạt mức đẹp đẽ, mông nhỏ nhích hai cái trên nệm vải tự tìm cho mình một chỗ thoải mái ở trong lòng đối phương.
Yết hầu kịch liệt di chuyển lên xuống, không một lời báo trước đã thô lỗ hôn xuống.
“Hô…”
Không khí bùng nổ tin tức tố omega, ngọt đến mức không cưỡng lại được.
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn nghiến chặt hàm răng, kiềm chế đến mức mồ hôi đổ ròng ròng nhỏ thành giọt, cố gắng tìm ra nguồn phát mùi hương quyến rũ kia.
Tiểu tuyến thể căng phồng no đủ bị vải đen che khuất cũng là nơi phát ra tin tức tố omega.
Dùng sức cắn mạnh vào tháp cổ đối phương đem vải đen kéo đứt, tuyến thể hồng hào hoàn toàn bại lộ ra ngoài không khí.
Mộ Tước rên đau một tiếng, bất quá động tác tiếp theo của A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn khiến nàng hoàn toàn đánh mất tự chủ.
Tiểu tuyến thể lần đầu tiếp nhận tin tức tố lại bị đối phương thô lỗ cắn một cái xác lập kết mùi vững chắc, cơ thể phấn khích run rẩy thậm chí tuyến thể bên dưới cũng đã bắt đầu rỉ nước.
“Điện hạ… hô…”
“Gọi tên ta, mau!”
Âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, cả người co rúm đến đáng thương: “Mễ… Mễ Ngọc Đàn… hô… ân…”
Cực đại du͙ƈ vọиɠ hung hăng sáp nhập, đối với alpha Lang tộc không có khái niệm tiền hí công tác, hoạt động tìиɦ ɖu͙ƈ đều dựa trên bản năng nguyên thủy nhất.
“A~”
Hai chi trước thô lỗ đè mạnh đầu vai của Mộ Tước, du͙ƈ vọиɠ tiến một tấc lại sâu thêm một tấc, mỗi lần sáp nhập đều muốn chạm đến tận cùng cơ thể đối phương.
“Ô… điện hạ… chậm một chút… ngài thô…”
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn gầm gừ mấy tiếng trong cổ họng, cúi đầu liếm sạch nước mắt của Mộ Tước: “Đừng khóc.”
“Đ-điện hạ… hức…”
Mộ Tước run rẩy câu chặt cổ đối phương, đem đầu vùi vào lớp lông mao ấm áp: “Thần thiếp rất thích ngài… ô… a… vừa gặp đã… thích ngài… ân…”
“Ta cũng vậy.”
“Ân~”
Dưới thềm đào hoa nở ngập lối mòn, trăng đêm nay viên viên mãn mãn.
Gả vào được tầm nửa năm, Tào vương thượng vị trở thành Lang vương, A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn cũng được phong thành Đồng vương, xuất cung xây dựng phủ đệ riêng.
Dù cho có nói thế nào thì Mộ Tước cũng buông không được Mộ Hoan này, quyết định dẫn cả nha đầu này cùng theo mình đến Đồng vương phủ.
Mộ Hoan vẫn còn oán hận dành cho Mộ Tước, cứ vài ba ngày lại gây chuyện một lần, đỉnh điểm là lúc bị chính phi bọn họ đẩy xuống dưới hồ nước ở Đồng vương phủ.
Bất quá sau khi tỉnh dậy Mộ Hoan hoàn toàn thay đổi, giống như biến thành một con người khác.
Ngay cả mâu thuẫn trước đây với Mộ Tước cũng triệt để quên đi mà đối với A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn cũng chẳng có ý tứ khác biệt.
Ban đầu Mộ Tước hoài nghi thử nhắc lại một ít chuyện vặt trước đây, bất quá Mộ Hoan lại dửng dưng như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Cũng vì thế mà Mộ Tước đã có thể vui vẻ trở lại, đối với tiểu muội muội càng thêm nuông chiều, bây giờ và tương lai sẽ không còn nhìn thấy ánh mắt oán hận kia.
Cả A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn cũng thoải mái hơn, đỡ phải lo lắng Mộ Hoan lại đi gây chuyện, cả Tước nhi cũng sẽ không còn đau lòng.
Nếu biết trước A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn sớm đã đẩy Mộ Hoan xuống hồ!!