Bạn đang đọc Lang Hậu Truyền Kì – Chương 10
Ngồi ở trong mã xa nên vô pháp biết được thời gian trôi qua bao lâu, đến khi xe ngựa ngừng lăn bánh Mộ Hoan mới vén rèm ra nhìn thử.
Không ngoài dự đoán, đúng là Đồng vương phủ.
Chậm rì rì leo xuống xe ngựa, Mộ Hoan dùng mũi bàn chân đi đến trước đại môn vỗ vỗ hai cái, cao giọng nói với vào: “Mở cửa, ta là Mộ Hoan.”
Đại môn rất nhanh được đẩy ra, xuất hiện đầu tiên là gương mặt nhiễm đầy nhãn lệ của tỷ tỷ — Mộ Tước.
Một phát đem Mộ Hoan kéo vào trong phủ, Mộ Tước vừa khóc thất thanh vừa đem nàng lật tới lật lui.
“Ngươi đi đâu cả ngày hôm qua vậy hả? Có biết tỷ tỷ lo cho ngươi muốn chết hay không? Chỉ nặng tay tát một cái thôi mà, nếu ngươi giận tỷ tỷ cho ngươi tát lại một trăm cái, sao có thể tự ý bỏ đi ra khỏi phủ như thế?”
“Ách… tỷ tỷ…”
Nhìn thấy Mộ Tước khóc lóc thê thảm như vậy Mộ Hoan cũng không đành lòng, lí nhí nói: “Tỷ tỷ ta không có sao, chúng ta trước vào phòng rồi nói, ở ngoài này thật sự bất tiện với lại chân ta có điểm đau.”
“Chân ngươi làm sao lại đau?”
Mộ Tước đem chân váy của nha đầu kéo lên cao, nhìn thấy vết máu thấm ướt đôi tất vải bên ngoài càng khóc thảm hơn: “Ngươi bị thương rồi vậy mà dám bảo không sao hả? Mau mau vào, tỷ tỷ giúp ngươi băng bó!!”
Mộ Hoan dở khóc dở cười, nàng là người bị thương còn chưa gấp bằng một phần của Mộ Tước!
“An An, ngươi giúp ta đỡ nhị tiểu thư.”
“Vâng, nương nương.”
An An là nữ nô duy nhất trung thành với Mộ Tước ở Đồng vương phủ này, cũng chỉ có An An mới không xem thường thân phận của nàng mà dùng chân thành đối đãi.
Hai người một trái một phải dìu Mộ Hoan trở về phòng, suốt đường đều là nhảy lò cò trở về để tránh vết thương lại rách rộng ra.
Đem Mộ Hoan ấn xuống giường, Mộ Tước cuống quít kêu: “An An, ngươi giúp ta gọi lang trung đến xem thương thế của nhị tiểu thư.”
An An vâng dạ xoay người rời đi, tới gần cửa đột nhiên quay lại hỏi: “Nương nương, có cần gọi ngự trù chuẩn bị ít đồ ăn tẩm bổ cho nhị tiểu thư không?”
“Hảo, ngươi giúp ta phân phó.”
“Tuân mệnh.”
Dứt câu An An cũng đẩy cửa rời khỏi phòng.
Lúc này chỉ còn hai tỷ muội các nàng, bầu không khí cũng bớt câu nệ hơn một chút.
“Tỷ tỷ ta thật sự không sao mà.” Mộ Hoan chỉ vào miệng vết thương, híp mắt cười: “Đã hết chảy máu rồi này.”
“Ngươi còn cười được? Có biết dọa chết ta rồi hay không?” Mộ Tước tiếp tục càm ràm: “Hôm qua có giận thế nào thì cũng phải nói với tỷ tỷ, bỏ đi như vậy biết nguy hiểm lắm không? Ngươi còn là omega nữa, với lại… cái kia! Khăn che mặt của ngươi đâu?”
Mộ Hoan giật mình đưa tay lên sờ búi tóc, hình như nàng đã làm mất lúc rơi xuống sườn núi.
Trong lòng rét lạnh nửa đoạn, nàng nghe nói omega Ngạn Huyền chỉ để cho phu quân nhìn thấy dung mạo, vậy có nghĩa là…
Vội lắc đầu đem suy nghĩ kia xua đi, gì chứ, bảo nàng gả cho một tiểu khuyển tử còn chưa mọc đủ răng à?
“Tỷ tỷ chuyện này không quan trọng, ngươi nghe ta nói trước đã.” Mộ Hoan đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đè thấp giọng nói: “Ta không phải tự ý rời khỏi phủ, ta là bị Đào Hoa thân tín của Cách Nhĩ Tạ Bố Âm đánh thuốc mê rồi ném xuống sườn núi cốt là để ta chết mất xác ở chốn sơn cùng thủy tận.”
Sắc mặt Mộ Tước liền trầm xuống: “Chuyện này hệ trọng, không được nói linh tinh!”
“Tỷ tỷ ngươi hiểu ta mà, chuyện không có ta sẽ không hồ ngôn loạn ngữ, chưa kể đối phương thân phận đặc thù ta chẳng phải ngốc mà chuốc thêm phiền toái vào người.” Mộ Hoan kéo lấy cánh tay của nàng, căng thẳng nói tiếp: “Tỷ tỷ, bọn chúng muốn loại trừ ta, sớm hay muội tỷ muội chúng ta cũng bị bọn họ bức chết!!”
“Chuyện này…” Mộ Tước nuốt khan một ngụm, lo lắng kéo cánh tay của Mộ Hoan: “Bọn họ thật sự làm ra loại chuyện tán tận lương tâm như vậy? Hoan nhi, ngươi vì tỷ tỷ mà phải chịu thiệt thòi rồi.”
“Tỷ tỷ, ta không cảm thấy đây là thiệt thòi, có thể vì ngươi chịu đựng một chút cũng chẳng tính là gì.
Hoan nhi chỉ lo đám người đó không buông tha cho tỷ muội chúng ta, sau này nhỡ như ngươi có oa oa của riêng mình, ta e lại bọn họ càng manh động hơn bây giờ.”
Thấy Mộ Tước đã có chút lung lay, Mộ Hoan âm thầm đắc ý tiếp tục tấn công vào phòng tuyến yếu ớt của nàng: “Hôm nay bọn họ hại ta không thành, ngày mai sẽ như thế nào? Tỷ tỷ, chúng ta cứ phải sống trong lo sợ như vậy mãi hay sao?”
“Hoan nhi, tỷ tỷ cần suy nghĩ, ngươi đừng nói chuyện này cho điện hạ kẻo ngài ấy lại lo lắng.”
Mộ Hoan bĩu bĩu môi, giờ phút nào rồi còn lo lắng cho Đồng vương đây a?
Tuy vậy Mộ Hoan chẳng mở miệng thúc ép, ở chung vài ngày nàng dần hiểu Mộ Tước là người ăn mềm không ăn cứng, càng bức bách nàng càng vô pháp thông suốt tình hình.
Vừa vặn lang trung cũng được An An dẫn đến, cung kính hành lễ: “Nương nương, nô tỳ đã phân phó ngự trù tầm nửa canh giờ nữa sẽ có đồ ăn dâng lên cho nhị tiểu thư.”
“Được rồi, ngươi có thể lui.”
An An chẳng nán lại lâu, được lệnh liền xoay người rời khỏi phòng của nhị tiểu thư.
Lang trung tiến đến trước giường, chấp tay: “Ta có thể xem vết thương của nhị tiểu thư được không?”
“Tiên sinh, mời.”
Mộ Hoan tự động nhích vào sát giường, đem hai chân đặt lên cái ghế đẩu mà lang trung dời qua, mặc dù máu không còn chảy nhưng miệng vết thương vẫn âm ỉ đau rát.
Nếu nàng đoán chẳng lầm thì phải mất tầm hai đến ba tuần vết thương mới có thể khép miệng lại, khả năng để lại sẹo cũng tương đối cao.
“Tiên sinh, thế nào?”
“Phi thường nghiêm trọng.” Lang trung chỉ vào vết rách giữa lòng bàn chân: “Sâu thêm một chút nữa thôi sợ rằng nhị tiểu thư đây sẽ phải chịu tàn phế nửa đời còn lại.”
“Thật sự?” Mộ Hoan trợn trắng mắt, chỉ là đi chân trần một lúc thôi mà nàng sắp trở thành người tàn phế?
“Tạm thời băng bó lại vết thương, một thời gian nữa ta lại đến kiểm tra, nếu miệng vết thương có thể khép lại thì tốt còn không sợ rằng hai chân này không dùng được nữa.”
Mộ Hoan bất giác cảm thấy sống lưng lạnh toát: “Ta có phải nhất định ở suốt trong phòng không được ra ngoài?”
“Nhất định.” Lang trung liếc sơ một cái đã biết Mộ Hoan nghĩ gì trong đầu: “Dù là bước xuống giường cũng không được, đây là chuyện rất hệ trọng thỉnh nhị tiểu thư chịu đựng một thời gian.”
“Ách…”
“Hoan nhi, nghe lời tiên sinh đi.” Mộ Tước quay sang lang trung, tiếp tục hỏi: “Có cần phải kiêng ăn gì hay không?”
“Cứ ăn uống bình thường, nhưng không được quá lạm dụng bổ dược hay là bổ thực.”
Lang trung một bên kê đơn một bên nhắc nhở, cẩn thận viết thêm những món ăn không được dùng quá hai lần một ngày.
Đích thân Mộ Tước tiễn lang trung ra ngoài cửa, nửa chừng lại nhắc nhở Mộ Hoan tuyệt đối không được xuống giường hay để vết thương chạm vào nước.
Bác sĩ ở thế kỷ 21 còn không nhiệt tình bằng lão lang trung này, Mộ Hoan một mực gật gù nghe theo, trong lòng lại chán đến phát hoảng.
Không được xuống giường, gì đây, khác nào người tàn phế chứ hả?
Đều là do chó nhỏ hại nàng, lần sau phải bắt Thấu Á Viên bồi thưởng cho nàng hai con lợn rừng!!
Lát sau Mộ Tước trở về còn dẫn theo vài nữ nô tay bưng khay thức ăn ngào ngạt hương thơm, dường như là đồ bổ chuẩn bị riêng cho nàng.
“Đặt lên bàn rồi lui xuống đi.”
“Vâng, nương nương.”
Hai nữ nô tiến lên đặt thức ăn lên bàn rồi nhanh nhẹn lui xuống, không quên giúp các nàng đem cửa đóng lại cẩn thận.
“Tỷ tỷ.”
“Được rồi ngồi yên đi, ta giúp ngươi.”
Mộ Tước đỡ tiểu nha đầu dựa lưng vào cạnh giường, tiện tay vén lên rèm giường buông rũ sang một bên.
“Chân ta để như vậy mỏi quá.”
“Để yên ở đấy, đặt xuống sàn ngươi lại giẫm đạp linh tinh.”
Mộ Hoan bĩu môi hờn dỗi, nàng cũng đâu nghịch đến mức đó!
Bát canh gà hầm nhân sâm vẫn còn nóng hổi, Mộ Tước một bên múc canh ra chén nhỏ một bên nói: “Thời gian này nghe lời tiên sinh ở yên trong phòng, cần gì thì nhờ Tường Liên giúp đỡ.”
“Tường Liên?”
“Là nữ nô mà điện hạ mới mua về.” Mộ Tước bưng chén canh đưa cho Mộ Hoan vẫn còn hiếu kỳ dỏng tai nghe ngóng: “Nghe tin ngươi bị thương ở chân không thể đi lại, điện hạ đã nhờ người đến hắc thị tìm cho ngươi một nữ nô lanh lợi để hầu hạ.
Đúng rồi, Tường Liên so với ngươi lớn hơn nên đừng quá đáng với nàng, có nghe rõ chưa?”
“Minh bạch, minh bạch~”
“Hiện tại nàng đang ở ngoài giặt y phục cho ngươi, một lát nàng đến thì chào hỏi một chút.”
Mộ Hoan gật gù, tay vẫn múc canh cho vào miệng, nhịn không được nói: “Tỷ tỷ canh này còn không, thật sự ngon miệng nha!”
“Nấu rất nhiều, muốn thì ta lại mang cho ngươi.” Mộ Tước đau lòng khiển trách: “Một đêm ở ngoài nhất định đói muốn chết đi, ta thân là tỷ tỷ lại không lo được gì cho ngươi còn hại ngươi cùng ta chịu khổ.”
“Không có, ta hôm qua không những không đói mà còn có người bầu bạn cùng ta suốt đêm.”
Hai mắt Mộ Tước trừng lớn, hoảng hốt chụp cái miệng bé xinh của Mộ Hoan, nom nóp sợ hãi đảo mắt nhìn bốn phía viện tử vắng người.
Gió thổi xào xạc, hương hoa tươi mát ướm lên mái tóc dài như thác đổ.
“Tỷ tỷ?”
“Ngươi vừa mới nói cái gì?” Mộ Tước đè giọng đến mức thấp nhất có thể: “Ngươi ở bên ngoài cả đêm với người khác? Chuyện này đồn ra ai dám lấy ngươi nữa chứ!?”
“Ta với chó nhỏ là trong sạch!”
“Có trong sạch hay không chỉ mình ngươi nói là được?”
“Thế ta còn phải làm sao?” Mộ Hoan không vui đánh gãy lời Mộ Tước: “Đêm qua nếu chỉ có mình ta ở đó không chết vì đói cũng đã bị dã thú ăn thịt rồi!”
“Được rồi, tỷ tỷ biết chuyện này với ngươi là bất khả kháng, nhưng lần sau không được tùy hứng như vậy nữa.”
Mộ Hoan đảo mắt, gật đầu một cái coi như đã nghe thấy.
“Cái kia, xe ngựa cũng là người kia cho ngươi?”
“Ân, chó nhỏ mua cho ta.”
Nghe hai lần không thể nhầm lẫn được, Mộ Tước nghi hoặc hỏi lại: “Chó nhỏ?”
“Phải a, nàng là chó nhỏ, rất khả ái đó!”
Thời gian gần đây có rất nhiều tộc thú đủ năng lực tiến hóa thành nửa người nửa thú, xem ra Khuyển tộc cũng đã và đang nhảy vọt bước lên ngang hàng với Lang tộc.
“Alpha?”
Mộ Hoan thừa hiểu Mộ Tước muốn biết chuyện gì: “Omega.”
“Nếu là omega thì tốt.” Mộ Tước đặt tay lên ngực thở phào một hơi, liếc mắt nhìn nàng: “Chuyện này ta sẽ sắp xếp, ngươi cứ ở yên trong này đừng đi lung tung, rõ chưa?”
“Tỷ tỷ ngươi nói đây là lần thứ ba rồi, ta nghe muốn nhàm cả tai.”
“Ta nói tận ba lần chưa chắc ngươi đã chịu nhét một lần vào tai, đừng để ta biết ngươi lén trốn ra ngoài đấy!”
Mộ Hoan khịt khịt mũi, đẩy cái chén rỗng về phía nàng: “Không ăn nữa, muốn đi ngủ.”
“Vậy thì ngủ một giấc đi, cả đêm ngủ trong rừng núi chắc cũng mệt mỏi rồi.”
Vừa nói Mộ Tước vừa đem tiểu muội muội ấn xuống giường, giúp nàng kéo chăn chỉnh chẩm đầu không khác gì mẫu thân chăm oa oa.
Tạm hài lòng với những gì mình vừa làm, thuận tay kéo buông cả rèm vải hoa mềm rũ.
“Ngủ ngon.”